Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 22: Thần tích

Trước Sau
(*) Thần tích: Vết tích, dấu tích của Thần

___________________

Ninh Diệu bất ngờ được hưởng một khoản tiền "kếch xù" từ trên trời rơi xuống. Hắn mở nhẫn trữ vật đếm lâu thật lâu vẫn chưa thể nắm bắt được số lượng của đống linh thạch này.

Úc Lễ ở thời điểm này đã giàu như thế rồi ư?

Ninh Diệu thấy hơi khó hiểu. Trong nội dung tiểu thuyết mà Hệ thống cho hắn xem, đáng ra bây giờ Úc Lễ đang túng thiếu lắm mới phải. Dù sao cha không thương thầy không yêu, phải tự tay lo liệu tất cả mọi chuyện, nào có dễ dàng gì. Úc Lễ lấy đâu ra nhiều linh thạch đến vậy? Lẽ nào... Là do gặp được hắn, Úc Lễ đã lấy số linh thạch hắn tạo ra lúc trước làm tiền vốn, rồi sau đó dùng mánh lới nào đó để từ chỗ linh thạch này kiếm được càng nhiều linh thạch hơn. Nhờ vậy mới tích góp được số tiền tài khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy hợp lý với những gì đã xảy ra. Ngay cả lý do Úc Lễ không cho hắn tiêu linh thạch mình tạo ra cũng có lời giải thích thích hợp. Linh thạch của hắn khá là đặc biệt, rất dễ phân biệt với linh thạch khác. Lỡ như chúng bị những người muốn hại Úc Lễ nhận ra rồi đuổi giết bọn họ thì thật không xong.

"Được, ta đồng ý với huynh, ta sẽ không sử dụng linh thạch của ta nữa. Nhưng mà những thứ huynh đã cho ta rồi thì ta muốn dùng như thế nào huynh cũng không được phản đối." Ninh Diệu nghiêm túc nói.

Úc Lễ không nói gì vì thế Ninh Diệu ấp ôm cái suy nghĩ vung tiền ăn chơi mà ra roi thúc ngựa đẩy nhanh tốc độ đi tới điểm đến tiếp theo. Thành Thánh Lan là một tòa thành nhỏ nhìn qua khá bình thường không có gì mới lạ, nhưng Úc Lễ có nói ở nơi này có khá là nhiều đồ ăn ngon. Ninh Diệu chưa được thưởng thức nhiều món ngon trong giới Tu tiên này lắm nên hắn vô cùng mong chờ chuyến đi xa này.

Từ xa, Ninh Diệu đã trông thấy cổng thành Thánh Lan. Chỉ là một tòa thành nho nhỏ nên cổng thành Thánh Lan không được hùng tráng, nhưng thứ khiến Ninh Diệu thấy ngạc nhiên là hàng người muốn vào trong thành nối dài dằng dặc ở ngoài cổng. Một tòa thành nhỏ thôi mà đông dân thế á?

Ninh Diệu cũng điều khiển xe ngựa của mình vào xếp hàng. Vốn tưởng rằng thời gian xếp hàng sẽ không lâu lắm, ai ngờ lại chậm ngang với rùa. Sao mà lâu la lề mề thế chứ? Chẳng lẽ mỗi người vào thành đều phải kiểm tra toàn diện một lần, kiểm tới tận tám đời tổ tông người ta hay gì? Ninh Diệu ôm theo thắc mắc ra khỏi xe ngựa, đứng ở ngoài trông ra xa. Sau một lúc quan sát cũng hiểu được lý do làm sao mà chậm chạp như vậy. Bởi vì đằng trước có rất nhiều người đang chen hàng. Mấy người chen hàng nhìn có vẻ đều có máu mặt, đến cả ngựa của bọn họ cũng lấp lánh kim quang. Người gác cổng còn khom lưng cúi đầu dẫn bọn họ vào trong. Tiếp đó cứ lặp đi lặp lại như thế. Thậm chí còn có người ghê gớm hơn nữa, cứ thế phi thẳng kiếm bay qua chứ chẳng cần vào bằng đằng cổng, trận pháp bảo hộ thành cũng không hề tấn công bọn họ, mặc cho bọn họ bay vào trong dễ dàng, chỉ để lại một bóng lưng bí hiểm.

Nhìn cảnh này là biết các ông lớn bà lớn đang hội họp lại, những tu sĩ bình thường nào dám lên tiếng phản đối, chỉ có thể tiếp tục chờ mòn con mắt. Ninh Diệu chẳng quan tâm làm gì lắm chuyện như vậy, hắn hơi cau mày, buồn bực nói: "Sao bọn họ lại chen hàng thế chứ! Vô duyên thật đấy."

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía trước. Nữ tu sĩ xếp trước Ninh Diệu từ trên xe lừa quay đầu lại, cười nói: "Vị tu sĩ này thật thẳng thắn, có điều không nên nói năng lung tung. Hiện giờ không ít những nhân vật nổi danh hàng đầu đều đang ở đây, năng lực của bọn họ rất cao siêu, nếu để bọn họ nghe thấy những lời này thì không ổn đâu."

Ninh Diệu kinh ngạc, vội hỏi thăm: "Có chuyện gì thế? Sao lại đông người quá vậy? Không phải là nơi này không có tiếng tăm gì cơ mà?" Trong lúc Ninh Diệu nói chuyện Úc Lễ cũng ra khỏi xe. Y đứng bên cạnh Ninh Diệu, vai sóng vai.

Ánh mắt nữ tu sĩ kia đảo một vòng qua hai người Ninh Diệu. Một người không thể nhìn ra tu vi nông sâu thế nào, một người thì vừa liếc mắt đã trông đến rõ ràng, đúng là tổ hợp kì lạ. Có điều bọn họ không có ý xấu gì nữ tu sĩ cũng tiếp chuyện mà rằng: "Các ngươi không biết hả? Một thời gian trước ở trong thành Thánh Lan có mấy lần bất ngờ xuất hiện Thần tích đấy."

"Vết tích đó đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất. Theo lời kể của những người từng trông thấy nó thì ở đó ẩn chứa cỗ sức mạnh diệu kì, gần như là... với... Đạo"

"Ai cũng muốn có được Thần tích để nâng cao thực lực, sớm ngày được Phi Thăng." Nữ tu sĩ nói xong nguyên do lại cười với bọn họ: "Lẽ nào các ngươi không phải vì chuyện này mà đến à?"

Ninh Diệu vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngơ lắc đầu. Bọn họ đến không phải vì chuyện này, bọn họ chỉ là muốn tới đây chơi mà thôi. Ai mà biết tự dưng lại gặp phải chuyện lớn chấn động đến vậy chứ? Là một người đã từng được đọc nguyên tác, Ninh Diệu còn cho rằng mình đã biết ít nhiều những sự kiện lớn xảy ra ở trong thế giới này rồi, nhưng sự việc hiện tại là chuyện hắn chưa từng đọc nghe qua.

"Nếu không phải đến vì chuyện này cũng không hề có ý định kia thì hãy mau mau rời khỏi nơi này đi." Nữ tu sĩ khẽ thở dài một tiếng: "Thần tích hiện thế e là sẽ không kết thúc trong yên bình như vậy. Yêu của Yêu tộc, cả ma của Ma tộc cũng đều có thể tụ họp ở nơi đó. Đến lúc ấy... sợ rằng sẽ nổi lên trận gió tanh mưa máu."

Ninh Diệu cảm ơn nữ tu sĩ nọ, kéo Úc Lễ trở lại xe ngựa. Đây quả là một tin tức nóng hổi, Ninh Diệu chọc Úc Lễ đang nhăn mày, hỏi: "Huynh thấy sao?" Phải biết vị này mới thật sự là nhân vật chính của quyển sách này đấy nha. Nếu đúng thật là có Thần tích thì Ninh Diệu hi vọng Úc Lễ sẽ có được nó hơn bất kì ai khác. Có vậy thì ngày sau Úc Lễ mà gặp chuyện phiền phức sẽ không còn phải chịu khổ nữa.

Úc Lễ cau mày, ngón tay khẽ vuốt lên chuôi kiếm. Kiếp trước của y cũng không hề xuất hiện thứ gọi là Thần tích này. Ngoại trừ Ninh Diệu ra đây chính là sự kiện thứ hai vượt ngoài tầm kiểm soát của y.

"Chuyện này không bình thường." Úc Lễ ra quyết định. "Lần này trước tiên cứ đi xem thử xem."



Ninh Diệu gật đầu đồng ý: "Phải đấy, nên là..."

Ninh Diệu còn chưa nói xong cơ thể hắn đã bay lơ lửng trên không. Hắn hoảng sợ nhìn mình càng ngàng càng cách xa mặt đất, thẳng tới khi hai chân lại lần nữa giẫm lên trường kiếm của Úc Lễ. Cỗ xe ngựa của bọn họ đã bị Úc Lễ cất vào trong nhẫn trữ vật. Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, tốc độ của bọn họ lúc này có thể sánh ngang với chớp nháy, khác một trời một vực với tốc độ rùa bò ban nãy.

Đây là lần thứ hai Ninh Diệu được đứng trên phi kiếm của Úc Lễ. Lần đầu tiên là hắn đứng đằng sau Úc Lễ, còn lần này thì khác, hắn đứng phía trước y, cũng chính là vị trí gần mũi kiếm. Nhìn qua giống như hắn mới là người đang ngự kiếm vậy.

Ninh Diệu thật sự bị lần đột ngột bay cao này dọa cho choáng váng. Trước mặt không có ai để bấu víu lấy hắn chỉ có thể run rẩy lùi lại phía sau, tới khi dựa vào bức tường kiên cố mới từ từ bình tĩnh lại. Cơ mà ở đây lấy đâu ra tường?... Ừ làm gì có tường. Thứ hắn đang dựa vào là lồng ngực của Úc Lễ! Ninh Diệu tuyệt vọng suýt bị dọa ngất xỉu lần nữa. Lồng ngực của đại ma vương là thứ muốn dựa là dựa hay sao? Hành động này hơi đi quá giới hạn rồi (1). Tuy rằng lần trước lúc ngự kiếm phi hành hắn cũng có ôm Úc Lễ từ phía sau, nhưng lúc chạy xe người ngồi sau ôm hông người lái xe là rất bình thường mà, chỉ có người phía trước dựa vào lòng người sau mới không bình thường thôi!

Trước khi bị Úc Lễ xiên cho một nhát hắn có nên tự mình nhảy xuống chết luôn cho xong không nhỉ. Ninh Diệu tuyệt vọng nghĩ.

"Đứng cho vững. Ngã xuống ta không chịu trách nhiệm đâu." Giọng Úc Lễ khẽ vang bên tai Ninh Diệu. Nghe giọng điệu của y có vẻ không giận lắm, Ninh Diệu thả lỏng hẳn, đang bò từ trong nỗi tuyệt vọng ra thì lại nghe Úc Lễ nói tiếp: "Dù sao ngã xuống dưới, người nhục mặt cũng không phải ta."

Ninh Diệu: "..." Sao người này cứ nói câu nào là thấy ghét câu đó vậy! Chẳng lẽ hắn lại muốn mất mặt trước nhiều người như vậy lắm chắc?

Ninh Diệu hết sợ rồi. Cơn giận bùng lên hắn bèn dồn hết sức nặng của mình đè lên lồng ngực dựa rất thoải mái ở phía sau. Hắn nghĩ thầm nếu như mà cùng rơi xuống thì sẽ không phải có mình hắn nhục nữa.

Ninh Diệu đột nhiên có một suy đoán to gan. Đấy là tên đại ma đầu đáng ghét này rất sợ nhột cho nên lần trước lúc hắn đứng đằng sau ôm y mới khiến cả người cả kiếm rơi xuống dưới. Có bóng ma tâm lý lần đó nên lần này y mới để hắn đứng ở đằng trước. Hừ, cho dù có hắn có đứng đằng trước thì hắn cũng sẽ không cho Úc Lễ được thoải mái đâu!

Ninh Diệu coi Úc Lễ như đệm lưng mà dựa, nổi giận nghĩ phải đè bẹp Úc Lễ luôn. Nhưng sự thực là cân nặng của hắn khá nhẹ, giả như có dựa cả người lên cũng không khiến người ta khó chịu được. Mà trái lại, hơi thở ấm áp cùng mùi thơm tỏa ra từ mái tóc đen óng của hắn lại khiến người bị hắn dựa cảm thấy vui vẻ.

Khoảng cách giữa hai người đúng là rất gần nhau, cũng chẳng biết mùi hương từ đâu cứ quẩn quanh mũi Úc Lễ. Y hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi nhưng dù thế vẫn không kéo giãn khoảng cách với người phía trước. Tạm bỏ qua đi, nếu để cậu ấm này rơi xuống dưới thật thì cũng không hay.

Hai người cứ yên ổn bay tiếp, đến khi thấy cách cổng thành càng lúc càng gần Ninh Diệu mới kịp nghĩ tới, hốt hoảng nói: "Chờ đã chờ đã. Chúng ta cứ thế xông vào trong hả? Có tự tiện quá không? Nhỡ đâu bị đánh cho rơi xuống thì phải làm sao? Tuy rằng cũng có những cao thủ khác bay qua như thế này nhưng mà..."

Hắn còn chưa nói hết câu bọn họ đã ngang nhiên bay qua tường thành, vào bên trong một cách yên bình.

"Nhưng mà?" Úc Lễ nói.

"Nhưng mà... nhưng mà tư thế bay của bọn họ không ngầu bằng chúng ta." Ninh Diệu chật vật sửa lời.

Úc Lễ giải thích cho vị thiếu gia cái gì cũng không biết kia nghe: "Dù là tòa thành này có hệ thống tấn công có thể đề phòng tu sĩ muốn vào thành từ trên không nhưng nó chỉ giới hạn trong phạm vi nhất định. Nếu tu vi của tu sĩ cao hơn hẳn khả năng tòa thành này có thể đối phó thì trận pháp bảo hộ thành sẽ không tiến hành công kích."

"À à, ra là vậy. Ta từng nghe về việc này rồi, huynh nói đúng." Ninh Diệu tỏ vẻ là chuyện vặt này hắn đã biết từ lâu rồi.

Bọn họ hạ từ trên cao xuống một góc đường vắng vẻ. Đúng như Úc Lễ nói nơi này có vô số loại đồ ăn thức uống ngon miệng, có điều hiện tại Ninh Diệu còn đang bận nghĩ một việc. Tu vi của Úc Lễ hiện giờ nhìn khắp giới Tu Chân đương nhiên là rất khá, cũng gần như là hàng đầu trong lứa tu sĩ cùng thời. Nhưng nếu để so sánh với những ông lớn đứng đầu giới thì chắc chắn là không đáng nhắc tới. Bọn họ dễ dàng bay được vào trong thành như thế này xem chừng hệ thống phòng ngự của thành Thánh Lan cũng không ghê gớm như hắn nghĩ. Mà kể cũng đúng, chỉ là một tòa thành nhỏ thôi, trận pháp bảo hộ thành mạnh được tới đâu chứ.

Mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, trong chớp mắt cái suy nghĩ sẽ được ăn thịt mấy ngày liền đã chiếm trọn tâm trí Ninh Diệu. Hắn sờ chiếc nhẫn trữ vật chất đầy linh thạch của mình, vươn cao đầu ưỡn cao ngực đi ra khỏi góc đường nọ. Vừa đi còn vừa hào phóng nói với Úc Lễ: "Muốn ăn món gì cứ nói với ta, ta mời huynh."

Úc Lễ: "..."

"À, ta quên mất, huynh đâu cần ăn. Thế huynh cứ ngồi nhìn ta ăn đi nha." Ninh Diệu nói thêm.



Đoán chừng Úc Lễ đã chán chẳng buồn nói chuyện với mình nữa Ninh Diệu mới không nhịn được mà bật cười: "Ta trêu vậy thôi, thăm dò chuyện Thần tích quan trọng hơn. Ta có thể chờ xong việc rồi về ăn sau." Nhu cầu ăn uống cá nhân của hắn thì lúc nào ăn chẳng được, trước mắt còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, mấy nguyên tắc này hắn đều hiểu cả. Chờ Úc Lễ có được Thần tích rồi sẽ trở lên mạnh hơn, có thể dễ dàng xử lý ngon ơ tất cả những kẻ ủ mưu quấy phá.

Ninh Diệu đang nghĩ như thế lại thấy Úc Lễ dừng chân trước một sạp bán đồ ăn bên đường. Úc Lễ lời ít ý nhiều: "Ăn."

"Ừ?" Hai mắt Ninh Diệu sáng quắc lên nhưng rồi hắn lại nghĩ làm như vậy không hay cho lắm bèn khuyên lơn: "Việc chính quan trọng hơn."

Úc Lễ ghé đầu nhìn sang, đôi mắt đen sẫm sâu không thấy đáy: "Việc chính gì?"

Ninh Diệu nghĩ mình hiểu ý của Úc Lễ rồi. Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện ăn cơm được chứ! Nếu đến Úc Lễ là nhân vật chính của cuốn truyện này còn không nóng ruột thì Ninh Diệu thấy mình cũng không cần gấp gáp làm gì. Cây bị di dời thì dễ chết còn người linh hoạt mới dễ sống (2), Ninh Diệu lập tức thay đổi kế hoạch, quyết định sẽ vừa ăn vừa tranh thủ hỏi thăm tin tức từ ông chủ sạp hàng. Chỗ này là ngã tư đường thông hè thoáng, chủ quầy ngày nào cũng đứng bán ở đây chắc hẳn biết không ít tin tức. Ông chủ nhận viên linh thạch cao cấp Ninh Diệu đưa cười tít cả mắt, mấy chuyện Ninh Diệu hỏi ông biết gì đều nói bằng hết.

Những món điểm tâm đủ màu sắc được mang lên, ông chủ đứng bên cạnh Ninh Diệu nói ra hết chuyện mà mình biết.

"Thần tích kia xuất hiện tổng cộng là ba lần, mỗi lần nó xuất hiện đều không tới nửa nén hương." Ông chủ nhớ lại cảnh tượng khi ấy mà mình thấy: "Không ai thấy rõ được hình dáng thật của nó. Nó cứ lơ lửng trên không trung cao cao như thế, xung quanh là ánh sáng rất chói mắt."

"Hay vậy à!" Ninh Diệu kinh ngạc, "Ngoài ra còn gì khác lạ nữa không?"

Ông chủ ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, nói không chắc lắm: "Mỗi khi nó xuất hiện thì nơi này lại có thêm một vị nam tu sĩ rất đẹp có tính không?"

Nói là mặt đẹp dáng đẹp thôi thì cũng chưa đúng lắm, người đẹp ở đây là mỹ nhân nổi tiếng khắp giới Tu chân cho nên mới được người ta chú ý tới vậy. Ninh Diệu lại không quan tâm tới tin tức này mấy, hắn nghĩ sao mà đến cả việc Thần tích xuất hiện cũng cần nhìn mặt vậy! Chuyện này cũng ảo quá đấy, vừa nghe là thấy không đáng tin rồi.

Ông chủ quầy hàng nói xong chuyện kia thì đi sang chỗ khác, mấy món ăn gì đó đều đưa hai người Ninh Diệu hết. Ninh Diệu cầm một miếng bánh, hỏi Úc Lễ: "Sao rồi, nghe xong huynh có ý tưởng gì không?" Với chỉ số thông minh của đại ma vương hẳn là có thể dựa vào địa điểm ba lần Thần tích xuất hiện để suy đoán ra điều gì đó. Nói không chừng có thể đoán thẳng ra được địa điểm của lần xuất hiện tiếp theo ấy chứ!

Úc Lễ liếc nhìn hắn một cái rồi chậm rãi nói: "Lúc ăn cái gì cũng phải để ý vào. Đội nón của ngươi cho cẩn thận."

Ninh Diệu vừa chỉnh đốn lại mũ nón, vừa ngạc nhiên nói với Úc Lễ: "Gì vậy trời, ngay cả huynh cũng tin cái chuyện đó hả? Vừa nghe là biết điêu lòi mắt rồi."

Úc Lễ không trả lời vấn đề này, chỉ nhíu mày: "Nếu như ngươi lộ mặt chỗ này chắc chắn sẽ đông như nêm. Ta cũng tò mò đấy, trong lúc bị người người xúm lại xem ngươi có ăn ngon nổi không."

Ninh Diệu lẩm bầm hai tiếng, nhớ lại khoảng thời gian trước đây mà cảm thán từ tận đáy lòng: "Huynh không hiểu đâu, có thể đội cái nón che mặt này ăn cơm ở chỗ đông người đã là tốt lắm rồi. Lúc trước ta..." Lúc trước hắn có biến thành tro cả thế giới vẫn có thể nhận ra hắn đấy! Đừng nói là đường hoàng ngồi ăn cơm ở bên lề đường, vì nghĩ cho sự an toàn của mọi người mà đó giờ hắn toàn phải ngồi ngoan ngoãn ngồi ăn cơm trong chốn cổng kín tường cao thôi.

Nhắc thế giới trước kia, nhớ thật đấy. Hắn thấy nhớ nhà quá.

(1) 太超过: Vượt quá giới hạn. Ở đây là chỉ vùng khoảng cách cũng như hành động lúc này của Ninh Ninh với sếp Úc đã vượt quá độ thân thiết họ đang có. (Là gì của nhau mà bạn đòi dựa người mình)

(2) 树挪死人挪活: Câu gốc là ""人挪活,树挪死" ý chỉ con người khác với cây cối, cây cối bị đào lên trồng lại ở nơi khác sẽ khó sinh trưởng, dễ chết. Còn con người dù có thay đổi hoàn cảnh sống, môi trường xung quanh vẫn có khả năng thích ứng, hòa nhập, điều này giúp ta phát triển hơn.

*

Ở một nơi mà mắt thường không thể trông thấy được, có một ngôi sao bất chợt lóe sáng.

Hình như nó... cảm nhận được sự hiện diện của người ấy rồi. Không lâu trước đây bảo vật của nó bất ngờ bị cướp mất. Bị bắt đến thế giới toàn điều xấu xa này chắc chắn bảo vật của nó đã phải chịu rất nhiều khổ cực. Đã đến lúc... nó phải đón người ấy về nhà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau