Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ
Chương 54:
“ Văn Hiên công tử cùng Nguyệt thế tử đến.”
“ Nhị ca?” Đan Na vừa nghe thấy đã mừng rỡ nhìn ra phía ngoài lối vào.
Huỳnh Hoa lúc này nghe thông báo cũng im lặng nhìn đến, không lâu sau đã thấy Nguyệt Linh Phi khoác trên người y phục toàn trắng tiền vào viện Lan Hoa cung, theo sau còn có cả Văn Huân công tử của phủ đại học sĩ.
Mọi người lại bắt đầu ngạc nhiên không thôi, chỉ một yến tiệc mừng sinh thần của tứ công chúa thế nhưng còn tốt như vậy.
Không những Văn Huân công tử được xem là văn nhân bên cạnh hoàng đế rất ít lộ diện kia, mà ngay cả những vị chẳng có quá năm người trong số họ từng diện kiến, là thiên kim cùng công tử Nguyệt vương phủ, ba người Nguyệt gia kia cũng đều đến để chúc mừng.
“ Nhị ca.” Đan Na lúc này lại chẳng thấy chút nào dáng vẻ nhút nhát lúc bên ngoài cổng thành nữa, nàng một đường chạy vội đến rồi nhào lên ôm lấy cổ Linh Phi: “ Muội cứ nghĩ là huynh sẽ không đến chứ.”
Linh Phi để ôm lấy Đan Na lúc nhào đến trên người mình mới dùng sức để không bị ngã, y lại cười nói: “ Xin lỗi tam muội, dù đã hứa sẽ cùng muội dự sinh thần của tứ công chúa, nhưng ta lại để muội phải đi một mình.”
“ Không sao, huynh đến là được rồi.” Đan Na vui vẻ nói.
Linh Phi vỗ vỗ nhẹ trên lưng Đan Na rồi mới kéo nàng đang ôm cứng cổ mình ra, dù huynh muội thân thiết thế nào nhưng trước mặt nhiều người như vậy họ vẫn là nam nữ khác biệt.
Đan Na ngây ngốc không hiểu chuyện y đều không để ý, nhưng Linh Phi không muốn để nàng bị người khác bàn tán ra vô những lời đồn không tốt: “ Được rồi, muội cũng không còn nhỏ nữa, đứng lại nghiêm chỉnh xem nào.”
“ Được nhị ca.” Đan Na nghe lời liền đứng nghiêm lại không tùy ý nữa, nàng mười một tuổi nhưng so với nhị ca lớn hơn ba tuổi cũng chẳng thấp hơn bao nhiêu. Nói lại Đan Na dáng người cũng nhỏ nhắn, chẳng qua là vị thế tử nào đó dường như phát triển không được tốt mà thôi.
Linh Phi sau khi buông Đan Na ra mới nhìn sang tứ công chúa, y không hành lễ mà chỉ đối Huỳnh Hoa cúi thấp đầu hơn một chút lại mỉm cười lên tiếng: “ Ta thay mặt hoàng thượng đến tặng lễ mừng sinh thần cho tứ công chúa, công chúa vạn phúc.”
Văn Hiên phía sau cũng tiến lên trước, trên tay hắn còn cầm một tượng ngọc thạch khắc hình thiếu nữ nhảy múa. Gương mặt bức tượng này dường như được khắc theo đường nét gương mặt của Huỳnh Hoa, thật sự xinh đẹp thu hút ánh nhìn.
Văn Huân quy củ lên tiếng: “ Đây là đá ngọc bích thủy, nghe nói ngọc bích thủy chỉ có ở Thanh Yên quốc đã mất dấu tích từ lâu nên vô cùng quý hiếm. Hoàng thượng đã ra lệnh cho thợ khắc tốt nhất Ân Ly quốc ta, theo chân dung của tử công chúa, trong suốt hơn bảy ngày mới kịp hoàn thành để tặng cho người.”
“ Phải đa tạ lễ vật này của hoàng huynh rồi.” Huỳnh Hoa ngắm nhìn từng đường nét tỉ mỉ để khắc ra được bức tượng này, nàng lại hơi nâng mi nhìn Văn Hiên rồi mới cười nói: “ Làm phiền Nguyệt thế tử phải mất công mang đến, ta thật sự rất vui.”
Linh Phi cùng Huỳnh Hoa cũng xem như có quen biết, bọn họ vì vậy cũng chỉ là trước mặt nhiều người làm cho có lễ, cảm thấy không cần phải quá phức tạp làm gì: “ Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, công chúa không cần phải chú ý đến.”
Huỳnh Hoa sau khi ra lệnh cung nữ nhận lễ vật rồi mới hướng Linh Phi cùng Đan Na đến chỗ ngồi của mình, nàng lướt qua Văn Hiên còn muốn khẽ giọng để chỉ mình hắn nghe thấy: “ Thợ khắc tốt nhất Ân Ly quốc, ta thấy lời này của huynh cũng thật quá mức khoa trương đi.”
Văn Hiên nhìn theo bóng lưng Huỳnh Hoa đã đi qua một lúc, hắn như vậy chỉ khẽ nâng khóe môi một chút, sau đó lại ra vẻ như không có gì mà tìm một vị trí ngồi xuống, cùng với các công tử thế gia khác chào hỏi mấy câu.
Đường Chi Linh bên này đối với lễ mừng kia của Huỳnh Hoa lại càng đố kỵ, đừng nói đến hoàng đế muốn tặng lễ, đến ngay cả sinh thần của nàng cũng chỉ là Chi Linh tự mình tổ chức rình rang, người đến cùng lắm chỉ là mấy cái tiểu thư các phủ, làm gì có mặt mũi như muội muội đồng phụ mẫu này của nàng: “ Tứ muội của ta cũng thật biết suy tính, còn có thể được hoàng huynh thương yêu như vậy.”
So với mối quan tâm của Đường Chi Linh, thì mọi ánh mắt từ khi thiếu niên bạch y bước vào đều đã tập trung trên người y, những người chưa từng gặp qua đều phải ngây người đến tưởng như hoa mắt.
Thiếu Niên được gọi là Nguyệt Linh Phi kia thế nhưng thân người vô cùng nhỏ nhắn cùng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, nhất là nước da trắng tựa bông tuyết khi hòa cùng y phục bạch sắc trên người. Từ đôi mắt to tròn tựa như ngập nước lắng động, đến chiếc mũi nhỏ lại cao thẳng cùng đôi môi căng mộng hơi mỏng màu hồng nhạt.
Hiện hữu giữa một sơn viên nhỏ được trang bày cho yến tiệc cũng gần trăm loài hoa đang đua nở, Nguyệt thế tử kia xuất hiện lại tựa như một tinh linh xinh đẹp đến mức người nhìn thấy vẫn tưởng mình đi lạc vào mộng cảnh không có thực.
“ Kia là Nguyệt thế tử sao, nghe nói là song sinh cùng với Nguyệt quận chúa đấy.”
“ Đây… đây cũng thật là quá mức nghịch thiên đi, ta là lần đầu tiên mới nhìn thấy một người có thể mang dung mạo tuyệt mỹ đến không một chút tỳ vết như vậy.”
“ Đúng thật… đúng là không nghĩ đến.”
Mấy vị tiểu thư đến hôm nay cũng có người trong lòng mang theo hy vọng, cho dù nói là hoàng đế muốn tuyển hôn phu cho tứ công chúa, nhưng biết đâu bọn họ cũng có cơ hội tìm được phu quân tương lai.
Ấy thế mà từ lúc Nguyệt thế tử kia xuất hiện thì mọi cố gắng và hy vọng của họ tựa như tan biến, cho dù cố gắng trở nên xinh đẹp thế nào, đến hiện tại bọn họ cũng chỉ như mấy cành cỏ dại bên đường để tô điểm cho dung mạo đang thu hút ánh nhìn kia của y. Các vị tiểu thư không tránh khỏi trong lòng cảm thấy hổ thẹn, lại vừa si người len lén ngắm nhìn Bạch y thiếu niên.
Lúc này mỗi người lại có những suy nghĩ không khác nhau là bao, Văn Hiên công tử xem như là người thân cận bên cạnh hoàng đế, nhưng cũng chỉ có thể hộ tống người đến yến tiệc. Nguyệt thế tử kia thế nhưng trước mặt tứ công chúa không cần phải cúi lưng, còn là thay mặt hoàng đế mang lễ mừng đến.
Nói như vậy có thể nào từ trước đến nay những lời đồn kia đều không đúng, người mà hoàng đế xem trọng, người thật sự khiến hoàng đế phải thường xuyên ra vào Nguyệt vương phủ. Không phải Nguyệt quận chúa đã được tiên đế ban hôn từ lúc vừa trào đời, cũng không phải tam Nguyệt tiểu thư được hoàng đế chú ý quan tâm, mà phải là vị Nguyệt thế tử kia mới phải?
“ Nhị ca.” Đan Na lúc này không chịu nổi mọi ánh mắt cứ hướng về phía này, nàng hơi kéo tay áo Linh Phi nói nhỏ: “ Họ hình như đều đang nhìn huynh, cũng đang nói gì đó với nhau nữa.”
Linh Phi đương nhiên biết những người xung quanh vì sao lại ngạc nhiên như vậy vì sự xuất hiện của mình, y lại không để tâm đến mà xoa đầu Đan Na: “ Cứ mặc kệ bọn họ đi, tam muội hôm nay nhìn thật xinh đẹp nha.”
“ Nhị ca huynh xem, y phục này là mẫu thân chọn cho muội…”
Huỳnh Hoa nhìn hai huynh muội Nguyệt gia cười đùa với nhau thì tâm trạng cũng tốt theo, nói cho cùng việc hoàng đế cùng Nguyệt thế tử cũng chỉ có mấy quan viên lớn trong triều đình biết được, họ cũng không có gan nhiều lời ra vô chuyện của hoàng đế, thế nên mọi người bên ngoài từ trước đến nay vốn cũng không để tâm đến một Nguyệt thế tử nho nhỏ.
Nếu không phải như vậy cũng sẽ không có chuyện thượng vương Bách quốc nhìn trúng y, xong lại còn dám ngỏ lời liên hôn mới dẫn đến như bây giờ.
Hiện tại nơi này mọi người có thể nói cười vui vẻ, nhưng Huynh Hoa trong lòng vẫn đầy có tâm sự. Không chỉ là chiến sự của hai nước, mà còn là một cảm giác không tốt tựa như sẽ có chuyện gì đó sắp xảy đến.
Yến tiệc chúc mừng này cũng không kéo dài bao lâu thì Tứ công chúa cũng muốn trở về nghỉ ngơi, yến tiệc này ban đầu người đến với mục đích làm thân lôi kéo quan hệ với tứ công chúa, hoặc là muốn tứ công chúa để mắt đến mình. Chính vì vậy nên đã không có mặt của chủ nhân yến tiệc thì mọi người cũng từ từ tìm lý do, cáo từ ra về.
Nguyệt Linh Phi từ khi bắt đầu yến tiếc vẫn chưa từng nói chuyện với Nguyệt Tử Liên, y tuy rằng không quá thân thiết cùng nàng ta nhưng cả hai vẫn là tỷ đệ song sinh. Linh Phi muốn ít nhiều vẫn nên hỏi thăm nàng một tiếng, thế nhưng lời vẫn chưa kịp nói thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng xem thường của nàng rồi bỏ đi mất.
Đan Na cũng biết giữa hai người họ đã không còn chỉ là khoảng cách của việc bị chia ra nuôi dưỡng, hiện thời có thể nhị ca chính là người mà đại tỷ không muốn nhìn thấy nhất. Nàng nắm lấy tay Linh Phi gượng cười nói: “ Huynh không cần phải để trong lòng, đại tỷ hiện giờ tâm trạng không tốt, một thời gian sau sẽ không sao nữa.”
“ Ta biết.” Linh Phi rũ mắt nhìn Đan Na, y xoa đầu nàng lại có cảm giác khó chịu trong lòng. Y chính là cảm thấy hổ thẹn với Nguyệt Tử Liên, thế nhưng y sẽ không hối hận.
Nguyệt Linh Phi từ khi sinh ra đã được gắn kết cùng với Đường Kỳ Nguyên, ban đầu chính là vì muốn thay đổi hắn, càng muốn ngăn chạn hắn hủy thiên diệt địa. Nhưng hiện tại… y chỉ là không cách nào rời xa hắn.
“ Nhị ca?” Đan Na vừa nghe thấy đã mừng rỡ nhìn ra phía ngoài lối vào.
Huỳnh Hoa lúc này nghe thông báo cũng im lặng nhìn đến, không lâu sau đã thấy Nguyệt Linh Phi khoác trên người y phục toàn trắng tiền vào viện Lan Hoa cung, theo sau còn có cả Văn Huân công tử của phủ đại học sĩ.
Mọi người lại bắt đầu ngạc nhiên không thôi, chỉ một yến tiệc mừng sinh thần của tứ công chúa thế nhưng còn tốt như vậy.
Không những Văn Huân công tử được xem là văn nhân bên cạnh hoàng đế rất ít lộ diện kia, mà ngay cả những vị chẳng có quá năm người trong số họ từng diện kiến, là thiên kim cùng công tử Nguyệt vương phủ, ba người Nguyệt gia kia cũng đều đến để chúc mừng.
“ Nhị ca.” Đan Na lúc này lại chẳng thấy chút nào dáng vẻ nhút nhát lúc bên ngoài cổng thành nữa, nàng một đường chạy vội đến rồi nhào lên ôm lấy cổ Linh Phi: “ Muội cứ nghĩ là huynh sẽ không đến chứ.”
Linh Phi để ôm lấy Đan Na lúc nhào đến trên người mình mới dùng sức để không bị ngã, y lại cười nói: “ Xin lỗi tam muội, dù đã hứa sẽ cùng muội dự sinh thần của tứ công chúa, nhưng ta lại để muội phải đi một mình.”
“ Không sao, huynh đến là được rồi.” Đan Na vui vẻ nói.
Linh Phi vỗ vỗ nhẹ trên lưng Đan Na rồi mới kéo nàng đang ôm cứng cổ mình ra, dù huynh muội thân thiết thế nào nhưng trước mặt nhiều người như vậy họ vẫn là nam nữ khác biệt.
Đan Na ngây ngốc không hiểu chuyện y đều không để ý, nhưng Linh Phi không muốn để nàng bị người khác bàn tán ra vô những lời đồn không tốt: “ Được rồi, muội cũng không còn nhỏ nữa, đứng lại nghiêm chỉnh xem nào.”
“ Được nhị ca.” Đan Na nghe lời liền đứng nghiêm lại không tùy ý nữa, nàng mười một tuổi nhưng so với nhị ca lớn hơn ba tuổi cũng chẳng thấp hơn bao nhiêu. Nói lại Đan Na dáng người cũng nhỏ nhắn, chẳng qua là vị thế tử nào đó dường như phát triển không được tốt mà thôi.
Linh Phi sau khi buông Đan Na ra mới nhìn sang tứ công chúa, y không hành lễ mà chỉ đối Huỳnh Hoa cúi thấp đầu hơn một chút lại mỉm cười lên tiếng: “ Ta thay mặt hoàng thượng đến tặng lễ mừng sinh thần cho tứ công chúa, công chúa vạn phúc.”
Văn Hiên phía sau cũng tiến lên trước, trên tay hắn còn cầm một tượng ngọc thạch khắc hình thiếu nữ nhảy múa. Gương mặt bức tượng này dường như được khắc theo đường nét gương mặt của Huỳnh Hoa, thật sự xinh đẹp thu hút ánh nhìn.
Văn Huân quy củ lên tiếng: “ Đây là đá ngọc bích thủy, nghe nói ngọc bích thủy chỉ có ở Thanh Yên quốc đã mất dấu tích từ lâu nên vô cùng quý hiếm. Hoàng thượng đã ra lệnh cho thợ khắc tốt nhất Ân Ly quốc ta, theo chân dung của tử công chúa, trong suốt hơn bảy ngày mới kịp hoàn thành để tặng cho người.”
“ Phải đa tạ lễ vật này của hoàng huynh rồi.” Huỳnh Hoa ngắm nhìn từng đường nét tỉ mỉ để khắc ra được bức tượng này, nàng lại hơi nâng mi nhìn Văn Hiên rồi mới cười nói: “ Làm phiền Nguyệt thế tử phải mất công mang đến, ta thật sự rất vui.”
Linh Phi cùng Huỳnh Hoa cũng xem như có quen biết, bọn họ vì vậy cũng chỉ là trước mặt nhiều người làm cho có lễ, cảm thấy không cần phải quá phức tạp làm gì: “ Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, công chúa không cần phải chú ý đến.”
Huỳnh Hoa sau khi ra lệnh cung nữ nhận lễ vật rồi mới hướng Linh Phi cùng Đan Na đến chỗ ngồi của mình, nàng lướt qua Văn Hiên còn muốn khẽ giọng để chỉ mình hắn nghe thấy: “ Thợ khắc tốt nhất Ân Ly quốc, ta thấy lời này của huynh cũng thật quá mức khoa trương đi.”
Văn Hiên nhìn theo bóng lưng Huỳnh Hoa đã đi qua một lúc, hắn như vậy chỉ khẽ nâng khóe môi một chút, sau đó lại ra vẻ như không có gì mà tìm một vị trí ngồi xuống, cùng với các công tử thế gia khác chào hỏi mấy câu.
Đường Chi Linh bên này đối với lễ mừng kia của Huỳnh Hoa lại càng đố kỵ, đừng nói đến hoàng đế muốn tặng lễ, đến ngay cả sinh thần của nàng cũng chỉ là Chi Linh tự mình tổ chức rình rang, người đến cùng lắm chỉ là mấy cái tiểu thư các phủ, làm gì có mặt mũi như muội muội đồng phụ mẫu này của nàng: “ Tứ muội của ta cũng thật biết suy tính, còn có thể được hoàng huynh thương yêu như vậy.”
So với mối quan tâm của Đường Chi Linh, thì mọi ánh mắt từ khi thiếu niên bạch y bước vào đều đã tập trung trên người y, những người chưa từng gặp qua đều phải ngây người đến tưởng như hoa mắt.
Thiếu Niên được gọi là Nguyệt Linh Phi kia thế nhưng thân người vô cùng nhỏ nhắn cùng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, nhất là nước da trắng tựa bông tuyết khi hòa cùng y phục bạch sắc trên người. Từ đôi mắt to tròn tựa như ngập nước lắng động, đến chiếc mũi nhỏ lại cao thẳng cùng đôi môi căng mộng hơi mỏng màu hồng nhạt.
Hiện hữu giữa một sơn viên nhỏ được trang bày cho yến tiệc cũng gần trăm loài hoa đang đua nở, Nguyệt thế tử kia xuất hiện lại tựa như một tinh linh xinh đẹp đến mức người nhìn thấy vẫn tưởng mình đi lạc vào mộng cảnh không có thực.
“ Kia là Nguyệt thế tử sao, nghe nói là song sinh cùng với Nguyệt quận chúa đấy.”
“ Đây… đây cũng thật là quá mức nghịch thiên đi, ta là lần đầu tiên mới nhìn thấy một người có thể mang dung mạo tuyệt mỹ đến không một chút tỳ vết như vậy.”
“ Đúng thật… đúng là không nghĩ đến.”
Mấy vị tiểu thư đến hôm nay cũng có người trong lòng mang theo hy vọng, cho dù nói là hoàng đế muốn tuyển hôn phu cho tứ công chúa, nhưng biết đâu bọn họ cũng có cơ hội tìm được phu quân tương lai.
Ấy thế mà từ lúc Nguyệt thế tử kia xuất hiện thì mọi cố gắng và hy vọng của họ tựa như tan biến, cho dù cố gắng trở nên xinh đẹp thế nào, đến hiện tại bọn họ cũng chỉ như mấy cành cỏ dại bên đường để tô điểm cho dung mạo đang thu hút ánh nhìn kia của y. Các vị tiểu thư không tránh khỏi trong lòng cảm thấy hổ thẹn, lại vừa si người len lén ngắm nhìn Bạch y thiếu niên.
Lúc này mỗi người lại có những suy nghĩ không khác nhau là bao, Văn Hiên công tử xem như là người thân cận bên cạnh hoàng đế, nhưng cũng chỉ có thể hộ tống người đến yến tiệc. Nguyệt thế tử kia thế nhưng trước mặt tứ công chúa không cần phải cúi lưng, còn là thay mặt hoàng đế mang lễ mừng đến.
Nói như vậy có thể nào từ trước đến nay những lời đồn kia đều không đúng, người mà hoàng đế xem trọng, người thật sự khiến hoàng đế phải thường xuyên ra vào Nguyệt vương phủ. Không phải Nguyệt quận chúa đã được tiên đế ban hôn từ lúc vừa trào đời, cũng không phải tam Nguyệt tiểu thư được hoàng đế chú ý quan tâm, mà phải là vị Nguyệt thế tử kia mới phải?
“ Nhị ca.” Đan Na lúc này không chịu nổi mọi ánh mắt cứ hướng về phía này, nàng hơi kéo tay áo Linh Phi nói nhỏ: “ Họ hình như đều đang nhìn huynh, cũng đang nói gì đó với nhau nữa.”
Linh Phi đương nhiên biết những người xung quanh vì sao lại ngạc nhiên như vậy vì sự xuất hiện của mình, y lại không để tâm đến mà xoa đầu Đan Na: “ Cứ mặc kệ bọn họ đi, tam muội hôm nay nhìn thật xinh đẹp nha.”
“ Nhị ca huynh xem, y phục này là mẫu thân chọn cho muội…”
Huỳnh Hoa nhìn hai huynh muội Nguyệt gia cười đùa với nhau thì tâm trạng cũng tốt theo, nói cho cùng việc hoàng đế cùng Nguyệt thế tử cũng chỉ có mấy quan viên lớn trong triều đình biết được, họ cũng không có gan nhiều lời ra vô chuyện của hoàng đế, thế nên mọi người bên ngoài từ trước đến nay vốn cũng không để tâm đến một Nguyệt thế tử nho nhỏ.
Nếu không phải như vậy cũng sẽ không có chuyện thượng vương Bách quốc nhìn trúng y, xong lại còn dám ngỏ lời liên hôn mới dẫn đến như bây giờ.
Hiện tại nơi này mọi người có thể nói cười vui vẻ, nhưng Huynh Hoa trong lòng vẫn đầy có tâm sự. Không chỉ là chiến sự của hai nước, mà còn là một cảm giác không tốt tựa như sẽ có chuyện gì đó sắp xảy đến.
Yến tiệc chúc mừng này cũng không kéo dài bao lâu thì Tứ công chúa cũng muốn trở về nghỉ ngơi, yến tiệc này ban đầu người đến với mục đích làm thân lôi kéo quan hệ với tứ công chúa, hoặc là muốn tứ công chúa để mắt đến mình. Chính vì vậy nên đã không có mặt của chủ nhân yến tiệc thì mọi người cũng từ từ tìm lý do, cáo từ ra về.
Nguyệt Linh Phi từ khi bắt đầu yến tiếc vẫn chưa từng nói chuyện với Nguyệt Tử Liên, y tuy rằng không quá thân thiết cùng nàng ta nhưng cả hai vẫn là tỷ đệ song sinh. Linh Phi muốn ít nhiều vẫn nên hỏi thăm nàng một tiếng, thế nhưng lời vẫn chưa kịp nói thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng cùng xem thường của nàng rồi bỏ đi mất.
Đan Na cũng biết giữa hai người họ đã không còn chỉ là khoảng cách của việc bị chia ra nuôi dưỡng, hiện thời có thể nhị ca chính là người mà đại tỷ không muốn nhìn thấy nhất. Nàng nắm lấy tay Linh Phi gượng cười nói: “ Huynh không cần phải để trong lòng, đại tỷ hiện giờ tâm trạng không tốt, một thời gian sau sẽ không sao nữa.”
“ Ta biết.” Linh Phi rũ mắt nhìn Đan Na, y xoa đầu nàng lại có cảm giác khó chịu trong lòng. Y chính là cảm thấy hổ thẹn với Nguyệt Tử Liên, thế nhưng y sẽ không hối hận.
Nguyệt Linh Phi từ khi sinh ra đã được gắn kết cùng với Đường Kỳ Nguyên, ban đầu chính là vì muốn thay đổi hắn, càng muốn ngăn chạn hắn hủy thiên diệt địa. Nhưng hiện tại… y chỉ là không cách nào rời xa hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất