Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 180
Hiện tại cô không muốn gặp lại anh, mỗi ngày cô cũng tự nhắc nhở chính bản thân mình, thời điểm nhà họ Nhan vừa mới xảy ra chuyện, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của anh. Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng thật vất vả cô mới nghĩ thông suố, quyết định buông tay thì anh cứ như âm hồn bất tán quấn lấy cô. Rõ ràng không gặp cô là lựa chọn tốt nhất đối với Giang Anh Tuấn, cũng chính là một loại giải thoát cho cô, không nên để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, đến lúc đấy lại không có cách nào có thể ngăn cản được.
Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, Tập đoàn Phước Sơn nói cho suông thì hiện tại vẫn thuộc về nhà họ Trần, nhưng thực chất quyền lực lại nằm trong tay của Vũ Tuyết Phương.
Nói trắng ra một cách vội vội vàng vàng như thế cũng là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Tuyết Phương. Quãng thời gian hai ngày ấy đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của cô ta rồi. Đồ dùng trong nhà đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác. Sau khi thay đổi, hai người vẫn đang ở nước ngoài nên nhận ra được một phần nào đó.
Thấy Hải Phúc có cách, cơn giận của Trần Nhật Linh từ từ lắng xuống.
Cô ta ngồi trên ghế sô pha hít thở sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận hiện tại.
Nhan Nhã Quỳnh yên tâm nằm viện hai ngày. Ngoại trừ Giang Anh Tuấn thỉnh thoảng đến quấy rối một chút thì những lúc khác, cô đều ăn ngon ngủ ngon. Những ngày qua cũng không đến nỗi tệ, vết thương trên người cô cũng hồi phục rất tốt. Hôm nay sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo buổi chiều cô có thể xuất viện, những ngày tiếp theo cứ ở nhà tịnh dưỡng, không vấn đề gì cả.
Các vết thương ở tay và chân tương đối nhẹ, đã được tháo băng, chỉ còn quấn băng xung quanh đầu và thắt lưng.
Xem ra ngày đầu tiên trông cũng không có gì đáng sợ. Nhan Nhã Quỳnh ngồi ở trên giường, chờ đợi Chu Thanh giải quyết thủ tục xuất viện.
Hôm sau Nhan Hướng Minh quay lại trường, hiện tại vẫn chưa tan học. Nhan Nhã Quỳnh định về sớm tạo niềm vui bất ngờ cho con, bằng không sẽ không đến phiên Chu Thanh đến đón.
Thủ tục được xử lý vô cùng nhanh chóng, Nhan Nhã Quỳnh đi theo Chu Thanh xuống ga ra. Ngồi trên xe, lông mày cô hơi cau lại, nhìn xung quanh.
Có phải cô gặp ảo giác hay không? Vừa rồi dường như cô nghe thấy tiếng nhấn nút chụp ảnh. Cô lắng lặng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì. Rất nhanh sau đó, Chu Thanh cũng lái xe ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài vừa kịp lúc, Nhan Nhã Quỳnh cũng thôi không nghĩ về những chuyện này nữa, ngồi trên xe với tâm trạng vui vẻ phấn khởi.
Không lâu sau khi Nhan Nhã Quỳnh rời đi, một người đàn ông với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi ra từ trong góc.
Anh ta có chiều cao trung bình, trùm kín toàn thân chỉ lộ một mắt vẫn ra bên ngoài, gần như cũng không nhìn thấy được gì dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy “Khoảng mấy giờ tối nay thì anh trai tôi vê đến nhà?”
Nhan Nhã Quỳnh thuận miệng hỏi một tiếng, ngồi ở phía sau vuốt điện thoại một cách chán nản.
“Thưa cô, lịch trình của chủ tịch trong khoảng thời gian này đặc biệt không cố định. Tạm thời tôi cũng không rõ tối nay ngài ấy về nhà lúc mấy giờ. Mong cô thứ lỗi”
Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng “đùng”
vang lên, chiếc xe run lên một hồi và buộc phải dừng lại tại đại lộ phôn hoa nhất trung tâm thành phố.
Chu Thanh xuống xe xem xét, chiếc xe bị va chạm khá nặng, phần đầu xe tông vào phía sau bị biến dạng.
Anh ta cau mày nhìn xung quanh, dự tính ban đầu là nhanh chóng băng qua đây. Tuy rằng cơn bão video đã trôi qua mấy ngày nhưng số lượng truyền tải vẫn không hề giảm, thậm chí còn có xu hướng tăng lên âm ỉ.
Cuối cùng thật vất vả cô mới nghĩ thông suố, quyết định buông tay thì anh cứ như âm hồn bất tán quấn lấy cô. Rõ ràng không gặp cô là lựa chọn tốt nhất đối với Giang Anh Tuấn, cũng chính là một loại giải thoát cho cô, không nên để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, đến lúc đấy lại không có cách nào có thể ngăn cản được.
Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, Tập đoàn Phước Sơn nói cho suông thì hiện tại vẫn thuộc về nhà họ Trần, nhưng thực chất quyền lực lại nằm trong tay của Vũ Tuyết Phương.
Nói trắng ra một cách vội vội vàng vàng như thế cũng là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Tuyết Phương. Quãng thời gian hai ngày ấy đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của cô ta rồi. Đồ dùng trong nhà đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác. Sau khi thay đổi, hai người vẫn đang ở nước ngoài nên nhận ra được một phần nào đó.
Thấy Hải Phúc có cách, cơn giận của Trần Nhật Linh từ từ lắng xuống.
Cô ta ngồi trên ghế sô pha hít thở sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận hiện tại.
Nhan Nhã Quỳnh yên tâm nằm viện hai ngày. Ngoại trừ Giang Anh Tuấn thỉnh thoảng đến quấy rối một chút thì những lúc khác, cô đều ăn ngon ngủ ngon. Những ngày qua cũng không đến nỗi tệ, vết thương trên người cô cũng hồi phục rất tốt. Hôm nay sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo buổi chiều cô có thể xuất viện, những ngày tiếp theo cứ ở nhà tịnh dưỡng, không vấn đề gì cả.
Các vết thương ở tay và chân tương đối nhẹ, đã được tháo băng, chỉ còn quấn băng xung quanh đầu và thắt lưng.
Xem ra ngày đầu tiên trông cũng không có gì đáng sợ. Nhan Nhã Quỳnh ngồi ở trên giường, chờ đợi Chu Thanh giải quyết thủ tục xuất viện.
Hôm sau Nhan Hướng Minh quay lại trường, hiện tại vẫn chưa tan học. Nhan Nhã Quỳnh định về sớm tạo niềm vui bất ngờ cho con, bằng không sẽ không đến phiên Chu Thanh đến đón.
Thủ tục được xử lý vô cùng nhanh chóng, Nhan Nhã Quỳnh đi theo Chu Thanh xuống ga ra. Ngồi trên xe, lông mày cô hơi cau lại, nhìn xung quanh.
Có phải cô gặp ảo giác hay không? Vừa rồi dường như cô nghe thấy tiếng nhấn nút chụp ảnh. Cô lắng lặng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì. Rất nhanh sau đó, Chu Thanh cũng lái xe ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài vừa kịp lúc, Nhan Nhã Quỳnh cũng thôi không nghĩ về những chuyện này nữa, ngồi trên xe với tâm trạng vui vẻ phấn khởi.
Không lâu sau khi Nhan Nhã Quỳnh rời đi, một người đàn ông với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi ra từ trong góc.
Anh ta có chiều cao trung bình, trùm kín toàn thân chỉ lộ một mắt vẫn ra bên ngoài, gần như cũng không nhìn thấy được gì dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy “Khoảng mấy giờ tối nay thì anh trai tôi vê đến nhà?”
Nhan Nhã Quỳnh thuận miệng hỏi một tiếng, ngồi ở phía sau vuốt điện thoại một cách chán nản.
“Thưa cô, lịch trình của chủ tịch trong khoảng thời gian này đặc biệt không cố định. Tạm thời tôi cũng không rõ tối nay ngài ấy về nhà lúc mấy giờ. Mong cô thứ lỗi”
Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng “đùng”
vang lên, chiếc xe run lên một hồi và buộc phải dừng lại tại đại lộ phôn hoa nhất trung tâm thành phố.
Chu Thanh xuống xe xem xét, chiếc xe bị va chạm khá nặng, phần đầu xe tông vào phía sau bị biến dạng.
Anh ta cau mày nhìn xung quanh, dự tính ban đầu là nhanh chóng băng qua đây. Tuy rằng cơn bão video đã trôi qua mấy ngày nhưng số lượng truyền tải vẫn không hề giảm, thậm chí còn có xu hướng tăng lên âm ỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất