Chương 17
Vừa liếc mắt thấy Hà Ứng Hoan đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch đứng bên giường, hình như đang muốn hôn Triệu Lâm, hắn bỗng đau lòng không gì tả nổi. Không thèm nghĩ ngợi, hắn vung tay tách hai người ra.
Triệu Lâm còn chưa hoàn hồn, mặt cắt không còn giọt máu hô to, “Nhạc phụ đại nhân tới đúng lúc quá! Hà huynh bị ả xấu xa kia tính kế… không cẩn thận uống phải xuân, xuân dược…”
Giang Miễn giật mình quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hà Ứng Hoan sắc mặt đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, quả nhiên giống người trúng độc. Hà Ứng Hoan lúc này thần chí đã sớm chẳng rõ ràng, theo bản năng dùng cả chân tay bám dính lên người Giang Miễn, ngửa đầu lên hôn hắn.
Thấy tình thế không ổn, Giang Miễn vội cau mày, một tay ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan, một tay túm lấy cổ áo Triệu Lâm ném ra ngoài cửa sổ, sau đó thuận thế đóng của phòng. Hắn cao giọng nói, “Diễm Nhi, lần này ngươi quá đáng thật rồi, lập tức quay về phòng tự kiểm điểm cho ta. Lần sau có gặp rắc rối thế nào ta cũng không quan tâm ngươi nữa.”
Giọng hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại cực kì nghiêm khắc, Giang Diễm sống đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy cha tức giận như vậy. Nàng sợ hãi cuống cuồng xoay người rời đi.
Triệu Lâm vừa bị ném một cái huyệt đạo đã được giải. Bởi vì quá sợ hãi Hà Ứng Hoan, hắn cũng vội vàng bò dậy chạy theo hướng ngược lại.
Giang Miễn đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới dùng sức tránh khỏi cái ôm của Hà Ứng Hoan. Hắn lắc lắc tay y, dịu giọng hỏi, “Ứng Hoan, ngươi có khỏe không?”
Hà Ứng Hoan cố gắng mở to hai mắt mịt mờ nhìn hắn một hồi lâu rồi bỗng ha ha cười rộ lên, “Cần Chi, tại sao ta luôn luôn mơ thấy ngươi?”
Vừa nói, y vừa nhào tới tiếp tục hôn môi.
Lời y nói dù lộn xộn lung tung nhưng lại đều là lời chân ý thực, Giang Miễn chỉ thấy lòng mình cứ thể nhảy loạn lên, ngây dại cả người. Không tránh kịp, hắn lần thứ hai bị y ôm chặt không buông.
Luận võ công, Giang Miễn vốn cao hơn Hà Ứng Hoan rất nhiều, vốn hắn chỉ cần nhẹ tung một chưởng là có thể đẩy người kia ra, thế nhưng lúc này, hắn dường như mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn không cách nào giãy dụa, ngược lại còn bị áp xuống giường.
Hà Ứng Hoan bị dược tính khống chế, tinh thần hoảng hốt như trong mộng chỉ lo hôn môi người phía dưới. Y như hoàn toàn mất đi lý trí, cứ gặm cắn loạn cả lên. Giang Miễn bị y hôn tới mức đỏ bừng cả mặt, hô hấp trở nên dồn dập, tuy đã kiệt lực chịu đựng, hắn vẫn dần động tình gọi khẽ một tiếng, “Ứng Hoan.”
Hà Ứng Hoan nghe thấy giọng nói này thì càng ra sức, hai tay sờ loạn khắp người Giang Miễn, môi một đường hôn dọc xuống, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai hắn, giọng nói rủ rỉ mơ hồ, “Ưm, Cần Chi, ta rất thích ngươi…”
Giang Miễn chấn động cả người, ngực cũng chịu kích động, chỉ trong thoáng chốc, tình ý dâng lên như thủy triều. Rốt cục không kìm nén nổi nữa, hắn giang tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan. Rõ ràng không trúng độc, mặt lại nóng bừng bừng, đầu óc hỗn loạn, ngoại trừ thiếu niên đang ở trong lòng mình, hắn không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Hà Ứng Hoan cúi đầu cười, vươn tay cởi bỏ xiêm y Giang Miễn. Giang Miễn không giãy dụa nữa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dán trên lưng y, quấn quýt hôn môi cùng y.
Y phục trên người dần dần cởi bỏ, hai người nằm trên giường ôm riết lấy nhau đến ý loạn tình mê, đâu đó có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Đương lúc triền miên lưu luyến, Giang Miễn bỗng cảm thấy có vật gì rất cứng chạm vào đùi mình. Rùng mình một cái, hắn lập tức rõ ràng chuyện gì đang xảy ra,hoàn toàn tỉnh lại từ cơn mê. Cả hắn và Hà Ứng Hoan đều là thân nam nhi, nào có thể làm cái việc điên loan đảo phượng này?
Hắn hổn hển thở dốc, cả người cứng đờ nằm trên giường, tay chân lạnh như băng, dục vọng cũng theo đó mà tan biến. Hắn thầm nghĩ: Ứng Hoan là do bị độc ảnh hưởng nên đầu óc không minh bạch, ta vốn là người tỉnh táo, sao có thể bị cuốn theo? Nếu hôm nay ta hồ đồ, chẳng phải là đã hại y suốt đời ư?
Nghĩ thế, hắn vội hồi thần, dùng sức đẩy Hà Ứng Hoan ra.
Hà Ứng Hoan đang choáng váng đầu óc, miệng thì thầm hai tiếng, tay nắm chặt tay Giang Miễn mà liếm liếm. Y nói lời lảm nhảm, “Cần Chi, mau tới cứu ta…”
Hai gò má y ửng đỏ, đôi ngươi đen như chứa nước, đầu mày cuối mắt đều toát ra vẻ phong lưu động lòng người.
Giang Miễn vừa rung động, khí tức đã loạn cả lên. Vội vàng cắn đầu lưỡi mới có thể trấn định, hắn nắm chặt lấy tay Hà Ứng Hoan, giọng nói nhẹ nhàng, “Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi bức độc.”
Dứt lời, hắn chậm rãi vận công đưa chân khí vào trong cơ thể Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan lúc đầu còn quơ loạn tay chân cố sức phản kháng, càng về sau, y lại càng yên lặng. Đợi đến khi độc tố đã hoàn toàn hóa thành mô hôi chảy ra ngoài cơ thể, y cũng theo đó khôi phục thần chí.
Giang Miễn thấy mặt y đã hết nóng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói, “Ứng Hoan, cuối cùng ngươi cũng bình tĩnh lại rồi sao? Cơ thể có khá hơn không?”
Hà Ứng Hoan không đáp lời. Y chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm một mình, “Ta thua rồi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Y cười khổ một tiếng, “Ta muốn mộng một giấc, ai ngờ… lại tỉnh nhanh như vậy…”
Giang Miễn thấy y hỏi một đằng đáp một nẻo, dáng vẻ như thất hồn lạc phách, thương tiếc lại dấy lên trong lòng. Không dám biểu lộ, hắn đành phải đỡ y nằm xuống giường, dịu dàng nói, “Ngươi ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì có thể quên tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay rồi.”
“Sao có thể quên?” Hà Ứng Hoan đưa mắt, chầm chậm nói, “Ngươi biết rõ ta thích ngươi.”
Giang Miễn nhớ tới chuyện hoang đường vừa nãy, gương mặt không khỏi đỏ hồng xấu hổ. Cách một hồi lâu, hắn mới thở dài nói, “Ứng Hoan, ngươi còn nhỏ tuổi, sao có thể hiểu chuyện ái tình? Tương lai, ngươi nhất định sẽ thích một người hơn thích ta trăm ngàn lần.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng chỉ cần nghĩ tới một người thậm chí còn không tồn tại, hắn đã chua xót vạn phần.
Hà Ứng Hoan không hiểu lòng Giang Miễn, thấy hắn bình tĩnh không chút động lòng thì vừa tức giận vừa tủi thân. Đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng hắn không chịu rời đi, y cắn răng nhẹ nhàng từng chữ, “Giang đại hiệp, ngài làm sao hiểu được lòng ta?”
Đôi mắt y vốn thanh minh, giờ phút này lại như vương một tầng sương mù mờ mịt, như oán như yêu, tình thâm tựa nước.
Giang Miễn thấy thế kinh hãi không thôi, cuống quýt quay đầu nói lung tung vài câu, sau đó lập tức đứng dậy phi ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối om, đình viện tĩnh lặng, ánh trăng mông lung.
Giang Miễn chỉnh lại y phục, hắn cứ thể đi thẳng về phía trước, vô thức lại bước tới rừng trúc vẫn luyện kiếm hàng ngày. Hắn nghĩ lại những chuyện đã qua, tuy không muốn thừa nhận, hắn vẫn hiểu mình đã động tâm với Hà Ứng Hoan từ lâu.
Tình triều dồn dập, hắn rõ ràng muốn ôm thiếu niên ấy vào lòng, lại phải buộc mình cắt đứt một đoạn nghiệt duyên.
Giang Miễn nhắm mắt lại, rút vũ khí bên hông, tung người múa kiếm. Chỉ trong thoáng chốc, ánh kiếm biến hóa muôn vạn, lạnh lẽo thấu tim gan. Hắn múa xong một bộ kiếm pháp, những gì tích tụ trong lòng không những không tiêu tan, ngược lại càng lúc càng phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn lá cây lả tả khắp trời, vừa há mồm, hắn lại lập tức đưa ngón tay vào trong miệng cắn chặt. Mùi máu tươi tản ra, hắn bỗng nhiên bật cười, trong lòng dù đau đớn, ngoài miệng vẫn gọi tên, “… Ứng Hoan.”
Triệu Lâm còn chưa hoàn hồn, mặt cắt không còn giọt máu hô to, “Nhạc phụ đại nhân tới đúng lúc quá! Hà huynh bị ả xấu xa kia tính kế… không cẩn thận uống phải xuân, xuân dược…”
Giang Miễn giật mình quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hà Ứng Hoan sắc mặt đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, quả nhiên giống người trúng độc. Hà Ứng Hoan lúc này thần chí đã sớm chẳng rõ ràng, theo bản năng dùng cả chân tay bám dính lên người Giang Miễn, ngửa đầu lên hôn hắn.
Thấy tình thế không ổn, Giang Miễn vội cau mày, một tay ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan, một tay túm lấy cổ áo Triệu Lâm ném ra ngoài cửa sổ, sau đó thuận thế đóng của phòng. Hắn cao giọng nói, “Diễm Nhi, lần này ngươi quá đáng thật rồi, lập tức quay về phòng tự kiểm điểm cho ta. Lần sau có gặp rắc rối thế nào ta cũng không quan tâm ngươi nữa.”
Giọng hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại cực kì nghiêm khắc, Giang Diễm sống đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy cha tức giận như vậy. Nàng sợ hãi cuống cuồng xoay người rời đi.
Triệu Lâm vừa bị ném một cái huyệt đạo đã được giải. Bởi vì quá sợ hãi Hà Ứng Hoan, hắn cũng vội vàng bò dậy chạy theo hướng ngược lại.
Giang Miễn đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới dùng sức tránh khỏi cái ôm của Hà Ứng Hoan. Hắn lắc lắc tay y, dịu giọng hỏi, “Ứng Hoan, ngươi có khỏe không?”
Hà Ứng Hoan cố gắng mở to hai mắt mịt mờ nhìn hắn một hồi lâu rồi bỗng ha ha cười rộ lên, “Cần Chi, tại sao ta luôn luôn mơ thấy ngươi?”
Vừa nói, y vừa nhào tới tiếp tục hôn môi.
Lời y nói dù lộn xộn lung tung nhưng lại đều là lời chân ý thực, Giang Miễn chỉ thấy lòng mình cứ thể nhảy loạn lên, ngây dại cả người. Không tránh kịp, hắn lần thứ hai bị y ôm chặt không buông.
Luận võ công, Giang Miễn vốn cao hơn Hà Ứng Hoan rất nhiều, vốn hắn chỉ cần nhẹ tung một chưởng là có thể đẩy người kia ra, thế nhưng lúc này, hắn dường như mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn không cách nào giãy dụa, ngược lại còn bị áp xuống giường.
Hà Ứng Hoan bị dược tính khống chế, tinh thần hoảng hốt như trong mộng chỉ lo hôn môi người phía dưới. Y như hoàn toàn mất đi lý trí, cứ gặm cắn loạn cả lên. Giang Miễn bị y hôn tới mức đỏ bừng cả mặt, hô hấp trở nên dồn dập, tuy đã kiệt lực chịu đựng, hắn vẫn dần động tình gọi khẽ một tiếng, “Ứng Hoan.”
Hà Ứng Hoan nghe thấy giọng nói này thì càng ra sức, hai tay sờ loạn khắp người Giang Miễn, môi một đường hôn dọc xuống, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai hắn, giọng nói rủ rỉ mơ hồ, “Ưm, Cần Chi, ta rất thích ngươi…”
Giang Miễn chấn động cả người, ngực cũng chịu kích động, chỉ trong thoáng chốc, tình ý dâng lên như thủy triều. Rốt cục không kìm nén nổi nữa, hắn giang tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng Hà Ứng Hoan. Rõ ràng không trúng độc, mặt lại nóng bừng bừng, đầu óc hỗn loạn, ngoại trừ thiếu niên đang ở trong lòng mình, hắn không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Hà Ứng Hoan cúi đầu cười, vươn tay cởi bỏ xiêm y Giang Miễn. Giang Miễn không giãy dụa nữa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dán trên lưng y, quấn quýt hôn môi cùng y.
Y phục trên người dần dần cởi bỏ, hai người nằm trên giường ôm riết lấy nhau đến ý loạn tình mê, đâu đó có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Đương lúc triền miên lưu luyến, Giang Miễn bỗng cảm thấy có vật gì rất cứng chạm vào đùi mình. Rùng mình một cái, hắn lập tức rõ ràng chuyện gì đang xảy ra,hoàn toàn tỉnh lại từ cơn mê. Cả hắn và Hà Ứng Hoan đều là thân nam nhi, nào có thể làm cái việc điên loan đảo phượng này?
Hắn hổn hển thở dốc, cả người cứng đờ nằm trên giường, tay chân lạnh như băng, dục vọng cũng theo đó mà tan biến. Hắn thầm nghĩ: Ứng Hoan là do bị độc ảnh hưởng nên đầu óc không minh bạch, ta vốn là người tỉnh táo, sao có thể bị cuốn theo? Nếu hôm nay ta hồ đồ, chẳng phải là đã hại y suốt đời ư?
Nghĩ thế, hắn vội hồi thần, dùng sức đẩy Hà Ứng Hoan ra.
Hà Ứng Hoan đang choáng váng đầu óc, miệng thì thầm hai tiếng, tay nắm chặt tay Giang Miễn mà liếm liếm. Y nói lời lảm nhảm, “Cần Chi, mau tới cứu ta…”
Hai gò má y ửng đỏ, đôi ngươi đen như chứa nước, đầu mày cuối mắt đều toát ra vẻ phong lưu động lòng người.
Giang Miễn vừa rung động, khí tức đã loạn cả lên. Vội vàng cắn đầu lưỡi mới có thể trấn định, hắn nắm chặt lấy tay Hà Ứng Hoan, giọng nói nhẹ nhàng, “Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi bức độc.”
Dứt lời, hắn chậm rãi vận công đưa chân khí vào trong cơ thể Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan lúc đầu còn quơ loạn tay chân cố sức phản kháng, càng về sau, y lại càng yên lặng. Đợi đến khi độc tố đã hoàn toàn hóa thành mô hôi chảy ra ngoài cơ thể, y cũng theo đó khôi phục thần chí.
Giang Miễn thấy mặt y đã hết nóng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói, “Ứng Hoan, cuối cùng ngươi cũng bình tĩnh lại rồi sao? Cơ thể có khá hơn không?”
Hà Ứng Hoan không đáp lời. Y chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm một mình, “Ta thua rồi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Y cười khổ một tiếng, “Ta muốn mộng một giấc, ai ngờ… lại tỉnh nhanh như vậy…”
Giang Miễn thấy y hỏi một đằng đáp một nẻo, dáng vẻ như thất hồn lạc phách, thương tiếc lại dấy lên trong lòng. Không dám biểu lộ, hắn đành phải đỡ y nằm xuống giường, dịu dàng nói, “Ngươi ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì có thể quên tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay rồi.”
“Sao có thể quên?” Hà Ứng Hoan đưa mắt, chầm chậm nói, “Ngươi biết rõ ta thích ngươi.”
Giang Miễn nhớ tới chuyện hoang đường vừa nãy, gương mặt không khỏi đỏ hồng xấu hổ. Cách một hồi lâu, hắn mới thở dài nói, “Ứng Hoan, ngươi còn nhỏ tuổi, sao có thể hiểu chuyện ái tình? Tương lai, ngươi nhất định sẽ thích một người hơn thích ta trăm ngàn lần.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng chỉ cần nghĩ tới một người thậm chí còn không tồn tại, hắn đã chua xót vạn phần.
Hà Ứng Hoan không hiểu lòng Giang Miễn, thấy hắn bình tĩnh không chút động lòng thì vừa tức giận vừa tủi thân. Đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng hắn không chịu rời đi, y cắn răng nhẹ nhàng từng chữ, “Giang đại hiệp, ngài làm sao hiểu được lòng ta?”
Đôi mắt y vốn thanh minh, giờ phút này lại như vương một tầng sương mù mờ mịt, như oán như yêu, tình thâm tựa nước.
Giang Miễn thấy thế kinh hãi không thôi, cuống quýt quay đầu nói lung tung vài câu, sau đó lập tức đứng dậy phi ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối om, đình viện tĩnh lặng, ánh trăng mông lung.
Giang Miễn chỉnh lại y phục, hắn cứ thể đi thẳng về phía trước, vô thức lại bước tới rừng trúc vẫn luyện kiếm hàng ngày. Hắn nghĩ lại những chuyện đã qua, tuy không muốn thừa nhận, hắn vẫn hiểu mình đã động tâm với Hà Ứng Hoan từ lâu.
Tình triều dồn dập, hắn rõ ràng muốn ôm thiếu niên ấy vào lòng, lại phải buộc mình cắt đứt một đoạn nghiệt duyên.
Giang Miễn nhắm mắt lại, rút vũ khí bên hông, tung người múa kiếm. Chỉ trong thoáng chốc, ánh kiếm biến hóa muôn vạn, lạnh lẽo thấu tim gan. Hắn múa xong một bộ kiếm pháp, những gì tích tụ trong lòng không những không tiêu tan, ngược lại càng lúc càng phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn lá cây lả tả khắp trời, vừa há mồm, hắn lại lập tức đưa ngón tay vào trong miệng cắn chặt. Mùi máu tươi tản ra, hắn bỗng nhiên bật cười, trong lòng dù đau đớn, ngoài miệng vẫn gọi tên, “… Ứng Hoan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất