Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 76: Cuối cùng rồi cũng sẽ gặp nhau (3)

Trước Sau
Đóa hoa máu bừng nở!

Trận pháp dùng máu để tế, đương nhiên uy lực sẽ mạnh hơn trận pháp bình thường hàng vạn lần, ngũ diệu* tạo sao trời, cầu vồng trắng bay cao, Từ Hành Chi cảm thấy Bút nhàn rỗi ở bên hông nặng hơn nghìn cân, rơi thẳng xuống đất.

*Ngũ diệu: 5 ngôi sao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ

Tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên không ngừng, ngay cả trường thương thép trong tay Chu Bắc Nam cũng không ngoại lệ. Chu Vọng ngồi xổm xuống, muốn nhặt binh khí khi lên nhưng lại thấy hai thanh đao lớn mà cô nhóc cầm quen tay lại như Thái Sơn mọc rễ, bị hoa văn trận pháp trên đất thu hút, lôi kéo, dán chặt vào mặt đất.

Cách trước mặt Ôn Tuyết Trần ba thước, bàn quay bát quái xanh ngọc xoay tít, đó là mắt trận, duy trì sự vận hành của toàn bộ trận pháp.

Sau khi buông chuôi gỗ dao găm ra, Ôn Tuyết Trần tiến lên trước tầm nửa mét, lấy lụa trắng trong lồng ngực ra, lau thật sạch máu của Lục Ngự Cửu dính trên ngón tay mình, sau đó vò khăn lại tiện tay vứt đi.

Lụa trắng dính vết máu loang lổ bị gió mạnh thổi bay đi mất, tung bay lên không trung như diều đứt dây.

Lục Ngự Cửu ngẩng đầu lên nhìn máu mình bay đi theo gió rồi lại trì độn cúi thấp đầu xuống, nhìn con dao găm ghim giữa hai xương sườn của mình.

Lục Ngự Cửu khó chịu tới mức đầu óc quay cuồng, cậu ta không hiểu vì sao lại biến thành thế này.

Cậu ta không hiểu nổi, tại sao mình lại bị xóa tên khỏi Thanh Lương Cốc.

Lục Ngự Cửu liều mạng nhớ lại xem mười ba năm trước bản thân đã làm sai chuyện gì nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta chỉ thấy oan ức, từng đợt khí nóng bốc thẳng lên, cứ trào lên mắt, hun cho mắt cậu ta không mở ra nổi.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào người mà mình từng kính trọng ngưỡng mộ đến mức không dám nhìn thẳng, cả người run lên như cây cỏ dại bị cơn mưa đêm xuyên qua rừng cây rậm cho không ngóc lên nổi.

Cậu ta dồn hết toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể cất ra tiếng than nhẹ như muỗi kêu: “Ngươi không phải Ôn sư huynh.”

Chu Bắc Nam trơ mắt nhìn Lục Ngự Cửu người đầy máu tươi, mơ màng ngã sang một bên, môi run rẩy.

Sự nghi ngờ của hắn ta vượt qua cả phẫn nộ. Thậm chí hắn ta không thể hiểu nổi tại sao trước mắt mình lại xảy ra chuyện này.

Từ Hành Chi nghe được hắn ta dùng giọng mũi nói mớ như người say: “Tuyết Trần... Lục Ngự Cửu...”

Giọng điệu hắn ta hơi buồn cười, Từ Hành Chi thấy buồn cười thật, nhưng bản thân y cũng nhìn Ôn Tuyết Trần như đang nằm mơ vậy.

Mỗi một người quen biết Ôn Tuyết Trần đều mang vẻ mặt nứt vỡ sụp đổ, chỉ có Mạnh Trọng Quang giơ một tay bảo vệ Từ Hành Chi, cảnh giác lùi về sau.

Sự căm phẫn thức tỉnh đầu tiên trong cơ thể Chu Vọng, cô nhóc nổi giận hét lên, trong lòng, trong mắt đều dấy lên ngọn lửa hừng hực, không tốn công thử nhặt binh khí của mình lên nữa, cô nhóc cưỡi gió bay lên, mái tóc đen dài tung bay rối loạn làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết của cô nhóc.

Dưới chân cô nhóc tạo ra gió, phóng thẳng về phía Ôn Tuyết Trần như nổi điên!

Đến lúc này Chu Bắc Nam mới lấy lại tinh thần sau khi sững sờ, hô to “A Vọng”, bóng người chạy thẳng về phía cô nhóc như sao băng đuổi trăng.

Khúc Trì đẩy Đào Nhàn về phía Từ Hành Chi rồi đuổi theo Chu Vọng.

Trận pháp trên mặt đất thấy có người di chuyển, chỉ trong nháy mắt chùm sáng mềm dẻo dài trăm trượng, to ba trượng bay lên không trung như từng con mãng xà khổng lồ há to cái miệng máu của nó ra, ngẩng đầu cạp về phía Chu Bắc Nam và Khúc Trì.

Chu Bắc Nam đã chuẩn bị kỹ lưỡng, định đỡ chính diện luôn, không ngờ con mãng xà ấy đến trước mặt hắn ta lại tan thành những đốm sáng nhỏ, xẹt qua hắn ta, biến thành một nắm đấm siết chặt đập thẳng về phía Khúc Trì!

Bàn tay khổng lồ to lớn không gì sánh bằng che kín cả bầu trời ập xuống, Khúc Trì chỉ muốn kéo Chu Vọng về, khi hắn nhận ra tàn ảnh mang theo gió mạnh áp sát tới, bản năng muốn lấy bội kiếm bên hông, tới lúc nhận ra kiếm đã mất thì hắn ta đã không kịp bày ra tư thế chống đỡ bàn tay kia.

Cú đấm bành trướng như dãy núi nhỏ đột nhiên ập tới mặt Khúc Trì!

Nhưng cuối cùng cú đấm đó không chạm tới người Khúc Trì.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Từ Hành Chi xông tới từ phía sau, lắc mình chặn trước mặt Khúc Trì bảo vệ hắn, cứ thế dùng nắm đấm chống lại cú đấm kia!

Nắm đấm tay trái của y so với bàn tay khổng lồ y như hạt vừng với quả dưa hấu, nhưng trong nháy mắt, linh lực trào dâng từ lòng bàn tay y khiến bàn tay khổng lồ vỡ thành mảnh vụn!

Tà áo trắng của Từ Hành Chi bay tung lên, tay gỗ buông bên người cũng bị tay áo cuốn lên che lấp.

Nhưng Từ Hành Chi vừa mới ngước nhìn lên lại thấy mảnh vỡ tan tác ấy biến thành nghìn vạn con bướm ánh sáng nhỏ, bay rào rào ập tới mặt y!

Từ Hành Chi chưa kịp hoảng hốt đã được một chiếc áo khoác trùm xuống bảo vệ mặt, hai lỗ tai cũng được một đôi tay bịt kín.

Bướm bay đầy trời vang tiếng rì rì, Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi, khàn giọng khẽ nói: “Sư huynh, đừng sợ.”

Một con bướm thiêu thân bay qua bên tai Từ Hành Chi, cánh lông phe phẩy, có tiếng người vang lên: “Hành Chi, ta từng nói ngươi nên vui mừng khi ta chưa bao giờ tham gia cuộc thi Thiên bảng.”

So với Chu Bắc Nam và Khúc Trì bị từng đợt lưỡi dao ánh sáng tung bay quấn quanh quấn lấy không thoát ra được, Chu Vọng xông lên đầu tiên lại không bị ngăn cản gì hết.

Ôn Tuyết Trần không lùi về sau, ngồi yên tại chỗ thong dong chờ cô nhóc đến.

Thấy chỉ còn cách Ôn Tuyết Trần vài thước, Chu Vọng cắn chặt răng ngà, xông thẳng tới nhưng bỗng thấy cơ thể nặng nề, tay chân như bị sợi dây con rối điều khiển.

Chu Vọng bình tĩnh nhìn lại thì sợi tơ vốn ẩn mình đã hiện rõ ra, trói chặt những khớp quan trọng của cô nhóc, chỉ bạc mỏng thuận thế trở nên dày đặc và kéo dài ra, quấn quanh tay, eo và mắt cá chân cô nhóc.

Cô nhóc như một con bươm bướm đụng phải mạng nhện mà con nhện trải sẵn từ lâu.

Chu Vọng nghiến răng bước lên trước một bước, cổ tay bị dây quấn quanh tóe máu như tia sáng, hoa máu vụn vỡ tuôn trào từ hổ khẩu, ngón tay cô nhóc rồi chảy dọc theo cánh tay chậm rãi nhỏ xuống.

Giọng Ôn Tuyết Trần rất nhẹ: “Đừng nhúc nhích. Không muốn bị chia thành các mảnh thì ngoan ngoãn đứng yên đi.”

Nhìn thấy máu của hai người thân thiết nhất, máu nóng trong đầu Chu Bắc Nam sôi sục phun trào, đầu như muốn nổ tung, hắn ta vừa chặn luồng linh mạch mạnh mẽ lúc thật lúc giả không ngừng ập tới hắn ta, vừa hét lên đầy bi thảm: “Ôn Tuyết Trần, con mẹ nó ngươi điên rồi! Đó là con gái ngươi! Là con của Tiểu Huyền Nhi...”

Hắn ta gào thét mà giọng điệu nghe như cầu xin.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Qua mười ba năm, hắn ta từng mơ vô số lần về cảnh tượng gặp lại hai người kia, những hình ảnh đó đều vô cùng dịu dàng thắm thiết.



Chu Bắc Nam nghĩ nếu hắn ta khóc, chẳng phải sẽ mất mặt quá sao; nhưng hắn ta lại nghĩ con mẹ nó chứ, mất mặt thì mất mặt thôi, chỉ cần bọn họ trở về, chỉ cần bốn người tụ họp đầy đủ, hắn ta phải chết thêm mấy lần nữa cũng bằng lòng.

Nhưng hắn ta chưa từng nghĩ dù chỉ một lần, họ lại gặp mặt thế này, chưa bao giờ.

Ôn Tuyết Trần nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, chống cằm nhìn Chu Vọng.

“Bắc Nam vẫn thế, chẳng biết nói dối gì cả.” Ôn Tuyết Trần thầm thì: “Ta chưa từng thành thân, sao có con được.”

Mặt thiếu nữ bị cứa ra mấy vết thương tươi rói nhưng vệt máu ấy chẳng hề ngăn nổi khóe mắt cô nhóc ngày càng đỏ lên.

Cô nhóc nghiến răng bước lên trước thêm một bước, đầu gối hơi khom xuống lại có thêm máu tươi tóe ra.

Ôn Tuyết Trần hơi cau mày: “Ta nói rồi, không muốn bị phanh thây thì đứng yên tại chỗ đi.”

Tất cả hận thù của Chu Vọng hóa thành tơ máu, lấp kín hai mắt: “Ngươi làm người thân của ta bị thương, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!”

Theo câu nói đó, cả người cô nhóc có vô số hoa máu bắn ra cùng một lúc, bộ đồ gọn gàng màu nâu bỗng bị nhuộm đầy máu tươi, ấy thế mà cô nhóc như không hề thấy đau, y như con thú mở rộng hàm răng ngà, cắn lớp dây dày giam giữ cổ tay cô nhóc.

Tiếng dây nhỏ đứt đoạn và mùi máu tanh cuộn trào mãnh liệt dâng trào đầy cổ họng cô nhóc.

Khục.

Khục.

Khục.

Tiếng đứt gãy không ngừng vang lên từ khớp xương của cô nhóc.

Bươm bướm thà xé bỏ cánh của mình cũng phải kéo theo tấm mạng nhện chôn cùng, đưa người thân của mình về bên cạnh.

Sức sống ngoan cường và thú vị ấy khiến Ôn Tuyết Trần ngớ người chốc lát, bỗng nhiên, hắn ta nhếch miệng nở một nụ cười khó nhận ra: “Ngươi là đứa trẻ không tệ. Cần gì phải đi theo bọn họ chứ?”

Trả lời hắn ta là tiếng gãy vỡ.

Ôn Tuyết Trần vẫn không lùi lại chút nào. Hắn ta không còn hứng thú với thiếu nữ trước mắt nữa, ánh mắt nhạy bén liếc nhìn mấy người kia.

Lục Ngự Cửu tàn tạ rồi. Điều này không chênh lệch nhiều với suy nghĩ trước đó của hắn ta. Cậu ta coi trọng Thanh Lương Cốc như thế, nhìn thấy mình chắc chắn sẽ xông tới trước đầu tiên.

Cô gái trước mắt muốn liều mạng đánh nhau với hắn ta vốn không nằm trong phạm vi tính toán của hắn ta, tấm lưới này vốn chuẩn bị cho Chu Bắc Nam tính tình lỗ mãng, nhưng không ngờ động tác của cô gái này lại tạo nên hiệu quả ngoài dự đoán, dùng cô nhóc này làm mồi nhử, xem như hắn ta thành công thu hút được sự chú ý của Chu Bắc Nam và Khúc Trì.

Từ Hành Chi trọng tình trọng nghĩa, ở chung với bọn họ trong Man Hoang lâu rồi, dù chưa khôi phục ký ức cũng sẽ nghĩ cách cứu viện bảo vệ.

Mạnh Trọng Quang thì càng dự đoán dễ hơn, nếu Từ Hành Chi gặp nguy hiểm chắc chắn hắn sẽ không đứng nhìn.

Điều duy nhất mà hắn ta không ngờ là có vẻ linh lực vốn bị phong bế trong kinh mạch của Từ Hành Chi đã được khôi phục. Có điều, cái tật sợ sâu của y khó mà chữa được, điểm này không khó ứng phó.

Cứ như thế, mục đích thật sự của hắn ta sẽ có thể thành công.

Ôn Tuyết Trần dùng ngón tay sờ bờ môi tím tái, lạnh lùng nói: “Lên đi.”

Hắn ta vừa dứt lời, bên ngoài trận pháp bỗng xuất hiện mấy cánh cửa truyền tống, giữa vầng sáng xoay chuyển, có binh khí đâm từ bên trong ra, cứ thế từ đằng sau đâm xuyên qua vai phải một đệ tử Đan Dương Phong mất vũ khí.

Mặc dù những đệ tử đó đã bày trận sẵn sàng nghênh địch, bất cứ lúc nào cũng đề phòng trận pháp trên đất thay đổi nhưng không ngờ lại có kẻ mai phục, nhất thời đã có hai, ba đệ tử bị thương nặng ngã xuống đất.

Đào Nhàn ngạc nhiên thốt lên, Nguyên Như Trú dùng bàn tay xương túm lấy tay áo hắn, rút trâm hoa đã khô tàn trên đầu mình ra, đứng chặn bảo vệ trước người Đào Nhàn.

Mười mấy đệ tử Thanh Lương Cốc trèo ra khỏi trận pháp truyền tống, vung kiếm giết cả một đường, dồn dập xông tới trước mặt Nguyên Như Trú và Đào Nhàn!

Nguyên Như Trú nhận ra tình hình không đúng, cất giọng kêu to: “Sư huynh! Mạnh sư đệ! Hai người mau quay lại đây! Bọn họ nhắm vào bên này! Ôn Tuyết Trần chỉ là điệu hổ ly sơn thôi!”

Bị đám côn trùng bay ập tới, Từ Hành Chi đã run chân không đứng thẳng lên nổi, y hoàn toàn không có cách nào chống lại nỗi sợ bò ra từ các khớp xương.

Y chỉ có thể đẩy vai Mạnh Trọng Quang: “Mau đi đi! Cứu Đào Nhàn và Như Trú!”

Mạnh Trọng Quang cố chấp ôm đầu y: “Không, ta tuyệt đối không rời khỏi sư huynh.”

Từ Hành Chi cách lớp quần áo, lần sờ đập một phát vào đầu hắn: “Con mẹ nó mau đi đi! Ta có linh lực bảo vệ cơ thể, không chết được!”

Mạnh Trọng Quang nghiến chặt răng: “Không được. Ôn Tuyết Trần muốn nhân lúc chúng ta phân tán rồi mang sư huynh đi! Ta không thể buông tay!”

Trong lúc hắn nói, hắn bị Từ Hành Chi đánh cho hai phát nữa nhưng hắn vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.

Hắn ôm chặt Từ Hành Chi với đôi mắt sũng nước: “Sư huynh, vất vả mãi chúng ta mới đi tới đây... Dù huynh giết ta, ta cũng không buông huynh ra!”

Từ Hành Chi vùng vẫy gạt áo khoác bảo vệ đầu y ra, trong nháy mắt tiếng côn trùng kêu khiến chân y mềm nhũn, khiến dạ dày y trào ngược nhưng y vẫn dùng toàn bộ sức lực mà giãy giụa, quay người lảo đảo chạy về phía Đào Nhàn.

Mấy đệ tử mặc đồ của Thanh Lương Cốc đã cầm kiếm phá tan từng lớp vây quanh, xông tới trước mặt Nguyên Như Trú, một chiêu kiếm đã chém mất nửa cây trâm của nàng; Từ Hành Chi gian nan chạy về phía họ bị đám bướm điên cuồng kia bám riết, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị chúng nuốt trọn.

Vẫn còn mấy sợi dây trói Chu Vọng, Chu Bắc Nam và Khúc Trì thì mệt mỏi ứng phó những thay đổi liên tục trong trận pháp, khó mà thoát thân được.

Không ai ngờ vào lúc này, một tiếng gào ác liệt truyền đến từ phía Ôn Tuyết Trần: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”

Lục Ngự Cửu cầm con dao đẫm máu tươi, tay run rẩy, kề lưỡi dao sắc vào cổ hắn ta.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu ta đã bò dậy, lặng lẽ không một tiếng động rút dăm gao ghim ở dạ dày mình ra, đi vòng ra sau Ôn Tuyết Trần.

Ôn Tuyết Trần chỉ mải nghĩ ngợi nhìn chằm chằm Chu Vọng đang vùng vẫy không ngừng, hoàn toàn không để ý tới Lục Ngự Cửu.

Mặt nạ quỷ đáng sợ của Lục Ngự Cửu giữa tiếng gào thét thê thảm càng thêm phần dữ tợn: “Tất cả các ngươi mau dừng tay! Ta sẽ giết hắn!”

Những đệ tử kia ngây ra, không ngờ Ôn Tuyết Trần vẫn rất bình tĩnh, cất giọng nói: “Giết Đào Nhàn, không cần quan tâm tới ta.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ta quay đầu lại, nhìn Lục Ngự Cửu đầy máu trên người với ánh mắt như khiêu khích: “Giết ta đi.”

Lục Ngự Cửu nghiến răng, vung dao lên, chém thẳng xuống, đâm con dao găm dính máu của mình vào ngực phải Ôn Tuyết Trần, ghìm lưỡi dao xuống dưới, dùng hết sức lực, rạch một lỗ thủng to hơn bàn tay từ ngực phải tới vùng bụng dạ dày của hắn ta.

Chỉ khi hắn ta chết, bàn xoay tròn ấy mới dừng lại, trận pháp mới chấm dứt được.

Người trước mặt không còn là Ôn sư huynh năm đó nữa rồi.

Mặc dù nghĩ như thế, mặt Lục Ngự Cửu vẫn tái mét như đã chết, máu của Ôn Tuyết Trần bắn lên người cậu ta, lạnh thấu vào tận trái tim và xương tủy.

Phát đâm đó dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại của cậu ta, lúc cậu ta đâm vào ngực Ôn Tuyết Trần đã không đứng thẳng được vì mất máu quá nhiều rồi, nhát rạch còn lại là khi cậu ta ngã qua một bên xe lăn của Ôn Tuyết Trần, theo quán tính gục xuống rồi thuận thế rạch thành vết thương ấy.

Nhưng khi cậu ta ngã xuống, từ mặt đất chật vật nhìn về phía Ôn Tuyết Trần, cậu ta ngạc nhiên nhận thấy sắc mặt Ôn Tuyết Trần vẫn bình thường, thờ ơ như không, miệng vết thương trào máu òng ọc trên cơ thể hắn ta cứ như chẳng hề tồn tại, thậm chí hắn ta chỉ làm một động tác đó là vươn tay bịt chỗ dạ dày của mình lại, tránh nội tạng không khống chế được ào ra.

Thậm chí Ôn Tuyết Trần còn có tinh thần nhếch môi lên với cậu ta.

Lục Ngự Cửu và Chu Vọng bị trói nhìn thấy tình cảnh ấy đều trợn trừng mắt lên.

Một suy nghĩ cực kỳ khủng bố hiện lên trong lòng Lục Ngự Cửu, cậu ta nằm ở đất khó khăn nhìn lại, trong ánh mắt tan rã mơ màng cố gắng nhìn rõ mắt của mấy đệ tử muốn giết Đào Nhàn.

Khi cậu ta nhận ra điều không đúng đã có mấy đệ tử theo bọn họ từ Vùng đất hoang vu phát hiện ra trước, có một người chỉ vào một đệ tử mặc đồ Thanh Lương Cốc, hét lên: “Là ma đạo! Hắn là đệ tử ma đạo! Ta từng gặp hắn!”

“Ôn sư huynh và ma đạo ở cùng một phe?”

“Khoan đã, hắn bị thương không chết... Hắn không phải Ôn sư huynh, là tỉnh thi! Cửu Chi Đăng biến Ôn sư huynh thành tỉnh thi rồi!”

Ôn Tuyết Trần nghe vậy, hơi nghiêng đầu như không hiểu người kia nói gì, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh lùng.

Từ Hành Chi không nghe được âm thanh ầm ĩ gì khác cả, y vọt tới bên cạnh Nguyên Như Trú, vận linh lực, một chưởng đánh bay một đệ tử ma đạo đang áp sát tới, ngay sau đó, y lấy mấy nửa cây trâm hoa còn sót lại trên tay Nguyên Như Trú, nói nhanh bên tai nàng: “Sư huynh làm cho muội cái khác.”

Dứt lời, y dùng hết sức mạnh, rót toàn bộ linh lực vào cây trâm gãy, ném mạnh ra ngoài, để nửa cây trâm gãy phá tan tầng lớp bướm ảo kia, phá tan linh mạch thật giả lẫn lộn ấy, rơi thẳng lên bàn xoay bát quái mà Ôn Tuyết Trần dùng để vận hành toàn bộ trận pháp.

Trong giây phút trâm hoa mắc vào rãnh của bàn quay đã bị nghiền thành mảnh vỡ.

Nhưng chỉ trong vài giây thôi cũng đủ cho Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam và Khúc Trì rồi.

Trong mấy năm liều mạng sống trong Man Hoang, bọn họ rất giỏi nắm bắt cơ hội trong nháy mắt.

Bọn họ dồn dập thu hồi vũ khí của mình lại, Chu Bắc Nam, Khúc Trì nhắm vào bàn xoay bát quái, Từ Hành Chi nhắm vào Ôn Tuyết Trần, cả ba vũ khí cùng tung ra một lúc.

Bàn xoay ngọc bích mà Ôn Tuyết Trần dùng lúc đầu bị vỡ thành ba mảnh, Ôn Tuyết Trần thì bị Bút rảnh rỗi biến thành hàng trăm cây đinh gỗ đào bay ập tới cuốn ngược về phía sau, rìa ống tay áo, áo ở thân người và quần bị đinh ghim thành một vòng, đóng hắn ta lên mặt ngoài của tháp.

Bàn xoay đã bị hủy, trong chớp mắt bướm bay linh mạch và dây tơ đều tan biến hết.

Ôn Tuyết Trần giương mắt lên, nhìn Đào Nhàn ở phía xa chẳng bị mất một sợi tóc nào, trông chỉ bị sợ hãi một chút, hít một tiếng trầm thấp: “Đúng là đám ăn hại.”

Nguyên Như Trú buông Đào Nhàn ra, nhanh chóng chạy bên cạnh Lục Ngự Cửu gục trên đất không dậy nổi, ôm cậu ta lên không nói gì, chuyển vết thương đầy máu trên người của cậu ta lên người mình.

Từ Hành Chi bịt lỗ tai ù ù tiếng côn trùng lại, lắc mấy lần cũng không thể gạt tiếng vang dị hợm của bướm đập cánh trong đầu ra.

Nhưng mấy lời “tỉnh thi”, “ma đạo” không ngừng vang bên tai khiến cơn đau đầu âm ỉ và cảm giác choáng váng kéo tới.

Tới khi y được Mạnh Trọng Quang dìu đi tới trước tháp, Lục Ngự Cửu và mấy đệ tử bị thương khác đã được đưa vào trong tháp nghỉ ngơi.

Chu Bắc Nam dùng dùng chuôi trường thương đụng liên tiếp vào eo Ôn Tuyết Trần, chưa hả dạ thì dùng chân đạp, không bất ngờ rằng hắn ta đạp vào một khoảng trống.

Hắn ta tức giận tới mức mặt trắng bệch: “Như Trú, lại đây chữa cơ thể cho hắn, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”

Nguyên Như Trú nghe vậy, có chút ngờ vực nhưng vẫn làm lành miệng vết thương đáng sợ đó của hắn ta lại.

Từ đầu tới cuối, trên mặt Ôn Tuyết Trần không hề có biểu cảm đau đớn gì. Hắn ta híp mắt nhìn Đào Nhàn đang sợ hãi không thôi và Khúc Trì đứng cạnh an ủi hắn, cuối cùng mới chuyển sự chú ý sang Chu Bắc Nam: “Các ngươi trộm thần khí, bị đày tới đây như thế là đối xử tệ hại với các ngươi à?”

“Con mẹ nó, ngươi bị ngu à?” Chu Bắc Nam sửng sốt rồi chửi ầm lên: “Cửu Chi Đăng cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì thế? Bọn ta trộm thần khí bao giờ? Ngươi không nhớ Cửu Chi Đăng dẫn ma đạo tấn công bốn môn phái, giết hết toàn bộ người của Thanh Lương Cốc các ngươi, thây chất thành núi máu chảy thành sông, thương vong khắp nơi sao? Bọn họ đẩy những đệ tử bốn môn phái không chịu đầu hàng ma đạo như bọn ta vào đây, giam cầm mười ba năm, con mẹ nó ngươi nói với ta ngươi không nhớ à?”

Trong đầu Từ Hành Chi ong lên một tiếng, không hít thở nổi.

Ma đạo tấn công? Đầu hàng ma đạo?

Mấy chữ này khiến đầu Từ Hành Chi nứt ra, khiến y đau đớn muốn chết cho xong, cũng khiến ký ức bị phong bế của y được mở ra một lần nữa.

Y nhớ ra rồi.

Tất cả mọi chuyện, cuối cùng y cũng nhớ ra hết rồi.

***

Lời tác giả:

Tóm lại là:

Nhóm Bắc Nam bị nhốt trong Man Hoang mười ba năm mới là người tốt.

Ôn Tuyết Trần làm “Nhận thức của thế giới” không quan tâm gì tới sống chết của mấy người kia, hắn ta chỉ quan tâm tới lợi ích của Cửu Chi Đăng.

Trong ký ức về quá khứ của Ôn Tuyết Trần, có Từ Hành Chi nhưng chưa từng xuất hiện Tiểu Huyền Nhi, chỉ từng xuất hiện đôi câu vài lời và ký ức vụn vặt (Xem lại ở chương 39).

Sau khi Ôn Tuyết Trần vào Man Hoang không hề cần sưởi ấm (Chương 2, Chu Bắc Nam nghi ngờ Từ sư huynh là tỉnh thi đã dùng lửa để thử y; Chương 51, Ôn Tuyết Trần vốn có cơ thể yếu ớt lại không cần các đệ tử sưởi ấm cho mình).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau