Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ
Chương 89:
“ Những lời phụ thân nói vừa rồi là có ý gì?”
“ Thiên Vũ?” Vừa nghe tiếng đã khiến Quỳnh phu nhân ngạc nhiên xoay đầu, nàng càng không ngờ tới ngay cả Nguyệt thế tử cũng sẽ xuất hiện lúc này.
Đan Na vừa rồi cố kiềm nén cảm xúc của bản thân, luôn tỏ ra cứng cỏi để Quỳnh tướng quân và phu nhân biết mình vẫn ổn. Nhưng lúc này Thiên Vũ xuất hiện lại khiến cảm xúc trong lòng y như vỡ òa, đôi mắt có chút đỏ nhìn thấy Linh Phi thì dâng lên một tầng sương trắng.
“ Nhị ca.” Đan Na gọi một tiếng nghe ra có chút buồn bã, y đi lại trước mặt Linh Phi rồi thì không nói gì.
Nguyệt Linh Phi luôn cho rằng để Đan Na ở phủ tướng quân sẽ rất tốt, có Quỳnh phu nhân yêu thương lại có huynh đệ Quỳnh gia đối đãi thật lòng quan tâm. Đệ đệ của y cũng không cần giống như lúc trước, luôn phải chịu đựng một mình không dám nói với ai. Hôm nay đến Linh Phi mới hiểu, hóa ra y đã sai rồi.
Cho dù mọi người có đối tốt đến đâu đi nữa, đệ đệ của y vẫn không hề sống thoải mái với chính con người mình, luôn luôn phải một mình chịu đựng.
Đan Na hiện giờ chỉ mới mười lăm tuổi thôi, ở thế giới trước kia Linh Phi từng sống thì độ tuổi này vẫn còn được xem là trẻ con ham chơi nữa kia.
Thế nhưng đệ đệ này của y được nuôi dưỡng như nữ tử từ khi mới sinh ra, bị phụ mẫu nhốt lại trong lồng vì lo lắng để người khác phát hiện sự thật. Thậm chí bọn họ còn chưa từng hy vọng đứa trẻ sinh ra đã được định là yểu mệnh kia, còn có thể tiếp tục sống đến khi trưởng thành.
Xinh đẹp và yếu ớt, nhỏ bé và đáng thương như vậy. Đến khi hơn mười mới phát hiện ra sự thật về giới tính của mình, phải rất khó khăn mới có thể chấp nhận được chính bản thân, thế nhưng cuối cùng lại vì sinh ra là nam nhân mà bị tổn thương.
Linh Phi đưa tay ôm lấy Đan Na, y dịu dàng nói: “ Nhị ca ở đây.”
“ Nhị ca…” Đan Na từ nhỏ đến lớn đều rất dựa dẫm vào Linh Phi, hơn cả phụ mẫu hay tứ công chúa, ở trước mặt Linh Phi thì y chỉ muốn làm một đứa trẻ mãi không lớn. Không sợ kẻ khác nhìn mình ra sao, đau lòng thế nào cũng đều có thể thỏa thích kêu gào trước mặt y.
Nước mắt như vậy thắm trên y phục Linh Phi cũng không để người phía sau nhìn ra: “ Đệ…”
“ Không sao, không cần nói. Ta hiểu đệ muốn nói gì.” Linh Phi xoa đầu Đan Na lại nhẹ giọng: “ Nhị ca đưa đệ đi.”
Đan Na bàn tay nắm một góc áo của Linh Phi siết lại một chút, y gật đầu chứ không nói gì.
“ Thế tử xin đợi một lát, ta muốn nói…”
“ Quỳnh công tử, tam đệ của ta hiện tâm trạng không tốt lắm.” Không để Thiên Vũ đến gần, Linh Phi từ chối hắn nói: “ Ta tạm thời đưa đệ ấy đi, những chuyện khác chờ ngươi cùng Quỳnh tướng quân và phu nhân nói chuyện xong rồi mới tính đi.”
Thiên Vũ nghe vậy thì cũng không thể ngăn cản nữa, hắn nhìn Đan Na vẫn vùi đầu bên vai Linh Phi rồi mới lên tiếng: “ Ta hiểu rồi, làm phiền thế tử chăm sóc Đan Na một thời gian.”
“ Đây là đệ đệ mà ta yêu thương nhất, chuyện đó là đương nhiên rồi.”
Mắt nhìn thấy Linh Phi định rời đi rồi mới chợt tỉnh, Quỳnh Chấn không ngờ vừa rồi mình đã vô tình chọc giận đến y. Hắn đứng lên có ý muốn giữ người: “ Xin thế tử ngừng bước đã, chuyện vừa rồi có thể nghe chúng ta giải thích trước.”
“ Không cần đâu Quỳnh tướng quân.” Linh Phi đối với Quỳnh Chấn không tỏ vẻ tán đồng hay tức giận, y lắc đầu cũng mỉm cười nói: “ Ta biết ngài không hề có ý xấu, cũng không muốn nói lời khiến đệ ấy cảm thấy không vui.”
“ Thế tử có thể thông cảm, hạ thần quả thật vô cùng cảm kích.”
“ Tướng quân không cần nói như vậy, ta hiện tại xin phép rời đi trước.”
Phu thê Quỳnh Chấn nhìn Nguyệt Linh Phi đưa người đi rồi mới có thể giảm bớt căng thẳng, dù sao bọn họ cũng không thể đắc tội được với y.
May mắn Nguyệt thế tử vẫn là người thấu tình đạt lý, họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải lựa lời nhắc nhở Đan Na, để y ý thức được về mối quan hệ gần gũi giữa mình và nhi tử của họ.
Quỳnh phu nhân xem đại nhi tử của mình đã mấy hôm không về nhà, hiện tại lại cứ mắt to trừng mắt nhỏ với phụ thân của hắn mà sầu não. Nàng dịu dàng nói với hắn: “ Ngươi chắc đã mệt lắm rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì thì cứ để sau rồi nói.”
“ Phụ thân có phải muốn đuổi khéo Đan Na ra khỏi tướng quân phủ?” Thiên Vũ nhìn thẳng Quỳnh Chấn, rất lâu mới lên tiếng hỏi.
Quỳnh Chấn biết mình lần này thật sự đã quá đáng với một tiểu tử hiền lành như Nguyệt Đan Na, tuy hắn đã suy nghĩ rất lâu cũng lựa lời nói tránh đi rất nhiều, thế nhưng bây giờ bị nhi tử của mình tra hỏi cũng cảm thấy chột dạ không thể trả lời.
Quỳnh phu nhân lại thay hắn nói: “ Phụ thân của ngươi không phải muốn đuổi Đan Na đi, chỉ là muốn y suy nghĩ thật kỹ về vấn đề của mình. Dù sao Đan Na vẫn là nam, nếu cứ để mấy lời đồn bên ngoài mỗi lúc một sôi nổi hơn. Sợ đến lúc thân phận của y công bố ra ngoài, không chỉ có chúng ta mà ngay cả Đan Na cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề rắc rối.”
“ Vậy chứ phụ mẫu muốn y phải suy nghĩ cái gì?” Thiên Vũ nhìn mẫu thân của mình, tuy gương mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói đã không còn che giấu tức giận: “ Muốn Đan Na biết y là nam nhưng lại đang dùng thân phận và vẻ ngoài của nữ nhân để sống, hay là bảo y phải biết thân biết phận tránh xa ta cùng Minh Viễn ra?”
“ Quỳnh Thiên Vũ.” Quỳnh Chấn đập thật mạnh tay xuống mặt bàn vang một tiếng lớn, bàn gỗ cũng vì vậy mà lung lay như sắp đổ. Hắn lớn tiếng: “ Ngươi từ lúc nào lại có loại thái độ này nói chuyện với mẫu thân của mình?”
“ Thiên Vũ.” Quỳnh Phu nhân cũng rất ngạc nhiên khi thấy đại nhi tử của mình như vậy, nàng trong lòng bắt đầu nghi ngờ mới nói: “ Có phải ngươi đối với Đan Na…?”
“ Nếu mẫu thân đã nhận ra thì ta cũng không cần giấu hai người nữa, ta từ trước đã xác định được cảm giác của mình đối với Đan Na là gì. Chính là muốn yêu thương trân trọng y, cũng giống như phụ thân đối với mẫu thân.”
“ Hoang đường.” Quỳnh Chấn lớn tiếng: “ Người khác không biết có thể nói, ngươi biết rõ y là nam tử cũng dám có loại suy nghĩ này?”
Thiên Vũ trầm giọng: “ Yêu thích chính là yêu thích, cần phải để tâm chuyện khác sao?”
“ Ngươi…” Quỳnh Chấn bị chọc cho tức giận nhưng lại không thể nói tiếp, nếu đang đứng ở đây là Minh Viễn, Quỳnh Chấn có thể cầm đao lên mà nói chuyện.
Nhưng Thiên Vũ lại khác, hắn không ăn mềm cũng không ăn cứng. Ngoại trừ mệnh lệnh của hoàng đế hạ xuống, còn không chỉ cần hắn cho rằng mình đúng thì trời có sập cũng vô dụng.
Quỳnh Chấn đưa tay bắt lấy trán mình mà nghẹn lời, nghĩ xem liệu có cách xin hoàng đế mở lời vàng giúp mình hay không?
Đương nhiên là không rồi.
Nguyệt Đan Na là đệ đệ mà Nguyệt Linh Phi yêu thương vô cùng, còn Nguyệt Linh Phi lại là ai?
Là người mà chỉ cần một khi cảm thấy thấy không vui, cũng đủ khiến hoàng đế bêu đầu phanh thay kẻ dám làm y nhíu mày một cái.
Nếu không phải vậy thì Quỳnh Chấn đã đến quỳ trước Thái Dương điện mà cầu xin, đâu cần nhẫn tâm làm tổn thương một tiểu hài tử đáng tội nghiệp như Nguyệt Đan Na.
Thấy phụ thân mình đã không thể nói gì, Thiên Vũ lại nhìn Quỳnh phu nhân: “ Mẫu thân, không phải người cũng rất yêu thích Đan Na hay sao?”
“ Đây…” Quỳnh phu nhân vừa rồi nghe nhi tử của mình thừa nhận còn có chút ngây người, bây giờ thấy y thành thật đối diện với mình mới hiền hậu mỉm cười: “ Đúng vậy, ta thật sự rất thích Đan Na.”
Thiên Vũ có thể nắm bắt được tính tình của mẫu thân, hắn lại nói: “ Đan Na vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, cuộc sống trước kia cũng đã chịu nhiều gò bó. Y từ lúc vào ở phủ tướng quân chúng ta mới có lại được cảm giác tự do, sống vô tư hơn, cũng thật ngoan ngoãn, yêu quý người và phụ thân không phải?”
“ Ta…”
Thiên Vũ nói tiếp: “ Ta biết phụ mẫu đều chỉ là bất đắc dĩ, hai người cũng rất thích Đan Na, xem y như người trong nhà. Trái lại y cũng như vậy, ta có thể nhìn thấy mấy năm qua Đan Na sớm cũng đã xem hai người như phụ mẫu của mình, vô cùng kính trọng và hiếu thuận.”
Tuy không phải nhi tử đang nói với mình, nhưng Quỳnh Chấn nghe thấy cũng cảm thấy mũi lòng. Dù sao hắn cũng vô cùng luyến tiếc Nguyệt Đan Na, cứ tự nói mãi nếu đứa trẻ này thật sự là nữ thì tốt biết mấy.
Quỳnh phu nhân đương nhiên là người hiểu rõ nhất, đứa nhỏ kia ngày nào cũng dậy từ rất sớm để lấy sương pha trà, nàng vừa ở trên giường thức dậy đã có một bình trà thơm mang đến.
Tướng công của nàng bận rộn, hai nhi tử cũng đã có công danh và chức vụ riêng, không thể ở bên cạnh mình nhiều hơn. Ba năm qua cũng là Đan Na thường xuyên đến tâm sự và trò chuyện với nàng, ban đầu chỉ là kính an mỗi buổi sáng, về sau thì thời gian rảnh đều ở chỗ của nàng giúp vui.
Nói thế nào đi nữa Quỳnh phu nhân cũng không muốn để Nguyệt Đan Na rời đi như vậy, nghĩ nếu nhi tử của mình đã yêu thích y thì cứ giúp bọn nó ở chung là được rồi.
Quỳnh phu nhân lại dịu dàng nắm bàn tay to lớn của Thiên Vũ, nàng thở ra một hơi như trút bỏ gánh nặng trong lòng rồi mỉm cười nói: “ Đan Na thật sự khiến mẫu thân rất hài lòng, vì vậy ta cũng không phản đối ngươi thích y. Nhưng phải nhớ làm gì cũng không thể hấp tấp, vẫn chưa xác định được Đan Na đối với ngươi thế nào, đừng có dọa con dâu của ta chạy mất.”
“ Mỵ Nguyệt, nàng có biết bản thân đang nói…” Quỳnh Chấn không dám tin lớn tiếng, không ngờ lại nhận ngay cái trừng mắt của phu nhân nhà mình là im bật.
Quỳnh phu nhân lại nói với Thiên Vũ: “ Đi đi, nói với Đan Na không cần để ý đến mấy lời không vui của phụ thân con nữa. Cũng nói y đừng nghĩ đến dọn khỏi tướng quân phủ, có muốn ta cũng không cho phép đi.”
Thiên Vũ từ lúc bắt đầu đến giờ gương mặt vẫn chẳng có bao nhiêu biến đổi, chỉ là nghe mẫu thân mình nói vậy thì đôi mắt màu xanh ngọc kia lại trở nên thật ôn hòa, giống như chính màu mắt và thái độ ôn hòa thừa hưởng từ mẫu thân mình vậy: “ Đa tạ mẫu thân.”
Xem như đã thành toàn cho tâm ý của nhi tử đối với Đan Na, lúc chỉ còn lại phu thê hai người Quỳnh phu nhân mới chịu chú ý đến ai đó đang tỏ ra thiệt thòi, mất mát. Nàng mỉm cười với hắn: “ Chàng vẫn còn khó chịu như vậy, không đồng ý với quyết định của ta?”
Quỳnh Chấn liếc mắt một chút, nhìn vẻ mặt nhu thuận ôn hòa của phu nhân của mình mới thở dài xua tay: “ Bỏ đi, dù sao Quỳnh Chấn ta cũng không phải chỉ có một nhi tử, không lo sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.”
“ Thiên Vũ?” Vừa nghe tiếng đã khiến Quỳnh phu nhân ngạc nhiên xoay đầu, nàng càng không ngờ tới ngay cả Nguyệt thế tử cũng sẽ xuất hiện lúc này.
Đan Na vừa rồi cố kiềm nén cảm xúc của bản thân, luôn tỏ ra cứng cỏi để Quỳnh tướng quân và phu nhân biết mình vẫn ổn. Nhưng lúc này Thiên Vũ xuất hiện lại khiến cảm xúc trong lòng y như vỡ òa, đôi mắt có chút đỏ nhìn thấy Linh Phi thì dâng lên một tầng sương trắng.
“ Nhị ca.” Đan Na gọi một tiếng nghe ra có chút buồn bã, y đi lại trước mặt Linh Phi rồi thì không nói gì.
Nguyệt Linh Phi luôn cho rằng để Đan Na ở phủ tướng quân sẽ rất tốt, có Quỳnh phu nhân yêu thương lại có huynh đệ Quỳnh gia đối đãi thật lòng quan tâm. Đệ đệ của y cũng không cần giống như lúc trước, luôn phải chịu đựng một mình không dám nói với ai. Hôm nay đến Linh Phi mới hiểu, hóa ra y đã sai rồi.
Cho dù mọi người có đối tốt đến đâu đi nữa, đệ đệ của y vẫn không hề sống thoải mái với chính con người mình, luôn luôn phải một mình chịu đựng.
Đan Na hiện giờ chỉ mới mười lăm tuổi thôi, ở thế giới trước kia Linh Phi từng sống thì độ tuổi này vẫn còn được xem là trẻ con ham chơi nữa kia.
Thế nhưng đệ đệ này của y được nuôi dưỡng như nữ tử từ khi mới sinh ra, bị phụ mẫu nhốt lại trong lồng vì lo lắng để người khác phát hiện sự thật. Thậm chí bọn họ còn chưa từng hy vọng đứa trẻ sinh ra đã được định là yểu mệnh kia, còn có thể tiếp tục sống đến khi trưởng thành.
Xinh đẹp và yếu ớt, nhỏ bé và đáng thương như vậy. Đến khi hơn mười mới phát hiện ra sự thật về giới tính của mình, phải rất khó khăn mới có thể chấp nhận được chính bản thân, thế nhưng cuối cùng lại vì sinh ra là nam nhân mà bị tổn thương.
Linh Phi đưa tay ôm lấy Đan Na, y dịu dàng nói: “ Nhị ca ở đây.”
“ Nhị ca…” Đan Na từ nhỏ đến lớn đều rất dựa dẫm vào Linh Phi, hơn cả phụ mẫu hay tứ công chúa, ở trước mặt Linh Phi thì y chỉ muốn làm một đứa trẻ mãi không lớn. Không sợ kẻ khác nhìn mình ra sao, đau lòng thế nào cũng đều có thể thỏa thích kêu gào trước mặt y.
Nước mắt như vậy thắm trên y phục Linh Phi cũng không để người phía sau nhìn ra: “ Đệ…”
“ Không sao, không cần nói. Ta hiểu đệ muốn nói gì.” Linh Phi xoa đầu Đan Na lại nhẹ giọng: “ Nhị ca đưa đệ đi.”
Đan Na bàn tay nắm một góc áo của Linh Phi siết lại một chút, y gật đầu chứ không nói gì.
“ Thế tử xin đợi một lát, ta muốn nói…”
“ Quỳnh công tử, tam đệ của ta hiện tâm trạng không tốt lắm.” Không để Thiên Vũ đến gần, Linh Phi từ chối hắn nói: “ Ta tạm thời đưa đệ ấy đi, những chuyện khác chờ ngươi cùng Quỳnh tướng quân và phu nhân nói chuyện xong rồi mới tính đi.”
Thiên Vũ nghe vậy thì cũng không thể ngăn cản nữa, hắn nhìn Đan Na vẫn vùi đầu bên vai Linh Phi rồi mới lên tiếng: “ Ta hiểu rồi, làm phiền thế tử chăm sóc Đan Na một thời gian.”
“ Đây là đệ đệ mà ta yêu thương nhất, chuyện đó là đương nhiên rồi.”
Mắt nhìn thấy Linh Phi định rời đi rồi mới chợt tỉnh, Quỳnh Chấn không ngờ vừa rồi mình đã vô tình chọc giận đến y. Hắn đứng lên có ý muốn giữ người: “ Xin thế tử ngừng bước đã, chuyện vừa rồi có thể nghe chúng ta giải thích trước.”
“ Không cần đâu Quỳnh tướng quân.” Linh Phi đối với Quỳnh Chấn không tỏ vẻ tán đồng hay tức giận, y lắc đầu cũng mỉm cười nói: “ Ta biết ngài không hề có ý xấu, cũng không muốn nói lời khiến đệ ấy cảm thấy không vui.”
“ Thế tử có thể thông cảm, hạ thần quả thật vô cùng cảm kích.”
“ Tướng quân không cần nói như vậy, ta hiện tại xin phép rời đi trước.”
Phu thê Quỳnh Chấn nhìn Nguyệt Linh Phi đưa người đi rồi mới có thể giảm bớt căng thẳng, dù sao bọn họ cũng không thể đắc tội được với y.
May mắn Nguyệt thế tử vẫn là người thấu tình đạt lý, họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải lựa lời nhắc nhở Đan Na, để y ý thức được về mối quan hệ gần gũi giữa mình và nhi tử của họ.
Quỳnh phu nhân xem đại nhi tử của mình đã mấy hôm không về nhà, hiện tại lại cứ mắt to trừng mắt nhỏ với phụ thân của hắn mà sầu não. Nàng dịu dàng nói với hắn: “ Ngươi chắc đã mệt lắm rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì thì cứ để sau rồi nói.”
“ Phụ thân có phải muốn đuổi khéo Đan Na ra khỏi tướng quân phủ?” Thiên Vũ nhìn thẳng Quỳnh Chấn, rất lâu mới lên tiếng hỏi.
Quỳnh Chấn biết mình lần này thật sự đã quá đáng với một tiểu tử hiền lành như Nguyệt Đan Na, tuy hắn đã suy nghĩ rất lâu cũng lựa lời nói tránh đi rất nhiều, thế nhưng bây giờ bị nhi tử của mình tra hỏi cũng cảm thấy chột dạ không thể trả lời.
Quỳnh phu nhân lại thay hắn nói: “ Phụ thân của ngươi không phải muốn đuổi Đan Na đi, chỉ là muốn y suy nghĩ thật kỹ về vấn đề của mình. Dù sao Đan Na vẫn là nam, nếu cứ để mấy lời đồn bên ngoài mỗi lúc một sôi nổi hơn. Sợ đến lúc thân phận của y công bố ra ngoài, không chỉ có chúng ta mà ngay cả Đan Na cũng sẽ gặp phải nhiều vấn đề rắc rối.”
“ Vậy chứ phụ mẫu muốn y phải suy nghĩ cái gì?” Thiên Vũ nhìn mẫu thân của mình, tuy gương mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói đã không còn che giấu tức giận: “ Muốn Đan Na biết y là nam nhưng lại đang dùng thân phận và vẻ ngoài của nữ nhân để sống, hay là bảo y phải biết thân biết phận tránh xa ta cùng Minh Viễn ra?”
“ Quỳnh Thiên Vũ.” Quỳnh Chấn đập thật mạnh tay xuống mặt bàn vang một tiếng lớn, bàn gỗ cũng vì vậy mà lung lay như sắp đổ. Hắn lớn tiếng: “ Ngươi từ lúc nào lại có loại thái độ này nói chuyện với mẫu thân của mình?”
“ Thiên Vũ.” Quỳnh Phu nhân cũng rất ngạc nhiên khi thấy đại nhi tử của mình như vậy, nàng trong lòng bắt đầu nghi ngờ mới nói: “ Có phải ngươi đối với Đan Na…?”
“ Nếu mẫu thân đã nhận ra thì ta cũng không cần giấu hai người nữa, ta từ trước đã xác định được cảm giác của mình đối với Đan Na là gì. Chính là muốn yêu thương trân trọng y, cũng giống như phụ thân đối với mẫu thân.”
“ Hoang đường.” Quỳnh Chấn lớn tiếng: “ Người khác không biết có thể nói, ngươi biết rõ y là nam tử cũng dám có loại suy nghĩ này?”
Thiên Vũ trầm giọng: “ Yêu thích chính là yêu thích, cần phải để tâm chuyện khác sao?”
“ Ngươi…” Quỳnh Chấn bị chọc cho tức giận nhưng lại không thể nói tiếp, nếu đang đứng ở đây là Minh Viễn, Quỳnh Chấn có thể cầm đao lên mà nói chuyện.
Nhưng Thiên Vũ lại khác, hắn không ăn mềm cũng không ăn cứng. Ngoại trừ mệnh lệnh của hoàng đế hạ xuống, còn không chỉ cần hắn cho rằng mình đúng thì trời có sập cũng vô dụng.
Quỳnh Chấn đưa tay bắt lấy trán mình mà nghẹn lời, nghĩ xem liệu có cách xin hoàng đế mở lời vàng giúp mình hay không?
Đương nhiên là không rồi.
Nguyệt Đan Na là đệ đệ mà Nguyệt Linh Phi yêu thương vô cùng, còn Nguyệt Linh Phi lại là ai?
Là người mà chỉ cần một khi cảm thấy thấy không vui, cũng đủ khiến hoàng đế bêu đầu phanh thay kẻ dám làm y nhíu mày một cái.
Nếu không phải vậy thì Quỳnh Chấn đã đến quỳ trước Thái Dương điện mà cầu xin, đâu cần nhẫn tâm làm tổn thương một tiểu hài tử đáng tội nghiệp như Nguyệt Đan Na.
Thấy phụ thân mình đã không thể nói gì, Thiên Vũ lại nhìn Quỳnh phu nhân: “ Mẫu thân, không phải người cũng rất yêu thích Đan Na hay sao?”
“ Đây…” Quỳnh phu nhân vừa rồi nghe nhi tử của mình thừa nhận còn có chút ngây người, bây giờ thấy y thành thật đối diện với mình mới hiền hậu mỉm cười: “ Đúng vậy, ta thật sự rất thích Đan Na.”
Thiên Vũ có thể nắm bắt được tính tình của mẫu thân, hắn lại nói: “ Đan Na vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, cuộc sống trước kia cũng đã chịu nhiều gò bó. Y từ lúc vào ở phủ tướng quân chúng ta mới có lại được cảm giác tự do, sống vô tư hơn, cũng thật ngoan ngoãn, yêu quý người và phụ thân không phải?”
“ Ta…”
Thiên Vũ nói tiếp: “ Ta biết phụ mẫu đều chỉ là bất đắc dĩ, hai người cũng rất thích Đan Na, xem y như người trong nhà. Trái lại y cũng như vậy, ta có thể nhìn thấy mấy năm qua Đan Na sớm cũng đã xem hai người như phụ mẫu của mình, vô cùng kính trọng và hiếu thuận.”
Tuy không phải nhi tử đang nói với mình, nhưng Quỳnh Chấn nghe thấy cũng cảm thấy mũi lòng. Dù sao hắn cũng vô cùng luyến tiếc Nguyệt Đan Na, cứ tự nói mãi nếu đứa trẻ này thật sự là nữ thì tốt biết mấy.
Quỳnh phu nhân đương nhiên là người hiểu rõ nhất, đứa nhỏ kia ngày nào cũng dậy từ rất sớm để lấy sương pha trà, nàng vừa ở trên giường thức dậy đã có một bình trà thơm mang đến.
Tướng công của nàng bận rộn, hai nhi tử cũng đã có công danh và chức vụ riêng, không thể ở bên cạnh mình nhiều hơn. Ba năm qua cũng là Đan Na thường xuyên đến tâm sự và trò chuyện với nàng, ban đầu chỉ là kính an mỗi buổi sáng, về sau thì thời gian rảnh đều ở chỗ của nàng giúp vui.
Nói thế nào đi nữa Quỳnh phu nhân cũng không muốn để Nguyệt Đan Na rời đi như vậy, nghĩ nếu nhi tử của mình đã yêu thích y thì cứ giúp bọn nó ở chung là được rồi.
Quỳnh phu nhân lại dịu dàng nắm bàn tay to lớn của Thiên Vũ, nàng thở ra một hơi như trút bỏ gánh nặng trong lòng rồi mỉm cười nói: “ Đan Na thật sự khiến mẫu thân rất hài lòng, vì vậy ta cũng không phản đối ngươi thích y. Nhưng phải nhớ làm gì cũng không thể hấp tấp, vẫn chưa xác định được Đan Na đối với ngươi thế nào, đừng có dọa con dâu của ta chạy mất.”
“ Mỵ Nguyệt, nàng có biết bản thân đang nói…” Quỳnh Chấn không dám tin lớn tiếng, không ngờ lại nhận ngay cái trừng mắt của phu nhân nhà mình là im bật.
Quỳnh phu nhân lại nói với Thiên Vũ: “ Đi đi, nói với Đan Na không cần để ý đến mấy lời không vui của phụ thân con nữa. Cũng nói y đừng nghĩ đến dọn khỏi tướng quân phủ, có muốn ta cũng không cho phép đi.”
Thiên Vũ từ lúc bắt đầu đến giờ gương mặt vẫn chẳng có bao nhiêu biến đổi, chỉ là nghe mẫu thân mình nói vậy thì đôi mắt màu xanh ngọc kia lại trở nên thật ôn hòa, giống như chính màu mắt và thái độ ôn hòa thừa hưởng từ mẫu thân mình vậy: “ Đa tạ mẫu thân.”
Xem như đã thành toàn cho tâm ý của nhi tử đối với Đan Na, lúc chỉ còn lại phu thê hai người Quỳnh phu nhân mới chịu chú ý đến ai đó đang tỏ ra thiệt thòi, mất mát. Nàng mỉm cười với hắn: “ Chàng vẫn còn khó chịu như vậy, không đồng ý với quyết định của ta?”
Quỳnh Chấn liếc mắt một chút, nhìn vẻ mặt nhu thuận ôn hòa của phu nhân của mình mới thở dài xua tay: “ Bỏ đi, dù sao Quỳnh Chấn ta cũng không phải chỉ có một nhi tử, không lo sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất