Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ
Chương 19:
Nhìn ra cho dù Đường Chi Linh tỏ vẻ điềm tĩnh thế nhưng lại rất hứng thú với vấn đề họ đang nói đến, Đường Hình Nhung liền biết mà thêm vào nói tiếp: “ Muội cũng từng nghe đến Quỳnh đại công tử văn võ song toàn, lại tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú. Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhờ đến trưởng bối mai mối thế nhưng hắn lại chẳng chút nào quan tâm đến, người như vậy đương nhiên cũng chỉ có thể xứng đôi cùng với đại tỷ mà thôi.”
“ Tam công chúa nói rất phải.” Liễu Như Thì vội hùa theo để làm Dường Chi Linh hợp ý, tuy rằng Quỳnh đại công tử chỗ nào cũng tốt, thế nhưng đối tượng của nàng cũng không phải là hắn, thế nên nói vài lời khiến Chi Linh cảm thấy vui thì chẳng mất chút lợi nào: “ Ta đã từng có lần được nhìn thấy Quỳnh đại công tử một lần, thật sự khó có thể quên được tướng mạo anh tuấn của hắn, nhất là đôi mắt…”
“ Khụ…” Hình Nhung vội ho nhẹ để nhắc khéo Liễu Như Thì, cô ta trước mặt lại nói mấy lời tựa như có tình ý với phò mã tương lai của đại công chúa như vậy, đúng là lời chưa chịu suy nghĩ đã cứ như vậy thốt ra rồi.
Liễu Như Thì bị chặn miệng giữa chừng lại nhận ra sắc mặt Đường Chi Linh khó xem hơn vì mình lỡ lời, nàng vội nhỏ giọng: “ Quỳnh đại công tử cùng với đại công chúa quả thật rất xứng đôi vừa lứa.”
“ Được rồi, các ngươi cũng không cần ở đây quan tâm đến hôn sự của ta nữa. Dù sao đó cũng chỉ mới là ý định nhất thời của mẫu phi và ngoại công ta, vẫn cần phải thông qua sự đồng ý của phụ hoàng, ngay cả ta cũng không có khả năng quyết định được gì.” Đường Linh Chi vừa nói, ngón tay vừa xoay xoay trên vành tách trà: “ Chi bằng chúng ta cứ tìm một chuyện khác để nói, các ngươi đã có ai từng nghe đến tam tiểu thư của Nguyệt vương phủ hay chưa?”
Liễu Như Thì vừa nghe đến Nguyệt Vương Phủ thì trong lòng cũng đã nổi lên khó chịu, nàng ta trong giọng nói cũng đanh lại: “ Tuy rằng chưa từng nghe nói đến, thế nhưng ta thấy tam Nguyệt tiểu thư này với Nguyệt Tử Liên kia chắc cũng chẳng khác là gì. Cô ta ỷ mình là quận chúa, trong mắt chẳng xem ai ra gì.”
“ Nguyệt Tử Liên?” Chi Linh khẽ cười, nàng lên tiếng nói: “ Liễu Như Thì ngươi dường như đối với thái tử vẫn chưa chịu bỏ cuộc?”
“ Ta…”
Đường Chi Linh lại nói: “ Ta khuyên ngươi suy nghĩ tốt một chút, Nguyệt Tử Liên chính là hôn thê được đích thân phụ hoàng ta chỉ hôn cho thái tử, sau lưng còn có hoàng hậu chống đỡ. Nàng ta về sau chính là người của thái tử, cao ngạo một chút cũng phải thôi. Cho dù là ta đi chăng nữa cũng không dám đắc tội cô ta, ngươi cứ như vậy chỉ sợ tự chuốc họa vào thân.”
“ Không chỉ là một chút thôi đâu.” Liễu Như Thì khó chịu: “ Đại công chúa người không biết, Nguyệt Tử Liên ỷ mình là hôn thê của thái tử điện hạ, còn thêm có vài phần nhan sắc. Cô ta vì vậy mà chưa từng đến hành lễ với người, lúc chúng ta chủ động nói chuyện còn có thể ngang nhiên xoay lưng bỏ đi không cần đáp trả.”
Đường Chi Linh nghe nói thì nhìn đến các vị tiểu thư còn lại, xem các nàng ta đều im lặng tựa như xác nhận lời của Liễu Như Thì vừa nói là thật. Đường Chi Linh từ trước đã không có hảo cảm với Nguyệt Tử Liên, bây giờ nghe nói như vậy cũng cảm thấy không vui: “ Qủa thật kiêu ngạo như vậy?”
“ Đúng thế, cô ta có thân phận gì cũng làm sao có thể so được với đại công chúa. Người là bảo vật trên tay hoàng thượng, Nguyệt Tử Liên kia thân phận có thể so sánh được sao?”
Đường Linh Chi vừa rồi đúng là có bất mãn khi nghe nói về Nguyệt Tử Liên, thế nhưng sau đó nàng lại chỉ mỉm cười lắc đầu nói với Liễu Như Thì: “ Chưa về với ba tấc đất cũng không thể nói rằng mình có thể sống đến trăm năm, không có gì là vĩnh viễn tồn tại. Những chuyện sau này ta không biết sẽ thay đổi thế nào, người nên nhớ thiên hạ này thật sự là của ai, ngươi tiếp tục đối đầu với cô ta sẽ có kết quả thế nào?”
“ Việc này…” Sắc mặt Liệu Như Thì chuyển xanh rồi nuốt từng lời của Chi Linh xuống, đó là việc đương nhiên thôi. Hiện tại mọi người đều rõ triều cục hoàn toàn rơi vào trong tay thái tử, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay hắn. Đến khi Nguyệt Tử Liên trở thành thái tử phi rồi thành hoàng hậu, kết cục của những người chống đối lại cô ta nhất định sẽ rất thảm.
Đường Hình Nhung hiểu ý của Chi Linh, nếu cứ tiếp tục nói thì Liễu Như Thì lại càng đáng thương tâm hơn. Nàng lại chuyển chủ đề: “ Đại tỷ vừa rồi có nhắc đến tam tiểu thư Nguyệt vương phủ, là muội muội của Nguyệt quận chúa sao?”
“ Đúng vậy.” Đường Chi Linh nhớ đến việc cần thiết, nàng lên tiếng: “ Ngày hôm qua sau khi trở về từ Nguyệt vương phủ, thái tử đã ra lệnh thời gian sau mỗi khi đến giờ các hoàng tử quỷ tôn đến học viện, thì sẽ đưa tam tiểu thư này đến chỗ của tử muội để muội ấy chăm sóc.”
“ Người nói thật sao?” Liệu Như Thì làm lạ, từ trước đến nay ngoại trừ những tin đồn liên quan đến quận chúa Nguyệt Tử Liên thì lại chưa từng nghe thấy thái tử quan tâm đến bất kỳ ai: “ Chuyện này thật khó tin.”
Đường Hình Nhung suy nghĩ lại nói: “ Muội được biết thế tử nguyệt vương phủ, là đệ đệ song sinh của quận chúa Tử Liên chưa từng có ai gặp mặt kia sẽ đến học viện vào hôm nay.”
“ Nói như vậy chắc cũng là vì Nguyệt Tử Liên kia rồi.” Liễu Như Thì gắt giọng: “ Qủa nhiên chẳng phải người đoan chính gì, lại muốn thái tử điện hạ chăm sóc cho cả đệ đệ và muội muội của mình sao?”
“ Ta nghĩ như vậy vẫn còn chưa chắc.” Đường Chi Linh nói: “ Tam tiểu thư kia được đích thân thái tử ra lệnh cho Huỳnh Hoa chăm sóc, tam Nguyệt tiểu thư này chắc chắn không đơn giản chỉ là do Nguyệt Tử Liên mở lời nhờ cậy thái tử.”
“ Hết quận Nguyệt Tử Liên bây giờ lại thêm một tam Nguyệt tiểu thư, bọn họ ruốt cuộc đã làm gì để lấy được sự chú ý của thái tử điện hạ chứ?”
“ Liễu tiểu thư cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.” Phàn Phượng Hy nữ nhi của Phàn tể tướng, nàng thân phận so ra với các vị tiểu thư ở đây và cả tam công chúa Đường Hình Nhung còn muốn cao hơn. Phàn Phượng Hy từ khi bắt đầu vẫn chỉ im lặng lắng nghe, nàng đến bây giờ mới lên tiếng nói: “ Nói cho cùng Liễu tiểu thư vẫn không hiểu ý của Đại công chúa.”
“ Phàn tiểu thư nói như vậy là có ý gì?”
Phàn Phượng Hy khẽ hé nụ cười nói: “ Chúng ta ai cũng biết Thái tử điện hạ rất thường khi đến Nguyệt vương phủ, mọi người đều cho rằng là do quận chúa Tử Liên. Thế nhưng chưa từng có ai thật sự chứng minh được điều đó, mặc khác lại rõ ràng điện hạ quan tâm đến tam Nguyệt tiểu thư không phải sao?”
“ Ý của cô là gì?”
“ Ta xin được nói thẳng mỗi vị tiểu thư ở đây ai nấy chắc chắn đều nhắm đến vị trí thái tử phi kia, Liễu tiểu thư luôn có thành kiến với quận chúa Tử Liên chẳng qua cũng vì nàng ta là thái tử phi tương lai hay là sao?” Phàn Phượng Hy điềm tĩnh cao giọng: “ Nhưng có phải mọi người đã quên mất điều mà chúng ta cần phải tranh được không phải địa vị thái tử phi, mà phải là tình cảm của thái tử điện hạ. Chỉ cần có được tình cảm của người thì sẽ có được tất cả, ta nói không phải sao?”
Mọi người im lặng không ai có ý kiến gì, Phàn Phượng Hy lại tiếp: “ Nói cách khác so với việc phải đối đầu với quận chúa Tử Liên, là người được hoàng thượng ban hôn cũng được hoàng hậu yêu thương lại có danh không thực, thì tam Nguyệt Tiểu thư kia không ai chú ý đến nhưng lại có được sự quan tâm của thái tử điện hạ. Quận chúa Tử Liên và tam Nguyệt tiểu thư, cái gai nào nằm trong thịt sẽ khiến người ta cảm thấy đau nhức hơn, cần được loại bỏ hơn chứ?”
“ Bộp bộp…” Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên khiến mọi sự chú ý đều hướng về phía đại công chúa, Đường Chi Linh vẻ mặt hài lòng với suy nghĩ của Phàn Phượng Hy lên tiếng nói: “ Qủa nhiên là chỉ có Phượng Hy suy nghĩ thấu đáo, ngươi so với tứ muội lại càng hiểu ta hơn.”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sáu năm chỉ quanh quẩn ở Thái Mộc cư hiện giờ lại phải nhập cung trong lo lắng bồn chồn, Nguyệt Linh Phi sau khi nhập cung thì được Kỳ Nguyên ra lệnh cho cận vệ Thái Lâm đưa mình đến học viện. Y lúc này lúng túng cả buổi trước cửa học viện, cũng không biết có nên đi vào hay không.
Linh Phi lần đầu cần phải tiếp xúc với đông người có thân phận không nhỏ ở triều đại này, y đương nhiên có chút căng thẳng. Vốn định xoay người hỏi Thái Lâm xem mình có nên đợi đến khi Kỳ Nguyên đến rồi mới vào hay không, y không ngờ lại nhìn thấy có người khác từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.
Linh Phi mới đầu có chút ngạc nhiên vì dáng vẻ thiếu niên này có chút giống với thái tử, hắn uy nghi cao ngạo thế nhưng lại không thể mang đi so sánh cùng với Kỳ Nguyên, cuối cùng cũng chỉ là một chút giống mà thôi.
Linh Phi tựa như quên mất đây là đâu, y chính là khó chịu vì ánh mắt của kẻ trước mặt đang nhìn mình, hắn tựa như đang nhìn y không khác một con thú nhỏ đang rơi vào ngõ cụt không có lối thoát. Linh Phi giọng nói vẫn còn non nớt bất mãn với thiếu niên trước mặt mà lên tiếng hỏi: “ Ngươi là ai?”
“ Câu đó không phải nên để bản hoàng tử hỏi ngươi hay sao?” Thiếu niên trầm giọng mang theo cả sự xem thường lên tiếng.
“ Ta…”
“ Ngươi thật là to gan.” Thư đồng tên Đồng An đi sau thiếu niên kia chỉ tay vào Linh Phi lớn tiếng quát mắng: “ Ngươi tên tiểu tử không biết điều từ đâu chui ra, ở trước mặt tam hoàng tử lại không chịu hành lễ, còn lớn mật dám lên tiếng hỏi chuyện người đúng là không biết sống chết là gì.”
“ Tam công chúa nói rất phải.” Liễu Như Thì vội hùa theo để làm Dường Chi Linh hợp ý, tuy rằng Quỳnh đại công tử chỗ nào cũng tốt, thế nhưng đối tượng của nàng cũng không phải là hắn, thế nên nói vài lời khiến Chi Linh cảm thấy vui thì chẳng mất chút lợi nào: “ Ta đã từng có lần được nhìn thấy Quỳnh đại công tử một lần, thật sự khó có thể quên được tướng mạo anh tuấn của hắn, nhất là đôi mắt…”
“ Khụ…” Hình Nhung vội ho nhẹ để nhắc khéo Liễu Như Thì, cô ta trước mặt lại nói mấy lời tựa như có tình ý với phò mã tương lai của đại công chúa như vậy, đúng là lời chưa chịu suy nghĩ đã cứ như vậy thốt ra rồi.
Liễu Như Thì bị chặn miệng giữa chừng lại nhận ra sắc mặt Đường Chi Linh khó xem hơn vì mình lỡ lời, nàng vội nhỏ giọng: “ Quỳnh đại công tử cùng với đại công chúa quả thật rất xứng đôi vừa lứa.”
“ Được rồi, các ngươi cũng không cần ở đây quan tâm đến hôn sự của ta nữa. Dù sao đó cũng chỉ mới là ý định nhất thời của mẫu phi và ngoại công ta, vẫn cần phải thông qua sự đồng ý của phụ hoàng, ngay cả ta cũng không có khả năng quyết định được gì.” Đường Linh Chi vừa nói, ngón tay vừa xoay xoay trên vành tách trà: “ Chi bằng chúng ta cứ tìm một chuyện khác để nói, các ngươi đã có ai từng nghe đến tam tiểu thư của Nguyệt vương phủ hay chưa?”
Liễu Như Thì vừa nghe đến Nguyệt Vương Phủ thì trong lòng cũng đã nổi lên khó chịu, nàng ta trong giọng nói cũng đanh lại: “ Tuy rằng chưa từng nghe nói đến, thế nhưng ta thấy tam Nguyệt tiểu thư này với Nguyệt Tử Liên kia chắc cũng chẳng khác là gì. Cô ta ỷ mình là quận chúa, trong mắt chẳng xem ai ra gì.”
“ Nguyệt Tử Liên?” Chi Linh khẽ cười, nàng lên tiếng nói: “ Liễu Như Thì ngươi dường như đối với thái tử vẫn chưa chịu bỏ cuộc?”
“ Ta…”
Đường Chi Linh lại nói: “ Ta khuyên ngươi suy nghĩ tốt một chút, Nguyệt Tử Liên chính là hôn thê được đích thân phụ hoàng ta chỉ hôn cho thái tử, sau lưng còn có hoàng hậu chống đỡ. Nàng ta về sau chính là người của thái tử, cao ngạo một chút cũng phải thôi. Cho dù là ta đi chăng nữa cũng không dám đắc tội cô ta, ngươi cứ như vậy chỉ sợ tự chuốc họa vào thân.”
“ Không chỉ là một chút thôi đâu.” Liễu Như Thì khó chịu: “ Đại công chúa người không biết, Nguyệt Tử Liên ỷ mình là hôn thê của thái tử điện hạ, còn thêm có vài phần nhan sắc. Cô ta vì vậy mà chưa từng đến hành lễ với người, lúc chúng ta chủ động nói chuyện còn có thể ngang nhiên xoay lưng bỏ đi không cần đáp trả.”
Đường Chi Linh nghe nói thì nhìn đến các vị tiểu thư còn lại, xem các nàng ta đều im lặng tựa như xác nhận lời của Liễu Như Thì vừa nói là thật. Đường Chi Linh từ trước đã không có hảo cảm với Nguyệt Tử Liên, bây giờ nghe nói như vậy cũng cảm thấy không vui: “ Qủa thật kiêu ngạo như vậy?”
“ Đúng thế, cô ta có thân phận gì cũng làm sao có thể so được với đại công chúa. Người là bảo vật trên tay hoàng thượng, Nguyệt Tử Liên kia thân phận có thể so sánh được sao?”
Đường Linh Chi vừa rồi đúng là có bất mãn khi nghe nói về Nguyệt Tử Liên, thế nhưng sau đó nàng lại chỉ mỉm cười lắc đầu nói với Liễu Như Thì: “ Chưa về với ba tấc đất cũng không thể nói rằng mình có thể sống đến trăm năm, không có gì là vĩnh viễn tồn tại. Những chuyện sau này ta không biết sẽ thay đổi thế nào, người nên nhớ thiên hạ này thật sự là của ai, ngươi tiếp tục đối đầu với cô ta sẽ có kết quả thế nào?”
“ Việc này…” Sắc mặt Liệu Như Thì chuyển xanh rồi nuốt từng lời của Chi Linh xuống, đó là việc đương nhiên thôi. Hiện tại mọi người đều rõ triều cục hoàn toàn rơi vào trong tay thái tử, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay hắn. Đến khi Nguyệt Tử Liên trở thành thái tử phi rồi thành hoàng hậu, kết cục của những người chống đối lại cô ta nhất định sẽ rất thảm.
Đường Hình Nhung hiểu ý của Chi Linh, nếu cứ tiếp tục nói thì Liễu Như Thì lại càng đáng thương tâm hơn. Nàng lại chuyển chủ đề: “ Đại tỷ vừa rồi có nhắc đến tam tiểu thư Nguyệt vương phủ, là muội muội của Nguyệt quận chúa sao?”
“ Đúng vậy.” Đường Chi Linh nhớ đến việc cần thiết, nàng lên tiếng: “ Ngày hôm qua sau khi trở về từ Nguyệt vương phủ, thái tử đã ra lệnh thời gian sau mỗi khi đến giờ các hoàng tử quỷ tôn đến học viện, thì sẽ đưa tam tiểu thư này đến chỗ của tử muội để muội ấy chăm sóc.”
“ Người nói thật sao?” Liệu Như Thì làm lạ, từ trước đến nay ngoại trừ những tin đồn liên quan đến quận chúa Nguyệt Tử Liên thì lại chưa từng nghe thấy thái tử quan tâm đến bất kỳ ai: “ Chuyện này thật khó tin.”
Đường Hình Nhung suy nghĩ lại nói: “ Muội được biết thế tử nguyệt vương phủ, là đệ đệ song sinh của quận chúa Tử Liên chưa từng có ai gặp mặt kia sẽ đến học viện vào hôm nay.”
“ Nói như vậy chắc cũng là vì Nguyệt Tử Liên kia rồi.” Liễu Như Thì gắt giọng: “ Qủa nhiên chẳng phải người đoan chính gì, lại muốn thái tử điện hạ chăm sóc cho cả đệ đệ và muội muội của mình sao?”
“ Ta nghĩ như vậy vẫn còn chưa chắc.” Đường Chi Linh nói: “ Tam tiểu thư kia được đích thân thái tử ra lệnh cho Huỳnh Hoa chăm sóc, tam Nguyệt tiểu thư này chắc chắn không đơn giản chỉ là do Nguyệt Tử Liên mở lời nhờ cậy thái tử.”
“ Hết quận Nguyệt Tử Liên bây giờ lại thêm một tam Nguyệt tiểu thư, bọn họ ruốt cuộc đã làm gì để lấy được sự chú ý của thái tử điện hạ chứ?”
“ Liễu tiểu thư cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.” Phàn Phượng Hy nữ nhi của Phàn tể tướng, nàng thân phận so ra với các vị tiểu thư ở đây và cả tam công chúa Đường Hình Nhung còn muốn cao hơn. Phàn Phượng Hy từ khi bắt đầu vẫn chỉ im lặng lắng nghe, nàng đến bây giờ mới lên tiếng nói: “ Nói cho cùng Liễu tiểu thư vẫn không hiểu ý của Đại công chúa.”
“ Phàn tiểu thư nói như vậy là có ý gì?”
Phàn Phượng Hy khẽ hé nụ cười nói: “ Chúng ta ai cũng biết Thái tử điện hạ rất thường khi đến Nguyệt vương phủ, mọi người đều cho rằng là do quận chúa Tử Liên. Thế nhưng chưa từng có ai thật sự chứng minh được điều đó, mặc khác lại rõ ràng điện hạ quan tâm đến tam Nguyệt tiểu thư không phải sao?”
“ Ý của cô là gì?”
“ Ta xin được nói thẳng mỗi vị tiểu thư ở đây ai nấy chắc chắn đều nhắm đến vị trí thái tử phi kia, Liễu tiểu thư luôn có thành kiến với quận chúa Tử Liên chẳng qua cũng vì nàng ta là thái tử phi tương lai hay là sao?” Phàn Phượng Hy điềm tĩnh cao giọng: “ Nhưng có phải mọi người đã quên mất điều mà chúng ta cần phải tranh được không phải địa vị thái tử phi, mà phải là tình cảm của thái tử điện hạ. Chỉ cần có được tình cảm của người thì sẽ có được tất cả, ta nói không phải sao?”
Mọi người im lặng không ai có ý kiến gì, Phàn Phượng Hy lại tiếp: “ Nói cách khác so với việc phải đối đầu với quận chúa Tử Liên, là người được hoàng thượng ban hôn cũng được hoàng hậu yêu thương lại có danh không thực, thì tam Nguyệt Tiểu thư kia không ai chú ý đến nhưng lại có được sự quan tâm của thái tử điện hạ. Quận chúa Tử Liên và tam Nguyệt tiểu thư, cái gai nào nằm trong thịt sẽ khiến người ta cảm thấy đau nhức hơn, cần được loại bỏ hơn chứ?”
“ Bộp bộp…” Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên khiến mọi sự chú ý đều hướng về phía đại công chúa, Đường Chi Linh vẻ mặt hài lòng với suy nghĩ của Phàn Phượng Hy lên tiếng nói: “ Qủa nhiên là chỉ có Phượng Hy suy nghĩ thấu đáo, ngươi so với tứ muội lại càng hiểu ta hơn.”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sáu năm chỉ quanh quẩn ở Thái Mộc cư hiện giờ lại phải nhập cung trong lo lắng bồn chồn, Nguyệt Linh Phi sau khi nhập cung thì được Kỳ Nguyên ra lệnh cho cận vệ Thái Lâm đưa mình đến học viện. Y lúc này lúng túng cả buổi trước cửa học viện, cũng không biết có nên đi vào hay không.
Linh Phi lần đầu cần phải tiếp xúc với đông người có thân phận không nhỏ ở triều đại này, y đương nhiên có chút căng thẳng. Vốn định xoay người hỏi Thái Lâm xem mình có nên đợi đến khi Kỳ Nguyên đến rồi mới vào hay không, y không ngờ lại nhìn thấy có người khác từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.
Linh Phi mới đầu có chút ngạc nhiên vì dáng vẻ thiếu niên này có chút giống với thái tử, hắn uy nghi cao ngạo thế nhưng lại không thể mang đi so sánh cùng với Kỳ Nguyên, cuối cùng cũng chỉ là một chút giống mà thôi.
Linh Phi tựa như quên mất đây là đâu, y chính là khó chịu vì ánh mắt của kẻ trước mặt đang nhìn mình, hắn tựa như đang nhìn y không khác một con thú nhỏ đang rơi vào ngõ cụt không có lối thoát. Linh Phi giọng nói vẫn còn non nớt bất mãn với thiếu niên trước mặt mà lên tiếng hỏi: “ Ngươi là ai?”
“ Câu đó không phải nên để bản hoàng tử hỏi ngươi hay sao?” Thiếu niên trầm giọng mang theo cả sự xem thường lên tiếng.
“ Ta…”
“ Ngươi thật là to gan.” Thư đồng tên Đồng An đi sau thiếu niên kia chỉ tay vào Linh Phi lớn tiếng quát mắng: “ Ngươi tên tiểu tử không biết điều từ đâu chui ra, ở trước mặt tam hoàng tử lại không chịu hành lễ, còn lớn mật dám lên tiếng hỏi chuyện người đúng là không biết sống chết là gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất