Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 35: Trời xui đất khiến
Tới nửa đêm tiệc rượu mới giải tán, Từ Hành Chi trở về điện phía đông, thay bộ lễ phục dính đầy mùi rượu về thường phục, lần sờ theo tủ sách chứa giấy bút đi đến thiên điện, thắp đèn dầu lên, bắt đầu chép kinh.
Nhưng tối uống nhiều rượu quá, thiên điện lại không có lửa than, khí lạnh nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa chép sách là một việc rất hao tổn tinh thần, chưa đến một khắc, men say dâng lên khiến Từ Hành Chi thấy bút như nặng nghìn cân, cơn lạnh và buồn ngủ cùng ập tới, bấm nhân trung mấy lần cũng không có tác dụng.
Rất nhanh sau đó y gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, ai đó gõ cửa thiên điện: “Sư huynh, là đệ đây. Đệ có thể vào không?”
Dưới sự thúc ép của men say, hôm nay lại đấu hai trận, Từ Hành Chi đã ngủ say, đương nhiên sẽ không đáp lại tiếng gọi cửa.
Gọi cửa không được, Cửu Chi Đăng đứng ngoài hơi mím môi: “Sư huynh, đệ xin mạo muội.”
Hắn ta bưng một chậu than vào, dùng mũi chân móc cánh cửa, đóng cửa lại, tầm mắt nhìn quanh mấy vòng mới nhìn về phía Từ Hành Chi đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Chi Đăng không nghĩ gì nhiều. Hắn ta bỏ chậu than xuống, vòng qua Từ Hành Chi nhìn kinh văn mới chép được đoạn mở đầu, sau đó hắn ta lấy cuộn sách thẻ tre, cất vào trong ngực.
Trong thiên điện có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, Cửu Chi Đăng quỳ trên giường, xắn tay áo lên dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, mang đệm chăn thật dày tới rồi mới quay lại bàn, cung kính nói với Từ Hành Chi ngủ say: “Sư huynh, đệ xin mạo phạm.”
Sau đó, hắn ta dùng một tay đỡ gáy Từ Hành Chi, một tay đỡ dưới đầu gối Từ Hành Chi, ôm y vào lòng.
Từ Hành Chi ngủ bị lạnh, đang ngủ lại bị ai đó bế lên, y chỉ cảm thấy rất ấm áp, vô thức vùi vào trong lòng Cửu Chi Đăng, áp trán vào lồng ngực hắn ta.
Cách lớp quần áo, Cửu Chi Đăng cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ cơ thể Từ Hành Chi, nghĩ đến nguyên nhân sư huynh biến thành thế này, hắn ta vô thức giảm nhẹ giọng xuống mức thấp nhất: “Sư huynh, lạnh không?”
Từ Hành Chi lắc đầu: “Không lạnh.”
Nói là không lạnh chứ lòng bàn tay, gan bàn chân của y đều lạnh buốt. Cửu Chi Đăng đặt y lên giường, đang định lấy chăn đắp cho y thì cơ thể Từ Hành Chi chuyển động, xiêm y rộng cũng hơi lỏng ra, để lộ một mảng trắng sau eo.
Rõ ràng đó chỉ là bộ phận không quá quan trọng, Cửu Chi Đăng nhìn thấy lại đỏ ửng cả tai, hoảng loạn nhìn qua chỗ khác, muốn kéo xiêm y lại cho Từ Hành Chi.
Nhưng hắn ta vừa chạm tay vào, Từ Hành Chi đã đè lại.
Y ậm ờ nói một câu rất nhỏ: “Đừng chạm vào, đau eo.”
Ở cạnh Từ Hành Chi nhiều năm, Cửu Chi Đăng biết gần như mỗi một bộ phận trên người y đều từng bị thương, đương nhiên phần eo cũng không ngoại lệ.
Hôm nay y đấu hai trận, lao lực quá mức, lại ngồi lâu uống rượu, sợ là eo không chịu nổi.
Nhưng Cửu Chi Đăng nhìn mảng trắng mịn, suy nghĩ không chịu khống chế chệch khỏi quỹ đạo.
Yết hầu hắn ta căng thẳng đến mức hơi cuộn lại, biểu cảm trên mặt dần dần từ bình tĩnh biến thành dòng nước ngầm cuồn cuộn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, hắn ta quỳ nửa người xuống, ôm chặt Từ Hành Chi vào trong lòng, hưng phấn tới mức toàn bộ nội tạng đều nóng bừng bừng.
Mảng trắng mịn quyến rũ kia khiến hắn ta quên cả hình tượng, nhỏ giọng gọi: “Sư huynh, sư huynh...”
Eo Từ Hành Chi đau nhức, khẽ than: “Ui...”
Tiếng ui suýt ép Cửu Chi Đăng phát điên, hắn ta càng siết chặt tay hơn, như cầm sợi dây dài nhảy xuống vách núi, giằng co qua lại giữa mất khống chế phóng túng và lý trí.
Rất nhanh sau đó, hắn ta nhắm thẳng vào đôi môi thở ra từng đợt hơi men kia, cắn nó mà chẳng có chút kinh nghiệm nào hết.
Từ Hành Chi “shhh” một tiếng. Y đang ngủ mà bị đau, nhưng cơn mệt mỏi khiến y không mở mắt ra nổi, y chỉ biết đẩy vai người phía trước theo bản năng: “Trọng Quang, đừng nghịch. Sư huynh buồn ngủ...”
Cửu Chi Đăng bỗng nhiên bừng tỉnh, thoát khỏi cơn mê muội, chật vật xuống giường, ngây người xoa nhẹ đôi môi dính đầy mùi rượu một lúc lâu rồi vội vàng đắp kín chăn cho Từ Hành Chi, vung tay áo lên thổi tắt nến rồi chạy nhanh ra khỏi thiên điện.
Cửu Chi Đăng vừa bước ra ngoài điện, chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, trào phúng của ai đó ở bên cạnh: “Cửu Chi Đăng sư huynh?”
Cửu Chi Đăng vẫn còn thấp thỏm lo lắng, quay ngoắt đầu lại, ấy thế mà làm Mạnh Trọng Quang hoảng hốt lùi về sau một bước.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Trọng Quang mở miệng cười nhạo: “Sư huynh làm sao vậy? Mặt đỏ thế, uống rượu say rồi sao?”
Vừa nhắc tới chữ “rượu”, Cửu Chi Đăng cảm thấy trong miệng vẫn vương đầy mùi rượu, tim chợt đập rộn như trống, đâu còn để ý đấu võ mồm với Mạnh Trọng Quang nữa, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nhanh chóng quay người đi.
Hắn ta vừa đi khỏi thì Mạnh Trọng Quang lập tức đẩy cửa đi vào trong điện.
Từ Hành Chi ngủ say sưa, không hề cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Mạnh Trọng Quang khi nhìn thấy đôi môi y sưng lên lúc y quay người qua.
Chỗ nào cũng có mùi của kẻ đó. Trong điện, trong phòng, trên người sư huynh, bao gồm cả đôi môi bị kẻ đó nhuốm bẩn.
Mạnh Trọng Quang kề sát vào bên tai Từ Hành Chi, nhỏ giọng khẽ nói, đôi mắt sâu thẳm khủng bố lúc này và đôi mắt trước kia như hai người khác nhau: “Tại sao lại để người khác chạm vào huynh, sư huynh à. Ta không vui, muốn phạt huynh.”
Không lâu sau đó, trong điện vương đầy mùi thơm ngát của thực vật.
Lần đầu tiên Từ Hành Chi hít vào, nhíu mày lại, cảnh giác với mùi thơm “không có ý tốt” này, nhưng mùi hương này ở khắp mọi nơi, cuối cùng Từ Hành Chi vẫn không thể tránh khỏi hít vào trong cơ thể.
Mạnh Trọng Quang không vội vã lên giường, để mặc hương thơm thực vật ấy bao bọc Từ Hành Chi, hắn lấy một sách thẻ tre mới ra, chép kinh văn dưới ánh trăng.
Gần nửa canh giờ sau.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy cơ thể rơi vào cơn mê, lơ lửng giữa một vùng không gian trắng xóa, thân thể trăn trở, tinh thần mê man.
Ban đầu Mạnh Trọng Quang còn rất đắc ý, vừa khẽ hát vừa học theo nét bút của Từ Hành Chi, nhưng dần dà, hắn mới biết thế nào là mua dây buộc mình.
Hắn đứng ngồi không yên, tiết tấu đưa bút rối loạn, môi mím chặt trắng bệch.
Gắng gượng chép sách xong, Mạnh Trọng Quang lập tức nhào lên giường, vén chăn lên lăn vào.
Không biết Từ Hành Chi mơ thấy gì, bị dày vò kêu rên không ngớt, xiêm y đã cởi xuống nhưng cơ thể lại ấm nóng, thậm chí có nhiều chỗ còn nóng bỏng hầm hập.
Mạnh Trọng Quang chui đầu ra khỏi chăn, ôm lấy eo Từ Hành Chi, từng ngọn dây leo trèo lên chân giường, buộc chặt cổ chân của Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi lại, có mấy sợi dây lặng lẽ chui vào qua khe hở.
Chỉ một lát sau, nhận ra tiếng thở của Từ Hành Chi bỗng tăng lên, Mạnh Trọng Quang nằm lên bả vai Từ Hành Chi, đôi mắt khép hờ, khóe môi nhếch cười, thỏa mãn tự nhủ: “Sư huynh, huynh đừng quyến rũ ta như thế chứ, đúng là xấu xa quá đi.”
Hôm sau Từ Hành Chi thức dậy, mồ hôi đầm đìa, lúc ngồi dậy hoảng hốt rối rắm suýt thì ngã lăn khỏi giường.
Tối qua y liên tục nằm mơ thấy những điều quái lạ.
Lúc đầu, Từ Hành Chi mơ thấy mình bị ai đó trói trên ghế, hai mắt bị che kín, hai chân bị thứ gì nhỏ mềm treo lên kéo ra, y không giãy giụa được, có một quái vật mềm mại nhiều chi quấn quanh người y không dừng, chọc y muốn chửi ầm lên nhưng lại muốn ngừng mà không được, dần dần y mất sức, để mặc nó thưởng thức.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy mình giống như một quyển sách, bị người ta lật từ đầu tới cuối, đầu ngón tay người đó sờ vào chỗ nào cũng giống như ve vãn tán tỉnh.
Giấc mơ thứ hai càng trái với lẽ thường hơn. Y ra ao tắm, đang tắm dở, cả ao nước trong suốt bỗng hóa thành người lật sách, nuốt trọn cả người y, trong bóng tối đen đặc, chân phải của y bị căng gân ba lần, đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.
Từ Hành Chi khôi phục tinh thần mới phát hiện dưới chăn ở bên cạnh có một cục phồng lên, y vươn tay mở chăn ra, cánh tay trần khiến y khép chăn lại, tiếng “ưm” ấm ức vang lên cứ như đang trách Từ Hành Chi phá giấc ngủ ngon của hắn.
Lần này Từ Hành Chi biết người trong chăn là ai rồi, y bật cười vỗ cái đầu xù giấu bên trong không chịu lộ ra, dọn lại y phục và tất chân xuống giường đi tới chỗ bàn, y thấy có một quyển “Thái thượng nguyên thủy thiên tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh” đã chép xong đặt ở đó, mực đã khô, nét chữ không khác gì chữ Từ Hành Chi viết.
Y cầm sách thẻ tre lên, ý cười vừa hiện lên bên khóe môi thì nghe tiếng động ở cửa.
Từ Hành Chi giương mắt lên nhìn, Cửu Chi Đăng đang đứng ở cửa điện.
Dường như hắn ta có lời muốn nói, trước khi hắn ta cất tiếng, Từ Hành Chi giơ một ngón tay lên ra hiệu hắn ta không được nói, tránh làm phiền tới Mạnh Trọng Quang đang ngủ.
Y khoác áo ngoài vào, xỏ giày đàng hoàng rồi đi ra cửa, khép hờ cửa lại mới nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Trong tay y là cuốn sách thẻ tre mà Mạnh Trọng Quang đã chép xong.
Cửu Chi Đăng mặc nhiều lớp áo, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chắp ở sau lưng, mắt nhìn chằm chằm sách thẻ tre, giọng nói hơi khác thường: “Đêm qua sư huynh đã chép xong kinh thư rồi sao?”
Từ Hành Chi khoát tay: “Cái này sao là ta chép chứ? Tối qua ta uống rượu buồn ngủ nên ngủ từ sớm rồi nhưng Mạnh Trọng Quang lại vất vả, đêm qua hắn đỡ ta lên giường, dốc lòng chăm sóc, còn chép kinh thư cho ta, giờ vẫn còn đang ngủ khì kia kìa, ngươi và ta nói chuyện nhỏ thôi đừng làm ồn tới hắn... Tiểu Đăng này, mới sáng ra ngươi đã tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng sao?”
Cửu Chi Đăng chắp tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước giờ: “Hôm nay đệ có trận đấu, đệ đấu với một đệ tử Thanh Lương Cốc. Đệ muốn mời sư huynh chỉ dạy kiếm thuật.”
Từ Hành Chi thoải mái đồng ý, thuận tay xoa đầu hắn ta: “Được rồi. Ngươi tới sân huấn luyện chờ ta một lát, ta rửa mặt... Khụ, thay y phục xong rồi tới tìm ngươi.”
Cửu Chi Đăng gật đầu, nhìn Từ Hành Chi quay lại thiên điện mới móc một cuốn sách thẻ tre tối qua Từ Hành Chi mới chép được đoạn đầu ra.
Lúc này, cuốn sách đã được chép xong rồi.
Nhưng mà, có vẻ không cần đưa nó ra nữa.
Cửu Chi Đăng cất sách thẻ tre vào trong lòng, quay người rời đi.
Từ Hành Chi quay lại trong điện, vừa mới rón rén đóng cửa lại đã nghe câu hỏi đột ngột vang lên từ đằng sau: “Sư huynh vừa nói chuyện với ai thế?”
Từ Hành Chi giật mình nhưng quay đầu lại thấy Mạnh Trọng Quang đứng chân trần trên đất, trừng mắt nhìn mình chằm chằm, y nhăn mày đi tới xách đứa trẻ không hiểu chuyện về giường: “Không đi tất mà đã xuống đất, ngươi giỏi chịu đựng quá ha. Bị lạnh rồi ốm thì ai chịu? Còn không phải ta chăm sóc ngươi à.”
Mạnh Trọng Quang không buông tha: “Sư huynh vừa nói chuyện với ai vậy?”
Từ Hành Chi: “Tiểu Đăng. Hắn nói muốn ta chỉ dạy kiếm thuật cho hắn.”
Mạnh Trọng Quang ôm chặt chăn, không phục nói: “Ta cũng muốn sư huynh dạy ta.”
“Ngươi?” Từ Hành Chi suýt thì bật cười: “Ngươi thì đúng là cần phải chỉ dạy một chút, nếu không lại như lần trước chưa được hai chiêu đã bị người ta đánh xuống đài, mất mặt quá trời.”
“Sư huynh cười chê ta!”
“Không, không.” Từ Hành Chi sờ mái tóc ngắn cũn vừa cạo của Mạnh Trọng Quang, dỗ hắn: “Sư huynh đau lòng cho ngươi mà.”
Mạnh Trọng Quang mất hết tiền đồ, đỏ ửng mặt lên thoải mái rên hừ hừ, không cáu kỉnh nữa.
Dỗ con mèo xù lông Mạnh Trọng Quang xong, Từ Hành Chi định quay lại thay y phục.
Nhất là phải thay quần lót.
Không ngờ y đang định đi thì Mạnh Trọng Quang kéo y lại, hùng hồn đưa ra yêu cầu lần nữa: “Muốn hôn một cái!”
Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Tật xấu gì đây? Ta hỏi ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Trông còn cao hơn ta...”
Mạnh Trọng Quang không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn y với vẻ mặt tội nghiệp, ánh mắt như mèo con và quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, trái tim Từ Hành Chi mềm nhũn ra chỉ trong nháy mắt.
Dù sao đêm qua tên nhóc này cũng ở cạnh hầu hạ mình, còn chép kinh thay mình, mình dỗ hắn cũng có sao đâu chứ?
Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi hôn một cái lên trán hắn.
Mạnh Trọng Quang kén cá chọn canh làm nũng: “Không đủ ngọt!”
Từ Hành Chi hơi mặt đỏ, vỗ đầu hắn: “Đừng có mà lộn xộn! Mặc đồ vào! Lúc nào cũng ngủ trần, không sợ bị cảm lạnh hả.”
Mạnh Trọng Quang chớp mắt: “Thế này ôm sư huynh mới ấm, sư huynh không thích sao?”
Từ Hành Chi chạy trối chết.
Xin tha thứ cho y, bây giờ y cứ nghe chữ nào liên quan tới “ôm” đều cảm thấy hai chân mềm nhũn. Huống hồ vẻ mặt của Mạnh Trọng Quang khi nói câu này vừa đùa vừa thật, càng khiến trái tim Từ Hành Chi ngứa ngáy.
Nhưng mà cuộc thi Thiên bảng quan trọng vẫn đang diễn ra, dù tinh thần Từ Hành Chi vẫn còn bay bổng nhưng vừa bước lên đài thi đấu, tâm tư y sẽ lắng xuống ngay.
Đối thủ ở vòng này là Chu Huyền, hai người cũng là đối thủ cũ, bầu không khí lúc đối mặt không giương cung bạt kiếm gì mấy, nhẹ nhàng tới mức y như cuộc hẹn uống trà nói chuyện phiếm.
Chu Huyền chào hỏi: “Từ sư huynh, sắc mặt hôm nay không tệ ha.”
Hôm nay lúc rửa mặt soi gương Từ Hành Chi cũng nhận ra điều này, nghĩ tới giấc mộng kỳ lạ lưu luyến kiềm diễm tối qua, y cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Chẳng lẽ đây chính là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?
Nhưng Từ Hành Chi nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình giống người bị thải.
Chu Huyền rút đoản thương bên hông ra, vung trường thương sau lưng lên, xoay chuyển một vòng, nắm trong tay: “Hôm nay Từ sư huynh đấu với ta cũng chỉ dùng quạt thôi sao?”
Từ Hành Chi lấy lại tinh thần: “Muội đoán xem?”
Chu Huyền cười nói: “Không giấu Từ sư huynh, hôm qua ta đã lén đi cá cược, dùng ít linh thạch cất riêng cược huynh vẫn dùng quạt ứng chiến.”
Từ Hành Chi vỗ quạt, tỏ vẻ thở dài: “Sao ta cam lòng để Tiểu Huyền Nhi thua được chứ.”
Dứt lời, y cúi người, một tay cầm quạt, cúi người chào Chu Huyền: “Mời.”
Kỹ thuật dùng thương của Chu Huyền rất tốt, thương đâm ra như rồng, thế tấn công dày đặc, như gió dữ sấm chớp, mà nàng lại là cô gái tinh tế, lúc đổi từ thế tấn công sang thế phòng thủ cũng kín kẽ không có lỗ hổng.
Có rất nhiều người thà đánh với Khúc Trì cũng không muốn đánh với Chu Huyền, vì nguyên nhân này đây: đánh với Chu Huyền cần rất nhiều kiên trì và thể lực, nếu không chỉ có thể bị nàng đánh đổ.
Nhưng mà Từ Hành Chi chỉ dùng chưa tới mười chiêu đã giành được thế thắng.
Y hoàn toàn không đấu trực diện với thương của Chu Huyền, sau khi lấy nhu thắng cương phá thế tấn công đầu tiên của Chu Huyền, y chuyển tới một góc võ đài, phẩy tay áo một cái, dồn toàn bộ linh lực ra!
Chu Huyền giỏi thương thuật, trình độ linh lực cũng không thấp nhưng nàng không chống đỡ được linh lực cuồn cuộn như biển ấy, lùi lại mười bước ngã xuống võ đài!
Khi nàng ngã xuống, một cái bát quái làm bằng ngọc xanh bay nhoáng tới từ phía xa, đỡ lấy eo Chu Huyền, Từ Hành Chi bay xuống từ đài cao kéo tay áo Chu Huyền lại, đỡ nàng đáp đất vững vàng rồi hai chân mới nhẹ nhàng chạm đất.
Quy tắc của cuộc thi Thiên bảng ai chạm vào mặt đất bên ngoài võ đài trước coi như thua, vì thế Chu Huyền đã thua mà không có gì cần hồi hộp.
Mấy vị quân trưởng địa vị cao cảm ứng được nguồn linh lực hùng hậu ấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Phù Dao Quân của Thanh Lương Cốc khen: “Mặc dù Từ Hành Chi hơi lỗ mãng nhưng hắn vô cùng xứng đáng với vị trí đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn.”
Thanh Tĩnh Quân nhìn Từ Hành Chi phía xa bên dưới từ phía xa, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Ừ. Hơn nữa hắn cũng không tính là lỗ mãng, khí khái thiếu niên mà thôi.”
Bên kia, Minh Chiếu Quân của Đan Dương Phong cũng nói: “Phong thái của thằng bé này đúng là khiến ta nhớ tới Thanh Tĩnh Quân năm đó.”
Thanh Tĩnh Quân khen ngợi không tiếc lời chút nào: “Giỏi hơn ta.”
Khi các quân dồn dập khen ngợi Từ Hành Chi với Thanh Tĩnh Quân, Quảng Phủ Quân lại nhíu mày, vẻ mặt khó nén nỗi lo âu.
Sau khi đưa Chu Huyền xuống, Từ Hành Chi buông tay ra, cười nói: “Tiểu Huyền Nhi, cảm ơn vì đã nhường.”
Ban đầu, Chu Huyền cũng cảm thấy bất ngờ về linh lực mạnh mẽ trong cơ thể Từ Hành Chi, nhưng nghĩ lại thì nàng lại thấy bình thường.
Tiên môn chính đạo, chỉ có dốc lòng tu luyện mới có được thành quả như vậy. Từ Hành Chi có thể từ một kẻ đầu đường xó chợ đi tới ngày hôm nay chỉ có thể dựa vào chính bản thân y.
Chu Huyền khẽ cười: “Từ sư huynh, là tài nghệ của ta không bằng huynh.”
“Tại ta không muốn kéo dài thời gian quá.” Từ Hành Chi lại nói: “Ta có dự cảm, vòng kế tiếp ta sẽ đối đầu với Khúc Trì. Đánh quá lâu sẽ bất lợi cho ta. Tiểu Huyền Nhi đừng trách ta nhé?”
Đương nhiên Chu Huyền cho rằng đó là lời trêu chọc của Từ Hành Chi sau khi thắng nàng nên không bận tâm mấy.
Cho đến khi Từ Hành Chi rút được cây thăm trúc có hai chữ “Khúc Trì” trong ống thăm thì không chỉ Chu Huyền mà tất cả đệ tử tham gia cuộc thi Thiên bảng đều sục sôi.
Nhưng tối uống nhiều rượu quá, thiên điện lại không có lửa than, khí lạnh nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa chép sách là một việc rất hao tổn tinh thần, chưa đến một khắc, men say dâng lên khiến Từ Hành Chi thấy bút như nặng nghìn cân, cơn lạnh và buồn ngủ cùng ập tới, bấm nhân trung mấy lần cũng không có tác dụng.
Rất nhanh sau đó y gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, ai đó gõ cửa thiên điện: “Sư huynh, là đệ đây. Đệ có thể vào không?”
Dưới sự thúc ép của men say, hôm nay lại đấu hai trận, Từ Hành Chi đã ngủ say, đương nhiên sẽ không đáp lại tiếng gọi cửa.
Gọi cửa không được, Cửu Chi Đăng đứng ngoài hơi mím môi: “Sư huynh, đệ xin mạo muội.”
Hắn ta bưng một chậu than vào, dùng mũi chân móc cánh cửa, đóng cửa lại, tầm mắt nhìn quanh mấy vòng mới nhìn về phía Từ Hành Chi đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Chi Đăng không nghĩ gì nhiều. Hắn ta bỏ chậu than xuống, vòng qua Từ Hành Chi nhìn kinh văn mới chép được đoạn mở đầu, sau đó hắn ta lấy cuộn sách thẻ tre, cất vào trong ngực.
Trong thiên điện có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, Cửu Chi Đăng quỳ trên giường, xắn tay áo lên dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, mang đệm chăn thật dày tới rồi mới quay lại bàn, cung kính nói với Từ Hành Chi ngủ say: “Sư huynh, đệ xin mạo phạm.”
Sau đó, hắn ta dùng một tay đỡ gáy Từ Hành Chi, một tay đỡ dưới đầu gối Từ Hành Chi, ôm y vào lòng.
Từ Hành Chi ngủ bị lạnh, đang ngủ lại bị ai đó bế lên, y chỉ cảm thấy rất ấm áp, vô thức vùi vào trong lòng Cửu Chi Đăng, áp trán vào lồng ngực hắn ta.
Cách lớp quần áo, Cửu Chi Đăng cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ cơ thể Từ Hành Chi, nghĩ đến nguyên nhân sư huynh biến thành thế này, hắn ta vô thức giảm nhẹ giọng xuống mức thấp nhất: “Sư huynh, lạnh không?”
Từ Hành Chi lắc đầu: “Không lạnh.”
Nói là không lạnh chứ lòng bàn tay, gan bàn chân của y đều lạnh buốt. Cửu Chi Đăng đặt y lên giường, đang định lấy chăn đắp cho y thì cơ thể Từ Hành Chi chuyển động, xiêm y rộng cũng hơi lỏng ra, để lộ một mảng trắng sau eo.
Rõ ràng đó chỉ là bộ phận không quá quan trọng, Cửu Chi Đăng nhìn thấy lại đỏ ửng cả tai, hoảng loạn nhìn qua chỗ khác, muốn kéo xiêm y lại cho Từ Hành Chi.
Nhưng hắn ta vừa chạm tay vào, Từ Hành Chi đã đè lại.
Y ậm ờ nói một câu rất nhỏ: “Đừng chạm vào, đau eo.”
Ở cạnh Từ Hành Chi nhiều năm, Cửu Chi Đăng biết gần như mỗi một bộ phận trên người y đều từng bị thương, đương nhiên phần eo cũng không ngoại lệ.
Hôm nay y đấu hai trận, lao lực quá mức, lại ngồi lâu uống rượu, sợ là eo không chịu nổi.
Nhưng Cửu Chi Đăng nhìn mảng trắng mịn, suy nghĩ không chịu khống chế chệch khỏi quỹ đạo.
Yết hầu hắn ta căng thẳng đến mức hơi cuộn lại, biểu cảm trên mặt dần dần từ bình tĩnh biến thành dòng nước ngầm cuồn cuộn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, hắn ta quỳ nửa người xuống, ôm chặt Từ Hành Chi vào trong lòng, hưng phấn tới mức toàn bộ nội tạng đều nóng bừng bừng.
Mảng trắng mịn quyến rũ kia khiến hắn ta quên cả hình tượng, nhỏ giọng gọi: “Sư huynh, sư huynh...”
Eo Từ Hành Chi đau nhức, khẽ than: “Ui...”
Tiếng ui suýt ép Cửu Chi Đăng phát điên, hắn ta càng siết chặt tay hơn, như cầm sợi dây dài nhảy xuống vách núi, giằng co qua lại giữa mất khống chế phóng túng và lý trí.
Rất nhanh sau đó, hắn ta nhắm thẳng vào đôi môi thở ra từng đợt hơi men kia, cắn nó mà chẳng có chút kinh nghiệm nào hết.
Từ Hành Chi “shhh” một tiếng. Y đang ngủ mà bị đau, nhưng cơn mệt mỏi khiến y không mở mắt ra nổi, y chỉ biết đẩy vai người phía trước theo bản năng: “Trọng Quang, đừng nghịch. Sư huynh buồn ngủ...”
Cửu Chi Đăng bỗng nhiên bừng tỉnh, thoát khỏi cơn mê muội, chật vật xuống giường, ngây người xoa nhẹ đôi môi dính đầy mùi rượu một lúc lâu rồi vội vàng đắp kín chăn cho Từ Hành Chi, vung tay áo lên thổi tắt nến rồi chạy nhanh ra khỏi thiên điện.
Cửu Chi Đăng vừa bước ra ngoài điện, chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, trào phúng của ai đó ở bên cạnh: “Cửu Chi Đăng sư huynh?”
Cửu Chi Đăng vẫn còn thấp thỏm lo lắng, quay ngoắt đầu lại, ấy thế mà làm Mạnh Trọng Quang hoảng hốt lùi về sau một bước.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Trọng Quang mở miệng cười nhạo: “Sư huynh làm sao vậy? Mặt đỏ thế, uống rượu say rồi sao?”
Vừa nhắc tới chữ “rượu”, Cửu Chi Đăng cảm thấy trong miệng vẫn vương đầy mùi rượu, tim chợt đập rộn như trống, đâu còn để ý đấu võ mồm với Mạnh Trọng Quang nữa, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nhanh chóng quay người đi.
Hắn ta vừa đi khỏi thì Mạnh Trọng Quang lập tức đẩy cửa đi vào trong điện.
Từ Hành Chi ngủ say sưa, không hề cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Mạnh Trọng Quang khi nhìn thấy đôi môi y sưng lên lúc y quay người qua.
Chỗ nào cũng có mùi của kẻ đó. Trong điện, trong phòng, trên người sư huynh, bao gồm cả đôi môi bị kẻ đó nhuốm bẩn.
Mạnh Trọng Quang kề sát vào bên tai Từ Hành Chi, nhỏ giọng khẽ nói, đôi mắt sâu thẳm khủng bố lúc này và đôi mắt trước kia như hai người khác nhau: “Tại sao lại để người khác chạm vào huynh, sư huynh à. Ta không vui, muốn phạt huynh.”
Không lâu sau đó, trong điện vương đầy mùi thơm ngát của thực vật.
Lần đầu tiên Từ Hành Chi hít vào, nhíu mày lại, cảnh giác với mùi thơm “không có ý tốt” này, nhưng mùi hương này ở khắp mọi nơi, cuối cùng Từ Hành Chi vẫn không thể tránh khỏi hít vào trong cơ thể.
Mạnh Trọng Quang không vội vã lên giường, để mặc hương thơm thực vật ấy bao bọc Từ Hành Chi, hắn lấy một sách thẻ tre mới ra, chép kinh văn dưới ánh trăng.
Gần nửa canh giờ sau.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy cơ thể rơi vào cơn mê, lơ lửng giữa một vùng không gian trắng xóa, thân thể trăn trở, tinh thần mê man.
Ban đầu Mạnh Trọng Quang còn rất đắc ý, vừa khẽ hát vừa học theo nét bút của Từ Hành Chi, nhưng dần dà, hắn mới biết thế nào là mua dây buộc mình.
Hắn đứng ngồi không yên, tiết tấu đưa bút rối loạn, môi mím chặt trắng bệch.
Gắng gượng chép sách xong, Mạnh Trọng Quang lập tức nhào lên giường, vén chăn lên lăn vào.
Không biết Từ Hành Chi mơ thấy gì, bị dày vò kêu rên không ngớt, xiêm y đã cởi xuống nhưng cơ thể lại ấm nóng, thậm chí có nhiều chỗ còn nóng bỏng hầm hập.
Mạnh Trọng Quang chui đầu ra khỏi chăn, ôm lấy eo Từ Hành Chi, từng ngọn dây leo trèo lên chân giường, buộc chặt cổ chân của Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi lại, có mấy sợi dây lặng lẽ chui vào qua khe hở.
Chỉ một lát sau, nhận ra tiếng thở của Từ Hành Chi bỗng tăng lên, Mạnh Trọng Quang nằm lên bả vai Từ Hành Chi, đôi mắt khép hờ, khóe môi nhếch cười, thỏa mãn tự nhủ: “Sư huynh, huynh đừng quyến rũ ta như thế chứ, đúng là xấu xa quá đi.”
Hôm sau Từ Hành Chi thức dậy, mồ hôi đầm đìa, lúc ngồi dậy hoảng hốt rối rắm suýt thì ngã lăn khỏi giường.
Tối qua y liên tục nằm mơ thấy những điều quái lạ.
Lúc đầu, Từ Hành Chi mơ thấy mình bị ai đó trói trên ghế, hai mắt bị che kín, hai chân bị thứ gì nhỏ mềm treo lên kéo ra, y không giãy giụa được, có một quái vật mềm mại nhiều chi quấn quanh người y không dừng, chọc y muốn chửi ầm lên nhưng lại muốn ngừng mà không được, dần dần y mất sức, để mặc nó thưởng thức.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy mình giống như một quyển sách, bị người ta lật từ đầu tới cuối, đầu ngón tay người đó sờ vào chỗ nào cũng giống như ve vãn tán tỉnh.
Giấc mơ thứ hai càng trái với lẽ thường hơn. Y ra ao tắm, đang tắm dở, cả ao nước trong suốt bỗng hóa thành người lật sách, nuốt trọn cả người y, trong bóng tối đen đặc, chân phải của y bị căng gân ba lần, đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.
Từ Hành Chi khôi phục tinh thần mới phát hiện dưới chăn ở bên cạnh có một cục phồng lên, y vươn tay mở chăn ra, cánh tay trần khiến y khép chăn lại, tiếng “ưm” ấm ức vang lên cứ như đang trách Từ Hành Chi phá giấc ngủ ngon của hắn.
Lần này Từ Hành Chi biết người trong chăn là ai rồi, y bật cười vỗ cái đầu xù giấu bên trong không chịu lộ ra, dọn lại y phục và tất chân xuống giường đi tới chỗ bàn, y thấy có một quyển “Thái thượng nguyên thủy thiên tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh” đã chép xong đặt ở đó, mực đã khô, nét chữ không khác gì chữ Từ Hành Chi viết.
Y cầm sách thẻ tre lên, ý cười vừa hiện lên bên khóe môi thì nghe tiếng động ở cửa.
Từ Hành Chi giương mắt lên nhìn, Cửu Chi Đăng đang đứng ở cửa điện.
Dường như hắn ta có lời muốn nói, trước khi hắn ta cất tiếng, Từ Hành Chi giơ một ngón tay lên ra hiệu hắn ta không được nói, tránh làm phiền tới Mạnh Trọng Quang đang ngủ.
Y khoác áo ngoài vào, xỏ giày đàng hoàng rồi đi ra cửa, khép hờ cửa lại mới nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Trong tay y là cuốn sách thẻ tre mà Mạnh Trọng Quang đã chép xong.
Cửu Chi Đăng mặc nhiều lớp áo, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chắp ở sau lưng, mắt nhìn chằm chằm sách thẻ tre, giọng nói hơi khác thường: “Đêm qua sư huynh đã chép xong kinh thư rồi sao?”
Từ Hành Chi khoát tay: “Cái này sao là ta chép chứ? Tối qua ta uống rượu buồn ngủ nên ngủ từ sớm rồi nhưng Mạnh Trọng Quang lại vất vả, đêm qua hắn đỡ ta lên giường, dốc lòng chăm sóc, còn chép kinh thư cho ta, giờ vẫn còn đang ngủ khì kia kìa, ngươi và ta nói chuyện nhỏ thôi đừng làm ồn tới hắn... Tiểu Đăng này, mới sáng ra ngươi đã tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng sao?”
Cửu Chi Đăng chắp tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước giờ: “Hôm nay đệ có trận đấu, đệ đấu với một đệ tử Thanh Lương Cốc. Đệ muốn mời sư huynh chỉ dạy kiếm thuật.”
Từ Hành Chi thoải mái đồng ý, thuận tay xoa đầu hắn ta: “Được rồi. Ngươi tới sân huấn luyện chờ ta một lát, ta rửa mặt... Khụ, thay y phục xong rồi tới tìm ngươi.”
Cửu Chi Đăng gật đầu, nhìn Từ Hành Chi quay lại thiên điện mới móc một cuốn sách thẻ tre tối qua Từ Hành Chi mới chép được đoạn đầu ra.
Lúc này, cuốn sách đã được chép xong rồi.
Nhưng mà, có vẻ không cần đưa nó ra nữa.
Cửu Chi Đăng cất sách thẻ tre vào trong lòng, quay người rời đi.
Từ Hành Chi quay lại trong điện, vừa mới rón rén đóng cửa lại đã nghe câu hỏi đột ngột vang lên từ đằng sau: “Sư huynh vừa nói chuyện với ai thế?”
Từ Hành Chi giật mình nhưng quay đầu lại thấy Mạnh Trọng Quang đứng chân trần trên đất, trừng mắt nhìn mình chằm chằm, y nhăn mày đi tới xách đứa trẻ không hiểu chuyện về giường: “Không đi tất mà đã xuống đất, ngươi giỏi chịu đựng quá ha. Bị lạnh rồi ốm thì ai chịu? Còn không phải ta chăm sóc ngươi à.”
Mạnh Trọng Quang không buông tha: “Sư huynh vừa nói chuyện với ai vậy?”
Từ Hành Chi: “Tiểu Đăng. Hắn nói muốn ta chỉ dạy kiếm thuật cho hắn.”
Mạnh Trọng Quang ôm chặt chăn, không phục nói: “Ta cũng muốn sư huynh dạy ta.”
“Ngươi?” Từ Hành Chi suýt thì bật cười: “Ngươi thì đúng là cần phải chỉ dạy một chút, nếu không lại như lần trước chưa được hai chiêu đã bị người ta đánh xuống đài, mất mặt quá trời.”
“Sư huynh cười chê ta!”
“Không, không.” Từ Hành Chi sờ mái tóc ngắn cũn vừa cạo của Mạnh Trọng Quang, dỗ hắn: “Sư huynh đau lòng cho ngươi mà.”
Mạnh Trọng Quang mất hết tiền đồ, đỏ ửng mặt lên thoải mái rên hừ hừ, không cáu kỉnh nữa.
Dỗ con mèo xù lông Mạnh Trọng Quang xong, Từ Hành Chi định quay lại thay y phục.
Nhất là phải thay quần lót.
Không ngờ y đang định đi thì Mạnh Trọng Quang kéo y lại, hùng hồn đưa ra yêu cầu lần nữa: “Muốn hôn một cái!”
Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Tật xấu gì đây? Ta hỏi ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả? Trông còn cao hơn ta...”
Mạnh Trọng Quang không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn y với vẻ mặt tội nghiệp, ánh mắt như mèo con và quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, trái tim Từ Hành Chi mềm nhũn ra chỉ trong nháy mắt.
Dù sao đêm qua tên nhóc này cũng ở cạnh hầu hạ mình, còn chép kinh thay mình, mình dỗ hắn cũng có sao đâu chứ?
Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi hôn một cái lên trán hắn.
Mạnh Trọng Quang kén cá chọn canh làm nũng: “Không đủ ngọt!”
Từ Hành Chi hơi mặt đỏ, vỗ đầu hắn: “Đừng có mà lộn xộn! Mặc đồ vào! Lúc nào cũng ngủ trần, không sợ bị cảm lạnh hả.”
Mạnh Trọng Quang chớp mắt: “Thế này ôm sư huynh mới ấm, sư huynh không thích sao?”
Từ Hành Chi chạy trối chết.
Xin tha thứ cho y, bây giờ y cứ nghe chữ nào liên quan tới “ôm” đều cảm thấy hai chân mềm nhũn. Huống hồ vẻ mặt của Mạnh Trọng Quang khi nói câu này vừa đùa vừa thật, càng khiến trái tim Từ Hành Chi ngứa ngáy.
Nhưng mà cuộc thi Thiên bảng quan trọng vẫn đang diễn ra, dù tinh thần Từ Hành Chi vẫn còn bay bổng nhưng vừa bước lên đài thi đấu, tâm tư y sẽ lắng xuống ngay.
Đối thủ ở vòng này là Chu Huyền, hai người cũng là đối thủ cũ, bầu không khí lúc đối mặt không giương cung bạt kiếm gì mấy, nhẹ nhàng tới mức y như cuộc hẹn uống trà nói chuyện phiếm.
Chu Huyền chào hỏi: “Từ sư huynh, sắc mặt hôm nay không tệ ha.”
Hôm nay lúc rửa mặt soi gương Từ Hành Chi cũng nhận ra điều này, nghĩ tới giấc mộng kỳ lạ lưu luyến kiềm diễm tối qua, y cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Chẳng lẽ đây chính là thải âm bổ dương trong truyền thuyết?
Nhưng Từ Hành Chi nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình giống người bị thải.
Chu Huyền rút đoản thương bên hông ra, vung trường thương sau lưng lên, xoay chuyển một vòng, nắm trong tay: “Hôm nay Từ sư huynh đấu với ta cũng chỉ dùng quạt thôi sao?”
Từ Hành Chi lấy lại tinh thần: “Muội đoán xem?”
Chu Huyền cười nói: “Không giấu Từ sư huynh, hôm qua ta đã lén đi cá cược, dùng ít linh thạch cất riêng cược huynh vẫn dùng quạt ứng chiến.”
Từ Hành Chi vỗ quạt, tỏ vẻ thở dài: “Sao ta cam lòng để Tiểu Huyền Nhi thua được chứ.”
Dứt lời, y cúi người, một tay cầm quạt, cúi người chào Chu Huyền: “Mời.”
Kỹ thuật dùng thương của Chu Huyền rất tốt, thương đâm ra như rồng, thế tấn công dày đặc, như gió dữ sấm chớp, mà nàng lại là cô gái tinh tế, lúc đổi từ thế tấn công sang thế phòng thủ cũng kín kẽ không có lỗ hổng.
Có rất nhiều người thà đánh với Khúc Trì cũng không muốn đánh với Chu Huyền, vì nguyên nhân này đây: đánh với Chu Huyền cần rất nhiều kiên trì và thể lực, nếu không chỉ có thể bị nàng đánh đổ.
Nhưng mà Từ Hành Chi chỉ dùng chưa tới mười chiêu đã giành được thế thắng.
Y hoàn toàn không đấu trực diện với thương của Chu Huyền, sau khi lấy nhu thắng cương phá thế tấn công đầu tiên của Chu Huyền, y chuyển tới một góc võ đài, phẩy tay áo một cái, dồn toàn bộ linh lực ra!
Chu Huyền giỏi thương thuật, trình độ linh lực cũng không thấp nhưng nàng không chống đỡ được linh lực cuồn cuộn như biển ấy, lùi lại mười bước ngã xuống võ đài!
Khi nàng ngã xuống, một cái bát quái làm bằng ngọc xanh bay nhoáng tới từ phía xa, đỡ lấy eo Chu Huyền, Từ Hành Chi bay xuống từ đài cao kéo tay áo Chu Huyền lại, đỡ nàng đáp đất vững vàng rồi hai chân mới nhẹ nhàng chạm đất.
Quy tắc của cuộc thi Thiên bảng ai chạm vào mặt đất bên ngoài võ đài trước coi như thua, vì thế Chu Huyền đã thua mà không có gì cần hồi hộp.
Mấy vị quân trưởng địa vị cao cảm ứng được nguồn linh lực hùng hậu ấy cũng không khỏi ngạc nhiên.
Phù Dao Quân của Thanh Lương Cốc khen: “Mặc dù Từ Hành Chi hơi lỗ mãng nhưng hắn vô cùng xứng đáng với vị trí đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn.”
Thanh Tĩnh Quân nhìn Từ Hành Chi phía xa bên dưới từ phía xa, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Ừ. Hơn nữa hắn cũng không tính là lỗ mãng, khí khái thiếu niên mà thôi.”
Bên kia, Minh Chiếu Quân của Đan Dương Phong cũng nói: “Phong thái của thằng bé này đúng là khiến ta nhớ tới Thanh Tĩnh Quân năm đó.”
Thanh Tĩnh Quân khen ngợi không tiếc lời chút nào: “Giỏi hơn ta.”
Khi các quân dồn dập khen ngợi Từ Hành Chi với Thanh Tĩnh Quân, Quảng Phủ Quân lại nhíu mày, vẻ mặt khó nén nỗi lo âu.
Sau khi đưa Chu Huyền xuống, Từ Hành Chi buông tay ra, cười nói: “Tiểu Huyền Nhi, cảm ơn vì đã nhường.”
Ban đầu, Chu Huyền cũng cảm thấy bất ngờ về linh lực mạnh mẽ trong cơ thể Từ Hành Chi, nhưng nghĩ lại thì nàng lại thấy bình thường.
Tiên môn chính đạo, chỉ có dốc lòng tu luyện mới có được thành quả như vậy. Từ Hành Chi có thể từ một kẻ đầu đường xó chợ đi tới ngày hôm nay chỉ có thể dựa vào chính bản thân y.
Chu Huyền khẽ cười: “Từ sư huynh, là tài nghệ của ta không bằng huynh.”
“Tại ta không muốn kéo dài thời gian quá.” Từ Hành Chi lại nói: “Ta có dự cảm, vòng kế tiếp ta sẽ đối đầu với Khúc Trì. Đánh quá lâu sẽ bất lợi cho ta. Tiểu Huyền Nhi đừng trách ta nhé?”
Đương nhiên Chu Huyền cho rằng đó là lời trêu chọc của Từ Hành Chi sau khi thắng nàng nên không bận tâm mấy.
Cho đến khi Từ Hành Chi rút được cây thăm trúc có hai chữ “Khúc Trì” trong ống thăm thì không chỉ Chu Huyền mà tất cả đệ tử tham gia cuộc thi Thiên bảng đều sục sôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất