Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 62

Trước Sau
Phảng phất nhìn hắn như thần long ngạo nghễ, trong chớp mắt, Long Hiên Đình liền cảm giác được đau đớn từ cổ tay truyền đi khắp gân cốt.

Long Hiên Đình nhướn mày, lập tức xoay chuyển tình thế, bàn tay đang chế trụ yết hầu của Thượng Quan Lưu Ý không chút nương tình một chưởng đánh y văng ra xa. Một chưởng gần như tập trung toàn bộ sức mạnh, nếu Thượng Quan Lưu Ý bị rơi xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Quả nhiên, Long Kỳ Thiên lập tức buông cổ tay Long Hiên Đình mà lao nhanh về phía Thượng Quan Lưu Ý.

"A..." Ý nhi ngã vào một lồng ngực dày rộng ấm áp, xương cổ tay bị gãy truyền đến cảm xúc đau nhức khiến y suýt bất tỉnh. Y cố mở mắt nhìn người nam nhân đang gắt gao ôm lấy mình, phát hiện biểu tình trên gương mặt hắn lúc này cơ hồ đã đi đến tận cùng của sự phẫn nộ.

Lúc này Mộc Nhất Thanh cũng đã kịp chạy đến, hắn cuống cuồng lục lọi trong hòm thuốc để tìm dược liệu trị thương, nối liền gân cốt. Đột nhiên có vật gì đó bị ném vào lòng hắn, Mộc Nhất Thanh hơi sửng sốt một chút sau đó mới phát hiện là Ý nhi liền vội vàng đỡ lấy y rồi quay lại nhìn về phía Long Kỳ Thiên, chỉ thấy hắn đang trừng mắt nhìn Long Hiên Đình.

Một trận đau nhức ập tới, Thượng Quan Lưu Ý chỉ hận không thể chết đi cho rồi, cổ tay được thoa thuốc mỡ, cảm giác đau nhức tựa như có vô số con kiến đang ăn mòn cốt tủy, sau một khắc bạch y đã ướt đẫm mồ hôi. Mà hai người kia hiện đang đánh nhau đến long trời lở đất, một màn này có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Những người có mặt chứng kiến nhất thời tưởng mình đang lạc vào dị giới, như thể đây không phải là trận chiến võ lâm đơn thuần mà chính là thần ma đại chiến, hai người tựa hồ có thể phá hủy cả trời đất.

Mộc Nhất Thanh trợn mắt há mồm quan sát, quyền cước mạnh mẽ tạo nên những đợt cuồng phong dữ dội, trên mặt hắn thậm chí cảm giác được đau đớn, một luồng gió nóng, một luồng gió lạnh, phảng phất như tất cả mọi người đang bị cuốn vào một không gian vô cực, băng hỏa tương nhập, khó bỏ khó phân.

Lúc này, cảm giác đau nhức trên vai phải đột nhiên truyền đến đem ý thức của Mộc Nhất Thanh kéo trở về, hắn nhìn xuống người trong ngực, chỉ thấy sắc mặt y nhợt nhạt nhưng nhãn thần lại vô cùng lạnh lẽo. Ngay sau đó, y dúi vào tay Mộc Nhất Thanh một ống trúc màu đỏ, Thượng Quan Lưu Ý lời ít mà ý nhiều nói. "Phóng đi!"

Mộc Nhất Thanh có chút khó hiểu nhưng rất nhanh liền tuân theo như thánh chỉ, lập tức phát đi tín hiệu, hỏa diễm đỏ rực bắn lên trời, nổ tung thành một đóa hoa mỹ lệ.

Mộc Nhất Thanh vẫn còn hoang mang chưa hiểu thì một khắc sau đã thấy ảnh vệ xuất hiện bước lên bẩm báo. Người đầu tiên nói: phía Tây Nam đã cài sẵn lôi hỏa đạn, phản quân hiện đã tiến vào, sinh tử chỉ còn chờ cung chủ ra lệnh.

Người thứ hai lại nói: phía Đông Nam, đám nhân sĩ giang hồ toàn bộ đã bị nhốt trong thạch trận dưới chân núi Tiềm Long, chốc lát nữa đây sẽ không còn tên nào sống sót.

Người thứ ba: Phản quân phía Đông Bắc...

Lát sau lại có một thân ảnh nhẹ nhàng lướt đến, nữ tử vừa vuốt ve thiếu niên dung mạo thanh tú đang bất tỉnh nhân sự nằm trong lòng mình vừa nói. "Người cung chủ cần nô tỳ đã đưa tới."

Thiéu niên xinh đẹp vẫn chưa tỉnh, chỉ là dung mạo so với Long Kỳ Thiên cũng có vài phần tương tự.

"Duệ nhi!" Long Hiên Đình hai mắt đỏ ngầu, hắn thực sự đã bị kích động làm cho nổi điên, công lực phảng phất như tăng thêm một bậc, cơ hồ là muốn dốc hết toàn bộ sức mạnh, hắn chỉ có một mục đích duy nhất là bảo vệ người nọ được an toàn.

Mộc Nhất Thanh theo bản năng cúi đầu nhìn người trong ngực, chỉ thấy y hơi rũ mi, trong ánh mắt nhìn không rõ tình tự, gương mặt vẫn duy trì một vẻ lạnh lùng, phảng phất như đang cười nhạo Long Hiên Đình. "Chẳng qua chỉ là một kẻ thọt mà thôi."

Bốn chữ "lãnh khốc vô tình" nhất thời lướt qua trong suy nghĩ của Mộc Nhất Thanh, cho dù hắn cũng được xưng là "ác nhân" nhưng lúc này sống lưng không khỏi đánh run một cái. Nhưng ngay khi hắn cho rằng Thượng Quan Lưu Ý là người vô tình máu lạnh thì thân thể của y lại đột nhiên run rẩy, trong khoảnh khắc mang lại cho người ta cảm giác y thật yếu đuối đáng thương.

Mộc Nhất Thanh cõi lòng mềm nhũn, như thể tự trách vì mình đã nghĩ xấu cho Thượng Quan Lưu Ý. Sau đó lại cảm giác được một tay của Thượng Quan Lưu Ý nắm thật chặt tay áo của hắn, không biết là do đau đớn hay bản thân của y đang tự dằn vặt vì đã kéo một người vô tội như Long Duệ vào trận chiến này.



Long Hiên Đình trong lòng rối loạn, chiêu thức càng lúc càng thâm độc, trên thực tế, khiêu khích hắn như vậy cũng không rõ là lợi hay hại, chỉ sợ sẽ càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hiện tại hắn đã trở nên điên cuồng, mất hết lý trí.

Thế nhưng Long Kỳ Thiên là nội lực thuần dương, hạo nhiên chính khí, phảng phất như thái dương hừng hực khí thế, ánh sáng dần đẩy lùi đêm tối.

Long Kỳ Thiên đầu óc tiếp thu rất nhanh, trong lúc giao đấu đã vô tình giúp hắn lĩnh hội được huyền cơ, vì thế mà võ công cũng tiến thêm một bước lớn. Võ học cũng như bơi lặn, lĩnh hội được thì trước mắt như Trường Giang và Hoàng Hà mênh mông, không lĩnh hội được thì vĩnh viễn cũng chìm nổi trong nước, nước chảy bèo trôi, đại chí khó thành.

Long Kỳ Thiên lúc này tựa như rồng ở ao tù thoáng chốc được bơi ra biển sâu, nội lực cuồn cuộn lưu chuyển qua kỳ kinh bát mạch, tản ra bốn phía như cuồng phong vũ bão.

Long Kỳ Thiên đạt đến một cảnh giới mới trong võ học, trong lòng dĩ nhiên vui sướng, đã lâu hắn không được đánh một trận đã đời như vậy, quả thật cao hứng tới mức quên đi mục đích ban đầu.

Một người càng đánh càng hưng phấn, một người càng đánh điên cuồng mất hết lý trí, thắng bại đã có thể nhìn thấy trước mắt.

Lâm Vãn có chút tiếc rẻ nhìn Long Duệ, hắn ở trong hoàng cung được bảo vệ vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là ngây thơ, nhưng cũng không phải kiểu vô tri vô giác mà là suy nghĩ rất đơn thuần, yêu một người không suy tính thiệt hơn.

"Ai." Lâm Vãn thở dài một hơi, tự dưng nhớ lại cái thời nàng vẫn còn là thiếu nữ. "Mà thôi, để cho hai ngươi gặp gỡ một lần cuối cũng tốt."

Lâm Vãn nói xong tay liền ở trên người của Long Duệ điểm vài cái, Long Duệ yếu ớt tỉnh lại. Y đầu tiên là cảm thấy sợ hãi, nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. Y nhớ rõ ràng mình đang ở trong một sơn trang được canh phòng cẩn mật, sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này?

Ngay sau đó y ngẩng đầu nhìn Long Hiên Đình lúc này đã hóa thành ác ma, sau lại thấy hắn đang bị người khác áp chế, tình thế với hắn hoàn toàn bất lời, trong nhất thời y cảm thấy hoảng hốt không thôi.

"Hiên..." chữ Đình muốn thốt ra lại bị chính bàn tay của mình ngăn lại, y không thể để cho hắn phân tâm vào lúc này.

Long Duệ rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, yêu một người làm sao có thể giương mắt nhìn người đó bị thương? Huống chi lần này nếu bại trận đối với bọn họ cũng không phải là kết quả tốt. Liếc sơ qua cục diện, Long Duệ tâm tình trở nên tuyệt vọng. Điều duy nhất y mong mỏi chính là Long Hiên Đình có thể nhanh một chút chạy thoát, sau này đừng bao giờ quay về nữa, nửa đời sau hy vọng hắn có thể sống yên phận.

Long Duệ che miệng, mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến hỗn loạn.

Mà Long Hiên Đình nhìn thấy Long Duệ, thấy y vẫn bình an, y vẫn còn sống, vậy hắn còn phải sợ gì nữa?

Bỗng nhiên, Long Hiên Đình thay đổi chiêu thức, lấy tốc độ nhanh gió như lao về phía Thượng Quan Lưu Ý, bộ dáng liều chết, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương.

Long Kỳ Thiên nhất thời kinh hãi, một chưởng lấy mạng nhắm vào Long Hiên Đình, huyết nhục trào ra, trong nhất thời Long Kỳ Thiên cũng hoảng hốt có chút không dám tin.

Nguyên lai, ngay khi Long Hiên Đình bất ngờ lao tới phía sau Thượng Quan Lưu Ý, Mộc Nhất Thanh muốn đẩy y ra cũng không kịp, đang lúc vô cùng kinh hãi thì Long Hiên Đình lại đột nhiên đổi hướng, hắn biết rõ Long Kỳ Thiên đang theo sát phía sau, Long Hiên Đình bị đánh một chưởng nhưng cũng thành công đoạt lại Long Duệ, ném y về phía sau, lúc này từ trong bóng tối lại xuất hiện bốn ảnh vệ.

Tục lệ của Hoàng gia trước giờ không hề thay đổi, nếu Hoàng đế có ảnh vệ luôn theo bảo hộ thì Long Hiên Đình cũng có. Bọn họ tiếp được Long Duệ, thề chết sẽ bảo vệ y đến cùng.

"Không..." Long Duệ kêu lên sợ hãi, Long Hiên Đình không ngừng thổ huyết, lục phủ ngũ tạng đều đã bị thương nghiêm trọng, khả năng sống sót gần như không có.



"Long Hiên Đình! Ngươi dám? Ngươi dám chết trước mặt ta?" Long Duệ điên cuồng la to, y giãy giụa muốn thoát khỏi sự kềm cặp của ảnh vệ, nước mắt đã như sông hoàng hà vỡ đê.

Long Kỳ Thiên cúi đầu nhìn vào bàn tay của mình, trên mặt không rõ cảm xúc, thuộc hạ trừng mắt chờ mệnh lệnh của hắn, hoặc giết hoặc bắt sống.

"Cản hắn ta lại, trảm thảo trừ căn!"

"Thả hắn đi!"

Thanh âm của Thượng Quan Lưu Ý và Long Kỳ Thiên vang lên cùng lúc. Thượng Quan Lưu Ý hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, tên ngu ngốc này, lúc nãy hắn vừa nói cái gì, không chịu diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ còn muốn lưu lại mầm họa sau này hay sao?

Long Kỳ Thiên dùng ánh mắt thương hại cầu tình nhìn về phía Thượng Quan Lưu Ý.

Thượng Quan Lưu Ý hơi sửng sốt một chút, gương mặt thoáng đỏ ửng một cách bất thường. Y xoay mặt sang chỗ khác hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có một lần nữa ra lệnh "trảm thảo trừ căn".

Chúng ảnh vệ có chút buồn bực, mỹ nam kế quả thật rất có lực sát thương...

Thế nhưng nếu không giết, thả hổ về rừng tất yếu sẽ lưu lại hậu hoạn, tuy nói Tần vương Long Duệ trước giờ không làm gì quá phận nhưng dòng dõi hoàng thất trước giờ đều không thể xem thường.

Ảnh vệ tất nhiên sẽ không để cho Hoàng thượng... cũng có thể sau này là Thái thượng hoàng có bất kỳ nguy hiểm gì nhưng hiện tại ý chỉ của hoàng thượng là nghe theo mệnh lệnh của Thái tử.

Bất quá lần này bọn họ là vì muốn tốt cho thái tử điện hạ, tuyệt đối không thể lưu lại mầm mống tai họa. Cho nên ảnh vệ mới thật nhanh chạy lên muốn động thủ với bốn ảnh vệ của Long Hiên Đình.

Long Kỳ Thiên trong lòng hơi khó xử,cũng biết thả hổ về rừng không phải là chuyện nên làm vì vậy một lần nữa ra lệnh. "Bắt sống Tần vương!"

Bốn ảnh vệ của Cảnh vương đều là cao thủ trong hàng cao thủ, nhưng chỉ với sức lực của bốn người cũng không thể chống lạiđám ảnh vệ của Long Kỳ Thiên, nhưng bọn họ đều quyết vì Tần vương không tiếc hy sinh mạng sống.

Nhưng nhất thời, Tần vương giãy ra khỏi tay bọn họ, sau đó từ trong người rút ra một thanh chủy thủ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm phập vào người.

"Duệ nhi!" Long Hiên Đình thực sự đã phát điên rồi, không, đây nhất định là ảo giác, rõ ràng hắn nhìn thấy Long Duệ đã có thể thoát thân được rồi, y làm sao có thể, làm sao có thể tự sát trước mặt hắn?

"Long Hiên Đình, ta nói rồi, nếu ngươi dám chết trước mặt ta, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận." Tần vương Long Duệ dùng hết sức lực còn lại để nói ra những lời này, trước sự khiếp sợ của mọi người cùng với vẻ mặt hốt hoảng điên cuồng của Long Hiên Đình mà gục xuống.

"Aaaaaa..." Long Hiên Đình gào khóc điên dại, tiếng khóc thê lương phảng phất như làm cho đất trời rung chuyển.

Hết chương 62

Tự dưng lại thấy thương cái cp này quạ:"( ta là ta bị cuồng mấy cái thể loại cùng huyết thống, mà h cái cp này BE mất rầu ???????? *thở dài*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau