Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 123
Đỗ Yến nhảy khỏi lồng ngực Thẩm Hành, oán giận nói: “Không được, sao chú cứ coi tôi là búp bê thủy tinh tế! Phải để tôi tự rèn luyện chứ, tôi là người đang muốn đi phượt khắp thế giới đấy.”
Thẩm Hành cười đáp: “Ừ ừ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ lập kế hoạch rèn luyện cho em.”
Lão A vừa mới đi tới đã bị nụ cười của Thẩm Hành dọa sợ, suýt chút nữa phải cúi xuống tìm con ngươi rớt đầy đất.
Đỗ Yến nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng đằng sau Thẩm Hành đang lộ vẻ ngạc nhiên khó giải thích, dường như sắp trên đà sụp đổ.
Cậu không chịu nổi dáng vẻ đần độn ấy của đối phương, vỗ vỗ Thẩm Hành, gật đầu: “Chào anh.”
Thẩm Hành quay lại, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của lão A, hắn giới thiệu: “Đây là lão A, còn đây là Đỗ Yến.”
Lão A là đội trưởng đội bảo vệ của cụm dân cư 135, được coi là Người Lây có thực lực mạnh thứ hai trong khu. Người liên lạc với Thẩm Hành bằng thiết bị truyền tin cũng chính là y.
Lão A tắt tất cả súng máy xung quanh tháp canh, leo lên xe Thẩm Hành, dẫn hai người vào trong doanh trại.
Đỗ Yến chủ động ngồi ở hàng ghế sau, nhường vị trí kế bên tài xế cho người dẫn đường là lão A. Khu vực ghế sau và trước được ngăn cánh bằng tấm thủy tinh, tạo thành một không gian tương đối độc lập.
Đỗ Yến dán vào cửa sổ xe, hứng thú bừng bừng ngắm nhìn cảnh sắc hoàn toàn bất đồng với Gia Viên. Các ngôi nhà trong khu dân cư loại nhỏ này đa phần đều xây bằng kim loại, nhà nào nhà nấy trông rất giống quái vật bằng sắt, khắp nơi đều mang phong cách heavy metal và punk.
Lão A và Thẩm Hành quen nhau từ lâu, không lo y sẽ sợ hãi hắn như những người chưa rõ thực hư khác. Y nhìn Đỗ Yến, thấy trên mặt thiếu niên toàn vẻ kinh ngạc là biết đối phương nhất định vừa mới rời khỏi Gia Viên.
Lão A mở miệng hỏi: “Thẩm Hành. Ông tìm cậu bé này ở đâu vậy?”
Thẩm Hành không hiểu ý của lão A, đáp: “Đỗ Yến á? Em ấy tốt lắm.”
“…” Lão A thấy thời điểm Thẩm Hành nhắc đến Đỗ Yến, ánh mắt đều dịu dàng đi rất nhiều cho nên không hỏi thêm nữa, chỉ cảm khái, “Ừ, dù sao ông cũng không để ý đến việc kéo dài nòi giống, thích nam hay nữ đều được. Nhìn ông tự do như vậy mà hâm mộ ghê.”
“Hâm mộ cái gì vậy?” Giọng nói Đỗ Yến đột nhiên vang lên.
Lão A quay đầu, thấy Đỗ Yến kéo cửa sổ thủy tinh ra từ lúc nào, nằm bò ra nhìn bọn họ.
Đôi mắt thiếu niên tròn xoe, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ hồn nhiên, lúc cười mặt mày cong cong, tính tình còn rất tốt. Cho dù dạo gần đây liên tiếp có chuyện xảy ra khiến tâm trạng lão A tệ đi trông thấy nhưng hiện tại cũng đã thả lòng vài phần.
“Hâm mộ Thẩm Hành có tri âm tri kỷ đồng hành trên mọi nẻo đường.”
“Tri âm tri kỷ?” Đỗ Yến chỉ vào bản thân “Anh nói tôi hả?”
Lão A càng cảm thấy Đỗ Yến đáng yêu hơn, bật cười: “Không phải cậu thì là ai.”
Đỗ Yến hất cằm: “Đương nhiên, có tôi bên cạnh là phước của chú ấy đó.”
Lão A thấy dáng vẻ đắc ý của thiếu niên, chợt nhớ tới loài mèo mà các gia đình thường nuôi trước chiến tranh. Y vươn tay, toan xoa đầu đối phương.
Không ngờ tay lão A vừa mới nhấc lên thì xe chợt dừng lại. May mà Đỗ Yến đang nằm sấp, cho dù phanh gấp cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lão A thì thảm rồi, vốn đang vặn mình nói chuyện với Đỗ Yến bỗng chốc sau gáy đập thẳng vào kính chắn gió.
Thẩm Hành lạnh nhạt nói: “Ông cẩn thận chút đừng làm vỡ, kính chắn gió tốt như vậy rất khó tìm để thay.”
Kính chắn gió của xe “Quái thú khổng lồ” cực kỳ kiên cố, có thể chống lại móng vuốt sắc nhọn của sinh vật biến dị. Lão A suýt chảy nước mắt, còn định bắt Thẩm Hành bồi thường.
Y vô cùng oan ức hỏi: “Thẩm đại ca ơi, ông phanh gấp thế làm chi?”
“Đến rồi.” Thẩm Hành nhìn lão A, sau đó mở cửa xuống xe.
Lão A xoa gáy, luôn cảm thấy ban nãy trông Thẩm Hành thật đáng sợ. Y gãi đầu, tự nhủ là do sự tình xảy ra mấy hôm nay nên mới nghĩ nhiều.
Thẩm Hành là người vừa cô độc vừa tối tăm, có ánh mắt như thế cũng là chuyện bình thường. Y không hề đắc tội gì với đối phương cả.
Lão A làm công tác tư tưởng xong, đẩy cửa ra ngoài, đập vào mắt là cảnh Thẩm Hành giang hai tay, trên mặt là biểu cảm sủng nịch đầy yêu thương, chờ Đỗ Yến nhảy xuống.
Cay mắt thế chứ lị! Lão A quay đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Lão A dẫn Thẩm Hành vào trung tâm hoạt động của cụm dân cư, hai người dỡ thuốc phóng xạ trên xe xuống để kiểm kê rồi cất hết vào kho. Xong xuôi, bọn họ bèn ngồi trong phòng tiếp khách.
Thẩm Hành khó hiểu hỏi: “Lão Bào đâu? Sao không thấy đến nhận vật tư?”
Lão Bào là người thành lập cụm dân cư 135, được xem như thủ lĩnh và là người mạnh nhất nơi đây. Tất cả tài nguyên chung của cụm dân cư đều do lão Bào tự mình quản lý. Bây giờ có lượng lớn thuốc kháng phóng xạ đến mà vẫn chưa thấy gã xuất hiện.
Lão A thở dài: “Lão Bào mất tích rồi. Thật ra cũng không hẳn, ít nhất ba ngày trước tôi còn từng gặp y.”
Thẩm Hành khẽ nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
Lão A dứt khoát kể cho Thẩm Hành nghe mọi chuyện xảy ra dạo gần đây.
Thẩm Hành vừa mới rời đi, trong cụm dân cư đột nhiên xuất hiện sinh vật biến dị nguy hiểm không biết tên. Ban đầu có người bị tập kích buổi tối, may mà đó là Người Lây, thực lực cũng không tệ nên chỉ bị thương nhẹ và chạy thoát.
Song nạn nhân không thấy rõ sinh vật biến dị tấn công mình trông như thế nào, chỉ biết tốc độ của nó rất nhanh, móng vuốt sắc bén, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị cào đến mức thối rữa cả cánh tay.
Tình huống càng trở nên gay go khi bắt đầu có người chết, thi thể không lành lặn. Tiếp đó lão Bào ra mặt, buổi tối cố gắng mai phục để săn giết sinh vật biến dị kia.
Lúc đó lão A cũng tham dự, chỉ là thực lực của y không bằng lão Bào, thấy đối phương và sinh vật biến dị giao chiến, đuổi theo nó rồi biến mất.
Sau hôm ấy, lão A chỉ gặp lão Bào một lần ở kho trung tâm. Lúc đó gã về lấy đồ, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, bảo rằng mình đang truy tìm sinh vật biến dị, sẽ xử lý mọi chuyện thật ổn thỏa.
Từ đó trở đi chẳng ai thấy mặt mũi lão Bào đâu nữa. Cụm dân cư yên bình được hai ngày đã lại có người mất tích. Lão A đành phải liên lạc với Thẩm Hành, mới hắn mau chóng đến giải quyết.
“Lão Bào chết rồi ư?” Thẩm Hành hỏi.
Tuy lão A và lão Bào là bạn bè thân thiết song cuộc đời của Người Lây còn rất dài, không có mấy cảm xúc với việc sinh tử.
Nghe Thẩm Hành thẳng thắn đề cập đến, lão A cũng chẳng biến sắc, đáp: “Tôi nghĩ là vậy, nếu không sinh vật biến dị kia đã biến mất luôn rồi.”
“Bây giờ tôi chỉ hy vọng ông có thể giúp tôi tìm cái thứ đó. Cứ thế này mãi chắc toàn bộ người trong cụm dân cư sẽ chết hết hoặc chạy cả mất.”
Thẩm Hành gật đầu: “Quy tắc cũ.”
Lão A trả lời: “Tôi chuẩn bị xong rồi. Để tôi đi gọi người từng giáp mặt với sinh vật kia tới để ông tìm hiểu thông tin.”
Lão A đứng dậy, Đỗ Yến lên tiếng hỏi: “Quy tắc cũ là gì thế?”
Thẩm Hành nói: “Tôi là thợ săn tiền thưởng, giúp bọn họ săn giết sinh vật biến dị đương nhiên phải lấy thù lao.”
Đỗ Yến kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra muốn chú làm việc cho đều phải trả tiền à. Tôi còn tưởng chú là kiểu người, ừm, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp trước chiến tranh ấy, anh hùng hành hiệp trượng nghĩa các thứ các thứ.”
Thẩm Hành nghe vậy, ánh mắt đột nhiên có chút thất vọng: “Thật ra ban đầu tôi không lấy thù lao, sau đó phát hiện làm vậy cũng chẳng ổn.”
Nói tới đây, Thẩm Hành liền dừng lại, thấp thỏm hỏi: “Có phải em cảm thấy tôi rất thiếu nghĩa khí không?”
Đỗ Yến nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, sáp đến gần: “Tôi thấy chú…”
Thẩm Hành vô thức nín thở. Đỗ Yến bèn nở nụ cười: “Giúp đỡ không công chẳng phải chuyện hay ho gì cả.”
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, lão A đã dẫn người đi vào. Bất ngờ là phía bọn họ có một Người Lây và một Người Thuần Chủng nữ với làn da trắng nõn.
Người Lây và Người Thuần Chủng trước mắt là đôi vợ chồng, Người Lây tên Phương Thành còn Người Thuần Chủng là A Mai. Bọn họ không quá ngạc nhiên khi gặp Đỗ Yến, dù sao Người Thuần Chủng xuất hiện trong cụm dân cư cũng không phải chuyện gì quá ly kỳ.
Phương Thành không bị thương nhưng trên cánh tay A Mai lại được quấn băng. Xem ra bọn họ chính là người sống sót sau lần tấn công đầu tiên.
Lão A nói với Phương Thành: “Cậu kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra đi.”
Phương Thành gật đầu: “Hôm ấy trời vừa chập tối, bọn tôi có thói quen sau khi ăn cơm xong sẽ đi dạo xung quanh khu vực doanh trại.”
A Mai tiếp lời: “Ở ngay chỗ rừng cây nhỏ đằng kia kìa, mặc dù hơi hẻo lánh nhưng đã đươc xử lý rất sạch sẽ. Trước đây lúc tôi đi một mình cũng vô cùng an toàn, chẳng biết tại sao ngày đó lại như thế nữa.”
Phương Thành lên tiếng: “Thứ kia có tốc độ rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy sau lưng nổi gió lớn, nếu không phải quanh năm được rèn luyện tính cảnh giác khiến tôi lập tức đẩy A Mai ngã xuống đấy thì e rằng tay của cô ấy không thể giữ lại.”
Nói xong, Phương Thành bèn cởi áo ra xoay người, trên lưng anh ta là một vết thương vắt từ vai trái sang đến hông phải.
Vết thương của Người Lây khép miệng cực nhanh, hiện tại mới có mấy ngày mà đã bắt đầu kết vảy, chỉ còn da dẻ xung quanh bất đồng, lộ rõ vết hồng nhạt chứng tỏ sự đau đớn của nạn nhân.
Thẩm Hành quan sát thật kĩ, nói: “Tôi không thể phát hiện được gì thông qua vết sẹo này.”
Phương Thành trả lời: “A Mai, em tháo băng ra để Thẩm đại ca xem thử.”
A Mai gật đầu, giơ tay mở băng gạc. Cô bị thương không nặng lắm nhưng do thể chất nên có chút ghê rợn.
Thẩm Hành nhìn vết thương trên tay A Mai, nói: “Có thể thấy thứ kia không giống những sinh vật biến dị tôi từng gặp.”
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi hỏi Phương Thành: “Lúc sinh vật biến dị này tới gần cậu không phát hiện ra sao? Bao gồm cả mùi của nó?”
Sở dĩ Thẩm Hành nói như vậy là vì năm giác quan của Người Lây vượt xa Người Thuần Chủng rất nhiều. Theo lẽ thường, kể cả sinh vật biến dị có yên lặng hành động nhanh tới đâu cũng không thể che giấu toàn bộ mùi.
Phương Thành trả lời: “Đúng, trên người nó gần như không có bất kỳ mùi vị của côn trùng hay thú hoang. Lúc nó nhào tới tôi chẳng cảm nhận được gì hết.”
Lão A bổ sung thêm: “Tôi và lão Bào có thể phát hiện kịp thời là vì nó đã giết người, vương mùi máu tanh. Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ ngoài mùi máu thì đúng là chẳng còn gì khác.”
Thẩm Hành cười đáp: “Ừ ừ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ lập kế hoạch rèn luyện cho em.”
Lão A vừa mới đi tới đã bị nụ cười của Thẩm Hành dọa sợ, suýt chút nữa phải cúi xuống tìm con ngươi rớt đầy đất.
Đỗ Yến nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng đằng sau Thẩm Hành đang lộ vẻ ngạc nhiên khó giải thích, dường như sắp trên đà sụp đổ.
Cậu không chịu nổi dáng vẻ đần độn ấy của đối phương, vỗ vỗ Thẩm Hành, gật đầu: “Chào anh.”
Thẩm Hành quay lại, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của lão A, hắn giới thiệu: “Đây là lão A, còn đây là Đỗ Yến.”
Lão A là đội trưởng đội bảo vệ của cụm dân cư 135, được coi là Người Lây có thực lực mạnh thứ hai trong khu. Người liên lạc với Thẩm Hành bằng thiết bị truyền tin cũng chính là y.
Lão A tắt tất cả súng máy xung quanh tháp canh, leo lên xe Thẩm Hành, dẫn hai người vào trong doanh trại.
Đỗ Yến chủ động ngồi ở hàng ghế sau, nhường vị trí kế bên tài xế cho người dẫn đường là lão A. Khu vực ghế sau và trước được ngăn cánh bằng tấm thủy tinh, tạo thành một không gian tương đối độc lập.
Đỗ Yến dán vào cửa sổ xe, hứng thú bừng bừng ngắm nhìn cảnh sắc hoàn toàn bất đồng với Gia Viên. Các ngôi nhà trong khu dân cư loại nhỏ này đa phần đều xây bằng kim loại, nhà nào nhà nấy trông rất giống quái vật bằng sắt, khắp nơi đều mang phong cách heavy metal và punk.
Lão A và Thẩm Hành quen nhau từ lâu, không lo y sẽ sợ hãi hắn như những người chưa rõ thực hư khác. Y nhìn Đỗ Yến, thấy trên mặt thiếu niên toàn vẻ kinh ngạc là biết đối phương nhất định vừa mới rời khỏi Gia Viên.
Lão A mở miệng hỏi: “Thẩm Hành. Ông tìm cậu bé này ở đâu vậy?”
Thẩm Hành không hiểu ý của lão A, đáp: “Đỗ Yến á? Em ấy tốt lắm.”
“…” Lão A thấy thời điểm Thẩm Hành nhắc đến Đỗ Yến, ánh mắt đều dịu dàng đi rất nhiều cho nên không hỏi thêm nữa, chỉ cảm khái, “Ừ, dù sao ông cũng không để ý đến việc kéo dài nòi giống, thích nam hay nữ đều được. Nhìn ông tự do như vậy mà hâm mộ ghê.”
“Hâm mộ cái gì vậy?” Giọng nói Đỗ Yến đột nhiên vang lên.
Lão A quay đầu, thấy Đỗ Yến kéo cửa sổ thủy tinh ra từ lúc nào, nằm bò ra nhìn bọn họ.
Đôi mắt thiếu niên tròn xoe, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ hồn nhiên, lúc cười mặt mày cong cong, tính tình còn rất tốt. Cho dù dạo gần đây liên tiếp có chuyện xảy ra khiến tâm trạng lão A tệ đi trông thấy nhưng hiện tại cũng đã thả lòng vài phần.
“Hâm mộ Thẩm Hành có tri âm tri kỷ đồng hành trên mọi nẻo đường.”
“Tri âm tri kỷ?” Đỗ Yến chỉ vào bản thân “Anh nói tôi hả?”
Lão A càng cảm thấy Đỗ Yến đáng yêu hơn, bật cười: “Không phải cậu thì là ai.”
Đỗ Yến hất cằm: “Đương nhiên, có tôi bên cạnh là phước của chú ấy đó.”
Lão A thấy dáng vẻ đắc ý của thiếu niên, chợt nhớ tới loài mèo mà các gia đình thường nuôi trước chiến tranh. Y vươn tay, toan xoa đầu đối phương.
Không ngờ tay lão A vừa mới nhấc lên thì xe chợt dừng lại. May mà Đỗ Yến đang nằm sấp, cho dù phanh gấp cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lão A thì thảm rồi, vốn đang vặn mình nói chuyện với Đỗ Yến bỗng chốc sau gáy đập thẳng vào kính chắn gió.
Thẩm Hành lạnh nhạt nói: “Ông cẩn thận chút đừng làm vỡ, kính chắn gió tốt như vậy rất khó tìm để thay.”
Kính chắn gió của xe “Quái thú khổng lồ” cực kỳ kiên cố, có thể chống lại móng vuốt sắc nhọn của sinh vật biến dị. Lão A suýt chảy nước mắt, còn định bắt Thẩm Hành bồi thường.
Y vô cùng oan ức hỏi: “Thẩm đại ca ơi, ông phanh gấp thế làm chi?”
“Đến rồi.” Thẩm Hành nhìn lão A, sau đó mở cửa xuống xe.
Lão A xoa gáy, luôn cảm thấy ban nãy trông Thẩm Hành thật đáng sợ. Y gãi đầu, tự nhủ là do sự tình xảy ra mấy hôm nay nên mới nghĩ nhiều.
Thẩm Hành là người vừa cô độc vừa tối tăm, có ánh mắt như thế cũng là chuyện bình thường. Y không hề đắc tội gì với đối phương cả.
Lão A làm công tác tư tưởng xong, đẩy cửa ra ngoài, đập vào mắt là cảnh Thẩm Hành giang hai tay, trên mặt là biểu cảm sủng nịch đầy yêu thương, chờ Đỗ Yến nhảy xuống.
Cay mắt thế chứ lị! Lão A quay đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Lão A dẫn Thẩm Hành vào trung tâm hoạt động của cụm dân cư, hai người dỡ thuốc phóng xạ trên xe xuống để kiểm kê rồi cất hết vào kho. Xong xuôi, bọn họ bèn ngồi trong phòng tiếp khách.
Thẩm Hành khó hiểu hỏi: “Lão Bào đâu? Sao không thấy đến nhận vật tư?”
Lão Bào là người thành lập cụm dân cư 135, được xem như thủ lĩnh và là người mạnh nhất nơi đây. Tất cả tài nguyên chung của cụm dân cư đều do lão Bào tự mình quản lý. Bây giờ có lượng lớn thuốc kháng phóng xạ đến mà vẫn chưa thấy gã xuất hiện.
Lão A thở dài: “Lão Bào mất tích rồi. Thật ra cũng không hẳn, ít nhất ba ngày trước tôi còn từng gặp y.”
Thẩm Hành khẽ nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
Lão A dứt khoát kể cho Thẩm Hành nghe mọi chuyện xảy ra dạo gần đây.
Thẩm Hành vừa mới rời đi, trong cụm dân cư đột nhiên xuất hiện sinh vật biến dị nguy hiểm không biết tên. Ban đầu có người bị tập kích buổi tối, may mà đó là Người Lây, thực lực cũng không tệ nên chỉ bị thương nhẹ và chạy thoát.
Song nạn nhân không thấy rõ sinh vật biến dị tấn công mình trông như thế nào, chỉ biết tốc độ của nó rất nhanh, móng vuốt sắc bén, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị cào đến mức thối rữa cả cánh tay.
Tình huống càng trở nên gay go khi bắt đầu có người chết, thi thể không lành lặn. Tiếp đó lão Bào ra mặt, buổi tối cố gắng mai phục để săn giết sinh vật biến dị kia.
Lúc đó lão A cũng tham dự, chỉ là thực lực của y không bằng lão Bào, thấy đối phương và sinh vật biến dị giao chiến, đuổi theo nó rồi biến mất.
Sau hôm ấy, lão A chỉ gặp lão Bào một lần ở kho trung tâm. Lúc đó gã về lấy đồ, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, bảo rằng mình đang truy tìm sinh vật biến dị, sẽ xử lý mọi chuyện thật ổn thỏa.
Từ đó trở đi chẳng ai thấy mặt mũi lão Bào đâu nữa. Cụm dân cư yên bình được hai ngày đã lại có người mất tích. Lão A đành phải liên lạc với Thẩm Hành, mới hắn mau chóng đến giải quyết.
“Lão Bào chết rồi ư?” Thẩm Hành hỏi.
Tuy lão A và lão Bào là bạn bè thân thiết song cuộc đời của Người Lây còn rất dài, không có mấy cảm xúc với việc sinh tử.
Nghe Thẩm Hành thẳng thắn đề cập đến, lão A cũng chẳng biến sắc, đáp: “Tôi nghĩ là vậy, nếu không sinh vật biến dị kia đã biến mất luôn rồi.”
“Bây giờ tôi chỉ hy vọng ông có thể giúp tôi tìm cái thứ đó. Cứ thế này mãi chắc toàn bộ người trong cụm dân cư sẽ chết hết hoặc chạy cả mất.”
Thẩm Hành gật đầu: “Quy tắc cũ.”
Lão A trả lời: “Tôi chuẩn bị xong rồi. Để tôi đi gọi người từng giáp mặt với sinh vật kia tới để ông tìm hiểu thông tin.”
Lão A đứng dậy, Đỗ Yến lên tiếng hỏi: “Quy tắc cũ là gì thế?”
Thẩm Hành nói: “Tôi là thợ săn tiền thưởng, giúp bọn họ săn giết sinh vật biến dị đương nhiên phải lấy thù lao.”
Đỗ Yến kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra muốn chú làm việc cho đều phải trả tiền à. Tôi còn tưởng chú là kiểu người, ừm, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp trước chiến tranh ấy, anh hùng hành hiệp trượng nghĩa các thứ các thứ.”
Thẩm Hành nghe vậy, ánh mắt đột nhiên có chút thất vọng: “Thật ra ban đầu tôi không lấy thù lao, sau đó phát hiện làm vậy cũng chẳng ổn.”
Nói tới đây, Thẩm Hành liền dừng lại, thấp thỏm hỏi: “Có phải em cảm thấy tôi rất thiếu nghĩa khí không?”
Đỗ Yến nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, sáp đến gần: “Tôi thấy chú…”
Thẩm Hành vô thức nín thở. Đỗ Yến bèn nở nụ cười: “Giúp đỡ không công chẳng phải chuyện hay ho gì cả.”
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, lão A đã dẫn người đi vào. Bất ngờ là phía bọn họ có một Người Lây và một Người Thuần Chủng nữ với làn da trắng nõn.
Người Lây và Người Thuần Chủng trước mắt là đôi vợ chồng, Người Lây tên Phương Thành còn Người Thuần Chủng là A Mai. Bọn họ không quá ngạc nhiên khi gặp Đỗ Yến, dù sao Người Thuần Chủng xuất hiện trong cụm dân cư cũng không phải chuyện gì quá ly kỳ.
Phương Thành không bị thương nhưng trên cánh tay A Mai lại được quấn băng. Xem ra bọn họ chính là người sống sót sau lần tấn công đầu tiên.
Lão A nói với Phương Thành: “Cậu kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra đi.”
Phương Thành gật đầu: “Hôm ấy trời vừa chập tối, bọn tôi có thói quen sau khi ăn cơm xong sẽ đi dạo xung quanh khu vực doanh trại.”
A Mai tiếp lời: “Ở ngay chỗ rừng cây nhỏ đằng kia kìa, mặc dù hơi hẻo lánh nhưng đã đươc xử lý rất sạch sẽ. Trước đây lúc tôi đi một mình cũng vô cùng an toàn, chẳng biết tại sao ngày đó lại như thế nữa.”
Phương Thành lên tiếng: “Thứ kia có tốc độ rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy sau lưng nổi gió lớn, nếu không phải quanh năm được rèn luyện tính cảnh giác khiến tôi lập tức đẩy A Mai ngã xuống đấy thì e rằng tay của cô ấy không thể giữ lại.”
Nói xong, Phương Thành bèn cởi áo ra xoay người, trên lưng anh ta là một vết thương vắt từ vai trái sang đến hông phải.
Vết thương của Người Lây khép miệng cực nhanh, hiện tại mới có mấy ngày mà đã bắt đầu kết vảy, chỉ còn da dẻ xung quanh bất đồng, lộ rõ vết hồng nhạt chứng tỏ sự đau đớn của nạn nhân.
Thẩm Hành quan sát thật kĩ, nói: “Tôi không thể phát hiện được gì thông qua vết sẹo này.”
Phương Thành trả lời: “A Mai, em tháo băng ra để Thẩm đại ca xem thử.”
A Mai gật đầu, giơ tay mở băng gạc. Cô bị thương không nặng lắm nhưng do thể chất nên có chút ghê rợn.
Thẩm Hành nhìn vết thương trên tay A Mai, nói: “Có thể thấy thứ kia không giống những sinh vật biến dị tôi từng gặp.”
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi hỏi Phương Thành: “Lúc sinh vật biến dị này tới gần cậu không phát hiện ra sao? Bao gồm cả mùi của nó?”
Sở dĩ Thẩm Hành nói như vậy là vì năm giác quan của Người Lây vượt xa Người Thuần Chủng rất nhiều. Theo lẽ thường, kể cả sinh vật biến dị có yên lặng hành động nhanh tới đâu cũng không thể che giấu toàn bộ mùi.
Phương Thành trả lời: “Đúng, trên người nó gần như không có bất kỳ mùi vị của côn trùng hay thú hoang. Lúc nó nhào tới tôi chẳng cảm nhận được gì hết.”
Lão A bổ sung thêm: “Tôi và lão Bào có thể phát hiện kịp thời là vì nó đã giết người, vương mùi máu tanh. Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ ngoài mùi máu thì đúng là chẳng còn gì khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất