Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 137: Săn giết thế giới (15)
Editor: Gấu Lam
"Chính phủ vì dẹp bỏ nguy cơ từ ốc đảo mà nguyện ý hy sinh anh, vậy anh đoán xem, ốc đảo và em, ai nguy hiểm hơn? Nếu anh mất một cọng tóc nào, em sẽ san bằng Thanh Hải môn, nhấn chìm cả Hoa Quốc trong biển!"Cảm xúc của Nhiếp Gia kịch liệt, cắn răng thở ra từng hơi lạnh băng, giờ khắc này cực kỳ giống một kẻ điên cố chấp.
Thời Kham bất đắc dĩ đau lòng, hắn tiến lên một bước muốn tới gần trấn an Nhiếp Gia, nhưng Nhiếp Gia lập tức lui về sau một bước, như đang phòng bị hắn.
Hai người đứng ở trong gió biển trầm mặc, Thời Kham nhìn nước mắt kích động trong mắt Nhiếp Gia, nhẹ nhàng nói: "Anh hy vọng một hoà bình thật sự, vì nhân loại còn sót lại, càng là vì em. Em là năng lực giả cấp 6 duy nhất toàn thế giới, em vì anh từ bỏ ý chí của mình gia nhập Hoa Quốc, đặt tồn vong của quốc gia trên vai. Ở nơi chiến tranh như lũ, năng lực của em càng lớn trách nhiệm càng nặng. Anh hy vọng có thể mang hoà bình đến cho em, những ngày về sau em không còn anh hùng làm vạn chúng chú mục, có thể hưởng thụ vô ưu vô lự. Em có biết không, anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật sự của em?"
" Vậy cũng không được...... Chính là không được!" Vành mắt Nhiếp Gia đỏ bừng, cả người cậu không chịu khống chế mà phát run, nước mắt cũng không ngăn được lăn dài trên má.
Thời Kham không cho cậu cơ hội chạy trốn, tiến lên ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực.
Nhiếp Gia bất lực ngã đầu trên vai hắn, hai tay gắt gao ôm vòng eo của Thời Kham, nước mắt rơi vào trong cổ áo hắn, trong miệng hàm hàm hồ hồ phát ra tiếng khóc khổ sở: "Em mặc kệ anh vì cái gì, em không cho anh đi đâu cả. Chỉ cần anh ở bên em đã rất hạnh phúc rất vui vẻ, cho nên anh đừng đi mà."
"Anh sẽ không có việc gì, đây cũng không phải một quyết định qua loa. Nếu Ninh Lãng nói dối, hắn dùng một lời nói dối lừa quan quân cao cấp của Thống Chiến Bộ đội, nào có chuyện tiện nghi như vậy." Thời Kham ôm Nhiếp Gia nhẹ nhàng cọ cọ ở bên tai cậu, dỗ dành nói: "Đến lúc đó cũng sẽ có một tiểu đội năng lực giả đi theo bảo vệ, không có việc gì đâu."
Nhiếp Gia trầm mặc, Thời Kham không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, muốn tách ra lau lau nước mắt cho cậu, túm sau cổ Nhiếp Gia, nhưng không tách được, muốn lui một bước thả lỏng cánh tay Nhiếp Gia lại trực tiếp bò vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hơn nữa.
Thời Kham biết cục cưng xem như dỗ được rồi, không động đậy nữa, như trấn an sờ sờ đầu Nhiếp Gia.
Thật lâu sau Nhiếp Gia mới mang theo chóp mũi đỏ bừng, ngẩng đầu nói: "Em đi với anh." . Ngôn Tình Sắc
Trên mặt Thời Kham nhìn không ra biến hóa.
Nhiếp Gia nóng nảy, nói: "Hoặc là cùng đi, hoặc là ai cũng không được đi!"
"Nghẹn nửa ngày hoá ra là ấp ủ cái này?" Thời Kham cười nói: "Vậy đi thôi, tổng thống cũng không nói đi công tác không được bà xã theo."
Hắn ôm lấy sau eo Nhiếp Gia trở về, dọc theo cung đường ánh trăng sáng ngời.
Nhiếp Gia lén nhìn hai mắt hắn, còn tưởng rằng Thời Kham sẽ phản đối, cậu cũng đã chuẩn bị tư tưởng đấu tranh rồi, cậu nhỏ giọng nói: " Anh đừng gạt em, đến lúc đó lại lén rời khỏi."
Thời Kham đan mười ngón tay của hai người, " Anh biết nếu là em muốn đến nơi nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đi theo em Thay vì để em ở nhà lo âu chờ đợi, chi bằng chúng ta cùng đi."
"Muốn chết cùng chết." Nhiếp Gia nói.
Thời Kham cười gõ nhẹ cậu một hồi, cảm xúc Nhiếp Gia dần hạ xuống, Thời Kham nắm tay cậu về nhà, một đường dỗ ngon dỗ ngọt.
Ngày hôm sau Thời Kham bảo Hạ Thanh Đường chuyển lời với tổng thống Hạ Điềm, bị không ít người phản đối. Hạ Điềm là trung tâm quyền lực, Nhiếp Gia là trụ cột của dân chúng, nếu cậu đến ốc đảo, vậy khác gì tổng thống hy sinh đâu?!
Quan trọng nhất chính là, vạn nhất Nhiếp Gia không giữ vững lập trường hiện tại, đứng chung chiến tuyến với Ninh Lãng...... Vậy không phải tệ rồi sao?
"Các người là nhà quân sự hay là nhà âm mưu đấy?" Hạ Thanh Đường lạnh mặt trào phúng nói: "Nhiếp tiên sinh đánh cược mạng mình cứu cả Hoa Quốc, mấy người còn ở đây hoài nghi người ta phản bội, kêu các ông đến ốc đảo có khi còn chẳng có gan đó đâu!"
Đại sảnh tiếp khách ở Thanh Hải môn chứa đầy người, đều là giáo cấp đến chức quan quân cao cấp, mỗi người một câu tỏ vẻ phản đối, bị Hạ Thanh Đường mỉa mai một trận tức khắc hổ thẹn.
"Trung giáo, dù cho là ván bạc nào cũng không nên xuất hiện việc đặt cược toàn bộ tánh mạng dân chúng của một quốc gia. Tôi biết thượng úy Tống có quan hệ tốt với Nhiếp Gia, vốn không nên lo lắng cái gì. Nhưng ốc đảo thay đổi rồi, năng lực của Ninh Lãng cũng là một biến số, chúng ta không thể không suy xét đến sự tồn vong của toàn bộ quốc gia." Một thiếu tướng nói.
Hạ Điềm chưa tỏ thái độ, cùng lúc đó cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, Tống Noãn Dương mặc quân trang đi vào nói: " Mấy người không cần nhọc lòng đâu, tôi đi cùng Nhiếp Gia là được chứ gì."
Thẩm Tô cũng đi theo phía sau hắn, " Tôi sẽ đi theo bảo hộ thượng úy Tống."
Mọi người biến sắc, Hạ Điềm cũng không vui nhíu mày lại, "Thiếu tá Thẩm, thượng úy Tống, ai cho phép các cậu tự chủ trương vậy?"
" Ở ốc đảo không có ai biết tôi cả, ngài tổng thống, dù cho Ninh Lãng thật sự muốn đàm phán hoà bình hắn cũng không thể đáng để tha thứ, Ninh Lãng tội không thể xá, lần này đối với chúng ta là một cơ hội khó có được. Mặc kệ năng lực của Ninh Lãng là cái gì, tôi cũng có thể khống chế hắn ít nhất mười phút, trong mười phút, Nhiếp Gia và thiếu tá Thẩm đủ để giết hắn mấy vạn lần rồi." Tống Noãn Dương nghiêm túc nói: " Tôi cũng tin tưởng 4000 vạn dân cư ở ốc đảo, không có khả năng tất cả mọi người đều giống Ninh Lãng, chỉ cần không có Ninh Lãng, thu phục ốc đảo sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Ngay cả Nhiếp Gia chúng ta cũng cực lực phản đối cậu ta đi ốc đảo, thượng úy Tống, cậu quá không hiểu rõ vị trí bản thân rồi!" Có người trách mắng.
Tống Noãn Dương nói: "Nhiếp Gia không phải là người mấy ông liên danh phản đối thì có thể lay động quyết định của anh ấy đâu."
"Các người đi ra ngoài trước đi, Thanh Đường cũng đi ra ngoài." Hạ Điềm nói.
Tổng thống đã lên tiếng, các quân quan dù tính nói gì cũng chỉ có thể nghẹn lại.
Hạ Điềm nhìn Tống Noãn Dương nói: " Cậu nói không phải không có lý, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Không nắm chắc bao nhiêu." Tống Noãn Dương nhún nhún vai: "Chúng ta và ốc đảo đã tới nông nỗi ngươi chết ta sống, tới giờ ngài muốn chu đáo hai mặt, không có khả năng. Mặc kệ nghĩ bao nhiêu đối sách, rối rắm bao nhiêu thời gian, ngài dù sao cũng phải mở hộp Schrodinger(?) ra nhìn xem mới biết con mèo có chết hay không."
Hạ Điềm trầm mặc nhìn hắn nửa ngày, sắc mặt âm trầm nói: "Thượng úy Tống, hiện tại cậu không có khống chế tôi đúng không?"
Tống Noãn Dương hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao tôi có thể làm chuyện thất lễ như vậy."
Hạ Điềm nhìn nhìn Thẩm Tô, đau đầu ngã vào ghế dựa bảo hai người đi ra ngoài, một người hai người chỉ biết thêm phiền thôi.
Nhiếp Gia thật ra không biết ở Thanh Hải môn còn có chuyện như vậy, càng không biết Tống Noãn Dương lại không biết nặng nhẹ đòi đến ốc đảo cứ như tổ chức đoàn du lịch vậy. Trước khi xuất phát đến ốc đảo, Thời Kham còn có rất nhiều việc phải làm.
Quá trình thăm dò bên ngoài căn cứ có khi sẽ lọt vào phản kháng, năng lực giả bên ngoài không nhanh nhạy tin tức lắm, vẫn chưa hoàn toàn tin cậy chính phủ Hoa Quốc, một người chưa nói chuyện rõ ràng đã nổi lên xung đột với bộ đội, nếu không thể hóa giải Thời Kham sẽ mang đội đến hiện trường dẹp loạn.
Nhiếp Gia ở bên cạnh nhìn thấy Thời Kham mệt đến hoảng, hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, để cho bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt không phải được rồi sao.
"Chính phủ vì dẹp bỏ nguy cơ từ ốc đảo mà nguyện ý hy sinh anh, vậy anh đoán xem, ốc đảo và em, ai nguy hiểm hơn? Nếu anh mất một cọng tóc nào, em sẽ san bằng Thanh Hải môn, nhấn chìm cả Hoa Quốc trong biển!"Cảm xúc của Nhiếp Gia kịch liệt, cắn răng thở ra từng hơi lạnh băng, giờ khắc này cực kỳ giống một kẻ điên cố chấp.
Thời Kham bất đắc dĩ đau lòng, hắn tiến lên một bước muốn tới gần trấn an Nhiếp Gia, nhưng Nhiếp Gia lập tức lui về sau một bước, như đang phòng bị hắn.
Hai người đứng ở trong gió biển trầm mặc, Thời Kham nhìn nước mắt kích động trong mắt Nhiếp Gia, nhẹ nhàng nói: "Anh hy vọng một hoà bình thật sự, vì nhân loại còn sót lại, càng là vì em. Em là năng lực giả cấp 6 duy nhất toàn thế giới, em vì anh từ bỏ ý chí của mình gia nhập Hoa Quốc, đặt tồn vong của quốc gia trên vai. Ở nơi chiến tranh như lũ, năng lực của em càng lớn trách nhiệm càng nặng. Anh hy vọng có thể mang hoà bình đến cho em, những ngày về sau em không còn anh hùng làm vạn chúng chú mục, có thể hưởng thụ vô ưu vô lự. Em có biết không, anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật sự của em?"
" Vậy cũng không được...... Chính là không được!" Vành mắt Nhiếp Gia đỏ bừng, cả người cậu không chịu khống chế mà phát run, nước mắt cũng không ngăn được lăn dài trên má.
Thời Kham không cho cậu cơ hội chạy trốn, tiến lên ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực.
Nhiếp Gia bất lực ngã đầu trên vai hắn, hai tay gắt gao ôm vòng eo của Thời Kham, nước mắt rơi vào trong cổ áo hắn, trong miệng hàm hàm hồ hồ phát ra tiếng khóc khổ sở: "Em mặc kệ anh vì cái gì, em không cho anh đi đâu cả. Chỉ cần anh ở bên em đã rất hạnh phúc rất vui vẻ, cho nên anh đừng đi mà."
"Anh sẽ không có việc gì, đây cũng không phải một quyết định qua loa. Nếu Ninh Lãng nói dối, hắn dùng một lời nói dối lừa quan quân cao cấp của Thống Chiến Bộ đội, nào có chuyện tiện nghi như vậy." Thời Kham ôm Nhiếp Gia nhẹ nhàng cọ cọ ở bên tai cậu, dỗ dành nói: "Đến lúc đó cũng sẽ có một tiểu đội năng lực giả đi theo bảo vệ, không có việc gì đâu."
Nhiếp Gia trầm mặc, Thời Kham không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, muốn tách ra lau lau nước mắt cho cậu, túm sau cổ Nhiếp Gia, nhưng không tách được, muốn lui một bước thả lỏng cánh tay Nhiếp Gia lại trực tiếp bò vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hơn nữa.
Thời Kham biết cục cưng xem như dỗ được rồi, không động đậy nữa, như trấn an sờ sờ đầu Nhiếp Gia.
Thật lâu sau Nhiếp Gia mới mang theo chóp mũi đỏ bừng, ngẩng đầu nói: "Em đi với anh." . Ngôn Tình Sắc
Trên mặt Thời Kham nhìn không ra biến hóa.
Nhiếp Gia nóng nảy, nói: "Hoặc là cùng đi, hoặc là ai cũng không được đi!"
"Nghẹn nửa ngày hoá ra là ấp ủ cái này?" Thời Kham cười nói: "Vậy đi thôi, tổng thống cũng không nói đi công tác không được bà xã theo."
Hắn ôm lấy sau eo Nhiếp Gia trở về, dọc theo cung đường ánh trăng sáng ngời.
Nhiếp Gia lén nhìn hai mắt hắn, còn tưởng rằng Thời Kham sẽ phản đối, cậu cũng đã chuẩn bị tư tưởng đấu tranh rồi, cậu nhỏ giọng nói: " Anh đừng gạt em, đến lúc đó lại lén rời khỏi."
Thời Kham đan mười ngón tay của hai người, " Anh biết nếu là em muốn đến nơi nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đi theo em Thay vì để em ở nhà lo âu chờ đợi, chi bằng chúng ta cùng đi."
"Muốn chết cùng chết." Nhiếp Gia nói.
Thời Kham cười gõ nhẹ cậu một hồi, cảm xúc Nhiếp Gia dần hạ xuống, Thời Kham nắm tay cậu về nhà, một đường dỗ ngon dỗ ngọt.
Ngày hôm sau Thời Kham bảo Hạ Thanh Đường chuyển lời với tổng thống Hạ Điềm, bị không ít người phản đối. Hạ Điềm là trung tâm quyền lực, Nhiếp Gia là trụ cột của dân chúng, nếu cậu đến ốc đảo, vậy khác gì tổng thống hy sinh đâu?!
Quan trọng nhất chính là, vạn nhất Nhiếp Gia không giữ vững lập trường hiện tại, đứng chung chiến tuyến với Ninh Lãng...... Vậy không phải tệ rồi sao?
"Các người là nhà quân sự hay là nhà âm mưu đấy?" Hạ Thanh Đường lạnh mặt trào phúng nói: "Nhiếp tiên sinh đánh cược mạng mình cứu cả Hoa Quốc, mấy người còn ở đây hoài nghi người ta phản bội, kêu các ông đến ốc đảo có khi còn chẳng có gan đó đâu!"
Đại sảnh tiếp khách ở Thanh Hải môn chứa đầy người, đều là giáo cấp đến chức quan quân cao cấp, mỗi người một câu tỏ vẻ phản đối, bị Hạ Thanh Đường mỉa mai một trận tức khắc hổ thẹn.
"Trung giáo, dù cho là ván bạc nào cũng không nên xuất hiện việc đặt cược toàn bộ tánh mạng dân chúng của một quốc gia. Tôi biết thượng úy Tống có quan hệ tốt với Nhiếp Gia, vốn không nên lo lắng cái gì. Nhưng ốc đảo thay đổi rồi, năng lực của Ninh Lãng cũng là một biến số, chúng ta không thể không suy xét đến sự tồn vong của toàn bộ quốc gia." Một thiếu tướng nói.
Hạ Điềm chưa tỏ thái độ, cùng lúc đó cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, Tống Noãn Dương mặc quân trang đi vào nói: " Mấy người không cần nhọc lòng đâu, tôi đi cùng Nhiếp Gia là được chứ gì."
Thẩm Tô cũng đi theo phía sau hắn, " Tôi sẽ đi theo bảo hộ thượng úy Tống."
Mọi người biến sắc, Hạ Điềm cũng không vui nhíu mày lại, "Thiếu tá Thẩm, thượng úy Tống, ai cho phép các cậu tự chủ trương vậy?"
" Ở ốc đảo không có ai biết tôi cả, ngài tổng thống, dù cho Ninh Lãng thật sự muốn đàm phán hoà bình hắn cũng không thể đáng để tha thứ, Ninh Lãng tội không thể xá, lần này đối với chúng ta là một cơ hội khó có được. Mặc kệ năng lực của Ninh Lãng là cái gì, tôi cũng có thể khống chế hắn ít nhất mười phút, trong mười phút, Nhiếp Gia và thiếu tá Thẩm đủ để giết hắn mấy vạn lần rồi." Tống Noãn Dương nghiêm túc nói: " Tôi cũng tin tưởng 4000 vạn dân cư ở ốc đảo, không có khả năng tất cả mọi người đều giống Ninh Lãng, chỉ cần không có Ninh Lãng, thu phục ốc đảo sẽ đơn giản hơn nhiều."
"Ngay cả Nhiếp Gia chúng ta cũng cực lực phản đối cậu ta đi ốc đảo, thượng úy Tống, cậu quá không hiểu rõ vị trí bản thân rồi!" Có người trách mắng.
Tống Noãn Dương nói: "Nhiếp Gia không phải là người mấy ông liên danh phản đối thì có thể lay động quyết định của anh ấy đâu."
"Các người đi ra ngoài trước đi, Thanh Đường cũng đi ra ngoài." Hạ Điềm nói.
Tổng thống đã lên tiếng, các quân quan dù tính nói gì cũng chỉ có thể nghẹn lại.
Hạ Điềm nhìn Tống Noãn Dương nói: " Cậu nói không phải không có lý, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Không nắm chắc bao nhiêu." Tống Noãn Dương nhún nhún vai: "Chúng ta và ốc đảo đã tới nông nỗi ngươi chết ta sống, tới giờ ngài muốn chu đáo hai mặt, không có khả năng. Mặc kệ nghĩ bao nhiêu đối sách, rối rắm bao nhiêu thời gian, ngài dù sao cũng phải mở hộp Schrodinger(?) ra nhìn xem mới biết con mèo có chết hay không."
Hạ Điềm trầm mặc nhìn hắn nửa ngày, sắc mặt âm trầm nói: "Thượng úy Tống, hiện tại cậu không có khống chế tôi đúng không?"
Tống Noãn Dương hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao tôi có thể làm chuyện thất lễ như vậy."
Hạ Điềm nhìn nhìn Thẩm Tô, đau đầu ngã vào ghế dựa bảo hai người đi ra ngoài, một người hai người chỉ biết thêm phiền thôi.
Nhiếp Gia thật ra không biết ở Thanh Hải môn còn có chuyện như vậy, càng không biết Tống Noãn Dương lại không biết nặng nhẹ đòi đến ốc đảo cứ như tổ chức đoàn du lịch vậy. Trước khi xuất phát đến ốc đảo, Thời Kham còn có rất nhiều việc phải làm.
Quá trình thăm dò bên ngoài căn cứ có khi sẽ lọt vào phản kháng, năng lực giả bên ngoài không nhanh nhạy tin tức lắm, vẫn chưa hoàn toàn tin cậy chính phủ Hoa Quốc, một người chưa nói chuyện rõ ràng đã nổi lên xung đột với bộ đội, nếu không thể hóa giải Thời Kham sẽ mang đội đến hiện trường dẹp loạn.
Nhiếp Gia ở bên cạnh nhìn thấy Thời Kham mệt đến hoảng, hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, để cho bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt không phải được rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất