Chương 74: Tâm tưởng sự thành
Sắc trời đã sáng rõ, Diệp Bạch mang theo chút sương đêm đi ra từ trong rừng trúc.
Một tên thị vệ vẻ mặt nôn nóng đang chờ trước cửa biệt viện nhìn thấy Diệp Bạch lập tức cảm thấy vui vẻ nói: "Tầm thiếu gia, người đã trở lại."
Diệp Bạch nhìn lướt qua, không có ấn tượng gì nên cũng không đáp lời, chỉ ngừng bước chân lại một chút để cho đối phương một ít thời gian nói chuyện.
Hiển nhiên đây là kẻ rất hiểu biết về Diệp Bạch, cho nên thị vệ cũng dứt khoát nói: "Là thành chủ kêu ta đợi người trở về, nói ở chỗ Dược vương gia đã có chút biến chuyển, trước tiên để Tầm thiếu gia ngài đến Phụ Trấn trước rồi ở trên lầu chờ."
Diệp Bạch nghe xong. Hắn không nói gì thêm, chỉ xoay người hướng về phía Phụ Trấn đi đến.
Thị vệ kia nhìn Diệp Bạch đi xa mới xoay người hướng về một thị vệ khác đang canh cửa, khuôn mặt tươi cười nói: "Huynh đệ, hôm nay thật phiền toái ngươi, chỗ tiền thưởng này ngươi cầm lấy, ngươi ở đây thay ta một lúc, thành chủ còn phân phó cho ta một việc khác."
Thị vệ canh giữ ở cửa cười cười đẩy lại túi bạc: "Nếu đã là phân phó của thành chủ, vậy ta thay cho ngươi một lúc cũng là việc nên làm."
Thị vệ lúc trước nói chuyện với Diệp Bạch lập tức trở nên nghiêm túc: "Thành chủ yêu cầu ta là việc của ta, không liên quan đến huynh đệ, nói đến cùng vẫn là ta làm phiền huynh đệ, chẳng lẽ ta muốn mời ngươi một ly rượu còn không được hay sao?" Nói rồi lại dúi bạc vào trong ngực đối phương.
Thủ vệ thị vệ lúc này mới nhận lấy.
Thấy thế, thị vệ nói chuyện cùng Diệp Bạch lại cùng với đối phương nói chuyện một lúc, sau đó liền xoay người rời đi, sau khi bước chân ổn định đi đến một nơi khuất tầm mắt của đối phương bỗng nhiên chạy như điên, vừa nhìn hướng đi chính là hoàn toàn ngược lại với hướng đi ban nãy của Diệp Bạch.
Lúc này Diệp Bạch đã đi tới Phụ Trấn. Phụ Trấn không lớn, bình thường cũng có nơi coi như có chút danh khí, cho nên rất nhanh, Diệp Bạch đã bước vào tửu lầu lớn nhất trong huyện thành.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy Diệp Bạch đã tiến đến phía trước tươi cười chào đón: "Vị này chính là Tầm công tử đúng không? Xin ngài hãy đi theo ta, vị khách tới trước đó đang chờ ngươi ở phía sau."
Diệp Bạch gật gật đầu, đi theo hướng tiểu nhị chỉ đến một nhã gian ở phía sau tửu lầu.
Bình thường, những nhã gian ở tửu lâu thường nằm trong đại đường, phía sau một vườn hoa. Nói là gian, kì thật cũng chẳng khác là bao so với một cái đình hóng gió, dòng suối nhỏ róc rách bên cạnh, thậm chí hoa cỏ cũng được bố trí vài ba nơi, chỉ dùng hoa cỏ cây cối làm một lá chắn thiên nhiên, cũng coi như một loại nhã hứng khác.
Tất nhiên, nếu nói về hứng thú thì thật sự cũng có chút hứng thú, nhã gian nếu đã được gọi là nhã gian vậy nó cũng sẽ là một căn phòng hoàn chỉnh... rốt cuộc thì luôn có một số người nói ra một số việc mà không muốn bị kẻ khác nghe thấy.
Mà lúc này, tiểu nhị mang theo Diệp Bạch đến một nơi đúng là một căn phòng hoàn chỉnh... gọi là Ngô Việt lâu.
Bước theo người đi qua một nơi có dòng suối nhỏ chảy quanh, hoa cỏ tươi tốt, đến khi sắp bước vào Ngô Việt lâu, Diệp Bạch bỗng nhiên ngừng bước chân.
Căn bản không phát hiện ra sự thay đổi phía sau, tiểu nhị kia vẫn theo đường đi của bản thân đi trước vài bước, sau đó mới phát hiện ra mà dừng lại, quay đầu mờ mịt nói: "Tầm công tử?"
Ánh mắt Diệp Bạch dừng lại ở tiểu lâu chỉ có hai tầng phía trước: "Bên trong không có người."
Trên mặt tiểu nhị khó nén nổi sự kinh ngạc, vội vàng đập cửa gọi to vài tiếng, sau khi thật sự không nghe thấy ai trả lời mới vội vàng đẩy cửa ra.
Trong phòng quả nhiên không một bóng người, tất cả bàn ghế được bố trí đều không có dấu vết bị chạm qua, vẫn giống y như trước đó, lạnh lùng coi chừng lẫn nhau. Chỉ có một chiếc lư hương trên một chiếc bàn con ở góc tường có ánh lửa, hiện lên sương khói trắng mờ, phiêu phiêu lượn lờ chứng minh rằng thật sự có người từng tới nơi này.
Tầm mắt của tiểu nhị lướt nhanh qua xung quanh, rất nhanh đã dừng lại ở lư hương trên bàn cùng một kiếm, một áo choàng trên ghế cạnh đó.
Là người làm việc ở tửu lầu, ít nhất cũng sẽ có vài phần mắt nhìn, cho nên tiểu nhị chỉ nhẹ nhàng nhìn một cái đã phát hiện được áo choàng kia tuyệt đối không phải là do người của Ngô Việt lâu chuẩn bị.
Trong khoảnh khắc phát hiện ra, trên mặt tiểu nhị không hề lộ ra cảm xúc dư thừa nào nữa, chỉ còn lại mười hai vạn phần nhiệt tình: "Công tử gia, tiểu nhân thật ra đã quên mất, vị khách quý lúc trước tiến vào đây còn phân phó qua, nói khả năng sẽ ra ngoài một lúc, ngài cứ từ từ trước đã, ngài xem?..."
Theo tiểu nhị bước vào cửa, Diệp Bạch cũng đã nhìn thấy áo choàng trên ghế kia đúng là của Văn Nhân Quân.
Ánh mắt dừng lại trên đó một chút, sau đó Diệp Bạch mới gật đầu với tiểu nhị vẫn đang chờ hắn, xem như chấp nhận câu "từ từ" kia.
Tươi cười trên mặt tiểu nhị lại càng nhiệt tình hơn: "Vậy được rồi, công tử gia ngài cứ từ từ, ta đây liền phân phó người trong phòng bếp làm chút đồ ăn mang tới."
"Không cần." Lúc này đây, Diệp Bạch lại mở miệng cự tuyệt.
"Vậy?......" Tiểu nhị nhìn Diệp Bạch dò hỏi.
"Đợi lát nữa không cần lại đây." Diệp Bạch một lần nữa nói.
Đại khái là muốn thương lượng việc gì quan trọng đi. Yêu cầu của Diệp Bạch cũng không được coi là kì quái, tiểu nhị tùy tiện cân nhắc một chút, sau đó lập tức đáp ứng vô cùng sảng khoái, cũng lại ân cần vô cùng rót trà cho Diệp Bạch, sau đó mới xoay người rời đi, đến lúc đi còn thuận tay khép cửa lại.
Vì vậy, nơi hoa cỏ sâu trong tiểu lâu này phút chốc trở nên hoàn toàn yên lặng.
......
Văn Nhân Quân đang ở vùng ngoại ô của Phụ Trấn, bên trong một ngôi chùa, là một vị trưởng lão thiền sư nổi danh Thái Sơn kim đỉnh trong chốn võ lâm mời y tới. Nhưng hiển nhiên, ngay lúc này đây, đừng nói là trưởng lão kim đỉnh trong chùa, cho dù là đích thân chủ trì kim đỉnh của chùa tự mình đến mời Văn Nhân Quân cũng không nhất định sẽ tới đây.
Nhưng Văn Nhân Quân vẫn tới, chỉ bởi vì một câu.
..."Chớp mắt trăm năm quá vội vàng, giờ này ngày này, thành chủ vẫn còn tưởng niệm cố nhân?"
Văn Nhân Quân không nói rõ được cảm giác của chính mình khi nghe được câu nói kia.
Diệp Khiêm đã chết, y cũng cho rằng mọi việc đã kết thúc rồi, nhưng lại không nghĩ đến, hết lần này đến lần khác lại...
Văn Nhân Quân rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hoặc là cũng không nên nói là đã bình tĩnh trở lại, bởi lẽ từ khi nghe được câu nói kia, Văn Nhân Quân vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh... quá mức bình tĩnh.
Y không trả lời người truyền lời, mà chỉ phân phó người vẫn theo bên mình tới trực tiếp mời Dược vương gia... nếu như vấn đề về tay của Diệp Bạch đã không thể kéo dài hơn nữa, vậy dứt khoát không cần kéo dài nữa. Mặc kệ là Dược vương gia có muốn chữa hay không muốn chữa thì y vẫn sẽ tìm mọi cách để tay Diệp Bạch có thể được chữa khỏi, chỉ như vậy mà thôi.
Làm xong chuyện quan trọng nhất, Văn Nhân Quân mới quay đầu, lúc này mới theo người truyền lời kia đi tới ngôi chùa vùng ngoại ô này chờ Thiền sư Vô Ưu.
Thiền sư Vô Ưu cũng không để Văn Nhân Quân đợi lâu, chỉ là ngoài thiền sư còn có một người nữa, một người tóc bạc như tuyết, hai mắt nhắm nghiền.
Văn Nhân Quân nhíu mi: "Người mù thần toán?"
Trần Ngôn Chi đi theo Vô Ưu thiền sư tiến vào nở nụ cười: "Kính ngưỡng phong thái của Phi Vân Thành thành chủ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể hân hạnh gặp được." Nói xong, Trần Ngôn Chi cũng không nhiều lời, dứt khoát sảng khoái nói, "Lần này đã làm phiền thiền sư, câu nói kia là ta kêu người truyền."
Văn Nhân Quân sắc mặt không đổi.
Thiền sư đi cùng Trần Ngôn Chi lập tức chắp tay làm thủ lễ của người chốn phật môn, chắp tay tạ lỗi: "Lão nạp nghe nói gần đây thành chủ đang đi khắp nơi tìm người chữa bệnh, lẽ ra cũng không nên quấy rầy vào lúc này, chỉ là..."
"Chỉ là ta không kìm chế được tâm mình, cho nên lúc này mới không nề hà mà làm phiền." Trần Ngôn Chi cười to nói.
Vô Ưu thiền sư tựa như không thể áp chế mà phát ra một tiếng thở dài.
Văn Nhân Quân cũng không tỏ thái độ gì.
Kì thật, từ lúc Trần Ngôn Chi cho người truyền lại một câu kia thì đã không cần phải nhờ đến một người khác thêm vào nữa. Chỉ cần tìm một nơi cả hai bên đều quen thuộc, vẫn lựa chọn một nơi thuộc về Phật môn, một người có đức hạnh cao thượng chẳng qua là để muốn cho người khác biết bản thân mình không có ác ý mà thôi.
Không có ác ý? Trong lòng Văn Nhân Quân cười lạnh một tiếng, trên mặt lại càng thêm đạm mạc, chỉ nói: "Trần tiên sinh muốn nói cái gì?"
Trần Ngôn Chi nhìn thiền sư Vô Ưu.
Vô Ưu thiền sư lại nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân liền gật đầu nói: "Thiền sư cứ đi ra ngoài trước đi."
Vô Ưu thiền sư gật đầu, lại niệm một câu phật hiệu, nói một câu "Lão nạp đợi ở bên ngoài", lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa sương phòng khép lại, Văn Nhân Quân cùng Trần Ngôn Chi ngồi đối diện nhau.
Sau khi ngồi xuống được một lúc, Trần Ngôn Chi không mở miệng, cũng không cho Văn Nhân Quân cơ hội lên tiếng, hắn sờ soạng tách trà trên bàn, cầm lên uống một ngụm, đợi một lúc cũng mất nửa giờ, hắn mới bỏ tách trà sang một bên, cười nói: "Thành chủ nói vậy là đã biết ý định của ta... Ta chỉ hỏi một câu, thành chủ vẫn chưa buông xuống được hay sao?"
Còn chưa buông xuống được sao?
Văn Nhân Quân có một thoáng chớp hoảng thần.
......
Diệp Bạch tỉnh lại từ trong bóng tối thâm trầm.
Hắn không biết thời gian cụ thể đã qua bao lâu, hắn chỉ rõ ràng, chính mình đã lâm vào một giấc mộng thật dài, trong mộng là toàn bộ những việc liên quan đến Văn Nhân Tầm, giống như một cuốn nhật kí ghi chép lại toàn bộ sự việc bên trong mộng ảo ấy, còn có một thanh âm tha thiết lại gián đoạn gọi tên Văn Nhân Tầm.
Diệp Bạch mở bừng mắt. Hắn thấy Hà Thải Y.
Hà Thải Y đang quỳ gối trước mặt Diệp Bạch, sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, ánh mắt lại càng phức tạp, trong kinh hoảng lại bao hàm cả chờ đợi. Nhìn thấy Diệp Bạch mở bừng mắt, môi nàng nhanh chóng trở nên run rẩy, tiếp theo đó lên tiếng: "A Tầm?..."
Âm thanh của Hà Thải Y rất khàn, giống như sau khi nói suốt vài canh giờ, giọng nói cũng sẽ bị khàn khàn như vậy.
Diệp Bạch không lên tiếng, chỉ nhìn đối phương.
Đôi mắt Hà Thải Y dần dần sáng lên, nàng ngồi dậy, lại run môi hỏi một câu: "A Tầm?..."
Diệp Bạch không lên tiếng.
Ánh mắt Hà Thải Y rạng rỡ nhìn đôi tay bị trói lại của Diệp Bạch, cùng với dây xích trên ghế dựa. Nhìn dây xích lạnh băng kia một lát, ánh mắt Hà Thải Y lại rơi xuống trên mặt Diệp Bạch, sau đó, nàng hơi cắn răng một cái, duỗi tay ra cởi bỏ trói buộc trên người Diệp Bạch.
Cho đến lúc được tự do, Diệp Bạch cũng không đưa tay cầm kiếm. Không chỉ không rút kiếm, hắn thậm chí cũng không nhúc nhích một chút nào.
Hà Thải Y không tin nổi mà nhìn Diệp Bạch. Nàng đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại A Tầm, chính là, nếu như không phải là A Tầm, một kẻ đã từng nói khi nàng muốn tìm đến cái chết "hoặc là rời đi hoặc là chết" lại vì sao sau khi tìm được tự do từ trong bẫy rập của nàng vẫn không nhúc nhích chút nào?
Có phải phương pháp này thật sự có tác dụng hay không? Có phải nàng vẫn còn có thể gặp lại người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm hay không...
Hà Thải Y gần như run rẩy, nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lại vẫn như cũ không khống chế được khớp hàm run rẩy, điều này khiến cho trong giọng nói của nàng còn mang theo chút âm thanh của hàm răng va vào nhau: "A Tầm? Ngươi có phải là, hồi..."
Âm thanh của Hà Thải Y dừng lại. Nàng nhìn Diệp Bạch thật lâu, sau đó nàng bỗng nhiên bắt đầu cười, cười được một nửa lại đưa tay ôm lấy mặt gào khóc.
Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, âm thanh của Hà Thải Y khàn khàn, lại thật mơ hồ.
Nhưng Diệp Bạch có thể nghe rõ. Hắn biết rõ đối phương đang nói gì:
... Văn Nhân Tầm, ta có phải thật sự không tìm được ngươi nữa hay không?
Diệp Bạch nhìn Hà Thải Y, hắn nghĩ tới Văn Nhân Quân... cùng bản thân mình.
Hà Thải Y vẫn đang khóc, Diệp Bạch cũng không lên tiếng, hắn chờ Hà Thải Y phát tiết xong... đây là lần đầu tiên hắn có kiên nhẫn nhiều như vậy đối với một người khác.
Âm thanh của Hà Thải Y chậm rãi nhỏ dần.
Cuối cùng Diệp Bạch cũng động thủ. Hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu của đối phương, sau đó nhìn thân ảnh của đối phương mềm mại ngã xuống, tự nhủ một câu: "Đồ ngốc."
Đúng vậy, đồ ngốc.
Có điều...... Vừa vặn tốt, không phải sao?
Diệp Bạch nghiêng người, hắn lấy một chiếc gương đồng từ bên cạnh ra, nhìn thấy một đôi đồng tử đỏ như máu.
......
"Trần tiên sinh đang nói gì vậy?" Một chút hoảng thần trong chớp mắt, ngay sau đó, Văn Nhân Quân đã lãnh đạm lên tiếng.
Trần Ngôn Chi thở dài một hơi: "Thành chủ, có một số việc ngươi biết ta biết...... Nhưng mà, ngươi sẽ không muốn nghe lại, không đúng sao?"
Văn Nhân Quân thưởng thức chén trà trong tay, y nhàn nhạt cười, chỉ là trong tươi cười đó cũng không hiển lộ ra chút ý nghĩa nào: "Trần tiên sinh hình như hiểu rất rõ về bổn tọa?"
Nếu như đã lựa chọn hung hăng mạo muội đắc tội với thành chủ bằng một câu nói kia, Trần Ngôn Chi đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc cùng Văn Nhân Quân nói chút chuyện gì gọi là có hay không có, cho nên hắn không trả lời vấn đề của Văn Nhân Quân mà chỉ nói tiếp: "Người chết cũng đã chết từ lâu, người sống lại như vậy. Thành chủ..."
Trần Ngôn Chi không nói tiếp.
Bởi vì Văn Nhân Quân chợt thay đổi sắc mặt —— đương nhiên, Văn Nhân Quân có thay đổi sắc mặt hay không thì Trần Ngôn Chi cũng không nhìn thấy, nhưng ít ra, hắn có thể cảm nhận được uy áp ập vào trước mặt, khí thế như kình phong sắc bén!
Trần Ngôn Chi bất động nhận một chưởng này, tai nghe thấy đối phương đứng dậy mang theo tiếng gió, hắn cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo cả khinh miệt cùng châm chọc: "Văn Nhân Quân! Trăm ngàn năm trước thẹn với đối phương, trăm ngàn năm sau, ngươi còn không chịu để cho người chết an giấc ngàn thu, ngươi nhẫn tâm vậy sao!"
Bước chân của Văn Nhân Quân dừng lại.
Trần Ngôn Chi hùng hổ doạ người: "Mọi người tạo nghiệp mọi người phải chịu trách nhiệm, bản thân ngươi nhìn không ra, làm gì một hai phải nhấc lên một người đã chết? Người đã chết kia thật sự chưa từng thiếu ngươi cái gì sao!"
Trên mặt Văn Nhân Quân triệt để lạnh lẽo: "Mọi người tạo nghiệp mọi người phải chịu trách nhiệm... ta không chịu trách nhiệm cho chính mình sao?"
Trần Ngôn Chi bỗng nhiên cười: "Đúng vậy, thành chủ, chính ngài chịu trách nhiệm... nếu như bản thân ngài cũng đã hiểu rõ, vậy cho dù bây giờ ngài có áy náy hay hối hận cũng được, bi thương hay mất mát cũng được, người đã chết cũng không biết được, cũng không nói được, vì sao lại phải ngày ngày đau khổ như vậy?"
Văn Nhân Quân không nói gì. Trần Ngôn Chi liền tự thấp giọng nói: "Đương nhiên, ngươi thẹn với hắn, ngươi khiến cho bản thân mình đau khổ như vậy..."
Văn Nhân Quân đã đi ra ngoài... y đã hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng sễ giết Trần Ngôn Chi. Đương nhiên, không phải bây giờ, bởi vì tay của Diệp Bạch còn chưa tốt, mà bên ngoài, cũng còn một Vô Ưu thiền sư nữa.
"...... Cùng người bên cạnh ngươi."
Văn Nhân Quân đi đến cạnh cửa lại dừng lại.
Trần Ngôn Chi lẳng lặng đợi một lúc, cho đến tận khi không còn nghe thấy tiếng gió do vạt áo tạo ra mới mỉm cười nói: "Thành chủ, ngươi biết bản thân thẹn với người kia, người kia chẳng lẽ lại không biết?"
Văn Nhân Quân đưa lưng về phía Trần Ngôn Chi.
Trần Ngôn Chi hơi hơi nâng đầu, hai mắt hắn vẫn nhắm như cũ: "Ngươi cảm thấy bản thân thẹn với hắn, cho nên suốt mười mấy năm tàn nhẫn với bản thân mình. Nhưng ngày đó, ngươi có từng ép hắn làm gì không? Hắn lại có thể từng nói rõ ràng cái gì hay cự tuyệt ngươi cái gì không?"
Văn Nhân Quân không nói gì.
Trần Ngôn chi liền nở nụ cười: "Ngươi tàn nhẫn với bản thân mình, vậy người lúc trước kia, chẳng lẽ không phải là cam tâm tình nguyện hay sao? Nếu không, làm sao có thể đến tận đây! Hắn tất nhiên nguyện ý, sự tình với hắn lúc đó đã hoàn toàn chấm dứt, đến bây giờ, ngươi vui hay giận cũng được, sống hay chết cũng được, đều không có liên quan gì với hắn, sợ rằng ngay cả bản thân hắn nếu như vẫn còn tồn tại cũng sẽ không có thêm một nửa phần tâm tư khác!"
Văn Nhân Quân cuối cùng cũng lên tiếng: "Cho dù là như vậy, cũng là ta..."
Phần còn lại của câu nói Văn Nhân Quân cũng không nói hết.
Chính là Trần Ngôn Chi vẫn sẽ đoán được.
Cho dù là như vậy, cũng là ta xứng đáng.
Cũng là ta xứng đáng.
Trần Ngôn Chi chậm rãi thở dài một hơi: "Vậy còn người bên cạnh ngươi thì sao?"
Văn Nhân Quân không trả lời, y nghĩ tới Diệp Bạch.
Trần Ngôn Chi đã quen lầm bầm trong miệng: "Ngươi muốn làm cho bọn họ rời khỏi ngươi!"
Văn Nhân Quân vẫn không trả lời, thân ảnh nào đó trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng.
Trần Ngôn Chi cười cười: "Nhưng nếu, có một người trước sau không chịu rời khỏi ngươi, vậy ngươi có phải hay không muốn cho bản thân ngươi cùng người muốn bồi bên cạnh ngươi một cơ hội để cùng nhau chuộc tội?"
Văn Nhân Quân vẫn không nói lời nào.
Trần Ngôn Chi cũng không có ý định nói thêm, hắn chỉ tổng kết lại một câu cuối cùng: "Văn Nhân thành chủ, ngươi từ đầu đến cuối, chỉ nợ chính mình."
Mặt trời ngả bóng dần về phía tây, cỏ cây trên khắp núi đồi đều được mạ một vầng sáng vàng ấm áp, nhìn qua đặc biệt mềm mại.
Văn Nhân Quân một mình đi trên con đường quay trở lại biệt viện. Sự việc của Dược vương gia cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa, Văn Nhân Quân nghĩ rằng khi trở về sẽ gặp được Diệp Bạch, nhưng lại không biết bản thân nên nói gì với hắn.
Y vẫn còn nhớ Xích Diễm, cả đời này cũng sẽ không quên. Thế nhưng mặc kệ là dưới tình huống như thế nào, hắn cũng vẫn nguyện ý đi theo bên cạnh y, hơn nữa chưa từng oán hận... Y thật sự còn có thể tiếp tục thương tổn hắn hay sao?
Bước chân Văn Nhân Quân ngày càng chậm lại.
Cũng vào lúc này, một người đã sớm chờ ở ven đường vừa nhìn thấy Văn Nhân Quân lập tức đã mang theo nụ cười cảm kích bước nhanh đến. Nụ cười trên mặt hắn quá mức chân thành, đến nỗi thị vệ đi theo bên người Văn Nhân Quân cũng quên mất việc ngăn người lại.
"Văn Nhân thành chủ, là Văn Nhân thành chủ phải không?"
Ánh mắt Văn Nhân Quân dừng trên người trước mặt.
Người đứng trước mặt Văn Nhân Quân ăn mặc hoa phục, lại không có nửa điểm tu vi, nhìn qua giống như một thương nhân bình thường.
Người nọ mang theo nụ cười cảm kích, trên tay cầm một tấm lụa đưa đến trước mặt Văn Nhân Quân, cung cung kính kính nói: "13 năm trước, tiểu nhân đã được thành chủ cứu mạng, thành chủ có lẽ không nhớ rõ, nhưng bản thân tiểu nhân vẫn luôn ghi tạc trong lòng, chỉ là không nghĩ đến một ngày kia còn có thể được gặp lại người... Đây là một quyển bí tịch tiểu nhân ngẫu nhiên gặp được, tiểu nhân muốn tặng cho thành chủ, cũng là để báo đáp một phần ân tình năm xưa!"
Văn Nhân Quân đúng là không nhớ có một người như vậy, y vừa định từ chối, nhưng lại nghe người nọ nói: "Phần bí tịch này tiểu nhân đã từng nhìn qua, hình như có viết sau khi luyện thành, có thể lấy ngón tay ngưng tụ kiếm khí..."
Trong lòng Văn Nhân Quân vừa động, nhận lấy xem một chút, sau đó hướng về phía người trước mặt tạ lễ nói: "Đa tạ..." Ánh mắt hắn dừng trên người này dạo một vòng, sau đó mới nói, "Viên ngoại."
Người đứng trước mặt Văn Nhân Quân thụ sủng nhược kinh liên tục xua tay, nói là không cần làm như vậy.
Những việc tiếp theo, Văn Nhân Quân để toàn bộ cho thị vệ xử lý.
Khi cầm lên tay tấm lụa kia, Văn Nhân Quân nghĩ rằng công pháp được ghi trên đó hẳn là rất thích hợp với Diệp Bạch... Mà cho dù có không thích hợp, đưa cho hắn, để hắn chơi một chút cũng tốt, không phải sao?
Văn Nhân Quân cầm tấm lụa trong tay, bỗng nhiên, y bắt đầu muốn gặp Diệp Bạch.
... lại càng muốn gặp hơn so với bất kì lúc nào.
Quãng đường tiếp theo, Văn Nhân Quân cũng không cố kéo dài hơn. Cầm lấy tấm lụa được người khác tạ lễ, Văn Nhân Quân vội vàng về tới biệt viện, một đường không nghỉ đi đến phòng của Diệp Bạch, chỉ đến khi vào đến sân mới hỏi thị vệ canh giữ ở cửa viện một câu: "Thiếu gia có ở bên trong không?"
Thị vệ kia vừa mới gật đầu, Văn Nhân Quân cũng đã đi thẳng vào bên trong, cho nên thị vệ kia chưa kịp nói gì, mà Văn Nhân Quân cũng không nhận ra trên mặt thị vệ mang theo vẻ chần chờ cùng quái dị.
Phụ Trấn là một huyện nhỏ, cho nên biệt viện tìm được cũng sẽ không quá lớn. Nhưng vào lúc này, Văn Nhân Quân lại cảm thấy khoảng cách từ cửa viện đến phòng thật sự có chút xa.
Tấm lụa trong tay đã vương chút mồ hôi, cuối cùng Văn Nhân Quân cũng bước vào trong phòng Diệp Bạch. Từ ánh mắt đầu tiên đã có thể thấy được Diệp Bạch đứng ở giữa phòng, đưa lưng về phía y.
Văn Nhân Quân âm thầm thở ra một hơi. Y đã nghĩ kĩ bản thân muốn nói cái gì, cũng chuẩn bị lên tiếng: "Diệp..."
Văn Nhân Quân bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì người đang đưa lưng về phía y đã xoay người.
Người nọ xoay người, dùng một đôi mắt màu máu nhìn y.
Người nọ mở miệng, hắn nói:
"Ta tên là Xích Diễm. Các hạ, là người phương nào?"
Một tên thị vệ vẻ mặt nôn nóng đang chờ trước cửa biệt viện nhìn thấy Diệp Bạch lập tức cảm thấy vui vẻ nói: "Tầm thiếu gia, người đã trở lại."
Diệp Bạch nhìn lướt qua, không có ấn tượng gì nên cũng không đáp lời, chỉ ngừng bước chân lại một chút để cho đối phương một ít thời gian nói chuyện.
Hiển nhiên đây là kẻ rất hiểu biết về Diệp Bạch, cho nên thị vệ cũng dứt khoát nói: "Là thành chủ kêu ta đợi người trở về, nói ở chỗ Dược vương gia đã có chút biến chuyển, trước tiên để Tầm thiếu gia ngài đến Phụ Trấn trước rồi ở trên lầu chờ."
Diệp Bạch nghe xong. Hắn không nói gì thêm, chỉ xoay người hướng về phía Phụ Trấn đi đến.
Thị vệ kia nhìn Diệp Bạch đi xa mới xoay người hướng về một thị vệ khác đang canh cửa, khuôn mặt tươi cười nói: "Huynh đệ, hôm nay thật phiền toái ngươi, chỗ tiền thưởng này ngươi cầm lấy, ngươi ở đây thay ta một lúc, thành chủ còn phân phó cho ta một việc khác."
Thị vệ canh giữ ở cửa cười cười đẩy lại túi bạc: "Nếu đã là phân phó của thành chủ, vậy ta thay cho ngươi một lúc cũng là việc nên làm."
Thị vệ lúc trước nói chuyện với Diệp Bạch lập tức trở nên nghiêm túc: "Thành chủ yêu cầu ta là việc của ta, không liên quan đến huynh đệ, nói đến cùng vẫn là ta làm phiền huynh đệ, chẳng lẽ ta muốn mời ngươi một ly rượu còn không được hay sao?" Nói rồi lại dúi bạc vào trong ngực đối phương.
Thủ vệ thị vệ lúc này mới nhận lấy.
Thấy thế, thị vệ nói chuyện cùng Diệp Bạch lại cùng với đối phương nói chuyện một lúc, sau đó liền xoay người rời đi, sau khi bước chân ổn định đi đến một nơi khuất tầm mắt của đối phương bỗng nhiên chạy như điên, vừa nhìn hướng đi chính là hoàn toàn ngược lại với hướng đi ban nãy của Diệp Bạch.
Lúc này Diệp Bạch đã đi tới Phụ Trấn. Phụ Trấn không lớn, bình thường cũng có nơi coi như có chút danh khí, cho nên rất nhanh, Diệp Bạch đã bước vào tửu lầu lớn nhất trong huyện thành.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy Diệp Bạch đã tiến đến phía trước tươi cười chào đón: "Vị này chính là Tầm công tử đúng không? Xin ngài hãy đi theo ta, vị khách tới trước đó đang chờ ngươi ở phía sau."
Diệp Bạch gật gật đầu, đi theo hướng tiểu nhị chỉ đến một nhã gian ở phía sau tửu lầu.
Bình thường, những nhã gian ở tửu lâu thường nằm trong đại đường, phía sau một vườn hoa. Nói là gian, kì thật cũng chẳng khác là bao so với một cái đình hóng gió, dòng suối nhỏ róc rách bên cạnh, thậm chí hoa cỏ cũng được bố trí vài ba nơi, chỉ dùng hoa cỏ cây cối làm một lá chắn thiên nhiên, cũng coi như một loại nhã hứng khác.
Tất nhiên, nếu nói về hứng thú thì thật sự cũng có chút hứng thú, nhã gian nếu đã được gọi là nhã gian vậy nó cũng sẽ là một căn phòng hoàn chỉnh... rốt cuộc thì luôn có một số người nói ra một số việc mà không muốn bị kẻ khác nghe thấy.
Mà lúc này, tiểu nhị mang theo Diệp Bạch đến một nơi đúng là một căn phòng hoàn chỉnh... gọi là Ngô Việt lâu.
Bước theo người đi qua một nơi có dòng suối nhỏ chảy quanh, hoa cỏ tươi tốt, đến khi sắp bước vào Ngô Việt lâu, Diệp Bạch bỗng nhiên ngừng bước chân.
Căn bản không phát hiện ra sự thay đổi phía sau, tiểu nhị kia vẫn theo đường đi của bản thân đi trước vài bước, sau đó mới phát hiện ra mà dừng lại, quay đầu mờ mịt nói: "Tầm công tử?"
Ánh mắt Diệp Bạch dừng lại ở tiểu lâu chỉ có hai tầng phía trước: "Bên trong không có người."
Trên mặt tiểu nhị khó nén nổi sự kinh ngạc, vội vàng đập cửa gọi to vài tiếng, sau khi thật sự không nghe thấy ai trả lời mới vội vàng đẩy cửa ra.
Trong phòng quả nhiên không một bóng người, tất cả bàn ghế được bố trí đều không có dấu vết bị chạm qua, vẫn giống y như trước đó, lạnh lùng coi chừng lẫn nhau. Chỉ có một chiếc lư hương trên một chiếc bàn con ở góc tường có ánh lửa, hiện lên sương khói trắng mờ, phiêu phiêu lượn lờ chứng minh rằng thật sự có người từng tới nơi này.
Tầm mắt của tiểu nhị lướt nhanh qua xung quanh, rất nhanh đã dừng lại ở lư hương trên bàn cùng một kiếm, một áo choàng trên ghế cạnh đó.
Là người làm việc ở tửu lầu, ít nhất cũng sẽ có vài phần mắt nhìn, cho nên tiểu nhị chỉ nhẹ nhàng nhìn một cái đã phát hiện được áo choàng kia tuyệt đối không phải là do người của Ngô Việt lâu chuẩn bị.
Trong khoảnh khắc phát hiện ra, trên mặt tiểu nhị không hề lộ ra cảm xúc dư thừa nào nữa, chỉ còn lại mười hai vạn phần nhiệt tình: "Công tử gia, tiểu nhân thật ra đã quên mất, vị khách quý lúc trước tiến vào đây còn phân phó qua, nói khả năng sẽ ra ngoài một lúc, ngài cứ từ từ trước đã, ngài xem?..."
Theo tiểu nhị bước vào cửa, Diệp Bạch cũng đã nhìn thấy áo choàng trên ghế kia đúng là của Văn Nhân Quân.
Ánh mắt dừng lại trên đó một chút, sau đó Diệp Bạch mới gật đầu với tiểu nhị vẫn đang chờ hắn, xem như chấp nhận câu "từ từ" kia.
Tươi cười trên mặt tiểu nhị lại càng nhiệt tình hơn: "Vậy được rồi, công tử gia ngài cứ từ từ, ta đây liền phân phó người trong phòng bếp làm chút đồ ăn mang tới."
"Không cần." Lúc này đây, Diệp Bạch lại mở miệng cự tuyệt.
"Vậy?......" Tiểu nhị nhìn Diệp Bạch dò hỏi.
"Đợi lát nữa không cần lại đây." Diệp Bạch một lần nữa nói.
Đại khái là muốn thương lượng việc gì quan trọng đi. Yêu cầu của Diệp Bạch cũng không được coi là kì quái, tiểu nhị tùy tiện cân nhắc một chút, sau đó lập tức đáp ứng vô cùng sảng khoái, cũng lại ân cần vô cùng rót trà cho Diệp Bạch, sau đó mới xoay người rời đi, đến lúc đi còn thuận tay khép cửa lại.
Vì vậy, nơi hoa cỏ sâu trong tiểu lâu này phút chốc trở nên hoàn toàn yên lặng.
......
Văn Nhân Quân đang ở vùng ngoại ô của Phụ Trấn, bên trong một ngôi chùa, là một vị trưởng lão thiền sư nổi danh Thái Sơn kim đỉnh trong chốn võ lâm mời y tới. Nhưng hiển nhiên, ngay lúc này đây, đừng nói là trưởng lão kim đỉnh trong chùa, cho dù là đích thân chủ trì kim đỉnh của chùa tự mình đến mời Văn Nhân Quân cũng không nhất định sẽ tới đây.
Nhưng Văn Nhân Quân vẫn tới, chỉ bởi vì một câu.
..."Chớp mắt trăm năm quá vội vàng, giờ này ngày này, thành chủ vẫn còn tưởng niệm cố nhân?"
Văn Nhân Quân không nói rõ được cảm giác của chính mình khi nghe được câu nói kia.
Diệp Khiêm đã chết, y cũng cho rằng mọi việc đã kết thúc rồi, nhưng lại không nghĩ đến, hết lần này đến lần khác lại...
Văn Nhân Quân rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hoặc là cũng không nên nói là đã bình tĩnh trở lại, bởi lẽ từ khi nghe được câu nói kia, Văn Nhân Quân vốn dĩ vẫn luôn bình tĩnh... quá mức bình tĩnh.
Y không trả lời người truyền lời, mà chỉ phân phó người vẫn theo bên mình tới trực tiếp mời Dược vương gia... nếu như vấn đề về tay của Diệp Bạch đã không thể kéo dài hơn nữa, vậy dứt khoát không cần kéo dài nữa. Mặc kệ là Dược vương gia có muốn chữa hay không muốn chữa thì y vẫn sẽ tìm mọi cách để tay Diệp Bạch có thể được chữa khỏi, chỉ như vậy mà thôi.
Làm xong chuyện quan trọng nhất, Văn Nhân Quân mới quay đầu, lúc này mới theo người truyền lời kia đi tới ngôi chùa vùng ngoại ô này chờ Thiền sư Vô Ưu.
Thiền sư Vô Ưu cũng không để Văn Nhân Quân đợi lâu, chỉ là ngoài thiền sư còn có một người nữa, một người tóc bạc như tuyết, hai mắt nhắm nghiền.
Văn Nhân Quân nhíu mi: "Người mù thần toán?"
Trần Ngôn Chi đi theo Vô Ưu thiền sư tiến vào nở nụ cười: "Kính ngưỡng phong thái của Phi Vân Thành thành chủ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có thể hân hạnh gặp được." Nói xong, Trần Ngôn Chi cũng không nhiều lời, dứt khoát sảng khoái nói, "Lần này đã làm phiền thiền sư, câu nói kia là ta kêu người truyền."
Văn Nhân Quân sắc mặt không đổi.
Thiền sư đi cùng Trần Ngôn Chi lập tức chắp tay làm thủ lễ của người chốn phật môn, chắp tay tạ lỗi: "Lão nạp nghe nói gần đây thành chủ đang đi khắp nơi tìm người chữa bệnh, lẽ ra cũng không nên quấy rầy vào lúc này, chỉ là..."
"Chỉ là ta không kìm chế được tâm mình, cho nên lúc này mới không nề hà mà làm phiền." Trần Ngôn Chi cười to nói.
Vô Ưu thiền sư tựa như không thể áp chế mà phát ra một tiếng thở dài.
Văn Nhân Quân cũng không tỏ thái độ gì.
Kì thật, từ lúc Trần Ngôn Chi cho người truyền lại một câu kia thì đã không cần phải nhờ đến một người khác thêm vào nữa. Chỉ cần tìm một nơi cả hai bên đều quen thuộc, vẫn lựa chọn một nơi thuộc về Phật môn, một người có đức hạnh cao thượng chẳng qua là để muốn cho người khác biết bản thân mình không có ác ý mà thôi.
Không có ác ý? Trong lòng Văn Nhân Quân cười lạnh một tiếng, trên mặt lại càng thêm đạm mạc, chỉ nói: "Trần tiên sinh muốn nói cái gì?"
Trần Ngôn Chi nhìn thiền sư Vô Ưu.
Vô Ưu thiền sư lại nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân liền gật đầu nói: "Thiền sư cứ đi ra ngoài trước đi."
Vô Ưu thiền sư gật đầu, lại niệm một câu phật hiệu, nói một câu "Lão nạp đợi ở bên ngoài", lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa sương phòng khép lại, Văn Nhân Quân cùng Trần Ngôn Chi ngồi đối diện nhau.
Sau khi ngồi xuống được một lúc, Trần Ngôn Chi không mở miệng, cũng không cho Văn Nhân Quân cơ hội lên tiếng, hắn sờ soạng tách trà trên bàn, cầm lên uống một ngụm, đợi một lúc cũng mất nửa giờ, hắn mới bỏ tách trà sang một bên, cười nói: "Thành chủ nói vậy là đã biết ý định của ta... Ta chỉ hỏi một câu, thành chủ vẫn chưa buông xuống được hay sao?"
Còn chưa buông xuống được sao?
Văn Nhân Quân có một thoáng chớp hoảng thần.
......
Diệp Bạch tỉnh lại từ trong bóng tối thâm trầm.
Hắn không biết thời gian cụ thể đã qua bao lâu, hắn chỉ rõ ràng, chính mình đã lâm vào một giấc mộng thật dài, trong mộng là toàn bộ những việc liên quan đến Văn Nhân Tầm, giống như một cuốn nhật kí ghi chép lại toàn bộ sự việc bên trong mộng ảo ấy, còn có một thanh âm tha thiết lại gián đoạn gọi tên Văn Nhân Tầm.
Diệp Bạch mở bừng mắt. Hắn thấy Hà Thải Y.
Hà Thải Y đang quỳ gối trước mặt Diệp Bạch, sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, ánh mắt lại càng phức tạp, trong kinh hoảng lại bao hàm cả chờ đợi. Nhìn thấy Diệp Bạch mở bừng mắt, môi nàng nhanh chóng trở nên run rẩy, tiếp theo đó lên tiếng: "A Tầm?..."
Âm thanh của Hà Thải Y rất khàn, giống như sau khi nói suốt vài canh giờ, giọng nói cũng sẽ bị khàn khàn như vậy.
Diệp Bạch không lên tiếng, chỉ nhìn đối phương.
Đôi mắt Hà Thải Y dần dần sáng lên, nàng ngồi dậy, lại run môi hỏi một câu: "A Tầm?..."
Diệp Bạch không lên tiếng.
Ánh mắt Hà Thải Y rạng rỡ nhìn đôi tay bị trói lại của Diệp Bạch, cùng với dây xích trên ghế dựa. Nhìn dây xích lạnh băng kia một lát, ánh mắt Hà Thải Y lại rơi xuống trên mặt Diệp Bạch, sau đó, nàng hơi cắn răng một cái, duỗi tay ra cởi bỏ trói buộc trên người Diệp Bạch.
Cho đến lúc được tự do, Diệp Bạch cũng không đưa tay cầm kiếm. Không chỉ không rút kiếm, hắn thậm chí cũng không nhúc nhích một chút nào.
Hà Thải Y không tin nổi mà nhìn Diệp Bạch. Nàng đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại A Tầm, chính là, nếu như không phải là A Tầm, một kẻ đã từng nói khi nàng muốn tìm đến cái chết "hoặc là rời đi hoặc là chết" lại vì sao sau khi tìm được tự do từ trong bẫy rập của nàng vẫn không nhúc nhích chút nào?
Có phải phương pháp này thật sự có tác dụng hay không? Có phải nàng vẫn còn có thể gặp lại người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm hay không...
Hà Thải Y gần như run rẩy, nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lại vẫn như cũ không khống chế được khớp hàm run rẩy, điều này khiến cho trong giọng nói của nàng còn mang theo chút âm thanh của hàm răng va vào nhau: "A Tầm? Ngươi có phải là, hồi..."
Âm thanh của Hà Thải Y dừng lại. Nàng nhìn Diệp Bạch thật lâu, sau đó nàng bỗng nhiên bắt đầu cười, cười được một nửa lại đưa tay ôm lấy mặt gào khóc.
Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, âm thanh của Hà Thải Y khàn khàn, lại thật mơ hồ.
Nhưng Diệp Bạch có thể nghe rõ. Hắn biết rõ đối phương đang nói gì:
... Văn Nhân Tầm, ta có phải thật sự không tìm được ngươi nữa hay không?
Diệp Bạch nhìn Hà Thải Y, hắn nghĩ tới Văn Nhân Quân... cùng bản thân mình.
Hà Thải Y vẫn đang khóc, Diệp Bạch cũng không lên tiếng, hắn chờ Hà Thải Y phát tiết xong... đây là lần đầu tiên hắn có kiên nhẫn nhiều như vậy đối với một người khác.
Âm thanh của Hà Thải Y chậm rãi nhỏ dần.
Cuối cùng Diệp Bạch cũng động thủ. Hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu của đối phương, sau đó nhìn thân ảnh của đối phương mềm mại ngã xuống, tự nhủ một câu: "Đồ ngốc."
Đúng vậy, đồ ngốc.
Có điều...... Vừa vặn tốt, không phải sao?
Diệp Bạch nghiêng người, hắn lấy một chiếc gương đồng từ bên cạnh ra, nhìn thấy một đôi đồng tử đỏ như máu.
......
"Trần tiên sinh đang nói gì vậy?" Một chút hoảng thần trong chớp mắt, ngay sau đó, Văn Nhân Quân đã lãnh đạm lên tiếng.
Trần Ngôn Chi thở dài một hơi: "Thành chủ, có một số việc ngươi biết ta biết...... Nhưng mà, ngươi sẽ không muốn nghe lại, không đúng sao?"
Văn Nhân Quân thưởng thức chén trà trong tay, y nhàn nhạt cười, chỉ là trong tươi cười đó cũng không hiển lộ ra chút ý nghĩa nào: "Trần tiên sinh hình như hiểu rất rõ về bổn tọa?"
Nếu như đã lựa chọn hung hăng mạo muội đắc tội với thành chủ bằng một câu nói kia, Trần Ngôn Chi đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc cùng Văn Nhân Quân nói chút chuyện gì gọi là có hay không có, cho nên hắn không trả lời vấn đề của Văn Nhân Quân mà chỉ nói tiếp: "Người chết cũng đã chết từ lâu, người sống lại như vậy. Thành chủ..."
Trần Ngôn Chi không nói tiếp.
Bởi vì Văn Nhân Quân chợt thay đổi sắc mặt —— đương nhiên, Văn Nhân Quân có thay đổi sắc mặt hay không thì Trần Ngôn Chi cũng không nhìn thấy, nhưng ít ra, hắn có thể cảm nhận được uy áp ập vào trước mặt, khí thế như kình phong sắc bén!
Trần Ngôn Chi bất động nhận một chưởng này, tai nghe thấy đối phương đứng dậy mang theo tiếng gió, hắn cười ha hả, trong nụ cười còn mang theo cả khinh miệt cùng châm chọc: "Văn Nhân Quân! Trăm ngàn năm trước thẹn với đối phương, trăm ngàn năm sau, ngươi còn không chịu để cho người chết an giấc ngàn thu, ngươi nhẫn tâm vậy sao!"
Bước chân của Văn Nhân Quân dừng lại.
Trần Ngôn Chi hùng hổ doạ người: "Mọi người tạo nghiệp mọi người phải chịu trách nhiệm, bản thân ngươi nhìn không ra, làm gì một hai phải nhấc lên một người đã chết? Người đã chết kia thật sự chưa từng thiếu ngươi cái gì sao!"
Trên mặt Văn Nhân Quân triệt để lạnh lẽo: "Mọi người tạo nghiệp mọi người phải chịu trách nhiệm... ta không chịu trách nhiệm cho chính mình sao?"
Trần Ngôn Chi bỗng nhiên cười: "Đúng vậy, thành chủ, chính ngài chịu trách nhiệm... nếu như bản thân ngài cũng đã hiểu rõ, vậy cho dù bây giờ ngài có áy náy hay hối hận cũng được, bi thương hay mất mát cũng được, người đã chết cũng không biết được, cũng không nói được, vì sao lại phải ngày ngày đau khổ như vậy?"
Văn Nhân Quân không nói gì. Trần Ngôn Chi liền tự thấp giọng nói: "Đương nhiên, ngươi thẹn với hắn, ngươi khiến cho bản thân mình đau khổ như vậy..."
Văn Nhân Quân đã đi ra ngoài... y đã hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng sễ giết Trần Ngôn Chi. Đương nhiên, không phải bây giờ, bởi vì tay của Diệp Bạch còn chưa tốt, mà bên ngoài, cũng còn một Vô Ưu thiền sư nữa.
"...... Cùng người bên cạnh ngươi."
Văn Nhân Quân đi đến cạnh cửa lại dừng lại.
Trần Ngôn Chi lẳng lặng đợi một lúc, cho đến tận khi không còn nghe thấy tiếng gió do vạt áo tạo ra mới mỉm cười nói: "Thành chủ, ngươi biết bản thân thẹn với người kia, người kia chẳng lẽ lại không biết?"
Văn Nhân Quân đưa lưng về phía Trần Ngôn Chi.
Trần Ngôn Chi hơi hơi nâng đầu, hai mắt hắn vẫn nhắm như cũ: "Ngươi cảm thấy bản thân thẹn với hắn, cho nên suốt mười mấy năm tàn nhẫn với bản thân mình. Nhưng ngày đó, ngươi có từng ép hắn làm gì không? Hắn lại có thể từng nói rõ ràng cái gì hay cự tuyệt ngươi cái gì không?"
Văn Nhân Quân không nói gì.
Trần Ngôn chi liền nở nụ cười: "Ngươi tàn nhẫn với bản thân mình, vậy người lúc trước kia, chẳng lẽ không phải là cam tâm tình nguyện hay sao? Nếu không, làm sao có thể đến tận đây! Hắn tất nhiên nguyện ý, sự tình với hắn lúc đó đã hoàn toàn chấm dứt, đến bây giờ, ngươi vui hay giận cũng được, sống hay chết cũng được, đều không có liên quan gì với hắn, sợ rằng ngay cả bản thân hắn nếu như vẫn còn tồn tại cũng sẽ không có thêm một nửa phần tâm tư khác!"
Văn Nhân Quân cuối cùng cũng lên tiếng: "Cho dù là như vậy, cũng là ta..."
Phần còn lại của câu nói Văn Nhân Quân cũng không nói hết.
Chính là Trần Ngôn Chi vẫn sẽ đoán được.
Cho dù là như vậy, cũng là ta xứng đáng.
Cũng là ta xứng đáng.
Trần Ngôn Chi chậm rãi thở dài một hơi: "Vậy còn người bên cạnh ngươi thì sao?"
Văn Nhân Quân không trả lời, y nghĩ tới Diệp Bạch.
Trần Ngôn Chi đã quen lầm bầm trong miệng: "Ngươi muốn làm cho bọn họ rời khỏi ngươi!"
Văn Nhân Quân vẫn không trả lời, thân ảnh nào đó trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng.
Trần Ngôn Chi cười cười: "Nhưng nếu, có một người trước sau không chịu rời khỏi ngươi, vậy ngươi có phải hay không muốn cho bản thân ngươi cùng người muốn bồi bên cạnh ngươi một cơ hội để cùng nhau chuộc tội?"
Văn Nhân Quân vẫn không nói lời nào.
Trần Ngôn Chi cũng không có ý định nói thêm, hắn chỉ tổng kết lại một câu cuối cùng: "Văn Nhân thành chủ, ngươi từ đầu đến cuối, chỉ nợ chính mình."
Mặt trời ngả bóng dần về phía tây, cỏ cây trên khắp núi đồi đều được mạ một vầng sáng vàng ấm áp, nhìn qua đặc biệt mềm mại.
Văn Nhân Quân một mình đi trên con đường quay trở lại biệt viện. Sự việc của Dược vương gia cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa, Văn Nhân Quân nghĩ rằng khi trở về sẽ gặp được Diệp Bạch, nhưng lại không biết bản thân nên nói gì với hắn.
Y vẫn còn nhớ Xích Diễm, cả đời này cũng sẽ không quên. Thế nhưng mặc kệ là dưới tình huống như thế nào, hắn cũng vẫn nguyện ý đi theo bên cạnh y, hơn nữa chưa từng oán hận... Y thật sự còn có thể tiếp tục thương tổn hắn hay sao?
Bước chân Văn Nhân Quân ngày càng chậm lại.
Cũng vào lúc này, một người đã sớm chờ ở ven đường vừa nhìn thấy Văn Nhân Quân lập tức đã mang theo nụ cười cảm kích bước nhanh đến. Nụ cười trên mặt hắn quá mức chân thành, đến nỗi thị vệ đi theo bên người Văn Nhân Quân cũng quên mất việc ngăn người lại.
"Văn Nhân thành chủ, là Văn Nhân thành chủ phải không?"
Ánh mắt Văn Nhân Quân dừng trên người trước mặt.
Người đứng trước mặt Văn Nhân Quân ăn mặc hoa phục, lại không có nửa điểm tu vi, nhìn qua giống như một thương nhân bình thường.
Người nọ mang theo nụ cười cảm kích, trên tay cầm một tấm lụa đưa đến trước mặt Văn Nhân Quân, cung cung kính kính nói: "13 năm trước, tiểu nhân đã được thành chủ cứu mạng, thành chủ có lẽ không nhớ rõ, nhưng bản thân tiểu nhân vẫn luôn ghi tạc trong lòng, chỉ là không nghĩ đến một ngày kia còn có thể được gặp lại người... Đây là một quyển bí tịch tiểu nhân ngẫu nhiên gặp được, tiểu nhân muốn tặng cho thành chủ, cũng là để báo đáp một phần ân tình năm xưa!"
Văn Nhân Quân đúng là không nhớ có một người như vậy, y vừa định từ chối, nhưng lại nghe người nọ nói: "Phần bí tịch này tiểu nhân đã từng nhìn qua, hình như có viết sau khi luyện thành, có thể lấy ngón tay ngưng tụ kiếm khí..."
Trong lòng Văn Nhân Quân vừa động, nhận lấy xem một chút, sau đó hướng về phía người trước mặt tạ lễ nói: "Đa tạ..." Ánh mắt hắn dừng trên người này dạo một vòng, sau đó mới nói, "Viên ngoại."
Người đứng trước mặt Văn Nhân Quân thụ sủng nhược kinh liên tục xua tay, nói là không cần làm như vậy.
Những việc tiếp theo, Văn Nhân Quân để toàn bộ cho thị vệ xử lý.
Khi cầm lên tay tấm lụa kia, Văn Nhân Quân nghĩ rằng công pháp được ghi trên đó hẳn là rất thích hợp với Diệp Bạch... Mà cho dù có không thích hợp, đưa cho hắn, để hắn chơi một chút cũng tốt, không phải sao?
Văn Nhân Quân cầm tấm lụa trong tay, bỗng nhiên, y bắt đầu muốn gặp Diệp Bạch.
... lại càng muốn gặp hơn so với bất kì lúc nào.
Quãng đường tiếp theo, Văn Nhân Quân cũng không cố kéo dài hơn. Cầm lấy tấm lụa được người khác tạ lễ, Văn Nhân Quân vội vàng về tới biệt viện, một đường không nghỉ đi đến phòng của Diệp Bạch, chỉ đến khi vào đến sân mới hỏi thị vệ canh giữ ở cửa viện một câu: "Thiếu gia có ở bên trong không?"
Thị vệ kia vừa mới gật đầu, Văn Nhân Quân cũng đã đi thẳng vào bên trong, cho nên thị vệ kia chưa kịp nói gì, mà Văn Nhân Quân cũng không nhận ra trên mặt thị vệ mang theo vẻ chần chờ cùng quái dị.
Phụ Trấn là một huyện nhỏ, cho nên biệt viện tìm được cũng sẽ không quá lớn. Nhưng vào lúc này, Văn Nhân Quân lại cảm thấy khoảng cách từ cửa viện đến phòng thật sự có chút xa.
Tấm lụa trong tay đã vương chút mồ hôi, cuối cùng Văn Nhân Quân cũng bước vào trong phòng Diệp Bạch. Từ ánh mắt đầu tiên đã có thể thấy được Diệp Bạch đứng ở giữa phòng, đưa lưng về phía y.
Văn Nhân Quân âm thầm thở ra một hơi. Y đã nghĩ kĩ bản thân muốn nói cái gì, cũng chuẩn bị lên tiếng: "Diệp..."
Văn Nhân Quân bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì người đang đưa lưng về phía y đã xoay người.
Người nọ xoay người, dùng một đôi mắt màu máu nhìn y.
Người nọ mở miệng, hắn nói:
"Ta tên là Xích Diễm. Các hạ, là người phương nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất