Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ
Chương 55:
Ân Ly quốc triệu đại Nguyên đế năm thứ chín, hoàng đế đích thân dẫn binh tiến đánh Bách Quốc. Quỳnh Thiên Vũ cùng Quỳnh Minh Viễn trở thành hai cánh tay đắc lực của hoàng đế, chỉ với vỏn vẹn năm ngàn binh mã đánh đâu thắng đó. Chưa đến nửa năm đã liên tục giành thắng lợi, nhanh chóng đánh đến hoàng thành Bách Quốc.
Thượng vương Bách Quốc chống đỡ trong vô vọng, lại chỉ như trò vui cho kẻ khác chết dần chết mòn, cuối cùng vẫn là nhanh chóng dâng thư xin hàng. Chỉ có Kỳ Nguyên đế lại chưa từng đồng ý thư hàng này, hắn chỉ lạnh một câu. Chính là diệt quốc.
Nguyệt Linh Phi gần nửa năm qua đều lưu lại trong cung không hề ra ngoài, y mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến sự tồn tại của mình liệu có nghĩa lý gì. Mỗi lần nhắm mắt lại đều sẽ nhìn thấy một khung thành đổ nát, khắp nơi chất chồng những thi thể từ hài đồng đến lão nhân với mùi tanh tưởi đến khó thở.
Những tin tức từ bên ngoài kia chưa từng được đưa đến tai y, ngay cả cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào lỡ lời nói ra điều không hay. Nhưng Linh Phi đều biết, những gì y từng đọc qua trên phiến đá kia, đều đang từ từ diễn ra trong hiện tại.
Cứ nhìn xem những ánh mắt của cung nhân hầu hạ tại Thái Dương điện, lại nhìn xem bọn họ sợ hãi ra sao mỗi khi y hỏi đến chuyện của hoàng đế. Những điều đó đều chứng minh cho dù xuất hiện một Nguyệt Linh Phi giống như y, thế giới này căn bản vẫn không có gì thay đổi.
Ý nghĩ như vậy chỉ vừa thoáng qua trong đầu thì lòng ngực đột nhiên lại đau nhói, Linh Phi hoảng sợ ôm lấy ngực mình là co lại, cuộn cả người trên giường không thể kêu ra tiếng. Cảm giác đau đớn cùng hít thở không thông, Linh Phi chỉ có thể túm chặt lấy đệm giường mà cắn răng gắng gượng.
“ Thế tử, đã đến giờ dùng bữa…” Sa Lan đã chăm sóc cho Linh Phi từ khi mới ra đời cũng được triệu vào làm cung nữ ở Thái Dương điện, cô lúc vừa vào đến nhìn thấy Linh Phi co quắp trên giường mà hốt hoảng: “ Thế tử, người làm sao vậy?”
Linh Phi sắc mặt tái xanh lại đổ mồ hôi ướt cả y phục, nhìn thấy Sa Lan thì túm lấy y phục của cô rồi cắn răng chịu đựng cảm giác khó thở cùng đau đớn trong lồng ngực: “ Ư…”
“ Sao… sao lại thế này?” Sa Lan giữ lấy tay Linh Phi còn sợ không dám bỏ đi, nàng kêu lớn: “ Ngươi đâu, nhanh gọi thái y đến, thế tử xảy ra chuyện rồi.”
“ Ư…” Linh Phi đau đến mức không thể chịu được, y trước khi mất đi ý thức cũng chỉ nghe được mấy tiếng người ồn ào hốt hoảng vây xung quanh mình.
Trái lại mỗi giấc ngủ gần đây của Linh Phi đều nằm mơ thấy ngày diệt thế, hoặc là những người dân Bách quốc đang muốn tìm y đòi mạng. Linh Phi lạc vào một khoảng không vô tận, cứ đi mãi theo những tiếng chuông “ leng keng “ vang vọng.
“ Đây là nơi nào?” Linh Phi ngạc nhiên bước qua cánh cửa trong khoảng không, trước mắt hiện ra chính là một vườn hoa hồng trắng đang nở rộ. Tiếng chuông lại một lần nữa theo gió đưa tới bên tai, tựa như đang nghe thấy người kêu gọi mình.
Linh Phi không suy nghĩ lại bước nhanh tiến về phía trước, từ từ hiện ra giữa vùng hoa rộng lớn chính là một quan tài bằng đá. Tiếng “ leng keng” mà y nghe thấy là từ một chiếc chuông đồng nhỏ được treo bên cạnh nắp quan, hơn nữa…
Linh Phi ngây người nhìn một thiếu niên đứng bên cạnh quan tài kia, bản thân nhận ra tất cả những gì mình đang thấy chỉ là mộng, thế nhưng Linh Phi vẫn không tránh được tò mò lên tiếng hỏi: “ Ngươi là ai?”
Thiếu niên y phục trắng xám khá đơn giản, y ngước đầu một chút nhìn về hướng Linh Phi, liền thấy nước da kém sắc không có sức sống. Gương mặt tuy rằng vẫn còn nét trẻ con thế nhưng từ ánh mắt, đến biểu hiện đều tựa như người trưởng thành.
Không nhận được câu trả lời, Linh Phi lại chỉ cảm thấy vẻ đau thương hiện lên trong mắt của đối phương, y lại nhỏ giọng lên tiếng: “ Quan tài này… người thân của ngươi sao?”
“ Không phải.” Đáp lại Linh Phi không còn là sự im lặng, thiếu niên hơi xoay người đặt tay trên nắp quan tài đá. Một cơn gió nhẹ thổi qua ẩn hiện dưới mái tóc bị thổi bay là nụ cười khiến người cảm thấy bi thương: “ Người đang nằm bên trong, chính là ta.”
Linh Phi nuốt xuống một lần nước bọt nơi cổ họng, y giữ bình tĩnh để không lui lại bước chân về sau. Chuyện kỳ lạ như vậy cũng không phải lần đầu tiên gặp qua, y từ trước cũng đã đoán được phần nào câu trả lời của thiếu niên mới kiên nhẫn nói: “ Ngươi đã chết rồi?”
Thiếu niên lại nhẹ giọng: “ Có lẽ là như vậy.”
“ Ngươi tên là gì?” Linh Phi sau khi hỏi tên người nọ còn cố ý giải thích: “ Nếu bản thân có nuối tiếc những việc trước kia, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi.”
Thiếu niên không trả lời lại mà chỉ ngước mắt một chút nhìn y, Linh Phi nói thêm: “ Ít nhất vẫn có thể khiến ngươi có thể đầu thai chuyển thế, không cần bị níu giữ tại nơi này.”
“ Không được đâu.” Thiếu niên lại khẽ lắc đầu: “ Ta không có khả năng bước vào đường luân hồi chuyển thế.”
“ Nếu đã có nguyên do khiến ta nhìn thấy ngươi trong mộng, vậy có thể ta và ngươi có duyên số. Nuối tiếc khi còn sống của ngươi, nếu có thể giúp thì ta nhất định sẽ làm, giúp người sớm ngày…”
" Ngươi không giúp được." Thiếu niên lúc này lại đứng thẳng người đối diện với Linh Phi, một tay đưa lên lại chỉ vào y mới nghiêm giọng nói: “ Sự thật khiến ta không thể đầu thai chuyển thế, chính là do ngươi.”
“ Ta?” Linh Phi ngạc nhiên đến không biết phải nói gì tiếp theo, y ngây người một hồi mới lại run giọng: “ Ngươi… nói như vậy là ý gì?”
“ Nếu không phải ngươi xuất hiện tại thế giới này, thì người được sinh ra phải nên là ta đi.”
Linh Phi dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, y lúc này không đủ bình tĩnh để tiếp tục đối diện, bước chân cũng vì vậy muốn lui về sau hai bước né tránh: “ Ngươi không lý nào lại là…”
“ Nguyệt Linh Phi được sinh ra trên đời này, vốn dĩ chính là ta.”
“ Ngươi… ta…” Linh Phi trong lòng kinh sợ, y chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Thiếu niên trước mắt mới thật sự là Nguyệt Linh Phi của bảy ngàn năm trước, y mới thật sự chính là Nguyệt Linh Phi đã sống trong thời đại của Đường Kỳ Nguyên? Y mới chính là người phải nên được sinh ra trong thế giới này?
Linh Phi không có cách đối diện, y sợ hãi người đang ở trước mặt mình, càng sợ phải rời xa hắn. Linh Phi không muốn chấp nhận, y xoay đầu muốn bỏ chạy, phải chạy thật xa.
“ Chấp nhận đi Thường Hy.” Tiếng nói của thiếu niên phía sau lưng lại tiếp tục vang lên: “ Con đường luân hồi chuyển thế vốn dĩ là của ta, ngươi cuối cùng vẫn không thuộc về thế giới này.”
“ Không…” Linh Phi hoảng sợ mở bừng hai mắt, y bàn tay đưa lên nắm chặt nơi ngực áo mình.
Đợi rất lâu mới nhìn thấy người tỉnh lại, Huỳnh Hoa cũng muốn thở ra nhẹ nhõm: “ Ngươi chịu tỉnh rồi?”
“ Tứ công chúa?”
“ Ừ.” Huỳnh Hoa dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt và cổ của Linh Phi, nàng lại nhẹ giọng nói: “ Ngươi cảm thấy thế nào rồi, có còn khó chịu ở đâu hay không?”
Linh Phi tự mình chống tay ngồi dậy, cảm giác đau nhói ở lồng ngực và khó thở đều không còn: “ Hiện giờ đã tốt hơn nhiều.”
Huỳnh Hoa bỏ xuống khăn trên tay, nàng ánh mắt hoài nghi nhìn Linh Phi một chút lại điềm tĩnh nói: “ Sa Lan phát hiện ngươi không khỏe mới gọi thái y đến xem, ngươi dù đã ngất đi nhưng có thể thấy vẫn rất đau đớn, mà thái y lại không chuẩn ra bệnh, khiến cả thái y viện đều bị dọa đến không còn đường sống.”
“ Ta… làm sao vậy?”
“ Linh Phi.” Huỳnh Hoa từ sớm đã cho lui tất cả cung nhân, chỉ một mình nàng ở Thái Dương điện chăm sóc cho Linh Phi. Nàng bây giờ mới nghiêm giọng hỏi: “ Lúc ta đến liền nhìn ra ngươi không ổn không phải vì mang bệnh trong người, ngươi thậm chí một chút nữa đã mất mạng.”
“ Mất mạng?” Linh Phi giật mình nhìn Huỳnh Hoa, y tin tứ công chúa không phải người thích nói đùa: “ Ta tại sao lại như vậy?”
Huỳnh Hoa lắc đầu: “ Lúc đó không có thái y nào chuẩn được bệnh của ngươi, ta liền thử dùng đến Vân Ấn của mình, ban đầu chỉ là muốn xem cơ thể ngươi có gì khác thường hay không. Thứ duy nhất không ổn định, chính là sinh mạng của ngươi tựa như đang bị một thứ gì đó rút cạn.”
“ Ta…” Linh Phi nhớ đến giấc mơ của mình và thiếu niên kia, y lại chợt cảm thấy lạnh người. Có thể không phải bị rút cạn, mà là linh hồn của y đang bị kéo ra khỏi thân thể này.
“ Linh Phi, ngươi không sao chứ?” Nhìn xem sắc mặt Linh Phi đột nhiên tái xanh, Huỳnh Hoa lo lắng muốn xem thử y có sao hay không thì lại bị Linh Phi tránh đi: “ Ngươi làm sao vậy?”
Linh Phi chỉ lắc đầu mà không nói, y cũng không thể nói mình vốn dĩ không phải người của thế giới này. Y chính là tranh đoạt một con đường luân hồi của kẻ khác để được sinh ra, và có lẽ… người kia sẽ sớm thôi tìm đến?
“ Linh Phi, ở đây chỉ có ta và ngươi, có chuyện gì cũng không thể nói ra sao?”
“ Ta…” Linh Phi ngập ngừng suy nghĩ, tứ công chúa sở hữu Vân Ấn đặc biệt hơn kẻ khác, nàng ta cảm ứng được những chuyện sắp phát sinh, về tương lai và quá khứ. Liệu rằng tứ công chúa đã thấy điều khác lạ gì hay không? Nếu y nói ra sự thật, nàng ta liệu có xem y là ma quỷ đoạt xác hay không?
Linh Phi vẫn là lắc đầu nói: “ Ta không việc gì, đa tạ tứ công chúa đã quan tâm.”
“ Ngươi…” Huỳnh Hoa định nói lại thôi, nàng thở dài một tiếng rồi mới nói: “ Chuyện của ngươi ta không để Đan Na biết được, tránh cho muội ấy lo lắng. Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì thì đừng ngại nói với ta.”
Linh Phi nhẹ giọng đáp: “ Làm phiền người rồi.”
Thượng vương Bách Quốc chống đỡ trong vô vọng, lại chỉ như trò vui cho kẻ khác chết dần chết mòn, cuối cùng vẫn là nhanh chóng dâng thư xin hàng. Chỉ có Kỳ Nguyên đế lại chưa từng đồng ý thư hàng này, hắn chỉ lạnh một câu. Chính là diệt quốc.
Nguyệt Linh Phi gần nửa năm qua đều lưu lại trong cung không hề ra ngoài, y mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến sự tồn tại của mình liệu có nghĩa lý gì. Mỗi lần nhắm mắt lại đều sẽ nhìn thấy một khung thành đổ nát, khắp nơi chất chồng những thi thể từ hài đồng đến lão nhân với mùi tanh tưởi đến khó thở.
Những tin tức từ bên ngoài kia chưa từng được đưa đến tai y, ngay cả cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào lỡ lời nói ra điều không hay. Nhưng Linh Phi đều biết, những gì y từng đọc qua trên phiến đá kia, đều đang từ từ diễn ra trong hiện tại.
Cứ nhìn xem những ánh mắt của cung nhân hầu hạ tại Thái Dương điện, lại nhìn xem bọn họ sợ hãi ra sao mỗi khi y hỏi đến chuyện của hoàng đế. Những điều đó đều chứng minh cho dù xuất hiện một Nguyệt Linh Phi giống như y, thế giới này căn bản vẫn không có gì thay đổi.
Ý nghĩ như vậy chỉ vừa thoáng qua trong đầu thì lòng ngực đột nhiên lại đau nhói, Linh Phi hoảng sợ ôm lấy ngực mình là co lại, cuộn cả người trên giường không thể kêu ra tiếng. Cảm giác đau đớn cùng hít thở không thông, Linh Phi chỉ có thể túm chặt lấy đệm giường mà cắn răng gắng gượng.
“ Thế tử, đã đến giờ dùng bữa…” Sa Lan đã chăm sóc cho Linh Phi từ khi mới ra đời cũng được triệu vào làm cung nữ ở Thái Dương điện, cô lúc vừa vào đến nhìn thấy Linh Phi co quắp trên giường mà hốt hoảng: “ Thế tử, người làm sao vậy?”
Linh Phi sắc mặt tái xanh lại đổ mồ hôi ướt cả y phục, nhìn thấy Sa Lan thì túm lấy y phục của cô rồi cắn răng chịu đựng cảm giác khó thở cùng đau đớn trong lồng ngực: “ Ư…”
“ Sao… sao lại thế này?” Sa Lan giữ lấy tay Linh Phi còn sợ không dám bỏ đi, nàng kêu lớn: “ Ngươi đâu, nhanh gọi thái y đến, thế tử xảy ra chuyện rồi.”
“ Ư…” Linh Phi đau đến mức không thể chịu được, y trước khi mất đi ý thức cũng chỉ nghe được mấy tiếng người ồn ào hốt hoảng vây xung quanh mình.
Trái lại mỗi giấc ngủ gần đây của Linh Phi đều nằm mơ thấy ngày diệt thế, hoặc là những người dân Bách quốc đang muốn tìm y đòi mạng. Linh Phi lạc vào một khoảng không vô tận, cứ đi mãi theo những tiếng chuông “ leng keng “ vang vọng.
“ Đây là nơi nào?” Linh Phi ngạc nhiên bước qua cánh cửa trong khoảng không, trước mắt hiện ra chính là một vườn hoa hồng trắng đang nở rộ. Tiếng chuông lại một lần nữa theo gió đưa tới bên tai, tựa như đang nghe thấy người kêu gọi mình.
Linh Phi không suy nghĩ lại bước nhanh tiến về phía trước, từ từ hiện ra giữa vùng hoa rộng lớn chính là một quan tài bằng đá. Tiếng “ leng keng” mà y nghe thấy là từ một chiếc chuông đồng nhỏ được treo bên cạnh nắp quan, hơn nữa…
Linh Phi ngây người nhìn một thiếu niên đứng bên cạnh quan tài kia, bản thân nhận ra tất cả những gì mình đang thấy chỉ là mộng, thế nhưng Linh Phi vẫn không tránh được tò mò lên tiếng hỏi: “ Ngươi là ai?”
Thiếu niên y phục trắng xám khá đơn giản, y ngước đầu một chút nhìn về hướng Linh Phi, liền thấy nước da kém sắc không có sức sống. Gương mặt tuy rằng vẫn còn nét trẻ con thế nhưng từ ánh mắt, đến biểu hiện đều tựa như người trưởng thành.
Không nhận được câu trả lời, Linh Phi lại chỉ cảm thấy vẻ đau thương hiện lên trong mắt của đối phương, y lại nhỏ giọng lên tiếng: “ Quan tài này… người thân của ngươi sao?”
“ Không phải.” Đáp lại Linh Phi không còn là sự im lặng, thiếu niên hơi xoay người đặt tay trên nắp quan tài đá. Một cơn gió nhẹ thổi qua ẩn hiện dưới mái tóc bị thổi bay là nụ cười khiến người cảm thấy bi thương: “ Người đang nằm bên trong, chính là ta.”
Linh Phi nuốt xuống một lần nước bọt nơi cổ họng, y giữ bình tĩnh để không lui lại bước chân về sau. Chuyện kỳ lạ như vậy cũng không phải lần đầu tiên gặp qua, y từ trước cũng đã đoán được phần nào câu trả lời của thiếu niên mới kiên nhẫn nói: “ Ngươi đã chết rồi?”
Thiếu niên lại nhẹ giọng: “ Có lẽ là như vậy.”
“ Ngươi tên là gì?” Linh Phi sau khi hỏi tên người nọ còn cố ý giải thích: “ Nếu bản thân có nuối tiếc những việc trước kia, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi.”
Thiếu niên không trả lời lại mà chỉ ngước mắt một chút nhìn y, Linh Phi nói thêm: “ Ít nhất vẫn có thể khiến ngươi có thể đầu thai chuyển thế, không cần bị níu giữ tại nơi này.”
“ Không được đâu.” Thiếu niên lại khẽ lắc đầu: “ Ta không có khả năng bước vào đường luân hồi chuyển thế.”
“ Nếu đã có nguyên do khiến ta nhìn thấy ngươi trong mộng, vậy có thể ta và ngươi có duyên số. Nuối tiếc khi còn sống của ngươi, nếu có thể giúp thì ta nhất định sẽ làm, giúp người sớm ngày…”
" Ngươi không giúp được." Thiếu niên lúc này lại đứng thẳng người đối diện với Linh Phi, một tay đưa lên lại chỉ vào y mới nghiêm giọng nói: “ Sự thật khiến ta không thể đầu thai chuyển thế, chính là do ngươi.”
“ Ta?” Linh Phi ngạc nhiên đến không biết phải nói gì tiếp theo, y ngây người một hồi mới lại run giọng: “ Ngươi… nói như vậy là ý gì?”
“ Nếu không phải ngươi xuất hiện tại thế giới này, thì người được sinh ra phải nên là ta đi.”
Linh Phi dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, y lúc này không đủ bình tĩnh để tiếp tục đối diện, bước chân cũng vì vậy muốn lui về sau hai bước né tránh: “ Ngươi không lý nào lại là…”
“ Nguyệt Linh Phi được sinh ra trên đời này, vốn dĩ chính là ta.”
“ Ngươi… ta…” Linh Phi trong lòng kinh sợ, y chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Thiếu niên trước mắt mới thật sự là Nguyệt Linh Phi của bảy ngàn năm trước, y mới thật sự chính là Nguyệt Linh Phi đã sống trong thời đại của Đường Kỳ Nguyên? Y mới chính là người phải nên được sinh ra trong thế giới này?
Linh Phi không có cách đối diện, y sợ hãi người đang ở trước mặt mình, càng sợ phải rời xa hắn. Linh Phi không muốn chấp nhận, y xoay đầu muốn bỏ chạy, phải chạy thật xa.
“ Chấp nhận đi Thường Hy.” Tiếng nói của thiếu niên phía sau lưng lại tiếp tục vang lên: “ Con đường luân hồi chuyển thế vốn dĩ là của ta, ngươi cuối cùng vẫn không thuộc về thế giới này.”
“ Không…” Linh Phi hoảng sợ mở bừng hai mắt, y bàn tay đưa lên nắm chặt nơi ngực áo mình.
Đợi rất lâu mới nhìn thấy người tỉnh lại, Huỳnh Hoa cũng muốn thở ra nhẹ nhõm: “ Ngươi chịu tỉnh rồi?”
“ Tứ công chúa?”
“ Ừ.” Huỳnh Hoa dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt và cổ của Linh Phi, nàng lại nhẹ giọng nói: “ Ngươi cảm thấy thế nào rồi, có còn khó chịu ở đâu hay không?”
Linh Phi tự mình chống tay ngồi dậy, cảm giác đau nhói ở lồng ngực và khó thở đều không còn: “ Hiện giờ đã tốt hơn nhiều.”
Huỳnh Hoa bỏ xuống khăn trên tay, nàng ánh mắt hoài nghi nhìn Linh Phi một chút lại điềm tĩnh nói: “ Sa Lan phát hiện ngươi không khỏe mới gọi thái y đến xem, ngươi dù đã ngất đi nhưng có thể thấy vẫn rất đau đớn, mà thái y lại không chuẩn ra bệnh, khiến cả thái y viện đều bị dọa đến không còn đường sống.”
“ Ta… làm sao vậy?”
“ Linh Phi.” Huỳnh Hoa từ sớm đã cho lui tất cả cung nhân, chỉ một mình nàng ở Thái Dương điện chăm sóc cho Linh Phi. Nàng bây giờ mới nghiêm giọng hỏi: “ Lúc ta đến liền nhìn ra ngươi không ổn không phải vì mang bệnh trong người, ngươi thậm chí một chút nữa đã mất mạng.”
“ Mất mạng?” Linh Phi giật mình nhìn Huỳnh Hoa, y tin tứ công chúa không phải người thích nói đùa: “ Ta tại sao lại như vậy?”
Huỳnh Hoa lắc đầu: “ Lúc đó không có thái y nào chuẩn được bệnh của ngươi, ta liền thử dùng đến Vân Ấn của mình, ban đầu chỉ là muốn xem cơ thể ngươi có gì khác thường hay không. Thứ duy nhất không ổn định, chính là sinh mạng của ngươi tựa như đang bị một thứ gì đó rút cạn.”
“ Ta…” Linh Phi nhớ đến giấc mơ của mình và thiếu niên kia, y lại chợt cảm thấy lạnh người. Có thể không phải bị rút cạn, mà là linh hồn của y đang bị kéo ra khỏi thân thể này.
“ Linh Phi, ngươi không sao chứ?” Nhìn xem sắc mặt Linh Phi đột nhiên tái xanh, Huỳnh Hoa lo lắng muốn xem thử y có sao hay không thì lại bị Linh Phi tránh đi: “ Ngươi làm sao vậy?”
Linh Phi chỉ lắc đầu mà không nói, y cũng không thể nói mình vốn dĩ không phải người của thế giới này. Y chính là tranh đoạt một con đường luân hồi của kẻ khác để được sinh ra, và có lẽ… người kia sẽ sớm thôi tìm đến?
“ Linh Phi, ở đây chỉ có ta và ngươi, có chuyện gì cũng không thể nói ra sao?”
“ Ta…” Linh Phi ngập ngừng suy nghĩ, tứ công chúa sở hữu Vân Ấn đặc biệt hơn kẻ khác, nàng ta cảm ứng được những chuyện sắp phát sinh, về tương lai và quá khứ. Liệu rằng tứ công chúa đã thấy điều khác lạ gì hay không? Nếu y nói ra sự thật, nàng ta liệu có xem y là ma quỷ đoạt xác hay không?
Linh Phi vẫn là lắc đầu nói: “ Ta không việc gì, đa tạ tứ công chúa đã quan tâm.”
“ Ngươi…” Huỳnh Hoa định nói lại thôi, nàng thở dài một tiếng rồi mới nói: “ Chuyện của ngươi ta không để Đan Na biết được, tránh cho muội ấy lo lắng. Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì thì đừng ngại nói với ta.”
Linh Phi nhẹ giọng đáp: “ Làm phiền người rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất