Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 153: Ngoại truyện 1 (13)
Theo ký ức của Nhạc Vô Trần, ở kiếp trước, cửu vĩ xà lẩn trốn tìm được một người bạn, hai con rắn quyết định dừng chân ở núi Bình Định, đào hang đi trong lén lút, giao cấu song tu làm cho tu vi của cả hai đều tăng mạnh, do đó nổi lên ý nghĩ làm hại sinh linh trong thành.
Nhạc Vô Trần che giấu hơi thở, tới thăm núi Bình Định trước nhưng không tìm thấy bóng dáng hai con nghiệt súc đó, trong lòng đã có kết quả.
Sống lại một đời, có rất nhiều chuyện y không thể can thiệp vào được.
Nếu y không hề tìm kiếm gì mà đi thẳng tới núi Bình Định, các đệ tử đi theo ắt sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, cửu vĩ xà rất xảo quyệt, có thể tự do co rút hoặc phóng to cơ thể, một khi chúng nó nhận ra điều gì đó không đúng, nhân lúc song tu chưa xong, cả hai lén chuồn mất, bọn họ sẽ mất ưu thế dẫn đường, chỉ đành đuổi theo hai con vật đó chạy tán loạn khắp nơi.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nhạc Vô Trần quyết định tất cả đều tuân theo kiếp trước, cho các đệ tử đuổi theo dấu vết cửu vĩ xà chạy trốn để lại ở dọc đường, để mặc cửu vĩ xà tu luyện cho chúng lơ là cảnh giác.
Lần này, chắc chắn y sẽ không để con nghiệt súc ấy được như ý muốn, chắc chắn sẽ không để Hành Chi độ kiếp trong mạo hiểm.
Chỉ có bốn mươi chín đạo thiên lôi Nguyên anh, Nhạc Vô Trần này vẫn chịu được.
Mười ngày sau, núi Nguyên Nhân, Thưởng Phong Quan.
Mây vờn giữa núi, ánh nắng đang độ rực rỡ nhất, là cảnh tượng vạn sự thành công, Nguyên Như Trú đứng trước cổng núi, tự tạo nên phong cảnh đẹp đẽ, các đệ tử của bốn môn phái nối đuôi nhau đi ra, do Khúc Trì dẫn dắt, lần lượt từng người ngự kiếm bay đi.
Nguyên Như Trú kỹ tính, nhận trách nhiệm đi cuối cùng. Sau khi kiểm kê xác nhận số lượng các đệ tử đi theo không có gì sai sót xong, nàng đang định đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi mình: “Nguyên sư muội.”
Nàng vừa nghe giọng nói này là biết đó là ai ngay, bèn khẽ cười nhìn lại: “Từ sư huynh.”
Đương nhiên Từ sư huynh này không phải Từ sư huynh kia.
Dù sao Từ Bình Sinh và Từ Hành Chi cũng là huynh đệ ruột, mấy năm qua bên nhau sớm chiều, khó tránh khỏi có những điểm tương đồng, không cần hai người nói thẳng, người khác đều có thể đoán ra quan hệ của họ. Đương nhiên Nguyên Như Trú cũng không ngoại lệ.
Từ Bình Sinh thân là huynh trưởng, mặc dù không khí phách tiêu sái như vị Từ sư huynh chân chính kia, nhưng cậu ta hơn ở kiên cường sạch sẽ, hệt như tùng bách, trên người có hương thơm lành lạnh tĩnh mịch của lá thông, âm thầm dẫn tới không ít nữ đệ tử trong Phong Lăng lặng lẽ mến mộ.
Người xưa giờ luôn lạnh nhạt kiệm lời đối diện với nàng lại hơi bối rối, mắt lóe lên, rụt rè nói: “Sư phụ bảo ta dặn riêng Nguyên sư muội một câu, chú ý an toàn. Nếu gặp phải cửu vĩ xà thì đừng ham chiến, mau chóng về bẩm báo.”
“Ta biết chừng mực.” Nguyên Như Trú nói: “Nhờ Từ sư huynh chuyển lời với Thanh Tĩnh Quân, núi Bình Định cách nơi này không xa, mà chắc gì cửu vĩ xà đã trốn trong núi Bình Định, chưa đến nửa ngày ắt sẽ quay về, xin Thanh Tĩnh Quân không cần lo lắng.”
Từ Bình Sinh im lặng gật đầu.
Nguyên Như Trú cho rằng cậu ta đã hoàn thành nhờ vả của sư phụ, bèn nói: “Nếu huynh không còn chuyện gì khác thì ta đuổi theo Khúc sư huynh và mọi người đây.”
Từ Bình Sinh hơi cuống lên: “Ta còn một câu muốn nói.”
Thiếu nữ quay đầu lại một lần nữa.
“Chú ý an toàn.” Từ Bình Sinh kìm nén đỏ bừng cả mặt mới khó khăn rặn ra được nửa câu sau: “Đây là ta nói.”
Nguyên Như Trú hơi ngớ người rồi nhe răng khẽ cười, khách sáo lịch sự cúi người cảm ơn: “Cảm ơn Từ sư huynh.”
Tiễn Nguyên Như Trú đi xong, Từ Bình Sinh quay về với cơ thể căng cứng, vuốt lồng ngực thở phào không ngừng.
Nói ra rồi. Nói ra thật rồi.
Từ Bình Sinh không nhịn được cười, lại biết không được như thế bèn cố gắng hết sức ghìm khóe miệng xuống, nhưng trong mắt đong đầy ánh mặt trời, chiếu cho gương mặt trang nghiêm lạnh như băng của cậu ta có thêm đôi phần tươi sáng.
Cậu ta mừng rỡ đi về sân sau của Thưởng Phong Quan, định báo lại việc Khúc Trì và Nguyên Như Trú đã đi với Thanh Tĩnh Quân, ai ngờ lúc cậu ta đi vòng qua một cái đình nhỏ, đúng lúc nhìn thấy một người đang ngồi trên đầu tường sân sau, lặng lẽ lật người vào bên trong Thưởng Phong Quan.
Ban đầu Từ Bình Sinh tưởng đó chỉ là một tên trộm xui xẻo liều lĩnh, nhưng từ trước đến giờ cậu ta nhạy cảm lại tinh mắt, nhìn lại lần nữa thì ngạc nhiên nhận ra màu mắt của kẻ kia khác thường!
Người của ma đạo?!
Người kia không dám vận linh lực, cực kỳ chăm chú hì hục trèo tường, lại thêm Từ Bình Sinh đi một mình, có một ngôi đình nhỏ che chắn, vì thế người kia không phát hiện ra Từ Bình Sinh.
Đắm mình trong sự chỉ dạy của Thanh Tĩnh Quân nhiều năm, tu vi của Từ Bình Sinh đã đạt đến Kim đan cấp năm, gặp phải điều khác thường, cậu ta đã có khả năng tự mình đảm đương, vì thế cậu ta không trốn trong bóng tối mà bước ra, gằn giọng quát: “Ngươi là ai?”
Thanh niên mặc đồ đen giật mình, suýt thì ngã từ trên đầu tường xuống: “Ôi mẹ ơi.”
Hắn hoảng hốt nằm bò trên tường, tới khi tìm thấy bóng dáng thon dài của Từ Bình Sinh rút kiếm đứng đó, hắn hùng hồn ngang nhiên suỵt với cậu ta.
Từ Bình Sinh bị hắn suỵt mà sững sờ, không hiểu tại sao người này lại có mặt mũi không bỏ chạy.
Thanh niên đang ngồi trên tường theo kiểu mỗi chân ở một bên tường, tư thế không lịch sự lắm nhưng hắn chẳng cần thể diện, dùng một chân giẫm vào mép khe nhỏ giữa gạch xanh đột nhiên xuất hiện trên bức tường bên này, hai khuỷu tay chống lên mặt tường, mắt phượng xanh xám nhìn chằm chằm Từ Bình Sinh, cười nói: “Vị tiểu ca này, tạo điều kiện tí đi.”
Từ Bình Sinh rút hết kiếm Thanh Phong ra khỏi vỏ, trừng mắt khinh thường: “Thằng nhóc ma đạo kia, ngươi tới đây vì mục đích gì?”
Người trên tường thẳng thắn đáp lại: “Tới tìm một vị kiếm hữu ôn chuyện xưa.”
“Kiếm hữu?” Từ Bình Sinh cười khẩy, chỉ coi tên ma đạo đó không thành thật, nói dối mà hạ bút thành văn.
“Người mặc quần áo giống ngươi ấy. Trông cũng hơi giống ngươi.” Thanh niên coi bức tường thành cái giường hơi chật, nằm nhoài trên đó chống cằm cười nói: “Tên là Từ Hành Chi, ngươi có biết hắn không?”
Từ Bình Sinh: “...”
Cậu ta nổi gân xanh lên: “Ngươi và hắn là kiếm hữu?”
Thanh niên nói một cách tự nhiên: “Tiểu ca quen hắn sao, có thể dẫn đường cho ta không?”
Dù đã ấn thằng nhóc không hiểu chuyện kia xuống quất cho mười mấy phát chổi lông gà trong lòng rồi, vẻ mặt Từ Bình Sinh vẫn nặng nề như nước: “Ta là huynh trưởng của hắn, sao ta không biết hắn có kiếm hữu nào như ngươi?”
Mắt thanh niên sáng lên, nửa người trên lười biếng nhoài trên đầu tường hơi nhổm lên: “Ơ, là huynh trưởng à! Hành Chi hay nhắc đến ngươi với ta lắm. Huynh trưởng, lần đầu gặp mặt, ta là Tạp Tứ. Món quà mọn không đủ thể hiện hết lòng thành.”
Từ Bình Sinh đột nhiên thấy có gì đó vụt qua mắt, vô thức túm lấy nó, giữa ngón tay có thêm một xâu hoa ngô đồng màu tím nhạt.
Từ Bình Sinh tức giận, vứt hoa đi: “Gọi linh tinh gì đấy? Ai là huynh trưởng của ngươi?”
Tạp Tứ mặt dày: “Hành Chi là kiếm hữu của ta, đương nhiên huynh trưởng của hắn cũng là huynh trưởng của ta rồi… Huynh trưởng ơi, Hành Chi có ở đây không, ta muốn tìm hắn đọ kiếm.”
Giọng điệu Từ Bình Sinh lạnh lùng cứng rắn: “Không có ở đây.”
Người này luôn miệng gọi Hành Chi, Hành Chi, sao Hành Chi chưa bao giờ nói gì tới chuyện cậu có một người bạn không thuộc chính đạo mặt dày thế này với cậu ta?
Xem ra tên nhóc này giỏi quá rồi, chuyện này mà cũng dám tự ý làm chủ, che giấu cậu ta?
Nghe nói Từ Hành Chi không ở đây, Tạp Tứ hơi thất vọng nhưng khi hắn nhìn sang kiếm Thanh Phong trên tay Từ Bình Sinh, mắt hắn bỗng sáng lên, như một chàng lãng tử phong lưu nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế: “Kiếm tốt.”
Từ Bình Sinh: “...”
Ánh mắt đưa tình ấy của hắn khiến Từ Bình Sinh rợn người, cậu ta nắm chặt chuôi kiếm nhìn xung quanh, muốn nhân lúc tên điên khùng này chưa bị phát hiện, đuổi hắn đi, ai ngờ lúc cậu ta nhìn lại phía tường thì Tạp Tứ đã mất dạng.
Trong lúc cậu ta ngạc nghiên ngờ vực, giọng Tạp Tứ vang lên ở nơi gần sát cậu ta: “Ôi chao, đá Mạc Tà thượng hạng thật này!”
Không dông dài với người này thêm câu nào, Từ Bình Sinh vung kiếm đâm về phía phát ra âm thanh, cổ tay bị giữ lại giữa không trung!
Tạp Tứ nắm chặt tay phải cậu ta, nâng kiếm cậu ta lên, hai mắt sáng bừng, thân thiết nói: “Huynh trưởng ơi, ngươi lấy đá Mạc Tà này ở đâu thế, có thể cho ta biết không?”
Từ Bình Sinh giận dữ, cố gắng giật cổ tay ra nhưng giằng mấy lần không được, cậu ta bèn nắm tay trái lại đấm Tạp Tứ, mấy lần tấn công đều bị hắn hời hợt dùng cùi chỏ đỡ được, thậm chí còn nhân lúc phòng thủ của Từ Bình Sinh bị hổng mà bỉ ổi sờ tóc cậu ta.
Từ Bình Sinh tức đau cả phổi, không quan tâm có đẹp hay không nữa, nhấc chân lên đá vào xương cẳng chân ở mặt trước của Tạp Tứ.
Tạp Tứ không phòng bị bên dưới, kêu một tiếng rồi buông tay ra, ôm chỗ đau nhảy lên mấy lần, hít sâu: “Này này, ngươi thuộc họ con lừa đấy à?”
Từ Bình Sinh chưa bị xúc phạm như thế bao giờ, cáu đến mức không muốn giữ phong phái quân tử lạnh lùng nữa, mặt hơi ửng đỏ, không dám hét to quá, sợ khiến người khác chú ý, đến lúc đó Hành Chi không giải thích rõ được, cậu ta chỉ đành gầm nhẹ: “Tên khốn nhà ngươi!”
“Hai người là huynh đệ ruột à?” Tạp La cũng nhỏ giọng oán giận: “Chạm cái cũng không được, yếu ớt. Hành Chi đâu như thế.”
Hai mắt Từ Bình Sinh tối sầm.
Cậu ta? Cậu ta yếu ớt?
Từ Bình Sinh nổi lên nỗi xúc động muốn đuổi đánh Tạp Tứ một trận tơi bời, không kiềm chế nổi, nhưng cậu ta biết làm ầm lên không phải chuyện tốt, vì thế đuổi Tạp Tứ đi như xua gà: “Hành Chi không ở đây, sư phụ ta Thanh Tĩnh Quân thì có đó, nếu ngươi tiếp cận bừa bãi, ta sẽ mời sư phụ ra nói chuyện với ngươi!”
Tạp Tứ nghẹn lời.
Thanh Tĩnh Quân quả thực là thiên tài kiếm tu hiếm có trên thế gian nhưng Tạp tứ sống bên cạnh thúc thúc Tạp La từ nhỏ, dù chưa từng chịu ơn sát thần ấy bao nhiêu nhưng vẫn có nửa ơn thầy trò.
Tạp La bỏ mạng dưới tay Nhạc Vô Trần là lẽ thường về thắng bại của nhà binh, Tạp Tứ không đến nỗi hận Nhạc Vô Trần nhưng không muốn chủ động nhảy tới trước mắt y để tự chuốc khổ.
Hắn xoa cẳng chân, tập tễnh trèo lên tường lần nữa, trước khi đi còn quay đầu lại, lưu luyến nói: “Lần sau chúng ta đấu một trận đi. Ta muốn thử đánh chém với bảo kiếm được rèn từ đá Mạc Tà sẽ thế nào…”
Từ Bình Sinh vô cùng hung dữ cắt ngang lời hắn: “Cút!”
Đuổi thằng nhóc ma đạo đáng ghét như con ruồi xanh đi xong, Từ Bình Sinh không vội cất kiếm vào vỏ mà giơ kiếm Thanh Phong lên trước mặt, cẩn thận xoa vuốt vuốt xem xét một lượt.
Thanh kiếm này do Từ Hành Chi luyện ra từ một tảng đá.
Lúc đó, Từ Hành Chi bưng kiếm đến gặp cậu ta không hề nhắc đến giá trị của đá ban đầu, chỉ khen ngợi qua loa: “Huynh trưởng, huynh thấy thế nào? Đẹp chứ. Đệ làm bội kiếm cho huynh, đảm bảo khí phách hơn các đệ tử khác!”
Nghĩ tới thanh niên hăng hái hớn hở ấy, trái tim Từ Bình Sinh vừa chua xót vừa mềm nhũn, trân trọng nhét lưỡi kiếm vào vỏ, đổi hướng đi tới gian điện nghỉ ngơi của Từ Hành Chi.
Chừng một khắc sau.
Từ Bình Sinh sải bước đi ra khỏi điện của Từ Hành Chi, dường như còn chê mức độ khuyên bảo của mình chưa đủ, xoay người lại nhấn mạnh lần nữa: “Sau này bớt qua lại với kẻ không đứng đắn ấy đi!”
Từ Hành Chi cúi đầu đứng nghiêm, ỉu xìu đáp: “Vâng.”
Lúc này Từ Bình Sinh mới cất vẻ mặt nghiêm khắc đi, cất bước đi ra, vừa đi vừa thấy khó hiểu.
Rõ ràng muốn nói rõ mặt lợi mặt hại với Hành Chi, bảo cậu sau này không nên giao du với kẻ lỗ mãng ấy là được, sao cuối cùng lại thành dạy dỗ cậu rồi?
Từ Hành Chi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Từ Bình Sinh biến mất, xoa ngực, than thở từ tận đáy lòng: “Sợ chết đi được. Tạp Tứ đần quá thể, bị sư phụ phát hiện thì thôi đi, sao lại bị huynh trưởng bắt được chứ?”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều ở trong điện của Từ Hành Chi. Mạnh Trọng Quang ân cần rót một chén nước, kéo Từ Hành Chi ngồi xuống, nói mấy lời thân thiết an ủi cậu.
Còn Cửu Chi Đăng nhìn bóng lưng Từ Bình Sinh đi khỏi đó, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Bình thường tam sư huynh không phải người thích chưng diện, sao trên đầu lại cài một đó hoa ngô đồng nở rộ chứ?
Bên khác.
Từ Bình Sinh khó hiểu đi về phía trước, lúc đi ngang qua hai gian điện nhỏ gần đó, ánh mắt tình cờ xoay chuyển, cậu ta nhìn thấy Chu Bắc Nam đứng ở trên hành lang trước điện của mình, Chu Bắc Nam quay lưng về phía cậu ta, cúi người nói chuyện với một người khác.
Hai người rất gần nhau, hệt như đang làm chuyện liên quan đến lưỡi!
Chu Bắc Nam thân hình cao lớn, mà người đối diện lại nhỏ bé hơn hẳn so với cậu ta, bị che kín hết, Từ Bình Sinh chỉ có thể dựa vào thắt lưng xanh nhạt bị gió thổi tung để đoán có lẽ người đó là đệ tử của Thanh Lương Cốc.
Từ Bình Sinh lập tức nghĩ ra, lần này ra ngoài đuổi bắt cửu vĩ xà, trừ Nguyên Như Trú ra, còn có một nữ đệ tử dược tu của Thanh Lương Cốc đi cùng, mặt mũi khá xinh xắn.
Liên tục đụng phải chuyện lạ, Từ Bình Sinh chỉ coi hôm nay mình kỵ ra ngoài, cậu ta bèn giả làm người mù, bước nhanh chân hơn, đi qua gian điện nhỏ.
Cậu ta đi được mấy bước thì có một nữ đệ tử thanh tú mặc áo xanh bưng ba bốn lọ thuốc đi tới từ phía đối diện.
Từ Bình Sinh bỗng dừng lại, lẳng lặng nhìn cô gái đó, vẻ mặt biến đổi khó lường.
Cô gái thấy cậu ta dừng bước thì không nghĩ gì nhiều, cung kính chào hỏi theo đúng lễ nghĩa: “Từ sư huynh.”
Mi tâm Từ Bình Sinh bỗng giật giật.
Chỉ có hai nữ đệ tử, một người vừa được mình tiễn đi, người còn lại đang đứng trước mặt mình.
Thế rốt cuộc đệ tử Thanh Lương Cốc thân mật với Chu Bắc Nam là ai?
Nhạc Vô Trần che giấu hơi thở, tới thăm núi Bình Định trước nhưng không tìm thấy bóng dáng hai con nghiệt súc đó, trong lòng đã có kết quả.
Sống lại một đời, có rất nhiều chuyện y không thể can thiệp vào được.
Nếu y không hề tìm kiếm gì mà đi thẳng tới núi Bình Định, các đệ tử đi theo ắt sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, cửu vĩ xà rất xảo quyệt, có thể tự do co rút hoặc phóng to cơ thể, một khi chúng nó nhận ra điều gì đó không đúng, nhân lúc song tu chưa xong, cả hai lén chuồn mất, bọn họ sẽ mất ưu thế dẫn đường, chỉ đành đuổi theo hai con vật đó chạy tán loạn khắp nơi.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nhạc Vô Trần quyết định tất cả đều tuân theo kiếp trước, cho các đệ tử đuổi theo dấu vết cửu vĩ xà chạy trốn để lại ở dọc đường, để mặc cửu vĩ xà tu luyện cho chúng lơ là cảnh giác.
Lần này, chắc chắn y sẽ không để con nghiệt súc ấy được như ý muốn, chắc chắn sẽ không để Hành Chi độ kiếp trong mạo hiểm.
Chỉ có bốn mươi chín đạo thiên lôi Nguyên anh, Nhạc Vô Trần này vẫn chịu được.
Mười ngày sau, núi Nguyên Nhân, Thưởng Phong Quan.
Mây vờn giữa núi, ánh nắng đang độ rực rỡ nhất, là cảnh tượng vạn sự thành công, Nguyên Như Trú đứng trước cổng núi, tự tạo nên phong cảnh đẹp đẽ, các đệ tử của bốn môn phái nối đuôi nhau đi ra, do Khúc Trì dẫn dắt, lần lượt từng người ngự kiếm bay đi.
Nguyên Như Trú kỹ tính, nhận trách nhiệm đi cuối cùng. Sau khi kiểm kê xác nhận số lượng các đệ tử đi theo không có gì sai sót xong, nàng đang định đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi mình: “Nguyên sư muội.”
Nàng vừa nghe giọng nói này là biết đó là ai ngay, bèn khẽ cười nhìn lại: “Từ sư huynh.”
Đương nhiên Từ sư huynh này không phải Từ sư huynh kia.
Dù sao Từ Bình Sinh và Từ Hành Chi cũng là huynh đệ ruột, mấy năm qua bên nhau sớm chiều, khó tránh khỏi có những điểm tương đồng, không cần hai người nói thẳng, người khác đều có thể đoán ra quan hệ của họ. Đương nhiên Nguyên Như Trú cũng không ngoại lệ.
Từ Bình Sinh thân là huynh trưởng, mặc dù không khí phách tiêu sái như vị Từ sư huynh chân chính kia, nhưng cậu ta hơn ở kiên cường sạch sẽ, hệt như tùng bách, trên người có hương thơm lành lạnh tĩnh mịch của lá thông, âm thầm dẫn tới không ít nữ đệ tử trong Phong Lăng lặng lẽ mến mộ.
Người xưa giờ luôn lạnh nhạt kiệm lời đối diện với nàng lại hơi bối rối, mắt lóe lên, rụt rè nói: “Sư phụ bảo ta dặn riêng Nguyên sư muội một câu, chú ý an toàn. Nếu gặp phải cửu vĩ xà thì đừng ham chiến, mau chóng về bẩm báo.”
“Ta biết chừng mực.” Nguyên Như Trú nói: “Nhờ Từ sư huynh chuyển lời với Thanh Tĩnh Quân, núi Bình Định cách nơi này không xa, mà chắc gì cửu vĩ xà đã trốn trong núi Bình Định, chưa đến nửa ngày ắt sẽ quay về, xin Thanh Tĩnh Quân không cần lo lắng.”
Từ Bình Sinh im lặng gật đầu.
Nguyên Như Trú cho rằng cậu ta đã hoàn thành nhờ vả của sư phụ, bèn nói: “Nếu huynh không còn chuyện gì khác thì ta đuổi theo Khúc sư huynh và mọi người đây.”
Từ Bình Sinh hơi cuống lên: “Ta còn một câu muốn nói.”
Thiếu nữ quay đầu lại một lần nữa.
“Chú ý an toàn.” Từ Bình Sinh kìm nén đỏ bừng cả mặt mới khó khăn rặn ra được nửa câu sau: “Đây là ta nói.”
Nguyên Như Trú hơi ngớ người rồi nhe răng khẽ cười, khách sáo lịch sự cúi người cảm ơn: “Cảm ơn Từ sư huynh.”
Tiễn Nguyên Như Trú đi xong, Từ Bình Sinh quay về với cơ thể căng cứng, vuốt lồng ngực thở phào không ngừng.
Nói ra rồi. Nói ra thật rồi.
Từ Bình Sinh không nhịn được cười, lại biết không được như thế bèn cố gắng hết sức ghìm khóe miệng xuống, nhưng trong mắt đong đầy ánh mặt trời, chiếu cho gương mặt trang nghiêm lạnh như băng của cậu ta có thêm đôi phần tươi sáng.
Cậu ta mừng rỡ đi về sân sau của Thưởng Phong Quan, định báo lại việc Khúc Trì và Nguyên Như Trú đã đi với Thanh Tĩnh Quân, ai ngờ lúc cậu ta đi vòng qua một cái đình nhỏ, đúng lúc nhìn thấy một người đang ngồi trên đầu tường sân sau, lặng lẽ lật người vào bên trong Thưởng Phong Quan.
Ban đầu Từ Bình Sinh tưởng đó chỉ là một tên trộm xui xẻo liều lĩnh, nhưng từ trước đến giờ cậu ta nhạy cảm lại tinh mắt, nhìn lại lần nữa thì ngạc nhiên nhận ra màu mắt của kẻ kia khác thường!
Người của ma đạo?!
Người kia không dám vận linh lực, cực kỳ chăm chú hì hục trèo tường, lại thêm Từ Bình Sinh đi một mình, có một ngôi đình nhỏ che chắn, vì thế người kia không phát hiện ra Từ Bình Sinh.
Đắm mình trong sự chỉ dạy của Thanh Tĩnh Quân nhiều năm, tu vi của Từ Bình Sinh đã đạt đến Kim đan cấp năm, gặp phải điều khác thường, cậu ta đã có khả năng tự mình đảm đương, vì thế cậu ta không trốn trong bóng tối mà bước ra, gằn giọng quát: “Ngươi là ai?”
Thanh niên mặc đồ đen giật mình, suýt thì ngã từ trên đầu tường xuống: “Ôi mẹ ơi.”
Hắn hoảng hốt nằm bò trên tường, tới khi tìm thấy bóng dáng thon dài của Từ Bình Sinh rút kiếm đứng đó, hắn hùng hồn ngang nhiên suỵt với cậu ta.
Từ Bình Sinh bị hắn suỵt mà sững sờ, không hiểu tại sao người này lại có mặt mũi không bỏ chạy.
Thanh niên đang ngồi trên tường theo kiểu mỗi chân ở một bên tường, tư thế không lịch sự lắm nhưng hắn chẳng cần thể diện, dùng một chân giẫm vào mép khe nhỏ giữa gạch xanh đột nhiên xuất hiện trên bức tường bên này, hai khuỷu tay chống lên mặt tường, mắt phượng xanh xám nhìn chằm chằm Từ Bình Sinh, cười nói: “Vị tiểu ca này, tạo điều kiện tí đi.”
Từ Bình Sinh rút hết kiếm Thanh Phong ra khỏi vỏ, trừng mắt khinh thường: “Thằng nhóc ma đạo kia, ngươi tới đây vì mục đích gì?”
Người trên tường thẳng thắn đáp lại: “Tới tìm một vị kiếm hữu ôn chuyện xưa.”
“Kiếm hữu?” Từ Bình Sinh cười khẩy, chỉ coi tên ma đạo đó không thành thật, nói dối mà hạ bút thành văn.
“Người mặc quần áo giống ngươi ấy. Trông cũng hơi giống ngươi.” Thanh niên coi bức tường thành cái giường hơi chật, nằm nhoài trên đó chống cằm cười nói: “Tên là Từ Hành Chi, ngươi có biết hắn không?”
Từ Bình Sinh: “...”
Cậu ta nổi gân xanh lên: “Ngươi và hắn là kiếm hữu?”
Thanh niên nói một cách tự nhiên: “Tiểu ca quen hắn sao, có thể dẫn đường cho ta không?”
Dù đã ấn thằng nhóc không hiểu chuyện kia xuống quất cho mười mấy phát chổi lông gà trong lòng rồi, vẻ mặt Từ Bình Sinh vẫn nặng nề như nước: “Ta là huynh trưởng của hắn, sao ta không biết hắn có kiếm hữu nào như ngươi?”
Mắt thanh niên sáng lên, nửa người trên lười biếng nhoài trên đầu tường hơi nhổm lên: “Ơ, là huynh trưởng à! Hành Chi hay nhắc đến ngươi với ta lắm. Huynh trưởng, lần đầu gặp mặt, ta là Tạp Tứ. Món quà mọn không đủ thể hiện hết lòng thành.”
Từ Bình Sinh đột nhiên thấy có gì đó vụt qua mắt, vô thức túm lấy nó, giữa ngón tay có thêm một xâu hoa ngô đồng màu tím nhạt.
Từ Bình Sinh tức giận, vứt hoa đi: “Gọi linh tinh gì đấy? Ai là huynh trưởng của ngươi?”
Tạp Tứ mặt dày: “Hành Chi là kiếm hữu của ta, đương nhiên huynh trưởng của hắn cũng là huynh trưởng của ta rồi… Huynh trưởng ơi, Hành Chi có ở đây không, ta muốn tìm hắn đọ kiếm.”
Giọng điệu Từ Bình Sinh lạnh lùng cứng rắn: “Không có ở đây.”
Người này luôn miệng gọi Hành Chi, Hành Chi, sao Hành Chi chưa bao giờ nói gì tới chuyện cậu có một người bạn không thuộc chính đạo mặt dày thế này với cậu ta?
Xem ra tên nhóc này giỏi quá rồi, chuyện này mà cũng dám tự ý làm chủ, che giấu cậu ta?
Nghe nói Từ Hành Chi không ở đây, Tạp Tứ hơi thất vọng nhưng khi hắn nhìn sang kiếm Thanh Phong trên tay Từ Bình Sinh, mắt hắn bỗng sáng lên, như một chàng lãng tử phong lưu nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế: “Kiếm tốt.”
Từ Bình Sinh: “...”
Ánh mắt đưa tình ấy của hắn khiến Từ Bình Sinh rợn người, cậu ta nắm chặt chuôi kiếm nhìn xung quanh, muốn nhân lúc tên điên khùng này chưa bị phát hiện, đuổi hắn đi, ai ngờ lúc cậu ta nhìn lại phía tường thì Tạp Tứ đã mất dạng.
Trong lúc cậu ta ngạc nghiên ngờ vực, giọng Tạp Tứ vang lên ở nơi gần sát cậu ta: “Ôi chao, đá Mạc Tà thượng hạng thật này!”
Không dông dài với người này thêm câu nào, Từ Bình Sinh vung kiếm đâm về phía phát ra âm thanh, cổ tay bị giữ lại giữa không trung!
Tạp Tứ nắm chặt tay phải cậu ta, nâng kiếm cậu ta lên, hai mắt sáng bừng, thân thiết nói: “Huynh trưởng ơi, ngươi lấy đá Mạc Tà này ở đâu thế, có thể cho ta biết không?”
Từ Bình Sinh giận dữ, cố gắng giật cổ tay ra nhưng giằng mấy lần không được, cậu ta bèn nắm tay trái lại đấm Tạp Tứ, mấy lần tấn công đều bị hắn hời hợt dùng cùi chỏ đỡ được, thậm chí còn nhân lúc phòng thủ của Từ Bình Sinh bị hổng mà bỉ ổi sờ tóc cậu ta.
Từ Bình Sinh tức đau cả phổi, không quan tâm có đẹp hay không nữa, nhấc chân lên đá vào xương cẳng chân ở mặt trước của Tạp Tứ.
Tạp Tứ không phòng bị bên dưới, kêu một tiếng rồi buông tay ra, ôm chỗ đau nhảy lên mấy lần, hít sâu: “Này này, ngươi thuộc họ con lừa đấy à?”
Từ Bình Sinh chưa bị xúc phạm như thế bao giờ, cáu đến mức không muốn giữ phong phái quân tử lạnh lùng nữa, mặt hơi ửng đỏ, không dám hét to quá, sợ khiến người khác chú ý, đến lúc đó Hành Chi không giải thích rõ được, cậu ta chỉ đành gầm nhẹ: “Tên khốn nhà ngươi!”
“Hai người là huynh đệ ruột à?” Tạp La cũng nhỏ giọng oán giận: “Chạm cái cũng không được, yếu ớt. Hành Chi đâu như thế.”
Hai mắt Từ Bình Sinh tối sầm.
Cậu ta? Cậu ta yếu ớt?
Từ Bình Sinh nổi lên nỗi xúc động muốn đuổi đánh Tạp Tứ một trận tơi bời, không kiềm chế nổi, nhưng cậu ta biết làm ầm lên không phải chuyện tốt, vì thế đuổi Tạp Tứ đi như xua gà: “Hành Chi không ở đây, sư phụ ta Thanh Tĩnh Quân thì có đó, nếu ngươi tiếp cận bừa bãi, ta sẽ mời sư phụ ra nói chuyện với ngươi!”
Tạp Tứ nghẹn lời.
Thanh Tĩnh Quân quả thực là thiên tài kiếm tu hiếm có trên thế gian nhưng Tạp tứ sống bên cạnh thúc thúc Tạp La từ nhỏ, dù chưa từng chịu ơn sát thần ấy bao nhiêu nhưng vẫn có nửa ơn thầy trò.
Tạp La bỏ mạng dưới tay Nhạc Vô Trần là lẽ thường về thắng bại của nhà binh, Tạp Tứ không đến nỗi hận Nhạc Vô Trần nhưng không muốn chủ động nhảy tới trước mắt y để tự chuốc khổ.
Hắn xoa cẳng chân, tập tễnh trèo lên tường lần nữa, trước khi đi còn quay đầu lại, lưu luyến nói: “Lần sau chúng ta đấu một trận đi. Ta muốn thử đánh chém với bảo kiếm được rèn từ đá Mạc Tà sẽ thế nào…”
Từ Bình Sinh vô cùng hung dữ cắt ngang lời hắn: “Cút!”
Đuổi thằng nhóc ma đạo đáng ghét như con ruồi xanh đi xong, Từ Bình Sinh không vội cất kiếm vào vỏ mà giơ kiếm Thanh Phong lên trước mặt, cẩn thận xoa vuốt vuốt xem xét một lượt.
Thanh kiếm này do Từ Hành Chi luyện ra từ một tảng đá.
Lúc đó, Từ Hành Chi bưng kiếm đến gặp cậu ta không hề nhắc đến giá trị của đá ban đầu, chỉ khen ngợi qua loa: “Huynh trưởng, huynh thấy thế nào? Đẹp chứ. Đệ làm bội kiếm cho huynh, đảm bảo khí phách hơn các đệ tử khác!”
Nghĩ tới thanh niên hăng hái hớn hở ấy, trái tim Từ Bình Sinh vừa chua xót vừa mềm nhũn, trân trọng nhét lưỡi kiếm vào vỏ, đổi hướng đi tới gian điện nghỉ ngơi của Từ Hành Chi.
Chừng một khắc sau.
Từ Bình Sinh sải bước đi ra khỏi điện của Từ Hành Chi, dường như còn chê mức độ khuyên bảo của mình chưa đủ, xoay người lại nhấn mạnh lần nữa: “Sau này bớt qua lại với kẻ không đứng đắn ấy đi!”
Từ Hành Chi cúi đầu đứng nghiêm, ỉu xìu đáp: “Vâng.”
Lúc này Từ Bình Sinh mới cất vẻ mặt nghiêm khắc đi, cất bước đi ra, vừa đi vừa thấy khó hiểu.
Rõ ràng muốn nói rõ mặt lợi mặt hại với Hành Chi, bảo cậu sau này không nên giao du với kẻ lỗ mãng ấy là được, sao cuối cùng lại thành dạy dỗ cậu rồi?
Từ Hành Chi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Từ Bình Sinh biến mất, xoa ngực, than thở từ tận đáy lòng: “Sợ chết đi được. Tạp Tứ đần quá thể, bị sư phụ phát hiện thì thôi đi, sao lại bị huynh trưởng bắt được chứ?”
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều ở trong điện của Từ Hành Chi. Mạnh Trọng Quang ân cần rót một chén nước, kéo Từ Hành Chi ngồi xuống, nói mấy lời thân thiết an ủi cậu.
Còn Cửu Chi Đăng nhìn bóng lưng Từ Bình Sinh đi khỏi đó, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Bình thường tam sư huynh không phải người thích chưng diện, sao trên đầu lại cài một đó hoa ngô đồng nở rộ chứ?
Bên khác.
Từ Bình Sinh khó hiểu đi về phía trước, lúc đi ngang qua hai gian điện nhỏ gần đó, ánh mắt tình cờ xoay chuyển, cậu ta nhìn thấy Chu Bắc Nam đứng ở trên hành lang trước điện của mình, Chu Bắc Nam quay lưng về phía cậu ta, cúi người nói chuyện với một người khác.
Hai người rất gần nhau, hệt như đang làm chuyện liên quan đến lưỡi!
Chu Bắc Nam thân hình cao lớn, mà người đối diện lại nhỏ bé hơn hẳn so với cậu ta, bị che kín hết, Từ Bình Sinh chỉ có thể dựa vào thắt lưng xanh nhạt bị gió thổi tung để đoán có lẽ người đó là đệ tử của Thanh Lương Cốc.
Từ Bình Sinh lập tức nghĩ ra, lần này ra ngoài đuổi bắt cửu vĩ xà, trừ Nguyên Như Trú ra, còn có một nữ đệ tử dược tu của Thanh Lương Cốc đi cùng, mặt mũi khá xinh xắn.
Liên tục đụng phải chuyện lạ, Từ Bình Sinh chỉ coi hôm nay mình kỵ ra ngoài, cậu ta bèn giả làm người mù, bước nhanh chân hơn, đi qua gian điện nhỏ.
Cậu ta đi được mấy bước thì có một nữ đệ tử thanh tú mặc áo xanh bưng ba bốn lọ thuốc đi tới từ phía đối diện.
Từ Bình Sinh bỗng dừng lại, lẳng lặng nhìn cô gái đó, vẻ mặt biến đổi khó lường.
Cô gái thấy cậu ta dừng bước thì không nghĩ gì nhiều, cung kính chào hỏi theo đúng lễ nghĩa: “Từ sư huynh.”
Mi tâm Từ Bình Sinh bỗng giật giật.
Chỉ có hai nữ đệ tử, một người vừa được mình tiễn đi, người còn lại đang đứng trước mặt mình.
Thế rốt cuộc đệ tử Thanh Lương Cốc thân mật với Chu Bắc Nam là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất