Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 14: Dồn hết sức

Trước Sau
Người da thú vốn đã tàn phế, cảm xúc dao động, tinh thần không ổn định, lại bị Từ Hành Chi dùng dao găm ép ra một lỗ hổng, trở thành một con đê tan tác nghìn dặm, vò đã mẻ lại sứt, trong lòng chỉ muốn chết nhanh giải thoát cho xong.

Gã nói: “Ta luôn mang theo mảnh vỡ bên người, nó ở trên người ta.”

Từ Hành Chi và Chu Vọng liếc mắt nhìn nhau, y gạt mái tóc bết dính thành từng lọn của người da thú ra, Chu Vọng cất dao găm về ống giày.

Từ Hành Chi không vội vàng ra tay lục tìm mà hỏi: “Ngươi giấu mảnh vỡ ở đâu?”

Người da thú đáp: “Trong cơ thể ta, gần dạ dày.”

Từ Hành Chi hơi nhướng mày: “Ngươi liều thật đấy.”

Không biết có phải vì khía cạnh của vấn đề hay không, lúc này người da thú nở nụ cười trông càng gian trá hơn: “Ở Man Hoang này, nếu ta không liều thì sợ là chết mất xác từ đời rồi. Chỉ dựa vào mảnh vỡ chìa khóa ta đã có thể thu hút được một một đống tử sĩ muốn rời khỏi Man Hoang để bản thân sử dụng, ta không giấu kỹ mà được à?”

Không chờ Từ Hành Chi lên tiếng, Chu Vọng đã rút con dao găm sắt vừa cất ra lần nữa.

Từ Hành Chi đưa tay ngăn cản: “Ngươi làm gì vậy?”

“Moi chìa khóa.” Chu Vọng đi tới trước mặt người da thú: “Cữu cữu và cha nuôi ta tìm nó mười ba năm rồi.”

Từ Hành Chi nói: “Không nghe thấy gã bảo giấu chìa khóa trong người gã sao? Gã là nam, ngươi là nữ, không thể nhìn thứ bẩn thỉu được.”

Chu Vọng ngạc nhiên: “Cữu cữu ta dạy ta từ nhỏ...”

Từ Hành Chi rút con dao trong tay cô nhóc ra: “Đó là cữu cữu ngươi không biết dạy... Nhắm mắt vào, qua đứng bên tường, ta bảo ngươi quay đầu thì ngươi mới được quay đầu lại.”

Chu Vọng hơi trừng mắt lên nhưng vẫn nghe lời thong thả bước tới gần tường.

Từ Hành Chi cởi vạt áo người da thú ra, nhìn thấy làn da và cơ bắp thô ráp như được gió cát đánh bóng với vết sẹo ngoằn ngoèo như rắn, dài tầm hai ngón tay, đúng là đáng sợ.

Từ Hành Chi chọn lựa vị trí đâm trên người gã một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Vọng: “Mạnh Trọng Quang và mọi người ra ngoài bao lâu rồi?”

Chu Vọng quay mặt vào tường đáp: “Khoảng nửa canh giờ rồi.”

Từ Hành Chi à một tiếng: “Vậy thì sắp về rồi.”

Chu Vọng rất thông minh, hiểu ra rất nhanh: “Từ sư huynh không ra tay được đúng chứ.”

Từ Hành Chi: “...”

Nói thật thì lúc Từ Hành Chi ở thế giới thực, làm việc không bị gò bó, quan niệm thiện ác không rõ ràng, hay có những hành vi trái với lẽ thường. Nếu tính mạng bị nguy hiểm, tất nhiên y sẽ không nể nang gì như chém chết con quái vật dao cạo, nhưng người da thú này vẫn nằm chình ình trước mặt y như một con heo đợi thịt làm Từ Hành Chi không xuống tay được.

Chu Vọng định xoay người lại: “Hay để ta làm cho.”

“Đừng.” Từ Hành Chi lập tức nghiêng mình chặn cơ thể trần truồng của người da thú lại: “Không được nhìn, xoay quay chỗ khác.”

Y lại quay qua nhìn người da thú, bỗng nảy ra một ý: “Ngươi có thể nhắm mắt rồi đâm không?”

Chu Vọng: “...”

Người da thú: “...”

Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Hành Chi đã biết câu đó của mình thật buồn cười, y bèn thở dài một hơi, thở hết luồng khí không tốt trong phổi ra ngoài: “Thôi bỏ đi, để thêm một lúc chìa khóa này cũng chẳng chạy thoát được. Chờ Mạnh Trọng Quang về rồi tính tiếp.”

Y đang định quay người đi, người da thú bỗng lên tiếng gọi lại: “Ta còn biết một chuyện, muốn nghe không?”

Từ Hành Chi gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Ngươi da thú cười quái gở: “Ngươi ghé tai qua đây, ta nói cho ngươi nghe.”

Từ Hành Chi đột nhiên nhận ra có điều không đúng.

Chu Vọng không nhịn được nữa, quay người đi tới, giằng lấy dao găm trong tay Từ Hành Chi.



Cô nhóc có thể vung hai thanh đao lớn, đương nhiên thể lực không thể khinh thường. Tay Từ Hành Chi trống không, lúc giương mắt nhìn lên đã ngạc nhiên phát hiện, vẻ hờ hững trước giờ của Chu Vọng đã biến mất, y như con sói đói cuối cùng cũng tìm thấy một con vật còn sống, hận không thể mổ bụng người da thú ra ngay lập tức.

Từ Hành Chi dùng vai chặn cô nhóc lại: “Đừng tiến lên nữa. Người này có cổ...”

Chu Vọng không nói gì, dùng một tay xách Từ Hành Chi lên.

Chu Vọng nhỏ người, cao chưa tới vai Từ Hành Chi, Từ Hành Chi nghĩ sức lực cô nhóc không nhỏ nhưng không ngờ lại khỏe đến thế.

Từ Hành Chi bị gạt ra, Chu Vọng giơ tay đâm xuống, chỉ trong chớp mắt, dao găm đâm vào bụng người da thú.

Thanh sắt nằm trong bụng mà chẳng thấy biểu cảm đau đớn trên mặt người da thú, nụ cười quái dị khuếch đại tới mức lớn nhất, khóe miệng như sắp nứt ra.

Chu Vọng chưa phản ứng lại, Từ Hành Chi đã nhào lên đẩy Chu Vọng về sau!

Ở gần vết thương của người da thú, Từ Hành Chi tận mắt nhìn thấy trong ổ bụng bị rạch ra của người da thú có một chùm sáng vùi trong máu thịt đột nhiên lóe lên, ánh sáng trắng chói mắt, rọi vào mắt y khiến y đau như bị bỏng.

Người da thú giấu chìa khóa trong cơ thể, cũng chôn một phần linh lực trong bụng, nếu có người muốn mổ bụng lấy chìa khóa, gã thà thôi thúc linh lực làm nổ tan mảnh vỡ chìa khóa, dù đồng quy vu tận cũng không chịu chắp tay dâng chìa khóa cho người khác!

Thấy không thể tránh ra được, Từ Hành Chi giơ tay chặn lại, chuẩn bị hứng lấy xui xẻo.

Nhưng vòng ôm ấm áp ập tới trước cơn đau, khóa chặt Từ Hành Chi trong lòng mình.

Hai cánh tay đó không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng khoác trên vai Từ Hành Chi, cẩn thận như đang bảo vệ giấc mơ chạm vào là vỡ tan.

Trong lòng ngập tràn mùi thơm ngát của thực vật khiến Từ Hành Chi có thể xác định thân phận của người này chỉ trong chớp mắt.

Y mở mắt ra, chạm phải mắt Mạnh Trọng Quang đứng đằng trước.

Đời này Từ Hành Chi chưa từng thấy ánh mắt giống biển khơi thế này, sắc sảo, dịu dàng, không thể nhìn thấy đáy, mà dưới mặt biển tĩnh lặng như ẩn giấu một vòng xoáy, sẵn sàng nuốt người trước mắt vào bất cứ lúc nào, liều mạng triền miên tới chết mới thôi.

Từ Hành Chi bị hắn nhìn mà xương sống tê rần, nhất thời khô nóng không thôi, quên cả nói chuyện.

Mạnh Trọng Quang ôm y, khẽ nói trông cực kỳ ấm ức, y hệt chó con: “Sư huynh, huynh lại đi lung tung, sao không ở trong phòng chờ ta về?”

Đôi môi đẹp đẽ đường nét mượt mà của hắn dừng ở trước mũi Từ Hành Chi, hơi nóng phả ra từ miệng hắn khiến mặt Từ Hành Chi hơi đỏ lên.

Lần chạm môi vô ý tối qua, “đoạn tụ” mà người da thú vừa nói, lại thêm bây giờ Từ Hành Chi bị hơi thở của hắn phả vào hơi ngứa tai, tất cả đều khiến đầu óc Từ Hành Chi rối loạn, chỉ nói được một chữ “ngươi”, cổ họng sít chặt lại từng đợt.

Mạnh Trọng Quang mỉm cười.

Nếu nét cười của hắn đặt trên bất cứ gương mặt bình thường nào, khó tránh khỏi việc khiến người ta ghét, nhưng nó ở trên mặt hắn lại quyến rũ khiến người ta trợn mắt ngoác miệng: “Sư huynh thật đáng yêu.”

Bầu không khí giữa hai người vừa nóng lên một tí thì Chu Vọng chưa hết sợ hãi chạy tới: “Từ sư huynh, ngươi không sao chứ?”

Từ Hành Chi như có tật giật mình, đẩy Mạnh Trọng Quang ra.

Mạnh Trọng Quang đột nhiên lùi về sau hai bước, nhất thời gương mặt đầy vẻ bi thương.

Chu Vọng thấy Từ Hành Chi vẫn nguyên vẹn không bị thương, ngay cả phát quan cũng không lệch đi chút nào, cô nhóc yên tâm rồi mới nhớ ra mảnh vỡ chìa khóa, chỉ vào người da thú kêu lên: “Chìa khóa!”

Từ Hành Chi nghe thấy lời nhắc nhở này mới tỉnh táo lại hẳn, trách ra khỏi lồng ngực Mạnh Trọng Quang, đi xem tình trạng hiện tại của người da thú.

Mạnh Trọng Quang bị sư huynh vứt bỏ không chút do dự thì xanh cả mặt, cáu giận dậm chân mấy cái ở nơi không ai chú ý.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn qua Từ Hành Chi suýt thì nôn mửa.

Gương mặt hả hê của người da thú đã bị sự đau đớn dữ dội nhăn nhó co rúm không còn hình người. Bụng gã bị thương do linh lực nổ tung, hố vết thương sâu chừng nửa tấc, nhưng linh lực chưa khuếch tán ra mà bị luồng linh lực màu đỏ thẫm mạnh mẽ hơn bao bọc, máu thịt bị nổ vón thành cục, lăn lộn mãnh liệt trong đó.

Nhìn mức độ lăn lộn ấy, nếu Mạnh Trọng Quang không ra tay chắc chắn căn phòng sẽ bị san phẳng.

Ở nơi sâu trong hố máu, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó như một miếng ngọc vỡ, nó còn đang lóe sáng lấp lánh.

Chu Vọng không đếm xỉa tới dơ bẩn, lập tức nhặt lấy miếng ngọc vỡ ấy.

Đòn đánh dồn hết sức của người da thú thất bại, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, vì cơ thể tàn tật, thậm chí cũng không trở mình được.



Gã gào lên từng tiếng thê thảm: “Để ta chết! Để ta chết đi! Giết ta!”

Trong tiếng kêu gào thảm thiết của người da thú, Mạnh Trọng Quang đẩy Từ Hành Chi và Chu Vọng ra ngoài: “Sư huynh, Chu Vọng, hai người ra ngoài hết đi, cẩn thận gã lại điên lên hại người.” Ánh mắt hắn không thể chân thành hơn: “Ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”

Chu Vọng lấy được vật báu cô nhóc luôn mong nhớ, đương nhiên không muốn tốn nhiều nước bọt với người da thú nữa, mà nơi này máu tanh sặc sụa, Từ Hành Chi cũng muốn ở lại lâu.

Đợi hai người đi ra ngoài, ý cười trong mắt Mạnh Trọng Quang hoàn toàn vụt tắt, mắt sắc như đao, thong thả đi tới góc xó chỗ người da thú.

Bất chợt, hắn ngồi xổm xuống, đẩy linh lực lên, khơi thông kinh mạch cho người da thú.

“Yên tâm, ta sẽ giữ mạng cho ngươi.” Mạnh Trọng Quang thu hết tính trẻ con vừa nãy lại, giọng điệu cực kỳ thân thiện: “Ngươi sẽ hối hận lần này không tự nổ chết bản thân.”

Người da thú trợn trừng mắt tức giận, cuống họng rên ư ử nhưng không phát ra được bất cứ tiếng kêu thảm nào.

Lúc đi ra khỏi gian phòng giam nhỏ, mảnh ngọc vỡ nằm trong lòng bàn tay nhuốm đầy máu đen của Chu Vọng, cô nhóc không ngừng dùng vạt áo lau chùi, như đứa trẻ lấy được viên kẹo, hiếm khi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Sau khi ra cửa, trước mặt cô nhóc xuất hiện một người, cô nhóc chủ động tiến lên đón, cất tiếng gọi: “Mẹ nuôi, cha nuôi đâu rồi, chúng ta có một món đồ tốt!”

Chợt nghe Chu Vọng gọi “mẹ nuôi”, Từ Hành Chi đi ra tới cửa gian phòng tưởng rằng trong tháp này có cô gái khác, chỉ do y chưa gặp được thôi.

Nhưng nhìn kỹ lại thì y dở khóc dở cười.

Người được Chu Vọng gọi “mẹ nuôi” là một chàng thanh niên, theo trí nhớ của Từ Hành Chi cậu ấy mặc y phục của đệ tử Đan Dương Phong, cậu ấy gầy yếu, mặt trắng xám, trông y như bệnh nặng vừa khỏi, nhưng dù thế vẫn có mấy phần tuấn tú.

Cậu ấy không cùng một kiểu đẹp với Mạnh Trọng Quang, nếu phải so sánh thì khí chất của người trước mặt giống với Hoa đán trên sân khấu ở gánh hát hơn, càng giống một cô gái yếu đuối, thân hình gầy nhỏ.

Cậu ấy lại đáp lời gọi “mẹ nuôi” kia.

Giọng chàng trai đó cũng mềm mại nhỏ nhẹ, mới nghe qua thì không khó phân rõ nam hay nữ: “Là, là cái gì?”

Chu Vọng đang định kể lại những chuyện ở trong phòng giam ra luôn nhưng chàng trai lại lắp bắp nói: “Có việc, có việc gì đến phòng Tiểu Lục rồi nói. Vai... hắn trúng một mũi tên, bị thương không nhẹ, Nguyên, Nguyên sư tỷ đang chữa trị cho hắn.”

Nghe thấy tên của Lục Ngự Cửu, trước mắt Từ Hành Chi lập tức hiện lên thiếu niên quỷ tu với gương mặt trẻ con xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ.

Y chợt hoảng hốt.

Năm đó, y cứu đệ tử không quen biết của môn phái khác, cậu ta bằng lòng bọc hậu, suýt thì trở thành món ăn trên bàn Phì Di.

Một người như thế tại sao lại phạm phải sai lầm trộm thần khí, bị phạt đày vào Man Hoang?

Cùng sống ở Man Hoang nhiều năm, mọi người hiểu ý nhau từ lâu, nghe tin Lục Ngự Cửu bị thương, Chu Vọng đâu thể ngồi yên được, cô nhóc cầm mảnh vỡ nhanh chân chạy về phía một gian nhà.

Chàng trai xinh đẹp nhìn thấy Từ Hành Chi theo sát phía sau Chu Vọng, không tránh đi mà chủ động tiến lên đón, thẹn thùng bắt chuyện: “Đệ nghe Khúc sư huynh nói Từ sư huynh đến rồi, nhưng, nhưng hai ngày trước đệ đi tìm linh thạch ở Nam Sơn về vẫn bị ốm mãi, không xuống giường được, cũng không... Không thể tới gặp huynh. Từ sư huynh, còn nhớ đệ không?”

Từ Hành Chi: “...”

Trong lúc y mất công lần tìm trong ký ức của nguyên chủ, tìm kiếm hình bóng người trước mặt, cậu ấy nở nụ cười trước: “Từ sư huynh... Không nhớ đệ cũng bình thường thôi. Lần trước, lần trước gặp Từ sư huynh, đệ... vẫn là một đứa trẻ thích khóc nhè.”

Từ Hành Chi hơi cau mày: “Ngươi là Đào Nhàn?”

Khi Từ Hành Chi nói chuyện với Khúc Trì, y từng nghe Khúc Trì nhắc tới một người tên “Đào Nhàn”.

Lúc đó y không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã có suy tính.

“Đào Nhàn” này vô cùng kỳ lạ.

Đương nhiên, lời nói, cử chỉ của cậu ấy không có gì lạ nhưng sự tồn tại của bản thân Đào Nhàn đã là một trường hợp đặc biệt.

Cậu ấy không tồn tại trong ký ức của nguyên chủ, cũng chưa từng xuất hiện trong truyện mà bản thân Từ Hành Chi sáng tác.

Cậu ấy cứ như đột nhiên chui ra vậy, nhưng vẫn được Mạnh Trọng Quang coi là người đáng tin tưởng, được nhận vào nhóm người bảy người ở Man Hoang.

Kẻ nói lắp ẻo lả này có chỗ gì hơn người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau