Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
Chương 94: Sinh ly tử biệt
Mạnh Trọng Quang ôm chè bánh trôi rượu nếp vào ngực để ủ ấm, tay trái che chở đầy quý trọng, tay phải cầm một cái ô do dây mây xanh biếc tết thành.
Chắc vì cơn mưa ập tới vừa nhanh vừa dữ dội, người xung quanh nóng lòng chạy đi trú, chỉ lo cho bản thân, không có suy nghĩ nghển cổ lên xem người bên cạnh có gì lạ.
Thấy trời mưa to thế này, Mạnh Trọng Quang biết chắc rằng Từ Hành Chi sẽ không chờ ở nhà mà cầm ô tới đón mình. Đến lúc đó, mình nhìn thấy sư huynh từ xa sẽ cất ô đi ngay lập tức, để người bị ướt một chút, với tính cách của sư huynh, chắc chắn sư huynh sẽ đau lòng lắm, chờ cùng che một cái ô đi về, hắn có thể nhân cơ hội đó mà muốn gì thì lấy, sẽ khiến sư huynh...
Nghĩ tới đây, Mạnh Trọng Quang bỗng nhìn thấy hai bóng người đi về phía mình, một người không bung ô, bước chân loạng choạng, cực kỳ giống sư huynh, người còn lai thì đi phía sau, trông dáng người hơi quen.
Trái tim Mạnh Trọng Quang bỗng thắt lại, đâu còn nhớ tới ý nghĩ kia của mình được nữa, xông thẳng về phía trước, nhìn thấy kẻ đi như say rượu, cả người ướt đẫm kia đúng là Từ Hành Chi, mặt hắn tái mét, vươn tay ôm người ấy vào lòng, dịch hết ô tới đỉnh đầu y: “Sư huynh, sao thế?”
Đi suốt một đường, trong lòng Từ Hành Chi lo lắng không yên, lúc này nhìn thấy Mạnh Trọng Quang bèn kéo mạnh ống tay áo hắn, khó nhọc nói: “Trọng Quang, theo ta về... Phong Lăng! Phong Lăng xảy ra chuyện rồi!”
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang đanh lại, trở tay cầm cổ tay y, dịu giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn cỡ nào mà đáng để sư huynh không che ô chạy ra ngoài chứ? Đi, chúng ta về nhà, ta nghe sư huynh từ từ nói.”
Tạp Tứ ở cạnh xen vào: “Nhanh chóng về Phong Lăng thì hơn. Trước khi ta đến đây đã nghe tin đồn, Quảng Phủ Quân thông báo cổng Phong Lăng sẽ mở một ngày, ai muốn đầu hàng thì đầu hàng, ai muốn trốn thì trốn, muốn làm gì thì làm, sau một ngày, người ở lại sẽ cùng sống cùng chết với Phong Lăng, bảo vệ núi tới khi...”
Mạnh Trọng Quang bỗng quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Tạp Tứ, đôi mắt như lệ quỷ.
Tạp Tứ ngẩn ra, trong lòng lờ mờ đoán ra gì đó, ngậm miệng không nói gì nữa.
Từ Hành Chi không để ý thấy biểu hiện khác thường của hai người, y sợ Mạnh Trọng Quang không hiểu tình hình bèn cố kìm nén mùi máu tanh cuộn trào như khí độc trong cổ họng, kiên cường giải thích: “Cửu Chi Đăng dẫn ma đạo tấn công bốn môn phái, Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên đều bại rồi... Bắc Nam và Tiểu Huyền Nhi, bọn họ...”
Mạnh Trọng Quang vỗ lưng y, truyền linh lực cho y, áp chế luồng dương khí dâng trào tán loạn trong cơ thể Từ Hành Chi xuống.
Nhưng đối với sự vội vàng của y, Mạnh Trọng Quang không đáp lại thẳng thắn: “Sư huynh, chúng ta về nhà trước.”
Từ Hành Chi: “...”
Từ Hành Chi cảm thấy rõ ràng mình đã nắm được bàn tay của người trước mặt nhưng cứ như chỉ túm được không khí, trong lòng bàn tay trống rỗng.
Vì thế y vung tay ra, nhìn thẳng vào Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang bị y nhìn mà hơi bất an. Ánh mắt Từ Hành Chi như vật hữu hình, đâm vào hắn khiến cả người hắn nóng lên.
“Ngươi biết rồi ư?”
Thái độ né tránh của Mạnh Trọng Quang đã chứng thực suy đoán của Từ Hành Chi nhưng có những lúc con người hèn hạ lạ lùng, dù biết có tường Nam chắn ngang, y vẫn ôm ấp may mắn đâm đầu vào đó: “Mạnh Trọng Quang, ngươi đã biết từ lâu rồi sao?”
Từng chuyện kỳ lạ trong nửa tháng qua lần lượt hiện lên trong đầu Từ Hành Chi.
Mạnh Trọng Quang đột nhiên mua nhà ở đây, như có vẻ chắc chắn Quảng Phủ Quân sẽ không tới truy bắt bọn họ nữa.
Hễ mình ra ngoài về, Mạnh Trọng Quang đều bóng gió hỏi mình có nghe được tin tức gì không. .
Còn cả hôm sinh nhật Tuyết Trần...
Những hoài nghi như tơ nhện ấy dệt thành cái lưới trong lòng Từ Hành Chi từng chút một, nó khiến y không thở nổi.
Sau một lúc im lặng thật lâu, Mạnh Trọng Quang nói thật nhỏ nhẹ: “Vâng.”
Tấm lưới che phủ đất trời đột ngột ập xuống, con nhện trốn trong bóng tối chạy ra, cắn một phát thật mạnh vào tim Từ Hành Chi.
Dưới cơn mưa rào, Từ Hành Chi đấm vào mặt Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang không đề phòng, lùi ra sau mấy bước, ngã xuống giữa con đường lầy lội.
Chiếc ô từ dây mây trong lòng bàn tay hắn biến mất chỉ trong nháy mắt, chè bánh trôi rượu nếp vốn đựng trong bát giấy, yên ổn trong ngực hắn bị đổ, nát bét tạo thành vết bỏng trên người Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang dùng ngón tay cái ấn khóe môi chảy máu, tí xíu máu ấy nhanh chóng bị mưa rửa trôi nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó rất lâu.
Dù hắn mắc lỗi vô lý buồn cười cỡ nào, sư huynh chưa từng nỡ động đến đầu ngón tay hắn.
Nếu là ngày trước, dù Từ Hành Chi chỉ ấn trán hắn thôi cũng có thể khiến hắn buồn rầu nửa ngày trời, vì thế cú đấm này giáng xuống khiến Mạnh Trọng Quang hoàn toàn chết lặng.
“Ngươi biết rồi sao không nói cho ta?” Từ Hành Chi tức giận tới mức cả người run rẩy, trước mắt bóng đen chớp nháy rối loạn.
Từ lúc nãy y đã khống chế bản thân, không nên giận cá chém thớt, nếu không y sẽ chẳng bỏ qua cho tên ma đạo Tạp Tứ này.
Nhưng Từ Hành Chi không thể ngờ người mà y luôn tin tưởng lại giấu giếm y.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Đăng cũng vậy, Trọng Quang cũng thế...
Mạnh Trọng Quang đứng dậy khỏi đống bùn đất, mắt dán chặt vào mặt Từ Hành Chi: “Nói cho sư huynh thì làm gì được? Sư huynh đi cứu sao? Một mình sư huynh cứu được bốn môn phái sao?”
Từ Hành Chi tái mặt: “Mạnh Trọng Quang? Ngươi...”
Mạnh Trọng Quang bò dậy với nửa người dính đầy bùn ướt đầm đìa, hai mắt đầy tơ máu: “Ta nói cho sư huynh biết, sư huynh sẽ giống như bây giờ, một mình đi chống lại cả ma đạo! Sư huynh có được lợi ích gì chứ?”
“Lợi ích?” Từ Hành Chi cảm thấy đầu và trái tim mình đau tới mức sắp nổ tung: “Ta là người Phong Lăng, Phong Lăng có ơn sâu nghĩa nặng với ta! Ngươi lại ở đây nói lợi ích với ta!”
Mạnh Trọng Quang: “Dù có ơn nghĩa gì thì lúc bọn họ muốn giết sư huynh cũng xóa bỏ hết rồi, sư huynh không nợ Phong Lăng gì hết! chúng ta vốn sống an nhàn tự tại, cần gì phải lo cho bọn họ chứ? Bốn môn phái có số mệnh của mình, nếu thật sự diệt vong, đó là chuyện mà một mình sư huynh ngăn cản được sao!”
“Con mẹ nó chứ số mệnh do trời!” Từ Hành Chi gào lên: “Tên họ Mạnh kia, ngươi có đi cùng ta không?”
Y nhận được câu trả lời là im lặng và tiếng mưa đầy trời.
Từ Hành Chi không nói thêm gì nữa, đôi mắt chứa ánh sáng khiến người ta hãi hùng nhìn gương mặt Mạnh Trọng Quang một vòng rồi kiên quyết quay người, tiếng gió dần tụ lại dưới chân.
Nhưng lúc y sắp tung người đi khỏi đó, một bàn tay nhẹ nhàng kéo góc áo y từ phía sau, sợ hãi gọi: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi cứ tưởng rằng Mạnh Trọng Quang nghĩ thông suốt rồi, bỗng vui vẻ quay lại nói: “Trọng...”
Mạnh Trọng Quang ấn một phát vào xương bả vai bên phải của y.
Trong cuộc thi Thiên bảng một năm trước, xương vai phải của Từ Hành Chi bị linh lực xuyên qua, dưỡng bệnh rất lâu mới khỏi, lúc này bị Mạnh Trọng Quang đâm thêm một phát, Từ Hành Chi lập tức thấy đau đớn không chịu nổi, mềm nhũn người, bị Mạnh Trọng Quang giữ tay trái, đè xuống vũng nước mưa to.
Từ Hành Chi liều mạng giãy giụa như con thú bị nhốt, miệng sặc nước bẩn, gào lên không rõ ràng: “Mạnh Trọng Quang! Con mẹ nó ngươi làm gì thế hả? Thả ta ra!”
Trước kia đùa nghịch quậy phá với Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang chưa từng nặng tay một lần nào nhưng lần này hắn ra tay rất nặng, gần như dùng sức lực muốn vặn gãy cánh tay Từ Hành Chi để ghìm y xuống.
Hai mắt Từ Hành Chi đỏ au: “Ngươi thả ta ra! Ta phải đi cứu Bắc Nam!”
“Hắn có cứu huynh không?” Mạnh Trọng Quang phẫn nộ và đau lòng áp chế Từ Hành Chi sắp nổi điên: “Nếu hôm đó không phải vì ta quay lại núi, ai cứu huynh chứ? Khúc Trì sao? Ôn Tuyết Trần, Chu Bắc Nam sao? Bọn họ chỉ trơ mắt nhìn thôi! Tất cả đều trơ mắt đứng nhìn!”
Từ Hành Chi không muốn nghe Mạnh Trọng Quang nói gì, đầu bị dí xuống nước bùn, lạnh lùng nói: “Còn Tiểu Huyền Nhi nữa! Tiểu Huyền Nhi đang mang thai, muội ấy và Bắc Nam được nuông chiều từ bé, sao chịu nổi cực khổ ở Man Hoang được! Cả Tuyết Trần, hắn đâu thể chịu nổi việc Tiểu Huyền Nhi rơi vào tay ma đạo chứ? Ta phải đi giúp hắn, ta phải đi...”
Mạnh Trọng Quang buột miệng quát lên: “Huynh đi đâu? Ôn Tuyết Trần chết rồi! Thanh Lương Cốc cũng không còn nữa rồi!”
Từ Hành Chi bỗng ngừng vùng vẫy.
Nước mưa trút xuống lưng Từ Hành Chi như tưới vào cái trống rỗng ruột, trống rỗng vang vọng.
Nhận ra sự im lặng khác thường của Từ Hành Chi, trái tim Mạnh Trọng Quang lạnh buốt, hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Tạp Tứ.
Tạp Tứ cau mày lắc đầu.
Để Từ Hành Chi không chịu kích thích quá lớn, Tạp Tứ chỉ nói Ứng Thiên Xuyên đầu hàng ma đạo chứ chưa nói với y chuyện Thanh Lương Cốc bị phong tỏa, bị tàn sát.
“Tuyết Trần làm sao?” Một lúc lâu sau, Từ Hành Chi quay lưng về phía hắn, lẩm bẩm hỏi: “Thế nào là Thanh Lương Cốc không còn nữa?”
Y quay đầu lại nhìn Tạp Tứ một cách khó khăn. Lông mi y bị bùn dất nhuốm bẩn, mở ra thấy đau nhưng y cứ dùng đôi mắt một bên dính cát một bên dính nước, khàn giọng đòi chứng thực từ Tạp Tứ: “Không còn ư?”
Không giấu được nữa.
Tạp Tứ đành nói thật: “Lúc ta biết được tin tức chạy tới Thanh Lương Cốc, đã qua mấy ngày sau khi Thanh Lương Cốc gặp chuyện rồi. Mùi máu ở đó không tan hết được, khắp trời đều là những đốm lửa ma trơi... Ta nghe người ta nói, lúc ma đạo tấn công cốc, Ôn Tuyết Trần duy trì đại trận phong cốc, tâm bệnh tái phát, khi các đệ tử phát hiện ra điều khác thường thì muộn mất rồi. Thi thể của hắn bị ma đạo cướp mất, hắn...”
Hắn ta chưa nói hết câu đã bị ngụm máu trào ra từ miệng Từ Hành Chi cắt ngang.
Lúc luồng ấm nóng ấy bắn tóe ra, Mạnh Trọng Quang bị dọa đơ người, tim đau nhói, luống cuống ôm Từ Hành Chi vào lòng: “Sư huynh! Sư huynh...”
Từ Hành Chi không nghe được Mạnh Trọng Quang đang nói gì cả.
Trong tai y toàn là tiếng mưa gió, chỉ có giọng Ôn Tuyết Trần quanh quẩn chập trùng.
“Phong Lăng Từ Hành Chi ở đâu?”
“Ơi, ta ở đây.”
“Hả? Thế sao? Bây giờ Hành Chi đúng là không sợ trời không sợ đất ha.”
“Biến ra con rết ném vào mặt hắn thì ngươi có thể thắng.”
“Ôn tóc trắng, ngươi bớt hãm hại ta đi nhé.”
“Ta muốn ngươi nhớ lâu. Người khác đạo khác đường tuyệt đối không dễ sống chung, ngươi phải nhớ cho rõ điều ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lời thủ thỉ như ma chướng, Từ Hành Chi ngẩn ngơ nghĩ lần trước tới Ứng Thiên Xuyên mừng sinh nhật Bắc Nam, vì sao y lại tránh mặt Tuyết Trần cơ chứ?
Trên đường không có mấy người qua lại, không còn tiếng mưa rơi, khóe miệng Từ Hành Chi hộc máu không ngừng, được Mạnh Trọng Quang mặt mày tái mét ôm chặt. tay trái y buông thõng xuống, móng tay ở năm ngón tay đều lật ngược lại, y lại chẳng phát hiện ra, chỉ khép hờ mắt mơ hồ nghĩ tới chuyện của mình.
Mạnh Trọng Quang đưa Từ Hành Chi về nhà, vận công trị thương cho y, băng bó đầu ngón tay bị thương chẳng còn hình thù gì của y thật cẩn thận rồi mới lê tấm thân dính đầy bùn đi ra khỏi phòng ngủ.
Tạp Tứ ngồi trên ghế gỗ ngoài sảnh chính, thấy hắn đi ra bèn hỏi: “Hành Chi thế nào rồi?”
“Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?” Trong giọng nói Mạnh Trọng Quang như chứa một đống gai băng, lạnh buốt đâm vào người khác: “Chẳng lẽ ngươi không biết nếu nói chuyện này cho sư huynh biết, dù liều cả tính mạng sư huynh cũng sẽ quay về sao?”
“Ta biết.” Tạp Tứ nói: “Nhưng ta cho rằng hai người sẽ cùng tiến cùng lùi. Hai người đều có tu vi Nguyên anh, nếu đánh với Cửu Chi Đăng...”
Không có Từ Hành Chi ở bên cạnh, Mạnh Trọng Quang không che giấu sự nham hiểm sắc bén của mình nữa: “Đánh? Người nói buồn cười thật đấy, ngươi là người của ma đạo, vượt ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, nhất quyết kéo sư huynh vào vũng nước đục này lại vì muốn bọn ta đánh chủ mới của ma đạo các ngươi?”
Người thanh niên trước giờ luôn quần là áo lượt, không nghiêm túc lại thu vẻ ngả ngớn của mình lại, không cáu giận, tay vỗ về cán kiếm bên hông nói: “Sau đó ta về tổng đàn, nói chuyện với vị chủ mới của ma đạo ấy mới biết, nhận thức về ma đạo của ta và hắn hoàn toàn khác nhau.”
Dứt lời, hắn ta cười tự giễu: “Ta tự biết ma đạo là bàng môn tả đạo. Bàng môn so với chính đạo giống như mặt trời và mặt trăng, ánh sáng và bóng tối, chiếu rọi lẫn nhau, không thể thiếu mất bên nào. Nhưng xét về bản chất của ma đạo, coi trọng lửa mạnh nhiệt liệt, mê loạn lòng người, tồn tại thì được chứ không thể thống lĩnh đạo học... Nhưng Cửu Chi Đăng không nghĩ thế. Suy nghĩ của ta và hắn trái ngược nhau, nói năng không hợp, đành phải tìm Hành Chi, mong hắn có thể nghe lời Hành Chi. Hành Chi...”
Mạnh Trọng Quang nghe mà chẳng hề kiên nhẫn, ngắt lời hắn ta: “Hành Chi là để ngươi gọi à?”
Hắn đứng dậy: “Sư huynh sẽ không đi khuyên đâu. Ta cũng không để sư huynh dính vào chuyện của bốn môn phái.”
Tạp Tứ thở dài: “Thôi vậy. Nhưng chắc hẳn ngươi hiểu rõ tính tình Hành Chi hơn ta, không nên ép hắn, nếu không...”
“Có ép hay không liên quan gì tới ngươi?” Mạnh Trọng Quang cứng rắn nói: “Mời về.”
Dứt lời, hắn đi vào trong, điều hòa lại kinh mạch cho Từ Hành Chi.
Lúc hắn xách ấm nước đi ra, Tạp Tứ đã đi mất rồi.
Mạnh Trọng Quang nhìn gian nhà trống không, trong lòng bỗng buồn bực khó tả.
Đáng chết.
Tới lúc hắn đun nước sôi xong, rót đầy ấm nước, quay lại phòng ngủ, trời đã dần sáng, Từ Hành Chi cũng tỉnh lại.
Y nằm trên giường, tay chân đều bị dây leo trói lại, trông cực kỳ mệt mỏi.
Nghe tiếng động, Từ Hành Chi mở mắt ra, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn mặt Mạnh Trọng Quang một vòng rồi lười biếng nhìn hắn.
Nhìn thấy đôi môi y trắng bệch như tờ giấy, trái tim Mạnh Trọng Quang đau đớn khôn cùng: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi không nói gì.
Mạnh Trọng Quang bỏ ấm nước xuống, ngồi cạnh giường, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đan Dương Phong và Phong Lăng Sơn vẫn còn, họ sẽ tự hợp lực chống địch, sư huynh nhất quyết đòi về làm gì?”
Từ Hành Chi nhắm hai mắt lại.
Mạnh Trọng Quang sờ gò má hơi sưng lên của mình, trong lòng càng thêm hốt hoảng.
Trước kia sư huynh chưa từng đánh hắn, cũng chưa từng xa cách với hắn như vậy...
Chẳng lẽ bốn môn phái quan trọng với sư huynh đến thế sao?
Chẳng lẽ hắn sai rồi ư?
Mạnh Trọng Quang bất an vươn tay ra thử xoa mặt Từ Hành Chi: “Sư...”
Từ Hành Chi quay mặt đi, tránh khỏi ngón tay hắn.
Mạnh Trọng Quang siết tay lại cuối cùng không dám cưỡng ép thân mật với y nữa, đành phải lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi đi lại lại bên ngoài phòng mấy vòng, mắt hắn bỗng sáng lên, lại bung ô đi ra ngoài trong tiếng mưa rơi tí tách.
Bận rộn cả một đêm, quán bán rượu nếp hôm qua đang dựng sạp dưới tấm bạt che mưa.
Chủ quán thấy vị khách cuối cùng của đêm qua quay lại thì cười múc một bát to thơm phức cho hắn: “Công tử, rượu nếp ngon không?”
Mạnh Trọng Quang gắng gượng nở nụ cười: “Thê tử ta thích ăn.”
Mặc dù không biết có thể lấy lòng sư huynh không nhưng dù sao có còn hơn không.
Mạnh Trọng Quang quay lại căn nhà nhỏ, chưa đi vào phòng ngủ đã cao giọng gọi: “Sư huynh, ta đi mua rượu nếp, huynh có muốn...”
Hắn vén rèm lên, chiếc giường sư huynh nằm trước đó đã trống không, dây leo vốn trói sư huynh cũng tan tác khắp giường.
Lòng bàn chân Mạnh Trọng Quang bỗng lạnh buốt, bát giấy trong tay rơi xuống đất: “Sư huynh?”
Chắc vì cơn mưa ập tới vừa nhanh vừa dữ dội, người xung quanh nóng lòng chạy đi trú, chỉ lo cho bản thân, không có suy nghĩ nghển cổ lên xem người bên cạnh có gì lạ.
Thấy trời mưa to thế này, Mạnh Trọng Quang biết chắc rằng Từ Hành Chi sẽ không chờ ở nhà mà cầm ô tới đón mình. Đến lúc đó, mình nhìn thấy sư huynh từ xa sẽ cất ô đi ngay lập tức, để người bị ướt một chút, với tính cách của sư huynh, chắc chắn sư huynh sẽ đau lòng lắm, chờ cùng che một cái ô đi về, hắn có thể nhân cơ hội đó mà muốn gì thì lấy, sẽ khiến sư huynh...
Nghĩ tới đây, Mạnh Trọng Quang bỗng nhìn thấy hai bóng người đi về phía mình, một người không bung ô, bước chân loạng choạng, cực kỳ giống sư huynh, người còn lai thì đi phía sau, trông dáng người hơi quen.
Trái tim Mạnh Trọng Quang bỗng thắt lại, đâu còn nhớ tới ý nghĩ kia của mình được nữa, xông thẳng về phía trước, nhìn thấy kẻ đi như say rượu, cả người ướt đẫm kia đúng là Từ Hành Chi, mặt hắn tái mét, vươn tay ôm người ấy vào lòng, dịch hết ô tới đỉnh đầu y: “Sư huynh, sao thế?”
Đi suốt một đường, trong lòng Từ Hành Chi lo lắng không yên, lúc này nhìn thấy Mạnh Trọng Quang bèn kéo mạnh ống tay áo hắn, khó nhọc nói: “Trọng Quang, theo ta về... Phong Lăng! Phong Lăng xảy ra chuyện rồi!”
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang đanh lại, trở tay cầm cổ tay y, dịu giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn cỡ nào mà đáng để sư huynh không che ô chạy ra ngoài chứ? Đi, chúng ta về nhà, ta nghe sư huynh từ từ nói.”
Tạp Tứ ở cạnh xen vào: “Nhanh chóng về Phong Lăng thì hơn. Trước khi ta đến đây đã nghe tin đồn, Quảng Phủ Quân thông báo cổng Phong Lăng sẽ mở một ngày, ai muốn đầu hàng thì đầu hàng, ai muốn trốn thì trốn, muốn làm gì thì làm, sau một ngày, người ở lại sẽ cùng sống cùng chết với Phong Lăng, bảo vệ núi tới khi...”
Mạnh Trọng Quang bỗng quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Tạp Tứ, đôi mắt như lệ quỷ.
Tạp Tứ ngẩn ra, trong lòng lờ mờ đoán ra gì đó, ngậm miệng không nói gì nữa.
Từ Hành Chi không để ý thấy biểu hiện khác thường của hai người, y sợ Mạnh Trọng Quang không hiểu tình hình bèn cố kìm nén mùi máu tanh cuộn trào như khí độc trong cổ họng, kiên cường giải thích: “Cửu Chi Đăng dẫn ma đạo tấn công bốn môn phái, Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên đều bại rồi... Bắc Nam và Tiểu Huyền Nhi, bọn họ...”
Mạnh Trọng Quang vỗ lưng y, truyền linh lực cho y, áp chế luồng dương khí dâng trào tán loạn trong cơ thể Từ Hành Chi xuống.
Nhưng đối với sự vội vàng của y, Mạnh Trọng Quang không đáp lại thẳng thắn: “Sư huynh, chúng ta về nhà trước.”
Từ Hành Chi: “...”
Từ Hành Chi cảm thấy rõ ràng mình đã nắm được bàn tay của người trước mặt nhưng cứ như chỉ túm được không khí, trong lòng bàn tay trống rỗng.
Vì thế y vung tay ra, nhìn thẳng vào Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang bị y nhìn mà hơi bất an. Ánh mắt Từ Hành Chi như vật hữu hình, đâm vào hắn khiến cả người hắn nóng lên.
“Ngươi biết rồi ư?”
Thái độ né tránh của Mạnh Trọng Quang đã chứng thực suy đoán của Từ Hành Chi nhưng có những lúc con người hèn hạ lạ lùng, dù biết có tường Nam chắn ngang, y vẫn ôm ấp may mắn đâm đầu vào đó: “Mạnh Trọng Quang, ngươi đã biết từ lâu rồi sao?”
Từng chuyện kỳ lạ trong nửa tháng qua lần lượt hiện lên trong đầu Từ Hành Chi.
Mạnh Trọng Quang đột nhiên mua nhà ở đây, như có vẻ chắc chắn Quảng Phủ Quân sẽ không tới truy bắt bọn họ nữa.
Hễ mình ra ngoài về, Mạnh Trọng Quang đều bóng gió hỏi mình có nghe được tin tức gì không. .
Còn cả hôm sinh nhật Tuyết Trần...
Những hoài nghi như tơ nhện ấy dệt thành cái lưới trong lòng Từ Hành Chi từng chút một, nó khiến y không thở nổi.
Sau một lúc im lặng thật lâu, Mạnh Trọng Quang nói thật nhỏ nhẹ: “Vâng.”
Tấm lưới che phủ đất trời đột ngột ập xuống, con nhện trốn trong bóng tối chạy ra, cắn một phát thật mạnh vào tim Từ Hành Chi.
Dưới cơn mưa rào, Từ Hành Chi đấm vào mặt Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang không đề phòng, lùi ra sau mấy bước, ngã xuống giữa con đường lầy lội.
Chiếc ô từ dây mây trong lòng bàn tay hắn biến mất chỉ trong nháy mắt, chè bánh trôi rượu nếp vốn đựng trong bát giấy, yên ổn trong ngực hắn bị đổ, nát bét tạo thành vết bỏng trên người Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang dùng ngón tay cái ấn khóe môi chảy máu, tí xíu máu ấy nhanh chóng bị mưa rửa trôi nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó rất lâu.
Dù hắn mắc lỗi vô lý buồn cười cỡ nào, sư huynh chưa từng nỡ động đến đầu ngón tay hắn.
Nếu là ngày trước, dù Từ Hành Chi chỉ ấn trán hắn thôi cũng có thể khiến hắn buồn rầu nửa ngày trời, vì thế cú đấm này giáng xuống khiến Mạnh Trọng Quang hoàn toàn chết lặng.
“Ngươi biết rồi sao không nói cho ta?” Từ Hành Chi tức giận tới mức cả người run rẩy, trước mắt bóng đen chớp nháy rối loạn.
Từ lúc nãy y đã khống chế bản thân, không nên giận cá chém thớt, nếu không y sẽ chẳng bỏ qua cho tên ma đạo Tạp Tứ này.
Nhưng Từ Hành Chi không thể ngờ người mà y luôn tin tưởng lại giấu giếm y.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiểu Đăng cũng vậy, Trọng Quang cũng thế...
Mạnh Trọng Quang đứng dậy khỏi đống bùn đất, mắt dán chặt vào mặt Từ Hành Chi: “Nói cho sư huynh thì làm gì được? Sư huynh đi cứu sao? Một mình sư huynh cứu được bốn môn phái sao?”
Từ Hành Chi tái mặt: “Mạnh Trọng Quang? Ngươi...”
Mạnh Trọng Quang bò dậy với nửa người dính đầy bùn ướt đầm đìa, hai mắt đầy tơ máu: “Ta nói cho sư huynh biết, sư huynh sẽ giống như bây giờ, một mình đi chống lại cả ma đạo! Sư huynh có được lợi ích gì chứ?”
“Lợi ích?” Từ Hành Chi cảm thấy đầu và trái tim mình đau tới mức sắp nổ tung: “Ta là người Phong Lăng, Phong Lăng có ơn sâu nghĩa nặng với ta! Ngươi lại ở đây nói lợi ích với ta!”
Mạnh Trọng Quang: “Dù có ơn nghĩa gì thì lúc bọn họ muốn giết sư huynh cũng xóa bỏ hết rồi, sư huynh không nợ Phong Lăng gì hết! chúng ta vốn sống an nhàn tự tại, cần gì phải lo cho bọn họ chứ? Bốn môn phái có số mệnh của mình, nếu thật sự diệt vong, đó là chuyện mà một mình sư huynh ngăn cản được sao!”
“Con mẹ nó chứ số mệnh do trời!” Từ Hành Chi gào lên: “Tên họ Mạnh kia, ngươi có đi cùng ta không?”
Y nhận được câu trả lời là im lặng và tiếng mưa đầy trời.
Từ Hành Chi không nói thêm gì nữa, đôi mắt chứa ánh sáng khiến người ta hãi hùng nhìn gương mặt Mạnh Trọng Quang một vòng rồi kiên quyết quay người, tiếng gió dần tụ lại dưới chân.
Nhưng lúc y sắp tung người đi khỏi đó, một bàn tay nhẹ nhàng kéo góc áo y từ phía sau, sợ hãi gọi: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi cứ tưởng rằng Mạnh Trọng Quang nghĩ thông suốt rồi, bỗng vui vẻ quay lại nói: “Trọng...”
Mạnh Trọng Quang ấn một phát vào xương bả vai bên phải của y.
Trong cuộc thi Thiên bảng một năm trước, xương vai phải của Từ Hành Chi bị linh lực xuyên qua, dưỡng bệnh rất lâu mới khỏi, lúc này bị Mạnh Trọng Quang đâm thêm một phát, Từ Hành Chi lập tức thấy đau đớn không chịu nổi, mềm nhũn người, bị Mạnh Trọng Quang giữ tay trái, đè xuống vũng nước mưa to.
Từ Hành Chi liều mạng giãy giụa như con thú bị nhốt, miệng sặc nước bẩn, gào lên không rõ ràng: “Mạnh Trọng Quang! Con mẹ nó ngươi làm gì thế hả? Thả ta ra!”
Trước kia đùa nghịch quậy phá với Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang chưa từng nặng tay một lần nào nhưng lần này hắn ra tay rất nặng, gần như dùng sức lực muốn vặn gãy cánh tay Từ Hành Chi để ghìm y xuống.
Hai mắt Từ Hành Chi đỏ au: “Ngươi thả ta ra! Ta phải đi cứu Bắc Nam!”
“Hắn có cứu huynh không?” Mạnh Trọng Quang phẫn nộ và đau lòng áp chế Từ Hành Chi sắp nổi điên: “Nếu hôm đó không phải vì ta quay lại núi, ai cứu huynh chứ? Khúc Trì sao? Ôn Tuyết Trần, Chu Bắc Nam sao? Bọn họ chỉ trơ mắt nhìn thôi! Tất cả đều trơ mắt đứng nhìn!”
Từ Hành Chi không muốn nghe Mạnh Trọng Quang nói gì, đầu bị dí xuống nước bùn, lạnh lùng nói: “Còn Tiểu Huyền Nhi nữa! Tiểu Huyền Nhi đang mang thai, muội ấy và Bắc Nam được nuông chiều từ bé, sao chịu nổi cực khổ ở Man Hoang được! Cả Tuyết Trần, hắn đâu thể chịu nổi việc Tiểu Huyền Nhi rơi vào tay ma đạo chứ? Ta phải đi giúp hắn, ta phải đi...”
Mạnh Trọng Quang buột miệng quát lên: “Huynh đi đâu? Ôn Tuyết Trần chết rồi! Thanh Lương Cốc cũng không còn nữa rồi!”
Từ Hành Chi bỗng ngừng vùng vẫy.
Nước mưa trút xuống lưng Từ Hành Chi như tưới vào cái trống rỗng ruột, trống rỗng vang vọng.
Nhận ra sự im lặng khác thường của Từ Hành Chi, trái tim Mạnh Trọng Quang lạnh buốt, hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Tạp Tứ.
Tạp Tứ cau mày lắc đầu.
Để Từ Hành Chi không chịu kích thích quá lớn, Tạp Tứ chỉ nói Ứng Thiên Xuyên đầu hàng ma đạo chứ chưa nói với y chuyện Thanh Lương Cốc bị phong tỏa, bị tàn sát.
“Tuyết Trần làm sao?” Một lúc lâu sau, Từ Hành Chi quay lưng về phía hắn, lẩm bẩm hỏi: “Thế nào là Thanh Lương Cốc không còn nữa?”
Y quay đầu lại nhìn Tạp Tứ một cách khó khăn. Lông mi y bị bùn dất nhuốm bẩn, mở ra thấy đau nhưng y cứ dùng đôi mắt một bên dính cát một bên dính nước, khàn giọng đòi chứng thực từ Tạp Tứ: “Không còn ư?”
Không giấu được nữa.
Tạp Tứ đành nói thật: “Lúc ta biết được tin tức chạy tới Thanh Lương Cốc, đã qua mấy ngày sau khi Thanh Lương Cốc gặp chuyện rồi. Mùi máu ở đó không tan hết được, khắp trời đều là những đốm lửa ma trơi... Ta nghe người ta nói, lúc ma đạo tấn công cốc, Ôn Tuyết Trần duy trì đại trận phong cốc, tâm bệnh tái phát, khi các đệ tử phát hiện ra điều khác thường thì muộn mất rồi. Thi thể của hắn bị ma đạo cướp mất, hắn...”
Hắn ta chưa nói hết câu đã bị ngụm máu trào ra từ miệng Từ Hành Chi cắt ngang.
Lúc luồng ấm nóng ấy bắn tóe ra, Mạnh Trọng Quang bị dọa đơ người, tim đau nhói, luống cuống ôm Từ Hành Chi vào lòng: “Sư huynh! Sư huynh...”
Từ Hành Chi không nghe được Mạnh Trọng Quang đang nói gì cả.
Trong tai y toàn là tiếng mưa gió, chỉ có giọng Ôn Tuyết Trần quanh quẩn chập trùng.
“Phong Lăng Từ Hành Chi ở đâu?”
“Ơi, ta ở đây.”
“Hả? Thế sao? Bây giờ Hành Chi đúng là không sợ trời không sợ đất ha.”
“Biến ra con rết ném vào mặt hắn thì ngươi có thể thắng.”
“Ôn tóc trắng, ngươi bớt hãm hại ta đi nhé.”
“Ta muốn ngươi nhớ lâu. Người khác đạo khác đường tuyệt đối không dễ sống chung, ngươi phải nhớ cho rõ điều ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lời thủ thỉ như ma chướng, Từ Hành Chi ngẩn ngơ nghĩ lần trước tới Ứng Thiên Xuyên mừng sinh nhật Bắc Nam, vì sao y lại tránh mặt Tuyết Trần cơ chứ?
Trên đường không có mấy người qua lại, không còn tiếng mưa rơi, khóe miệng Từ Hành Chi hộc máu không ngừng, được Mạnh Trọng Quang mặt mày tái mét ôm chặt. tay trái y buông thõng xuống, móng tay ở năm ngón tay đều lật ngược lại, y lại chẳng phát hiện ra, chỉ khép hờ mắt mơ hồ nghĩ tới chuyện của mình.
Mạnh Trọng Quang đưa Từ Hành Chi về nhà, vận công trị thương cho y, băng bó đầu ngón tay bị thương chẳng còn hình thù gì của y thật cẩn thận rồi mới lê tấm thân dính đầy bùn đi ra khỏi phòng ngủ.
Tạp Tứ ngồi trên ghế gỗ ngoài sảnh chính, thấy hắn đi ra bèn hỏi: “Hành Chi thế nào rồi?”
“Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?” Trong giọng nói Mạnh Trọng Quang như chứa một đống gai băng, lạnh buốt đâm vào người khác: “Chẳng lẽ ngươi không biết nếu nói chuyện này cho sư huynh biết, dù liều cả tính mạng sư huynh cũng sẽ quay về sao?”
“Ta biết.” Tạp Tứ nói: “Nhưng ta cho rằng hai người sẽ cùng tiến cùng lùi. Hai người đều có tu vi Nguyên anh, nếu đánh với Cửu Chi Đăng...”
Không có Từ Hành Chi ở bên cạnh, Mạnh Trọng Quang không che giấu sự nham hiểm sắc bén của mình nữa: “Đánh? Người nói buồn cười thật đấy, ngươi là người của ma đạo, vượt ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, nhất quyết kéo sư huynh vào vũng nước đục này lại vì muốn bọn ta đánh chủ mới của ma đạo các ngươi?”
Người thanh niên trước giờ luôn quần là áo lượt, không nghiêm túc lại thu vẻ ngả ngớn của mình lại, không cáu giận, tay vỗ về cán kiếm bên hông nói: “Sau đó ta về tổng đàn, nói chuyện với vị chủ mới của ma đạo ấy mới biết, nhận thức về ma đạo của ta và hắn hoàn toàn khác nhau.”
Dứt lời, hắn ta cười tự giễu: “Ta tự biết ma đạo là bàng môn tả đạo. Bàng môn so với chính đạo giống như mặt trời và mặt trăng, ánh sáng và bóng tối, chiếu rọi lẫn nhau, không thể thiếu mất bên nào. Nhưng xét về bản chất của ma đạo, coi trọng lửa mạnh nhiệt liệt, mê loạn lòng người, tồn tại thì được chứ không thể thống lĩnh đạo học... Nhưng Cửu Chi Đăng không nghĩ thế. Suy nghĩ của ta và hắn trái ngược nhau, nói năng không hợp, đành phải tìm Hành Chi, mong hắn có thể nghe lời Hành Chi. Hành Chi...”
Mạnh Trọng Quang nghe mà chẳng hề kiên nhẫn, ngắt lời hắn ta: “Hành Chi là để ngươi gọi à?”
Hắn đứng dậy: “Sư huynh sẽ không đi khuyên đâu. Ta cũng không để sư huynh dính vào chuyện của bốn môn phái.”
Tạp Tứ thở dài: “Thôi vậy. Nhưng chắc hẳn ngươi hiểu rõ tính tình Hành Chi hơn ta, không nên ép hắn, nếu không...”
“Có ép hay không liên quan gì tới ngươi?” Mạnh Trọng Quang cứng rắn nói: “Mời về.”
Dứt lời, hắn đi vào trong, điều hòa lại kinh mạch cho Từ Hành Chi.
Lúc hắn xách ấm nước đi ra, Tạp Tứ đã đi mất rồi.
Mạnh Trọng Quang nhìn gian nhà trống không, trong lòng bỗng buồn bực khó tả.
Đáng chết.
Tới lúc hắn đun nước sôi xong, rót đầy ấm nước, quay lại phòng ngủ, trời đã dần sáng, Từ Hành Chi cũng tỉnh lại.
Y nằm trên giường, tay chân đều bị dây leo trói lại, trông cực kỳ mệt mỏi.
Nghe tiếng động, Từ Hành Chi mở mắt ra, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn mặt Mạnh Trọng Quang một vòng rồi lười biếng nhìn hắn.
Nhìn thấy đôi môi y trắng bệch như tờ giấy, trái tim Mạnh Trọng Quang đau đớn khôn cùng: “Sư huynh...”
Từ Hành Chi không nói gì.
Mạnh Trọng Quang bỏ ấm nước xuống, ngồi cạnh giường, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đan Dương Phong và Phong Lăng Sơn vẫn còn, họ sẽ tự hợp lực chống địch, sư huynh nhất quyết đòi về làm gì?”
Từ Hành Chi nhắm hai mắt lại.
Mạnh Trọng Quang sờ gò má hơi sưng lên của mình, trong lòng càng thêm hốt hoảng.
Trước kia sư huynh chưa từng đánh hắn, cũng chưa từng xa cách với hắn như vậy...
Chẳng lẽ bốn môn phái quan trọng với sư huynh đến thế sao?
Chẳng lẽ hắn sai rồi ư?
Mạnh Trọng Quang bất an vươn tay ra thử xoa mặt Từ Hành Chi: “Sư...”
Từ Hành Chi quay mặt đi, tránh khỏi ngón tay hắn.
Mạnh Trọng Quang siết tay lại cuối cùng không dám cưỡng ép thân mật với y nữa, đành phải lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi đi lại lại bên ngoài phòng mấy vòng, mắt hắn bỗng sáng lên, lại bung ô đi ra ngoài trong tiếng mưa rơi tí tách.
Bận rộn cả một đêm, quán bán rượu nếp hôm qua đang dựng sạp dưới tấm bạt che mưa.
Chủ quán thấy vị khách cuối cùng của đêm qua quay lại thì cười múc một bát to thơm phức cho hắn: “Công tử, rượu nếp ngon không?”
Mạnh Trọng Quang gắng gượng nở nụ cười: “Thê tử ta thích ăn.”
Mặc dù không biết có thể lấy lòng sư huynh không nhưng dù sao có còn hơn không.
Mạnh Trọng Quang quay lại căn nhà nhỏ, chưa đi vào phòng ngủ đã cao giọng gọi: “Sư huynh, ta đi mua rượu nếp, huynh có muốn...”
Hắn vén rèm lên, chiếc giường sư huynh nằm trước đó đã trống không, dây leo vốn trói sư huynh cũng tan tác khắp giường.
Lòng bàn chân Mạnh Trọng Quang bỗng lạnh buốt, bát giấy trong tay rơi xuống đất: “Sư huynh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất