Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 28: Vương và vương phi (1)

Trước Sau
Từ Hành Chi không nói câu nào, kéo Đào Nhàn quay đầu chạy.

Mới chạy được hai bước, y lại vội vã dừng lại, chậm rãi lùi về sau mấy bước.

Người đàn ông vốn đang ngồi ngả nghiêng trên vương tọa đột nhiên đứng trước mặt y, tóc hắn ta rủ xuống như thác nước, trong tay còn cầm một ly rượu trái cây, một ít rượu chảy xuống từ khóe miệng hắn ta, bị hắn ta dùng tay lau qua loa, trên mu bàn tay trắng nõn dính một ít rượu.

Hắn ta cười hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Từ Hành Chi nhìn ra đằng sau theo bản năng, người đàn ông kia vẫn ngồi trên vương tọa chống cằm khẽ cười với y.

Y quay đầu lại, cổ bị một bàn tay bóp chặt.

Hai chân cách mặt đất, Từ Hành Chi thấy hơi khó thở, đang định dùng dao găm trên tay lại thấy tay bỗng trống không.

“Dao tốt.” Người đàn ông ung dung ngắm nghía con dao găm vừa giành được: “Lưỡi dao mỏng, chém sắt như chém bùn, là thứ tốt để trừ ma hàng yêu.”

Từ Hành Chi giãy giụa cố gắng đẩy tay người đàn ông ra, nhưng cánh tay đó lại y như thép, không nhúc nhích chút nào.

Đào Nhàn nhào lên muốn đánh hắn ta nhưng người đàn ông còn xem thường việc ra tay với Đào Nhàn, vung tay áo một cái, Đào Nhàn đã bị một luồng gió mạnh thổi bay lên, đụng phải một tượng người rồi lăn xuống ngất xỉu.

Người đàn ông ném dao găm ra bên ngoài, dao xé ra tiếng gió trong không khí, đâm vào bả vai của một tượng người khác.

Bên trong tượng người phát ra tiếng gào thảm thiết khàn khàn kỳ lạ, vang vọng trong cung điện trống vắng ngột ngạt.

“Đây đều là người từng khiến ta không vui.” Người đàn ông không muốn để Từ Hành Chi chết ngay lập tức ở ngay trước mặt. Hắn ta thả Từ Hành Chi đã mất hết sức lực xuống đất, dán vào lỗ tai ong ong của y nói: “Bây giờ hồn phách của bọn chúng đều bị giam trong đống bùn này, không cần biết bọn họ không cam lòng thế nào, bọn họ cũng phải gặp ta mỗi ngày. Nếu không muốn để bạn của ngươi trở thành tượng người của ta thì ngươi phải nghe lời ta.”

Từ Hành Chi ho ra đầy mùi tanh, trong lòng đã tin người này là chủ của hẻm núi Hổ Khiêu, là quỷ vương nắm giữ vạn ngàn âm binh, quỷ tốt: “Ta nghe lời ngươi, ngươi có thể thả hắn ra khỏi hẻm núi Hổ Khiêu không?”

Quỷ vương cẩn thận suy nghĩ một lát: “Ta sẽ giết hắn luôn để hắn đỡ phải chịu khổ hơn một chút.”

Từ Hành Chi nói: “Ngươi đúng là lương thiện.”

Quỷ vương nghe ra ý trào phúng trong lời Từ Hành Chi, khẽ cười không muốn đáp lại.

Từ Hành Chi ho khan mấy tiếng, tứ chi dần có sức.

Y nhổm người dậy: “Ngươi phải đồng ý, chờ ta chết rồi thì ngươi mới xử lý hắn sau.”

Quỷ vương rất hứng thú, hỏi ngược lại: “Ồ? Vì sao?”

“Ta từng cam kết với hắn, hắn sẽ không chết trước ta.” Từ Hành Chi nói: “Không phải ngươi nói ngươi thích trái tim nhân nghĩa của ta sao? Vậy thì giúp nó đi, được không?”

“Ngươi và hắn?” Biểu cảm quỷ vương hơi kỳ lạ: “Ngươi và hắn có quan hệ gì?”

Từ Hành Chi vuốt cổ họng bị bóp tím bầm, tính toán một chút, đưa ra một con số tương đối chính xác: “Ta biết hắn được chừng mười ngày, coi như là người quen.”

Quỷ vương không tin, cười khẩy.

Từ Hành Chi nhìn hắn ta không chớp mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của y, quỷ vương dần thu ý cười lại: “Ngươi muốn cứu hắn sao?”

Từ Hành Chi dùng cánh tay còn lại chống đỡ cơ thể: “Cứu thế nào? Ta còn không cứu được bản thân.”

Quỷ vương: “Có người xông vào hai mươi bảy mê trận của ta, muốn cứu các ngươi. Ngươi muốn kéo dài thời gian, đợi bọn họ đến?”

Từ Hành Chi lau vết máu chảy ra từ khóe môi, không sợ gì hết lau tay vào vạt áo hoa của quỷ vương: “Ta sợ không chờ kịp, nhưng có khi hắn sẽ chờ được.”

Từ khi vào Man Hoang, Từ Hành Chi luôn cảm thấy tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ thanh đao treo trên đầu y đã chém xuống, nếu y không nhân cơ hội này nói cho đã miệng thì chết rồi không nói gì được nữa, chẳng phải uổng phí quá sao.

“Trong hẻm núi Hổ Khiêu có hai mươi bảy mê trận, từ trước đến nay không ai trong Man Hoang có thể phá được. Chỉ có một người đi được vào nơi sâu nhất, bây giờ vẫn đang điên khùng trong ảo cảnh thứ mười ba.” Quỷ vương như phát hiện ra món đồ chơi mới mẻ, đánh giá Từ Hành Chi: “Bạn của ngươi chết chắc rồi.”

Từ Hành Chi hững hờ đáp: “Ờ, hay thật đấy.”

Quỷ vương: “...”

Im lặng một lát, quỷ vương chợt vung quyền nện Từ Hành Chi lăn xuống đất.

Cú đấm này thật sự quá ghê gớm, rất lâu sau đó Từ Hành Chi không nghe, không nhìn thấy gì cả.

Khi y có thể nhìn thấy đồ vật một lần nữa, y đã bị bắt nhốt ở một căn phòng, bị trói trên giường, không biết trúng mê độc gì mà tay chân xụi lơ tê liệt, không thể cử động.

Từ lúc đi vào Man Hoang tới nay, gần như mọi thời khắc Từ Hành Chi đều không thể thả lỏng được, không bị trói thì cũng bị xích, ngay cả trong vòng mười mấy ngày đi đến hẻm núi Hổ Khiêu, Mạnh Trọng Quang luôn dùng dây bạc quấn y vào cạnh hắn mới chịu đi ngủ.

Vì thế trong lúc này, dù bị trói lại như heo chết, Từ Hành Chi vẫn giữ được tâm trạng ổn định.



Quỷ vương nhìn Từ Hành Chi từ trên xuống.

Trên mặt hắn ta không còn biểu cảm gì, nói: “Trừ hắn ra, không ai có thể nói chuyện với ta như vậy.”

Bản tính vui giận thất thường của người này lộ rõ trong mấy lần đối mặt nhưng Từ Hành Chi vẫn làm theo ý mình. Y dùng đầu lưỡi chạm vào vết thương rỉ máu do răng cứa rách bên trong miệng, nói không rõ lời: “Ngươi đáng thương thật đấy.”

“Ngươi rất thú vị.” Quỷ vương lại nở một nụ cười u ám lạnh lẽo như rắn độc: “Nói nhiều thêm đi, sau khi tẩy hồn ngươi sẽ không có cơ hội nói mấy lời kỳ quặc ấy nữa đâu.”

Tẩy hồn.

Từ trước tới nay, sở thích đọc sách của Từ Hành Chi luôn tạp nham, y chẳng còn nhớ mình đọc được ghi chép có liên quan tới bí thuật này trong quyển sách ma quái ở xó xỉnh nào nhưng ít nhất y nhớ rất rõ ràng rằng “tẩy hồn” là pháp thuật mà quỷ tộc và ma đạo hay dùng.

Thuật này phải đưa một tàn hồn không hoàn chỉnh vào trong một cơ thể có hồn phách hoàn chỉnh rồi dùng pháp thuật thôi thúc để ký ức của tàn hồn dần dần đổ vào hồn phách hoàn chỉnh, rất nhanh sau đó, tàn hồn sẽ sinh ra những phần lộn xộn, bao chặt lấy ký ức đầy đủ, bù đắp cho bản thân, cũng thuận thế tẩy bỏ ký ức vốn có của hồn phách hoàn chỉnh.

Sau khi tu hú chiếm tổ chim khách, người thực hiện phép thuật chỉ cần ra tay, dẫn hồn rời khỏi thể xác, đồng thời đổi trái tim còn ấm nóng trong thân xác kia sang thân xác đã chết ban đầu của tàn hồn là có thể khiến người đó sống lại thành công.

Nói đơn giản là quỷ vương bố trí cửa ải, tuyển chọn tỉ mỉ vì muốn dùng một trái tim và thuật tẩy hồn để giúp một người nào đó sống lại.

Không đợi Từ Hành Chi phản kháng, quỷ vương đã không thể chờ đợi được nữa lấy một cái khăn tay đã sờn rách ở viền ngoài trong ngực trái ra rồi trải phẳng.

Chính giữa khăn tay là một nhúm hoa khô theo đó bay lên, trôi nổi bồng bềnh rơi vào ngực Từ Hành Chi.

Trong khăn tay có một bình ngọc khóa hồn nhỏ và đống cánh hoa La Hán đã khô héo.

Quỷ vương quý trọng xoay mở nắp bình đính dây xích ngọc ra, dùng bàn tay che chở, rót một mảnh linh hồn mỏng manh còn sót lại vào trán Từ Hành Chi.

Trong giây phút tàn hồn chui vào trong cơ thể, trán Từ Hành Chi như bị một cái rìu khổng lồ bổ vào, y cong người lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

Từng khung cảnh lướt qua như bay trước mắt y, rất nhiều chi tiết mơ hồ trở nên rõ ràng trong cọ rửa tẩy lọc, sau khi Từ Hành Chi tìm tòi cảnh khó bề phân biệt ban đầu, cuối cùng cũng đón một câu chuyện có màu sắc sặc sỡ.

Sau đó, Từ Hành Chi nằm mơ một giấc mơ dài.

Ngay đoạn đầu giấc mơ đã nói cho y biết, trong giấc mơ này, y tên là Diệp Bổ Y, trong mơ còn có một người khác nữa, người đó tên Nam Ly.

Mười ba năm trước, Diệp Bổ Y cõng một bộ thi thể gặp được Nam Ly.

Nam Ly ngồi trên vách đá mọc đầy hoa La Hán thổi khèn, thỉnh thoảng cúi đầu xuống, nhìn thấy tiểu đạo sĩ Diệp Bổ Y đang cõng xác chết chậm rãi bước đi từng bước một.

Diệp Bổ Y khóc đỏ cả hai mắt, như trái đào nhỏ tươi mọng ướt át, hắn không sợ khóc hỏng mắt, vẫn đang không ngừng dùng tay áo lau mặt.

Nam Ly nhìn hắn rất lâu.

Diệp Bổ Y lại không để ý tới hắn ta, hắn đi mệt thì đặt thi thể xuống đất, thở hổn hển một lúc rồi lại vác thi thể lên, chuẩn bị đi tiếp.

Nam Ly đột ngột lên tiếng nhắc nhở hắn: “Phía trước là hẻm núi Hổ Khiêu, ngươi vẫn muốn đi lên trước sao?”

Diệp Bổ Y đột nhiên nghe thấy tiếng người, giật mình giương mắt lên nhìn hắn ta, đôi mắt quả đào trừng lên như động vật nhỏ nào đó.

Trừng mắt nhìn nhau với Nam Ly một lúc, Diệp Bổ Y mới nhận ra hắn ta là người sống ở Man Hoang.

Hắn há miệng run rẩy rút kiếm ra khỏi vỏ: “Ngươi, ngươi đừng lại đây.”

Nam Ly tung người nhảy xuống vách núi, Diệp Bổ Y sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng chờ hắn mở mắt ra thì Nam Ly đã đi mất dạng.

Trong lúc ngạc nhiên, Diệp Bổ Y bị tiếng nói truyền tới từ sau lưng dọa sợ suýt không cầm vững kiếm.

Nam Ly chắp tay nhìn thi thể sau lưng hắn: “Người này có quan hệ gì với ngươi?”

Diệp Bổ Y nhanh chóng lùi lại mấy bước, áp sát vào vách núi, sốt sắng cầm chặt chuôi kiếm, đáp: “Ta không quen hắn.”

Nam Ly tò mò: “Không quen vậy ngươi cõng hắn làm gì?”

Diệp Bổ Y nói nhỏ nhẹ: “Người đồng đạo, ra tay cứu giúp là chuyện quân tử nên làm... Đây là lời Từ sư huynh dạy bọn ta.”

Nam Ly cười: “Thế Từ sư huynh của các ngươi có dạy ngươi rằng lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta cũng là chuyện quân tử nên làm không?”

Diệp Bổ Y cảm thấy có lý, muốn nhìn Nam Ly nhưng lại nhìn qua chỗ khác luôn khi thấy khuôn mặt đoan chính cực kỳ anh tuấn của hắn ta: “Ngươi, ngươi là người trong Man Hoang sao?”

Nam Ly nhìn chằm chằm vào đôi mắt né tránh đó, không đáp lời.

Thấy Nam Ly cứ nhìn mình chằm chằm, mặt Diệp Bổ Y hơi nóng: “Ta phải đi đây.”

Nam Ly lại giữ cổ tay hắn lại: “Ngươi có mỗi một mình như thế, muốn đi đâu?”

Diệp Bổ Y rất căng thẳng, đáp: “Ngươi mau buông ta ra. Ở thế giới bên ngoài ta từng nghe nói có quỷ vương sống ở hẻm núi Hổ Khiêu, hắn ở đây hàng trăm hàng nghìn năm rồi, ta đâu thể đánh lại hắn.”



Nam Ly hỏi: “Ngươi cõng một bộ thi thể, định đi đâu?”

“Tới một nơi rong bèo mọc um tùm.” Diệp Bổ Y ngây thơ nói: “Ta muốn an táng vị đạo hữu này đàng hoàng.”

“Thế thì ngươi sẽ bận muốn chết luôn.”

Nam Ly cười nhạo: “Mấy ngày nay cực kỳ lạ, không ít người tu đạo liên tục bị quăng vào Man Hoang; dạo trước vùng này còn có sáu bảy tu sĩ chết.”

Diệp Bổ Y trợn tròn hai mắt: “Thật sao? Vậy ai khâm liệm thi thể cho bọn họ?”

Nam Ly: “Man Hoang không có nề nếp phải chôn người đã chết.”

Diệp Bổ Y: “Tại sao?”

Nam Ly không hiểu tại sao mình lại kiên nhẫn giải thích cho Diệp Bổ Y như thế: “Luôn có những yêu ma quỷ quái công phu tu luyện thấp, không tranh giành đồ ăn được, những xác chết đó là bữa tiệc lớn của bọn chúng. Ngươi chôn rồi bọn chúng lại mất công đào ra, thế chẳng phải ngươi gây phiền phức cho người ta à.”

Diệp Bổ Y sốt sắng nói: “Vậy vị đạo hữu này phải làm sao bây giờ... Ta không thể mặc kệ hắn được.”

Nam Ly suy nghĩ một lát, nói: “Ta biết trong hẻm núi Hổ Khiêu có một hồ nước ngọt, xung quanh có núi sông cây cỏ, phong cảnh hợp lòng người. Nếu ngươi tin ta thì đi theo ta đi.”

“Trong hẻm núi Hổ Khiêu có quỷ vương...”

“Ta và quỷ vương kia là người quen.” Nam Ly nói: “Nếu ta nói giúp ngươi thì chắc chắn hắn sẽ đồng ý lời nhờ vả của ngươi.”

“Lừa gạt.” Đôi mắt đen nhánh của Diệp Bổ Y chuyển động: “Ngươi lừa ta, ngươi chính là quỷ vương.”

Lời này khiến Nam Ly ngẩn ra: “Sao ngươi biết...”

Hắn ta nói ra lời đó khiến Diệp Bổ Y hoảng hốt mặt tái mét, cõng thi thể nhanh chân bỏ chạy.

Nam Ly hiểu ý, lắc người một cái khiến con thỏ nhỏ định chạy trốn Diệp Bổ Y va mạnh vào người mình, suýt thì té ngã.

Khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên: “Tiểu đạo sĩ, ngươi dám lừa ta.”

Thanh kiếm Diệp Bổ Y cầm trong tay run rẩy như ngọn nến trước gió, rưng rưng nước mắt: “Ngươi đừng qua đây, ngươi...”

Nam Ly cười nhạo hắn: “Không ai dạy ngươi cách cầm kiếm sao?”

Diệp Bổ Y run lẩy bẩy: “Ta là đệ tử ngoại môn, tư chất không tốt...”

Nam Ly nhịn cười: “Thế đám người ở trong tiên sơn các ngươi có thể làm gì?”

Diệp Bổ Y nức nở: “Quét dọn.”

Nam Ly bật cười ra tiếng.

Hắn ta không muốn che giấu thân phận của mình nữa, công khai đưa ra điều kiện: “Ta cho ngươi một chỗ dung thân, để vị đạo hữu xa lạ này yên ổn xuống mồ. Nhưng ngươi phải đi theo ta.”

Diệp Bổ Y từ chối theo bản năng: “Ta không muốn.”

Nam Ly hỏi ngược lại: “Nếu không thì ngươi có thể đi đâu? Đi tìm đám đạo hữu chết đầy đất của ngươi sao? Hay bị quỷ yêu trong Man Hoang bắt đi, giày vò đến chết? Vào trong Man Hoang mà có được một chỗ che chở không dễ dàng, ta thấy ngươi vừa mắt ta nên mới thu nhận ngươi, ngươi đừng có mà không biết điều.”

Diệp Bổ Y ngẫm nghĩ thấy cũng có lý: “Nhưng mà phải nói rõ trước nhé, ngươi tuyệt đối không được ép ta tự tay giết đạo hữu...”

Trước khi vào đây, hắn nghe nói người trong Man Hoang độc ác tàn nhẫn cực kỳ, phạm nhân lưu vong đều bị các môn phái trừng phạt đẩy vào ngục tù này, các môn phái kết oán đã lâu, một khi có đệ tử môn phái nào phạm phải sai lầm lớn bị đưa vào trong đó, ắt sẽ bị bọn họ chơi đùa đủ kiểu, đùa đủ rồi thì tàn sát.

Hắn rất sợ Nam Ly đưa hắn về vì có mưu đồ gây rối, rắp tâm làm gì đó.

Nam Ly: “Ngươi yên tâm, công phu mèo cào đấy của ngươi chỉ có thể bị bọn họ giết thôi.”

Diệp Bổ Y nghĩ thêm, cảm thấy lời này rất có lý: “Ừ!”

Nam Ly nhìn vẻ sững sờ ngây ngốc này của hắn, tâm trạng tốt lên: “Đạo sĩ ngốc.”

Diệp Bổ Y lại hỏi: “Nhưng ta thế này thì giúp ngươi làm gì được chứ?”

Nam Ly vỗ đầu hắn: “Quét dọn.”

Nam Ly dẫn Diệp Bổ Y ngốc nghếch mịt mờ đi về hẻm núi Hổ Khiêu, giúp hắn an táng vị đạo hữu xa lạ ở cạnh hồ có phong cảnh đẹp nhất nơi đây.

Đêm đó, Diệp Bổ Y quét dọn cả đêm trong phòng Nam Ly, cũng khóc suốt cả một đêm khiến hai mắt sưng thành trái đào nhỏ.

Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, Bồng môn kim thủy vị quân khai*.

*Trước đây chưa từng có vị khách nào quét đường hoa, Bây giờ mới vì bạn mà mở cửa cỏ bồng. – Tham khảo dịch nghĩa trên thivien

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau