Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 149: Ngoại truyện 1 (9)

Trước Sau
Quá trình khử độc kéo dài chừng một canh giờ.

Sau một canh giờ, Từ Hành Chi mềm nhũn không có sức được Mạnh Trọng Quang chờ ở ngoài bể tắm phủ thêm áo cho, dìu lên giường nghỉ ngơi. Sắc mặt của người thanh niên đã tốt hơn nhiều rồi nhưng tay chân vẫn lạnh như băng. Mạnh Trọng Quang làm khô hết nước còn sót lại trên tóc Từ Hành Chi, nhớ ra chỉ cần chân ấm là cơ thể có thể ấm lên, hắn bèn vén áo lên, nhét hai chân cậu vào ngực mình.

Đây là lần đầu tiên Từ Hành Chi được nhận đãi ngộ long trọng như thế, muốn cười nhưng cũng thấy cảm động và xấu hổ, cậu rụt chân về: “Này, đừng đừng đừng, ngứa lắm.”

“Đừng nhúc nhích.”

Mạnh Trọng Quang hiếm khi dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với Từ Hành Chi, khi hắn nhận ra điều không đúng thì mềm giọng xuống ngay, nắm chặt mắt cá chân Từ Hành Chi, nhỏ nhẹ nói: “Sư huynh cứ dựa vào ta là được. Ta ấm lắm.”

Quảng Phủ Quân luôn chờ trong điện đặt hai lọ đan dược lên bàn, đỡ Nhạc Vô Trần vừa đi ra khỏi bể, nhỏ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”

Cả bộ đồ trắng của Nhạc Vô Trần ướt đẫm, dán sát lên da thịt, giọt nước lăn xuống từ cần cổ thanh tú sạch sẽ của y, y cũng không có tâm trạng để lau: “Không tốt lắm.”

Loại độc này thật sự quá ngoan cố, Nhạc Vô Trần đã điều động toàn bộ tu vi cũng chỉ đánh tan được sáu đến bảy phần hàn độc, e là mầm bệnh sợ lạnh của Từ Hành Chi vẫn bị gieo xuống.

Mặc dù mức độ trúng độc của y không nặng như kiếp trước nhưng sự kiện ngoài ý muốn này khiến Nhạc Vô Trần đau xót cực kỳ, khóe mắt vốn luôn ôn hòa rủ xuống lại càng rủ xuống thấp hơn.

Thấy Nhạc Vô Trần như thế, Quảng Phủ Quân tái mặt: “Nặng lắm sao?”

Từ khi biết sách Thế Giới trong người Từ Hành Chi không có tác dụng thực tế, Nhạc Khê Vân dần dần giảm bớt địch ý với Từ Hành Chi, bây giờ nghe nói có khả năng cậu sẽ gặp nguy hiểm, trái tim ngay lập tức thắt chặt lại: “Sư huynh, đệ mang đến một ít đan được cất riêng, không biết có dùng được không.”

Nhạc Vô Trần phờ phạc: “Để đó đi. Ta ở cạnh Hành Chi thêm, ba canh giờ sau khử độc tiếp…”

Mạnh Trọng Quang ở bên cạnh im lặng lắng nghe, cảm thấy có chút không đúng.

Nhân cơ hội ủ ấm chân, Mạnh Trọng Quang âm thầm suy đoán, bây giờ lượng độc còn sót lại trong cơ thể Từ Hành Chi không nhiều lắm, ấn rắn cạp nong vốn là loại độc cực kỳ ngoan cố, dù Mạnh Trọng Quang tự mình ra tay loại trừ, cùng lắm cũng chỉ có thể làm được như Thanh Tĩnh Quân.

Nhưng vì sao Thanh Tĩnh Quân lại tự trách như vậy chứ?

Lời Nhạc Vô Trần nói có vẻ rất nguy hiểm, Quảng Phủ Quân càng thấy không ổn, đến trước giường nhìn sắc mặt Từ Hành Chi, đo thử nhiệt độ ở tay và trán cậu, hỏi Từ Hành Chi: “Ngươi thấy thế nào rồi?”

Từ trước đến nay, Nhạc Khê Vân luôn lạnh lùng nghiêm nghị, tự dưng quan tâm lại khiến Từ Hành Chi hơi sợ hãi.

Cậu đáp lại vô cùng trang trọng: “Cảm ơn sư thúc, ta ổn cả.”

Nhạc Khê Vân cũng thấy mất tự nhiên, bèn trách mắng: “Ngày thường ngươi quậy phá thế nào thì khi chấp hành nhiệm vụ vẫn luôn cẩn thận làm đâu ra đó, sao lần này lại gặp sự cố nghiêm trọng vậy hả? Sau này sao ta yên tâm cho ngươi dẫn các sư đệ, sư muội ra ngoài diệt quỷ trừ ma nữa?”

Nhạc Khê Vân sừng sộ lên khiến Từ Hành Chi thở phào nhẹ nhõm, trả lời có sức sống hơn hẳn: “Sư thúc, ta nhớ rồi, sau này sẽ không tái phạm.”

Nhạc Khê Vân: “...”

Hắn là người vô vị khô khốc, không nói nổi mấy lời thân thiết dư thừa, đành phải quay lưng đi, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt. Đừng để sư phụ ngươi lo lắng.”

Dứt lời, hắn phất tay áo đi ra ngoài, định lấy thêm ít đan dược đến, ai ngờ vừa đẩy cửa điện ra thì suýt va vào một người.

Người dòm ngó ở ngoài điện lùi lại một bước, hốt hoảng chạm mắt với hắn một lúc mới quỳ rạp xuống cúi lạy: “Sư thúc…”

Quảng Phủ Quân cau mày: “Ngươi?”

“Ta…” Từ Bình Sinh đỏ mặt: “Ta muốn xem Từ sư huynh thế nào rồi.”

Quảng Phủ Quân liếc một cái vào trong, trả lời đâu ra đấy: “Sư huynh đã giải độc cho hắn rồi. Nhưng nghe ý sư huynh thì Hành Chi bị thương không nhẹ, ngươi đi vào cũng không giúp được gì. Theo ta tới phòng thuốc mang thuốc tới đây.”

Từ Bình Sinh bỗng tái mét mặt, trong đầu toàn là “bị thương không nhẹ”, “đi vào cũng không giúp được gì”.

Quảng Phủ Quân thấy cậu ta hồn bay phách lạc quỳ trên đất thì thấy khó hiểu, ngạc nhiên thoáng chốc, liếc mắt một cái lại thấy Cửu Chi Đăng vội vàng bưng đủ loại lọ thuốc đi từ bên ngoài tới, hình như vừa đi từ chỗ phòng thuốc về đây, phía sau còn có Nguyên Như Trú gặp ở giữa đường.

Trong ngực Cửu Chi Đăng đầy chai lọ, nhìn thấy Quảng Phủ Quân không tiện cúi người hành lễ nên quỳ sụp xuống, nện bản thân thẳng xuống đất: “Đệ tử tham kiến sư thúc.”

Với tính cách trầm tĩnh lầm lì của Cửu Chi Đăng, Quảng Phủ Quân tưởng rằng cậu ta sẽ không dễ đi cầu xin người khác, nhưng hắn liếc mắt một cái lại thấy trong lòng cậu ta toàn là thuốc tốt chữa hàn độc.

Thiên Phi Quân trông coi phòng thuốc là người nói nhiều xấu tính, thích gây khó dễ, chế nhạo người khác, có thể lấy được nhiều thuốc từ tay hắn ta thế này, chắc hẳn Cửu Chi Đăng đã bị hắn ta đùa giỡn không ít.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghĩ đến đây, Quảng Phủ Quân hơi vui mừng.

Mấy đứa đệ tử của sư huynh, bình thường đứa nào đứa nấy đều ủ rũ nhưng vào lúc này lại biết đoàn kết với nhau, tôn trọng bảo vệ người bề trên, xem ra bản tính không tệ.

Hắn bèn nói: “Đưa thuốc cho ta. Như Trú, Cửu Chi Đăng, Từ Bình Sinh, các ngươi tạm thời về điện của mình nghỉ ngơi đi, không được lan truyền chuyện này.”

Từ Bình Sinh đang định lên tiếng thì Cửu Chi Đăng vừa hổ thẹn vừa sầu lo lại mở miệng nói trước: “Sư thúc, đệ tử muốn ở ngoài trông chừng điện cho sư huynh.”



Quảng Phủ Quân nghĩ ngợi: “Cũng được.”

Từ Bình Sinh mang gương mặt tái nhợt, nhìn qua cánh cửa rộng mở muốn xem thử Từ Hành Chi thế nào nhưng từ phía xa chỉ nhìn thấy cánh tay buông xuống bên cạnh giường, chẳng có nhiều màu máu.

Nhất thời, trái tim cậu ta như bùng cháy mãnh liệt, thậm chí còn chẳng để ý thấy Nguyên Như Trú đi tới bên cạnh mình, hỏi Quảng Phủ Quân về tình hình của Từ Hành Chi.

Hành Chi…

Nếu người bị bệnh bị ốm mà không có ai chăm sóc thì sẽ kiên cường hơn một chút, bây giờ Từ Hành Chi vùi mình trong lò lửa Mạnh Trọng Quang, lại có sư phụ trông nom nên tinh thần thả lỏng, ngủ thiếp đi luôn.

Tới nửa đêm Nhạc Vô Trần lại bế cậu tới bể tắm nước nóng, vận công khử độc. Mà Từ Hành Chi ngâm trong bể nước nóng hầm hập lại chẳng hề thức giấc.

Khử độc xong, Nhạc Vô Trần bế Từ Hành Chi ra, đặt cậu nằm bên bờ, nâng mái tóc ướt nhẹp lên dùng linh lực ở lòng bàn tay hong khô.

Lúc ngón tay mềm mại và linh hoạt sượt qua đuôi tóc dài của thanh niên, trong lòng Nhạc Vô Trần mềm mại quá đỗi.

Y nhỏ giọng nói bên tai Từ Hành Chi: “Hành Chi, xin lỗi con. Sư phụ đảm bảo đây là lần cuối để con bị thương.”

Từ Hành Chi khẽ ừm một tiếng.

Nhạc Vô Trần coi tiếng than vô thức ấy là câu trả lời của Từ Hành Chi, nâng lọn tóc khô một nửa của cậu lên hôn một cái, trong lòng ngoại trừ trìu mến thì toàn là xúc động.

Y cầm bàn tay phải buông xuống của Từ Hành Chi lên, không quay đầu lại mà gọi: “Trọng Quang, qua đây, đưa Hành Chi lên giường.”

Tấm rèm được vén lên, Mạnh Trọng Quang đi tới bể tắm ngập tràn hơi nước.

Vừa nãy hắn đã nhìn thấy hết cảnh Thanh Tĩnh Quân chăm sóc sư huynh, hôn tóc sư huynh.

Mạnh Trọng Quang hơi ghen nhưng kỳ lạ là không bài xích và căm phẫn lắm.

Sư phụ có tình cảm mà hắn không hiểu lắm nhưng lại rất quen thuộc với sư huynh.

Mạnh Trọng Quang nhớ lại rất lâu mới nhớ ra, lúc hắn vẫn còn là con nít, từng nhìn thấy loại tình cảm này trong mắt của một thợ săn thô lỗ vô tri ở giữa núi.

Tận mắt nhìn Từ Hành Chi được bế lên giường, đắp chăn cẩn thận, Nhạc Vô Trần nói với Mạnh Trọng Quang: “Trọng Quang, sau khi bị thương Hành Chi cần người chăm sóc. Sau này ngươi không cần ở điện đệ tử nữa, dọn đến ở cùng với Hành Chi đi.”

Mạnh Trọng Quang ngạc nhiên vui mừng: “Thật sao?”

Hắn vốn luôn thầm hâm mộ Từ Bình Sinh và Cửu Chi Đăng ở sát bên cạnh Từ Hành Chi, nhưng xung quanh điện của Từ Hành Chi không còn gian điện nào ở được, Mạnh Trọng Quang chỉ đành chịu khó đi lại, thường vào giờ mão ba khắc khi bắt đầu giờ học buổi sáng đã ngồi ở ngoài điện Từ Hành Chi, chỉ ngóng trông có thể chào sư huynh một tiếng.

Thấy Mạnh Trọng Quang mừng tít mắt, bên khóe môi Nhạc Vô Trần mang ý cười nhẹ nhàng: “Ta cho phép, đương nhiên là thật.”

Mạnh Trọng Quang ngồi không yên được nữa: “Bây giờ con dọn đến luôn!”

“Vẫn nên đi thông báo với tiểu sư thúc của ngươi một tiếng cho thỏa đáng.” Nhạc Vô Trần dịu dàng nói: “Thu dọn đồ đạc, cứ từ từ mà làm, không cần sốt ruột. Ta ở đây với Hành Chi.”

Mạnh Trọng Quang vui mừng đi khỏi đó.

Sau khi Mạnh Trọng Quang đi, Nhạc Vô Trần cũng đứng dậy theo, đóng cửa đi mất.

Có người muốn thăm Hành Chi, dẫu sao cũng phải chừa cho người ta ít thời gian.

Nhạc Vô Trần đi ra cửa điện, đúng lúc thấy Cửu Chi Đăng chống kiếm dựa vào cột, vì mệt mỏi nên mơ màng ngủ gật, mày nhíu chặt lại, trông đầy lo âu.

Cậu ta muốn canh giữ ở đây, Nhạc Vô Trần không định ngăn cản cậu ta, nhẹ nhàng cử động ngón tay, kéo áo choàng bị tuột khỏi vai mình lên.

Ra khỏi cửa, hứng gió đêm, Nhạc Vô Trần mới thấy cơ thể ướt sũng của mình hơi lạnh.

Nhưng từ trước đến nay, y không để ý tới hình tượng của mình lắm, uống say gây ầm ĩ trong núi giữa ban ngày từng xảy ra mười mấy lần, bây giờ đang giữa đêm, quay về điện Thanh Trúc thay quần áo cũng chẳng hề gì.

Ai ngờ y xoay người đi ra khỏi điện thì thấy một cục đen xì không được bình thường đang lẩn mình trong bóng râm dưới ánh trăng.

Nhìn thấy y, cục đen xì kia cử động, nhanh chóng hiện ra hình người.

Tạp La nhìn đuôi tóc và vạt áo vẫn đang nhỏ nước của Nhạc Vô Trần, hơi cau mày: “Ngươi làm sao vậy?”

Tạp La ngang bướng khó dạy, giáo dục nhiều năm, ở trước mặt người khác thì cũng ra dáng lắm nhưng cứ hễ ở riêng với Nhạc Vô Trần thì xấc láo, ngay cả tôn xưng cũng không chịu gọi.

Nhạc Vô Trần đã quen với điệu bộ của hắn ta nên không cho rằng hắn ta đang gây gổ, y hỏi ngược lại: “Thập Tam chờ ở đây bao lâu rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tạp La chống vào tường xoay cổ chân cứng đờ: “Ngươi tới đây thì ta tới theo… Lâu như thế, sao ngươi quay lại điện Thanh Trúc? Hắn bị thương nặng lắm sao?”



Nhạc Vô Trần lại bị chạm tới tâm sự: “Không tốt lắm.”

Tạp La nhìn vẻ mặt ủ rũ không vui của y, không biết tại sao hắn ta lại thấy vui sướng, nghĩ thầm ngươi than vãn trước mặt ta không phải để cho ta xem à.

Vì thế, hắn ta gắng gượng đưa ra lời giải thích đã chuẩn bị suốt mấy canh giờ: “Hôm nay ta ngăn cản Từ sư huynh vì không muốn hắn làm phiền ngươi. Ta không biết hắn bị thương.”

Nhạc Vô Trần giương mắt lên liếc hắn ta, biết hắn ta hiểu lầm.

Việc Hành Chi bị thương còn may mà Tạp La chặn lại ấy chứ. Nếu không Hành Chi giả vờ không sao, cắn răng chịu đựng cho qua thì sẽ để lại một mầm họa.

Nhạc Vô Trần lời ít ý nhiều: “Ta biết.”

Tạp La hiểu sai ý lần nữa, coi câu khẳng định của y là lời tránh né ẩn ý của y, đôi lông mày rậm của hắn ta nhíu chặt lại: “Ta thật sự không cố ý làm hại hắn.”

Nhạc Vô Trần khẽ cười, lặp lại: “Ta biết.”

Dáng vẻ mềm không được cứng không xong của Nhạc Vô Trần khiến Tạp La bực dọc.

Có lẽ mấy năm qua, Nhạc Vô Trần luôn có tài khiến Tạp La bực dọc, ví dụ như vẻ ngoài hiện giờ của y, phát quan ngọc đã được tháo ra, tóc tai rối, cả người ướt sũng, trước ngực và sau gáy đều có vệt nước đan xen, eo bị lớp áo sũng nước siết chặt lại, mặt mày đôi môi của y đều hơi nhợt nhạt, dáng vẻ nhếch nhác, trông cực kỳ dễ ức hiếp.

Cổ họng Tạp La khẽ phát ra một tiếng.

Nhạc Vô Trần đi về phía trước vài bước: “Bên này đã tạm ổn rồi, theo ta về điện Thanh Trúc đi.”

Nhưng thấy lưng y, Tạp La tự dưng nghĩ tới cách ra tay.

Cắt cổ, bóp cổ, đâm vào giữa lưng, tất cả quá trình ám sát lướt trong đầu hắn ta một lượt nhưng hắn ta lại vô thức nhấc chân lên, nghe lời đi theo bóng lưng ướt đẫm kia.

Lần này Nhạc Vô Trần chữa thương cho Từ Hành Chi, ắt hẳn đã tiêu hao không ít linh lực, lúc này hắn ta ra tay thì không được chính đáng, không phải báo thù nghiêm chỉnh.

Sau khi tìm được lời giải thích hợp lý cho việc mình không ra tay, Tạp La bước đi nhanh nhẹn thoải mái hơn hẳn.

Hắn ta không phát hiện ra trong lòng bàn tay phải Nhạc Vô Trần giấu một luồng linh lực.

Lúc ở riêng với Tạp La, Nhạc Vô Trần chưa từng thu luồng linh lực ấy lại.

Mấy năm qua lúc nào y cũng nghĩ, mình giữ Tạp La lại dốc lòng dạy dỗ, liệu có thể thuần hóa hắn ta để hắn ta giúp mình khi ngày đó đến không?

Có lẽ Tạp La đã tốt hơn, cũng có thể là tài giả bộ tinh ranh hơn, Nhạc Vô Trần chưa thể chắc chắn.

Nhạc Vô Trần chưa bao giờ đánh cược, vì thế y thật lòng mong chờ sẽ không cược nhầm vào ván cược được mưu tính nhiều năm này.

Mà lúc này, bên trong phòng ngủ của Từ Hành Chi, trong lúc mơ màng, Từ Hành Chi cảm thấy có người đi tới dịch chăn cho mình, khẽ xoa vết thương sau lưng cậu.

Chạm vào vết thương sẽ rất đau, khi tỉnh táo cậu còn kiềm chế được chứ bây giờ cậu đang mê man, không để ý gì đã rên lên.

Người xoa eo cậu bỗng khựng tay lại, lời quan tâm buột ra khỏi miệng: “Đau hả?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Hành Chi giật mình mở mắt ra, xoay người qua, thấy Từ Bình Sinh quỳ bên cạnh giường, chưa kịp giấu vẻ ngập tràn lo lắng.

Từ Hành Chi khẽ lên tiếng: “Huynh trưởng?”

Từ Bình Sinh hơi khựng lại, sau đó dùng giọng nói nhỏ hơn cả giọng Từ Hành Chi đáp lại: “Ừ.”

Ngay sau đó, cậu ta không muốn để Từ Hành Chi nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của mình nên cúi đầu xuống nắm tay Từ Hành Chi, bóp một cái, nhận ra cái lò lửa ngày xưa đã cháy hết than, bây giờ nhiệt độ ở tay còn thấp hơn cậu ta nhiều, mắt càng cay hơn: “Sao lại lạnh thế này? Trên người còn khó chịu không?”

Từ Hành Chi thấy lòng mình ấm áp, nhổm người dậy, thì thào: “Có.”

Từ Bình Sinh ngồi vào bên giường, trách móc: “Liều lĩnh quá mức, ta biết ngay sớm muộn gì cũng có một ngày biến thành thế này mà!”

Từ Hành Chi rất khao khát tình thân, nhân cơ hội dựa vào lòng Từ Bình Sinh, làm nũng một cách không thuần thục cho lắm: “Vâng, Hành Chi biết sai rồi… Ca ca ơi, đệ lạnh lắm.”

“Ngươi…” Từ Bình Sinh cứ như thấy được cậu nhóc sợ sâu thút thít không ngừng trong ngôi miếu đổ nát khi còn bé, trái tim chua xót mềm mại từng đợt, cậu ta cầm cái tay lạnh căm lên hà hơi: “Bao lớn rồi, khó chịu chỉ biết gọi ca ca thôi, có tiền đồ không hả?”

Từ Hành Chi càng tợn hơn: “Ca ca ơi.”

“Không được làm nũng!”

Mắng câu thứ hai xong, Từ Bình Sinh dùng bàn tay đệm sau đầu Từ Hành Chi để cậu nằm thoải mái hơn, miệng vẫn lải nhải, dường như đụng vào người này là cậu ta có vô số lời oán hận muốn nói.

Từ Hành Chi mê man choáng váng nhưng vui vẻ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, ai ngờ không cẩn thận hùa theo sai, bị Từ Bình Sinh giận dữ ấn trán.

Từ Hành Chi mỉm cười, cảm thấy mình như chìm vào giấc mơ đẹp, chỉ mong mãi mãi không tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau