Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ
Chương 7:
" Song... song sinh?"
Vẫn chưa tin vào những gì mình nghe, Nguyệt Lân vương gia hỏi lại lần nữa: " Ngươi nói Thể Hà sinh đôi, là một trai một gái?"
" Đúng là vậy thưa vương gia." Sa Lan tươi cười.
" Tốt quá, thật là tốt quá rồi. Việc này... hoàng hậu, thần..."
Hoàng hậu Nguyệt Thiện cũng vui mừng không kém Nguyệt Lân vương, nàng hướng Sa Lan ra lệnh: " Đi nhanh, mang thế tử và quận chúa đến, bổn cung muốn nhìn thấy."
" Vâng thưa hoàng hậu."
" Hoàng hậu, thần có thể...?" Nguyệt Lân ngập ngừng vui mừng không thể nói rõ.
Hoàng hậu lại hiểu mà lên tiếng thúc dục: " Đi xem Thể Hà đi, nàng ta đã vất vả nhiều rồi."
" Tạ ơn hoàng hậu."
Nguyệt Vương đã chạy vào phòng trong, gian ngoài chỉ còn lại hoàng hậu và thái tử. Nguyệt Thiện suy nghĩ một hồi, nàng lên tiếng nói như muốn đánh động hài tử bên cạnh vẫn mặt anh tuấn lạnh lùng, một vẻ bình thản như không quan tâm bất cứ gì kia: " Ta tin đây sẽ là một đứa bé tốt."
Vì sao hoàng hậu muốn nhấn mạnh " một đứa bé tốt này ", đương nhiên là vì muốn lôi kéo sự chú ý và tò mò của thái tử đối với quận chúa vừa ra đời, đây sẽ là thái tử phi trong tương lai của hắn.
Một lát sau nhìn thấy Sa Lan và bà đỡ mỗi người bế theo một đứa bé quấn trong chăn lụa đỏ đi ra, Nguyệt Thiện vội vàng chủ động lên tiếng: " Nhanh đến, đâu là quận chúa nhanh đưa bổn cung bồng,".
" Vâng, đây là quận chúa thưa hoàng hậu.” Quận chúa được truyền từ tay bà đỡ sang cho cung nữ của hoàng hậu, rồi lại được đưa đến chỗ hoàng hậu.
Nguyệt Thiện nhìn đứa trẻ ngủ say không quấy phá, nàng mỉm cười: " Các ngươi xem, có phải quận chúa rất ngoan hay không. Gương mặt đáng yêu cùng ngũ quan tinh tế này, tương lai sẽ rất xinh đẹp."
Thay vì để ý đến Nguyệt Thiện đang âu yếm oa nhi ngủ yên đến ngoan ngoãn, thái tử từ đầu vẫn một vẻ mặt lạnh thờ ở không biết đang nghĩ gì.
Hắn đột nhiên chuyển tầm nhìn của mình về hài tử đang òa khóc trên tay Sa Lan, ánh mắt không hề có một chút tức giận cũng đủ khiến nàng phải rùng mình.
Khí thế bức người này, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến kẻ khác phải run sợ cúi đầu. Sa Lan thật sự lo lắng thái tử sẽ có ác cảm với oa nhi trên tay mình, nàng vội vàng muốn vỗ nín thế tử, thế nhưng y lại càng khóc lớn hơn. Sa Lan lo lắng nhỏ giọng: " Thế tử đừng khóc, một lúc nô tỳ sẽ mang người đến chỗ vương phi nên đừng khóc nữa ạ."
" Làm sao vậy?" Hoàng hậu vẻ mặt không vui, chân mày cũng nhíu lại một chút. Ồn ào đến có thể tiếng khóc sẽ làm ảnh hưởng đến quận chúa nàng đang bồng, hoàng hậu giọng nói có chút chán ghét lên tiếng: " Tại sao cứ khóc mãi như vậy, ngươi mang nó đi nhanh lên."
" V... vâng ạ."
" Khoan đã." Sa Lan chỉ mới vừa lui một bước đã nghe thấy âm thanh đầy uy lực vang lên, sau đó lại tiếp tục hướng về phía nàng: " Giao lại cho ta."
Chân tay đều run sợ, Sa Lan trong tâm thật muốn ôm thế tử nhanh chóng chạy trốn. Thế nhưng chỉ một chút ý nghĩ như thế lập tức bị đánh bay, nàng không có cách nào khác ngoài đi đến trao lại oa nhi cho người kia: " Vâng thưa thái tử điện hạ."
" Nguyên nhi?" Hoàng hậu ngạc nhiên không ít, nàng không nghĩ hắn sẽ lên tiếng muốn bồng một oa nhi mới sinh như vậy. Có thể thật sự cảm thấy hứng thú rồi chăng?
Sa Lan còn sợ rằng thái tử sẽ vì tiếng khóc làm hắn khó chịu, nên muốn làm gì không tốt với thế tử mới ra đời vẫn còn chưa hiểu chuyện kia, thế nhưng sau đó thì nàng lại thở ra an tâm hơn đôi chút.
Kỳ Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy oa nhi như sợ vô tình sẽ làm vỡ đi một báu vật vô cùng mỏng manh, lạ thay khi vừa được Kỳ Nguyên ôm trọn, oa nhi không những ngừng khóc mà còn cất tiếng cười ngây thơ khiến hắn sững sờ mà bất giác thốt ra tiếng : " Cười rồi?"
" Thật kỳ lạ, thế tử không còn khóc nữa." Sa Lan ngạc nhiên.
" Xem ra thế tử của Nguyệt vương gia rất thích ngươi đấy Nguyên Nhi." Nguyệt Thiện mỉm cười, nàng lại nói: " Ngươi lại đây cũng xem thử quận chúa, trông rất đáng yêu."
Vẫn như cũ, Kỳ Nguyên không để tâm đến lời nói của mẫu hậu, hắn chỉ im lặng nhìn sinh mạng nhỏ đang cười vang trong tay mình. Một không khí bình lặng quái dị đến không tưởng khi chỉ vang vọng tiếng cười non nớt của oa nhi.
" Nguyên nhi, ngươi muốn đi đâu? Đứa bé đó là…" Nguyệt Thiện lên tiếng hỏi khi thấy Kỳ Nguyên muốn bồng theo thế tử mới sinh bỏ đi, nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy khí lạnh chạy dọc theo sống lưng khi đối diện với ánh nhìn dọa người của chính nhi tử của mình.
" Mẫu hậu." Kỳ Nguyên lạnh một tiếng gọi mẫu hậu như tiếng băng vỡ: " Nếu ở lại đứa bé này sẽ làm ồn người, không phải hay sao?"
" Đó... là do..."
" Ta mang đi vậy." Kỳ Nguyên cười lạnh, hắn ngắt lời hoàng hậu xong, lại như không có chuyện gì bồng tiểu thế tử đi mất.
Nhiều người ở đây chứng kiến, vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Thái tử từ nhỏ đã ít nói và có phần khiến mọi người e sợ xa lánh, vẫn là một hài tử tám tuổi nhưng mỗi hành động và lời nói của thái tử Kỳ Nguyên đều để kẻ khác theo dõi và dè chừng.
Hắn như vậy sở hữu một sức mạnh quá lớn, chưa từng thấy thái tử phải động một ngón tay nhưng người thảm dưới chân hắn không còn ít. Lần đáng nhớ nhất chính là năm thái tử lên năm tuổi.
Thái tử hắn được thừa nhận địa vị ngay từ khi sinh ra, đó trở thành lý do khiến các vị hoàng tử và nương nương khác không phục.
Nhưng thái tử luôn tỏ ra loại cảm giác khó gần nên không ai dám thân thiết, hắn cho đến năm tuổi này cũng xa cách lạnh nhạt và chưa từng có dấu hiệu gì về sức mạnh Vân Ấn có từ lúc mới sinh của mình.
Cũng vì vậy đã có nhiều lời đồn nói rằng đây chỉ là một sự trùng hợp nào đó, cố ý thêm bớt là do hoàng hậu làm ra để tranh thái tử vị trí cho con trai mình, khiến địa vị của thái tử bị lung lay, đây cũng xem như là một tia hy vọng cho các vị phi tần và hoàng tử khác.
Nhị hoàng tử cũng bằng tuổi thái tử lại hay được các huynh đệ khác khen ngợi, trong một lần vì kiêu ngạo muốn thể hiện mình mà khiêu khích thái tử. Trước mặt rất nhiều cung nữ, thái giám và huynh đệ trong hoàng tộc.
Thái tử từ đầu đến cuối chỉ nâng khóe môi cười lạnh một lần, nhị hoàng tử bị ép đến bò lăn dưới đất, từ mắt mũi miệng, máu cứ trào ra không ngừng, kêu la như heo bị chọc tiết mà giãy giụa trên vũng máu tươi.
Sự việc nghiêm trọng khi nhị hoàng tử cuối cùng trở thành một phế nhân, không thể nhìn, nói, nghe hay cử động. Hoàn toàn nằm một chỗ như một xác chết còn hơi thở. Mỗi người chứng kiến đều bị ám ảnh, đến đã có một thời gian dài tối ngủ cũng kêu la thảm thiết.
Thế nhưng một hài tử chỉ mới năm tuổi như thái tử, lại tự nhiên như vậy nhìn vệt màu khi nhị hoàng tử bám lấy góc y phục của mình, hắn nhăn mày giọng lạnh lẽo không vui nói " bẩn rồi." sau đó xoay lưng bỏ đi.
Lúc hoàng đế hỏi đến, thái tử chỉ hiển nhiên một câu: " Là hắn bảo muốn biết sức mạnh của nhi thần ra sao, chỉ là cho hắn toại nguyện mà thôi. Phụ hoàng, người cũng muốn biết?"
Hoàng hậu vì vậy lúc bị thái tử lạnh lùng nhìn đến liền hoảng sợ một lúc, trong lòng nàng nhiều lần còn cho rằng thái tử thật có thể giết chết người đã sinh ra hắn là nàng. Tuy vậy hắn vẫn là hài tử của nàng, Nguyệt Thiện có thể nhờ vào hắn cũng phải lo lắng và quan tâm hắn.
Sinh ra đã có tất cả mọi thứ, đó chính là những gì có thể nhìn thấy ở thái tử Đường Kỳ Nguyên. Càng khẳng định hơn ngay cả Vân Ấn cũng mang sức mạnh kinh người, chính thế mà vạn vật nhân dạng trong mắt hắn càng trở nên nhỏ bé tầm thường, nay lại có hứng đến hài tử mới chào đời kia?
Thường Hy sau khi bị dọa ngất đi ở lăng mộ, lúc tỉnh thì mí mắt lại không tài nào mở ra. Cảm thấy có người như đang bồng bế mình, Thường Hy muốn lên tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng y không hiểu được khi mình phát ra lại là tiếng oa oa khóc của em bé sơ sinh âm vọng. "Chuyện gì đây?"
Những tiếng nói ồn ào của nữ nhân, từ trong đó nghe ra những từ xưng hô như "Hoàng hậu" và "Thái Tử".
Thường Hy là người hiện đại, đọc tiểu thuyết và xem phim không phải ít, đương nhiên tưởng tượng ra được rất nhiều nguyên do kỳ bí, dù gì việc bị kéo đến một thế giới bị diệt vong cũng đã xảy ra với y rồi thì còn có gì là không thể.
Điều đáng nói cần phải xác nhận lại, Thường Hy cố hò hét một hồi cũng chỉ phát ra thứ âm thanh " Oe oe" khóc lớn này mà thôi.
Kết luận cuối cùng, y mới đối mặt với một xác ướp sống lại ở lăng mộ và bị xác ướp giết chết, sau đó đầu thai nhanh chóng luôn rồi.
Còn đang suy nghĩ đủ mọi tình huống diễn ra với mình, đúng lúc lại phát hiện bản thân đang được truyền tay cho người khác. Đây khả năng chỉ là một đứa trẻ khi ôm y một cách vụng về, đụng chỗ này rồi chỗ kia khiến Thường Hy buồn nhột mà cười rộ lên không kiềm được.
Thường Hy sau đó liền nghe được giọng nói vừa có sự ngạc nhiên của trẻ con, lại vừa nhận ra sự lạnh giá có vài phần quen thuộc: " Cười rồi?"
" Thật kỳ lạ, thế tử không còn khóc nữa."
" Xem ra thế tử của Nguyệt vương gia rất thích ngươi đấy Nguyên Nhi."
" Nguyên nhi, ngươi muốn đi đâu?"
" Nếu ở lại sẽ làm ồn người không phải hay sao? Ta mang đi vậy."
Kỳ Nguyên cứ vậy ôm hài tử nhỏ nhắn không yên phận vung tay vung chân trong lòng đến một góc ở Thái Mộc cư, nơi này có một rừng phong đỏ rực. Róc rách tiếng nước suối uốn quanh cánh rừng, không gian yên lặng âm tĩnh, gió luồn qua khe lá làm va chạm nhau vang tiếng xào xạc tạo nên một khung cảnh huyền diệu.
Thế nhưng một luồng khí lạnh thổi tới quanh quẩn làm vật nhỏ không yên phận trong vòng tay Kỳ Nguyên chợt rùng mình, y ngoan ngoãn không dám động. Cảm giác quỷ dị như vậy, chính thế nên nơi này mới không bóng người ở hay qua lại.
" Để hài tử trong tay lại..." Giọng nữ tử vang lên lạnh lẽo: " Y là của ta."
Thường Hy tim đập nhanh hơn khi nghe hàn âm ma quái trong lời nói của nữ tử, y trước nay không làm điều ác vậy mà cứ mãi gặp phải những thứ trong phim kinh dị này. Thường Hy chỉ dám thầm nghĩ: " Bất quá cũng chỉ là một đứa con nít, còn không phải sẽ bỏ mình lại mà xanh mặt chạy mất hay sao?"
" Tiểu tử, chỉ cần ngươi để lại y, ta sẽ không làm hại đến ng...ngư..." Nữ tử chưa nói hết lời thì hắn lại nhìn về phía này: " Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Giọng ma nữ chợt nhỏ lại pha chút âm run: " Ngươi... là thái tử Kỳ Nguyên?"
" Cút đi cho ta." Chỉ vài từ ngắn gọn lại đến lạnh người, xung quanh trở nên im lặng như chưa từng xảy ra bất cứ sự việc lạ lùng gì.
Thế nhưng nỗi sợ hãi của Thường Hy không những không giảm đi, mà còn tăng lên đến muốn phát khóc. Gương mặt oa nhi mới sinh méo mó, nhăn nhúm lại đến đáng thương: " Kỳ Nguyên? Hắn là Đường Kỳ Nguyên?"
Vẫn chưa tin vào những gì mình nghe, Nguyệt Lân vương gia hỏi lại lần nữa: " Ngươi nói Thể Hà sinh đôi, là một trai một gái?"
" Đúng là vậy thưa vương gia." Sa Lan tươi cười.
" Tốt quá, thật là tốt quá rồi. Việc này... hoàng hậu, thần..."
Hoàng hậu Nguyệt Thiện cũng vui mừng không kém Nguyệt Lân vương, nàng hướng Sa Lan ra lệnh: " Đi nhanh, mang thế tử và quận chúa đến, bổn cung muốn nhìn thấy."
" Vâng thưa hoàng hậu."
" Hoàng hậu, thần có thể...?" Nguyệt Lân ngập ngừng vui mừng không thể nói rõ.
Hoàng hậu lại hiểu mà lên tiếng thúc dục: " Đi xem Thể Hà đi, nàng ta đã vất vả nhiều rồi."
" Tạ ơn hoàng hậu."
Nguyệt Vương đã chạy vào phòng trong, gian ngoài chỉ còn lại hoàng hậu và thái tử. Nguyệt Thiện suy nghĩ một hồi, nàng lên tiếng nói như muốn đánh động hài tử bên cạnh vẫn mặt anh tuấn lạnh lùng, một vẻ bình thản như không quan tâm bất cứ gì kia: " Ta tin đây sẽ là một đứa bé tốt."
Vì sao hoàng hậu muốn nhấn mạnh " một đứa bé tốt này ", đương nhiên là vì muốn lôi kéo sự chú ý và tò mò của thái tử đối với quận chúa vừa ra đời, đây sẽ là thái tử phi trong tương lai của hắn.
Một lát sau nhìn thấy Sa Lan và bà đỡ mỗi người bế theo một đứa bé quấn trong chăn lụa đỏ đi ra, Nguyệt Thiện vội vàng chủ động lên tiếng: " Nhanh đến, đâu là quận chúa nhanh đưa bổn cung bồng,".
" Vâng, đây là quận chúa thưa hoàng hậu.” Quận chúa được truyền từ tay bà đỡ sang cho cung nữ của hoàng hậu, rồi lại được đưa đến chỗ hoàng hậu.
Nguyệt Thiện nhìn đứa trẻ ngủ say không quấy phá, nàng mỉm cười: " Các ngươi xem, có phải quận chúa rất ngoan hay không. Gương mặt đáng yêu cùng ngũ quan tinh tế này, tương lai sẽ rất xinh đẹp."
Thay vì để ý đến Nguyệt Thiện đang âu yếm oa nhi ngủ yên đến ngoan ngoãn, thái tử từ đầu vẫn một vẻ mặt lạnh thờ ở không biết đang nghĩ gì.
Hắn đột nhiên chuyển tầm nhìn của mình về hài tử đang òa khóc trên tay Sa Lan, ánh mắt không hề có một chút tức giận cũng đủ khiến nàng phải rùng mình.
Khí thế bức người này, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến kẻ khác phải run sợ cúi đầu. Sa Lan thật sự lo lắng thái tử sẽ có ác cảm với oa nhi trên tay mình, nàng vội vàng muốn vỗ nín thế tử, thế nhưng y lại càng khóc lớn hơn. Sa Lan lo lắng nhỏ giọng: " Thế tử đừng khóc, một lúc nô tỳ sẽ mang người đến chỗ vương phi nên đừng khóc nữa ạ."
" Làm sao vậy?" Hoàng hậu vẻ mặt không vui, chân mày cũng nhíu lại một chút. Ồn ào đến có thể tiếng khóc sẽ làm ảnh hưởng đến quận chúa nàng đang bồng, hoàng hậu giọng nói có chút chán ghét lên tiếng: " Tại sao cứ khóc mãi như vậy, ngươi mang nó đi nhanh lên."
" V... vâng ạ."
" Khoan đã." Sa Lan chỉ mới vừa lui một bước đã nghe thấy âm thanh đầy uy lực vang lên, sau đó lại tiếp tục hướng về phía nàng: " Giao lại cho ta."
Chân tay đều run sợ, Sa Lan trong tâm thật muốn ôm thế tử nhanh chóng chạy trốn. Thế nhưng chỉ một chút ý nghĩ như thế lập tức bị đánh bay, nàng không có cách nào khác ngoài đi đến trao lại oa nhi cho người kia: " Vâng thưa thái tử điện hạ."
" Nguyên nhi?" Hoàng hậu ngạc nhiên không ít, nàng không nghĩ hắn sẽ lên tiếng muốn bồng một oa nhi mới sinh như vậy. Có thể thật sự cảm thấy hứng thú rồi chăng?
Sa Lan còn sợ rằng thái tử sẽ vì tiếng khóc làm hắn khó chịu, nên muốn làm gì không tốt với thế tử mới ra đời vẫn còn chưa hiểu chuyện kia, thế nhưng sau đó thì nàng lại thở ra an tâm hơn đôi chút.
Kỳ Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy oa nhi như sợ vô tình sẽ làm vỡ đi một báu vật vô cùng mỏng manh, lạ thay khi vừa được Kỳ Nguyên ôm trọn, oa nhi không những ngừng khóc mà còn cất tiếng cười ngây thơ khiến hắn sững sờ mà bất giác thốt ra tiếng : " Cười rồi?"
" Thật kỳ lạ, thế tử không còn khóc nữa." Sa Lan ngạc nhiên.
" Xem ra thế tử của Nguyệt vương gia rất thích ngươi đấy Nguyên Nhi." Nguyệt Thiện mỉm cười, nàng lại nói: " Ngươi lại đây cũng xem thử quận chúa, trông rất đáng yêu."
Vẫn như cũ, Kỳ Nguyên không để tâm đến lời nói của mẫu hậu, hắn chỉ im lặng nhìn sinh mạng nhỏ đang cười vang trong tay mình. Một không khí bình lặng quái dị đến không tưởng khi chỉ vang vọng tiếng cười non nớt của oa nhi.
" Nguyên nhi, ngươi muốn đi đâu? Đứa bé đó là…" Nguyệt Thiện lên tiếng hỏi khi thấy Kỳ Nguyên muốn bồng theo thế tử mới sinh bỏ đi, nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy khí lạnh chạy dọc theo sống lưng khi đối diện với ánh nhìn dọa người của chính nhi tử của mình.
" Mẫu hậu." Kỳ Nguyên lạnh một tiếng gọi mẫu hậu như tiếng băng vỡ: " Nếu ở lại đứa bé này sẽ làm ồn người, không phải hay sao?"
" Đó... là do..."
" Ta mang đi vậy." Kỳ Nguyên cười lạnh, hắn ngắt lời hoàng hậu xong, lại như không có chuyện gì bồng tiểu thế tử đi mất.
Nhiều người ở đây chứng kiến, vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Thái tử từ nhỏ đã ít nói và có phần khiến mọi người e sợ xa lánh, vẫn là một hài tử tám tuổi nhưng mỗi hành động và lời nói của thái tử Kỳ Nguyên đều để kẻ khác theo dõi và dè chừng.
Hắn như vậy sở hữu một sức mạnh quá lớn, chưa từng thấy thái tử phải động một ngón tay nhưng người thảm dưới chân hắn không còn ít. Lần đáng nhớ nhất chính là năm thái tử lên năm tuổi.
Thái tử hắn được thừa nhận địa vị ngay từ khi sinh ra, đó trở thành lý do khiến các vị hoàng tử và nương nương khác không phục.
Nhưng thái tử luôn tỏ ra loại cảm giác khó gần nên không ai dám thân thiết, hắn cho đến năm tuổi này cũng xa cách lạnh nhạt và chưa từng có dấu hiệu gì về sức mạnh Vân Ấn có từ lúc mới sinh của mình.
Cũng vì vậy đã có nhiều lời đồn nói rằng đây chỉ là một sự trùng hợp nào đó, cố ý thêm bớt là do hoàng hậu làm ra để tranh thái tử vị trí cho con trai mình, khiến địa vị của thái tử bị lung lay, đây cũng xem như là một tia hy vọng cho các vị phi tần và hoàng tử khác.
Nhị hoàng tử cũng bằng tuổi thái tử lại hay được các huynh đệ khác khen ngợi, trong một lần vì kiêu ngạo muốn thể hiện mình mà khiêu khích thái tử. Trước mặt rất nhiều cung nữ, thái giám và huynh đệ trong hoàng tộc.
Thái tử từ đầu đến cuối chỉ nâng khóe môi cười lạnh một lần, nhị hoàng tử bị ép đến bò lăn dưới đất, từ mắt mũi miệng, máu cứ trào ra không ngừng, kêu la như heo bị chọc tiết mà giãy giụa trên vũng máu tươi.
Sự việc nghiêm trọng khi nhị hoàng tử cuối cùng trở thành một phế nhân, không thể nhìn, nói, nghe hay cử động. Hoàn toàn nằm một chỗ như một xác chết còn hơi thở. Mỗi người chứng kiến đều bị ám ảnh, đến đã có một thời gian dài tối ngủ cũng kêu la thảm thiết.
Thế nhưng một hài tử chỉ mới năm tuổi như thái tử, lại tự nhiên như vậy nhìn vệt màu khi nhị hoàng tử bám lấy góc y phục của mình, hắn nhăn mày giọng lạnh lẽo không vui nói " bẩn rồi." sau đó xoay lưng bỏ đi.
Lúc hoàng đế hỏi đến, thái tử chỉ hiển nhiên một câu: " Là hắn bảo muốn biết sức mạnh của nhi thần ra sao, chỉ là cho hắn toại nguyện mà thôi. Phụ hoàng, người cũng muốn biết?"
Hoàng hậu vì vậy lúc bị thái tử lạnh lùng nhìn đến liền hoảng sợ một lúc, trong lòng nàng nhiều lần còn cho rằng thái tử thật có thể giết chết người đã sinh ra hắn là nàng. Tuy vậy hắn vẫn là hài tử của nàng, Nguyệt Thiện có thể nhờ vào hắn cũng phải lo lắng và quan tâm hắn.
Sinh ra đã có tất cả mọi thứ, đó chính là những gì có thể nhìn thấy ở thái tử Đường Kỳ Nguyên. Càng khẳng định hơn ngay cả Vân Ấn cũng mang sức mạnh kinh người, chính thế mà vạn vật nhân dạng trong mắt hắn càng trở nên nhỏ bé tầm thường, nay lại có hứng đến hài tử mới chào đời kia?
Thường Hy sau khi bị dọa ngất đi ở lăng mộ, lúc tỉnh thì mí mắt lại không tài nào mở ra. Cảm thấy có người như đang bồng bế mình, Thường Hy muốn lên tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng y không hiểu được khi mình phát ra lại là tiếng oa oa khóc của em bé sơ sinh âm vọng. "Chuyện gì đây?"
Những tiếng nói ồn ào của nữ nhân, từ trong đó nghe ra những từ xưng hô như "Hoàng hậu" và "Thái Tử".
Thường Hy là người hiện đại, đọc tiểu thuyết và xem phim không phải ít, đương nhiên tưởng tượng ra được rất nhiều nguyên do kỳ bí, dù gì việc bị kéo đến một thế giới bị diệt vong cũng đã xảy ra với y rồi thì còn có gì là không thể.
Điều đáng nói cần phải xác nhận lại, Thường Hy cố hò hét một hồi cũng chỉ phát ra thứ âm thanh " Oe oe" khóc lớn này mà thôi.
Kết luận cuối cùng, y mới đối mặt với một xác ướp sống lại ở lăng mộ và bị xác ướp giết chết, sau đó đầu thai nhanh chóng luôn rồi.
Còn đang suy nghĩ đủ mọi tình huống diễn ra với mình, đúng lúc lại phát hiện bản thân đang được truyền tay cho người khác. Đây khả năng chỉ là một đứa trẻ khi ôm y một cách vụng về, đụng chỗ này rồi chỗ kia khiến Thường Hy buồn nhột mà cười rộ lên không kiềm được.
Thường Hy sau đó liền nghe được giọng nói vừa có sự ngạc nhiên của trẻ con, lại vừa nhận ra sự lạnh giá có vài phần quen thuộc: " Cười rồi?"
" Thật kỳ lạ, thế tử không còn khóc nữa."
" Xem ra thế tử của Nguyệt vương gia rất thích ngươi đấy Nguyên Nhi."
" Nguyên nhi, ngươi muốn đi đâu?"
" Nếu ở lại sẽ làm ồn người không phải hay sao? Ta mang đi vậy."
Kỳ Nguyên cứ vậy ôm hài tử nhỏ nhắn không yên phận vung tay vung chân trong lòng đến một góc ở Thái Mộc cư, nơi này có một rừng phong đỏ rực. Róc rách tiếng nước suối uốn quanh cánh rừng, không gian yên lặng âm tĩnh, gió luồn qua khe lá làm va chạm nhau vang tiếng xào xạc tạo nên một khung cảnh huyền diệu.
Thế nhưng một luồng khí lạnh thổi tới quanh quẩn làm vật nhỏ không yên phận trong vòng tay Kỳ Nguyên chợt rùng mình, y ngoan ngoãn không dám động. Cảm giác quỷ dị như vậy, chính thế nên nơi này mới không bóng người ở hay qua lại.
" Để hài tử trong tay lại..." Giọng nữ tử vang lên lạnh lẽo: " Y là của ta."
Thường Hy tim đập nhanh hơn khi nghe hàn âm ma quái trong lời nói của nữ tử, y trước nay không làm điều ác vậy mà cứ mãi gặp phải những thứ trong phim kinh dị này. Thường Hy chỉ dám thầm nghĩ: " Bất quá cũng chỉ là một đứa con nít, còn không phải sẽ bỏ mình lại mà xanh mặt chạy mất hay sao?"
" Tiểu tử, chỉ cần ngươi để lại y, ta sẽ không làm hại đến ng...ngư..." Nữ tử chưa nói hết lời thì hắn lại nhìn về phía này: " Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Giọng ma nữ chợt nhỏ lại pha chút âm run: " Ngươi... là thái tử Kỳ Nguyên?"
" Cút đi cho ta." Chỉ vài từ ngắn gọn lại đến lạnh người, xung quanh trở nên im lặng như chưa từng xảy ra bất cứ sự việc lạ lùng gì.
Thế nhưng nỗi sợ hãi của Thường Hy không những không giảm đi, mà còn tăng lên đến muốn phát khóc. Gương mặt oa nhi mới sinh méo mó, nhăn nhúm lại đến đáng thương: " Kỳ Nguyên? Hắn là Đường Kỳ Nguyên?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất