Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 70
Đỗ Yến gật đầu: “Ừm, kiểu dáng và trên mái đều rất giống, nhưng bên trong đến tột cùng ra sao thì không nói trước được.”
Tiếu Lang nhanh chóng tỉnh táo. Tình huống ban nãy đã cực kỳ cổ quái, bây giờ dưới đáy giếng lại xuất hiện cánh cửa nữa, quả thực là hợp lý đến kỳ lạ.
“Đã tới đây rồi thì vào xem một chút đi.”
Tiếu Lang toan đẩy cửa ra, Đỗ Yến bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”
Hắn dừng tay, hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Yến tháo bùa hộ mệnh trên cổ xuống đưa cho Tiếu Lang: “Tôi không chắc bên trong đó là thứ gì, lá bùa này có thể bảo vệ cậu vào lúc quan trọng nhất.”
Thứ cậu cầm trên tay không phải là vật phàm mà là bùa hộ mệnh của sư môn.
Cậu không am hiểu thuật đuổi quỷ. Nói thật ra trong tay Đỗ Yến không có tiểu quỷ để sai khiến, chỉ bằng bản lĩnh trước mắt thì nếu muốn bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề, miễn cưỡng có thể lo cho cả Tiếu Lang nữa. Thế nhưng ác quỷ thích nhất là đùa giỡn con người, Đỗ Yến không dám chắc 100%.
Tiếu Lang sững sờ, đáp: “Cậu cứ giữ lại đi.”
Đỗ Yến cười: “Thật ra ác quỷ không thể uy hiếp được tôi. Tôi không sợ quỷ mà sợ cậu hơn đấy.”
Tiếu Lang chớp mắt, không hiểu ý của Đỗ Yến cho lắm, thậm chí còn cảm thấy hơi tổn thương: “Hả?”
Đỗ Yến đánh giá hắn: “Trông cậu cao ráo khỏe mạnh thế này, nếu như bị quỷ nhập, nhào tới muốn bóp chết tôi thì tôi chẳng thể phản kháng nổi đâu.”
Tiếu Lang nghe Đỗ Yến nói như vậy, đột nhiên nhận ra một khi tình huống đó xuất hiện, hắn sẽ trở thành kẻ kéo chân sau, cho nên mới đàng hoàng nhận lấy chiếc bùa hộ mệnh đeo lên cổ.
Làm xong tất cả những việc này, hai người cùng nhau đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái. Cánh cửa hoàn toàn chẳng khác gì so với từ đường trên mặt đất, thoạt nhìn còn nặng hơn, lặng yên không tiếng động mở ra.
Hết thảy những gì xuất hiện trước mắt đều tương đồng với bên trong từ đường, nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt. Nói đúng ra thì cấu trúc vẫn vậy nhưng lại có phần cũ nát hơn.
Thậm chí ngẩng đầu lên còn thấy được bầu trời, rõ ràng không phải đang ở dưới lòng đất.
Từ đường rất yên tĩnh, ngoại trừ Đỗ Yến và Tiếu Lang, không còn bất kỳ sinh vật nào khác.
Nhưng bầu không khí đó lại làm cho cảnh tượng trước mắt càng trở nên đáng sợ hơn. Trong phòng chính từ đường chất đầy quan tài được đặt san sát nhau, cơ hồ chiếm hết toàn bộ không gian.
Tiếu Lang nhìn xung quanh, mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Hắn thấp giọng nói với Đỗ Yến: “Tuy không biết tình huống trước mắt có nghĩa gì nhưng phong tục ở nơi đây chỉ có người già sống thọ chết tại nhà mới được đặt linh cữu tại từ đường thôi. Tại sao một ngôi làng lại có nhiều người chết đến thế, lẽ nào đây là ảo giác gì đó khiến chúng ta phải sợ hãi ư?”
Đỗ Yến khẽ lắc đầu: “Tạm thời tôi còn chưa rõ. Mặc dù là ảo giác nhưng đột nhiên xuất hiện thế này ắt cũng có nguyên nhân. Chúng ta mau vào xem xem.”
Tiếu Lang gật đầu, hai người mới đi được vài bước đã nghe phía sau vang lên tiếng động rất khẽ, quay đầu bèn phát hiện cửa lớn đang tự đóng lại.
Tiếu Lang muốn đến mở cửa nhưng chợt bị Đỗ Yến kéo về: “Vô dụng thôi.”
Cậu vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tiếu Lang phản ứng cực nhanh, vừa nắm chặt tay Đỗ Yến vừa lủi ra đằng sau cây cột.
Cột trong từ đường không quá to, miễn cưỡng che khuất thân hình của một người. Tiếu Lang tính toán một chút, dùng thân thể mình để ngăn cách với bên ngoài.
Đỗ Yến dựa vào tường, Tiếu Lang nhẹ nhàng bao bọc cậu. Khoảng cách của hai người rất gần, Đỗ Yến khẽ nhíu mày.
Chỉ là tình huống hiện tại không để cho cậu kịp nhận ra điều gì, bọn họ đành phải tạm thời trốn sau cây cột, tiếp tục duy trì trạng thái lúng túng này. Không ai mở miệng, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt.
Đỗ Yến cảm thấy ánh mắt Tiếu Lang rất sáng, sáng đến mức khiến cậu vô thức rời mắt để xem người tiến vào từ đường là ai.
Chốc lát sau, cậu giơ tay đẩy lồng ngực Tiếu Lang: “Bọn họ không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Tiếu Lang quay đầu, người đang đi vào mặc trang phục tiêu biểu thời cổ đại, vô cùng bất thường.
Tiếu Lang buông tay nhưng vẫn không di chuyển, chỉ thấp giọng hỏi: “Như vậy là sao, ảo giác à?”
Đỗ Yến trực tiếp bước ra khỏi cây cột: “Tới xem là biết.”
Tiếu Lang và Đỗ Yến đi xuyên qua sân đến phía trước quan tài đặt tại phòng chính. Mấy người vừa xuất hiện kia quả nhiên không thấy bọn họ, vẫn bận rộn hoàn thành công việc của mình.
Ngoại trừ vài dân làng mặc đồ vải thô ra thì nổi bật nhất chính là người mặc trang phục đạo sĩ. Đối phương đi tới, người bên cạnh đẩy nắp quan tài còn chưa đóng đinh ra, quan sát trạng thái lúc chết của thi thể.
Bọn họ chẳng hề ngại ngần mà đứng đằng sau nhìn, phát hiện mắt của thi thể trong quan tài đều lồi cả ra, đầu lưỡi thè rất dài, vừa nhìn là biết đã treo cổ chết.
Tiếu Lang cảm thấy càng thêm kỳ quái: “Người trong quan tài chắc chắn chết không bình thường, sao linh cữu lại được đặt trong từ đường nhỉ.”
Đỗ Yến đáp: “Có lẽ là muốn mượn linh hồn của tổ tiên để trấn áp oán khí.”
Tiếu Lang nói: “Vị thiên sư kia chắc là đến để xử lý sự kiện quỷ dị này, cậu có biết lai lịch của đối phương không?”
Đỗ Yến lắc đầu: “Bây giờ các môn phái thiên sư ít lắm, song môn phái có tên tuổi tôi đều biết cả. Đạo bào mà người này mặc không được may theo chế thức mà tôi từng thấy, một là do đối phương đến từ môn phái nhỏ, hai là đang mạo danh lừa gạt.”
Chỉ thấy ông cụ lớn tuổi nhất trong đám thôn dân, chòm râu hoa râm, lo sợ tái mét mặt, chắp tay với đạo sĩ: “Thiên sư, ngài xem những thứ này đều là do ác quỷ kia tạo nghiệt. Đã một tháng trời rồi mà ả vẫn không ngừng gieo rắc tai họa xuống ngôi làng, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ toàn bộ người dân sẽ chết sạch mất. Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”
Thiên sư đương nhiên sẽ đưa ra lời thề son sắt để bảo đảm, dùng kiếm chém chết ác quỷ giết vô số người kia. Bọn họ trò chuyện xong rồi rời khỏi từ đường.
Tiếu Lang và Đỗ Yến đứng tại đó một lúc, phát hiện không có động tĩnh nào khác. Cửa từ đường cứ lẳng lặng mở như vậy, không tự đóng lại nữa.
“Đi thôi.” Đỗ Yến đã hiểu được đại khái, bước ra khỏi cửa với Tiếu Lang.
Trước mặt bọn họ vẫn là lối đi hẹp sâu hun hút kia. Tiếu Lang vừa quay đầu liền phát hiện cánh cửa từ đường đã biến mất. Đằng sau rõ ràng chỉ là con đường nọ, không có từ đường mấy trăm năm trước nào cả.
Hai người tiếp tục đi, chưa được bao lâu đã bắt gặp cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Cửa lớn từ đường đứng sừng sững trước mắt, vì đã có kinh nghiêm nên bọn họ cũng không do dự, trực tiếp bước vào trong.
Thứ đầu tiên Đỗ Yến muốn quan sát chính là mặt đất. Bởi lẽ tất cả thật sự quá quen thuộc, những cái bong đung đưa bên dưới giống hệt những gì cậu thấy khi đến từ đường trong làng cổ.
Lúc cậu toan ngẩng đầu lên thì lại bị Tiếu Lang che mắt. Đỗ Yến có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh buốt của hắn: “Sao thế?”
“Cậu, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn.” Giọng nói của Tiếu Lang cứng ngắc như đang phải chịu kinh hãi rất lớn.
Đỗ Yến gật đầu: “Cậu buông tay ra đi, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Lúc bàn tay Tiếu Lang rời khỏi, đập vào mắt Đỗ Yến chính là rễ phụ mọc lên dày đặc xung quanh cây đa.
Song thứ treo trên xà nhà từ đường cũng không phải rễ phụ mà là từng cái từng cái thi thể, thậm chí còn đang khẽ đung đưa.
Do đó trên mặt đất mới hiện lên mấy cái bóng lay động như thế.
Mặc dù là Đỗ Yến nhưng cậu vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt quả thực lạnh cả sống lưng. Cậu nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng, bấy giờ mới tiếp tục quan sát.
Thi thể treo ở trên xà nhà cũng chỉ mặc quần áo vải thô mà nông dân thường dùng, hẳn là người làng. Trong số lượng thi thể rất lớn này chỉ có một người mặc đồ thiên sư khác hẳn với những cái xác còn lại.
Cảnh tượng trước mắt cực khiến người ta phải sợ hãi, Đỗ Yến hoàn toàn bình tĩnh, đi cùng Tiếu Lang lên phía trước, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Thi thể treo trên đây đều là nam giới đã trưởng thành, không biết phụ nữ và trẻ con đã lựa chọn tạm thời rời khỏi làng bởi vì sự kiện quỷ dị này hay con ác quỷ kia chỉ oán hận nam giới.
Tất cả cái xác đều hướng mặt về phía phòng trong từ đường, Đỗ Yến chuẩn bị tiến lên để xác nhận xem có phải là vị thiên sư ban nãy họ đã nhìn thấy không.
Khi cậu chuẩn bị nhấc chân, thi thể mặc đạo bào đã dùng tư thế bị treo giữa không trung để quay đầu lại. Song chỉ trong chớp mắt, mọi thi thể cũng đều có hành động tương tự.
Tiếu Lang cả kinh, vô thức tiến lên bảo vệ Đỗ Yến ở phía sau mình.
Thi thể nào cũng bị treo cổ, hai mắt lồi ra, sắc mặt xám ngoét, đầu lưỡi thè ra rất dài.
Tiếu Lang bị nhiều biểu cảm dữ tợn như vậy nhìn chằm chằm, răng run cầm cập. Cũng may là một lúc sau, những thi thể này cũng chỉ duy trì trạng thái bị treo trên không trung chứ không có hành động nào khác.
Đỗ Yến kéo áo Tiếu Lang: “Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi.”
Tiếu Lang quay đầu lại, thấy vẻ mặt bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi của Đỗ Yến. Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Quả nhiên khi đối mặt với tình cảnh này, cũng chỉ có thiên sư như cậu mới hờ hững được như thế.”
Cửa lớn từ đường yên lặng mở ra. Hai người liếc nhìn đống thi thể kia lần cuối, sau đó bước vào.
Bên trong đã khôi phục tình trạng bình thường. Đứng tại phòng chính là mấy vị thiên sư mặc áo bào cùng loại, không còn thấy những cái xác bị treo bên ngoài nữa.
Đỗ Yến bỗng thốt lên: “Ôi, là phái Mao Sơn.”
Tiếu Lang là sinh viên ngành kỹ thuật nhưng cũng từng nghe qua tên tuổi của phái Mao Sơn: “Ác quỷ này mạnh đến mức có thể khiến Mao Sơn phái đến nhiều thiên sư như vậy à?”
Đỗ Yến hiểu được phần nào khởi nguồn của ảo cảnh, cậu bèn giải thích: “Đống thi thể vừa nãy chúng ta nhìn thấy đều bị ác quỷ giết. Bây giờ chúng ta hẳn là đang ở chỗ các tiền bối phái Mao Sơn phong ấn nó.”
“Dưới đáy giếng sao?”
“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu, “Nơi phong ấn ác quỷ bị oán khí ảnh hưởng sẽ lặp đi lặp lại những chuyện xảy ra khi ác quỷ còn sống và sau khi chết. Chúng ta xông vào trong đó cũng bị tác động và nhìn thấy cảnh tượng ấy.”
“Theo suy đoán của tôi, tiếp theo chắc là chúng ta sẽ phải tự mình thể nghiệm cảnh tượng trước khi chết của ác quỷ. Nếu không rõ vì sao hoặc tâm chí không kiên định thì tim sẽ ngừng đập, đang sống sờ sờ bị dọa chết cũng là việc có thể xảy ra.”
Đỗ Yến ngừng lại, chăm chú nhìn Tiếu Lang: “Bất kể cậu thấy thứ gì, trải qua điều chi thì nhất định phải nhớ kỹ rằng hết thảy đều không liên quan đến cậu, đừng kích động.”
Tiếu Lang nhanh chóng tỉnh táo. Tình huống ban nãy đã cực kỳ cổ quái, bây giờ dưới đáy giếng lại xuất hiện cánh cửa nữa, quả thực là hợp lý đến kỳ lạ.
“Đã tới đây rồi thì vào xem một chút đi.”
Tiếu Lang toan đẩy cửa ra, Đỗ Yến bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”
Hắn dừng tay, hỏi: “Sao thế?”
Đỗ Yến tháo bùa hộ mệnh trên cổ xuống đưa cho Tiếu Lang: “Tôi không chắc bên trong đó là thứ gì, lá bùa này có thể bảo vệ cậu vào lúc quan trọng nhất.”
Thứ cậu cầm trên tay không phải là vật phàm mà là bùa hộ mệnh của sư môn.
Cậu không am hiểu thuật đuổi quỷ. Nói thật ra trong tay Đỗ Yến không có tiểu quỷ để sai khiến, chỉ bằng bản lĩnh trước mắt thì nếu muốn bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề, miễn cưỡng có thể lo cho cả Tiếu Lang nữa. Thế nhưng ác quỷ thích nhất là đùa giỡn con người, Đỗ Yến không dám chắc 100%.
Tiếu Lang sững sờ, đáp: “Cậu cứ giữ lại đi.”
Đỗ Yến cười: “Thật ra ác quỷ không thể uy hiếp được tôi. Tôi không sợ quỷ mà sợ cậu hơn đấy.”
Tiếu Lang chớp mắt, không hiểu ý của Đỗ Yến cho lắm, thậm chí còn cảm thấy hơi tổn thương: “Hả?”
Đỗ Yến đánh giá hắn: “Trông cậu cao ráo khỏe mạnh thế này, nếu như bị quỷ nhập, nhào tới muốn bóp chết tôi thì tôi chẳng thể phản kháng nổi đâu.”
Tiếu Lang nghe Đỗ Yến nói như vậy, đột nhiên nhận ra một khi tình huống đó xuất hiện, hắn sẽ trở thành kẻ kéo chân sau, cho nên mới đàng hoàng nhận lấy chiếc bùa hộ mệnh đeo lên cổ.
Làm xong tất cả những việc này, hai người cùng nhau đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái. Cánh cửa hoàn toàn chẳng khác gì so với từ đường trên mặt đất, thoạt nhìn còn nặng hơn, lặng yên không tiếng động mở ra.
Hết thảy những gì xuất hiện trước mắt đều tương đồng với bên trong từ đường, nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt. Nói đúng ra thì cấu trúc vẫn vậy nhưng lại có phần cũ nát hơn.
Thậm chí ngẩng đầu lên còn thấy được bầu trời, rõ ràng không phải đang ở dưới lòng đất.
Từ đường rất yên tĩnh, ngoại trừ Đỗ Yến và Tiếu Lang, không còn bất kỳ sinh vật nào khác.
Nhưng bầu không khí đó lại làm cho cảnh tượng trước mắt càng trở nên đáng sợ hơn. Trong phòng chính từ đường chất đầy quan tài được đặt san sát nhau, cơ hồ chiếm hết toàn bộ không gian.
Tiếu Lang nhìn xung quanh, mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Hắn thấp giọng nói với Đỗ Yến: “Tuy không biết tình huống trước mắt có nghĩa gì nhưng phong tục ở nơi đây chỉ có người già sống thọ chết tại nhà mới được đặt linh cữu tại từ đường thôi. Tại sao một ngôi làng lại có nhiều người chết đến thế, lẽ nào đây là ảo giác gì đó khiến chúng ta phải sợ hãi ư?”
Đỗ Yến khẽ lắc đầu: “Tạm thời tôi còn chưa rõ. Mặc dù là ảo giác nhưng đột nhiên xuất hiện thế này ắt cũng có nguyên nhân. Chúng ta mau vào xem xem.”
Tiếu Lang gật đầu, hai người mới đi được vài bước đã nghe phía sau vang lên tiếng động rất khẽ, quay đầu bèn phát hiện cửa lớn đang tự đóng lại.
Tiếu Lang muốn đến mở cửa nhưng chợt bị Đỗ Yến kéo về: “Vô dụng thôi.”
Cậu vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tiếu Lang phản ứng cực nhanh, vừa nắm chặt tay Đỗ Yến vừa lủi ra đằng sau cây cột.
Cột trong từ đường không quá to, miễn cưỡng che khuất thân hình của một người. Tiếu Lang tính toán một chút, dùng thân thể mình để ngăn cách với bên ngoài.
Đỗ Yến dựa vào tường, Tiếu Lang nhẹ nhàng bao bọc cậu. Khoảng cách của hai người rất gần, Đỗ Yến khẽ nhíu mày.
Chỉ là tình huống hiện tại không để cho cậu kịp nhận ra điều gì, bọn họ đành phải tạm thời trốn sau cây cột, tiếp tục duy trì trạng thái lúng túng này. Không ai mở miệng, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt.
Đỗ Yến cảm thấy ánh mắt Tiếu Lang rất sáng, sáng đến mức khiến cậu vô thức rời mắt để xem người tiến vào từ đường là ai.
Chốc lát sau, cậu giơ tay đẩy lồng ngực Tiếu Lang: “Bọn họ không nhìn thấy chúng ta đâu.”
Tiếu Lang quay đầu, người đang đi vào mặc trang phục tiêu biểu thời cổ đại, vô cùng bất thường.
Tiếu Lang buông tay nhưng vẫn không di chuyển, chỉ thấp giọng hỏi: “Như vậy là sao, ảo giác à?”
Đỗ Yến trực tiếp bước ra khỏi cây cột: “Tới xem là biết.”
Tiếu Lang và Đỗ Yến đi xuyên qua sân đến phía trước quan tài đặt tại phòng chính. Mấy người vừa xuất hiện kia quả nhiên không thấy bọn họ, vẫn bận rộn hoàn thành công việc của mình.
Ngoại trừ vài dân làng mặc đồ vải thô ra thì nổi bật nhất chính là người mặc trang phục đạo sĩ. Đối phương đi tới, người bên cạnh đẩy nắp quan tài còn chưa đóng đinh ra, quan sát trạng thái lúc chết của thi thể.
Bọn họ chẳng hề ngại ngần mà đứng đằng sau nhìn, phát hiện mắt của thi thể trong quan tài đều lồi cả ra, đầu lưỡi thè rất dài, vừa nhìn là biết đã treo cổ chết.
Tiếu Lang cảm thấy càng thêm kỳ quái: “Người trong quan tài chắc chắn chết không bình thường, sao linh cữu lại được đặt trong từ đường nhỉ.”
Đỗ Yến đáp: “Có lẽ là muốn mượn linh hồn của tổ tiên để trấn áp oán khí.”
Tiếu Lang nói: “Vị thiên sư kia chắc là đến để xử lý sự kiện quỷ dị này, cậu có biết lai lịch của đối phương không?”
Đỗ Yến lắc đầu: “Bây giờ các môn phái thiên sư ít lắm, song môn phái có tên tuổi tôi đều biết cả. Đạo bào mà người này mặc không được may theo chế thức mà tôi từng thấy, một là do đối phương đến từ môn phái nhỏ, hai là đang mạo danh lừa gạt.”
Chỉ thấy ông cụ lớn tuổi nhất trong đám thôn dân, chòm râu hoa râm, lo sợ tái mét mặt, chắp tay với đạo sĩ: “Thiên sư, ngài xem những thứ này đều là do ác quỷ kia tạo nghiệt. Đã một tháng trời rồi mà ả vẫn không ngừng gieo rắc tai họa xuống ngôi làng, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ toàn bộ người dân sẽ chết sạch mất. Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”
Thiên sư đương nhiên sẽ đưa ra lời thề son sắt để bảo đảm, dùng kiếm chém chết ác quỷ giết vô số người kia. Bọn họ trò chuyện xong rồi rời khỏi từ đường.
Tiếu Lang và Đỗ Yến đứng tại đó một lúc, phát hiện không có động tĩnh nào khác. Cửa từ đường cứ lẳng lặng mở như vậy, không tự đóng lại nữa.
“Đi thôi.” Đỗ Yến đã hiểu được đại khái, bước ra khỏi cửa với Tiếu Lang.
Trước mặt bọn họ vẫn là lối đi hẹp sâu hun hút kia. Tiếu Lang vừa quay đầu liền phát hiện cánh cửa từ đường đã biến mất. Đằng sau rõ ràng chỉ là con đường nọ, không có từ đường mấy trăm năm trước nào cả.
Hai người tiếp tục đi, chưa được bao lâu đã bắt gặp cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Cửa lớn từ đường đứng sừng sững trước mắt, vì đã có kinh nghiêm nên bọn họ cũng không do dự, trực tiếp bước vào trong.
Thứ đầu tiên Đỗ Yến muốn quan sát chính là mặt đất. Bởi lẽ tất cả thật sự quá quen thuộc, những cái bong đung đưa bên dưới giống hệt những gì cậu thấy khi đến từ đường trong làng cổ.
Lúc cậu toan ngẩng đầu lên thì lại bị Tiếu Lang che mắt. Đỗ Yến có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh buốt của hắn: “Sao thế?”
“Cậu, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn.” Giọng nói của Tiếu Lang cứng ngắc như đang phải chịu kinh hãi rất lớn.
Đỗ Yến gật đầu: “Cậu buông tay ra đi, tôi biết chuyện gì xảy ra rồi.”
Lúc bàn tay Tiếu Lang rời khỏi, đập vào mắt Đỗ Yến chính là rễ phụ mọc lên dày đặc xung quanh cây đa.
Song thứ treo trên xà nhà từ đường cũng không phải rễ phụ mà là từng cái từng cái thi thể, thậm chí còn đang khẽ đung đưa.
Do đó trên mặt đất mới hiện lên mấy cái bóng lay động như thế.
Mặc dù là Đỗ Yến nhưng cậu vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt quả thực lạnh cả sống lưng. Cậu nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng, bấy giờ mới tiếp tục quan sát.
Thi thể treo ở trên xà nhà cũng chỉ mặc quần áo vải thô mà nông dân thường dùng, hẳn là người làng. Trong số lượng thi thể rất lớn này chỉ có một người mặc đồ thiên sư khác hẳn với những cái xác còn lại.
Cảnh tượng trước mắt cực khiến người ta phải sợ hãi, Đỗ Yến hoàn toàn bình tĩnh, đi cùng Tiếu Lang lên phía trước, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Thi thể treo trên đây đều là nam giới đã trưởng thành, không biết phụ nữ và trẻ con đã lựa chọn tạm thời rời khỏi làng bởi vì sự kiện quỷ dị này hay con ác quỷ kia chỉ oán hận nam giới.
Tất cả cái xác đều hướng mặt về phía phòng trong từ đường, Đỗ Yến chuẩn bị tiến lên để xác nhận xem có phải là vị thiên sư ban nãy họ đã nhìn thấy không.
Khi cậu chuẩn bị nhấc chân, thi thể mặc đạo bào đã dùng tư thế bị treo giữa không trung để quay đầu lại. Song chỉ trong chớp mắt, mọi thi thể cũng đều có hành động tương tự.
Tiếu Lang cả kinh, vô thức tiến lên bảo vệ Đỗ Yến ở phía sau mình.
Thi thể nào cũng bị treo cổ, hai mắt lồi ra, sắc mặt xám ngoét, đầu lưỡi thè ra rất dài.
Tiếu Lang bị nhiều biểu cảm dữ tợn như vậy nhìn chằm chằm, răng run cầm cập. Cũng may là một lúc sau, những thi thể này cũng chỉ duy trì trạng thái bị treo trên không trung chứ không có hành động nào khác.
Đỗ Yến kéo áo Tiếu Lang: “Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi.”
Tiếu Lang quay đầu lại, thấy vẻ mặt bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi của Đỗ Yến. Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Quả nhiên khi đối mặt với tình cảnh này, cũng chỉ có thiên sư như cậu mới hờ hững được như thế.”
Cửa lớn từ đường yên lặng mở ra. Hai người liếc nhìn đống thi thể kia lần cuối, sau đó bước vào.
Bên trong đã khôi phục tình trạng bình thường. Đứng tại phòng chính là mấy vị thiên sư mặc áo bào cùng loại, không còn thấy những cái xác bị treo bên ngoài nữa.
Đỗ Yến bỗng thốt lên: “Ôi, là phái Mao Sơn.”
Tiếu Lang là sinh viên ngành kỹ thuật nhưng cũng từng nghe qua tên tuổi của phái Mao Sơn: “Ác quỷ này mạnh đến mức có thể khiến Mao Sơn phái đến nhiều thiên sư như vậy à?”
Đỗ Yến hiểu được phần nào khởi nguồn của ảo cảnh, cậu bèn giải thích: “Đống thi thể vừa nãy chúng ta nhìn thấy đều bị ác quỷ giết. Bây giờ chúng ta hẳn là đang ở chỗ các tiền bối phái Mao Sơn phong ấn nó.”
“Dưới đáy giếng sao?”
“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu, “Nơi phong ấn ác quỷ bị oán khí ảnh hưởng sẽ lặp đi lặp lại những chuyện xảy ra khi ác quỷ còn sống và sau khi chết. Chúng ta xông vào trong đó cũng bị tác động và nhìn thấy cảnh tượng ấy.”
“Theo suy đoán của tôi, tiếp theo chắc là chúng ta sẽ phải tự mình thể nghiệm cảnh tượng trước khi chết của ác quỷ. Nếu không rõ vì sao hoặc tâm chí không kiên định thì tim sẽ ngừng đập, đang sống sờ sờ bị dọa chết cũng là việc có thể xảy ra.”
Đỗ Yến ngừng lại, chăm chú nhìn Tiếu Lang: “Bất kể cậu thấy thứ gì, trải qua điều chi thì nhất định phải nhớ kỹ rằng hết thảy đều không liên quan đến cậu, đừng kích động.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất