Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 177
Đỗ Chí Bình ngồi trong phòng nghỉ đánh giá những người xung quanh. Đây là các cán bộ cấp cao mà ông ta đã từng nghĩ cũng chẳng dám.
Từ một cô nhi trở thành người đủ tư cách tham dự hội nghị quan trọng có tầm ảnh hưởng đến nền văn minh Trái Đất, Đỗ Chí Bình bỗng cảm thấy lúc trước mình từ bỏ tình yêu là điều hết sức đúng đắn.
Ông ta không phải không thích mối tình đầu. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, đều biết yêu lần đầu. Trong lòng Đỗ Chí Bình, đối phương mang một ý nghĩa vô cùng khác biệt.
Ông ta cũng từng nghĩ đến chuyện làm bạn với đối phương cả đời. Chẳng qua khi tiền đồ rộng mở đặt trước mặt, Đỗ Chí Bình do dự hồi lâu vẫn lựa chọn tiền tài sự nghiệp.
Ông ta không muốn con cái phải sống cuộc đời khổ cực, mình ông ta chịu là đủ rồi. Đỗ Chí Bình tự thuyết phục bản thân như vậy
Thật ra sau khi Đỗ Chí Bình kết hôn đã biết mối tình đầu sinh con cho ông ta.
Lúc đó Đỗ Chí Bình rất hài lòng, nhưng vì địa vị lúng túng tại nhà họ La nên không thể không giả vờ chưa hay tin gì về sự tồn tại của đứa trẻ.
Lúc Đỗ Yến đổ bệnh nặng, mối tình đầu tìm tới cửa. Đỗ Chí Bình có chút oán hận hành vi bộp chộp ấy đã khiến vợ ông ta biết chuyện.
Từ đó trở đi, ông ta sống ngày càng khó khăn hơn tại La gia. Để cải thiện tình trạng đáng xấu hổ kia, Đỗ Chí Bình đành phải kìm nén tiếc thương, mặc kệ vợ mình đối phó với mối tình đầu.
Mà bây giờ ông ta rốt cục cũng được mở mày mở mặt, song chẳng ai hay kết cục của đứa bé Đỗ Yến kia giờ ra sao.
Sau khi bị đuổi học, Đỗ Chí Bình không còn gặp Đỗ Yến nữa. Ông ta biết cậu oán hận mình, chỉ cho là đối phương tức giận rời khỏi thành phố.
Có lẽ đợi đến lúc Đỗ Chí Bình đứng vững gót chân sẽ tìm Đỗ Yến về. Dù sao đó cũng là cậu con trai duy nhất của ông ta.
Đỗ Chí Bình đang mặc sức tưởng tượng về tương lai thì cửa phòng nghỉ mở ra, nhân viên công tác tiến đến.
Ông ta nín thở, thấy đối phương lên tiếng: “Đỗ tiên sinh đúng không? Xin dẫn theo một nhân viên kỹ thuật vào trong báo cáo.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Đỗ Chí Bình.
Ông ta đứng dậy sửa sang quần áo, cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nhìn chằm chằm rồi quay đầu nói: “Tiểu Chu, cậu đi cùng tôi.”
Đứng ở cửa hội trường, Đỗ Chí Bình nín thở, hít sâu mấy lần mới đẩy ra. Trước mắt ông ta chính là con đường hướng tới tương lai.
***
Sau khi kết thúc, phía Trung Quốc cho rằng báo cáo lần này vô cùng hoàn mỹ.
Song Seus ngồi ở hàng đầu tiên lại không biểu hiện gì nhiều, từ đầu tới cuối đều duy trì một vẻ mặt duy nhất. Ánh mắt hắn trước sau vẫn luôn tập trung lên người báo cáo, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Xong xuôi, chủ trì hội nghị bèn mời phía Sakoru đề xuất ý kiến.
Seus hỏi: “Đỗ tiên sinh, ông có con không?”
Đây là vấn đề chẳng ai ngờ tới. Bản thân Đỗ Chí Bình cũng sững sờ.
May mà đầu óc Đỗ Chí Bình nhanh nhạy. Ông ta nghĩ tới việc anh vợ La Phong đã giao phó trước khi tham gia hội nghị, che giấu toàn bộ mọi chuyện, tuyệt đối không được để lộ bất kì nhược điểm nào để đối thủ công kích.
Đỗ Chí Bình đáp: “Tôi có một cô con gái.”
Seus vẫn nhìn ông ta bằng vẻ mặt vô cảm, bỗng hỏi ngược lại: “Chỉ vậy thôi?”
Đỗ Chí Bình không hiểu ý hắn. Nhưng ông ta biết nếu mình không trả lời thật ổn thỏa thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ La.
Trong vòng vài giây, Đỗ Chí Bình bèn nghĩ sâu xa hơn.
Trước khi tham dự hội nghị, La Phong từng đưa cho ông ta tài liệu về người Sakoru. Đây là tài liệu bên phía Sakoru gửi cho Trung Quốc để tránh quá trình đàm phán phát sinh chuyện không vui.
Ông ta nhanh chóng nhớ đến vấn đề quan trọng nhất trong tài liệu, người Sakoru là chủng tộc vô cùng chung tình, nghe đâu bọn họ chỉ có thể kết đôi với một bạn đời duy nhất.
Từ lúc hẹn hò tới kết hôn đều chỉ có một người được xưng là bạn đời phù hợp. Đến tuổi trưởng thành, bọn họ sẽ dùng một trăm năm để tìm kiếm bạn đời trong vũ trụ.
Nếu không tìm được, người Sakoru tình nguyện sống cô độc suốt đời. Bọn họ vẫn luôn tự hào về đặc tính ấy.
Chứng tỏ Sakoru cực kỳ coi trọng kiểu người chung tình. Nghĩ tới đây, Đỗ Chí Bình đã biết mình nên trả lời thế nào.
Ông ta nở nụ cười hạnh phúc: “Đúng, tôi và vợ là mối tình đầu của nhau, tình cảm rất tốt. Lúc mang thai cô ấy vất vả quá nên chúng tôi chỉ sinh một đứa thôi.”
Đỗ Chí Bình nói xong bèn chờ người chấp pháp đến từ Sakoru mở miệng khen.
Không ngờ Seus chỉ ý vị thâm trường nói: “Vậy sao?”
Hỏi mấy vấn đề kỳ quái xong Seus bèn im lặng, tựa hồ chẳng có mấy hứng thú với trình độ khoa học kỹ thuật của Trái Đất.
Phía Sakoru không còn ý kiến gì nữa nên bên Trung Quốc mời Đỗ Chí Bình lui xuống.
Thời điểm ông ta chuẩn bị rời khỏi hội trường, tham mưu trưởng của Sakoru đi tới: “Xin Đỗ tiên sinh tạm thời ở lại, chúng tôi còn vài chuyện cần hỏi.”
Phía Sakoru cũng không giải thích đó là chuyện gì. Thế nhưng mọi người đều hiểu đối phương đang rất coi trọng và tán dương khoa học kỹ thuật Trái Đất.
Vì vậy Đỗ Chí Bình được nhân viên công tác dẫn tới ngồi bên cạnh La Phong. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ đắc ý và vui sướng.
Dựa theo quy trình của các buổi họp thông thường khác ở Trung Quốc, hiện tại là lúc phía Sakoru trình bày tổng kết song đối phương cũng không hiểu lắm nên mới im lặng.
Vì vậy phía Trung Quốc đành phải tiếp tục triển khai hội nghị hướng về phía mà họ muốn, người chủ trì biết Sakoru là chủng tộc vô cùng thẳng thắn, không cần quanh co vòng vèo khi giao tiếp với họ.
Nói khéo thì đối phương không hiểu, thậm chí sẽ cực kỳ phản cảm. Nghĩ tới đây, bên Trung Quốc bèn trực tiếp hỏi: “Xin thưa bệ hạ Seus, ngài đã hài lòng với kết quả sát hạch lần này chưa? Liệu Trái Đất có đủ tư cách gia nhập hội nghị ngân hà không?”
Seus đáp: “Lần gặp mặt này không phải là kiểm tra.”
Những gì hắn nói vô cùng ngắn gọn, David vội vàng giải thích thêm: “Tôi nghĩ các vị hiểu nhầm rồi, chúng tôi không đến đây để sát hạch. Hội nghị ngân hà sẽ tổ chức cuộc họp chính thức quyết định nội dung cuộc kiểm tra và thành viên tham gia giám sát rồi mới gửi công văn chính thức cho Trái Đất.”
Toàn bộ nhân viên Trung Quốc tham dự hội nghị đều ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu được ý của Seus. Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Vậy xin hỏi bệ hạ, tại sao ngài lại tặng cho chúng tôi khoa học kỹ thuật của nền văn minh Sakoru?”
Seus trả lời: “Bởi vì ta cần tiền Trung Quốc.”
Tình cảnh lại chìm trong yên lặng, David bổ sung: “Người Sakoru không bao giờ xâm lược các hành tinh khác, nếu cần tài nguyên sẽ luôn dùng giao dịch hợp pháp. Bệ hạ đang muốn có tiền Trung Quốc nên chúng tôi mới lấy khoa học kỹ thuật để trao đổi.”
Phía Hoa Hạ vô cùng khiếp sợ, người chủ trì hội nghị suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng: “Nhưng dùng mấy triệu tệ để đổi lấy khoa học kỹ thuật cấp cao của Sakoru thì không giống giao dịch cho lắm.”
David đáp: “Quan niệm của người Sakoru chúng tôi về giao dịch công bằng khác với Trái Đất. Đây là phép tắc trao đổi sau khi tiến vào thời đại tinh tế, trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ ràng được, chờ địa cầu gia nhập hội nghị ngân hà xong ắt sẽ biết. Tóm lại đối với người Sakoru, giao dịch này cực kỳ hợp lý.”
Cục diện bỗng lâm vào bế tắc. Hóa ra người Sakoru tặng khoa học kỹ thuật không phải vì mục đích sát hạch.
Phía Trung Quốc không khỏi thất vọng, phí bao nhiêu công sức mà đối phương chỉ coi đây là một giao dịch bình thường.
Vài người bi quan hơn nghĩ, thời điểm Trái Đất gia nhập hội nghị ngân hà sẽ bị kéo dài vô tận. Thậm chí còn chẳng rõ liệu có phải Trung Quốc là nơi duy nhất nhận được thư sát hạch hay không.
Lúc mọi người đang sôi nội phỏng đoán, người chủ trì bỗng phát hiện, nếu người Sakoru thật sự coi đây là giao dịch phổ thông thì sao lại cử sứ đoàn cao cấp như vậy tới.
Phải biết rằng ngồi ở hàng đầu chính là người cầm quyền của Sakoru, nhìn kiểu gì cũng không giống một cuộc giao dịch tầm thường.
Người chủ trì đã hiểu rõ nghệ thuật giao tiếp của người Sakoru. Y mở miệng hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân các vị có mặt tại đây thực sự là gì không?”
Seus đáp “Ta đến vì chuyện của bạn đời, em ấy là người Trái Đất.”
Những gì Seus vừa nói khiến toàn bộ nhân viên cuộc họp chấn động, bệ hạ của văn minh Sakoru vậy mà có bạn đời là người địa cầu.
Chứng tỏ điều gì? Đương nhiên là sau khi Trái Đất tiến vào hội nghị ngân hà sẽ được nền văn minh cấp cao ấy nâng đỡ.
Dù sao dựa vào mức độ coi trọng của người Sakoru với bạn đời, chắc chắn họ sẽ trợ giúp hết sức cho quê hương đối phương.
Cho dù người chủ trì đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng vẫn không khỏi kích động. Y hít thở sâu rồi nói: “Bạn đời của ngài là…người Trung Quốc à?”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của phía Trung Quốc, Seus gật đầu: “Đúng.”
Bọn họ lại hỏi: “Ngài có cần chúng tôi tìm bạn đời cho ngài không?”
Seus đáp: “Không cần, ta đã xác định quan hệ với em ấy, đồng thời sẽ trở về hành tinh Sakoru cử hành nghi lễ chính thức sau khi xử lý xong vài chuyện ở Trái Đất.”
Người chủ trì hội nghị phản ứng cực nhanh: “Vậy lần gặp mặt này là nhằm giải quyết chuyện của bạn đời ngài ư?.”
Seus trả lời: “Cụ thể ra sao thì để em ấy tự nói đi.”
Từ một cô nhi trở thành người đủ tư cách tham dự hội nghị quan trọng có tầm ảnh hưởng đến nền văn minh Trái Đất, Đỗ Chí Bình bỗng cảm thấy lúc trước mình từ bỏ tình yêu là điều hết sức đúng đắn.
Ông ta không phải không thích mối tình đầu. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, đều biết yêu lần đầu. Trong lòng Đỗ Chí Bình, đối phương mang một ý nghĩa vô cùng khác biệt.
Ông ta cũng từng nghĩ đến chuyện làm bạn với đối phương cả đời. Chẳng qua khi tiền đồ rộng mở đặt trước mặt, Đỗ Chí Bình do dự hồi lâu vẫn lựa chọn tiền tài sự nghiệp.
Ông ta không muốn con cái phải sống cuộc đời khổ cực, mình ông ta chịu là đủ rồi. Đỗ Chí Bình tự thuyết phục bản thân như vậy
Thật ra sau khi Đỗ Chí Bình kết hôn đã biết mối tình đầu sinh con cho ông ta.
Lúc đó Đỗ Chí Bình rất hài lòng, nhưng vì địa vị lúng túng tại nhà họ La nên không thể không giả vờ chưa hay tin gì về sự tồn tại của đứa trẻ.
Lúc Đỗ Yến đổ bệnh nặng, mối tình đầu tìm tới cửa. Đỗ Chí Bình có chút oán hận hành vi bộp chộp ấy đã khiến vợ ông ta biết chuyện.
Từ đó trở đi, ông ta sống ngày càng khó khăn hơn tại La gia. Để cải thiện tình trạng đáng xấu hổ kia, Đỗ Chí Bình đành phải kìm nén tiếc thương, mặc kệ vợ mình đối phó với mối tình đầu.
Mà bây giờ ông ta rốt cục cũng được mở mày mở mặt, song chẳng ai hay kết cục của đứa bé Đỗ Yến kia giờ ra sao.
Sau khi bị đuổi học, Đỗ Chí Bình không còn gặp Đỗ Yến nữa. Ông ta biết cậu oán hận mình, chỉ cho là đối phương tức giận rời khỏi thành phố.
Có lẽ đợi đến lúc Đỗ Chí Bình đứng vững gót chân sẽ tìm Đỗ Yến về. Dù sao đó cũng là cậu con trai duy nhất của ông ta.
Đỗ Chí Bình đang mặc sức tưởng tượng về tương lai thì cửa phòng nghỉ mở ra, nhân viên công tác tiến đến.
Ông ta nín thở, thấy đối phương lên tiếng: “Đỗ tiên sinh đúng không? Xin dẫn theo một nhân viên kỹ thuật vào trong báo cáo.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Đỗ Chí Bình.
Ông ta đứng dậy sửa sang quần áo, cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nhìn chằm chằm rồi quay đầu nói: “Tiểu Chu, cậu đi cùng tôi.”
Đứng ở cửa hội trường, Đỗ Chí Bình nín thở, hít sâu mấy lần mới đẩy ra. Trước mắt ông ta chính là con đường hướng tới tương lai.
***
Sau khi kết thúc, phía Trung Quốc cho rằng báo cáo lần này vô cùng hoàn mỹ.
Song Seus ngồi ở hàng đầu tiên lại không biểu hiện gì nhiều, từ đầu tới cuối đều duy trì một vẻ mặt duy nhất. Ánh mắt hắn trước sau vẫn luôn tập trung lên người báo cáo, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Xong xuôi, chủ trì hội nghị bèn mời phía Sakoru đề xuất ý kiến.
Seus hỏi: “Đỗ tiên sinh, ông có con không?”
Đây là vấn đề chẳng ai ngờ tới. Bản thân Đỗ Chí Bình cũng sững sờ.
May mà đầu óc Đỗ Chí Bình nhanh nhạy. Ông ta nghĩ tới việc anh vợ La Phong đã giao phó trước khi tham gia hội nghị, che giấu toàn bộ mọi chuyện, tuyệt đối không được để lộ bất kì nhược điểm nào để đối thủ công kích.
Đỗ Chí Bình đáp: “Tôi có một cô con gái.”
Seus vẫn nhìn ông ta bằng vẻ mặt vô cảm, bỗng hỏi ngược lại: “Chỉ vậy thôi?”
Đỗ Chí Bình không hiểu ý hắn. Nhưng ông ta biết nếu mình không trả lời thật ổn thỏa thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ La.
Trong vòng vài giây, Đỗ Chí Bình bèn nghĩ sâu xa hơn.
Trước khi tham dự hội nghị, La Phong từng đưa cho ông ta tài liệu về người Sakoru. Đây là tài liệu bên phía Sakoru gửi cho Trung Quốc để tránh quá trình đàm phán phát sinh chuyện không vui.
Ông ta nhanh chóng nhớ đến vấn đề quan trọng nhất trong tài liệu, người Sakoru là chủng tộc vô cùng chung tình, nghe đâu bọn họ chỉ có thể kết đôi với một bạn đời duy nhất.
Từ lúc hẹn hò tới kết hôn đều chỉ có một người được xưng là bạn đời phù hợp. Đến tuổi trưởng thành, bọn họ sẽ dùng một trăm năm để tìm kiếm bạn đời trong vũ trụ.
Nếu không tìm được, người Sakoru tình nguyện sống cô độc suốt đời. Bọn họ vẫn luôn tự hào về đặc tính ấy.
Chứng tỏ Sakoru cực kỳ coi trọng kiểu người chung tình. Nghĩ tới đây, Đỗ Chí Bình đã biết mình nên trả lời thế nào.
Ông ta nở nụ cười hạnh phúc: “Đúng, tôi và vợ là mối tình đầu của nhau, tình cảm rất tốt. Lúc mang thai cô ấy vất vả quá nên chúng tôi chỉ sinh một đứa thôi.”
Đỗ Chí Bình nói xong bèn chờ người chấp pháp đến từ Sakoru mở miệng khen.
Không ngờ Seus chỉ ý vị thâm trường nói: “Vậy sao?”
Hỏi mấy vấn đề kỳ quái xong Seus bèn im lặng, tựa hồ chẳng có mấy hứng thú với trình độ khoa học kỹ thuật của Trái Đất.
Phía Sakoru không còn ý kiến gì nữa nên bên Trung Quốc mời Đỗ Chí Bình lui xuống.
Thời điểm ông ta chuẩn bị rời khỏi hội trường, tham mưu trưởng của Sakoru đi tới: “Xin Đỗ tiên sinh tạm thời ở lại, chúng tôi còn vài chuyện cần hỏi.”
Phía Sakoru cũng không giải thích đó là chuyện gì. Thế nhưng mọi người đều hiểu đối phương đang rất coi trọng và tán dương khoa học kỹ thuật Trái Đất.
Vì vậy Đỗ Chí Bình được nhân viên công tác dẫn tới ngồi bên cạnh La Phong. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ đắc ý và vui sướng.
Dựa theo quy trình của các buổi họp thông thường khác ở Trung Quốc, hiện tại là lúc phía Sakoru trình bày tổng kết song đối phương cũng không hiểu lắm nên mới im lặng.
Vì vậy phía Trung Quốc đành phải tiếp tục triển khai hội nghị hướng về phía mà họ muốn, người chủ trì biết Sakoru là chủng tộc vô cùng thẳng thắn, không cần quanh co vòng vèo khi giao tiếp với họ.
Nói khéo thì đối phương không hiểu, thậm chí sẽ cực kỳ phản cảm. Nghĩ tới đây, bên Trung Quốc bèn trực tiếp hỏi: “Xin thưa bệ hạ Seus, ngài đã hài lòng với kết quả sát hạch lần này chưa? Liệu Trái Đất có đủ tư cách gia nhập hội nghị ngân hà không?”
Seus đáp: “Lần gặp mặt này không phải là kiểm tra.”
Những gì hắn nói vô cùng ngắn gọn, David vội vàng giải thích thêm: “Tôi nghĩ các vị hiểu nhầm rồi, chúng tôi không đến đây để sát hạch. Hội nghị ngân hà sẽ tổ chức cuộc họp chính thức quyết định nội dung cuộc kiểm tra và thành viên tham gia giám sát rồi mới gửi công văn chính thức cho Trái Đất.”
Toàn bộ nhân viên Trung Quốc tham dự hội nghị đều ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu được ý của Seus. Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Vậy xin hỏi bệ hạ, tại sao ngài lại tặng cho chúng tôi khoa học kỹ thuật của nền văn minh Sakoru?”
Seus trả lời: “Bởi vì ta cần tiền Trung Quốc.”
Tình cảnh lại chìm trong yên lặng, David bổ sung: “Người Sakoru không bao giờ xâm lược các hành tinh khác, nếu cần tài nguyên sẽ luôn dùng giao dịch hợp pháp. Bệ hạ đang muốn có tiền Trung Quốc nên chúng tôi mới lấy khoa học kỹ thuật để trao đổi.”
Phía Hoa Hạ vô cùng khiếp sợ, người chủ trì hội nghị suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng: “Nhưng dùng mấy triệu tệ để đổi lấy khoa học kỹ thuật cấp cao của Sakoru thì không giống giao dịch cho lắm.”
David đáp: “Quan niệm của người Sakoru chúng tôi về giao dịch công bằng khác với Trái Đất. Đây là phép tắc trao đổi sau khi tiến vào thời đại tinh tế, trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ ràng được, chờ địa cầu gia nhập hội nghị ngân hà xong ắt sẽ biết. Tóm lại đối với người Sakoru, giao dịch này cực kỳ hợp lý.”
Cục diện bỗng lâm vào bế tắc. Hóa ra người Sakoru tặng khoa học kỹ thuật không phải vì mục đích sát hạch.
Phía Trung Quốc không khỏi thất vọng, phí bao nhiêu công sức mà đối phương chỉ coi đây là một giao dịch bình thường.
Vài người bi quan hơn nghĩ, thời điểm Trái Đất gia nhập hội nghị ngân hà sẽ bị kéo dài vô tận. Thậm chí còn chẳng rõ liệu có phải Trung Quốc là nơi duy nhất nhận được thư sát hạch hay không.
Lúc mọi người đang sôi nội phỏng đoán, người chủ trì bỗng phát hiện, nếu người Sakoru thật sự coi đây là giao dịch phổ thông thì sao lại cử sứ đoàn cao cấp như vậy tới.
Phải biết rằng ngồi ở hàng đầu chính là người cầm quyền của Sakoru, nhìn kiểu gì cũng không giống một cuộc giao dịch tầm thường.
Người chủ trì đã hiểu rõ nghệ thuật giao tiếp của người Sakoru. Y mở miệng hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân các vị có mặt tại đây thực sự là gì không?”
Seus đáp “Ta đến vì chuyện của bạn đời, em ấy là người Trái Đất.”
Những gì Seus vừa nói khiến toàn bộ nhân viên cuộc họp chấn động, bệ hạ của văn minh Sakoru vậy mà có bạn đời là người địa cầu.
Chứng tỏ điều gì? Đương nhiên là sau khi Trái Đất tiến vào hội nghị ngân hà sẽ được nền văn minh cấp cao ấy nâng đỡ.
Dù sao dựa vào mức độ coi trọng của người Sakoru với bạn đời, chắc chắn họ sẽ trợ giúp hết sức cho quê hương đối phương.
Cho dù người chủ trì đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng vẫn không khỏi kích động. Y hít thở sâu rồi nói: “Bạn đời của ngài là…người Trung Quốc à?”
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của phía Trung Quốc, Seus gật đầu: “Đúng.”
Bọn họ lại hỏi: “Ngài có cần chúng tôi tìm bạn đời cho ngài không?”
Seus đáp: “Không cần, ta đã xác định quan hệ với em ấy, đồng thời sẽ trở về hành tinh Sakoru cử hành nghi lễ chính thức sau khi xử lý xong vài chuyện ở Trái Đất.”
Người chủ trì hội nghị phản ứng cực nhanh: “Vậy lần gặp mặt này là nhằm giải quyết chuyện của bạn đời ngài ư?.”
Seus trả lời: “Cụ thể ra sao thì để em ấy tự nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất