Chương 61: Nốt ruồi trước ngực
Tôn Tân sững sờ: "Hả?"
Sắc mặt Tần Gia Thụ vẫn thản nhiên: "Gửi cho tôi".
"À, à, được..."
Dù sao cũng bị người ta nắm được cái đuôi, Tôn Tân không dám không gửi, vội vàng thêm bạn tốt rồi đem ảnh và video trong máy chuyển sang.
"Xong chưa?"
Tôn Tân vội vàng gật đầu, "Xong rồi."
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu ta: "Chỉ có thế này?"
Tôn Tân: ... không thì còn cái gì?
"Nói".
Tôn Tân lập tức run rẩy: "Chỉ có thế này thôi, đây là lần đầu tôi gây án".
Tần Gia Thụ khẽ gật đầu: "Xóa".
"Hả?"
"Xóa tất cả ảnh chụp và video trong máy cậu".
Tôn Tân nhanh nhẹn xóa bỏ hết tất cả, sau đó còn giơ tay cho người ta nhìn, cúi đầu kiếm cớ giải thích cho chính mình: "Lần sau tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa, sau khi bị hội trưởng hội học sinh cảnh cáo tôi nhất định nghiêm túc tự sửa lại lỗi lầm, một lần nữa trở lại làm người".
Cậu ta ngẩng đầu: "Cậu xem chuyện này có thể..."
Nói được nửa câu, Tôn Tân ngạc nhiên: ?
Người đâu rồi?
Chỉ thấy người vốn lúc nãy còn đứng trước mặt cậu ta, đã biến mất không còn tăm tích.
Buổi tối Tần Gia Thụ trở về nhà, giống như ngày thường đi vào phòng tắm tắm rửa, không lâu sau cửa phòng tắm mở ra, Tần Gia Thụ chỉ vây một cái khăn tắm đi ra ngoài.
Cơ bắp trên sống lưng rộng lớn hiển hiện rõ ràng, giọt nước chưa được lau khô theo đường cong hoàn hảo kia trượt xuống.
Tần Gia Thụ đưa tay vuốt mấy sợi tóc ẩm ướt ra sau đầu, cơn nghiện thuốc đi lên làm hắn muốn cầm lấy hộp thuốc lá, ánh mắt lại quét qua điện thoại di động ở trên bàn.
Động tác của hắn cứng đờ chốc lát, trong đầu lại hiện lên cái tuyên ngôn thí nghiệm hôm qua Quý Phong Trường mới kể, do dự một hồi thì cầm điện thoại đi đến bên giường.
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình di động, rất nhanh đã tìm thấy ảnh chụp và video ngày hôm nay.
Trong mắt Tần Gia Thụ lóe lên sự nghi hoặc và khinh thường.
Chẳng qua chỉ là một thí nghiệm mà thôi.
Hai giờ sáng ——
Tần Gia Thụ nhìn giấy vệ sinh trên mặt đất và Tần Đại Thụ, rơi vào câm lặng.
...
Trong đêm tối, màn hình điện thoại còn đang lặp đi lặp lại một đoạn video, trong video thiếu niên kia thân thể trắng bóng sáng lóa mắt, trong lúc cởϊ áσ hai tay giơ cao lên đầu, lộ ra phần thân trên mảnh khảnh và đường cong đẹp mắt.
Không biết video đã phát bao lâu, lúc này dung lượng pin điện thoại chỉ còn lại 6%, dường như đang vô tình cười giễu cợt với Tần Gia Thụ.
Còn xem nữa hả, đồ biếи ŧɦái.
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, đưa tay châm một điếu thuốc, trong mắt có đau thương phiền muộn.
Có lẽ chính hắn cũng không ngờ mình có thể làm ra chuyện biếи ŧɦái đến vậy.
Nhưng mà tiềm thức nói với hắn hắn là đồ biếи ŧɦái, còn Tần Đại Thụ lại không hề có ý định muốn nghỉ ngơi.
Hắn tùy tiện tìm cho mình cái cớ, có lẽ là lâu rồi không giải tỏa nên mới xảy ra cơ sự này, nhưng khi tắt video đi, Tần Đại Thụ lại hung hăng vả vào mặt hắn.
Tần Gia Thụ: . . .
Thằng con bất hiếu.
Tần Gia Thụ chấp nhận số phận, đưa tay ấn ấn mi tâm, cầm điện thoại di động quan sát cẩn thận, đến cùng hắn vẫn không hiểu mình thích Ôn Trĩ Sơ ở chỗ nào.
Sau đó hắn phát hiện ra, đôi mắt người ta rất đẹp, cái mũi cũng rất đẹp, miệng cũng đẹp, ngay cả cái mái tóc rối bời vì cởϊ áσ ra cũng quá đẹp, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào không dễ nhìn, dáng người sinh ra đã làm người khác thương, rất hợp khẩu vị của hắn.
Ngay cả cái cách nói chuyện lắp ba lắp bắp nghe vào trong tai cũng làm hắn cũng cảm thấy như đang nũng nịu, thật là đáng yêu.
Sau đó ánh mắt hắn dừng lại, dường như phát hiện ra cái gì. Tần Gia Thụ nhìn Ôn Trĩ Sơ trong tấm ảnh, trên lồng ngực trắng nõn của đối phương hình như có cái gì đó, ngón tay kéo lên phóng to, hình như đó là một nốt ruồi, sinh ra ở ngay vị trí trái tim.
Yết hầu Tần Gia Thụ lăn một vòng, hiển nhiên vô cùng hứng thú với nốt ruồi này.
Tấm ảnh này thấy không rõ thì lại lật tấm tiếp theo, nhưng tấm tiếp theo chỗ lồng ngực lại mơ mơ hồ hồ, có lẽ do chất lượng máy ảnh của đối phương có vấn đề nên không có tấm ảnh chụp nào xem rõ nổi, ngay cả video cũng nhìn không ra.
Không biết ý đồ nóng nảy xông lên đầu từ lúc nào, đến lúc Tần Gia Thụ ý thức lại được mới sững người một lát.
Mẹ nó, mình éo cứu nổi nữa rồi!
Sáng sớm hôm sau, Quý Phong Trường bị người khác kéo từ trên bàn dậy.
"Hỏi mày chút chuyện".
Quý Phong Trường buồn ngủ mở mắt không ra, nhìn Tần Gia Thụ: "Hỏi gì?"
"Hôm qua Lý Hoa..."
Quý Phong Trường không thể tin nổi nhìn hắn: "Chỉ vì Lý Hoa mà mày nỡ quấy rầy giấc ngủ của tao hả?"
"..."
Nhìn thằng bạn lộ ra nét mặt đau thương, Tần Gia Thụ cắn răng nói: "Tao biết tao sai rồi".
"Ờ thế còn tạm được". Quý Phong Trường mở miệng, "Mày nói tiếp đi".
"Hôm qua Lý Hoa làm thành công thí nghiệm rồi".
"Ồ, thế thì thân thể nó khỏe mạnh đấy".
"Cậu ta muốn hỏi mày độ chính xác của thí nghiệm".
"Đương nhiên là 100%".
Tần Gia Thụ im lặng, sau đó hỏi thêm: "Không còn kết quả nào khác sao?"
"Có đó, hoặc thích người ta, hoặc là biếи ŧɦái".
Tần Gia Thụ: "... lỡ có loại thứ ba thì sao?"
"Thế thì là kẻ vừa thích người ta vừa biếи ŧɦái".
". . ."
Tần Gia Thụ muốn ấn luôn cái đầu Quý Phong Trường về thẳng lại mặt bàn, cảm thấy hơi hối hận sao lại đi hỏi thằng này mấy cái chuyện đó cơ chứ.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể không thừa nhận, đúng là hắn đã thích Ôn Trĩ Sơ.
Chiều nay có buổi sinh hoạt câu lạc bộ, Tần Gia Thụ nghĩ ngợi một hồi rồi cuối cùng vẫn đi tới.
Ôn Trĩ Sơ lúc này đang ngồi trong phòng sinh hoạt múa bút thành văn, Tần Gia Thụ không ở đây, hiện tại ngoại trừ pháp luật, không ai có thể trói buộc cậu, từ nào không biết ta dùng tiếng Hán ghi lại.
Hành động này vô cùng to gan lớn mật, đúng là kẻ không biết sợ hãi là gì.
Nhìn đi, đây chính là hương vị của tự do.
Thiên Miêu tinh linh nhìn bài làm vô cùng thê thảm, chậc chậc mấy tiếng.
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Sao vậy?"
[Hệ thống: Cậu không sợ Lý Hoa khiếu nại cậu hả, mỗi lần cậu đều tìm cậu ta viết văn, thật mệt mỏi cho cậu ta quá].
"À... cái đó... thực sự tôi cũng không muốn đâu".
[Hệ thống: Cậu xứng đáng với sự tin tưởng cậu ta dành cho cậu không?!]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thật xin lỗi, Lý Hoa.
Nhưng viết như thế này mới thật sự vui vẻ.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ định dừng bút đi tra từ điển, cánh cửa phòng sinh hoạt đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, ánh mắt cậu mới lướt sang, động tác trên tay đã sững lại, cả người Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên nứt toác.
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Sao Tần Gia Thụ lại xuất hiện ở đây, không phải hắn từ chức rồi hả?
[Hệ thống: Người đang làm gì, ông trời đều trông thấy].
Ôn Trĩ Sơ không hiểu.
[Hệ thống: Còn không phải do nãy giờ cậu quá kiêu ngạo đó sao].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Con biết sai rồi, ông trời ơi.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu xuống không dám đối mặt với người ta, gần như vô thức rút tác phẩm kết hợp ngôn ngữ Trung Tây kia giấu vào dưới cánh tay.
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc đi đến, giống như những lần học thêm trước đó, giống như không có gì khác biệt, nhưng đôi mắt hắn lại chăm chú nhìn vào Ôn Trĩ Sơ, một li cũng không lệch.
Nhìn người ngồi đó mặc đồng phục chỉnh tề, đột nhiên hắn vô thức nhớ tới cái nốt ruồi vẫn chưa thể xác định được trên người cậu.
Nghe thấy âm thanh ghế bị kéo ra, trái tim nhỏ của Ôn Trĩ Sơ nhảy lên tận cổ họng.
Tần Gia Thụ nhận ra sự khác thường của cậu, nhưng không mở miệng hỏi. Trong mắt hắn tất cả mọi chuyện đều rất rõ ràng, thời gian này hắn nên làm gì, cho dù hắn đang nghĩ gì có tâm trạng gì, thì hiện giờ hắn tới đây là để giúp Ôn Trĩ Sơ học phụ đạo, có gì thì tan học nói tiếp.
Nhìn người kia giấu giấu giếm giếm bài làm dưới cánh tay, Tần Gia Thụ thản nhiên nói ra hai chữ: "Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ đưa từ điển tới.
Tần Gia Thụ: "Bài làm".
Ôn Trĩ Sơ: "Thôi... cậu đừng nhìn".
Tần Gia Thụ không nói một lời nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ nháy mắt đã run lập cập, ngoan ngoãn nộp bài làm lên.
Không đợi hắn mở miệng, cậu đã nói: "Xin... xin lỗi".
Tần Gia Thụ: "Ai?"
"Lý Hoa. . ."
". . ."
Chờ khi thấy được bài viết, mặt Tần Gia Thụ lập tức tối sầm.
Ánh mắt rơi xuống người đang chột dạ: "Cậu viết?"
Ôn Trĩ Sơ co rúm người, gật đầu.
Giọng điệu Tần Gia Thụ rất nghiêm khắc: "Tại sao lại có tiếng Trung?"
Đối diện với ánh mắt có thể gϊếŧ chết người của Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ lập tức trung thực: "Bởi vì... bởi vì không biết từ đó".
Tần Gia Thụ nhìn bài văn: "Không biết thì đừng viết".
Ôn Trĩ Sơ: "Cũng được... nhưng mà..."
Tần Gia Thụ đen mặt: "Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà cô giáo nói có sai cũng không được để trống".
"..."
Nhìn người ta nơm nớp lo sợ chính mình, Tần Gia Thụ không còn cáu giận nữa.
Còn làm sao được nữa đây, mặc dù một mực không muốn thừa nhận, nhưng đến cùng vẫn là người hắn thích, thí nghiệm thành công rồi thì hắn có muốn trốn cũng trốn không xong, không thể mặc kệ người ta được.
Hắn nhấc bút chữa bài cho cậu một phen, sau đó trả lại cho Ôn Trĩ Sơ, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng: "Không hiểu thì hỏi".
Ôn Trĩ Sơ nhận lấy cúi đầu xem bài, Tần Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt vô thức dừng lại trên thân người kia, lại nghĩ, không biết trên người người ta có nốt ruồi kia thật không nhỉ.
Chuyện có nốt ruồi hay không thì cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng hôm qua nhìn thấy xong, nó bỗng thành một sự cố chấp trong lòng Tần Gia Thụ.
Ánh mắt của hắn cực nóng làm người ta khó có thể bỏ qua, Ôn Trĩ Sơ như ngồi trên bàn chông vậy.
"Cậu ấy nhìn gì thế?"
[Hệ thống: Nhìn một kẻ ăn mày].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cậu không nên hỏi nó.
Gần đến giờ tan học, Ôn Trĩ Sơ vẫn không hỏi câu nào, Tần Gia Thụ mở miệng: "Không có gì muốn hỏi sao?"
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không có. . . Không có."
Tần Gia Thụ đưa tay chỉ một câu hỏi, "Câu này làm thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ sững sờ nhìn hắn, lại nhìn đề bài, "Hiện tại có. . . có lời muốn hỏi rồi."
". . ."
Tần Gia Thụ lạnh mặt, "Vậy tại sao lúc nãy không hỏi."
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn một chút, mặc dù không trả lời, nhưng ánh mắt lại ám chỉ rõ ràng.
Tần Gia Thụ: "Không dám?"
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
"Có gì mà không dám?"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, giọng nói còn nhỏ hơn muỗi, "Sợ cậu... tức giận."
Ôn Trĩ Sơ rất khó xử, tựa như thực sự sợ mình hỏi nhiều sẽ làm hắn nổi giận.
Tần Gia Thụ khoanh tay trước ngực nhìn cậu: "Cái gì khiến cậu cảm thấy, cậu không hỏi tôi sẽ không tức giận?"
Ôn Trĩ Sơ liếc hắn, thử dò hỏi: "Tâm lý... ăn may?"
Tần Gia Thụ: ...
Mặc dù lần trước cậu đã từng nói hắn quá hung dữ, nhưng trong học tập trước giờ hắn chưa bao giờ thoải mái thư giãn, đối với Ôn Trĩ Sơ cũng vậy, đến mức làm cậu cứ luôn sợ hắn mãi.
Thầy nghiêm dạy ra trò giỏi, nguyên tắc ở nơi đó, hắn không thể vì tình cảm cá nhân mà yêu cầu Ôn Trĩ Sơ dễ dàng hơn được.
Như vậy đối với Ôn Trĩ Sơ chính là một sự vô trách nhiệm.
Nhìn người đang buồn bực đóng giả chim cút, Tần Gia Thụ định tiến hành một cuộc giáo dục nghiêm khắc, cho cậu biết hành động như thế là ngu xuẩn cỡ nào, để cậu không tái phạm lại nữa.
"Cậu cảm thấy hành vi này có đúng không?"
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.
Gương mặt đẹp trai của Tần Gia Thụ bình tĩnh, định bắt đầu bài giáo dục của mình: "Cậu..."
Nhưng lời còn chưa nói ra, Ôn Trĩ Sơ đã nâng gương mặt đáng thương lên nhìn hắn.
"....lần sau nhớ thay đổi là được".
Sắc mặt Tần Gia Thụ vẫn thản nhiên: "Gửi cho tôi".
"À, à, được..."
Dù sao cũng bị người ta nắm được cái đuôi, Tôn Tân không dám không gửi, vội vàng thêm bạn tốt rồi đem ảnh và video trong máy chuyển sang.
"Xong chưa?"
Tôn Tân vội vàng gật đầu, "Xong rồi."
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu ta: "Chỉ có thế này?"
Tôn Tân: ... không thì còn cái gì?
"Nói".
Tôn Tân lập tức run rẩy: "Chỉ có thế này thôi, đây là lần đầu tôi gây án".
Tần Gia Thụ khẽ gật đầu: "Xóa".
"Hả?"
"Xóa tất cả ảnh chụp và video trong máy cậu".
Tôn Tân nhanh nhẹn xóa bỏ hết tất cả, sau đó còn giơ tay cho người ta nhìn, cúi đầu kiếm cớ giải thích cho chính mình: "Lần sau tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này nữa, sau khi bị hội trưởng hội học sinh cảnh cáo tôi nhất định nghiêm túc tự sửa lại lỗi lầm, một lần nữa trở lại làm người".
Cậu ta ngẩng đầu: "Cậu xem chuyện này có thể..."
Nói được nửa câu, Tôn Tân ngạc nhiên: ?
Người đâu rồi?
Chỉ thấy người vốn lúc nãy còn đứng trước mặt cậu ta, đã biến mất không còn tăm tích.
Buổi tối Tần Gia Thụ trở về nhà, giống như ngày thường đi vào phòng tắm tắm rửa, không lâu sau cửa phòng tắm mở ra, Tần Gia Thụ chỉ vây một cái khăn tắm đi ra ngoài.
Cơ bắp trên sống lưng rộng lớn hiển hiện rõ ràng, giọt nước chưa được lau khô theo đường cong hoàn hảo kia trượt xuống.
Tần Gia Thụ đưa tay vuốt mấy sợi tóc ẩm ướt ra sau đầu, cơn nghiện thuốc đi lên làm hắn muốn cầm lấy hộp thuốc lá, ánh mắt lại quét qua điện thoại di động ở trên bàn.
Động tác của hắn cứng đờ chốc lát, trong đầu lại hiện lên cái tuyên ngôn thí nghiệm hôm qua Quý Phong Trường mới kể, do dự một hồi thì cầm điện thoại đi đến bên giường.
Ngón tay thon dài lướt trên màn hình di động, rất nhanh đã tìm thấy ảnh chụp và video ngày hôm nay.
Trong mắt Tần Gia Thụ lóe lên sự nghi hoặc và khinh thường.
Chẳng qua chỉ là một thí nghiệm mà thôi.
Hai giờ sáng ——
Tần Gia Thụ nhìn giấy vệ sinh trên mặt đất và Tần Đại Thụ, rơi vào câm lặng.
...
Trong đêm tối, màn hình điện thoại còn đang lặp đi lặp lại một đoạn video, trong video thiếu niên kia thân thể trắng bóng sáng lóa mắt, trong lúc cởϊ áσ hai tay giơ cao lên đầu, lộ ra phần thân trên mảnh khảnh và đường cong đẹp mắt.
Không biết video đã phát bao lâu, lúc này dung lượng pin điện thoại chỉ còn lại 6%, dường như đang vô tình cười giễu cợt với Tần Gia Thụ.
Còn xem nữa hả, đồ biếи ŧɦái.
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, đưa tay châm một điếu thuốc, trong mắt có đau thương phiền muộn.
Có lẽ chính hắn cũng không ngờ mình có thể làm ra chuyện biếи ŧɦái đến vậy.
Nhưng mà tiềm thức nói với hắn hắn là đồ biếи ŧɦái, còn Tần Đại Thụ lại không hề có ý định muốn nghỉ ngơi.
Hắn tùy tiện tìm cho mình cái cớ, có lẽ là lâu rồi không giải tỏa nên mới xảy ra cơ sự này, nhưng khi tắt video đi, Tần Đại Thụ lại hung hăng vả vào mặt hắn.
Tần Gia Thụ: . . .
Thằng con bất hiếu.
Tần Gia Thụ chấp nhận số phận, đưa tay ấn ấn mi tâm, cầm điện thoại di động quan sát cẩn thận, đến cùng hắn vẫn không hiểu mình thích Ôn Trĩ Sơ ở chỗ nào.
Sau đó hắn phát hiện ra, đôi mắt người ta rất đẹp, cái mũi cũng rất đẹp, miệng cũng đẹp, ngay cả cái mái tóc rối bời vì cởϊ áσ ra cũng quá đẹp, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào không dễ nhìn, dáng người sinh ra đã làm người khác thương, rất hợp khẩu vị của hắn.
Ngay cả cái cách nói chuyện lắp ba lắp bắp nghe vào trong tai cũng làm hắn cũng cảm thấy như đang nũng nịu, thật là đáng yêu.
Sau đó ánh mắt hắn dừng lại, dường như phát hiện ra cái gì. Tần Gia Thụ nhìn Ôn Trĩ Sơ trong tấm ảnh, trên lồng ngực trắng nõn của đối phương hình như có cái gì đó, ngón tay kéo lên phóng to, hình như đó là một nốt ruồi, sinh ra ở ngay vị trí trái tim.
Yết hầu Tần Gia Thụ lăn một vòng, hiển nhiên vô cùng hứng thú với nốt ruồi này.
Tấm ảnh này thấy không rõ thì lại lật tấm tiếp theo, nhưng tấm tiếp theo chỗ lồng ngực lại mơ mơ hồ hồ, có lẽ do chất lượng máy ảnh của đối phương có vấn đề nên không có tấm ảnh chụp nào xem rõ nổi, ngay cả video cũng nhìn không ra.
Không biết ý đồ nóng nảy xông lên đầu từ lúc nào, đến lúc Tần Gia Thụ ý thức lại được mới sững người một lát.
Mẹ nó, mình éo cứu nổi nữa rồi!
Sáng sớm hôm sau, Quý Phong Trường bị người khác kéo từ trên bàn dậy.
"Hỏi mày chút chuyện".
Quý Phong Trường buồn ngủ mở mắt không ra, nhìn Tần Gia Thụ: "Hỏi gì?"
"Hôm qua Lý Hoa..."
Quý Phong Trường không thể tin nổi nhìn hắn: "Chỉ vì Lý Hoa mà mày nỡ quấy rầy giấc ngủ của tao hả?"
"..."
Nhìn thằng bạn lộ ra nét mặt đau thương, Tần Gia Thụ cắn răng nói: "Tao biết tao sai rồi".
"Ờ thế còn tạm được". Quý Phong Trường mở miệng, "Mày nói tiếp đi".
"Hôm qua Lý Hoa làm thành công thí nghiệm rồi".
"Ồ, thế thì thân thể nó khỏe mạnh đấy".
"Cậu ta muốn hỏi mày độ chính xác của thí nghiệm".
"Đương nhiên là 100%".
Tần Gia Thụ im lặng, sau đó hỏi thêm: "Không còn kết quả nào khác sao?"
"Có đó, hoặc thích người ta, hoặc là biếи ŧɦái".
Tần Gia Thụ: "... lỡ có loại thứ ba thì sao?"
"Thế thì là kẻ vừa thích người ta vừa biếи ŧɦái".
". . ."
Tần Gia Thụ muốn ấn luôn cái đầu Quý Phong Trường về thẳng lại mặt bàn, cảm thấy hơi hối hận sao lại đi hỏi thằng này mấy cái chuyện đó cơ chứ.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể không thừa nhận, đúng là hắn đã thích Ôn Trĩ Sơ.
Chiều nay có buổi sinh hoạt câu lạc bộ, Tần Gia Thụ nghĩ ngợi một hồi rồi cuối cùng vẫn đi tới.
Ôn Trĩ Sơ lúc này đang ngồi trong phòng sinh hoạt múa bút thành văn, Tần Gia Thụ không ở đây, hiện tại ngoại trừ pháp luật, không ai có thể trói buộc cậu, từ nào không biết ta dùng tiếng Hán ghi lại.
Hành động này vô cùng to gan lớn mật, đúng là kẻ không biết sợ hãi là gì.
Nhìn đi, đây chính là hương vị của tự do.
Thiên Miêu tinh linh nhìn bài làm vô cùng thê thảm, chậc chậc mấy tiếng.
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Sao vậy?"
[Hệ thống: Cậu không sợ Lý Hoa khiếu nại cậu hả, mỗi lần cậu đều tìm cậu ta viết văn, thật mệt mỏi cho cậu ta quá].
"À... cái đó... thực sự tôi cũng không muốn đâu".
[Hệ thống: Cậu xứng đáng với sự tin tưởng cậu ta dành cho cậu không?!]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thật xin lỗi, Lý Hoa.
Nhưng viết như thế này mới thật sự vui vẻ.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ định dừng bút đi tra từ điển, cánh cửa phòng sinh hoạt đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, ánh mắt cậu mới lướt sang, động tác trên tay đã sững lại, cả người Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên nứt toác.
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Sao Tần Gia Thụ lại xuất hiện ở đây, không phải hắn từ chức rồi hả?
[Hệ thống: Người đang làm gì, ông trời đều trông thấy].
Ôn Trĩ Sơ không hiểu.
[Hệ thống: Còn không phải do nãy giờ cậu quá kiêu ngạo đó sao].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Con biết sai rồi, ông trời ơi.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu xuống không dám đối mặt với người ta, gần như vô thức rút tác phẩm kết hợp ngôn ngữ Trung Tây kia giấu vào dưới cánh tay.
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc đi đến, giống như những lần học thêm trước đó, giống như không có gì khác biệt, nhưng đôi mắt hắn lại chăm chú nhìn vào Ôn Trĩ Sơ, một li cũng không lệch.
Nhìn người ngồi đó mặc đồng phục chỉnh tề, đột nhiên hắn vô thức nhớ tới cái nốt ruồi vẫn chưa thể xác định được trên người cậu.
Nghe thấy âm thanh ghế bị kéo ra, trái tim nhỏ của Ôn Trĩ Sơ nhảy lên tận cổ họng.
Tần Gia Thụ nhận ra sự khác thường của cậu, nhưng không mở miệng hỏi. Trong mắt hắn tất cả mọi chuyện đều rất rõ ràng, thời gian này hắn nên làm gì, cho dù hắn đang nghĩ gì có tâm trạng gì, thì hiện giờ hắn tới đây là để giúp Ôn Trĩ Sơ học phụ đạo, có gì thì tan học nói tiếp.
Nhìn người kia giấu giấu giếm giếm bài làm dưới cánh tay, Tần Gia Thụ thản nhiên nói ra hai chữ: "Đưa đây".
Ôn Trĩ Sơ đưa từ điển tới.
Tần Gia Thụ: "Bài làm".
Ôn Trĩ Sơ: "Thôi... cậu đừng nhìn".
Tần Gia Thụ không nói một lời nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ nháy mắt đã run lập cập, ngoan ngoãn nộp bài làm lên.
Không đợi hắn mở miệng, cậu đã nói: "Xin... xin lỗi".
Tần Gia Thụ: "Ai?"
"Lý Hoa. . ."
". . ."
Chờ khi thấy được bài viết, mặt Tần Gia Thụ lập tức tối sầm.
Ánh mắt rơi xuống người đang chột dạ: "Cậu viết?"
Ôn Trĩ Sơ co rúm người, gật đầu.
Giọng điệu Tần Gia Thụ rất nghiêm khắc: "Tại sao lại có tiếng Trung?"
Đối diện với ánh mắt có thể gϊếŧ chết người của Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ lập tức trung thực: "Bởi vì... bởi vì không biết từ đó".
Tần Gia Thụ nhìn bài văn: "Không biết thì đừng viết".
Ôn Trĩ Sơ: "Cũng được... nhưng mà..."
Tần Gia Thụ đen mặt: "Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà cô giáo nói có sai cũng không được để trống".
"..."
Nhìn người ta nơm nớp lo sợ chính mình, Tần Gia Thụ không còn cáu giận nữa.
Còn làm sao được nữa đây, mặc dù một mực không muốn thừa nhận, nhưng đến cùng vẫn là người hắn thích, thí nghiệm thành công rồi thì hắn có muốn trốn cũng trốn không xong, không thể mặc kệ người ta được.
Hắn nhấc bút chữa bài cho cậu một phen, sau đó trả lại cho Ôn Trĩ Sơ, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng: "Không hiểu thì hỏi".
Ôn Trĩ Sơ nhận lấy cúi đầu xem bài, Tần Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt vô thức dừng lại trên thân người kia, lại nghĩ, không biết trên người người ta có nốt ruồi kia thật không nhỉ.
Chuyện có nốt ruồi hay không thì cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng hôm qua nhìn thấy xong, nó bỗng thành một sự cố chấp trong lòng Tần Gia Thụ.
Ánh mắt của hắn cực nóng làm người ta khó có thể bỏ qua, Ôn Trĩ Sơ như ngồi trên bàn chông vậy.
"Cậu ấy nhìn gì thế?"
[Hệ thống: Nhìn một kẻ ăn mày].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cậu không nên hỏi nó.
Gần đến giờ tan học, Ôn Trĩ Sơ vẫn không hỏi câu nào, Tần Gia Thụ mở miệng: "Không có gì muốn hỏi sao?"
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không có. . . Không có."
Tần Gia Thụ đưa tay chỉ một câu hỏi, "Câu này làm thế nào?"
Ôn Trĩ Sơ sững sờ nhìn hắn, lại nhìn đề bài, "Hiện tại có. . . có lời muốn hỏi rồi."
". . ."
Tần Gia Thụ lạnh mặt, "Vậy tại sao lúc nãy không hỏi."
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn một chút, mặc dù không trả lời, nhưng ánh mắt lại ám chỉ rõ ràng.
Tần Gia Thụ: "Không dám?"
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
"Có gì mà không dám?"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, giọng nói còn nhỏ hơn muỗi, "Sợ cậu... tức giận."
Ôn Trĩ Sơ rất khó xử, tựa như thực sự sợ mình hỏi nhiều sẽ làm hắn nổi giận.
Tần Gia Thụ khoanh tay trước ngực nhìn cậu: "Cái gì khiến cậu cảm thấy, cậu không hỏi tôi sẽ không tức giận?"
Ôn Trĩ Sơ liếc hắn, thử dò hỏi: "Tâm lý... ăn may?"
Tần Gia Thụ: ...
Mặc dù lần trước cậu đã từng nói hắn quá hung dữ, nhưng trong học tập trước giờ hắn chưa bao giờ thoải mái thư giãn, đối với Ôn Trĩ Sơ cũng vậy, đến mức làm cậu cứ luôn sợ hắn mãi.
Thầy nghiêm dạy ra trò giỏi, nguyên tắc ở nơi đó, hắn không thể vì tình cảm cá nhân mà yêu cầu Ôn Trĩ Sơ dễ dàng hơn được.
Như vậy đối với Ôn Trĩ Sơ chính là một sự vô trách nhiệm.
Nhìn người đang buồn bực đóng giả chim cút, Tần Gia Thụ định tiến hành một cuộc giáo dục nghiêm khắc, cho cậu biết hành động như thế là ngu xuẩn cỡ nào, để cậu không tái phạm lại nữa.
"Cậu cảm thấy hành vi này có đúng không?"
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.
Gương mặt đẹp trai của Tần Gia Thụ bình tĩnh, định bắt đầu bài giáo dục của mình: "Cậu..."
Nhưng lời còn chưa nói ra, Ôn Trĩ Sơ đã nâng gương mặt đáng thương lên nhìn hắn.
"....lần sau nhớ thay đổi là được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất