Chương 80: Bức ảnh
Môi mềm ẩm ướt, cồn xông lên não. Ôn Trĩ Sơ không biết đây là cảm giác gì, cậu chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, hàm dưới mở ra hơi mỏi, muốn ngậm miệng vào mà lại bị người ta ép buộc mở ra thêm lần nữa.
Gió thu lạnh lẽo, giọt nước vương ra không kịp nuốt lại đã thấm hơi lạnh, cũng không biết là khó chịu hay dễ chịu, nhưng mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ hồng như một chú heo con, hừ hừ rên rỉ, nếu nói khó chịu thì sao cậu vẫn còn nắm chặt quần áo của người ta không đẩy ra? Nhưng nếu nói dễ chịu thì hàm dưới bị ép mở ra kia lại muốn phản đối.
Tần Gia Thụ ôm người ta, lúc đầu còn đâu ra đấy, nhưng càng về sau hắn càng trở nên tùy tiện, hưng phấn tự giải phóng chính mình, để khoái cảm tùy ý xông thẳng vào não, cho đến tận khi thấy người ta sắp không thở nổi nữa mới bất đắc dĩ buông cậu ra.
Môi hai người dính chặt lấy nhau, lúc rời đi phát ra một âm thanh trầm đục không nhỏ, trong bóng đêm lại càng thêm mập mờ.
Ngạt thở và men say ảnh hưởng tới các giác quan, khiến Ôn Trĩ Sơ chậm chạp thẫn thờ, đối phương rời ra rồi, nhưng đôi môi hồng hồng mềm mềm kia vẫn sững sờ mở ra, đầu lưỡi hơi duỗi dừng lại trên cánh môi dưới.
Tần Gia Thụ rõ ràng cũng không khá hơn cậu là bao, lồng ngực rộng lớn chập trùng kịch liệt, nhưng thấy Ôn Trĩ Sơ vẫn thẫn thờ chưa tỉnh táo, hắn lại thấy hưng phấn khó tả.
Nhìn dáng vẻ người ta lúc này, mặt nạ trên mặt hắn đã tháo xuống triệt để, đối với hắn bây giờ mà nói, Ôn Trĩ Sơ chẳng khác gì con dê đợi hắn đến làm thịt.
“Trong miệng cậu có cái gì thế?”
Ôn Trĩ Sơ ngây thơ nhìn hắn, cậu chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị người ta mút đến tê dại, ngây ngốc vô thức lắc đầu.
Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động ra, con ngươi đen nhánh hiện ra ánh sáng xanh lục thường thấy trong mắt đám động vật ăn thịt săn đêm: “Tôi bật đèn pin nhìn thử xem”.
Ôn Trĩ Sơ ngẩn ngơ, nghe được đối phương nói muốn giúp cậu, thế là ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Bàn tay to cùng khớp xương rõ ràng cầm di động chiếu về phía Ôn Trĩ Sơ, một bàn tay khác nhàn rỗi giữ cằm cậu lại, giọng nói uyển chuyển êm tai như tiếng cổ cầm.
“Đừng ngậm miệng lại, biết chưa?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn há miệng ra. Tần Gia Thụ híp mắt nhìn cậu, ngón tay hơi ấn cánh môi dưới ướt át xuống.
Chỉ thấy đèn flash chớp tắt một cái, làm ánh nước vương trên môi đối phương càng thêm rõ ràng, Tần Gia Thụ dịu dàng lau miệng cho người ta: “Làm tốt lắm”.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn hắn, “Đèn pin… sao chỉ… chỉ sáng có một chút vậy”.
Động tác của Tần Gia Thụ sững lại, nhưng nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không hề thay đổi: “Có lẽ là hết điện rồi”.
“Thì ra… là thế”. Ôn Trĩ Sơ trả lời, không hề nghi ngờ.
Nhìn dáng vẻ cậu hiện giờ, hô hấp của Tần Gia Thụ nặng nề thêm mấy phần, mặt mày mang theo vui sướng, cũng không biết hắn có đang tự chế giễu chính mình hay không, nhưng có thể nhìn ra được, lúc này tâm trạng của hắn rất tốt.
Quý Phong Trường nói không sai, ưu điểm của hắn, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu chỉ vẻn vẹn có tài năng xuất sắc, thành tích ưu tú thì hắn đã không đứng được ở tầm cao hiện giờ, thứ khiến hắn được cộng thêm điểm trong mắt người ta ở cái xã hội này chính là tiền tài và gương mặt.
Ôn Trĩ Sơ uống quá nhiều, đêm nay chắc chắn chưa thể tỉnh nổi, đang cố sống lại từ cơn ngạt thở vừa rồi, ngồi bên ghế dài, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
Đúng lúc này ngón út bàn tay trái bỗng nhiên bị người khác nhẹ nhàng cuốn lấy, đó là một bàn tay cực kỳ xinh đẹp, xương tay hoàn mỹ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lúc này đang cong một ngón trỏ cuốn lấy ngón tay cậu.
Ôn Trĩ Sơ giống như thằng con ngốc nghếch nhà địa chủ, khịt mũi hít lại chút nước mũi đang chảy ra.
“Thích không?”
Âm thanh dễ nghe kia lại lần nữa truyền vào trong tai cậu, làm tai cậu có chút ngứa ran.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn sang, Tần Gia Thụ mang theo ý cười nhìn cậu, khác hẳn với ấn tượng thường ngày cậu vẫn thấy, tươi cười thoải mái lại có ý trêu chọc, tựa như hắn đang đùa vui cùng với một con cún nhỏ.
Ôn Trĩ Sơ vội rút ngón tay về, buồn bực không lên tiếng.
Tần Gia Thụ tới gần, Ôn Trĩ Sơ có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ người hắn tỏa đến, hơi thở phả vào bên tai: “Nếu cậu thích, sau này tôi lại giúp cậu”.
Ôn Trĩ Sơ giống như phải bỏng, hoảng hốt sợ hãi nhìn về phía hắn.
Tần Gia Thụ không cho cậu từ chối, nắm lấy tay cậu, kéo lên lồng ngực mình.
“Chỉ cần cậu muốn là được”.
Cơ ngực dưới bàn tay có cảm xúc cực kỳ tốt, nhìn gương mặt người kia, Ôn Trĩ Sơ hơi mơ màng, to gan lớn mật nổi lên sắc tâm: “Tôi… tôi”.
Tần Gia Thụ thuận theo lời cậu: “Cứ quyết định như thế nhé?”
Ôn Trĩ Sơ không nói lời nào, Tần Gia Thụ lại cúi đầu mổ lên môi cậu một cái: “Được không?”
Thấy sắc liền mờ mắt, con ngươi Ôn Trĩ Sơ khẽ động, nhìn hắn: “Được…”
Mục đích đạt được, Tần Gia Thụ không có ý định bắt nạt người ta thêm nữa, so với ép buộc…
Mi mày sắc nét chăm chú nhìn về Ôn Trĩ Sơ, hắn lại thích đối phương chủ động dâng đến hơn.
Sau đó hắn đưa tay đỡ Ôn Trĩ Sơ dậy.
Ôn Trĩ Sơ đứng không vững, tựa vào cánh tay người ta: “Đi… đi đâu thế?”
Tần Gia Thụ xoa xoa khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cậu: “Về nhà”.
Bởi vì chung cư nơi Ôn Trĩ Sơ ở không có thang máy, Tần Gia Thụ cõng cậu lên thẳng tầng bốn, sau đó lấy chiếc chìa khóa Ôn Trĩ Sơ nắm chặt trong tay mở cửa ra.
Tần Gia Thụ trước giờ chưa từng hầu hạ ai, nhưng thấy người ta uống rượu say khó chịu, không nỡ để Ôn Trĩ Sơ cứ vậy mà đi ngủ.
Hắn cầm khăn nóng lau mặt và cổ cho cậu, không làm chuyện gì quá đáng hơn, chỉ giúp cậu cởi áo ngoài rồi để cho cậu nằm ngủ, lúc rời đi cũng không quên đóng cửa nhẹ tay.
Về đến nhà, hắn mở điện thoại di động ra xem ảnh chụp, trong đôi mắt đầy vui vẻ và khoái cảm ác độc, hắn không vội, hắn còn rất nhiều thời gian.
.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Trĩ Sơ mở to hai mắt ngốc nghếch nhìn lên trần nhà, bên ngoài cửa sổ có mấy con chim ngu ngốc ầm ĩ hót vang.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu.
[Hệ thống: Sao rồi, còn chưa tỉnh hả?]
Ôn Trĩ Sơ khô khốc đáp lời: “Không…”
[Hệ thống: Vậy sao chưa dậy?]
Ôn Trĩ Sơ không còn luyến tiếc cuộc đời này nữa: “Chính là vì quá tỉnh táo nên mới không muốn dậy”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nó còn tưởng cậu bị điểm kém môn tiếng Anh, không dám tới trường đối mặt với cô giáo mới trở nên thế này. Thế là thầy giáo Meo Meo online, bắt đầu khuyên bảo.
[Hệ thống: Cho dù cậu có nằm trên giường cũng không thay đổi được chuyện gì, chẳng bằng đi đối mặt].
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu: “Không, vẫn có tác dụng.”
[Hệ thống: Có tác dụng gì?]
“Trốn tránh hiện thực.”
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tiền đồ cậu đâu rồi hả!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Trĩ Sơ tràn đầy bối rối. Người khác uống rượu thì nôn thốc nôn tháo, quên đủ thứ chuyện đã xảy ra, còn cậu thì như một giống loài biến dị, chuyện tối hôm qua hai người họ nói gì cậu cũng không nhớ, nhưng đã làm gì thì lại nhớ rõ ràng, không khác gì đã bị khắc ghi vào trong đầu vậy.
Tối hôm qua Tần Gia Thụ. . .
“A a a a a a!”
Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên đứng bật dậy, đánh một bộ tổ hợp quyền vào trong không khí.
Thiên Miêu tinh linh không hiểu, nhưng lại bị khiếp sợ.
Cậu dọa con mèo nhỏ này sợ rồi đó.
Giải tỏa cảm xúc xong, Ôn Trĩ Sơ quấn chăn ngồi trên giường lẩm bẩm, đúng là không có cách nào gặp mặt người ta nữa.
Ôn Trĩ Sơ được sinh ra trong một gia đình thư hương môn đệ, bố mẹ đều là giáo viên, quan trọng nhất họ còn đều là đảng viên, thế nên ý thức kỷ luật không giây phút nào không khắc ghi ở trong đầu của cậu. Đối với chuyện yêu sớm ngày hôm qua, Ôn Trĩ Sơ vừa cảm thấy giận dữ, lại vừa cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng vấn đề là, lúc ấy hình như cậu rất cam tâm tình nguyện, không hề phản kháng.
Nhìn thời gian, đến cùng thì cậu vẫn phải đi học, Ôn Trĩ Sơ suy sụp đứng dậy, như người đã mất đi linh hồn lê xác đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô giáo tiếng Anh ở phía trước, Tần Gia Thụ ở phía sau.
Đây được gọi là cái gì?
Là cú sốc nhân đôi!
Cho dù là lần đầu tiên tới thế giới này, tâm trạng của Ôn Trĩ Sơ cũng không thấp thỏm được như ngày hôm nay.
Dù sao cả cơ thể và đầu óc đều đã bị đả kích, mà lại có muốn không gặp người ta cũng chẳng xong.
Sau khi xuống xe bus, Ôn Trĩ Sơ đi thẳng tới cửa hàng bánh bao, khó có khi mua toàn bánh bao thịt, lại mua đến tám cái, sau đó mua thêm hai quả trứng luộc nước trà và hai cốc sữa đậu nành.
Thiên Miêu tinh linh meo meo gọi.
[Hệ thống: Thiếu niên, hôm nay ăn không tệ nha].
Ôn Trĩ Sơ vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Thiên Miêu tinh linh tiếp tục nói.
[Hệ thống: Hóa ra cậu cũng biết ăn đoạn đầu yến] (bữa cơm trước khi bị chặt đầu)
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ mang theo bữa sáng vào trong phòng học, lúc đi ngang qua chỗ hạng hai đếm ngược, cậu thả bốn cái bánh bao xuống bàn của cậu ta, lại chia sẻ cho cậu ta thêm một quả trứng luộc cùng sữa đậu nành. Thấy trên mặt bàn của hạng hai đếm ngược đang đặt bài thi giữa kỳ, cậu lại nhét bánh bao vào trong ngăn bàn.
Sau đó cậu xách phần bữa sáng còn lại về vị trí của mình, mặt bàn đầy giấy che phủ, nhìn bài thi trùng trùng điệp điệp, Ôn Trĩ Sơ nuốc nướt bọt.
Mộc Tình trả bài thi tiếng Anh đi ngang qua, “Cậu yên tâm, tớ để bài thi tiếng Anh của cậu ở dưới cùng”.
[Hệ thống: Cô ấy tốt bụng ghê].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hôm qua Ôn Trĩ Sơ chỉ hỏi thành tích môn tiếng Anh, những môn khác đều không xem, bây giờ nhìn thành tích tất cả tâm trạng cũng khá hơn một chút. Hóa học tiến bộ nhất, chỉ cần năm điểm nữa là đạt điểm tối đa, thành tích khoa học tự nhiên của Ôn Trĩ Sơ luôn luôn ổn định.
Tổng điểm cộng lại là sáu trăm hai mươi.
[Hệ thống: Nếu cô giáo tiếng Anh gọi cậu, thì cậu cứ chạy sang tổ khoa học tự nhiên, đảm bảo các thầy cô sẽ bênh cậu].
Ôn Trĩ Sơ: “… Cám ơn cậu nhé, thầy Meo.”
[Hệ thống: Đừng khách khí].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Không biết có phải cô giáo tiếng Anh đã tức ngất rồi không, thế mà giờ tự học buổi sáng không hề gọi cậu tới phòng làm việc.
Nhưng trừ đi vào nhà vệ sinh, Ôn Trĩ Sơ không dám bước chân ra khỏi lớp một bước nào, sợ gặp phải Tần Gia Thụ.
Chuyện tối qua cậu nhớ quá rõ ràng, khiến Ôn Trĩ Sơ đau đầu vô cùng, hận không thể cạy mở đầu mình ra, đem đoạn ký ức đó ném ra ngoài.
Rõ ràng hai người họ nói gì thì cậu không nhớ, nhưng những việc họ đã làm cậu lại nhớ rất rõ ràng.
Tiết học đầu tiên là tiết hóa học, lần này thành tích thi giữa kỳ của lớp mười một không tệ, ít nhất cũng không phải hạng nhất từ dưới lên trên, thật đáng vui mừng.
Nhất là…
Giáo viên hóa học bỏ giáo án xuống, đứng trên bục giảng, ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn về một chỗ.
Ôn Trĩ Sơ, mặc dù bắt đầu từ học kỳ trước thành tích của cậu đã có chút tiến bộ, nhưng nửa năm trôi qua có thể nói là cậu đã có bước nhảy vọt về thành tích.
Giáo viên hóa học nhìn cậu, càng nhìn lại càng ưng.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ đang chìm đắm trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết người có khả năng bảo vệ mạng sống của cậu nhất đang khen ngợi cậu.
Hôm qua làm quá nhiều chuyện điên cuồng, hiện giờ cậu không thể nào tập trung được nữa.
“Ôn Trĩ Sơ.”
“Ôn Trĩ Sơ. . .”
Nghe thấy giáo viên gọi mình, Ôn Trĩ Sơ đột nhiên bừng tỉnh, đứng bật dậy: “Có em ạ!”
Hạng hai đếm ngược đang ngủ gật bị một tiếng thưa này dọa đến run rẩy.
Giáo viên Hóa học cười nói: “Em nói chút xem, benzen được viết như thế nào”.
Ôn Trĩ Sơ không thèm suy nghĩ: “Trên… trên đầu là cỏ dưới đất có một cái cây”. (*)
Nụ cười của giáo viên Hóa học biến mất.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
A, hóa ra tiết này là tiết hóa học …
(*)苯: Benzen. Ý ở đây là thầy Hóa đang hỏi công thức hóa học của benzen, nhưng bạn Ôn lại hiểu thành thầy hỏi viết tên nó thế nào theo tiếng Trung.
Gió thu lạnh lẽo, giọt nước vương ra không kịp nuốt lại đã thấm hơi lạnh, cũng không biết là khó chịu hay dễ chịu, nhưng mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ hồng như một chú heo con, hừ hừ rên rỉ, nếu nói khó chịu thì sao cậu vẫn còn nắm chặt quần áo của người ta không đẩy ra? Nhưng nếu nói dễ chịu thì hàm dưới bị ép mở ra kia lại muốn phản đối.
Tần Gia Thụ ôm người ta, lúc đầu còn đâu ra đấy, nhưng càng về sau hắn càng trở nên tùy tiện, hưng phấn tự giải phóng chính mình, để khoái cảm tùy ý xông thẳng vào não, cho đến tận khi thấy người ta sắp không thở nổi nữa mới bất đắc dĩ buông cậu ra.
Môi hai người dính chặt lấy nhau, lúc rời đi phát ra một âm thanh trầm đục không nhỏ, trong bóng đêm lại càng thêm mập mờ.
Ngạt thở và men say ảnh hưởng tới các giác quan, khiến Ôn Trĩ Sơ chậm chạp thẫn thờ, đối phương rời ra rồi, nhưng đôi môi hồng hồng mềm mềm kia vẫn sững sờ mở ra, đầu lưỡi hơi duỗi dừng lại trên cánh môi dưới.
Tần Gia Thụ rõ ràng cũng không khá hơn cậu là bao, lồng ngực rộng lớn chập trùng kịch liệt, nhưng thấy Ôn Trĩ Sơ vẫn thẫn thờ chưa tỉnh táo, hắn lại thấy hưng phấn khó tả.
Nhìn dáng vẻ người ta lúc này, mặt nạ trên mặt hắn đã tháo xuống triệt để, đối với hắn bây giờ mà nói, Ôn Trĩ Sơ chẳng khác gì con dê đợi hắn đến làm thịt.
“Trong miệng cậu có cái gì thế?”
Ôn Trĩ Sơ ngây thơ nhìn hắn, cậu chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị người ta mút đến tê dại, ngây ngốc vô thức lắc đầu.
Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động ra, con ngươi đen nhánh hiện ra ánh sáng xanh lục thường thấy trong mắt đám động vật ăn thịt săn đêm: “Tôi bật đèn pin nhìn thử xem”.
Ôn Trĩ Sơ ngẩn ngơ, nghe được đối phương nói muốn giúp cậu, thế là ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Bàn tay to cùng khớp xương rõ ràng cầm di động chiếu về phía Ôn Trĩ Sơ, một bàn tay khác nhàn rỗi giữ cằm cậu lại, giọng nói uyển chuyển êm tai như tiếng cổ cầm.
“Đừng ngậm miệng lại, biết chưa?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn há miệng ra. Tần Gia Thụ híp mắt nhìn cậu, ngón tay hơi ấn cánh môi dưới ướt át xuống.
Chỉ thấy đèn flash chớp tắt một cái, làm ánh nước vương trên môi đối phương càng thêm rõ ràng, Tần Gia Thụ dịu dàng lau miệng cho người ta: “Làm tốt lắm”.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn hắn, “Đèn pin… sao chỉ… chỉ sáng có một chút vậy”.
Động tác của Tần Gia Thụ sững lại, nhưng nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không hề thay đổi: “Có lẽ là hết điện rồi”.
“Thì ra… là thế”. Ôn Trĩ Sơ trả lời, không hề nghi ngờ.
Nhìn dáng vẻ cậu hiện giờ, hô hấp của Tần Gia Thụ nặng nề thêm mấy phần, mặt mày mang theo vui sướng, cũng không biết hắn có đang tự chế giễu chính mình hay không, nhưng có thể nhìn ra được, lúc này tâm trạng của hắn rất tốt.
Quý Phong Trường nói không sai, ưu điểm của hắn, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu chỉ vẻn vẹn có tài năng xuất sắc, thành tích ưu tú thì hắn đã không đứng được ở tầm cao hiện giờ, thứ khiến hắn được cộng thêm điểm trong mắt người ta ở cái xã hội này chính là tiền tài và gương mặt.
Ôn Trĩ Sơ uống quá nhiều, đêm nay chắc chắn chưa thể tỉnh nổi, đang cố sống lại từ cơn ngạt thở vừa rồi, ngồi bên ghế dài, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
Đúng lúc này ngón út bàn tay trái bỗng nhiên bị người khác nhẹ nhàng cuốn lấy, đó là một bàn tay cực kỳ xinh đẹp, xương tay hoàn mỹ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lúc này đang cong một ngón trỏ cuốn lấy ngón tay cậu.
Ôn Trĩ Sơ giống như thằng con ngốc nghếch nhà địa chủ, khịt mũi hít lại chút nước mũi đang chảy ra.
“Thích không?”
Âm thanh dễ nghe kia lại lần nữa truyền vào trong tai cậu, làm tai cậu có chút ngứa ran.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn sang, Tần Gia Thụ mang theo ý cười nhìn cậu, khác hẳn với ấn tượng thường ngày cậu vẫn thấy, tươi cười thoải mái lại có ý trêu chọc, tựa như hắn đang đùa vui cùng với một con cún nhỏ.
Ôn Trĩ Sơ vội rút ngón tay về, buồn bực không lên tiếng.
Tần Gia Thụ tới gần, Ôn Trĩ Sơ có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ người hắn tỏa đến, hơi thở phả vào bên tai: “Nếu cậu thích, sau này tôi lại giúp cậu”.
Ôn Trĩ Sơ giống như phải bỏng, hoảng hốt sợ hãi nhìn về phía hắn.
Tần Gia Thụ không cho cậu từ chối, nắm lấy tay cậu, kéo lên lồng ngực mình.
“Chỉ cần cậu muốn là được”.
Cơ ngực dưới bàn tay có cảm xúc cực kỳ tốt, nhìn gương mặt người kia, Ôn Trĩ Sơ hơi mơ màng, to gan lớn mật nổi lên sắc tâm: “Tôi… tôi”.
Tần Gia Thụ thuận theo lời cậu: “Cứ quyết định như thế nhé?”
Ôn Trĩ Sơ không nói lời nào, Tần Gia Thụ lại cúi đầu mổ lên môi cậu một cái: “Được không?”
Thấy sắc liền mờ mắt, con ngươi Ôn Trĩ Sơ khẽ động, nhìn hắn: “Được…”
Mục đích đạt được, Tần Gia Thụ không có ý định bắt nạt người ta thêm nữa, so với ép buộc…
Mi mày sắc nét chăm chú nhìn về Ôn Trĩ Sơ, hắn lại thích đối phương chủ động dâng đến hơn.
Sau đó hắn đưa tay đỡ Ôn Trĩ Sơ dậy.
Ôn Trĩ Sơ đứng không vững, tựa vào cánh tay người ta: “Đi… đi đâu thế?”
Tần Gia Thụ xoa xoa khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cậu: “Về nhà”.
Bởi vì chung cư nơi Ôn Trĩ Sơ ở không có thang máy, Tần Gia Thụ cõng cậu lên thẳng tầng bốn, sau đó lấy chiếc chìa khóa Ôn Trĩ Sơ nắm chặt trong tay mở cửa ra.
Tần Gia Thụ trước giờ chưa từng hầu hạ ai, nhưng thấy người ta uống rượu say khó chịu, không nỡ để Ôn Trĩ Sơ cứ vậy mà đi ngủ.
Hắn cầm khăn nóng lau mặt và cổ cho cậu, không làm chuyện gì quá đáng hơn, chỉ giúp cậu cởi áo ngoài rồi để cho cậu nằm ngủ, lúc rời đi cũng không quên đóng cửa nhẹ tay.
Về đến nhà, hắn mở điện thoại di động ra xem ảnh chụp, trong đôi mắt đầy vui vẻ và khoái cảm ác độc, hắn không vội, hắn còn rất nhiều thời gian.
.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Trĩ Sơ mở to hai mắt ngốc nghếch nhìn lên trần nhà, bên ngoài cửa sổ có mấy con chim ngu ngốc ầm ĩ hót vang.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu.
[Hệ thống: Sao rồi, còn chưa tỉnh hả?]
Ôn Trĩ Sơ khô khốc đáp lời: “Không…”
[Hệ thống: Vậy sao chưa dậy?]
Ôn Trĩ Sơ không còn luyến tiếc cuộc đời này nữa: “Chính là vì quá tỉnh táo nên mới không muốn dậy”.
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nó còn tưởng cậu bị điểm kém môn tiếng Anh, không dám tới trường đối mặt với cô giáo mới trở nên thế này. Thế là thầy giáo Meo Meo online, bắt đầu khuyên bảo.
[Hệ thống: Cho dù cậu có nằm trên giường cũng không thay đổi được chuyện gì, chẳng bằng đi đối mặt].
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu: “Không, vẫn có tác dụng.”
[Hệ thống: Có tác dụng gì?]
“Trốn tránh hiện thực.”
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tiền đồ cậu đâu rồi hả!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Trĩ Sơ tràn đầy bối rối. Người khác uống rượu thì nôn thốc nôn tháo, quên đủ thứ chuyện đã xảy ra, còn cậu thì như một giống loài biến dị, chuyện tối hôm qua hai người họ nói gì cậu cũng không nhớ, nhưng đã làm gì thì lại nhớ rõ ràng, không khác gì đã bị khắc ghi vào trong đầu vậy.
Tối hôm qua Tần Gia Thụ. . .
“A a a a a a!”
Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên đứng bật dậy, đánh một bộ tổ hợp quyền vào trong không khí.
Thiên Miêu tinh linh không hiểu, nhưng lại bị khiếp sợ.
Cậu dọa con mèo nhỏ này sợ rồi đó.
Giải tỏa cảm xúc xong, Ôn Trĩ Sơ quấn chăn ngồi trên giường lẩm bẩm, đúng là không có cách nào gặp mặt người ta nữa.
Ôn Trĩ Sơ được sinh ra trong một gia đình thư hương môn đệ, bố mẹ đều là giáo viên, quan trọng nhất họ còn đều là đảng viên, thế nên ý thức kỷ luật không giây phút nào không khắc ghi ở trong đầu của cậu. Đối với chuyện yêu sớm ngày hôm qua, Ôn Trĩ Sơ vừa cảm thấy giận dữ, lại vừa cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng vấn đề là, lúc ấy hình như cậu rất cam tâm tình nguyện, không hề phản kháng.
Nhìn thời gian, đến cùng thì cậu vẫn phải đi học, Ôn Trĩ Sơ suy sụp đứng dậy, như người đã mất đi linh hồn lê xác đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô giáo tiếng Anh ở phía trước, Tần Gia Thụ ở phía sau.
Đây được gọi là cái gì?
Là cú sốc nhân đôi!
Cho dù là lần đầu tiên tới thế giới này, tâm trạng của Ôn Trĩ Sơ cũng không thấp thỏm được như ngày hôm nay.
Dù sao cả cơ thể và đầu óc đều đã bị đả kích, mà lại có muốn không gặp người ta cũng chẳng xong.
Sau khi xuống xe bus, Ôn Trĩ Sơ đi thẳng tới cửa hàng bánh bao, khó có khi mua toàn bánh bao thịt, lại mua đến tám cái, sau đó mua thêm hai quả trứng luộc nước trà và hai cốc sữa đậu nành.
Thiên Miêu tinh linh meo meo gọi.
[Hệ thống: Thiếu niên, hôm nay ăn không tệ nha].
Ôn Trĩ Sơ vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Thiên Miêu tinh linh tiếp tục nói.
[Hệ thống: Hóa ra cậu cũng biết ăn đoạn đầu yến] (bữa cơm trước khi bị chặt đầu)
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ mang theo bữa sáng vào trong phòng học, lúc đi ngang qua chỗ hạng hai đếm ngược, cậu thả bốn cái bánh bao xuống bàn của cậu ta, lại chia sẻ cho cậu ta thêm một quả trứng luộc cùng sữa đậu nành. Thấy trên mặt bàn của hạng hai đếm ngược đang đặt bài thi giữa kỳ, cậu lại nhét bánh bao vào trong ngăn bàn.
Sau đó cậu xách phần bữa sáng còn lại về vị trí của mình, mặt bàn đầy giấy che phủ, nhìn bài thi trùng trùng điệp điệp, Ôn Trĩ Sơ nuốc nướt bọt.
Mộc Tình trả bài thi tiếng Anh đi ngang qua, “Cậu yên tâm, tớ để bài thi tiếng Anh của cậu ở dưới cùng”.
[Hệ thống: Cô ấy tốt bụng ghê].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hôm qua Ôn Trĩ Sơ chỉ hỏi thành tích môn tiếng Anh, những môn khác đều không xem, bây giờ nhìn thành tích tất cả tâm trạng cũng khá hơn một chút. Hóa học tiến bộ nhất, chỉ cần năm điểm nữa là đạt điểm tối đa, thành tích khoa học tự nhiên của Ôn Trĩ Sơ luôn luôn ổn định.
Tổng điểm cộng lại là sáu trăm hai mươi.
[Hệ thống: Nếu cô giáo tiếng Anh gọi cậu, thì cậu cứ chạy sang tổ khoa học tự nhiên, đảm bảo các thầy cô sẽ bênh cậu].
Ôn Trĩ Sơ: “… Cám ơn cậu nhé, thầy Meo.”
[Hệ thống: Đừng khách khí].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Không biết có phải cô giáo tiếng Anh đã tức ngất rồi không, thế mà giờ tự học buổi sáng không hề gọi cậu tới phòng làm việc.
Nhưng trừ đi vào nhà vệ sinh, Ôn Trĩ Sơ không dám bước chân ra khỏi lớp một bước nào, sợ gặp phải Tần Gia Thụ.
Chuyện tối qua cậu nhớ quá rõ ràng, khiến Ôn Trĩ Sơ đau đầu vô cùng, hận không thể cạy mở đầu mình ra, đem đoạn ký ức đó ném ra ngoài.
Rõ ràng hai người họ nói gì thì cậu không nhớ, nhưng những việc họ đã làm cậu lại nhớ rất rõ ràng.
Tiết học đầu tiên là tiết hóa học, lần này thành tích thi giữa kỳ của lớp mười một không tệ, ít nhất cũng không phải hạng nhất từ dưới lên trên, thật đáng vui mừng.
Nhất là…
Giáo viên hóa học bỏ giáo án xuống, đứng trên bục giảng, ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn về một chỗ.
Ôn Trĩ Sơ, mặc dù bắt đầu từ học kỳ trước thành tích của cậu đã có chút tiến bộ, nhưng nửa năm trôi qua có thể nói là cậu đã có bước nhảy vọt về thành tích.
Giáo viên hóa học nhìn cậu, càng nhìn lại càng ưng.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ đang chìm đắm trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết người có khả năng bảo vệ mạng sống của cậu nhất đang khen ngợi cậu.
Hôm qua làm quá nhiều chuyện điên cuồng, hiện giờ cậu không thể nào tập trung được nữa.
“Ôn Trĩ Sơ.”
“Ôn Trĩ Sơ. . .”
Nghe thấy giáo viên gọi mình, Ôn Trĩ Sơ đột nhiên bừng tỉnh, đứng bật dậy: “Có em ạ!”
Hạng hai đếm ngược đang ngủ gật bị một tiếng thưa này dọa đến run rẩy.
Giáo viên Hóa học cười nói: “Em nói chút xem, benzen được viết như thế nào”.
Ôn Trĩ Sơ không thèm suy nghĩ: “Trên… trên đầu là cỏ dưới đất có một cái cây”. (*)
Nụ cười của giáo viên Hóa học biến mất.
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Thiên Miêu tinh linh: . . .
A, hóa ra tiết này là tiết hóa học …
(*)苯: Benzen. Ý ở đây là thầy Hóa đang hỏi công thức hóa học của benzen, nhưng bạn Ôn lại hiểu thành thầy hỏi viết tên nó thế nào theo tiếng Trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất