Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 22
Dù tuổi tác đã cao, đầu đã đầy tóc bạc, eo đã hơi run nhưng sắc mặt ông ta vẫn hồng hào, đi lại vẫn vững vàng lưu loát. Có lẽ là do thời trẻ bảo dưỡng, chăm sóc tốt nên bây giờ thân thể cũng không thay đổi quá nhiều. Mặc dù ông ta chỉ thấp hơn Giang Anh Tuấn một cái đầu, nhưng lúc đứng lên, trên người vẫn tỏa ra một khí thế có thể áp đảo được anh, đúng là gừng càng già càng cay.
“Nghe nói cháu lại đi tìm Nhan Nhã Quỳnh rồi?”
Giang Anh Tuấn vừa ngồi xuống, ông cụ Chánh đã không hề khách khí mà cầm nạng đập lên chân anh, giọng điệu ngập tràn sự bất mãn.
Giang Anh Tuấn đứng im tại chỗ, nhận lấy một gậy của ông cụ, sau đó anh mới mím môi ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay nhặt tập tài liệu mà trước đó anh đã vứt xuống dất, lật từng trang ra xem. Dáng vẻ hiện giờ của anh như đang nói với ông cụ rằng: Ông cứ nói chuyện của ông, cháu làm việc của cháu.
Ánh mắt Giang Anh Tuấn hơi tối lại, khuôn mặt bình thản không có một chút biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang đặt bên trái của anh lại phơi bày ra sự bất an trong lòng anh lúc này.
Bốn năm qua, anh đã vô số lần nói với ông cụ Chánh về chuyện của Nhan Nhã Quỳnh, nhưng lần nào hai người họ cũng phải giải tán chủ đề này một cách không mấy vui vẻ. Đây không phải là lần duy nhất khi hai người nói về Nhan Nhã Quỳnh mà ông ta là người khơi mào trước.
“Ông đang hỏi cháu đấy, cháu đừng tưởng bây giờ Sunrise đã nằm trong tay cháu là cháu có thể làm theo ý mình. Sunrise là do một tay ông tạo nên từng chút từng chút một, chỉ cần ông muốn, lúc nào ông cũng có thể lấy nó về. Giang Anh Tuấn, ngày nào ông còn là ông nội cháu thì cháu vẫn phải nghe ông ngày đó.”
Có lẽ hành động của Giang Anh Tuấn đã chọc giận đến ông cụ nên lúc này, mặt ông ta đỏ bừng, gõ mạnh chiếc ba toong xuống nền đất, thậm chí người còn vô thức run lên.
Giang Anh Tuấn cau chặt mày, suy cho cùng ông ta vẫn là ông nội anh, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng ông nội, thấy ông ta như vậy, anh cũng không đành lòng. Cuối cùng anh vẫn đi qua đó, nói: “Chúng ta sẽ không thương lượng gì về chuyện của Nhan Nhã Quỳnh nữa, ông nội, cháu đã nghe lời ông, đính hôn với Trần Mộc ^«‹ Châu rồi.”
“Cái gì? Cái gì gọi là không thương lượng nữa? Đồ chết tiệt, con bé Nhật Linh tốt đến vậy, hôn sự này cũng rất môn đăng hộ đối, ông nội đâu có hại cháu. Ông đã nói rồi, ông sẽ không đồng ý chuyện của Nhan Nhã Quỳnh đâu, cháu mau sai người đưa cô ta đi đi. Nếu cháu không ra tay thì đừng trách ông nội đích thân đến tìm cô ta, đến lúc đó sẽ không dễ nói như này đâu.”
Sau khi ném lại câu đó, ông ta hừ lạnh một tiếng, cùng người quản gia đang mang vẻ mặt ảm đạm xuống lầu.
Mặt trời mấy ngày liên tiếp mang theo tiết trời mát mẻ.
Giang Anh Tuấn nhìn ông cụ Chánh rời đi, bực bội kéo cà vạt, đi vào phòng tắm rửa mặt, anh tùy ý cởi một cúc áo sơ mi rồi lại gần đứng trước cửa sổ Pháp kiểu lớn.
Trên cửa sổ thủy tỉnh hiện lên bóng bàn tay, giữa những ngón tay thon dài có chút đỏ tươi.
Là một người kiểm chế rất tốt, hiếm khi buồn bực, anh lấy một điếu thuốc trong phòng ra.
Giang Anh Tuấn rất đẹp trai, gia thế thuộc hạng cực kì tốt, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi phía sau, nhưng chỉ riêng Nhan Nhã Quỳnh lại lơ anh. Sau bao nhiêu năm canh cánh trong lòng, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
“Tổng giám đốc, ông cụ để lại lời nhắn cho anh, tối nay phải thu xếp chuyện của cô Nhã Quỳnh xong. Ông ấy nói không muốn gặp cô Nhã Quỳnh ở Hải Phòng vào ngày mai…”
Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.
“Nghe nói cháu lại đi tìm Nhan Nhã Quỳnh rồi?”
Giang Anh Tuấn vừa ngồi xuống, ông cụ Chánh đã không hề khách khí mà cầm nạng đập lên chân anh, giọng điệu ngập tràn sự bất mãn.
Giang Anh Tuấn đứng im tại chỗ, nhận lấy một gậy của ông cụ, sau đó anh mới mím môi ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay nhặt tập tài liệu mà trước đó anh đã vứt xuống dất, lật từng trang ra xem. Dáng vẻ hiện giờ của anh như đang nói với ông cụ rằng: Ông cứ nói chuyện của ông, cháu làm việc của cháu.
Ánh mắt Giang Anh Tuấn hơi tối lại, khuôn mặt bình thản không có một chút biểu cảm gì, nhưng bàn tay đang đặt bên trái của anh lại phơi bày ra sự bất an trong lòng anh lúc này.
Bốn năm qua, anh đã vô số lần nói với ông cụ Chánh về chuyện của Nhan Nhã Quỳnh, nhưng lần nào hai người họ cũng phải giải tán chủ đề này một cách không mấy vui vẻ. Đây không phải là lần duy nhất khi hai người nói về Nhan Nhã Quỳnh mà ông ta là người khơi mào trước.
“Ông đang hỏi cháu đấy, cháu đừng tưởng bây giờ Sunrise đã nằm trong tay cháu là cháu có thể làm theo ý mình. Sunrise là do một tay ông tạo nên từng chút từng chút một, chỉ cần ông muốn, lúc nào ông cũng có thể lấy nó về. Giang Anh Tuấn, ngày nào ông còn là ông nội cháu thì cháu vẫn phải nghe ông ngày đó.”
Có lẽ hành động của Giang Anh Tuấn đã chọc giận đến ông cụ nên lúc này, mặt ông ta đỏ bừng, gõ mạnh chiếc ba toong xuống nền đất, thậm chí người còn vô thức run lên.
Giang Anh Tuấn cau chặt mày, suy cho cùng ông ta vẫn là ông nội anh, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng ông nội, thấy ông ta như vậy, anh cũng không đành lòng. Cuối cùng anh vẫn đi qua đó, nói: “Chúng ta sẽ không thương lượng gì về chuyện của Nhan Nhã Quỳnh nữa, ông nội, cháu đã nghe lời ông, đính hôn với Trần Mộc ^«‹ Châu rồi.”
“Cái gì? Cái gì gọi là không thương lượng nữa? Đồ chết tiệt, con bé Nhật Linh tốt đến vậy, hôn sự này cũng rất môn đăng hộ đối, ông nội đâu có hại cháu. Ông đã nói rồi, ông sẽ không đồng ý chuyện của Nhan Nhã Quỳnh đâu, cháu mau sai người đưa cô ta đi đi. Nếu cháu không ra tay thì đừng trách ông nội đích thân đến tìm cô ta, đến lúc đó sẽ không dễ nói như này đâu.”
Sau khi ném lại câu đó, ông ta hừ lạnh một tiếng, cùng người quản gia đang mang vẻ mặt ảm đạm xuống lầu.
Mặt trời mấy ngày liên tiếp mang theo tiết trời mát mẻ.
Giang Anh Tuấn nhìn ông cụ Chánh rời đi, bực bội kéo cà vạt, đi vào phòng tắm rửa mặt, anh tùy ý cởi một cúc áo sơ mi rồi lại gần đứng trước cửa sổ Pháp kiểu lớn.
Trên cửa sổ thủy tỉnh hiện lên bóng bàn tay, giữa những ngón tay thon dài có chút đỏ tươi.
Là một người kiểm chế rất tốt, hiếm khi buồn bực, anh lấy một điếu thuốc trong phòng ra.
Giang Anh Tuấn rất đẹp trai, gia thế thuộc hạng cực kì tốt, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi phía sau, nhưng chỉ riêng Nhan Nhã Quỳnh lại lơ anh. Sau bao nhiêu năm canh cánh trong lòng, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
“Tổng giám đốc, ông cụ để lại lời nhắn cho anh, tối nay phải thu xếp chuyện của cô Nhã Quỳnh xong. Ông ấy nói không muốn gặp cô Nhã Quỳnh ở Hải Phòng vào ngày mai…”
Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất