Chương 23
Cũng được 10 ngày kể từ khi trở về từ bãi săn, hoàng thượng và hoàng hậu cũng gửi không ít sơn hào hải vị đến cho Tâm Ý nhằm ban thưởng cho cô có công hộ giá, những ngày qua thái tử gần như ở bên cô suốt, hết bắt cô ăn cái rồi lại uống cái kia nói là cô bị trúng tên nên mất máu khá nhiều cần phải bồi dưỡng, hôm nay tranh thủ lúc thái tử ra ngoài có việc cô lẻn đến phòng bếp tự thưởng cho bản thân một tô hoành thánh thật to, không những vậy cô còn đặc biệt làm cho thái tử một phần còn lại thì cho mấy ngự trù cùng Tiểu Tiểu!
Khi thái tử trở về đã là buổi trưa, hắn đi ngay đến Đông Cung để gặp Tâm Ý, xa xa hắn đã thấy cô cùng mấy cung nữ và thái giám đang chơi cái gì mà cười nói vang một gốc sân, vừa nhìn thấy thái tử bọn họ đã dạt sang một bên không ai còn dám ngồi chơi cùng Tâm Ý, khỏi nói thì cô cũng biết là ai đến, cô đứng dậy nắm tay thái tử ngồi xuống cạnh cô cùng chơi, hắn cưng chiều nhìn cô nhẹ gióng nói:
- Nàng là đang chơi cái gì?
- Cờ cá ngựa, ngài chơi cùng ta đi vui lắm, ta sẽ chỉ cho ngài, tại ngài đến mà bọn họ không ai dám chơi cùng ta bắt đền ngài đấy!
Thái tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tâm Ý nhấc bổng cô lên ngồi vào lòng hắn, yêu thương nói:
- Vào trong viện dùng cơm xong rồi ta sẽ chơi cùng nàng! Nhưng nàng phải uống hết chén thuốc đó!
Hắn nhìn qua chén thuốc vẫn còn trên bàn chưa có dấu hiệu động đến của Tâm Ý, cô cảm nhận được dạo gần đây thái tử nuông chiều cô trên mức bình thường, cứ nghĩ là do cô đã giúp hắn cứu được công chúa Hải Châu và bản thân hắn thoát khỏi nguy hiểm nên hắn muốn trả ơn cho cô! Nếu là vậy cũng không đúng lắm những hành động cử chỉ giống như hắn là thích cô! Vừa nghĩ đến đây Tâm Ý liền đập tan suy nghĩ đó liền, làm sao có thể chứ, hắn có biết cái gì về cô đâu vả lại cô cũng đâu phải sắc nước hương trời gì đâu, địa vị cũng không… mà quan trọng là cô không thích hắn, cô không thích xài chồng chung với ai hết, sau này ngoài công chúa ra hắn còn có rất rất nhiều phi tần, cô còn lâu lắm mới có cửa.
Thấy Tâm Ý không để tâm lời hắn nói, Dạ Hoàng liền cúi xuống gặm lấy môi cô, bị tập kích bất ngờ cô hốt hoảng há hốc mồm chiếc lưỡi thành công xông vào bên trong hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau dây dưa không dứt, Tâm Ý bị hôn đến u mê gần như muốn ngã vào lòng thái tử, không khí ngày một ít dần đi đến khi thấy người cô hô hấp khó khăn hắn mới lưu luyến buông tha cho cô!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
2. Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)
3. Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
- Nàng ngốc à! thở đi! Muốn ta dạy lại cho nàng thêm lần nữa hay không?
- không, Không… ta tự thở được! Á không phải, ta … ta…
Nhìn cô lúc này hai má đỏ ửng, làm thái tử càng yêu chiều hơn hắn cúi xuống định hôn cô thêm lần nữa thì Tâm Ý hai tay che miệng, giọng kích động:
- Ngài định làm gì? Không cho làm bậy!
Thái tử nhìn cô cười không ngừng nói:
- Thế gian này cũng chỉ có nàng mới không cho ta hôn!
- Ta và ngài không phải là quan hệ gì đó, ngài nên chú ý hình tượng!
Nghe tới đây thái tử liền chau mày không vui hỏi lại:
- Quan hệ gì đó? Chú ý hình tượng? Nàng có biết mình đang nói gì không?
Tâm Ý gật gật đầu, định nói gì đó nhưng bị thái tử chặn lại nói trước!
- Nàng đừng thấy ta cưng rồi không ngoan! Nàng có biết cái kết của những kẻ không vâng lời sẽ như thế nào hay không?
Tâm Ý nhảy ra khỏi vòng tay của thái tử, hôm nay cô quyết định dù có thế nào cũng phải phân rõ ranh giới với hắn tránh đêm dài lắm mộng cô nói:
- Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người, không muốn tham gia vào chuyện đấu đá hoàng cung của ngài từ khi ta xuất hiện đến hiện tại bây giờ gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm xém tý có thể không giữ được cái mạng nhỏ này để trở về, ta chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng thôi mà khó đến vậy sao, xung quanh ngài toàn là mỹ nữ gia thế lại không phải nhỏ, vì lý do gì cứ đùa giỡn với tình cảm của ta! Xin ngài hãy để ta trở về cuộc sống như trước kia đi! Ta không thích hợp với ngài đâu!
Khi thái tử trở về đã là buổi trưa, hắn đi ngay đến Đông Cung để gặp Tâm Ý, xa xa hắn đã thấy cô cùng mấy cung nữ và thái giám đang chơi cái gì mà cười nói vang một gốc sân, vừa nhìn thấy thái tử bọn họ đã dạt sang một bên không ai còn dám ngồi chơi cùng Tâm Ý, khỏi nói thì cô cũng biết là ai đến, cô đứng dậy nắm tay thái tử ngồi xuống cạnh cô cùng chơi, hắn cưng chiều nhìn cô nhẹ gióng nói:
- Nàng là đang chơi cái gì?
- Cờ cá ngựa, ngài chơi cùng ta đi vui lắm, ta sẽ chỉ cho ngài, tại ngài đến mà bọn họ không ai dám chơi cùng ta bắt đền ngài đấy!
Thái tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tâm Ý nhấc bổng cô lên ngồi vào lòng hắn, yêu thương nói:
- Vào trong viện dùng cơm xong rồi ta sẽ chơi cùng nàng! Nhưng nàng phải uống hết chén thuốc đó!
Hắn nhìn qua chén thuốc vẫn còn trên bàn chưa có dấu hiệu động đến của Tâm Ý, cô cảm nhận được dạo gần đây thái tử nuông chiều cô trên mức bình thường, cứ nghĩ là do cô đã giúp hắn cứu được công chúa Hải Châu và bản thân hắn thoát khỏi nguy hiểm nên hắn muốn trả ơn cho cô! Nếu là vậy cũng không đúng lắm những hành động cử chỉ giống như hắn là thích cô! Vừa nghĩ đến đây Tâm Ý liền đập tan suy nghĩ đó liền, làm sao có thể chứ, hắn có biết cái gì về cô đâu vả lại cô cũng đâu phải sắc nước hương trời gì đâu, địa vị cũng không… mà quan trọng là cô không thích hắn, cô không thích xài chồng chung với ai hết, sau này ngoài công chúa ra hắn còn có rất rất nhiều phi tần, cô còn lâu lắm mới có cửa.
Thấy Tâm Ý không để tâm lời hắn nói, Dạ Hoàng liền cúi xuống gặm lấy môi cô, bị tập kích bất ngờ cô hốt hoảng há hốc mồm chiếc lưỡi thành công xông vào bên trong hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau dây dưa không dứt, Tâm Ý bị hôn đến u mê gần như muốn ngã vào lòng thái tử, không khí ngày một ít dần đi đến khi thấy người cô hô hấp khó khăn hắn mới lưu luyến buông tha cho cô!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
2. Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)
3. Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
- Nàng ngốc à! thở đi! Muốn ta dạy lại cho nàng thêm lần nữa hay không?
- không, Không… ta tự thở được! Á không phải, ta … ta…
Nhìn cô lúc này hai má đỏ ửng, làm thái tử càng yêu chiều hơn hắn cúi xuống định hôn cô thêm lần nữa thì Tâm Ý hai tay che miệng, giọng kích động:
- Ngài định làm gì? Không cho làm bậy!
Thái tử nhìn cô cười không ngừng nói:
- Thế gian này cũng chỉ có nàng mới không cho ta hôn!
- Ta và ngài không phải là quan hệ gì đó, ngài nên chú ý hình tượng!
Nghe tới đây thái tử liền chau mày không vui hỏi lại:
- Quan hệ gì đó? Chú ý hình tượng? Nàng có biết mình đang nói gì không?
Tâm Ý gật gật đầu, định nói gì đó nhưng bị thái tử chặn lại nói trước!
- Nàng đừng thấy ta cưng rồi không ngoan! Nàng có biết cái kết của những kẻ không vâng lời sẽ như thế nào hay không?
Tâm Ý nhảy ra khỏi vòng tay của thái tử, hôm nay cô quyết định dù có thế nào cũng phải phân rõ ranh giới với hắn tránh đêm dài lắm mộng cô nói:
- Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người, không muốn tham gia vào chuyện đấu đá hoàng cung của ngài từ khi ta xuất hiện đến hiện tại bây giờ gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm xém tý có thể không giữ được cái mạng nhỏ này để trở về, ta chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng thôi mà khó đến vậy sao, xung quanh ngài toàn là mỹ nữ gia thế lại không phải nhỏ, vì lý do gì cứ đùa giỡn với tình cảm của ta! Xin ngài hãy để ta trở về cuộc sống như trước kia đi! Ta không thích hợp với ngài đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất