Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 50: Mãng xà điên cuồng tai hại (2)
Dù đã có chuẩn bị trước nhưng thấy hai con rắn khổng lồ cơ thể dài ngoằn ngoèo, miệng treo lơ lửng, Chu Bắc Nam vẫn không nhịn được chửi tục.
Quảng Phủ Quân đã đánh nhau với yêu vật không dưới nửa canh giờ, ống tay áo bị linh áp mãnh liệt cắt tả tơi, thở dốc không ngừng.
Thấy Từ Hành Chi theo đến, ông ấy tỏ ra mất tự nhiên.
Từ năm ngoái, tu vi của Từ Hành Chi đã vượt qua Khúc Trì, là ngôi sao sáng chói rực rỡ trong số đệ tử cùng thế hệ. Nếu biết hôm nay Cửu vĩ xà sẽ làm loạn, dù thế nào ông ấy cũng không phạt Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không có lòng dạ xoắn xuýt về chuyện nhỏ nhặt này với Quảng Phủ Quân, gặp mặt ông ấy thì gọi một tiếng sư thúc, sau đó mở quạt ra, bay đi mất.
Thành Bình Định là thành lớn, trong đó có mấy vạn người, cách núi Bình Định chỉ có hai mươi dặm. Nếu để mặc con quái thú này đi vào thành hút sức sống của sinh linh, uống máu ăn thịt, nâng cao tà lực, nghĩ thôi cũng biết hậu quả thế nào!
Nghĩ tới hậu quả, Ôn Tuyết Trần không dám lơ là, lấy luân bàn màu xanh ngọc trong tay áo ra, bình tĩnh nói: “Đệ tử Thanh Lương Cốc, trận pháp đâu?”
Đệ tử Thanh Lương Cốc tới trước đã cố gắng hết sức sửa chữa trận pháp nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ linh lực siêu quần thế này, trận pháp của bọn họ như muối bỏ biển, sắp không ngăn nổi xu thế tiến lên trước của quái vật đó rồi, may mà Ôn Tuyết Trần tới kịp, ngưng thần triển khai pháp thuật, gia cố thêm mấy tầng trận pháp hư hại trong nháy mắt.
Trận pháp vốn loang lổ yếu ớt bỗng tỏa sáng chói lọi, linh lực mãnh liệt cuốn tung mái tóc đen trắng của Ôn Tuyết Trần khiến nó tung bay theo gió.
Khúc Trì tập trung vào cuộc chiến từ lâu cũng không ung dung như ngày thường. Hắn ôm phất trần, cây kiếm đơn lẻ đã biến thành bảy thanh kiếm, thấy có người đến giúp, đang định nói thì bên cạnh bỗng có thêm bóng người bay bổng như tiên.
“Hành Chi?”
Từ Hành Chi cầm quạt che sau lưng, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu lúc này thế nào rồi?”
Khúc Trì vội la lên: “Sao ngươi lại tới đây? Vết thương của ngươi...”
Từ Hành Chi không tiếp lời hắn: “Thôi bỏ đi, đánh một trận là biết tình hình thế nào. Ta đông, ngươi tây, Bắc Nam bắc, sư thúc nam, bốn chúng ta cùng tiến lên.”
Khúc Trì muốn khuyên y nhưng vẫn nuốt lời chưa kịp nói ra khỏi miệng xuống.
Hắn giơ tay ấn vai Từ Hành Chi, khẽ nói: “Ngươi ở đây. Ta đông, ngươi tây.”
Từ trước tới nay Khúc Trì nói chuyện luôn dịu dàng hòa nhã như ngọc ấm phát sáng, mà lúc này hắn không hề giữ kẽ gì, đẩy một luồng linh lực vào trong cơ thể Từ Hành Chi để cơn đau ở sau lưng Từ Hành Chi đã được thuốc áp chế giảm bớt thêm mấy phần.
Từ Hành Chi biết bây giờ không phải lúc khách sáo, vui vẻ nhận luồng linh lực này, phẩy quạt về trước người một cái biến thành một thanh kiếm dài, xông thẳng về phía hai con Cửu vĩ xà bị trận pháp của Thanh Lương Cốc cầm chân trong núi.
Nhưng mà tình thế không phát triển theo hướng bọn họ mong muốn.
Hai con rắn giao phối xong rất khó đối phó, chỉ dùng linh áp Nguyên Anh kỳ đã đủ để những người ở đây sôi máu cuồn cuộn, càng khỏi phải nói tới lớp da đao thương bất nhập và cơ thể cực lớn khiến người ta nghẹt thở.
Như tên gọi của nó, Cửu vĩ xà có chín cái đuôi, bị đánh tập thể thì bực tức quẫy mấy cái đuôi lên, quẫy lung tung giữa không trung, trông y như bạch tuộc. Đuôi như roi sắt dùi thép, hất qua một cái hai tiểu tu sĩ Thanh Lương Cốc giữ trận pháp đã bay ra ngoài ngay lập tức, có gì đó màu đỏ trắng chảy đầy mặt, rơi xuống tảng đá, nằm im không một tiếng động.
Từ Hành Chi và mọi người tránh né những cái đuôi này đã vất vả lắm rồi, thế mà con Cửu vĩ xà này còn biết phun đạn, hòn đạn sắt rơi đầy xuống đá nham thạch, mỗi một hòn làm lõm một cái lỗ to bằng nắm đấm, dịch đá tan chảy đen xì chạy ra không ngừng, chỉ nghe tiếng thôi cũng khiến người ta thấy ghê răng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đầu tiên không chịu nổi là Ôn Tuyết Trần.
Ôn Tuyết Trần tu luyện trận pháp, giỏi các thể loại trận pháp, có thể nói nếu Từ Hành Chi rơi vào trận pháp của hắn ta thì chỉ có thể ngồi im trong cái vòng đó, ôm đầu chịu đòn.
Nhưng tâm bệnh của hắn ta là một mầm họa lớn, mấy ngày thi Thiên bảng cũng tốn sức không gắng gượng nổi, đối mặt với dị thú tu vi vượt xa mình, hắn dồn hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể cố gắng nhốt nó lại trong nửa khắc.
Đối với tu sĩ mà nói, kém một bậc thôi cũng đã khác biệt một trời một vực.
Chưa tới nửa canh giờ, môi Ôn Tuyết Trần đã trắng bệch, hít thở dồn dập, tim âm ỉ đau. Hắn ta cố nhịn đau, một tay rút đoản đao bên hông ra, trở tay cắt cổ tay mình, nhỏ máu lên luân bàn đang xoay tít mù, trận pháp bỗng được bao trùm bởi một lớp ánh sáng đỏ máu tăm tối.
Hắn ta cho trận pháp uống máu của mình, chỉ mong duy trì trận pháp thêm một lúc.
Ôn Tuyết Trần như muốn cắn rách đôi môi tái nhợt, nhỏ giọng giục mấy người đánh gần con Cửu vĩ xà: “Nhanh lên, mau...”
Nếu bọn họ không chống đỡ nổi, họ sẽ chắp tay dâng tính mạng của mình và mấy vạn người dân cho hai yêu vật này!
Một trong hai con rắn bị nhốt trong trận pháp bị Từ Hành Chi lơ lửng giữa không trung bổ cho một đao, ngửa đầu rít lên lần nữa, tia nọc độc phun ra theo mấy chục viên đạn sắt.
Khi đao bổ xuống, Từ Hành Chi đã dồn hết toàn lực, vết thương sau lưng bị ảnh hưởng, đau như bị móng ngựa giẫm mạnh vào, lúc quay người muốn đi, Từ Hành Chi choáng váng khó chịu, đạn sượt qua hông y, suýt thì xuyên qua người y!
Cửu Chi Đăng theo Từ Hành Chi tập trung chiến đấu vẫn luôn lo lắng về bệnh tình của Từ Hành Chi, nhìn thấy cảnh đó thì tinh thần chấn động, nhưng hắn ta bị ghìm chân trong cuộc chiến khó mà đánh trả, tự vệ được đã miễn cưỡng lắm rồi, đâu thể chú ý tới Từ Hành Chi nữa?
Từ Hành Chi vẫn chăm chú bám lấy Cửu vĩ xà tu vi yếu kém dưới đao mình, nhát đâm vừa rồi đã đè ép không ít nhuệ khí của nó, nó điên cuồng vung vẩy đuôi, gió cuồn cuộn, ngông cuồng mãnh liệt, đạn sắt cũng bắn nhanh về phía mọi người như mưa rơi!
Từ Hành Chi hoa hết cả mắt, may thay vẫn còn sức chiến đấu, vẫn tránh thoát được.
Nhưng y liếc mắt qua một cái, đột nhiên phát hiện Từ Bình Sinh ở bên rìa cuộc chiến đang cố gắng hết sức chống chọi với đuôi rắn quăng quật, không để ý tới mấy hòn sắt đang bắn về phía lưng hắn ta!
Từ Hành Chi không hề do dự chút nào, ném đao trong tay về phía Từ Bình Sinh.
Lưỡi đao xoay vòng bay nhanh như bươm bướm, xông về sau lưng Từ Bình Sinh, biến thành lá chắn vàng, chắn hết hòn bi sắt Cửu vĩ xà phun ra.
Từ Bình Sinh nghe thấy tiếng động khác thường sau lưng, ngạc nhiên quay đầu lại thì khóe mắt nhìn thấy vệt máu tươi tóe ra giữa không trung.
Từ Hành Chi mất tiên khí không thể đỡ cái đuôi của Cửu vĩ xà đang phẫn nộ, bị một cái đuôi quét ngang hất vào vách đá, máu thịt ở bụng bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả y phục.
Y lún vào trong vách, cúi đầu không động đậy.
Đồng tử Từ Bình Sinh co lại, thất thanh kêu lên: “Hành Chi!”
Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi bị thương nặng thêm thì trợn trừng mắt, sợ hãi đau đớn khôn kể, cổ họng chua xót nhưng bọn họ bị xếp ở vùng ngoài trận pháp, cuộc ác chiến chưa chấm dứt thì bọn họ khó có thể tới gần được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng sốt ruột đến mức tơ máu trong mắt lan rộng ra, mắt Mạnh Trọng Quang đã nhuốm yêu khí, đuôi mắt đỏ sậm, rời khỏi vị trí của mình, chạy nhanh tới chỗ Từ Hành Chi.
Chu Bắc Nam gắng gượng tránh được một đòn, liếc qua thấy người bị đập vào vách đá thì tinh thần chấn động kịch liệt, vừa lơ là cái đã bị đuôi rắn đánh xuống đầu.
Hắn ta chắn ngang cây thương chặn lại nhưng đuôi rắn quấn thân thương, siết chặt lại, trường thương thép vang lên răng rắc, vết rạn nứt chi chít lan ra từ giữa!
Ôn Tuyết Trần ở bên dưới đã không còn sức chống cự nữa, trận pháp bị hai con rắn mạnh mẽ xông ra ngày càng có nhiều lỗ thủng, Quảng Phủ Quân và Khúc Trì chỉ thiếu điều phân thân ra, vì bọn họ tham gia vào cuộc chiến sớm hơn Từ Hành Chi, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
Trên kiếm của Quảng Phủ Quân loang lổ lỗ thủng, cái lỗ đó như rơi từng mảng vào trái tim ông, chém rách trái tim ông.
Phải làm thế nào đây? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới có thể ghìm chân con quái vật này?
Nếu sư huynh ở đây... Nếu...
Đúng lúc đó, không biết tu sĩ bị thương ở đâu cao giọng hô to, giọng điệu rất đỗi ngạc nhiên: “Nhìn kìa!”
Quảng Phủ Quân cũng cảm thấy đỉnh đầu khác thường, bớt chút sức lực ngửa đầu nhìn trời, trong lòng chấn động...
Chẳng biết từ lúc nào mà đám mây lớn màu xám tụ lại ở đỉnh núi Bình Định, mây điên cuồng kéo tới, bầu trời sáng rực, nuốt mặt trăng bổ sung cho mặt trời, hùng vĩ tráng lệ.
Quảng Phủ Quân từng có may mắn nhìn thấy mây này.
Tu sĩ tu đạo, về cơ bản chia cảnh giới làm sáu kỳ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần và Độ Kiếp. Bắt đầu từ Kim Đan, hễ có tu sĩ tăng tu vi, chắc chắn sẽ phải chịu thử thách của thiên lôi.
Người nào sống được qua trận sét đánh đó mới có thể phi thăng thành công, tu vi tăng cao thêm một tầng.
Trong số mấy chục đệ tử tiên môn trong trận ác chiến, chỉ có duy nhất một người đạt tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng lên Nguyên Anh, chỉ có một người duy nhất.
Từ Hành Chi gian nan tách ra khỏi đá nham thạch hình người nứt vỡ, bẻ phần vai bị trật khớp vì bị ngã về vị trí cũ. Khóe môi còn có một vệt máu chậm rãi chảy xuống.
“Đến đây nào.” Từ Hành Chi cười khẩy phất tay áo, vạt áo hoa văn mây tung bay, đong đưa giữa không trung. Y hơi nghiêng đầu, cười nói với hai con rắn đang rít gào vật lộn điên cuồng: “Nếm mùi thiên lôi Nguyên Anh cùng ta, thế nào?”
Chu Bắc Nam hét lớn, bỏ cây thương, xông thẳng tới chỗ Từ Hành Chi, may là bị Khúc Trì ở cạnh ngăn cản kịp thời.
Khúc Trì khàn giọng nói: “Đi mau! Không ai trong chúng ta chịu nổi thiên lôi Nguyên Anh đâu!”
Chu Bắc Nam giãy giụa không ngừng: “Hắn điên rồi! Sao hắn lại dám?! Hắn vẫn đang sốt, hắn không thể chịu được lôi kiếp này đâu!”
...
Tác giả viết thêm:
Tu sĩ có cảnh giới tu vi càng cao thì thiên lôi phải hứng chịu càng mãnh liệt, trong số tu sĩ từ Kim Đan kỳ quá độ lên Nguyên Anh kỳ, mười người thì ba, bốn người bị sét đánh chết.
Vì thế, trừ khi chuẩn bị đầy đủ, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thà không độ kiếp, tiêu tốn trăm năm, áp chế tu vi ở giới hạn Kim Đan kỳ đại viên mãn cũng không muốn thử mạo hiểm.
Giữa tầng mây loáng thoáng có chớp lóe sáng chiếu gương mặt tươi cười ung dung của Từ Hành Chi trắng sáng như tuyết.
Trước khi tia thiên lôi đầu tiên giáng xuống, y vẫy tay rút “Bút nhàn rỗi” của mình về, chân đạp gió, bỗng nhiên xông về hai con rắn quấn lấy nhau không rời!
Quảng Phủ Quân đã đánh nhau với yêu vật không dưới nửa canh giờ, ống tay áo bị linh áp mãnh liệt cắt tả tơi, thở dốc không ngừng.
Thấy Từ Hành Chi theo đến, ông ấy tỏ ra mất tự nhiên.
Từ năm ngoái, tu vi của Từ Hành Chi đã vượt qua Khúc Trì, là ngôi sao sáng chói rực rỡ trong số đệ tử cùng thế hệ. Nếu biết hôm nay Cửu vĩ xà sẽ làm loạn, dù thế nào ông ấy cũng không phạt Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không có lòng dạ xoắn xuýt về chuyện nhỏ nhặt này với Quảng Phủ Quân, gặp mặt ông ấy thì gọi một tiếng sư thúc, sau đó mở quạt ra, bay đi mất.
Thành Bình Định là thành lớn, trong đó có mấy vạn người, cách núi Bình Định chỉ có hai mươi dặm. Nếu để mặc con quái thú này đi vào thành hút sức sống của sinh linh, uống máu ăn thịt, nâng cao tà lực, nghĩ thôi cũng biết hậu quả thế nào!
Nghĩ tới hậu quả, Ôn Tuyết Trần không dám lơ là, lấy luân bàn màu xanh ngọc trong tay áo ra, bình tĩnh nói: “Đệ tử Thanh Lương Cốc, trận pháp đâu?”
Đệ tử Thanh Lương Cốc tới trước đã cố gắng hết sức sửa chữa trận pháp nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ linh lực siêu quần thế này, trận pháp của bọn họ như muối bỏ biển, sắp không ngăn nổi xu thế tiến lên trước của quái vật đó rồi, may mà Ôn Tuyết Trần tới kịp, ngưng thần triển khai pháp thuật, gia cố thêm mấy tầng trận pháp hư hại trong nháy mắt.
Trận pháp vốn loang lổ yếu ớt bỗng tỏa sáng chói lọi, linh lực mãnh liệt cuốn tung mái tóc đen trắng của Ôn Tuyết Trần khiến nó tung bay theo gió.
Khúc Trì tập trung vào cuộc chiến từ lâu cũng không ung dung như ngày thường. Hắn ôm phất trần, cây kiếm đơn lẻ đã biến thành bảy thanh kiếm, thấy có người đến giúp, đang định nói thì bên cạnh bỗng có thêm bóng người bay bổng như tiên.
“Hành Chi?”
Từ Hành Chi cầm quạt che sau lưng, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu lúc này thế nào rồi?”
Khúc Trì vội la lên: “Sao ngươi lại tới đây? Vết thương của ngươi...”
Từ Hành Chi không tiếp lời hắn: “Thôi bỏ đi, đánh một trận là biết tình hình thế nào. Ta đông, ngươi tây, Bắc Nam bắc, sư thúc nam, bốn chúng ta cùng tiến lên.”
Khúc Trì muốn khuyên y nhưng vẫn nuốt lời chưa kịp nói ra khỏi miệng xuống.
Hắn giơ tay ấn vai Từ Hành Chi, khẽ nói: “Ngươi ở đây. Ta đông, ngươi tây.”
Từ trước tới nay Khúc Trì nói chuyện luôn dịu dàng hòa nhã như ngọc ấm phát sáng, mà lúc này hắn không hề giữ kẽ gì, đẩy một luồng linh lực vào trong cơ thể Từ Hành Chi để cơn đau ở sau lưng Từ Hành Chi đã được thuốc áp chế giảm bớt thêm mấy phần.
Từ Hành Chi biết bây giờ không phải lúc khách sáo, vui vẻ nhận luồng linh lực này, phẩy quạt về trước người một cái biến thành một thanh kiếm dài, xông thẳng về phía hai con Cửu vĩ xà bị trận pháp của Thanh Lương Cốc cầm chân trong núi.
Nhưng mà tình thế không phát triển theo hướng bọn họ mong muốn.
Hai con rắn giao phối xong rất khó đối phó, chỉ dùng linh áp Nguyên Anh kỳ đã đủ để những người ở đây sôi máu cuồn cuộn, càng khỏi phải nói tới lớp da đao thương bất nhập và cơ thể cực lớn khiến người ta nghẹt thở.
Như tên gọi của nó, Cửu vĩ xà có chín cái đuôi, bị đánh tập thể thì bực tức quẫy mấy cái đuôi lên, quẫy lung tung giữa không trung, trông y như bạch tuộc. Đuôi như roi sắt dùi thép, hất qua một cái hai tiểu tu sĩ Thanh Lương Cốc giữ trận pháp đã bay ra ngoài ngay lập tức, có gì đó màu đỏ trắng chảy đầy mặt, rơi xuống tảng đá, nằm im không một tiếng động.
Từ Hành Chi và mọi người tránh né những cái đuôi này đã vất vả lắm rồi, thế mà con Cửu vĩ xà này còn biết phun đạn, hòn đạn sắt rơi đầy xuống đá nham thạch, mỗi một hòn làm lõm một cái lỗ to bằng nắm đấm, dịch đá tan chảy đen xì chạy ra không ngừng, chỉ nghe tiếng thôi cũng khiến người ta thấy ghê răng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đầu tiên không chịu nổi là Ôn Tuyết Trần.
Ôn Tuyết Trần tu luyện trận pháp, giỏi các thể loại trận pháp, có thể nói nếu Từ Hành Chi rơi vào trận pháp của hắn ta thì chỉ có thể ngồi im trong cái vòng đó, ôm đầu chịu đòn.
Nhưng tâm bệnh của hắn ta là một mầm họa lớn, mấy ngày thi Thiên bảng cũng tốn sức không gắng gượng nổi, đối mặt với dị thú tu vi vượt xa mình, hắn dồn hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể cố gắng nhốt nó lại trong nửa khắc.
Đối với tu sĩ mà nói, kém một bậc thôi cũng đã khác biệt một trời một vực.
Chưa tới nửa canh giờ, môi Ôn Tuyết Trần đã trắng bệch, hít thở dồn dập, tim âm ỉ đau. Hắn ta cố nhịn đau, một tay rút đoản đao bên hông ra, trở tay cắt cổ tay mình, nhỏ máu lên luân bàn đang xoay tít mù, trận pháp bỗng được bao trùm bởi một lớp ánh sáng đỏ máu tăm tối.
Hắn ta cho trận pháp uống máu của mình, chỉ mong duy trì trận pháp thêm một lúc.
Ôn Tuyết Trần như muốn cắn rách đôi môi tái nhợt, nhỏ giọng giục mấy người đánh gần con Cửu vĩ xà: “Nhanh lên, mau...”
Nếu bọn họ không chống đỡ nổi, họ sẽ chắp tay dâng tính mạng của mình và mấy vạn người dân cho hai yêu vật này!
Một trong hai con rắn bị nhốt trong trận pháp bị Từ Hành Chi lơ lửng giữa không trung bổ cho một đao, ngửa đầu rít lên lần nữa, tia nọc độc phun ra theo mấy chục viên đạn sắt.
Khi đao bổ xuống, Từ Hành Chi đã dồn hết toàn lực, vết thương sau lưng bị ảnh hưởng, đau như bị móng ngựa giẫm mạnh vào, lúc quay người muốn đi, Từ Hành Chi choáng váng khó chịu, đạn sượt qua hông y, suýt thì xuyên qua người y!
Cửu Chi Đăng theo Từ Hành Chi tập trung chiến đấu vẫn luôn lo lắng về bệnh tình của Từ Hành Chi, nhìn thấy cảnh đó thì tinh thần chấn động, nhưng hắn ta bị ghìm chân trong cuộc chiến khó mà đánh trả, tự vệ được đã miễn cưỡng lắm rồi, đâu thể chú ý tới Từ Hành Chi nữa?
Từ Hành Chi vẫn chăm chú bám lấy Cửu vĩ xà tu vi yếu kém dưới đao mình, nhát đâm vừa rồi đã đè ép không ít nhuệ khí của nó, nó điên cuồng vung vẩy đuôi, gió cuồn cuộn, ngông cuồng mãnh liệt, đạn sắt cũng bắn nhanh về phía mọi người như mưa rơi!
Từ Hành Chi hoa hết cả mắt, may thay vẫn còn sức chiến đấu, vẫn tránh thoát được.
Nhưng y liếc mắt qua một cái, đột nhiên phát hiện Từ Bình Sinh ở bên rìa cuộc chiến đang cố gắng hết sức chống chọi với đuôi rắn quăng quật, không để ý tới mấy hòn sắt đang bắn về phía lưng hắn ta!
Từ Hành Chi không hề do dự chút nào, ném đao trong tay về phía Từ Bình Sinh.
Lưỡi đao xoay vòng bay nhanh như bươm bướm, xông về sau lưng Từ Bình Sinh, biến thành lá chắn vàng, chắn hết hòn bi sắt Cửu vĩ xà phun ra.
Từ Bình Sinh nghe thấy tiếng động khác thường sau lưng, ngạc nhiên quay đầu lại thì khóe mắt nhìn thấy vệt máu tươi tóe ra giữa không trung.
Từ Hành Chi mất tiên khí không thể đỡ cái đuôi của Cửu vĩ xà đang phẫn nộ, bị một cái đuôi quét ngang hất vào vách đá, máu thịt ở bụng bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả y phục.
Y lún vào trong vách, cúi đầu không động đậy.
Đồng tử Từ Bình Sinh co lại, thất thanh kêu lên: “Hành Chi!”
Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi bị thương nặng thêm thì trợn trừng mắt, sợ hãi đau đớn khôn kể, cổ họng chua xót nhưng bọn họ bị xếp ở vùng ngoài trận pháp, cuộc ác chiến chưa chấm dứt thì bọn họ khó có thể tới gần được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng sốt ruột đến mức tơ máu trong mắt lan rộng ra, mắt Mạnh Trọng Quang đã nhuốm yêu khí, đuôi mắt đỏ sậm, rời khỏi vị trí của mình, chạy nhanh tới chỗ Từ Hành Chi.
Chu Bắc Nam gắng gượng tránh được một đòn, liếc qua thấy người bị đập vào vách đá thì tinh thần chấn động kịch liệt, vừa lơ là cái đã bị đuôi rắn đánh xuống đầu.
Hắn ta chắn ngang cây thương chặn lại nhưng đuôi rắn quấn thân thương, siết chặt lại, trường thương thép vang lên răng rắc, vết rạn nứt chi chít lan ra từ giữa!
Ôn Tuyết Trần ở bên dưới đã không còn sức chống cự nữa, trận pháp bị hai con rắn mạnh mẽ xông ra ngày càng có nhiều lỗ thủng, Quảng Phủ Quân và Khúc Trì chỉ thiếu điều phân thân ra, vì bọn họ tham gia vào cuộc chiến sớm hơn Từ Hành Chi, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
Trên kiếm của Quảng Phủ Quân loang lổ lỗ thủng, cái lỗ đó như rơi từng mảng vào trái tim ông, chém rách trái tim ông.
Phải làm thế nào đây? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới có thể ghìm chân con quái vật này?
Nếu sư huynh ở đây... Nếu...
Đúng lúc đó, không biết tu sĩ bị thương ở đâu cao giọng hô to, giọng điệu rất đỗi ngạc nhiên: “Nhìn kìa!”
Quảng Phủ Quân cũng cảm thấy đỉnh đầu khác thường, bớt chút sức lực ngửa đầu nhìn trời, trong lòng chấn động...
Chẳng biết từ lúc nào mà đám mây lớn màu xám tụ lại ở đỉnh núi Bình Định, mây điên cuồng kéo tới, bầu trời sáng rực, nuốt mặt trăng bổ sung cho mặt trời, hùng vĩ tráng lệ.
Quảng Phủ Quân từng có may mắn nhìn thấy mây này.
Tu sĩ tu đạo, về cơ bản chia cảnh giới làm sáu kỳ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần và Độ Kiếp. Bắt đầu từ Kim Đan, hễ có tu sĩ tăng tu vi, chắc chắn sẽ phải chịu thử thách của thiên lôi.
Người nào sống được qua trận sét đánh đó mới có thể phi thăng thành công, tu vi tăng cao thêm một tầng.
Trong số mấy chục đệ tử tiên môn trong trận ác chiến, chỉ có duy nhất một người đạt tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng lên Nguyên Anh, chỉ có một người duy nhất.
Từ Hành Chi gian nan tách ra khỏi đá nham thạch hình người nứt vỡ, bẻ phần vai bị trật khớp vì bị ngã về vị trí cũ. Khóe môi còn có một vệt máu chậm rãi chảy xuống.
“Đến đây nào.” Từ Hành Chi cười khẩy phất tay áo, vạt áo hoa văn mây tung bay, đong đưa giữa không trung. Y hơi nghiêng đầu, cười nói với hai con rắn đang rít gào vật lộn điên cuồng: “Nếm mùi thiên lôi Nguyên Anh cùng ta, thế nào?”
Chu Bắc Nam hét lớn, bỏ cây thương, xông thẳng tới chỗ Từ Hành Chi, may là bị Khúc Trì ở cạnh ngăn cản kịp thời.
Khúc Trì khàn giọng nói: “Đi mau! Không ai trong chúng ta chịu nổi thiên lôi Nguyên Anh đâu!”
Chu Bắc Nam giãy giụa không ngừng: “Hắn điên rồi! Sao hắn lại dám?! Hắn vẫn đang sốt, hắn không thể chịu được lôi kiếp này đâu!”
...
Tác giả viết thêm:
Tu sĩ có cảnh giới tu vi càng cao thì thiên lôi phải hứng chịu càng mãnh liệt, trong số tu sĩ từ Kim Đan kỳ quá độ lên Nguyên Anh kỳ, mười người thì ba, bốn người bị sét đánh chết.
Vì thế, trừ khi chuẩn bị đầy đủ, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thà không độ kiếp, tiêu tốn trăm năm, áp chế tu vi ở giới hạn Kim Đan kỳ đại viên mãn cũng không muốn thử mạo hiểm.
Giữa tầng mây loáng thoáng có chớp lóe sáng chiếu gương mặt tươi cười ung dung của Từ Hành Chi trắng sáng như tuyết.
Trước khi tia thiên lôi đầu tiên giáng xuống, y vẫy tay rút “Bút nhàn rỗi” của mình về, chân đạp gió, bỗng nhiên xông về hai con rắn quấn lấy nhau không rời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất