Chương 13
Hà Ứng Hoan đoán chẳng sai, y càng giả bộ ngoan ngoãn, đáng thương, Giang Miễn sẽ càng quan tâm, săn sóc. Trước đây, y luôn quấn quýt Giang Miễn không tha, thế nhưng kể từ sau lần dạo phố ấy, Giang Miễn bắt đầu thường xuyên đến phòng y, quan tâm đến chuyện ăn uống của y. Thậm chí trong lúc dùng cơm, hắn còn gắp thức ăn vào bát cho y.
Mấy ngày đầu, Hà Ứng Hoan còn rất đắc ý, nhưng sau lại thấy sốt ruột. Giang Miễn lúc nào cũng chiều chuộng y hóa ra chỉ là sự bao bọc của trưởng bối đối với vãn bối. Dù y có công khai hay ám chỉ, dụ dỗ hay khiêu khích thế nào, hắn vẫn chẳng có chút dấu hiệu động lòng.
Thoáng cái, hai người Hà, Lục đã ở lại Giang phủ ba tháng. Hà Ứng Hoan dù không tỏ vẻ nhưng lòng vốn đã nóng như lửa đốt từ lâu. Y giả bộ lâu như vậy, tại sao Giang Miễn vẫn không hề có chút phản ứng gì? Cứ thế này mãi chỉ sợ không có cơ hội.
Y phút phút giây giây nghĩ tới việc này, đến luyện kiếm cũng chẳng thể nào chú tâm được nữa. Một kiếm không cẩn thận xuất ra nghiêng lệch đâm trúng cây trúc cạnh bên, lá rơi lả tả.
Giang Miễn thấy thế không khỏi nhíu mày. Hắn tiến lên vài bước, dịu dàng nói, “Ứng Hoan, hình như hôm nay lòng ngươi không yên. Sao vậy? Có tâm sự gì?”
Hà Ứng Hoan hơi cứng người, vội vã hồi thần. Y lười biếng ngáp một cái, tươi cười vô tội, “Đâu có. Chắc là do đêm qua ta ngủ không ngon.”
Giang Miễn gật đầu tin lời giải thích của y, “Ngươi đã luyện kiếm tới tận trưa rồi, hẳn là đã mệt. Hay là ngừng lại nghỉ chút đã?”
“Được.”
Hà Ứng Hoan lên tiếng, tiện tay cắm kiếm trên mặt đất, đứng dựa vào thân trúc.
Giang Miễn lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh bao còn nóng, mỉm cười đưa tới, “Ngươi ăn ít điểm tâm đi, cẩn thận lại bị đói.”
Hà Ứng Hoan đã được hắn chăm sóc cẩn thận thành quen, y lập tức vui vẻ vừa ăn vừa nói một câu nghe không rõ tiếng, “Cảm ơn Giang đại hiệp.”
Giang Miễn vẫn cười cười như cũ, nghiêng đầu hỏi, “Ứng Hoan, ta với ngươi đã thân quen, tại sao ngươi cứ gọi ta “Giang đại hiệp”, “Giang đại hiệp” xa lạ như vậy?”
“Không thì biết gọi sao? Chẳng lẽ là Giang thúc thúc?” Hà Ứng Hoan nháy mắt, tỏ vẻ nghiêm túc, “Giang đại hiệp trông rất trẻ, nhìn như chỉ hơn ta có vài tuổi. Nếu ta gọi ngài như vậy, chẳng phải khiến ngài già đi?”
Giang Miễn nghe thế thì vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn trừng mắt nhìn y vài lần rồi than vắn thở dài, “Đứa nhóc này, ngươi có thật nhiều lý do lý trấu.”
Giọng hắn nói nhẹ nhẹ êm êm, ánh mắt như khẽ lướt qua gương mặt Hà Ứng Hoan, nụ cười lại dịu như làn nước.
Hà Ứng Hoan toàn thân chấn động, tai chợt ù ù nghe không rõ, tim đập như nổi trống. Y vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nắm trường kiếm cắm trên mặt đất lên, há mồm thở dốc, “Ta, ta luyện kiếm tiếp.”
“Đừng nóng vội thế, ta còn vài câu muốn nói với ngươi.” Giang Miễn đè lại cổ tay y, hắng giọng nghiêm túc nói, “Ứng Hoan, mấy ngày nay nhìn ngươi luyện kiếm, ta phát hiện ra chiêu thức của ngươi đã luyện nhuần nhuyễn, chỉ tiếc nội lực lại không bằng. Còn nữa, tay trái của ngươi… hình như không dùng được?”
Nghe vậy, Hà Ứng Hoan biến sắc, cả người đều cứng đờ.
Giang Miễn bước về trước một bước, nụ cười càng lộ vẻ ôn hòa gần gũi, “Dù là lúc ăn hay lúc luyện kiếm, ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng tay trái. Ta chỉ ngạc nhiên mà thôi, không có ý gì khác.”
Hà Ứng Hoan không nói lời nào, chậm rãi cúi đầu xuống, bên tay trái giấu trong vạt áo khẽ cử động, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe lại một lần nữa vang lên. Nhíu mày chần chừ một hồi, y chợt cắn răng, giơ tay trái lên.
Ống tay áo luôn dùng để che đậy nhẹ nhàng trượt xuống, Giang Miễn chăm chú quan sát, vừa nhìn thấy đã kinh hãi giật mình.
Tay phải Hà Ứng Hoan thon dài trắng nõn, tay trái lại hoàn toàn đối nghịch. Ngón út không còn, ngón áp út thiếu hai đốt, ngón giữa thiếu một đốt khiến bàn tay trở nên quái dị, đáng sợ vô cùng. Hơn nữa, mỗi ngón tay đều được buộc một cái chuông đồng nhỏ, chỉ cần khẽ động một cái, tiếng chuông sẽ phát ra lanh lảnh.
Giang Miễn kinh hãi thốt lên, “Ứng Hoan, tay ngươi…”
Hà Ứng Hoan đã sớm chuẩn bị lý do, y nhếch môi cười khẽ, bình tĩnh trả lời, “Trước ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không chỉ mất hết nội lực, tay cũng trở thành như thế.”
Lời này nửa thật nửa giả, y đúng là đã từng tẩu hỏa nhập ma, nhưng vết thương bên tay trái lại do một nguyên nhân khác. Giang Miễn hoàn toàn tin tưởng, lấy ống tay trái che đi bàn tay của y, trả về nguyên trạng. Do dự một lúc lâu, hắn lại cẩn thận nắm lấy tay y.
“Xin lỗi, ta nói sai rồi.”
“Người học võ khó tránh khỏi bị thương. Ta không để ý đâu.”
“Ứng Hoan.” Nhìn thẳng vào y, vẻ mặt nửa phiền não nửa xót xa, Giang Miễn nhẹ nhàng nói, “Hay là để ta tặng ngươi một thứ?”
“Hả?”
“Đi theo ta.”
Nói xong, hắn dắt tay Hà Ứng Hoan bước nhanh về phía trước.
Hai người đi dọc hành lang thật dài, cuối cùng bước vào một căn phòng chứa binh khí. Giang Miễn trực tiếp tiến lên, lấy một thanh trường kiếm đặt trên giá xuống, sau đó xoay người đặt vào tay Hà Ứng Hoan.
Lúc được rút ra khỏi vỏ, thân kiếm mỏng như cánh ve phát quang màu xanh nhạt, hàn khí bức người, nhìn thế nào cũng là một thanh bảo kiếm khó gặp.
Hà Ứng Hoan không kìm lòng nổi khen vài tiếng. Y liếc mắt nhìn thấy chuôi kiếm khắc ba chữ như phượng múa rồng bay, đưa tay sờ lên mặt chữ, khe khẽ thì thầm, “Giang Cần Chi.”
Y ngẩn người, hỏi, “Người này là ai?”
Giang Miễn không đáp lời, chỉ nhấp môi như cười như không nhìn lại.
Hà Ứng Hoan chợt hiểu ra, kêu lên, “Cần Chi, Cần Chi… A, đây là bảo kiếm của Giang đại hiệp sao??”
“Khi còn hành tẩu giang hồ, ta đã dùng thanh kiếm này.”
“Vật đáng quý như vậy, ta nào có thể nhận?”
“Đây là quà nhận lỗi của ta, ngươi không nhận sao?” Dừng lại một chút, hắn nháy mắt cười với Hà Ứng Hoan, “Huống chi, ngươi không còn nội lực, nhiều chiêu thức cao siêu sẽ không thể sử dụng được. Ngươi có một thanh kiếm phòng thân, ta mới có thể yên tâm một chút.”
Khi hắn nói chuyện, đôi mắt kia lúc minh lúc ám, dịu dàng khiến lòng người lay động.
Hà Ứng Hoan chỉ cảm thấy kích động vô cùng, kiếm trong tay cũng không thể nào nắm chặt, đầu óc mơ hồ như thể đã nhập ma, trong mắt trong lòng chỉ còn mình bóng hình Giang Miễn. Y ngây người một lát rồi đột nhiên nghiêng người, ôm lấy thắt lưng Giang Miễn.
“Ứng Hoan?” Giang Miễn hoảng sợ vội hỏi, “Sao vậy? Không khỏe ư?”
Hà Ứng Hoan mở to hai mắt nhìn chằm chằm Giang Miễn, sau đó, y ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, từng chữ thốt ra, “Ta thích ngươi.”
Mấy ngày đầu, Hà Ứng Hoan còn rất đắc ý, nhưng sau lại thấy sốt ruột. Giang Miễn lúc nào cũng chiều chuộng y hóa ra chỉ là sự bao bọc của trưởng bối đối với vãn bối. Dù y có công khai hay ám chỉ, dụ dỗ hay khiêu khích thế nào, hắn vẫn chẳng có chút dấu hiệu động lòng.
Thoáng cái, hai người Hà, Lục đã ở lại Giang phủ ba tháng. Hà Ứng Hoan dù không tỏ vẻ nhưng lòng vốn đã nóng như lửa đốt từ lâu. Y giả bộ lâu như vậy, tại sao Giang Miễn vẫn không hề có chút phản ứng gì? Cứ thế này mãi chỉ sợ không có cơ hội.
Y phút phút giây giây nghĩ tới việc này, đến luyện kiếm cũng chẳng thể nào chú tâm được nữa. Một kiếm không cẩn thận xuất ra nghiêng lệch đâm trúng cây trúc cạnh bên, lá rơi lả tả.
Giang Miễn thấy thế không khỏi nhíu mày. Hắn tiến lên vài bước, dịu dàng nói, “Ứng Hoan, hình như hôm nay lòng ngươi không yên. Sao vậy? Có tâm sự gì?”
Hà Ứng Hoan hơi cứng người, vội vã hồi thần. Y lười biếng ngáp một cái, tươi cười vô tội, “Đâu có. Chắc là do đêm qua ta ngủ không ngon.”
Giang Miễn gật đầu tin lời giải thích của y, “Ngươi đã luyện kiếm tới tận trưa rồi, hẳn là đã mệt. Hay là ngừng lại nghỉ chút đã?”
“Được.”
Hà Ứng Hoan lên tiếng, tiện tay cắm kiếm trên mặt đất, đứng dựa vào thân trúc.
Giang Miễn lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh bao còn nóng, mỉm cười đưa tới, “Ngươi ăn ít điểm tâm đi, cẩn thận lại bị đói.”
Hà Ứng Hoan đã được hắn chăm sóc cẩn thận thành quen, y lập tức vui vẻ vừa ăn vừa nói một câu nghe không rõ tiếng, “Cảm ơn Giang đại hiệp.”
Giang Miễn vẫn cười cười như cũ, nghiêng đầu hỏi, “Ứng Hoan, ta với ngươi đã thân quen, tại sao ngươi cứ gọi ta “Giang đại hiệp”, “Giang đại hiệp” xa lạ như vậy?”
“Không thì biết gọi sao? Chẳng lẽ là Giang thúc thúc?” Hà Ứng Hoan nháy mắt, tỏ vẻ nghiêm túc, “Giang đại hiệp trông rất trẻ, nhìn như chỉ hơn ta có vài tuổi. Nếu ta gọi ngài như vậy, chẳng phải khiến ngài già đi?”
Giang Miễn nghe thế thì vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn trừng mắt nhìn y vài lần rồi than vắn thở dài, “Đứa nhóc này, ngươi có thật nhiều lý do lý trấu.”
Giọng hắn nói nhẹ nhẹ êm êm, ánh mắt như khẽ lướt qua gương mặt Hà Ứng Hoan, nụ cười lại dịu như làn nước.
Hà Ứng Hoan toàn thân chấn động, tai chợt ù ù nghe không rõ, tim đập như nổi trống. Y vội vàng quay đầu đi chỗ khác, nắm trường kiếm cắm trên mặt đất lên, há mồm thở dốc, “Ta, ta luyện kiếm tiếp.”
“Đừng nóng vội thế, ta còn vài câu muốn nói với ngươi.” Giang Miễn đè lại cổ tay y, hắng giọng nghiêm túc nói, “Ứng Hoan, mấy ngày nay nhìn ngươi luyện kiếm, ta phát hiện ra chiêu thức của ngươi đã luyện nhuần nhuyễn, chỉ tiếc nội lực lại không bằng. Còn nữa, tay trái của ngươi… hình như không dùng được?”
Nghe vậy, Hà Ứng Hoan biến sắc, cả người đều cứng đờ.
Giang Miễn bước về trước một bước, nụ cười càng lộ vẻ ôn hòa gần gũi, “Dù là lúc ăn hay lúc luyện kiếm, ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng tay trái. Ta chỉ ngạc nhiên mà thôi, không có ý gì khác.”
Hà Ứng Hoan không nói lời nào, chậm rãi cúi đầu xuống, bên tay trái giấu trong vạt áo khẽ cử động, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe lại một lần nữa vang lên. Nhíu mày chần chừ một hồi, y chợt cắn răng, giơ tay trái lên.
Ống tay áo luôn dùng để che đậy nhẹ nhàng trượt xuống, Giang Miễn chăm chú quan sát, vừa nhìn thấy đã kinh hãi giật mình.
Tay phải Hà Ứng Hoan thon dài trắng nõn, tay trái lại hoàn toàn đối nghịch. Ngón út không còn, ngón áp út thiếu hai đốt, ngón giữa thiếu một đốt khiến bàn tay trở nên quái dị, đáng sợ vô cùng. Hơn nữa, mỗi ngón tay đều được buộc một cái chuông đồng nhỏ, chỉ cần khẽ động một cái, tiếng chuông sẽ phát ra lanh lảnh.
Giang Miễn kinh hãi thốt lên, “Ứng Hoan, tay ngươi…”
Hà Ứng Hoan đã sớm chuẩn bị lý do, y nhếch môi cười khẽ, bình tĩnh trả lời, “Trước ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không chỉ mất hết nội lực, tay cũng trở thành như thế.”
Lời này nửa thật nửa giả, y đúng là đã từng tẩu hỏa nhập ma, nhưng vết thương bên tay trái lại do một nguyên nhân khác. Giang Miễn hoàn toàn tin tưởng, lấy ống tay trái che đi bàn tay của y, trả về nguyên trạng. Do dự một lúc lâu, hắn lại cẩn thận nắm lấy tay y.
“Xin lỗi, ta nói sai rồi.”
“Người học võ khó tránh khỏi bị thương. Ta không để ý đâu.”
“Ứng Hoan.” Nhìn thẳng vào y, vẻ mặt nửa phiền não nửa xót xa, Giang Miễn nhẹ nhàng nói, “Hay là để ta tặng ngươi một thứ?”
“Hả?”
“Đi theo ta.”
Nói xong, hắn dắt tay Hà Ứng Hoan bước nhanh về phía trước.
Hai người đi dọc hành lang thật dài, cuối cùng bước vào một căn phòng chứa binh khí. Giang Miễn trực tiếp tiến lên, lấy một thanh trường kiếm đặt trên giá xuống, sau đó xoay người đặt vào tay Hà Ứng Hoan.
Lúc được rút ra khỏi vỏ, thân kiếm mỏng như cánh ve phát quang màu xanh nhạt, hàn khí bức người, nhìn thế nào cũng là một thanh bảo kiếm khó gặp.
Hà Ứng Hoan không kìm lòng nổi khen vài tiếng. Y liếc mắt nhìn thấy chuôi kiếm khắc ba chữ như phượng múa rồng bay, đưa tay sờ lên mặt chữ, khe khẽ thì thầm, “Giang Cần Chi.”
Y ngẩn người, hỏi, “Người này là ai?”
Giang Miễn không đáp lời, chỉ nhấp môi như cười như không nhìn lại.
Hà Ứng Hoan chợt hiểu ra, kêu lên, “Cần Chi, Cần Chi… A, đây là bảo kiếm của Giang đại hiệp sao??”
“Khi còn hành tẩu giang hồ, ta đã dùng thanh kiếm này.”
“Vật đáng quý như vậy, ta nào có thể nhận?”
“Đây là quà nhận lỗi của ta, ngươi không nhận sao?” Dừng lại một chút, hắn nháy mắt cười với Hà Ứng Hoan, “Huống chi, ngươi không còn nội lực, nhiều chiêu thức cao siêu sẽ không thể sử dụng được. Ngươi có một thanh kiếm phòng thân, ta mới có thể yên tâm một chút.”
Khi hắn nói chuyện, đôi mắt kia lúc minh lúc ám, dịu dàng khiến lòng người lay động.
Hà Ứng Hoan chỉ cảm thấy kích động vô cùng, kiếm trong tay cũng không thể nào nắm chặt, đầu óc mơ hồ như thể đã nhập ma, trong mắt trong lòng chỉ còn mình bóng hình Giang Miễn. Y ngây người một lát rồi đột nhiên nghiêng người, ôm lấy thắt lưng Giang Miễn.
“Ứng Hoan?” Giang Miễn hoảng sợ vội hỏi, “Sao vậy? Không khỏe ư?”
Hà Ứng Hoan mở to hai mắt nhìn chằm chằm Giang Miễn, sau đó, y ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, từng chữ thốt ra, “Ta thích ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất