Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ
Chương 10
Thất hứa rồi một mình đi biển chơi?
Tuổi già thê thảm của nguyên chủ, còn có lửa đạn bay đầy trời, âm thanh loài người khóc lóc cùng hình ảnh thế giới sụp đổ hiện ra trước mắt Tô Đường.
Cậu run run sau đó kịch liệt lắc đầu.
Không được! Không được!
Tuyệt đối không được!
Thất hứa với nhân vật phản diện sẽ không xong đâu!
Vậy mang theo nhân vật phản diện cùng đi ra biển thì sao?
Tô Đường suy ngẫm, lâu lâu mới có thời gian một nhà ba người sum vầy.
Nhưng nhân vật phản diện đối với cậu rất tốt, mỗi ngày đều nhường thịt cá cho cậu ăn.
Tô Đường lắc trái lắc phải.
Tô Đường nhìn Lan Tĩnh đang bận rộn làm bánh quy cho cậu ăn dọc đường.
"Mẹ ơi." Cậu đứng phía sau kéo vạt áo cô.
"Sao thế?" Lan Tĩnh quay đầu, sau đó nói: "Hôm nay không ăn bánh quy, đây là phần cho ba ngày tới."
Đôi lúc Lan Tĩnh đang làm bánh, Tô Đường sẽ đứng phía sau ngước đầu hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi rồi làm nũng bán manh ý đồ xin một miếng.
Đương nhiên từ sau khi Tô Đường bị sâu răng thì chưa từng thành công.
Tô Đường biết mẹ đang hiểu lầm ý mình, hôm nay cậu cũng không có tâm trạng ăn uống, sinh mệnh đang bị đe dọa làm sao còn nghĩ tới chuyện không đâu.
Nhưng mà bánh thơm quá chừng!
Tô Đường nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chính trực không để lộ dáng vẻ thèm ăn, cực kì nghiêm túc nói với Lan Tĩnh: "Mẹ ơi, con đã hứa sẽ đi chơi với A Chử rồi. Con không muốn nuốt lời, nên mình có thể cho bạn ấy đi theo không?"
Lan Tĩnh sửng sốt một chút, nói: "Chuyện này mẹ cũng không thể tự tiện quyết định." Cô ngồi xổm xuống giải thích: "A Chử là đứa trẻ do bác Âu Dương nuôi nấng, nếu muốn dẫn bạn ấy ra ngoài nhất định phải hỏi qua ý kiến của bác ấy."
Nhưng cậu không muốn bỏ lại Đồng Thịnh Chử rồi đi chơi một mình.
Tô Đường rối rắm nhíu mày, lắc cánh tay của Lan Tĩnh: "Mẹ ơi con muốn chơi cùng A Chử, mẹ nói giúp con một tiếng với bác Âu Dương được hong?"
Nhìn biểu tình đáng thương lại đáng yêu khiến Lan Tĩnh không thể kiềm chế, thiếu chút nữa đồng ý luôn. Nhưng nhiều năm rèn luyện tính tự chủ rốt cuộc không uổng phí, Lan Tĩnh kiên trì chịu đựng hỏi: "Đường Đường thật sự muốn cùng A Chử đi biển à?"
Tô Đường nghe mẹ hỏi đôi mắt liền sáng lấp lánh: "Con muốn lắm!"
Lan Tĩnh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu vậy Đường Đường phải hứa với mẹ sau khi đến nơi không được đi lung tung, mẹ mới xin phép bác Âu Dương giúp con."
Tô Đường bật người gật đầu liên tục, ngón tay chỉ lên trời lập lời thề: "Con hứa."
Tô Đường trước mặt Lan Tĩnh trước giờ luôn hiểu chuyện trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, sẽ không nuốt lời, về điểm này cô cực kì tin tưởng con trai mình.
Lúc này cô đứng lên đến phòng khách gọi cho viện trưởng Âu Dương.
Tô Đường đi theo phía sau như một cái đuôi nhỏ. Sau khi Lan Tĩnh cúp điện thoại xong liền nhìn thấy một đôi mắt trông chờ nhìn mình.
"Mẹ ơi, bác ấy có đồng ý không ạ?" Tô Đường tuy nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi, nhưng vẫn nên hỏi lại cho chắc.
"Nhóc con." Lan Tĩnh vươn tay búng nhẹ lên trán con trai, cười nói: "Nhanh đến thư phòng nói ba ba đặt thêm một vé máy bay. Sáng mai nhà mình dậy sớm một chút để kịp giờ đến đó đón A Chử."
"Mẹ là tuyệt nhất!" Tô Đường vui vẻ nhảy dựng lên, trèo lên ghế sa lông hôn hai phát lên má Lan Tĩnh, sau đó lại trèo xuống lạch bạch chạy đến thư phòng: "Con đi tìm ba ba."
Ngày hôm sau, Tô Đường vì kích động cả đêm nên đã dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt ăn cơm xong, cậu vui vẻ vươn tay với Tô Triết đang cầm một cái vali nhỏ: "Ba ba, con tự mang được! Con khỏe lắm!"
Bên trong vali bao gồm vài bộ quần áo, còn có một cái chăn nhỏ.
Tô Đường có cái bệnh lạ giường, đến chỗ khác liền không ngủ được. Chính vì vậy mỗi khi ra ngoài đều mang theo cái chăn thường đắp, ngửi thấy hương vị quen thuộc cũng an giấc hơn.
Vali không nặng nên Tô Triết cũng để con trai tự mang, chờ ra đến xe thì giúp cậu đặt lên.
Đường đến mái ấm cũng không xa, Lan Tĩnh và Tô Triết sau khi cam đoan sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt liền sắp xếp túi đồ của Đồng Thịnh Chử lên xe.
"Phải chú ý an toàn nha." Viện trưởng Âu Dương nắm hai tay của Tô Đường và Đồng Thịnh Chử, dặn dò hắn: "Thịnh Chử, con lớn hơn Đường Đường*, nhớ phải làm tấm gương tốt để em noi theo, tuyệt đối không được đi đến những chỗ nguy hiểm biết chưa?"
(*)Chắc ý bác là Thịnh Chử lớn tháng hơn Đường Đường.
Đồng Thịnh Chử mím môi, trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Thẳng đến khi đã an tọa trên máy bay, Tô Đường vẫn không ngừng hưng phấn. Cậu bắt lấy tay Đồng Thịnh Chử, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng: "A Chử, cậu biết bơi không? Lần này đi biển tớ muốn được đi bơi, đàn ông biết bơi rất ngầu. Tụi mình cùng nhau học đi, lúc đó tớ sẽ kêu ba ba dạy, hoặc tìm một huấn luyện viên."
"Hì hì, hôm nay thật vui, hình như tụi mình sắp đến nơi rồi đó A Chử."
So với Tô Đường kích động dọc đường cứ líu ríu nói không ngừng, Đồng Thịnh Chử vẫn im lặng, hắn cúi đầu nhìn tay mình bị Tô Đường nắm chặt, nói: "Tôi biết bơi."
"A?" Tô Đường như bị tạt xô nước lạnh, tay vô thức buông lỏng.
Nói sẽ cùng nhau học bơi vậy mà bây giờ lại biết trước? Lời hứa cùng nhau tiến lên nằm ở đâu?
Chỉ có một mình mình phải học, mà đứa nhỏ này đã có thể tự do bơi lội dưới nước.
Thật đau lòng!
Thật ghen tị!
Nhưng lại không dám nói ra hu hu!
Tủi thân chết người...
"Cho nên không cần người khác dạy, tôi dạy." Đồng Thịnh Chử ánh mắt nặng nề nhìn cánh tay bị buông lỏng, bổ sung.
Tô Đường mơ hồ nhìn hắn, sau đó mọi nghẹn khuất uất hận, phẫn nộ ghen tị trong nháy mắt tan biến.
Bạn học đã trở lại, cậu không cần lẻ loi một mình đạp lung tung.
Tâm tình vui vẻ quay trở lại, lần nữa bắt lấy tay của Đồng Thịnh Chử: "Thật tốt quá! Tụi mình cùng nhau học."
Tay được nắm lấy, sắc mặt của Đồng Thịnh Chử bằng mắt thường dễ chịu hơn, hắn gật đầu: "Sẽ không lừa cậu."
Sau vài câu hứa hẹn, hai người đã định ra thế giới riêng của mình.
Tô Triết ngồi bên trái nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, y dở khóc dở cười đánh gãy cuộc trò chuyện hưng trí bừng bừng của hai nhóc con: "Chuyện này không được. Hai đứa nhỏ như vậy tốt nhất vẫn nên tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn."
Tô Đường gật đầu, có chút đồng ý.
Không phải cậu nịnh Tô Triết mà tự nhiên nhớ tới cậu đã lớn rồi còn phải để một đứa nhỏ dạy học bơi, thật quá mất mặt.
Nhưng Đồng Thịnh Chử lại không vui.
Hắn mím môi, cuối cùng nói với Tô Triết: "Chú ơi con muốn tự mình dạy cho Đường Đường học bơi, có thể để huấn luyện viên ở bên cạnh trông chừng được không? Nếu sai liền sửa lại ngay, sẽ không để Đường Đường xảy ra chuyện."
"Thịnh Chử muốn dạy Đường Đường à?" Tô Triết nghĩ một hồi thấy phương pháp này cũng khả thi, để cho hai đứa nhỏ một người dạy một người học rất thú vị, không buồn tẻ chán nản: "Như vậy cũng không tệ, đến lúc đó chú hướng dẫn một chút là được."
"Cảm ơn chú."
Tô Đường nháy mắt với Tô Triết thiếu điều muốn liệt, nhưng kết quả y vẫn đồng ý chuyện này.
Tô Đường tủi thân nghĩ đến viễn cảnh mất hết mặt mũi.
Nhưng cậu không dám từ chối Đồng Thịnh Chử, sớm biết vậy ngay từ đầu cậu không nên nói muốn học bơi.
Tô Đường hối hận ưu thương thở dài.
Tuổi già thê thảm của nguyên chủ, còn có lửa đạn bay đầy trời, âm thanh loài người khóc lóc cùng hình ảnh thế giới sụp đổ hiện ra trước mắt Tô Đường.
Cậu run run sau đó kịch liệt lắc đầu.
Không được! Không được!
Tuyệt đối không được!
Thất hứa với nhân vật phản diện sẽ không xong đâu!
Vậy mang theo nhân vật phản diện cùng đi ra biển thì sao?
Tô Đường suy ngẫm, lâu lâu mới có thời gian một nhà ba người sum vầy.
Nhưng nhân vật phản diện đối với cậu rất tốt, mỗi ngày đều nhường thịt cá cho cậu ăn.
Tô Đường lắc trái lắc phải.
Tô Đường nhìn Lan Tĩnh đang bận rộn làm bánh quy cho cậu ăn dọc đường.
"Mẹ ơi." Cậu đứng phía sau kéo vạt áo cô.
"Sao thế?" Lan Tĩnh quay đầu, sau đó nói: "Hôm nay không ăn bánh quy, đây là phần cho ba ngày tới."
Đôi lúc Lan Tĩnh đang làm bánh, Tô Đường sẽ đứng phía sau ngước đầu hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi rồi làm nũng bán manh ý đồ xin một miếng.
Đương nhiên từ sau khi Tô Đường bị sâu răng thì chưa từng thành công.
Tô Đường biết mẹ đang hiểu lầm ý mình, hôm nay cậu cũng không có tâm trạng ăn uống, sinh mệnh đang bị đe dọa làm sao còn nghĩ tới chuyện không đâu.
Nhưng mà bánh thơm quá chừng!
Tô Đường nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chính trực không để lộ dáng vẻ thèm ăn, cực kì nghiêm túc nói với Lan Tĩnh: "Mẹ ơi, con đã hứa sẽ đi chơi với A Chử rồi. Con không muốn nuốt lời, nên mình có thể cho bạn ấy đi theo không?"
Lan Tĩnh sửng sốt một chút, nói: "Chuyện này mẹ cũng không thể tự tiện quyết định." Cô ngồi xổm xuống giải thích: "A Chử là đứa trẻ do bác Âu Dương nuôi nấng, nếu muốn dẫn bạn ấy ra ngoài nhất định phải hỏi qua ý kiến của bác ấy."
Nhưng cậu không muốn bỏ lại Đồng Thịnh Chử rồi đi chơi một mình.
Tô Đường rối rắm nhíu mày, lắc cánh tay của Lan Tĩnh: "Mẹ ơi con muốn chơi cùng A Chử, mẹ nói giúp con một tiếng với bác Âu Dương được hong?"
Nhìn biểu tình đáng thương lại đáng yêu khiến Lan Tĩnh không thể kiềm chế, thiếu chút nữa đồng ý luôn. Nhưng nhiều năm rèn luyện tính tự chủ rốt cuộc không uổng phí, Lan Tĩnh kiên trì chịu đựng hỏi: "Đường Đường thật sự muốn cùng A Chử đi biển à?"
Tô Đường nghe mẹ hỏi đôi mắt liền sáng lấp lánh: "Con muốn lắm!"
Lan Tĩnh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu vậy Đường Đường phải hứa với mẹ sau khi đến nơi không được đi lung tung, mẹ mới xin phép bác Âu Dương giúp con."
Tô Đường bật người gật đầu liên tục, ngón tay chỉ lên trời lập lời thề: "Con hứa."
Tô Đường trước mặt Lan Tĩnh trước giờ luôn hiểu chuyện trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, sẽ không nuốt lời, về điểm này cô cực kì tin tưởng con trai mình.
Lúc này cô đứng lên đến phòng khách gọi cho viện trưởng Âu Dương.
Tô Đường đi theo phía sau như một cái đuôi nhỏ. Sau khi Lan Tĩnh cúp điện thoại xong liền nhìn thấy một đôi mắt trông chờ nhìn mình.
"Mẹ ơi, bác ấy có đồng ý không ạ?" Tô Đường tuy nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi, nhưng vẫn nên hỏi lại cho chắc.
"Nhóc con." Lan Tĩnh vươn tay búng nhẹ lên trán con trai, cười nói: "Nhanh đến thư phòng nói ba ba đặt thêm một vé máy bay. Sáng mai nhà mình dậy sớm một chút để kịp giờ đến đó đón A Chử."
"Mẹ là tuyệt nhất!" Tô Đường vui vẻ nhảy dựng lên, trèo lên ghế sa lông hôn hai phát lên má Lan Tĩnh, sau đó lại trèo xuống lạch bạch chạy đến thư phòng: "Con đi tìm ba ba."
Ngày hôm sau, Tô Đường vì kích động cả đêm nên đã dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt ăn cơm xong, cậu vui vẻ vươn tay với Tô Triết đang cầm một cái vali nhỏ: "Ba ba, con tự mang được! Con khỏe lắm!"
Bên trong vali bao gồm vài bộ quần áo, còn có một cái chăn nhỏ.
Tô Đường có cái bệnh lạ giường, đến chỗ khác liền không ngủ được. Chính vì vậy mỗi khi ra ngoài đều mang theo cái chăn thường đắp, ngửi thấy hương vị quen thuộc cũng an giấc hơn.
Vali không nặng nên Tô Triết cũng để con trai tự mang, chờ ra đến xe thì giúp cậu đặt lên.
Đường đến mái ấm cũng không xa, Lan Tĩnh và Tô Triết sau khi cam đoan sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt liền sắp xếp túi đồ của Đồng Thịnh Chử lên xe.
"Phải chú ý an toàn nha." Viện trưởng Âu Dương nắm hai tay của Tô Đường và Đồng Thịnh Chử, dặn dò hắn: "Thịnh Chử, con lớn hơn Đường Đường*, nhớ phải làm tấm gương tốt để em noi theo, tuyệt đối không được đi đến những chỗ nguy hiểm biết chưa?"
(*)Chắc ý bác là Thịnh Chử lớn tháng hơn Đường Đường.
Đồng Thịnh Chử mím môi, trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Thẳng đến khi đã an tọa trên máy bay, Tô Đường vẫn không ngừng hưng phấn. Cậu bắt lấy tay Đồng Thịnh Chử, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng: "A Chử, cậu biết bơi không? Lần này đi biển tớ muốn được đi bơi, đàn ông biết bơi rất ngầu. Tụi mình cùng nhau học đi, lúc đó tớ sẽ kêu ba ba dạy, hoặc tìm một huấn luyện viên."
"Hì hì, hôm nay thật vui, hình như tụi mình sắp đến nơi rồi đó A Chử."
So với Tô Đường kích động dọc đường cứ líu ríu nói không ngừng, Đồng Thịnh Chử vẫn im lặng, hắn cúi đầu nhìn tay mình bị Tô Đường nắm chặt, nói: "Tôi biết bơi."
"A?" Tô Đường như bị tạt xô nước lạnh, tay vô thức buông lỏng.
Nói sẽ cùng nhau học bơi vậy mà bây giờ lại biết trước? Lời hứa cùng nhau tiến lên nằm ở đâu?
Chỉ có một mình mình phải học, mà đứa nhỏ này đã có thể tự do bơi lội dưới nước.
Thật đau lòng!
Thật ghen tị!
Nhưng lại không dám nói ra hu hu!
Tủi thân chết người...
"Cho nên không cần người khác dạy, tôi dạy." Đồng Thịnh Chử ánh mắt nặng nề nhìn cánh tay bị buông lỏng, bổ sung.
Tô Đường mơ hồ nhìn hắn, sau đó mọi nghẹn khuất uất hận, phẫn nộ ghen tị trong nháy mắt tan biến.
Bạn học đã trở lại, cậu không cần lẻ loi một mình đạp lung tung.
Tâm tình vui vẻ quay trở lại, lần nữa bắt lấy tay của Đồng Thịnh Chử: "Thật tốt quá! Tụi mình cùng nhau học."
Tay được nắm lấy, sắc mặt của Đồng Thịnh Chử bằng mắt thường dễ chịu hơn, hắn gật đầu: "Sẽ không lừa cậu."
Sau vài câu hứa hẹn, hai người đã định ra thế giới riêng của mình.
Tô Triết ngồi bên trái nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, y dở khóc dở cười đánh gãy cuộc trò chuyện hưng trí bừng bừng của hai nhóc con: "Chuyện này không được. Hai đứa nhỏ như vậy tốt nhất vẫn nên tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn."
Tô Đường gật đầu, có chút đồng ý.
Không phải cậu nịnh Tô Triết mà tự nhiên nhớ tới cậu đã lớn rồi còn phải để một đứa nhỏ dạy học bơi, thật quá mất mặt.
Nhưng Đồng Thịnh Chử lại không vui.
Hắn mím môi, cuối cùng nói với Tô Triết: "Chú ơi con muốn tự mình dạy cho Đường Đường học bơi, có thể để huấn luyện viên ở bên cạnh trông chừng được không? Nếu sai liền sửa lại ngay, sẽ không để Đường Đường xảy ra chuyện."
"Thịnh Chử muốn dạy Đường Đường à?" Tô Triết nghĩ một hồi thấy phương pháp này cũng khả thi, để cho hai đứa nhỏ một người dạy một người học rất thú vị, không buồn tẻ chán nản: "Như vậy cũng không tệ, đến lúc đó chú hướng dẫn một chút là được."
"Cảm ơn chú."
Tô Đường nháy mắt với Tô Triết thiếu điều muốn liệt, nhưng kết quả y vẫn đồng ý chuyện này.
Tô Đường tủi thân nghĩ đến viễn cảnh mất hết mặt mũi.
Nhưng cậu không dám từ chối Đồng Thịnh Chử, sớm biết vậy ngay từ đầu cậu không nên nói muốn học bơi.
Tô Đường hối hận ưu thương thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất