Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 20
Ra khỏi điện, Lăng Kim Dạ không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Vì sao tiên quân lại đánh ngươi? Cái này cũng không giống là trừng phạt nha. Trái lại ta thấy giống như đánh yêu vây.”
Chu Huyền Lan đặt tay lên trán sờ sờ.
Đầu ngón tay man mát của sư tôn rơi lên trên trán. Khẽ búng một cái, nhất thời cảm giác tê đau khiến hắn hồi thần, tầm mắt đúng lúc rơi lên cặp mắt phượng kia.
Đuôi mắt hơi cong lênh, mang theo chút ý cười xấu xa đầy thỏa mãn.
Biết hắn sẽ đau nên vui sướng ư?
Tâm Chu Huyền Lan có chút loạn nhất thời không biết trưng ra vẻ mặt nào cho phải, trong lòng như bị cái gì đó cào qua.
Sư tôn giận hắn vì thế trách phạt hắn, thế nhưng cái kiểu trách phạt như vậy quả thật khiến người khác vừa buồn cười vừa tức giận. Chu Huyền Lan mơ hồ phát hiện nếu còn tiếp tục như vậy thì nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn sẽ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
Hắn ổn định lại tâm tình, Vốn hắn muốn hồi Triều Vân Phong nhưng lại thôi đổi hướng chạy đến bên bờ Giác Xuân Hà. Ngồi tận một canh giờ mới có thể đè nén tâm tình đang quá mức nóng nảy của mình xuống.
Nguồn nước của Giác Xuân Hà chính ta từ sơn mạch ở sau lưng Thanh Lăng Tông, nước cực kỳ sạch, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Chu Huyền Lan ngồi xổm trước bờ sông, vốc một ngụm nước lên rửa mặt, thủy châu thuận theo sường cằm mà rơi xuống, đem mặt gặp anh tuấn dưới nước phá hỏng, tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Cách đó không xa còn tụ tập một đám nữ đệ tử, không ít người còn đỏ mặt xì xào bàn tán.
Chu Huyền Lan lắng nghe thử họ nói gì khẽ nhíu mày cầm kiếm lên bỏ đi không quay đầu lại.
Thời điểm hắn tu hành thật sự không thích bị người khác quấy rầy, nhưng mệt cái là lúc nào cũng có vài đám người lúc nào cũng cố gắng ở bên cạnh hắn vì thế hắn đã đổi qua không biết bao nhiêu chỗ tu hành, Giác Xuân Hà quanh năm đều bị hàn khí vây quanh, người bình thường khó lòng chịu nổi cũng vì thế mà thành công bỏ rơi đám người theo đuôi kia. Lại không nghĩ đến sau khi kết thúc trận thi đấu giữa những đệ tử với nhau thì tựa như trở về vạch xuất phát.
Theo đuôi hắn làm chi.
Lăng Mạc Sơn mới là người giành ngôi đầu bảng mà, chạy qua chỗ tu hành của hắn đi a.
Hắn một lòng hướng đạo, không muốn cân nhắc đến tình yêu nam nữ. Hà tất gì phải lãng phí thời gian trên người hắn cơ chứ.
"Sách sách sách, lại đây."
Con gâu đần nào đó lười biếng nằm nhoài trên bãi cỏ khẽ nhắm mắt tắm nắng. Một trận gió nhẹ thổi qua, một vài sợi lông mỏng màu xám khẽ tung bay trên không khí.
Thẩm Lưu Hưởng vừa về phòng liền nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn đùa nó, dụ dỗ nói: "Lại đây, cho ngươi đồ tốt."
Ngao Nguyệt nghiêng đầu lườm hắn một cái.
Ác quỷ tiên quân thì có thứ gì tốt, ngày hôm trước còn thấy hắn đem cái bàn lớn khắc văn án bán đi, còn cả cái chén sứ xanh hôm nọ còn đặt bên cửa sổ sáng nay cũng không thấy tung tích.
Ngao Nguyệt chưa từng gặp tên tu sĩ hóa thần cảnh nào lại nghèo đến mức này. Cái này phải gọi là một sự sỉ nhục của tu sĩ hóa thần cảnh đi.
Hắn không nhúc nhích vì vậy Thẩm Lưu Hưởng đi tới véo vóe cái tai béo tròn của hắn. "Hình như ngươi lớn hơn chút rồi. Có phải vết thương cũ đã lành? Nói như vậy..."
Ngao Nguyệt cả người run lên bò dậy cực kỳ muốn bỏ chạy, duỗi cái đầu ra, thuận theo bàn tay đang véo tai nó mà gào thét. "Gào gừ ~ "
Ngao Nguyệt đau hết cả gan.
Hắn cũng coi như là một sự sỉ nhục của tộc thiên cẩu đi.
"Ngoan như vậy, thưởng cho ngươi một chút." Thẩm Lưu Hưởng từ trong túi cẩn thận lấy ra một món nóng hổi, xé bỏ lớp giấy dầu bên ngoài. "Thưởng cho ngươi một cái đùi gà nè."
Hắn mới chạy ra bên ngoài tông môn mua về, quả thật trong túi chỉ có đúng một cái.
Ngao Nguyệt trợn to mắt, lui mạnh ra sau muốn bỏ chạy, nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ phía sau thì sầu khổ mà dừng bước.
Cái tên ác quỷ này, hắn đã biến thành bộ dáng chật vật như thế này rồi còn muốn sỉ nhục hắn đến mức nào cơ chứ.
Thẩm Lưu Hưởng xé một miếng thịt nhỏ thơm nứt mũi đưa tới mép thiên cẩu: "Bản quân không thích bị cự tuyệt. Miệng có chịu mở ra hay không?"
Ngao Nguyệt ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Sĩ có thể giết không thể nhục, nếu không phải cái mạng nhỏ này là hi vọng của tộc thiên cẩu...
Hắn, Ngao Nguyệt, cho dù có chết! Cho dù từ trên vách núi nhảy xuống! Cho dù bị dìm xuống đáy sông! Cũng tuyệt không há mồm ăn nửa cái đùi gà kia!
Mặt cẩu nhăn thành một đoàn, đầu răng Ngao Nguyệt cắn lấy một góc nhỏ của miếng thịt gà. Đầu lưỡi run rẩy chạm vào, cảm giác sỉ nhục đến hỏng mất đạt tới đỉnh điểm. đồ vật phàm nhân quả nhiên khiến người...khiến…
"Ngao?"
Trong chốc lát đáy mắt Ngao Nguyệt muốn sáng lên, ực một tiếng nuốt miếng gà xuống, đầu lưỡi còn liếm qua liếm lại như muốn liếm cả dư vị còn sót lại.
"Ngao ngao ngao ~" thật là thơm!
Chưa bao giờ ăn qua mỹ vị như vậy, một miệng nước tràn ra khỏi khe răng, chớp mắt toàn bộ vị giác tựa như truyền khắp toàn thân, tựa như đả thông hai huyệt nhân đốc của hắn.
Thẩm Lưu Hưởng trơ mắt nhìn thiên cẩu biến thành liếm cẩu.
Liếm miệng liếm đến không còn chút mùi, liền đến liếm ngón tay của hắn. Bộ dạng nghiêm túc nổ lực liếm, tựa hồ đem cả sức lực hút sữa đều lấy ra.
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, thu tay về. "Đem nước bên mép ngươi hút ngược lại đi, đừng có lấy cái dáng vẻ tha thiết mong chờ mà nhìn chằm chằm vào cái đùi gà của ta như vậy, đây là bữa tối của bản quân biết chưa."
Dứt lời hắn liền quay về phòng.
Ngao Nguyệt thấy thế lập tức cuống lên, cắn chặt góc áo Thẩm Lưu Hưởng ckéo xuống, đặt mông ngồi xổm dưới đất. "Đưa đùi gà cho ta, tương lai ta mang ngươi đi chu du Đại Sơn Hải."
Đại Sơn Hải là thánh địa có tiếng tại yêu giới. Đó là nơi ra đời của vô số đại yêu, là nơi mà trên dưới tu chân giới người người đều sợ hãi những cũng không nhịn được muốn thăm dò. Gần ngàn năm qua, người có thể từ nơi đó quay trở về cũng chỉ có một vị. Đó chính là đế cung chi chủ Đế Tinh Vũ.
Thẩm Lưu Hưởng hơi nheo mắt lại: "Thành giao."
Ngao Nguyệt hút một ngụm nước miếng, đè cái đùi gà ăn ngấu nghiến.
Bất chợt một cơn gió thổi qua đỉnh núi, một mảnh lá cây xanh mướt rơi xuống, miễn cưỡng rơi vào tai Thẩm Lưu Hưởng. Trong phút chốc, có thứ gì đó từ phiến lá rơi vào tai Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng dừng bước, cả người cứng tựa như đông cứng rồi.
Bên tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, là sâu nhỏ đang bò qua lại. Nhất thời Thẩm Lưu Hưởng tê cả da đầu, sắc mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ.
Nếu như nói trên đời có cái gì có thể làm cho hắn biến sắc, đó chính là trùng a. Từ nhỏ hắn đã sợ đám côn trùng này, đó chính là loại sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần đừng từ xa liếc mặt một cái cũng khiến hắn phát run.
"Sư tôn." Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thẩm Lưu Hưởng vi mở to hai mắt, bên trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn: "Mau, mau tới cứu ta..."
Chu Huyền Lan thế nào cũng không nghĩ tới, sư tôn có thể bị sâu nhỏ dọa đến run cả người, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Hắn vén mớ tóc mềm mại óng ánh của Thẩm Lưu Hưởng lên, tầm mắt rơi vào bên trong cái tai trắng nõn lại mềm mại rất ít khi bại lộ trước người khác kia. Một mảnh da thịt trắng nõn không tỳ vết. "Không có trùng."
"Ngươi tìm cho thật kỹ đi." Thẩm Lưu Hưởng có chút lắp bắp. "Nó đột nhiên bất động rồi."
Chu Huyền Lan ghé mắt sát thêm một chút, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Thẩm Lưu Hưởng phát hiện hơi thở đang phả vào gáy mình đột nhiên có chút rối loạn liền nói ngay: "Nhìn thấy rồi?"
Chu Huyền Lan hạ thấp mi mắt, tầm mắt mang theo vài phần hoảng hốt cùng luống cuống, chật vật dời sang nơi khác, giọng nói có chút trầm thấp: "Không có."
Thẩm Lưu Hưởng nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng tựa hồ như muốn hỏng mất. Ngay lúc này, nơi gần cổ vai truyền đến một chút động tĩnh.
Sau đó Chu Huyền Lan bắt lấy một thứ, là một con kiến nhỏ.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào một hơi, vẫn còn tốt chán, nếu là con trùng nào hình thù kì quái bên trên còn mọc đầy vòi, có thể ruột gan hắn vì bị kích thích mà trào cả ra cũng nên.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy lúc nãy mình có chút luống cuống Thẩm Lưu Hưởng ít nhiều cũng cảm thấy có chút mất mặt. Khẽ nắm tay lại đặt lên mép ho khan hai tiếng. "Ta thấy sắc trời vẫn còn sớm, sớm như vậy đã quay về? Hay là lại đi tu hành thêm một lát?"
Chu Huyền Lan sững sờ, bất đắc mà nghe theo, quay người lại qua về bờ sông Giác Xuân Hà.
Nước sông ào ào ào chảy, Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi trên một phiến đá lớn.
Tà dương chiều ta chậm rãi chiếu lên cả người thiếu niên khiến hắn tựa phát ra ánh sáng. từ eo lưng thẳng tắp, đến hai vai, lại chiếu lên một nữa khuông mặt nghiêm nghị, cuối cùng một tia tiêu tan ở giữa hai hàng mi.
Không khí ở bốn phía cũng dần lạnh đi.
Chu Huyền Lan lại đột nhiên nóng lên.
Trên vành tai trắng mịn của sư tôn, có một chấm nốt ruồi đen nhỏ bé.
Tựa như muốn quyến rũ người.
Giấu dưới lớp da trắng nõn mềm mịn lại phát hiện ra bí mật tựa như muốn gào thét với hắn. "Sờ sờ ta ~", khiến ai cũng không nhịn được muốn đụng vào. Sờ đến mức khiến cho vùng da xung quanh nó trở nên đỏ ửng dụ người.
Cả người Chu Huyền Lan đều nóng lên.
Hắn thở hắt ra một hơi, trong con ngươi bao phủ một tầng hắc ám. Trong lúc nhất thời, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Màn đêm thăm thẳm dần lạnh.
Thẩm Lưu Hưởng hắt hơi một cái, ôm mớ trái cây mới hái được trên Linh Chu Phong, vừa đi vừa hát trở về .
Không nghĩ rằng lại gặp một màn này.
Xa xa trong đình giữa hồ, lại xuất hiện hai đạo thanh ảnh vừng vàng đứng đó, một là Lăng Dạ, một người khác trên thân mặc bộ hoa bào tím đậm, tay chắp sau lưng, quanh thân là một tầng hắc vụ nhẹ nhàng di động.
Sư huynh sao lại gặp riêng người này ở đây?
Thẩm Lưu Hưởng không kiềm chế nổi tâm tình bát quái của bản thân, lập tức phong khí, thuận theo một đoạn đường nhỏ lần mò tới ven hồ, lợi dụng bụi cây xung quanh để che giấu thân hình.
Tầm mắt hắn vừa lia tới, tầm mắt liền rơi vào gò má của nam nhân mặc hoa bào màu tím, lại thấy được vết sẹo ở đuôi mắt phải, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, trong nháy mắt ấy hắn liền không cẩn thận mà hít một ngụm khí lạnh.
"Người phương nào —— "
Trong nháy mắt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra khí tức, Nam Diệu Quyền đã nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay khẽ tụ lực, năm ngón tay trên không trung cuộn tròn lại, cách không lôi người đang trốn lại gần.
Lạch cạch!
Thẩm Lưu Hưởng bị ngã sấp mặt trong đình, trái cây giấu trong lồng ngực cứ thế mà rơi cả ra ngoài, toàn bộ đều bị dập nát.
Hắn bình tĩnh lại, xem xét đống trái cây trên mặt đất, liền ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt hung lệ của Ma tôn, lặng im nửa ngày, kèn kẹt mà mài răng.
"Ngươi đó… Trả đống trái cây lại cho ra!"
Chu Huyền Lan đặt tay lên trán sờ sờ.
Đầu ngón tay man mát của sư tôn rơi lên trên trán. Khẽ búng một cái, nhất thời cảm giác tê đau khiến hắn hồi thần, tầm mắt đúng lúc rơi lên cặp mắt phượng kia.
Đuôi mắt hơi cong lênh, mang theo chút ý cười xấu xa đầy thỏa mãn.
Biết hắn sẽ đau nên vui sướng ư?
Tâm Chu Huyền Lan có chút loạn nhất thời không biết trưng ra vẻ mặt nào cho phải, trong lòng như bị cái gì đó cào qua.
Sư tôn giận hắn vì thế trách phạt hắn, thế nhưng cái kiểu trách phạt như vậy quả thật khiến người khác vừa buồn cười vừa tức giận. Chu Huyền Lan mơ hồ phát hiện nếu còn tiếp tục như vậy thì nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn sẽ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
Hắn ổn định lại tâm tình, Vốn hắn muốn hồi Triều Vân Phong nhưng lại thôi đổi hướng chạy đến bên bờ Giác Xuân Hà. Ngồi tận một canh giờ mới có thể đè nén tâm tình đang quá mức nóng nảy của mình xuống.
Nguồn nước của Giác Xuân Hà chính ta từ sơn mạch ở sau lưng Thanh Lăng Tông, nước cực kỳ sạch, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Chu Huyền Lan ngồi xổm trước bờ sông, vốc một ngụm nước lên rửa mặt, thủy châu thuận theo sường cằm mà rơi xuống, đem mặt gặp anh tuấn dưới nước phá hỏng, tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Cách đó không xa còn tụ tập một đám nữ đệ tử, không ít người còn đỏ mặt xì xào bàn tán.
Chu Huyền Lan lắng nghe thử họ nói gì khẽ nhíu mày cầm kiếm lên bỏ đi không quay đầu lại.
Thời điểm hắn tu hành thật sự không thích bị người khác quấy rầy, nhưng mệt cái là lúc nào cũng có vài đám người lúc nào cũng cố gắng ở bên cạnh hắn vì thế hắn đã đổi qua không biết bao nhiêu chỗ tu hành, Giác Xuân Hà quanh năm đều bị hàn khí vây quanh, người bình thường khó lòng chịu nổi cũng vì thế mà thành công bỏ rơi đám người theo đuôi kia. Lại không nghĩ đến sau khi kết thúc trận thi đấu giữa những đệ tử với nhau thì tựa như trở về vạch xuất phát.
Theo đuôi hắn làm chi.
Lăng Mạc Sơn mới là người giành ngôi đầu bảng mà, chạy qua chỗ tu hành của hắn đi a.
Hắn một lòng hướng đạo, không muốn cân nhắc đến tình yêu nam nữ. Hà tất gì phải lãng phí thời gian trên người hắn cơ chứ.
"Sách sách sách, lại đây."
Con gâu đần nào đó lười biếng nằm nhoài trên bãi cỏ khẽ nhắm mắt tắm nắng. Một trận gió nhẹ thổi qua, một vài sợi lông mỏng màu xám khẽ tung bay trên không khí.
Thẩm Lưu Hưởng vừa về phòng liền nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn đùa nó, dụ dỗ nói: "Lại đây, cho ngươi đồ tốt."
Ngao Nguyệt nghiêng đầu lườm hắn một cái.
Ác quỷ tiên quân thì có thứ gì tốt, ngày hôm trước còn thấy hắn đem cái bàn lớn khắc văn án bán đi, còn cả cái chén sứ xanh hôm nọ còn đặt bên cửa sổ sáng nay cũng không thấy tung tích.
Ngao Nguyệt chưa từng gặp tên tu sĩ hóa thần cảnh nào lại nghèo đến mức này. Cái này phải gọi là một sự sỉ nhục của tu sĩ hóa thần cảnh đi.
Hắn không nhúc nhích vì vậy Thẩm Lưu Hưởng đi tới véo vóe cái tai béo tròn của hắn. "Hình như ngươi lớn hơn chút rồi. Có phải vết thương cũ đã lành? Nói như vậy..."
Ngao Nguyệt cả người run lên bò dậy cực kỳ muốn bỏ chạy, duỗi cái đầu ra, thuận theo bàn tay đang véo tai nó mà gào thét. "Gào gừ ~ "
Ngao Nguyệt đau hết cả gan.
Hắn cũng coi như là một sự sỉ nhục của tộc thiên cẩu đi.
"Ngoan như vậy, thưởng cho ngươi một chút." Thẩm Lưu Hưởng từ trong túi cẩn thận lấy ra một món nóng hổi, xé bỏ lớp giấy dầu bên ngoài. "Thưởng cho ngươi một cái đùi gà nè."
Hắn mới chạy ra bên ngoài tông môn mua về, quả thật trong túi chỉ có đúng một cái.
Ngao Nguyệt trợn to mắt, lui mạnh ra sau muốn bỏ chạy, nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ phía sau thì sầu khổ mà dừng bước.
Cái tên ác quỷ này, hắn đã biến thành bộ dáng chật vật như thế này rồi còn muốn sỉ nhục hắn đến mức nào cơ chứ.
Thẩm Lưu Hưởng xé một miếng thịt nhỏ thơm nứt mũi đưa tới mép thiên cẩu: "Bản quân không thích bị cự tuyệt. Miệng có chịu mở ra hay không?"
Ngao Nguyệt ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Sĩ có thể giết không thể nhục, nếu không phải cái mạng nhỏ này là hi vọng của tộc thiên cẩu...
Hắn, Ngao Nguyệt, cho dù có chết! Cho dù từ trên vách núi nhảy xuống! Cho dù bị dìm xuống đáy sông! Cũng tuyệt không há mồm ăn nửa cái đùi gà kia!
Mặt cẩu nhăn thành một đoàn, đầu răng Ngao Nguyệt cắn lấy một góc nhỏ của miếng thịt gà. Đầu lưỡi run rẩy chạm vào, cảm giác sỉ nhục đến hỏng mất đạt tới đỉnh điểm. đồ vật phàm nhân quả nhiên khiến người...khiến…
"Ngao?"
Trong chốc lát đáy mắt Ngao Nguyệt muốn sáng lên, ực một tiếng nuốt miếng gà xuống, đầu lưỡi còn liếm qua liếm lại như muốn liếm cả dư vị còn sót lại.
"Ngao ngao ngao ~" thật là thơm!
Chưa bao giờ ăn qua mỹ vị như vậy, một miệng nước tràn ra khỏi khe răng, chớp mắt toàn bộ vị giác tựa như truyền khắp toàn thân, tựa như đả thông hai huyệt nhân đốc của hắn.
Thẩm Lưu Hưởng trơ mắt nhìn thiên cẩu biến thành liếm cẩu.
Liếm miệng liếm đến không còn chút mùi, liền đến liếm ngón tay của hắn. Bộ dạng nghiêm túc nổ lực liếm, tựa hồ đem cả sức lực hút sữa đều lấy ra.
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, thu tay về. "Đem nước bên mép ngươi hút ngược lại đi, đừng có lấy cái dáng vẻ tha thiết mong chờ mà nhìn chằm chằm vào cái đùi gà của ta như vậy, đây là bữa tối của bản quân biết chưa."
Dứt lời hắn liền quay về phòng.
Ngao Nguyệt thấy thế lập tức cuống lên, cắn chặt góc áo Thẩm Lưu Hưởng ckéo xuống, đặt mông ngồi xổm dưới đất. "Đưa đùi gà cho ta, tương lai ta mang ngươi đi chu du Đại Sơn Hải."
Đại Sơn Hải là thánh địa có tiếng tại yêu giới. Đó là nơi ra đời của vô số đại yêu, là nơi mà trên dưới tu chân giới người người đều sợ hãi những cũng không nhịn được muốn thăm dò. Gần ngàn năm qua, người có thể từ nơi đó quay trở về cũng chỉ có một vị. Đó chính là đế cung chi chủ Đế Tinh Vũ.
Thẩm Lưu Hưởng hơi nheo mắt lại: "Thành giao."
Ngao Nguyệt hút một ngụm nước miếng, đè cái đùi gà ăn ngấu nghiến.
Bất chợt một cơn gió thổi qua đỉnh núi, một mảnh lá cây xanh mướt rơi xuống, miễn cưỡng rơi vào tai Thẩm Lưu Hưởng. Trong phút chốc, có thứ gì đó từ phiến lá rơi vào tai Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng dừng bước, cả người cứng tựa như đông cứng rồi.
Bên tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, là sâu nhỏ đang bò qua lại. Nhất thời Thẩm Lưu Hưởng tê cả da đầu, sắc mặt trắng bệch đứng yên tại chỗ.
Nếu như nói trên đời có cái gì có thể làm cho hắn biến sắc, đó chính là trùng a. Từ nhỏ hắn đã sợ đám côn trùng này, đó chính là loại sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy, chỉ cần đừng từ xa liếc mặt một cái cũng khiến hắn phát run.
"Sư tôn." Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thẩm Lưu Hưởng vi mở to hai mắt, bên trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn: "Mau, mau tới cứu ta..."
Chu Huyền Lan thế nào cũng không nghĩ tới, sư tôn có thể bị sâu nhỏ dọa đến run cả người, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Hắn vén mớ tóc mềm mại óng ánh của Thẩm Lưu Hưởng lên, tầm mắt rơi vào bên trong cái tai trắng nõn lại mềm mại rất ít khi bại lộ trước người khác kia. Một mảnh da thịt trắng nõn không tỳ vết. "Không có trùng."
"Ngươi tìm cho thật kỹ đi." Thẩm Lưu Hưởng có chút lắp bắp. "Nó đột nhiên bất động rồi."
Chu Huyền Lan ghé mắt sát thêm một chút, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Thẩm Lưu Hưởng phát hiện hơi thở đang phả vào gáy mình đột nhiên có chút rối loạn liền nói ngay: "Nhìn thấy rồi?"
Chu Huyền Lan hạ thấp mi mắt, tầm mắt mang theo vài phần hoảng hốt cùng luống cuống, chật vật dời sang nơi khác, giọng nói có chút trầm thấp: "Không có."
Thẩm Lưu Hưởng nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng tựa hồ như muốn hỏng mất. Ngay lúc này, nơi gần cổ vai truyền đến một chút động tĩnh.
Sau đó Chu Huyền Lan bắt lấy một thứ, là một con kiến nhỏ.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào một hơi, vẫn còn tốt chán, nếu là con trùng nào hình thù kì quái bên trên còn mọc đầy vòi, có thể ruột gan hắn vì bị kích thích mà trào cả ra cũng nên.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy lúc nãy mình có chút luống cuống Thẩm Lưu Hưởng ít nhiều cũng cảm thấy có chút mất mặt. Khẽ nắm tay lại đặt lên mép ho khan hai tiếng. "Ta thấy sắc trời vẫn còn sớm, sớm như vậy đã quay về? Hay là lại đi tu hành thêm một lát?"
Chu Huyền Lan sững sờ, bất đắc mà nghe theo, quay người lại qua về bờ sông Giác Xuân Hà.
Nước sông ào ào ào chảy, Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi trên một phiến đá lớn.
Tà dương chiều ta chậm rãi chiếu lên cả người thiếu niên khiến hắn tựa phát ra ánh sáng. từ eo lưng thẳng tắp, đến hai vai, lại chiếu lên một nữa khuông mặt nghiêm nghị, cuối cùng một tia tiêu tan ở giữa hai hàng mi.
Không khí ở bốn phía cũng dần lạnh đi.
Chu Huyền Lan lại đột nhiên nóng lên.
Trên vành tai trắng mịn của sư tôn, có một chấm nốt ruồi đen nhỏ bé.
Tựa như muốn quyến rũ người.
Giấu dưới lớp da trắng nõn mềm mịn lại phát hiện ra bí mật tựa như muốn gào thét với hắn. "Sờ sờ ta ~", khiến ai cũng không nhịn được muốn đụng vào. Sờ đến mức khiến cho vùng da xung quanh nó trở nên đỏ ửng dụ người.
Cả người Chu Huyền Lan đều nóng lên.
Hắn thở hắt ra một hơi, trong con ngươi bao phủ một tầng hắc ám. Trong lúc nhất thời, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Màn đêm thăm thẳm dần lạnh.
Thẩm Lưu Hưởng hắt hơi một cái, ôm mớ trái cây mới hái được trên Linh Chu Phong, vừa đi vừa hát trở về .
Không nghĩ rằng lại gặp một màn này.
Xa xa trong đình giữa hồ, lại xuất hiện hai đạo thanh ảnh vừng vàng đứng đó, một là Lăng Dạ, một người khác trên thân mặc bộ hoa bào tím đậm, tay chắp sau lưng, quanh thân là một tầng hắc vụ nhẹ nhàng di động.
Sư huynh sao lại gặp riêng người này ở đây?
Thẩm Lưu Hưởng không kiềm chế nổi tâm tình bát quái của bản thân, lập tức phong khí, thuận theo một đoạn đường nhỏ lần mò tới ven hồ, lợi dụng bụi cây xung quanh để che giấu thân hình.
Tầm mắt hắn vừa lia tới, tầm mắt liền rơi vào gò má của nam nhân mặc hoa bào màu tím, lại thấy được vết sẹo ở đuôi mắt phải, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, trong nháy mắt ấy hắn liền không cẩn thận mà hít một ngụm khí lạnh.
"Người phương nào —— "
Trong nháy mắt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra khí tức, Nam Diệu Quyền đã nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay khẽ tụ lực, năm ngón tay trên không trung cuộn tròn lại, cách không lôi người đang trốn lại gần.
Lạch cạch!
Thẩm Lưu Hưởng bị ngã sấp mặt trong đình, trái cây giấu trong lồng ngực cứ thế mà rơi cả ra ngoài, toàn bộ đều bị dập nát.
Hắn bình tĩnh lại, xem xét đống trái cây trên mặt đất, liền ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt hung lệ của Ma tôn, lặng im nửa ngày, kèn kẹt mà mài răng.
"Ngươi đó… Trả đống trái cây lại cho ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất