Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 64: Không nơi để trốn (5)
Nhìn điệu bộ vồ vập của em trai mình, người anh trong cặp sinh đôi là anh chàng u sầu cũng phải nhíu mày, nói rất nhẹ nhàng, “Em, em làm đau cậu ấy mất... Đừng làm vậy.”
Người em Charles nghe thấy lời anh trai nói thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua anh trai.
Người em Charles mới vừa liếm say sưa thùy tai Giang Dĩ Lâm, bộ phận xinh xắn kia như một món đồ chơi nhỏ có sự sống vậy, càng liếm càng cảm thấy đáng yêu, hận không thể ăn vào toàn bộ, nhưng anh trai đã lên tiếng rồi, hắn ta không thể không dừng lại hành động ngoài miệng của mình.
Rõ ràng giọng anh trai nhẹ tênh, nhưng đã quá rõ sự thật anh trai mình ẩn giấu tính khí hung tàn cỡ nào, Charles bĩu môi, không nói gì, chẳng qua đàng hoàng lại không ít, ít ra thì cũng nhẹ lại.
Người anh trong cặp sinh đôi, nhẹ kéo em trai mình ra đằng sau, sau đó dùng đôi mắt xanh thẳm tựa như hồ nước mà nhìn chàng trai phương Đông trước mặt, khẽ nhỏ giọng hỏi, “Để bày tỏ thành ý, tôi sẵn lòng nói tên của chúng tôi cho cậu đây, tôi tên Anthony, em trai tôi tên Charles...”
“Cậu đây có đồng ý nói tên của mình ra không? Cậu có đồng ý... Lấy mình làm lễ vật hồi đáp chúng tôi không?”
Chàng trai tóc đen áo sơ mi trắng đưa tay lên, xoa xoa vành tai bị một trong hai người họ cắn ra vết.
Giang Dĩ Lâm nhướn mày cười khẩy, thời điểm hắn cười, ánh mắt cũng trở nên khinh thường lẫn lãnh đạm, “Tôi không muốn nói cho các người, các người sẽ thả tôi đi không?”
“… ngay từ đầu đã không phải trao đổi đồng giá gì rồi, phải chứ?”
Đôi mắt hắn tùy ý nhấc lên, chỉ qua một cái chớp mắt như thế, cũng đủ khiến người em Charles phải hưng phấn đến phát run.
Cậu chàng nhỏ tuổi nhất trong cặp sinh đôi, mắt cũng không thèm chớp mà cứ thế nhìn chàng trai trước mặt, giả như ánh mắt xen lẫn dục vọng có thể thực thể hóa, hắn ta lúc này hệt như một con sói con, tùy thời tùy lúc chực lao đến, đánh gục con mồi của mình.
“Cậu đây không muốn nói tên mình cho chúng tôi sao? Vậy thì khó rồi đây...”
Người anh vẫn là cái vẻ mặt u sầu kia, đôi mày thuôn mảnh, thanh tú hơn cả thiếu nữ của y nhíu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt có thêm một nét cong mềm mại.
“Vốn không định mạnh bạo với cậu đây như thế... Có thể sẽ hơi đau đó, chịu khó chút nhé.”
Cứ như đang dỗ trẻ con, người anh Anthony bất ngờ mà “Soạt –” một tiếng, kéo tấm ga trải giường bệnh xuống, xé toạt thành từng khúc vải dài, quấn quanh tay hắn.
Giang Dĩ Lâm dùng sức giãy, mà người em trong cặp sinh đôi Charles, những ngón tay mảnh dẻ như ngọc khẽ khàng mà linh hoạt, nhẹ khoát lên cổ tay chàng trai.
Hành động của hắn ta hết sức khẽ khàng, trông như thể không dùng chút sức lực nào vào đó, lại khiến cho Giang Dĩ Lâm cảm thấy như bị thứ gì đó giống dây xích còng lại.
Vào giờ phút này, hắn mới sâu sắc cảm nhận được... Cái gì gọi là được trải qua thí nghiệm cải tạo cơ thể, tố chất so với nhân loại bình thường chênh lệch gấp ba lần, rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào...
Người anh Anthony bắt đầu lục lọi gì đó trên người chàng trai, có vẻ như định từ trên người hắn, tìm kiếm một vài thông tin liên quan của Giang Dĩ Lâm.
Mà cái kiểu ‘tìm kiếm’ này lại hơi bị kích tình, Anthony vươn chiếc lưỡi đỏ tươi, nhẹ hôn lên tai Giang Dĩ Lâm, dần dần tiến vào phía bên trong, như muốn trấn an hắn, mà một cái tay khác dọc theo cần cổ duyên dáng của chàng trai chậm rãi di chuyển xuống bên dưới, mò mẫm hai bên túi quần.
“... Camera?”
Y nói nghe có chút ậm ờ không rõ, chậm rãi thu lưỡi về, đôi ngươi vốn u buồn, bởi xen lẫn cảm xúc trở nên phập phồng mà ửng lên hơi nước mỏng manh, nhìn chàng trai tóc đen trước mặt cũng đang thở hổn hển, giọng điệu từ ái.
Cùng lúc đó, người em Charles cũng rờ rẫm theo, mò ở bên túi quần âu cạnh đó của Giang Dĩ Lâm, cứ không rời.
“Không chỉ có thế thôi đâu... Anh trai.”
“Xem ra, quý ngài lễ vật của chúng ta, cũng che giấu bí mật rất lớn nhỉ... Không ngờ lại tìm ra vật này.”
Người em Charles nhẹ nhàng đưa tay cho vào, từ trong túi quần Giang Dĩ Lâm móc ra một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa bằng bạc này, đặt trong căn phòng bệnh, được ánh đèn chiếu vào sáng chói lòa, có cảm giác rất nhức mắt.
_ đây rõ ràng là Giang Dĩ Lâm vào lúc nãy còn ở trong phòng thay đồ của nhân viên, tìm được chiếc chìa khóa đặc biệt trong hộc tủ.
Chàng trai tóc đen vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, tuy trong mắt cũng ứa chút óng ánh, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt, trên rèm mi thuôn mảnh quá đáng kia sẽ nhỏ xuống giọt lệ, làm cho vẻ mặt nhàn nhạt ấy sâu sắc hiện lên đôi phần yếu nhược và bất lực, cảm giác mâu thuẫn này có vẻ rất mê người.
Chìa khóa đã bị người anh Anthony lấy đi, Giang Dĩ Lâm nhìn camera ban đêm và chìa khóa cùng nằm trong bàn tay xinh đẹp của anh chàng.
Anthony vuốt nhẹ cằm, đôi mắt xanh thẳm lóe lên tia sáng dì dị, “Nếu như tôi đoán không lầm, chiếc chìa khóa này, hẳn là chìa khóa cửa chính trong phòng thí nghiệm bí mật nối tiếp...”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 30% 』
Cái người nam có gương mặt trung tính tiếp tục nói, “Camera nhìn đêm... Còn có cả chức năng quay video nữa, xem ra nghề nghiệp cậu đây có vẻ là phóng viên nhỉ? Cho dù không phải phóng viên, thì chắc cũng là nghề nghiệp khá có liên quan đến phóng viên... ”
Anthony đầy hứng thú nhẹ nhàng lật tới lật lui cái camera, muốn xem thử một chút bên trong có gì ghê gớm không, y định sẽ cân nhắc có cần phải xóa đi không.
Tuy rằng y và em trai mình cùng có một thái độ mặc kệ với bệnh viện tâm thần này... Mặc cho có bao nhiêu người cùng cảnh vì thí nghiệm mà tử vong, mặc cho có bao nhiêu kẻ vô tội nhận phải kết cục bị trả thù từ bệnh nhân tâm thần nổi điên đến chết, nhưng mà, bọn họ chí có một tôn chỉ, đó chính là dù đám người kia có làm cái gì... Cũng không được ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của họ.
Nếu như camera này có ghi lại cảnh tượng bên trong nhà thương điên này, một khi bị tung lên internet, khi đó công chúng sẽ biết được hết tất cả, cuộc sống yên bình mà họ mong muốn cũng sẽ tan thành bọt nước...
_ đây là chuyện mà bọn họ không cho phép.
Tìm kiếm một hồi, phát hiện trong này không có bất cứ hình ảnh gì, người anh Anthony cũng không khỏi cảm thấy rất hài lòng mà tặng cho một cái hôn, hôn lên mặt chàng trai tóc đen, giọng điệu cực kỳ mềm nhẹ, “Ngoan quá ngoan quá... Không có gì trong này hết. ”
Y nói, sau đó nhẹ nhay chóp mũi Giang Dĩ Lâm, giống như đang thưởng cho hắn vậy.
Chàng trai tóc đen cau mày muốn né y cứ bám dính mà hôn, lại bị đôi tay xinh đẹp như của thiếu nữ, đè mạnh sau gáy kéo về, không thể cử động mảy may.
Người em Charles như bỗng nghĩ đến gì đó, khẽ chau mày nói, “Camera... Phóng viên...”
“Cái người lúc trước mang theo camera... Xâm nhập vào bệnh viện tâm thần này, ý đồ ghi lại vài thứ bên trong, trong khi đó gửi đi một tin nhắn đến một người bạn của hắn... Giữa đường bị bác sĩ tóm lại...”
“… người nọ có phải bạn của cậu không đấy? Người được nhận tin nhắn của hắn chính là cậu sao? ”
Giang Dĩ Lâm giãy ra nghiêng đầu đi, tránh khỏi Anthony, lúc này, tầm mắt của hắn đối diện với Charles, hắn từ tốn nói, “Không sai, người đó chính là tôi. ”
Có vẻ như, tính khí của Charles so với anh trai hắn ta nói năng càng không kiêng nể gì, cậu chàng này giờ đây cười lạnh một tiếng, thong dong giải thích.
“Cục cưng à, nếu vậy thì tụi này càng không thể thả cưng đi được... Cưng bây giờ là mục tiêu làm nhục số một trong lòng Bác Sĩ với Tay Kéo rồi đó.”
“Một khi cưng bị Bác Sĩ bắt được, bọn họ sẽ không đối đãi cưng tốt lành gì đâu... Đời nào mà được như tụi này hiền hòa lên tiếng giải thích với cưng đây, bọn họ chỉ ngay lập tức nhét cái ống vào miệng cưng, nhồi thứ chất lỏng đặc biệt nào đó vào, thần trí cưng sẽ trở nên tê liệt toàn bộ, khiến cưng hoàn toàn, ngoan ngoãn nghe lời họ, làm một con rối không thể suy nghĩ đó. ”
Như không tán thành cách giải thích của em trai, người anh Anthony nhẹ nhàng lườm hắn ta một cái, sâu trong đôi mắt yếu nhược nọ, ánh lên thái độ không vui nồng đậm, “Im miệng, em sẽ làm cậu ấy sợ. ”
Chậm rãi nâng cằm Giang Dĩ Lâm, Anthony đổi sang một giọng điệu ôn hòa hơn, “Cậu, cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương... Chúng tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, ở lại đây là được.”
“Căn phòng này rất an toàn, nếu như cậu muốn ăn gì đó, chúng tôi sẽ ra phía sau lấy chút thứ cho cậu. ”
Nói tới đây, y đưa tay tùy ý ném camera ban đêm cùng với chìa khóa ra đằng sau, trông có vẻ căn bản không để tâm hai món đồ này.
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm đuổi theo chúng, may mà chúng nó không trực tiếp rơi trên đất, mà là đáp xuống lên giường sau đó nhẹ nảy nảy.
Đuôi mày hắn nổi gân xanh giật giật, thời điểm thấy camera bình yên vô sự rồi, mới bật ra một hơi không dễ nhận ra.
_ thôi vậy... Hiện tại mình đang ở trong cùng một căn phòng với hai cái người trước mắt mình đây, xem ra cũng không có ác ý gì quá lớn với mình... Nếu như thật sự mở ra căn phòng kia, xung đột với gã Frank cầm cưa điện nọ, hắn chắc chắn không thể có được lợi gì, hơn nữa mình còn phải tìm hiểu, công dụng thật sự của chiếc chìa khóa đó.
_ vậy thì hẳn nên tiến một bước... Trước hết phải nắm trong tay quyền chủ động đã.
Giang Dĩ Lâm hơi chau mày, nhìn bọn họ nói, “Tôi có thể nói tên của tôi ra cho các người, tôi tên Giang Dĩ Lâm, tôi không phải phóng viên gì cả... Tôi là một cố vấn, chẳng qua cũng vì điều tra bệnh viện tâm thần này nên mới đến đây.”
“Giang, Giang Dĩ Lâm?”
Người anh Anthony cười có vẻ hơi ngượng ngùng, giống như cô gái trẻ biết được tên của người trong lòng mình, “Rất, rất dễ nghe. ”
Nhìn lực chú ý của bọn họ lại lần nữa đặt trên câu nói của mình, Giang Dĩ Lâm nói nghe vô cùng sáng trong, có một loại thuyết phục nào đó, tốc độ nhả rất chậm, “Tất nhiên, tôi thật sự rất cảm kích hai người đã cứu tôi khỏi tay Frank... Cơ mà...”
“… cái gọi là thù lao, hẳn sẽ không qua loa như vậy nhỉ... Tôi có thể đảm bảo cho hai người những chuyện khác, đáp lại ân cứu của hai người.”
Người em Charles nghe được câu này, cười khẽ một tiếng, giống như đang cười nhạo chàng trai phương Đông trước mặt này có bao nhiêu không tự lượng sức, “Cục cưng à... Cưng thật sự là ngây thơ đáng yêu đó.”
“Cưng có biết không? Hiện tại chính phủ ở bên ngoài, vì một số nguyên nhân đặc biệt, mà không có thời gian quản lý bệnh viện tâm thần này, mà dân chúng thì cũng mơ hồ.”
“… hiện tại đồng nghĩa với việc bệnh nhân có được sức mạnh đặc biệt tụi này làm chủ... Trong cái bệnh viện tâm thần này, tụi này có thể nói là không gì làm được, cưng hiểu hông?”
“Cho nên cưng không có tư cách bàn điều kiện với tụi này... Ngoan ngoãn ở yên trong phòng bệnh này là tốt rồi.”
Charles nói, có chút hấp tấp đưa tay, chạm vào cần cổ thon dài duyên dáng của chàng trai, giống như muốn mở phăng khuy áo trên cùng đang cài chặt trên cổ, muốn mở ra tấm thân trần đang được che đậy kín kẽ, vẫn luôn thẳng tắp mà quyến rũ, khiến làn da trắng như tuyết kia phải không ngừng ửng hồng trong tay bọn họ.
Mà người anh Anthony giống như ngầm cho phép hành vi như vậy của em trai, người nhìn như vô hại dễ dụ, hoàn toàn không biết gì về tình dục, môi lưỡi mềm mại khẽ cong sượt trên mi mắt Giang Dĩ Lâm, như thể đang không ngừng an ủi hắn, liếm sạch cả thân mình.
Cũng chỉ có người em đang cởi khuy áo sơ mi, mới biết ông anh nhà mình nhìn thì vô hại, nội tâm còn dậy sóng dục mãnh liệt hơn cả hắn ta.
_ chắc có ý tương đương với kiểu〈chậm quá... Còn không bằng trực tiếp xé phăng cái áo này đi〉cảm xúc hơi bị kích động ha.“Khoan đã –”
Chuyện đã tới bước này, Giang Dĩ Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trong đầu hắn đang không ngừng suy tính đối sách, bất chợt khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hẹp dài hơi chau lại, tuy không có bất kỳ xúc cảm quyến rũ nào, trái lại càng cố tình ỡm ờ càng có một vẻ đẹp thôi thúc người ta phạm tội hơn.
“Hai người các cậu muốn cùng lên sao? Hay là từng người đến? Hử?”
“… sẵn nhắc nhở một câu, tôi không thích ở dưới, tôi không chịu được.”
Người em Charles nghe thấy lời anh trai nói thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua anh trai.
Người em Charles mới vừa liếm say sưa thùy tai Giang Dĩ Lâm, bộ phận xinh xắn kia như một món đồ chơi nhỏ có sự sống vậy, càng liếm càng cảm thấy đáng yêu, hận không thể ăn vào toàn bộ, nhưng anh trai đã lên tiếng rồi, hắn ta không thể không dừng lại hành động ngoài miệng của mình.
Rõ ràng giọng anh trai nhẹ tênh, nhưng đã quá rõ sự thật anh trai mình ẩn giấu tính khí hung tàn cỡ nào, Charles bĩu môi, không nói gì, chẳng qua đàng hoàng lại không ít, ít ra thì cũng nhẹ lại.
Người anh trong cặp sinh đôi, nhẹ kéo em trai mình ra đằng sau, sau đó dùng đôi mắt xanh thẳm tựa như hồ nước mà nhìn chàng trai phương Đông trước mặt, khẽ nhỏ giọng hỏi, “Để bày tỏ thành ý, tôi sẵn lòng nói tên của chúng tôi cho cậu đây, tôi tên Anthony, em trai tôi tên Charles...”
“Cậu đây có đồng ý nói tên của mình ra không? Cậu có đồng ý... Lấy mình làm lễ vật hồi đáp chúng tôi không?”
Chàng trai tóc đen áo sơ mi trắng đưa tay lên, xoa xoa vành tai bị một trong hai người họ cắn ra vết.
Giang Dĩ Lâm nhướn mày cười khẩy, thời điểm hắn cười, ánh mắt cũng trở nên khinh thường lẫn lãnh đạm, “Tôi không muốn nói cho các người, các người sẽ thả tôi đi không?”
“… ngay từ đầu đã không phải trao đổi đồng giá gì rồi, phải chứ?”
Đôi mắt hắn tùy ý nhấc lên, chỉ qua một cái chớp mắt như thế, cũng đủ khiến người em Charles phải hưng phấn đến phát run.
Cậu chàng nhỏ tuổi nhất trong cặp sinh đôi, mắt cũng không thèm chớp mà cứ thế nhìn chàng trai trước mặt, giả như ánh mắt xen lẫn dục vọng có thể thực thể hóa, hắn ta lúc này hệt như một con sói con, tùy thời tùy lúc chực lao đến, đánh gục con mồi của mình.
“Cậu đây không muốn nói tên mình cho chúng tôi sao? Vậy thì khó rồi đây...”
Người anh vẫn là cái vẻ mặt u sầu kia, đôi mày thuôn mảnh, thanh tú hơn cả thiếu nữ của y nhíu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt có thêm một nét cong mềm mại.
“Vốn không định mạnh bạo với cậu đây như thế... Có thể sẽ hơi đau đó, chịu khó chút nhé.”
Cứ như đang dỗ trẻ con, người anh Anthony bất ngờ mà “Soạt –” một tiếng, kéo tấm ga trải giường bệnh xuống, xé toạt thành từng khúc vải dài, quấn quanh tay hắn.
Giang Dĩ Lâm dùng sức giãy, mà người em trong cặp sinh đôi Charles, những ngón tay mảnh dẻ như ngọc khẽ khàng mà linh hoạt, nhẹ khoát lên cổ tay chàng trai.
Hành động của hắn ta hết sức khẽ khàng, trông như thể không dùng chút sức lực nào vào đó, lại khiến cho Giang Dĩ Lâm cảm thấy như bị thứ gì đó giống dây xích còng lại.
Vào giờ phút này, hắn mới sâu sắc cảm nhận được... Cái gì gọi là được trải qua thí nghiệm cải tạo cơ thể, tố chất so với nhân loại bình thường chênh lệch gấp ba lần, rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào...
Người anh Anthony bắt đầu lục lọi gì đó trên người chàng trai, có vẻ như định từ trên người hắn, tìm kiếm một vài thông tin liên quan của Giang Dĩ Lâm.
Mà cái kiểu ‘tìm kiếm’ này lại hơi bị kích tình, Anthony vươn chiếc lưỡi đỏ tươi, nhẹ hôn lên tai Giang Dĩ Lâm, dần dần tiến vào phía bên trong, như muốn trấn an hắn, mà một cái tay khác dọc theo cần cổ duyên dáng của chàng trai chậm rãi di chuyển xuống bên dưới, mò mẫm hai bên túi quần.
“... Camera?”
Y nói nghe có chút ậm ờ không rõ, chậm rãi thu lưỡi về, đôi ngươi vốn u buồn, bởi xen lẫn cảm xúc trở nên phập phồng mà ửng lên hơi nước mỏng manh, nhìn chàng trai tóc đen trước mặt cũng đang thở hổn hển, giọng điệu từ ái.
Cùng lúc đó, người em Charles cũng rờ rẫm theo, mò ở bên túi quần âu cạnh đó của Giang Dĩ Lâm, cứ không rời.
“Không chỉ có thế thôi đâu... Anh trai.”
“Xem ra, quý ngài lễ vật của chúng ta, cũng che giấu bí mật rất lớn nhỉ... Không ngờ lại tìm ra vật này.”
Người em Charles nhẹ nhàng đưa tay cho vào, từ trong túi quần Giang Dĩ Lâm móc ra một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa bằng bạc này, đặt trong căn phòng bệnh, được ánh đèn chiếu vào sáng chói lòa, có cảm giác rất nhức mắt.
_ đây rõ ràng là Giang Dĩ Lâm vào lúc nãy còn ở trong phòng thay đồ của nhân viên, tìm được chiếc chìa khóa đặc biệt trong hộc tủ.
Chàng trai tóc đen vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, tuy trong mắt cũng ứa chút óng ánh, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt, trên rèm mi thuôn mảnh quá đáng kia sẽ nhỏ xuống giọt lệ, làm cho vẻ mặt nhàn nhạt ấy sâu sắc hiện lên đôi phần yếu nhược và bất lực, cảm giác mâu thuẫn này có vẻ rất mê người.
Chìa khóa đã bị người anh Anthony lấy đi, Giang Dĩ Lâm nhìn camera ban đêm và chìa khóa cùng nằm trong bàn tay xinh đẹp của anh chàng.
Anthony vuốt nhẹ cằm, đôi mắt xanh thẳm lóe lên tia sáng dì dị, “Nếu như tôi đoán không lầm, chiếc chìa khóa này, hẳn là chìa khóa cửa chính trong phòng thí nghiệm bí mật nối tiếp...”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 30% 』
Cái người nam có gương mặt trung tính tiếp tục nói, “Camera nhìn đêm... Còn có cả chức năng quay video nữa, xem ra nghề nghiệp cậu đây có vẻ là phóng viên nhỉ? Cho dù không phải phóng viên, thì chắc cũng là nghề nghiệp khá có liên quan đến phóng viên... ”
Anthony đầy hứng thú nhẹ nhàng lật tới lật lui cái camera, muốn xem thử một chút bên trong có gì ghê gớm không, y định sẽ cân nhắc có cần phải xóa đi không.
Tuy rằng y và em trai mình cùng có một thái độ mặc kệ với bệnh viện tâm thần này... Mặc cho có bao nhiêu người cùng cảnh vì thí nghiệm mà tử vong, mặc cho có bao nhiêu kẻ vô tội nhận phải kết cục bị trả thù từ bệnh nhân tâm thần nổi điên đến chết, nhưng mà, bọn họ chí có một tôn chỉ, đó chính là dù đám người kia có làm cái gì... Cũng không được ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của họ.
Nếu như camera này có ghi lại cảnh tượng bên trong nhà thương điên này, một khi bị tung lên internet, khi đó công chúng sẽ biết được hết tất cả, cuộc sống yên bình mà họ mong muốn cũng sẽ tan thành bọt nước...
_ đây là chuyện mà bọn họ không cho phép.
Tìm kiếm một hồi, phát hiện trong này không có bất cứ hình ảnh gì, người anh Anthony cũng không khỏi cảm thấy rất hài lòng mà tặng cho một cái hôn, hôn lên mặt chàng trai tóc đen, giọng điệu cực kỳ mềm nhẹ, “Ngoan quá ngoan quá... Không có gì trong này hết. ”
Y nói, sau đó nhẹ nhay chóp mũi Giang Dĩ Lâm, giống như đang thưởng cho hắn vậy.
Chàng trai tóc đen cau mày muốn né y cứ bám dính mà hôn, lại bị đôi tay xinh đẹp như của thiếu nữ, đè mạnh sau gáy kéo về, không thể cử động mảy may.
Người em Charles như bỗng nghĩ đến gì đó, khẽ chau mày nói, “Camera... Phóng viên...”
“Cái người lúc trước mang theo camera... Xâm nhập vào bệnh viện tâm thần này, ý đồ ghi lại vài thứ bên trong, trong khi đó gửi đi một tin nhắn đến một người bạn của hắn... Giữa đường bị bác sĩ tóm lại...”
“… người nọ có phải bạn của cậu không đấy? Người được nhận tin nhắn của hắn chính là cậu sao? ”
Giang Dĩ Lâm giãy ra nghiêng đầu đi, tránh khỏi Anthony, lúc này, tầm mắt của hắn đối diện với Charles, hắn từ tốn nói, “Không sai, người đó chính là tôi. ”
Có vẻ như, tính khí của Charles so với anh trai hắn ta nói năng càng không kiêng nể gì, cậu chàng này giờ đây cười lạnh một tiếng, thong dong giải thích.
“Cục cưng à, nếu vậy thì tụi này càng không thể thả cưng đi được... Cưng bây giờ là mục tiêu làm nhục số một trong lòng Bác Sĩ với Tay Kéo rồi đó.”
“Một khi cưng bị Bác Sĩ bắt được, bọn họ sẽ không đối đãi cưng tốt lành gì đâu... Đời nào mà được như tụi này hiền hòa lên tiếng giải thích với cưng đây, bọn họ chỉ ngay lập tức nhét cái ống vào miệng cưng, nhồi thứ chất lỏng đặc biệt nào đó vào, thần trí cưng sẽ trở nên tê liệt toàn bộ, khiến cưng hoàn toàn, ngoan ngoãn nghe lời họ, làm một con rối không thể suy nghĩ đó. ”
Như không tán thành cách giải thích của em trai, người anh Anthony nhẹ nhàng lườm hắn ta một cái, sâu trong đôi mắt yếu nhược nọ, ánh lên thái độ không vui nồng đậm, “Im miệng, em sẽ làm cậu ấy sợ. ”
Chậm rãi nâng cằm Giang Dĩ Lâm, Anthony đổi sang một giọng điệu ôn hòa hơn, “Cậu, cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương... Chúng tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, ở lại đây là được.”
“Căn phòng này rất an toàn, nếu như cậu muốn ăn gì đó, chúng tôi sẽ ra phía sau lấy chút thứ cho cậu. ”
Nói tới đây, y đưa tay tùy ý ném camera ban đêm cùng với chìa khóa ra đằng sau, trông có vẻ căn bản không để tâm hai món đồ này.
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm đuổi theo chúng, may mà chúng nó không trực tiếp rơi trên đất, mà là đáp xuống lên giường sau đó nhẹ nảy nảy.
Đuôi mày hắn nổi gân xanh giật giật, thời điểm thấy camera bình yên vô sự rồi, mới bật ra một hơi không dễ nhận ra.
_ thôi vậy... Hiện tại mình đang ở trong cùng một căn phòng với hai cái người trước mắt mình đây, xem ra cũng không có ác ý gì quá lớn với mình... Nếu như thật sự mở ra căn phòng kia, xung đột với gã Frank cầm cưa điện nọ, hắn chắc chắn không thể có được lợi gì, hơn nữa mình còn phải tìm hiểu, công dụng thật sự của chiếc chìa khóa đó.
_ vậy thì hẳn nên tiến một bước... Trước hết phải nắm trong tay quyền chủ động đã.
Giang Dĩ Lâm hơi chau mày, nhìn bọn họ nói, “Tôi có thể nói tên của tôi ra cho các người, tôi tên Giang Dĩ Lâm, tôi không phải phóng viên gì cả... Tôi là một cố vấn, chẳng qua cũng vì điều tra bệnh viện tâm thần này nên mới đến đây.”
“Giang, Giang Dĩ Lâm?”
Người anh Anthony cười có vẻ hơi ngượng ngùng, giống như cô gái trẻ biết được tên của người trong lòng mình, “Rất, rất dễ nghe. ”
Nhìn lực chú ý của bọn họ lại lần nữa đặt trên câu nói của mình, Giang Dĩ Lâm nói nghe vô cùng sáng trong, có một loại thuyết phục nào đó, tốc độ nhả rất chậm, “Tất nhiên, tôi thật sự rất cảm kích hai người đã cứu tôi khỏi tay Frank... Cơ mà...”
“… cái gọi là thù lao, hẳn sẽ không qua loa như vậy nhỉ... Tôi có thể đảm bảo cho hai người những chuyện khác, đáp lại ân cứu của hai người.”
Người em Charles nghe được câu này, cười khẽ một tiếng, giống như đang cười nhạo chàng trai phương Đông trước mặt này có bao nhiêu không tự lượng sức, “Cục cưng à... Cưng thật sự là ngây thơ đáng yêu đó.”
“Cưng có biết không? Hiện tại chính phủ ở bên ngoài, vì một số nguyên nhân đặc biệt, mà không có thời gian quản lý bệnh viện tâm thần này, mà dân chúng thì cũng mơ hồ.”
“… hiện tại đồng nghĩa với việc bệnh nhân có được sức mạnh đặc biệt tụi này làm chủ... Trong cái bệnh viện tâm thần này, tụi này có thể nói là không gì làm được, cưng hiểu hông?”
“Cho nên cưng không có tư cách bàn điều kiện với tụi này... Ngoan ngoãn ở yên trong phòng bệnh này là tốt rồi.”
Charles nói, có chút hấp tấp đưa tay, chạm vào cần cổ thon dài duyên dáng của chàng trai, giống như muốn mở phăng khuy áo trên cùng đang cài chặt trên cổ, muốn mở ra tấm thân trần đang được che đậy kín kẽ, vẫn luôn thẳng tắp mà quyến rũ, khiến làn da trắng như tuyết kia phải không ngừng ửng hồng trong tay bọn họ.
Mà người anh Anthony giống như ngầm cho phép hành vi như vậy của em trai, người nhìn như vô hại dễ dụ, hoàn toàn không biết gì về tình dục, môi lưỡi mềm mại khẽ cong sượt trên mi mắt Giang Dĩ Lâm, như thể đang không ngừng an ủi hắn, liếm sạch cả thân mình.
Cũng chỉ có người em đang cởi khuy áo sơ mi, mới biết ông anh nhà mình nhìn thì vô hại, nội tâm còn dậy sóng dục mãnh liệt hơn cả hắn ta.
_ chắc có ý tương đương với kiểu〈chậm quá... Còn không bằng trực tiếp xé phăng cái áo này đi〉cảm xúc hơi bị kích động ha.“Khoan đã –”
Chuyện đã tới bước này, Giang Dĩ Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trong đầu hắn đang không ngừng suy tính đối sách, bất chợt khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hẹp dài hơi chau lại, tuy không có bất kỳ xúc cảm quyến rũ nào, trái lại càng cố tình ỡm ờ càng có một vẻ đẹp thôi thúc người ta phạm tội hơn.
“Hai người các cậu muốn cùng lên sao? Hay là từng người đến? Hử?”
“… sẵn nhắc nhở một câu, tôi không thích ở dưới, tôi không chịu được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất