Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 60: Vai chính cần phải chết(6)
Editor: Gấu Lam
Quân đội ngừng lại, thống lĩnh Huyền Giáp ngồi trên lưng ngựa đồng tử run lên ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Vũ đài, trong mắt hắn không chút nào che dấu kinh ngạc, nhìn kỹ bên trong tựa hồ còn trộn lẫn khiếp sợ cũng với một loại dục vọng chiếm hữu đại bất kính, trắng trợn mà kịch liệt.
Hắn ném dây cương trong tay xoay người xuống ngựa, ánh mắt không hề chớp nhìn tiểu quốc quân trên đài Huyền Vũ. Hô hấp hắn dồn dập đi về phía trước hai bước, chợt chân vừa giẫm xuống, đã lao đến Huyền Vũ, như một cơn gió bổ lãnh quang, chớp mắt đã nhảy lên Huyền Vũ đài.
Cung nhân bị hắn dọa lui lại mấy bước, bởi vì sát khí trên người này quá mức nặng, mặc dù biết hắn là thống lĩnh ám vệ trung thành và tận tâm bên người tiểu quốc quân, ở khoảng cách gần như vậy thân thể cũng không tự chủ được mãnh liệt lùi về sau.
Hắn đứng cách Nhiếp Gia mấy trượng cũng không tiến về phía trước nữa, mà dỡ huyết nhận bên hông xuống ném ra xa, sau đó gỡ chiến giáp, trong quá trình đó hắn vẫn luôn yên lặng nhìn đôi mắt xán lạn của Nhiếp Gia, thẳng đến trên người chỉ còn lại mũ giáp mới nhấc chân đi tới bên người cậu, quỳ một gối.
"Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại." Nhiếp Gia mở miệng trước khi hắn chực nói, thanh âm đều đang phát run.
Trong mắt thống lĩnh Huyền Giáp sóng ngầm cuồn cuộn, hắn nói rõ ràng từng chữ một, "Bất luận thần ở đâu, bên người ngài mới là nơi thần quay về."
Nhiếp Gia bất an lo sợ nửa tháng, tại thời khắc trong ánh mắt của cậu đều là hắn.
"Ôm ta." Nhiếp Gia cắn răng chịu đựng nước mắt rơi xuống, vươn tay về phía ái nhân vươn, giống như tiểu hài tử bị khi dễ.
Đối yêu cầu với như vậy, đổi là người khác chỉ sợ đều sẽ sợ hãi. Thống lĩnh Huyền Giáp lại không chút kinh ngạc nào, một tay ôm lấy eo Nhiếp Gia bế cậu từ trên mặt đất lên, tựa hồ nhận thấy tiểu quốc quân hơi run rẩy, hắn không khỏi ôm chặt tiểu quốc quân nhỏ yếu vào m trong lòng ngực, thanh sắc trầm thấp nói: "Thần đưa ngài hồi cung."
Nói xong không màng ánh mắt của bá tánh trong thành cùng triều thần, trực tiếp ôm tiểu quốc quân đi. Trước khi đi, ánh mắt hắn hung hăng quét đám triều thần dưới đài Huyền Vũ một cái, trong ánh mắt đó ẩn chứa uy hiếp khiến triều thần hãi hùng khiếp vía cúi đầu xuống.
Dọc đường đi Nhiếp Gia luôn ôm chặt cổ của ái nhân, ngửi mùi máu như có như không trên người hắn, kích động giống như mất mà tìm lại được trân bảo, từng trận nhiệt khí dồn dập phun ở trong cổ áo hắn, làm thống lĩnh cảm thấy vật trong lòng ngực tựa như động vật nhỏ mềm mại.
Lúc này toàn bộ Trác Lộc thành đều im ắng, bá tánh vây xem thiết kỵ phủ đầy máu tanh đến thở mạnh cũng không dám. Sắc mặt của triều thần càng tái nhợt, lỡ đánh mất cơ hội tốt, bình định Nam Di quả nhiên không phải là Cao Văn, mà là ám vệ bên người tiểu quốc quân. Như vậy muốn diệt trừ bạo quân, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể có một cơ hội tốt như vậy nữa, thật sự là đáng tiếc!
Quân Trường Duyệt cũng ở trong đám người, hắn một thân tố y nhìn chỉ giống như công tử bình thường của một gia đình giàu có. Hắn nhìn Huyền Vũ đài không còn một bóng người, lại nhìn nhìn đoàn quân lạnh băng thị huyết chiến thắng trở về trước mắt, mặt vô biểu tình nhàn nhạt nói: "Hắn thực may mắn."
Ồn ào như thế, tại thời khắc ám vệ lấy tư thái kiêu dũng cưỡi ngựa trở về thành, không cần làm gì cả cũng đủ kinh sợ cái tâm phản loạn của đám triều thần, nếu mà về muộn một hai ngày......
Thị vệ cùng người bên cạnh hắn yên lặng cúi đầu không dám xen vào.
Quân Trường Duyệt ánh mắt bi thương ngẩng đầu nhìn thi thể máu chảy đầm đìa trên tường thành, hốc mắt đỏ hồng, không dám nhìn nữa, "Đi thôi." Tóm lại hết thảy đều không liên quan đến hắn nữa.
Vương cung, thống lĩnh Huyền Giáp một đường ôm Nhiếp Gia trở về Xích Vân Cung, thấy trong điện không còn treo chuông bạc nữa cũng không nói gì, chỉ là đem cậu đặt lên giường, bản thân hạ một đầu gối xuống đem đôi chân lạnh băng của cậu ủ vào trong lòng ngực, giương mắt nhẹ giọng nói: "Mới vừa nãy té có bị thương không?"
Trong mắt Nhiếp Gia vừa rưng rưng vừa vui cười lắc đầu nói: "Ta không có việc gì."
"Thần ở vương cung Nam Di lục soát được một phương thuốc, cả dược liệu cũng mang trở về, nghe nói là cách nối gân mạch của tục nhận, mới vừa rồi đã gọi người xuống chuẩn bị, Đại vương nguyện thử không?" Hắn quan tâm hỏi, lúc này nhắc tới hai chân tàn phế của tiểu quốc quân, trong lòng như một trận đao rìu chém xuống đau đớn khó nhịn, chỉ hận không thể quay đầu lại giết cái kẻ lúc trước khoan thai tới muộn là mình đây!
Nhiếp Gia gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ mũ giáp lạnh băng của ái nhân, thanh sắc ôn nhu cực kỳ, "Ngươi gọi tên ta đi."
Người này một chút cũng không thoái thác, hai tròng mắt vui sướng sủng nịch nhìn cậu, "Trường Sinh."
"Ngươi thì sao? Ta vẫn luôn không biết tên của ngươi." Nhiếp Gia nói.
Lông mi hắn ôn nhu rũ xuống, "21 người Huyền Giáp không có tên, vương của ta ơi."
Nhiếp Gia hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới đích xác như thế, 21 người Huyền Giáp là người thủ hộ của quân vương, không cần tên.
"Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên, về sau ngươi gọi là Thời Kham, được không?" Nhiếp Gia dùng móng vuốt nhỏ lạnh lẽo nắm lấy bàn tay to của hắn, ở torng lòng bàn tay hắn chậm rãi viết một chữ "Kham".
"Thời Kham." Năm ngón tay hhắn nắm chặt, đem tay Nhiếp Gia nhẹ nhàng nắm chặt ở trong lòng bàn tay, trong mắt có một cảm xúc kịch liệt chợt lóe qua.
Nhiếp Gia nhấp môi mỉm cười, trong mắt lệ ý đã khô cạn, chỉ còn lại đầy ngập nhu tình. Cậu chú ý tới võ y của Thời Kham không biết đã bị máu tẩm ướt lại khô cạn bao nhiêu lần, liền gọi người đi lấy quần áo sạch sẽ tới thay cho hắn.
Thời Kham tựa hồ lúc này mới nhớ ra trên người mình dơ bẩn cỡ nào, vội đem hai chân của tiểu quốc quân đặt ở dưới chăn gấm, sau đó lui hai bước, "Thần tắm gội thay quần áo xong lại chăm sóc tới sườn của quân."
Nhiếp Gia hơi nghiêng đầu, trong mắt lập tức không muốn buông tha, duỗi tay cầu ôm: "Mang ta đi."
Thời Kham sửng sốt, một đôi mắt sói đăm đăm, dưới mũ giáp không biết là dạng biểu tình ra sao.
Ai có thể bẻ tiểu quốc quân quá cố chấp này không, không những không thả người, ngược lại còn đem người lưu lại Xích Vân Cung nhìn hắn tắm gội. Nhiếp Gia không theo Thời Kham xuống nước, nhìn thấy hắn cởi từng kiện võ y khỏi thân thể không có một vết thương mới nào sau đó mới yên tâm hẳn, hắn không có thương, thật tốt quá.
Thời Kham ngâm mình ở trong bồn tắm, Nhiếp Gia ở bên cạnh chờ, nhìn thân hình cao dài của ái nhân ướt nhẹp, trong lòng vừa ngọt vừa ngứa.
Không bao lâu Thời Kham rửa ráy sạch sẽ bản thân, dưới ánh nhìn thẳng thắn chăm chú của tiểu quốc quân cứng đờ mặc y phục chỉnh tề, tâm cũng sắp nhảy vọt ra khỏi miệng.
"Ngươi từ Nam Di trở về, ngựa xe mệt nhọc, thời tiết lại lạnh lẽo như thế, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Lần thứ hai bị Thời Kham ôm về tẩm điện, Nhiếp Gia dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn nhẹ nhàng thổi gió bên lỗ tai hắn.
Lưng Thời Kham cứng đờ, càng cùng tiểu quốc quân dán gần như vậy trong lòng liền nảy sinh ra càng nhiều ý nghĩ đại nghịch bất đạo, lúc này mới vừa tắm xong, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhiếp Gia không tự biết còn cố chọc ghẹo Thời Kham, người ở trong lòng ngực cứ cào lại cào vào tim hắn.
Cũng may cung nhân hầu đứng ở trong tẩm cung đánh gãy sự quấy rầy của Nhiếp Gia đối với Thời Kham, vừa vào cửa cung nhân đã quỳ xuống đất, hình ảnh Đại vương bị người ôm tiến vào, bọn họ thật không dám nhìn lâu hơn.
"Đi ra ngoài đi." Tiếng nói Thời Kham khàn khàn, ho nhẹ một tiếng che dấu thất thố của mình.
Nhiếp Gia nhịn không được cười cười, ở trên cổ hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, lập tức cảm nhận được khuỷu tay của ái nhân càng căng chặt cứng đờ.
Cung nhân vội vàng lui ra ngoài, Thời Kham nhanh chóng đặt Nhiếp Gia lên giường, ở mép giường cung nhân vừa mới đưa vào một thùng dược, trong thùng còn hương dược như có như không.
Thời Kham quỳ một gối ở mép giường, đem hai chân chồng chất vết thương của tiểu quốc quân bỏ vào ngâm trong thùng dược, lúc này bất luận cảm xúc kiều diễm gì tiêu tán, nhìn hai chân tinh tế của tiểu quốc quân tưởng chừng như gập lại sẽ gãy ra làm hai, chỉ còn lại hối hận cùng đau lòng.
"Chân ta sẽ tốt lên thôi." Nhiếp Gia nhìn ra được cảm xúc của hắn hạ xuống, vội vàng an ủi nói: "Nếu là đồ vật trong vương cung Nam Di, đương nhiên là hữu hiệu, ta tin tưởng ngươi."
Thời Kham giương mắt nhìn cậu, hô hấp nặng nề.
Nhiếp Gia chỉ cười với hắn, sắc cười ngọt ngào, không hề hung ác nham hiểm thâm trầm như ngày xưa.
Thời Kham cũng theo đó ánh mắt dần nhu hòa xuống, đôi tay tẩm dược trong thùng nhẹ vuốt ve hai chân cậu, "Thần nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi hai chân của ngài."
"Ân, ngươi sẽ." Nhiếp Gia xoa bóp lỗ tai hắn.
Cứ như thế cậu cùng Thời Kham trò chuyện nhàn nhã, ước nửa nén hương đã bị Thời Kham nhét trở lại ổ chăn.
Sau khi dùng ngọ thiện bên ngoài tuyết lại rơi, Thời Kham khảy khảy lửa trong lò than, dựa vào mép giường giảng giải tình thế hiện giờ của Nam Di cho tiểu quốc quân nghe, thẳng đến hắn phát hiện người trên giường không còn chút tinh thần, liền hạ nhẹ thanh âm nói: "Mệt nhọc thì ngủ đi, thần ở chỗ này canh ngài."
Nhiếp Gia dùng dị năng hơi trọng tố được một chút, vừa kết thúc cốt cách như hư thoát không mở mắt nỗi, cậu nắm lấy ngón út Thời Kham, xốc một góc chăn lên hôn hôn trầm trầm nói: " Trời lạnh quá, trên người ta đau, ta muốn ngươi ôm ta ngủ."
Thời Kham thấy sắc mặt cậu tái nhợt trong lòng thương tiếc không thôi, một chút cũng không từ chối đạp võ ủng qua một bêb, nằm bên cạnh Nhiếp Gia, không đợi cậu chủ động dựa vào đã duỗi tay ôm tiểu quốc quân mềm ấm mảnh khảnh vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng khuyên dỗ nói: "Ngủ đi, thần sẽ luôn canh ở bên ngài."
Trên người người tập võ luôn nóng như bàn ủi, Nhiếp Gia thỏa mãn chui tọt vào trong ngực Thời Kham, tìm tư thế thoải mái an tâm mà ngủ.
Thời Kham nghe tiếng hít thở dần dần đều đều của tiểu quốc quân, trong mắt chậm rãi tràn ngập một tầng ánh máu đạm bạc. Dướu mũ giáp vang lên tiếng huýt gió cực nhẹ, lập tức có một đạo bóng đen phi xuống, quỳ một gối.
Thời Kham đại mã kim đao (?)xoay người ngồi ở mép giường, nhìn tên Huyền Giáp kia, ánh mắt lạnh băng đánh hai cái thủ thế.
(?)Diễn tả sự ăn nói thẳng thắn và sắc sảo, không khoan nhượng.
Huyền Giáp lập tức ôm quyền, "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thời Kham vung tay lên, Huyền Giáp lập tức rời khỏi điện, biến mất ở trong đại tuyết mênh mang.
Từ khi Thời Kham trở về Trác Lộc thành, không khí trong thành tức khắc thay đổi, giống như đem một nồi nước sôi ném xuống hàn đàm, lại không ai dám giương nanh múa vuốt nóng lòng muốn thử cả, triều thần dã tâm bừng bừng cũng không dám ngẩng đầu, lại biến thành chim cút không dám giận càng không dám nói.
Nhưng có người đáng chết vẫn cứ muốn chết, trưa hôm đó, một vị Binh Bộ đại thần cùng thống lĩnh Vũ Lâm Quân m phơi thây ở đường cái, tử trạng cực kỳ bi thảm, nghĩ cũng biết là ai xuống tay, gia quyến hai vị đại nhân đừng nói là nhặt xác cho bọn họ, quỳ gối ở bên đường khóc cũng chẳng dám khóc.
Trong lúc nhất thời đừng nói triều đình, toàn bộ Trác Lộc thành đều hoảng sợ cả lên.
Nhiếp Gia cũng từ lúc Thời Kham trở về chẳng thèm quản gì nữa, không đi thượng triều, tự nhiên không phát hiện triều đình thiếu mất vài đại thần, mỗi ngày chỉ ở bên Thời Kham, rõ đầu rõ đuôi biến thành một tên hôn quân.
Nửa tháng sau Thời Kham nắm mắt cá chân mảnh khảnh của Nhiếp Gia, sầu lo nói: "Lâu như vậy, kẽ nào không có hiệu quả gì sao."
"Có, ngươi xem." Nhiếp Gia gian nan động động năm ngón chân mượt mà, cậu có thể dùng hết dị năng chữa trị hai chân tàn tật trong một lần, nhưng lại không biết phải hôn mê bao lâu mới có thể dưỡng tốt, cứ như vậy kéo tới nửa tháng đứt quãng chữa trị hai chân của mình, chẳng qua vết thương của Quân Trường Sinh thật sự quá nghiêm trọng, cho nên nửa tháng cũng chỉ mới khôi phục đến loại trình độ này mà thôi.
Huống hồ, hai chân không tốt cũng chẳng sao, đi đến đâu cũng có Thời Kham ôm, đối với Nhiếp Gia mà nói lành hay không lành cũng chẳng khác gì.
Cậu vừa dứt lời, Thời Kham nhìn mũi chân của cậu liền choáng váng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt kích động không thôi, mừng như điên.
" Rất nhanh thôi, ta có thể xuống đất đi lại, cùng ngươi kề vai chiến đấu." Nhiếp Gia ngượng ngùng cười cười, cậu tốn khí lực rất lớn để chữa trị cốt cách cùng gân kiện, hiện tại chỉ còn lại vết thương da thịt, rất mau là có thể chữa khỏi.
Thời Kham còn ngây ngốc mà nhìn cậu, sau đó chậm rãi nhăn mày lại, trong mắt lại toát ra một tia lệ ý.
Nhiếp Gia nhìn bộ dáng vừa vui sướng lại tự trách của hắn không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ gõ mũ giáp của hắn, "Cái này có thể lấy xuống không?"
Ánh mắt Thời Kham ôn nhu, năm ngón tay đặt ở trên mũ giáp vừa mới tháo một nửa, hiện lên khuôn mặt lãnh cương, Nhiếp Gia đã nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, gần gũi nhìn đôi mắt hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi trị hết chân cho ta, nghĩ xem muốn khen thưởng cái gì?"
Quân đội ngừng lại, thống lĩnh Huyền Giáp ngồi trên lưng ngựa đồng tử run lên ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Vũ đài, trong mắt hắn không chút nào che dấu kinh ngạc, nhìn kỹ bên trong tựa hồ còn trộn lẫn khiếp sợ cũng với một loại dục vọng chiếm hữu đại bất kính, trắng trợn mà kịch liệt.
Hắn ném dây cương trong tay xoay người xuống ngựa, ánh mắt không hề chớp nhìn tiểu quốc quân trên đài Huyền Vũ. Hô hấp hắn dồn dập đi về phía trước hai bước, chợt chân vừa giẫm xuống, đã lao đến Huyền Vũ, như một cơn gió bổ lãnh quang, chớp mắt đã nhảy lên Huyền Vũ đài.
Cung nhân bị hắn dọa lui lại mấy bước, bởi vì sát khí trên người này quá mức nặng, mặc dù biết hắn là thống lĩnh ám vệ trung thành và tận tâm bên người tiểu quốc quân, ở khoảng cách gần như vậy thân thể cũng không tự chủ được mãnh liệt lùi về sau.
Hắn đứng cách Nhiếp Gia mấy trượng cũng không tiến về phía trước nữa, mà dỡ huyết nhận bên hông xuống ném ra xa, sau đó gỡ chiến giáp, trong quá trình đó hắn vẫn luôn yên lặng nhìn đôi mắt xán lạn của Nhiếp Gia, thẳng đến trên người chỉ còn lại mũ giáp mới nhấc chân đi tới bên người cậu, quỳ một gối.
"Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại." Nhiếp Gia mở miệng trước khi hắn chực nói, thanh âm đều đang phát run.
Trong mắt thống lĩnh Huyền Giáp sóng ngầm cuồn cuộn, hắn nói rõ ràng từng chữ một, "Bất luận thần ở đâu, bên người ngài mới là nơi thần quay về."
Nhiếp Gia bất an lo sợ nửa tháng, tại thời khắc trong ánh mắt của cậu đều là hắn.
"Ôm ta." Nhiếp Gia cắn răng chịu đựng nước mắt rơi xuống, vươn tay về phía ái nhân vươn, giống như tiểu hài tử bị khi dễ.
Đối yêu cầu với như vậy, đổi là người khác chỉ sợ đều sẽ sợ hãi. Thống lĩnh Huyền Giáp lại không chút kinh ngạc nào, một tay ôm lấy eo Nhiếp Gia bế cậu từ trên mặt đất lên, tựa hồ nhận thấy tiểu quốc quân hơi run rẩy, hắn không khỏi ôm chặt tiểu quốc quân nhỏ yếu vào m trong lòng ngực, thanh sắc trầm thấp nói: "Thần đưa ngài hồi cung."
Nói xong không màng ánh mắt của bá tánh trong thành cùng triều thần, trực tiếp ôm tiểu quốc quân đi. Trước khi đi, ánh mắt hắn hung hăng quét đám triều thần dưới đài Huyền Vũ một cái, trong ánh mắt đó ẩn chứa uy hiếp khiến triều thần hãi hùng khiếp vía cúi đầu xuống.
Dọc đường đi Nhiếp Gia luôn ôm chặt cổ của ái nhân, ngửi mùi máu như có như không trên người hắn, kích động giống như mất mà tìm lại được trân bảo, từng trận nhiệt khí dồn dập phun ở trong cổ áo hắn, làm thống lĩnh cảm thấy vật trong lòng ngực tựa như động vật nhỏ mềm mại.
Lúc này toàn bộ Trác Lộc thành đều im ắng, bá tánh vây xem thiết kỵ phủ đầy máu tanh đến thở mạnh cũng không dám. Sắc mặt của triều thần càng tái nhợt, lỡ đánh mất cơ hội tốt, bình định Nam Di quả nhiên không phải là Cao Văn, mà là ám vệ bên người tiểu quốc quân. Như vậy muốn diệt trừ bạo quân, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể có một cơ hội tốt như vậy nữa, thật sự là đáng tiếc!
Quân Trường Duyệt cũng ở trong đám người, hắn một thân tố y nhìn chỉ giống như công tử bình thường của một gia đình giàu có. Hắn nhìn Huyền Vũ đài không còn một bóng người, lại nhìn nhìn đoàn quân lạnh băng thị huyết chiến thắng trở về trước mắt, mặt vô biểu tình nhàn nhạt nói: "Hắn thực may mắn."
Ồn ào như thế, tại thời khắc ám vệ lấy tư thái kiêu dũng cưỡi ngựa trở về thành, không cần làm gì cả cũng đủ kinh sợ cái tâm phản loạn của đám triều thần, nếu mà về muộn một hai ngày......
Thị vệ cùng người bên cạnh hắn yên lặng cúi đầu không dám xen vào.
Quân Trường Duyệt ánh mắt bi thương ngẩng đầu nhìn thi thể máu chảy đầm đìa trên tường thành, hốc mắt đỏ hồng, không dám nhìn nữa, "Đi thôi." Tóm lại hết thảy đều không liên quan đến hắn nữa.
Vương cung, thống lĩnh Huyền Giáp một đường ôm Nhiếp Gia trở về Xích Vân Cung, thấy trong điện không còn treo chuông bạc nữa cũng không nói gì, chỉ là đem cậu đặt lên giường, bản thân hạ một đầu gối xuống đem đôi chân lạnh băng của cậu ủ vào trong lòng ngực, giương mắt nhẹ giọng nói: "Mới vừa nãy té có bị thương không?"
Trong mắt Nhiếp Gia vừa rưng rưng vừa vui cười lắc đầu nói: "Ta không có việc gì."
"Thần ở vương cung Nam Di lục soát được một phương thuốc, cả dược liệu cũng mang trở về, nghe nói là cách nối gân mạch của tục nhận, mới vừa rồi đã gọi người xuống chuẩn bị, Đại vương nguyện thử không?" Hắn quan tâm hỏi, lúc này nhắc tới hai chân tàn phế của tiểu quốc quân, trong lòng như một trận đao rìu chém xuống đau đớn khó nhịn, chỉ hận không thể quay đầu lại giết cái kẻ lúc trước khoan thai tới muộn là mình đây!
Nhiếp Gia gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ mũ giáp lạnh băng của ái nhân, thanh sắc ôn nhu cực kỳ, "Ngươi gọi tên ta đi."
Người này một chút cũng không thoái thác, hai tròng mắt vui sướng sủng nịch nhìn cậu, "Trường Sinh."
"Ngươi thì sao? Ta vẫn luôn không biết tên của ngươi." Nhiếp Gia nói.
Lông mi hắn ôn nhu rũ xuống, "21 người Huyền Giáp không có tên, vương của ta ơi."
Nhiếp Gia hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới đích xác như thế, 21 người Huyền Giáp là người thủ hộ của quân vương, không cần tên.
"Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên, về sau ngươi gọi là Thời Kham, được không?" Nhiếp Gia dùng móng vuốt nhỏ lạnh lẽo nắm lấy bàn tay to của hắn, ở torng lòng bàn tay hắn chậm rãi viết một chữ "Kham".
"Thời Kham." Năm ngón tay hhắn nắm chặt, đem tay Nhiếp Gia nhẹ nhàng nắm chặt ở trong lòng bàn tay, trong mắt có một cảm xúc kịch liệt chợt lóe qua.
Nhiếp Gia nhấp môi mỉm cười, trong mắt lệ ý đã khô cạn, chỉ còn lại đầy ngập nhu tình. Cậu chú ý tới võ y của Thời Kham không biết đã bị máu tẩm ướt lại khô cạn bao nhiêu lần, liền gọi người đi lấy quần áo sạch sẽ tới thay cho hắn.
Thời Kham tựa hồ lúc này mới nhớ ra trên người mình dơ bẩn cỡ nào, vội đem hai chân của tiểu quốc quân đặt ở dưới chăn gấm, sau đó lui hai bước, "Thần tắm gội thay quần áo xong lại chăm sóc tới sườn của quân."
Nhiếp Gia hơi nghiêng đầu, trong mắt lập tức không muốn buông tha, duỗi tay cầu ôm: "Mang ta đi."
Thời Kham sửng sốt, một đôi mắt sói đăm đăm, dưới mũ giáp không biết là dạng biểu tình ra sao.
Ai có thể bẻ tiểu quốc quân quá cố chấp này không, không những không thả người, ngược lại còn đem người lưu lại Xích Vân Cung nhìn hắn tắm gội. Nhiếp Gia không theo Thời Kham xuống nước, nhìn thấy hắn cởi từng kiện võ y khỏi thân thể không có một vết thương mới nào sau đó mới yên tâm hẳn, hắn không có thương, thật tốt quá.
Thời Kham ngâm mình ở trong bồn tắm, Nhiếp Gia ở bên cạnh chờ, nhìn thân hình cao dài của ái nhân ướt nhẹp, trong lòng vừa ngọt vừa ngứa.
Không bao lâu Thời Kham rửa ráy sạch sẽ bản thân, dưới ánh nhìn thẳng thắn chăm chú của tiểu quốc quân cứng đờ mặc y phục chỉnh tề, tâm cũng sắp nhảy vọt ra khỏi miệng.
"Ngươi từ Nam Di trở về, ngựa xe mệt nhọc, thời tiết lại lạnh lẽo như thế, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Lần thứ hai bị Thời Kham ôm về tẩm điện, Nhiếp Gia dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn nhẹ nhàng thổi gió bên lỗ tai hắn.
Lưng Thời Kham cứng đờ, càng cùng tiểu quốc quân dán gần như vậy trong lòng liền nảy sinh ra càng nhiều ý nghĩ đại nghịch bất đạo, lúc này mới vừa tắm xong, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhiếp Gia không tự biết còn cố chọc ghẹo Thời Kham, người ở trong lòng ngực cứ cào lại cào vào tim hắn.
Cũng may cung nhân hầu đứng ở trong tẩm cung đánh gãy sự quấy rầy của Nhiếp Gia đối với Thời Kham, vừa vào cửa cung nhân đã quỳ xuống đất, hình ảnh Đại vương bị người ôm tiến vào, bọn họ thật không dám nhìn lâu hơn.
"Đi ra ngoài đi." Tiếng nói Thời Kham khàn khàn, ho nhẹ một tiếng che dấu thất thố của mình.
Nhiếp Gia nhịn không được cười cười, ở trên cổ hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, lập tức cảm nhận được khuỷu tay của ái nhân càng căng chặt cứng đờ.
Cung nhân vội vàng lui ra ngoài, Thời Kham nhanh chóng đặt Nhiếp Gia lên giường, ở mép giường cung nhân vừa mới đưa vào một thùng dược, trong thùng còn hương dược như có như không.
Thời Kham quỳ một gối ở mép giường, đem hai chân chồng chất vết thương của tiểu quốc quân bỏ vào ngâm trong thùng dược, lúc này bất luận cảm xúc kiều diễm gì tiêu tán, nhìn hai chân tinh tế của tiểu quốc quân tưởng chừng như gập lại sẽ gãy ra làm hai, chỉ còn lại hối hận cùng đau lòng.
"Chân ta sẽ tốt lên thôi." Nhiếp Gia nhìn ra được cảm xúc của hắn hạ xuống, vội vàng an ủi nói: "Nếu là đồ vật trong vương cung Nam Di, đương nhiên là hữu hiệu, ta tin tưởng ngươi."
Thời Kham giương mắt nhìn cậu, hô hấp nặng nề.
Nhiếp Gia chỉ cười với hắn, sắc cười ngọt ngào, không hề hung ác nham hiểm thâm trầm như ngày xưa.
Thời Kham cũng theo đó ánh mắt dần nhu hòa xuống, đôi tay tẩm dược trong thùng nhẹ vuốt ve hai chân cậu, "Thần nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi hai chân của ngài."
"Ân, ngươi sẽ." Nhiếp Gia xoa bóp lỗ tai hắn.
Cứ như thế cậu cùng Thời Kham trò chuyện nhàn nhã, ước nửa nén hương đã bị Thời Kham nhét trở lại ổ chăn.
Sau khi dùng ngọ thiện bên ngoài tuyết lại rơi, Thời Kham khảy khảy lửa trong lò than, dựa vào mép giường giảng giải tình thế hiện giờ của Nam Di cho tiểu quốc quân nghe, thẳng đến hắn phát hiện người trên giường không còn chút tinh thần, liền hạ nhẹ thanh âm nói: "Mệt nhọc thì ngủ đi, thần ở chỗ này canh ngài."
Nhiếp Gia dùng dị năng hơi trọng tố được một chút, vừa kết thúc cốt cách như hư thoát không mở mắt nỗi, cậu nắm lấy ngón út Thời Kham, xốc một góc chăn lên hôn hôn trầm trầm nói: " Trời lạnh quá, trên người ta đau, ta muốn ngươi ôm ta ngủ."
Thời Kham thấy sắc mặt cậu tái nhợt trong lòng thương tiếc không thôi, một chút cũng không từ chối đạp võ ủng qua một bêb, nằm bên cạnh Nhiếp Gia, không đợi cậu chủ động dựa vào đã duỗi tay ôm tiểu quốc quân mềm ấm mảnh khảnh vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng khuyên dỗ nói: "Ngủ đi, thần sẽ luôn canh ở bên ngài."
Trên người người tập võ luôn nóng như bàn ủi, Nhiếp Gia thỏa mãn chui tọt vào trong ngực Thời Kham, tìm tư thế thoải mái an tâm mà ngủ.
Thời Kham nghe tiếng hít thở dần dần đều đều của tiểu quốc quân, trong mắt chậm rãi tràn ngập một tầng ánh máu đạm bạc. Dướu mũ giáp vang lên tiếng huýt gió cực nhẹ, lập tức có một đạo bóng đen phi xuống, quỳ một gối.
Thời Kham đại mã kim đao (?)xoay người ngồi ở mép giường, nhìn tên Huyền Giáp kia, ánh mắt lạnh băng đánh hai cái thủ thế.
(?)Diễn tả sự ăn nói thẳng thắn và sắc sảo, không khoan nhượng.
Huyền Giáp lập tức ôm quyền, "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thời Kham vung tay lên, Huyền Giáp lập tức rời khỏi điện, biến mất ở trong đại tuyết mênh mang.
Từ khi Thời Kham trở về Trác Lộc thành, không khí trong thành tức khắc thay đổi, giống như đem một nồi nước sôi ném xuống hàn đàm, lại không ai dám giương nanh múa vuốt nóng lòng muốn thử cả, triều thần dã tâm bừng bừng cũng không dám ngẩng đầu, lại biến thành chim cút không dám giận càng không dám nói.
Nhưng có người đáng chết vẫn cứ muốn chết, trưa hôm đó, một vị Binh Bộ đại thần cùng thống lĩnh Vũ Lâm Quân m phơi thây ở đường cái, tử trạng cực kỳ bi thảm, nghĩ cũng biết là ai xuống tay, gia quyến hai vị đại nhân đừng nói là nhặt xác cho bọn họ, quỳ gối ở bên đường khóc cũng chẳng dám khóc.
Trong lúc nhất thời đừng nói triều đình, toàn bộ Trác Lộc thành đều hoảng sợ cả lên.
Nhiếp Gia cũng từ lúc Thời Kham trở về chẳng thèm quản gì nữa, không đi thượng triều, tự nhiên không phát hiện triều đình thiếu mất vài đại thần, mỗi ngày chỉ ở bên Thời Kham, rõ đầu rõ đuôi biến thành một tên hôn quân.
Nửa tháng sau Thời Kham nắm mắt cá chân mảnh khảnh của Nhiếp Gia, sầu lo nói: "Lâu như vậy, kẽ nào không có hiệu quả gì sao."
"Có, ngươi xem." Nhiếp Gia gian nan động động năm ngón chân mượt mà, cậu có thể dùng hết dị năng chữa trị hai chân tàn tật trong một lần, nhưng lại không biết phải hôn mê bao lâu mới có thể dưỡng tốt, cứ như vậy kéo tới nửa tháng đứt quãng chữa trị hai chân của mình, chẳng qua vết thương của Quân Trường Sinh thật sự quá nghiêm trọng, cho nên nửa tháng cũng chỉ mới khôi phục đến loại trình độ này mà thôi.
Huống hồ, hai chân không tốt cũng chẳng sao, đi đến đâu cũng có Thời Kham ôm, đối với Nhiếp Gia mà nói lành hay không lành cũng chẳng khác gì.
Cậu vừa dứt lời, Thời Kham nhìn mũi chân của cậu liền choáng váng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt kích động không thôi, mừng như điên.
" Rất nhanh thôi, ta có thể xuống đất đi lại, cùng ngươi kề vai chiến đấu." Nhiếp Gia ngượng ngùng cười cười, cậu tốn khí lực rất lớn để chữa trị cốt cách cùng gân kiện, hiện tại chỉ còn lại vết thương da thịt, rất mau là có thể chữa khỏi.
Thời Kham còn ngây ngốc mà nhìn cậu, sau đó chậm rãi nhăn mày lại, trong mắt lại toát ra một tia lệ ý.
Nhiếp Gia nhìn bộ dáng vừa vui sướng lại tự trách của hắn không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ gõ mũ giáp của hắn, "Cái này có thể lấy xuống không?"
Ánh mắt Thời Kham ôn nhu, năm ngón tay đặt ở trên mũ giáp vừa mới tháo một nửa, hiện lên khuôn mặt lãnh cương, Nhiếp Gia đã nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, gần gũi nhìn đôi mắt hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi trị hết chân cho ta, nghĩ xem muốn khen thưởng cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất