Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 125

Trước Sau
Thẩm Lưu Hưởng mở mắt ra, đã thấy mình đang ở một nơi lâu rồi chưa quay lại.

Thanh Lăng Tông, Triều Vân Phong.

Y khẽ nhúc nhích đầu, thấy Chu Huyền Lan nặng nề ngủ ở bên cạnh, ngón tay nhéo nhẹ má hắn, Chu Huyền Lan không có phản ứng, nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy mặc quần áo, đi ra cửa.

Triều Vân Phong so với ngày xưa không thay đổi lắm, những chỗ khác thì đã trở nên vô cùng xa lạ. Thẩm Lưu Hưởng không tìm được người, trên đường gặp được vài tên đệ tử liền hỏi đường, mới tìm được động phủ của Lăng Dạ.

Trong động phủ yên tĩnh, trên bàn đá bày đầy quyển trục sách cổ, nam tử áo xanh vung tay lên, tất cả đều chui vào túi trữ vật.

Bước chân Thẩm Lưu Hưởng khựng lại: “Sư huynh phải đi?” Trước kia Lăng Dạ ra ngoài rèn luyện, sẽ không chuẩn bị đan dược pháp khí, chỉ mang hai thứ đồ cần thiết.

Lăng Dạ quay đầu lại: “Ta muốn du lịch tam giới.”

Thiên Đạo cũ tiêu tán, cần Thiên Đạo mới ra đời, lấy pháp tắc làm căn cứ duy trì trật tự đại lục. Trên người Lăng Dạ có một sợi Thiên Đạo, là người thích hợp nhất chế định ra tân pháp tắc. Nhưng hắn tự biết tư lịch còn thấp, hiểu biết với phiến đại lục này chưa đủ sâu.

Hắn cần hiểu biết nhiều hơn, lĩnh ngộ nhiều hơn, mới có thể chế định ra pháp tắc thích hợp cho sự vận hành lâu dài của đại lục.

“Ngồi xuống nói chuyện.” Lăng Dạ rót ly trà, hỏi: “Như sư đệ chứng kiến, vào thời kỳ Hồng Hoang, Thiên Đạo hạ thiên kiếp diệt sạch đại yêu. Có sai không?”

Thẩm Lưu Hưởng tiện tay cầm một quả táo, cân nhắc nói: “Yêu thú hoành hành, những sinh linh khác trên đại lục khó có nơi sinh tồn, cần phải khiển trách. Không sai.”

Lăng Dạ tiếp tục hỏi: “Long tộc nghịch thiên mà làm, đưa tiểu bối thoát khỏi thiên kiếp. Nếu vạn năm sau Thiên Đạo tiếp tục tru sát. Có sai không?”

Thẩm Lưu Hưởng cắn miếng táo, trầm trầm mặc một lúc lâu: “Có.”

Khóe môi Lăng Dạ lộ ra chút ý cười: “Vì sao?”

“Thiên Đạo bỏ qua nguyện ước ban đầu, giết chỉ vì giết chóc.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày nói: “Mấy trăm năm trước tứ đại ma thú cũng ở đây, Thiên Đạo không ra tay, là vì biết trong đại lục có người có thể đối kháng với chúng. Đế phụ ra tay giải quyết ma thú, lại buông tha cho Chu Huyền Lan lúc ấy còn là cái trứng. Đây là lựa chọn của Đế phụ. Chứng minh đại lục hiện giờ bao dung được Chu Huyền Lan. Đến lúc hắn trưởng thành lên, chưa chắc sẽ không đưa đại lục đến hoàn cảnh tốt hơn.”

“Vạn năm trước Thiên Đạo có ý diệt đại yêu, là vì giữ gìn ổn định đại lục. Nhưng nay đã khác xưa, hiện giờ hắn vẫn chấp hành theo ý nghĩ từ vạn năm trước. Thậm chí sau khi không thể như nguyện, thẹn quá thành giận, làm việc thiên tư trái pháp luật. Nếu không như thế, Thiên Đạo cũng sẽ không suy bại, rơi vào kết cục bị hủy diệt.”

Lăng Dạ không nói đúng sai, buông chén trà, nhàn nhạt nói: “Khiển trách Yêu tộc vạn năm không một ai được phi thăng cũng đã gần qua. Nhưng trước đó, còn con đường rất dài phải đi.”

Thẩm Lưu Hưởng ăn xong quả táo, thấy Lăng Dạ như suy tư gì, liền chớp chớp mắt, đặt tay lên bàn đá, gối cằm lên cánh tay nhìn hắn.

Trong động phủ có tiếng nước chảy, Thẩm Lưu Hưởng lắng nghe một lát, ủ rũ đánh úp lại. Lúc mơ mơ màng màng cảm giác có ánh mắt chăm chú nhìn y hồi lâu, than nhẹ một tiếng, đầu ngón tay điểm điểm lên trán y.

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy hai tiếng ‘sư đệ’, hàng mi dài run rẩy, mở bừng mắt. Trong động phủ yên tĩnh một mảnh, thân ảnh áo xanh mới vừa rồi còn bên cạnh bàn đã không thấy tung tích.

Y khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện phía dưới lót một cái gối đầu nhỏ mềm mại, nhìn có chút quen mắt.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một lúc lâu, đầu ngón tay hơi siết, bế gối đầu nhỏ lên một mình rời khỏi động phủ.

Đợi Chu Huyền Lan tỉnh dây, hai người cùng nhau rời khỏi Thanh Lăng Tông, nhưng không vội vã rời khỏi Tu Chân giới.



Cố Thiết đang bị giam giữ ở Kiếm Tông, Thẩm Lưu Hưởng đến xem. Thao Thiết lúc trước hung thần ác sát, giờ biến thành tiểu yêu thú rầu rĩ không vui ngồi xổm trong nhà lao huyền thiết.

Cố Đào Đào ở bên ngoài nhà lao, vừa nói thầm “Xứng đáng đi, thiếu chút nữa đến mạng nhỏ cũng không còn.” vừa đưa cho hắn một cây chuối “Có đói bụng không, trái cây ngươi thích nhất này.”

Mẫu thân Cố Thiết và Cố Đào Đào sinh hạ bọn họ xong liền qua đời, huynh đệ từ nhỏ không ai dạy dỗ, là một nữ tử loài người nuôi lớn bọn họ. Cho nên, tuy là ma thú Thao Thiết, nhưng hai người cơ bản không biết pháp thuật gì, chỉ dựa vào bản năng mà đánh nhau. Vì thế ngày ấy không bao lâu, Cố Thiết liền bị Diệp Băng Nhiên cùng Nam Diệu Quyền hợp lực đánh cho bại trận, giam giữ ở đây cho tỉnh lại.

Cố Đào Đào quay đầu nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng. Ngày ấy ở Viêm Minh Thành, hắn thật không dự đoán được người mời hắn ăn cơm là Thẩm Lưu Hưởng. Lúc ấy hắn đi theo kẻ giả mạo, người nọ là Cố Thiết tìm tới, muốn mượn hắn tiếp cận Chu Huyền Lan để xuống tay, nhưng không thể thành công.

Thẩm Lưu Hưởng hướng Cố Đào Đào hơi hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Cố Thiết với Cố Đào Đào khi còn nhỏ vô cùng chật vật, một bữa no một bữa đói. Thân là yêu thú bị mọi người ở Tu Chân giới đòi đánh đòi giết, chỉ có thể trốn đông trốn tây.

Đến tận khi có một thiếu nữ trộm nuôi bọn họ, bọn họ gọi nàng là Lạc tỷ tỷ, ba người sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến lúc hai anh em trưởng thành một chút, bị những người khác trong thôn phát hiện là yêu thú, sợ hãi muốn xử tử bọn họ, cả nữ tử kia cũng không buông tha, sống sờ sờ bị đánh chết.

Cố Thiết đồ sát toàn bộ thôn, dùng quan tài băng bảo tồn thi thể nữ tử, nghĩ mọi cách làm nàng sống lại. Sau khi phát hiện trên vỏ trứng rồng ghi lại pháp thuật, liền muốn nhiễu loạn tam giới, dùng Thời Không Thuật đem nữ tử cứu trở về.

Cố Đào Đào vẫn luôn ở ngăn cản hắn, ngày ấy mới miễn cưỡng giữ được cho hắn một mạng.

Trong không khí phiếm hơi lạnh, Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, nhìn không trung âm u.

Chu Huyền Lan không thích đất này, đứng ngoài cửa Kiếm Tông chờ y, Thẩm Lưu Hưởng vốn tính toán đi gặp Lam Tiêu Sinh, đáng tiếc được cho biết Lam Tiêu Sinh đã rời khỏi Kiếm Tông, đi du lịch tứ phương.

Nhưng Ninh Nhuận Tân lại tới, mặt vẫn như quan ngọc, nhưng mấy năm làm tông chủ, khí chất đã trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng liền hơi hơi mỉm cười.

“Lam sư huynh nhờ ta nói mấy câu. Hắn cũng không biết chuyện mẹ ngươi là như thế nào. Sau khi biến mất một thời gian, lúc nàng trở về liền nói với Lam sư huynh hắn có một cháu ngoại trai. Còn cha cháu ngoại trai là ai, mẹ ngươi nói tìm người lợi hại nhất nhận cha là được.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Trước kia y cho rằng, mẹ y Lam Lâm Lang là một nữ tử ôn nhu nhã nhặn lịch sự. Bây giờ xem ra, hình như đã hiểu lầm cái gì rồi.

Thẩm Lưu Hưởng với Ninh Nhuận Tân tán ngẫu một lát, nghe hắn nói ma khí trên người Ngọc Phù Sinh đã tan đi một chút, có lẽ có ngày có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau đó có đệ tử tới báo, Ninh Nhuận Tân nghe xong liền lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Diệp sư chất bế quan rồi. Ta còn tưởng rằng......”

Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, cầm lấy quả quýt trong mâm đựng trái cây, tung tung trong tay: “Đi đây. Bảo trọng.”

Ninh Nhuận Tân thấy vẻ mặt y tiêu sái vẫy tay rời đi, đứng ở tại chỗ một lúc lâu, liếc mắt nhìn thân ảnh bạch y trên ngọn núi nơi xa, thở dài một tiếng, cũng xoay người rời đi.

Chu Huyền Lan đứng ở cửa sơn môn, nhìn thấy thanh niên áo đỏ tung quả quýt, sau khi trông thấy hắn, mắt phượng hơi phát sáng, đem quả quýt từ không trung bắt vào trong tay, hai ba bước đuổi tới.

Chu Huyền Lan: “Gặp tất cả mọi người chưa?”

“Diệp Băng Nhiên bế quan, không thể từ biệt, có chút đáng tiếc,” Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, trong lòng lại như gương sáng. Nói bế quan quá mức giả dối, hơn phân nửa là không muốn gặp y.

Chu Huyền Lan mở to đôi mắt đen, nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng: “Ta mang sư tôn đi gặp hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên, biểu tình cổ quái: “Không cần phải thế, lại không phải nhất định phải gặp.”

“Sư tôn từ biệt tất cả những người này, mới không nhớ thương,” Chu Huyền Lan hơi câu môi mỏng, gằn từng chữ một nói, “Ta mới có thể mang sư tôn đi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn đuôi lông mày: “Một khi đã như vậy, cùng ta đi đến một nơi.”



Thẩm Lưu Hưởng tìm một ngọn núi tuyết, ở dưới chân núi nặn người tuyết, nặn một cái lại một cái, ngón tay lạnh đến có chút đỏ lên.

Lúc đầu Chu Huyền Lan không biết vì sao Thẩm Lưu Hưởng phải nặn người tuyết. Đến tận khi nhìn người tuyết nặn ra bộ dáng, to bằng bàn tay, trong tay cầm nhánh cây nhỏ, rất giống người nào đó cầm kiếm.

Chu Huyền Lan hơi híp mắt, lại nhìn người tuyết thứ hai rất giống Thẩm Lưu Hưởng, áp khí quanh thân hạ thấp một chút.

Đến lúc Thẩm Lưu Hưởng đem hai người tuyết đặt cạnh nhau, rốt cuộc hắn cũng không kìm được nữa, cúi người đem người tuyết nhỏ rất giống Thẩm Lưu Hưởng ôm vào trong tay, để lại người tuyết kia lẻ loi trên mặt đất.

Thẩm Lưu Hưởng mới vừa nặn xong cái thứ ba, quay đầu lại nhìn, không thấy người tuyết tượng trưng cho mình đâu.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Chu Huyền Lan, tầm mắt dừng trong tay hắn, mờ mịt chớp chớp mắt: “Ngươi làm gì vậy? Đừng ủ tan.”

Chu Huyền Lan lạnh mặt: “Sư tôn nặn người tuyết, sẽ không phải muốn tặng cho Diệp Băng Nhiên chứ?”

“Chính là đưa cho hắn,” Thẩm Lưu Hưởng nói, “Trước kia ta từng đưa cho hắn hai cái, nghĩ tới nghĩ lui, người tuyết làm lễ vật ly biệt quá thích hợp.”

Mặt Chu Huyền Lan kết ra sương lạnh, bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời bất tri bất giác không còn, từng sợi nhiệt khí khuếch tán ra, Thẩm Lưu Hưởng nhận thấy được, vội vàng đem linh lực bọc lấy người tuyết trong tay và người tuyết trên mặt đất: “Tại sao đột nhiên lại nóng hơn vậy?!”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng buồn bực, sau đó đem người tuyết nhỏ mặc áo đen đặt trên mặt đất, chỉ chỉ: “Cái này có giống ngươi không?”

Chu Huyền Lan sửng sốt, hơi mở to mắt, nhiệt lưu trong không khí nháy mắt tan đi, gió lạnh cùng bông tuyết ngóc đầu trở lại: “Sư tôn đưa cho Diệp Băng Nhiên, nặn ta làm gì?”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Không chỉ nặn ngươi, ta còn muốn nặn rất nhiều người.”

Chu Huyền Lan đột nhiên hiểu được, đem người tuyết nhỏ đội chiếc lá xanh thả lại mặt đất. Sau một lúc lâu, liếc người tuyết cầm nhánh cây trong tay, hừ lạnh một tiếng.

Bắc Luân Kiếm Tông. Thân ảnh bạch y không biết đã đứng trên ngọn núi bao lâu, đến khi sắc trời dần tối, mới xoay người đi xuống. Chỉ là còn chưa đi hai bước, liền thấy Triệu Lâm vội vàng bước tới, trong tay ôm một cái hộp gấm lớn, thân hộp tỏa băng sương.

Diệp Băng Nhiên nói: “Chuyện gì mà vội vàng như vậy?”

“Là Thẩm Hương ca ca,” Triệu Lâm thở hổn hển một hơi, cười cười đem hộp gấm đưa qua, “Thẩm Hương ca ca đưa cho ngươi.”

Diệp Băng Nhiên ngẩn ra, tầm mắt chậm rãi dừng trên hộp gấm, ngừng một lát mới vươn tay, ngón tay thon dài dừng trên hộp băng, mở ra.

Chỉ thấy trong hộp, có một khối băng khắc bốn chữ ‘Bắc Luân Kiếm Tông’, xung quanh núi băng, là mười mấy người tuyết nhỏ hình dạng khác nhau.

Ánh mắt Diệp Băng Nhiên lần lượt xẹt qua, trong lòng khẽ run, đều nhận ra những người tuyết này. Có sư tôn Lam Tiêu Sinh, sư đệ Triệu Lâm, sư thúc Ninh Nhuận Tân......

Mà tuyết người nhỏ đứng đối diện bọn họ, như đã từng quen biết, trong tay nắm một nhánh cây, biểu tình lãnh khốc.

Triệu Lâm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Này không phải Kiếm Tông chúng ta sao? Nhưng, tại sao sư huynh lại một mình đứng ở đối diện?”

Diệp Băng Nhiên trầm mặc một cái chớp mắt, xoay người tuyết nhỏ cầm nhánh cây lại, đặt ở vị trí còn trống giữa mọi người, chăm chú nhìn một lúc lâu, khóe môi cong lên: “Ta biết rồi.”

Dứt lời, hắn đột nhiên phát hiện sau ngọn núi băng, còn có hai thân ảnh nhỏ.

Diệp Băng Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy một người tuyết nhỏ trên đỉnh đầu đội phiến lá xanh, giống năm xưa như đúc. Chẳng qua lúc này, bên cạnh còn có thêm một người tuyết nhỏ áo đen.

Thân ảnh bạch y trầm mặc mấy phần, khóe môi hơi câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau