Chương 88: Trước thế sự (PN 2.6)
Gió xuân ẩn tình thổi qua cỏ cây đồi núi, thổi tung muôn tía nghìn hồng.
Trên Tử Tây Hồ, Văn Nhân Quân đã đi đến bên cạnh Diệp Bạch, tuy rằng sắc mặt không đổi nhưng trong mắt lại là hàn ý lạnh băng.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng tỉnh rượu, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Thư Ngôn, môi khẽ nhúc nhích, dùng khí truyền âm: "Sao lại thế này?"
Cũng không có bản lĩnh như Văn Nhân Trác Nhĩ, Lý Thư Ngôn đơn giản không lên tiếng, chỉ dùng môi ngữ: "Ta đã phân phó bên dưới xử lý rồi, không nghĩ đến sẽ như thế này, là sơ sót của ta."
Văn Nhân Trác Nhĩ khẽ lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Lý Thư Ngôn cũng trầm mặc.
Còn lại mọi người cũng không chú ý đến chút việc nhỏ phát sinh sau đó, một lát sau, Phó Trường Thiên híp mắt nhìn một lúc rồi bình đạm nói: "Đại nhân, việc này giao cho ta xử lý đi."
Một câu nói ra, Tần Lâu nguyệt và Văn Nhân Trác Nhĩ cùng bĩu môi... lời nói này thật là... Không biết nể mặt mũi của ai cả!
Hai người, một người căn cứ vào tình cảm, một người căn cứ vào quan hệ, kì thật cả hai đều không muốn nhìn thấy một nam tử lớn lên có một khuôn mặt giống với Diệp Bạch kia như Phó Trường Thiên, nhưng hai người tốt xấu gì cũng là chủ nhân của một bang phái, cho dù là thật hay giả cũng cần giữ lại chút ít mặt mũi, chú ý hình tượng, miễn cho sau này ở trên giang hồ lại bị người ta chỉ trích... nói đến cùng thì vẫn là Phó Trường Thiên dễ giải quyết hơn, làm sát thủ, cần nói đến mặt mũi chắc?
Tần Lâu Nguyệt cùng Văn Nhân Trác Nhĩ đều nghĩ như vậy.
"Không cần." Diệp Bạch trả lời.
Nghe qua âm thanh của nam tử phía trước, lại nghe thấy âm thanh của người thật sự, mọi người đều không nhịn được so sánh qua, sau đó phát hiện ra kì thật giọng của hai người rất dễ phân biệt, nhất là trong giọng nói của Diệp Bạch không có trong sáng cùng nhu hòa, chỉ có hờ hững đơn thuần, trong âm thanh còn ẩn ẩn kiếm ý, điều này không phải cứ tùy tiện bắt chước là có thể bắt chước được.
"Đi thôi?" Văn Nhân Quân nói với Diệp Bạch. Cho dù cũng không muốn nhìn thấy một nam tử giống với Diệp Bạch, nhưng y cũng không muốn làm gì cả, không muốn quan tâm, cũng cảm thấy không có việc gì nhất định phải xử lý.
Huống hồ Diệp Bạch chỉ là Diệp Bạch.
Chưa bao giờ cự tuyệt đối với Văn Nhân Quân, hơn nữa bản thân mình cũng không thèm để ý, Diệp Bạch tùy ý gật đầu.
Nếu như đương sự cũng đã không thèm để ý, những người khác cũng sẽ không tham gia nữa, chuẩn bị tự mình nghỉ ngơi. Văn Nhân Trác Nhĩ là chủ, quay sang người điều khiển thuyền ra một thủ thế, bảo đối phương cho thuyền cập bờ.
Nhưng mà đúng là lúc này ——
"Tiếp ta ba kiếm, từ ngươi, như thế nào?" Nam tử trên thuyền hoa lại lần nữa lên tiếng, thanh âm vẫn trong sáng cùng hờ hững như cũ.
Có tiếng cười âm nhu không biết từ nơi nào truyền đến: "Nếu ta muốn ngươi thoát y trước mặt mọi người thì sao?"
Đuôi lông mày Văn Nhân Quân nhảy dựng, cũng không thấy y làm ra động tác gì, chỉ nghe oanh một tiếng, con thuyền lẳng lặng bỏ neo ở nơi xa lập tức bị kiếm khí chém thành hai nửa, chỉ nghe một tiếng mắng chửi kinh hoảng, một bóng người gầy gò màu lam từ trong thuyền nhảy ra, sau vài lần nhảy đã biến mất ở nơi xa.
Từ lúc trêu đùa đến lúc thuyền bị phá hủy chỉ phát sinh trong thoáng chốc, phần lớn mọi người vẫn còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nam tử trên thuyền hoa kia lại hướng về phía Diệp Bạch, ánh mắt lạnh lẽo thanh hàn.
"Ồ?"
Lý Thư Ngôn nghe thấy Văn Nhân Trác Nhĩ nhẹ nhàng ồ một tiếng. Hắn quay đầu nhìn về phía đối phương, nghe thấy đối phương hướng về phía hắn giải thích: "Công lực không tồi."
Công lực không tồi? Công lực không tồi mà có thể làm đến mức này? Đây không phải là nghi hoặc của một mình Lý Thư Ngôn, bởi vì ngay cả Diệp Bạch cũng đều nhíu mày... cho dù Diệp Bạch nhíu mày cũng không phải bởi vì lời nói của đối phương.
Nam tử trên thuyền hoa cho thuyền lớn tiến đến gần.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân đều không tỏ vẻ gì, Văn Nhân Trác Nhĩ cũng mừng rỡ xem náo nhiệt, không hề ra hiệu cho người chèo thuyền lái thuyền tránh đi mà là dừng lại tại chỗ chờ thuyền hoa tới gần.
Thuyền hoa từng chút một tiếp cận, trên thuyền mọi người cũng chậm rãi thấy rõ ngoại hình của nam tử trên thuyền hoa. Nam tử trên thuyền hoa có tuổi tác không quá khác biệt so với Diệp Bạch, ngũ quan nhìn qua thật sự có phần giống với Diệp Bạch, nhưng nếu nhìn kĩ lại sẽ thấy mắt đối phương quá nhỏ, mi quá dài, môi hơi dày, cũng không hoàn toàn giống Diệp Bạch... có lẽ cảm giác trước đó là do hai người hành động nhìn qua quá mức giống nhau?
Mọi người trên thuyền đều chung suy nghĩ. Chỉ duy nhất Văn Nhân Quân nhìn rõ ràng đối phương cũng không hẳn giống Diệp Bạch, ngược lại sau đó càng xem càng nghiêm túc, y cảm thấy dường như bản thân đã từng gặp qua một người như vậy.
—— là khi nào?
Nam tử trên thuyền hoa lướt ánh mắt qua mọi người ở đây, dừng lại trên mặt Diệp Bạch một lát, tiện đà nhìn về phía Văn Nhân Quân, khóe môi hơi hé giống như lộ ra một nụ cười, sau đó hành lễ nói: "Đa tạ tiên sinh."
Văn Nhân Quân hơi gật đầu, xem như thừa nhận.
Nam tử cũng hoàn toàn không nhiều lời, ngược lại tiếp tục nhìn về phía Diệp Bạch: "Không biết vị tiểu ca này là người phương nào?" Nói xong một câu này, hắn lại đối diện với ánh mắt lập lòe sát ý của Phó Trường Thiên, bình đạm giải thích, "Tại hạ từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ, vẫn luôn không biết cha mẹ là ai."
"Lưu Ngôn công tử cảm thấy mình cùng Tầm công tử có liên quan đến nhau sao?" Lý Thư Ngôn chậm rãi mở miệng, ở chỗ này, cũng chỉ có hắn là thích hợp để nói câu này nhất.
Nam tử vẫn mặc bộ áo xanh như trước nhìn thoáng qua Lý Thư Ngôn, lời nói ngắn gọn hữu lực: "Hạng người lấy sắc thờ người, không dám vọng tưởng." Cuối cùng lại nói với Diệp Bạch, "Hoa danh không đề cập đến cũng thế, nếu như Tầm công tử nguyện ý, có thể gọi ta là Diệp Trần."
"Văn Nhân Tầm." Ánh mắt Diệp Bạch tựa hồ lập lòe, tiện thể trả lời. Tiếp theo lại nói, "Cha mẹ ta đã mất."
Trên mặt Diệp Trần cũng không có biểu tình gì, cũng không thể nhìn ra dược hắn rốt cuộc có thất vọng hay không. Hắn chỉ khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ cân nhắc sự tình thấy cũng không sai biệt lắm nên bảo người chèo thuyền cho thuyền cập bờ.
Trở tay không kịp, thuyền lớn xa hoa nhẹ nhàng lay động, từ từ hướng về bờ.
Diệp Trần lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ. Diệp Bạch cũng xoay người chuẩn bị quay về khoang. Nhưng bỗng nhiên thanh âm từ đầu thuyền phía sau truyền đến: "Tầm công tử."
Diệp Bạch nghiêng người quay đầu lại, chợt thấy một đường bạc trắng ẩn hiện giữa không trung tiến đến, một kiếm này, giống như linh dương chạy trốn, không nơi nào tìm được; thế này tựa giao long trong nước, kinh đào ngàn dặm.
Ánh mắt ngưng lại, thân mình Diệp Bạch hơi chuyển động, bay lên giữa không trung, bội kiếm bên hông đã nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ nghe thấy những tiếng leng keng liên tiếp vang lên, hai đạo bóng dáng vừa chạm nhau giữa không trung đã lập tức tách ra, lại dừng ở trên thuyền của mỗi người, nếu nói có điểm nào khác nhau, chính là Diệp Bạch đã vững vàng đứng tại chỗ, còn nam tử tên Diệp Trần kia lại lui ra phía sau hai bước, thuyền hoa dưới chân cũng theo đó run rẩy một trận.
Khó khăn điều hoà khí huyết, Diệp Trần vừa hướng về phía Diệp Bạch vừa chắp tay: "Đa tạ chỉ giáo.", sau đó bảo người chèo thuyền hoa rời đi.
Diệp Bạch không ngăn cản.
Bóng dáng áo xanh dần dần khuất xa, cho đến khi mơ hồ hòa nhập cùng với mặt hồ mông lung sương khói, mờ mờ ảo ảo, cuối cùng không còn thấy được nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ nhìn qua mọi người một lượt, dường như tất cả đều đã biến thành người câm, bất đắc dĩ tiến lên: "Tầm đệ đệ, có muốn ngăn người lại không?"
Diệp Bạch lắc đầu ý bảo không cần.
Tiếp theo cũng không ai nói gì thêm, sau khi thuyền cập bờ, bản thân Tần Lâu Nguyệt cùng Phó Trường Thiên vốn dĩ cũng không phải nhàn rỗi, đến đây chỉ vì muốn gặp Diệp Bạch, nên tiếp sau đó cũng cáo từ. Tất nhiên, Phó Trường Thiên vẫn nói với Diệp Bạch nếu muốn ở lại nhất định phải suy xét đến Diệp phủ ở, hơn nữa, đối với nam tử kia nếu có ý định gì thì nhất định không cần khách khí, chỉ cần gọi người chuyển lời đến cho hắn là được.
Diệp Bạch như có như không gật đầu, cũng không đáp ứng việc gì.
Phó Trường Thiên cũng biết bản thân không có cách nào miễn cưỡng, lưu luyến không rời cáo từ, sau đó cùng Tần Lâu Nguyệt mỗi bên một hướng rời đi.
"Tầm đệ đệ, vậy hiện tại?......" Mắt thấy người vướng bận cuối cùng cũng đã đi cả rồi, Văn Nhân Trác Nhĩ tận lực làm cho sắc mặt của bản thân không biểu lộ vẻ quá sung sướng.
"Chúng ta cũng nên đi." Văn Nhân Quân tiếp lời.
"Thúc thúc?" Văn Nhân Trác Nhĩ sửng sốt.
"Nếu đã biết tin tức, ta cùng Tầm Nhi tất nhiên sẽ tự tới Thiên Nhai Môn." Văn Nhân Quân nói.
Văn Nhân Trác Nhĩ không đồng ý nhưng lại thấy Văn Nhân Quân nói cũng không sai. Sau một lát chần chừ, hắn nói: "Không bằng xử lý luôn từ Phi Vân Thành......"
Văn Nhân Quân cười lắc đầu.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa: "Nếu như thế, vậy cũng để cho Phi Vân Thành chuẩn bị tốt xe ngựa và mọi thứ rồi thúc thúc lại đi."
Văn Nhân Quân trầm ngâm một lát, không cự tuyệt: "Chúng ta ở ngoài thành chờ."
Trong lòng biết rõ đối phương không muốn tiếp tục ở lại, Văn Nhân Trác Nhĩ thông minh xoay người phân phó thuộc hạ chuẩn bị tốt mọi thứ, cũng tự mình tiễn Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch ra thành.
Nhìn theo hai người sóng vai đi xa, Văn Nhân Trác Nhĩ đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu mới quay lại vô cùng buồn phiền mà nói với Lý Thư Ngôn: "Những cô nương đó... Thư Ngôn?" Lúc này hắn mới phát hiện Lý Thư Ngôn có chút thất thần.
Lý Thư Ngôn phục hồi lại tinh thần: "Có việc gì vậy?"
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Văn Nhân Trác Nhĩ thuận miệng hỏi một câu, "Ta vừa rồi nói là thật quá đáng tiếc, những cô nương xinh đẹp kia..." Trên mặt hắn hiện rõ sự tiếc hận.
"......" Lý Thư Ngôn trầm mặc một lát, lại thình lình nói: "Thúc thúc của ngươi thích nam tử thì thôi không nói. Nếu như thật sự coi trọng một cô nương thì thế nào?"
"Đó chẳng phải là mục đích của chúng ta hay sao?" Văn Nhân Trác Nhĩ nhíu mày.
"Vậy nếu thúc thúc ngươi có người thừa kế thì sao?" Lý Thư Ngôn nhàn nhạt hỏi.
Văn Nhân Trác Nhĩ ngẩn ra, sau đó xúc động nói: "Nếu là thúc thúc của ta có người thừa kế của chính mình, như vậy 20 năm sau ta tất nhiên sẽ đem vị trí trả lại cho hắn."
"Vậy hài tử của ngươi thì sao? Hay là ngươi không có ý định thành thân?" Khóe môi Lý Thư Ngôn lộ ra chút ý cười.
"Ta sẽ tự dạy dỗ hắn." Văn Nhân Trác Nhĩ nhíu mày.
"Vậy sao." Lý Thư Ngôn đáp một tiếng, cuối cùng lại nói, "Ngươi xác định ngươi có thể dạy dỗ hắn thật sự tốt? Hoặc là, ngươi xác định hài tử của thúc thúc ngươi... thật sự yên tâm?"
Văn Nhân Trác Nhĩ cứng họng không nói gì.
Lý Thư Ngôn cười lắc lắc đầu, nói một câu "Cân bằng như hiện tại lại vừa tốt.", sau đó hắn xoay người trở về.
Văn Nhân Trác Nhĩ đứng tại chỗ một lúc lâu, trước sau cũng không nói lời phản bác nào, chỉ đi theo.
Cùng lúc đó, Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đã đi đến gần tiểu đình trước đó Văn Nhân Trác Nhĩ đón người.
Tòa đình này cách Nghiệp Thành không gần, cũng hoàn toàn không nằm ở tuyến đường chính, cho nên đương nhiên đa số thời điểm sẽ không có ai qua lại. Hai người dừng lại, Văn Nhân Quân lên tiếng trước: "Ngươi có nhận ra nam tử kia không?"
"Không quen biết." Diệp Bạch lắc đầu.
"Một kiếm của ngươi cùng hắn giống nhau." Văn Nhân Quân hòa nhã nói.
"Phải." Diệp Bạch cũng thừa nhận, "Một kiếm kia ta có ấn tượng, không nghĩ nhiều đã sử dụng... Nhưng ta không nhớ rõ."
Văn Nhân Quân khẽ gật đầu, không hề nhiều lời.
Nhưng thật ra Diệp Bạch sau khi trầm mặc một lát bỗng nhiên nghiêng đầu, mổ một chút trên môi Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân thoáng chốc kinh ngạc: "Sao vậy?"
Diệp Bạch đã một lần nữa đứng thẳng thân mình: "Tâm tình của ngươi không tốt." Hắn dừng một chút, "Làm vậy sẽ khiến cho tâm tình của ngươi tốt hơn một chút, đúng không?"
Một câu này của Diệp Bạch nếu như muốn bổ sung hoàn chỉnh thì chính là: Ta từng nghe có người nói rằng làm như vậy sẽ khiến cho tâm tình của tình nhân tốt hơn... Tâm tình của ngươi hiện đang không tốt, làm như vậy sẽ làm tâm tình ngươi tốt hơn một chút đúng không?
Văn Nhân Quân tất nhiên hiểu rõ ý của Diệp Bạch, y nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên cúi đầu, gia tăng nụ hôn vừa rồi: "Ta không sao."
Văn Nhân Quân cầm lấy tay Diệp Bạch, hơi hơi dùng sức, làm đối phương cảm giác được lực đạo của mình, cũng làm chính mình cảm giác được lực đạo của đối phương: "Tâm tình của ta đúng là tốt......"
Bên môi y có ý cười nhàn nhạt:
"Đúng là tốt hơn rất nhiều."
Trên Tử Tây Hồ, Văn Nhân Quân đã đi đến bên cạnh Diệp Bạch, tuy rằng sắc mặt không đổi nhưng trong mắt lại là hàn ý lạnh băng.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng tỉnh rượu, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Thư Ngôn, môi khẽ nhúc nhích, dùng khí truyền âm: "Sao lại thế này?"
Cũng không có bản lĩnh như Văn Nhân Trác Nhĩ, Lý Thư Ngôn đơn giản không lên tiếng, chỉ dùng môi ngữ: "Ta đã phân phó bên dưới xử lý rồi, không nghĩ đến sẽ như thế này, là sơ sót của ta."
Văn Nhân Trác Nhĩ khẽ lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Lý Thư Ngôn cũng trầm mặc.
Còn lại mọi người cũng không chú ý đến chút việc nhỏ phát sinh sau đó, một lát sau, Phó Trường Thiên híp mắt nhìn một lúc rồi bình đạm nói: "Đại nhân, việc này giao cho ta xử lý đi."
Một câu nói ra, Tần Lâu nguyệt và Văn Nhân Trác Nhĩ cùng bĩu môi... lời nói này thật là... Không biết nể mặt mũi của ai cả!
Hai người, một người căn cứ vào tình cảm, một người căn cứ vào quan hệ, kì thật cả hai đều không muốn nhìn thấy một nam tử lớn lên có một khuôn mặt giống với Diệp Bạch kia như Phó Trường Thiên, nhưng hai người tốt xấu gì cũng là chủ nhân của một bang phái, cho dù là thật hay giả cũng cần giữ lại chút ít mặt mũi, chú ý hình tượng, miễn cho sau này ở trên giang hồ lại bị người ta chỉ trích... nói đến cùng thì vẫn là Phó Trường Thiên dễ giải quyết hơn, làm sát thủ, cần nói đến mặt mũi chắc?
Tần Lâu Nguyệt cùng Văn Nhân Trác Nhĩ đều nghĩ như vậy.
"Không cần." Diệp Bạch trả lời.
Nghe qua âm thanh của nam tử phía trước, lại nghe thấy âm thanh của người thật sự, mọi người đều không nhịn được so sánh qua, sau đó phát hiện ra kì thật giọng của hai người rất dễ phân biệt, nhất là trong giọng nói của Diệp Bạch không có trong sáng cùng nhu hòa, chỉ có hờ hững đơn thuần, trong âm thanh còn ẩn ẩn kiếm ý, điều này không phải cứ tùy tiện bắt chước là có thể bắt chước được.
"Đi thôi?" Văn Nhân Quân nói với Diệp Bạch. Cho dù cũng không muốn nhìn thấy một nam tử giống với Diệp Bạch, nhưng y cũng không muốn làm gì cả, không muốn quan tâm, cũng cảm thấy không có việc gì nhất định phải xử lý.
Huống hồ Diệp Bạch chỉ là Diệp Bạch.
Chưa bao giờ cự tuyệt đối với Văn Nhân Quân, hơn nữa bản thân mình cũng không thèm để ý, Diệp Bạch tùy ý gật đầu.
Nếu như đương sự cũng đã không thèm để ý, những người khác cũng sẽ không tham gia nữa, chuẩn bị tự mình nghỉ ngơi. Văn Nhân Trác Nhĩ là chủ, quay sang người điều khiển thuyền ra một thủ thế, bảo đối phương cho thuyền cập bờ.
Nhưng mà đúng là lúc này ——
"Tiếp ta ba kiếm, từ ngươi, như thế nào?" Nam tử trên thuyền hoa lại lần nữa lên tiếng, thanh âm vẫn trong sáng cùng hờ hững như cũ.
Có tiếng cười âm nhu không biết từ nơi nào truyền đến: "Nếu ta muốn ngươi thoát y trước mặt mọi người thì sao?"
Đuôi lông mày Văn Nhân Quân nhảy dựng, cũng không thấy y làm ra động tác gì, chỉ nghe oanh một tiếng, con thuyền lẳng lặng bỏ neo ở nơi xa lập tức bị kiếm khí chém thành hai nửa, chỉ nghe một tiếng mắng chửi kinh hoảng, một bóng người gầy gò màu lam từ trong thuyền nhảy ra, sau vài lần nhảy đã biến mất ở nơi xa.
Từ lúc trêu đùa đến lúc thuyền bị phá hủy chỉ phát sinh trong thoáng chốc, phần lớn mọi người vẫn còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nam tử trên thuyền hoa kia lại hướng về phía Diệp Bạch, ánh mắt lạnh lẽo thanh hàn.
"Ồ?"
Lý Thư Ngôn nghe thấy Văn Nhân Trác Nhĩ nhẹ nhàng ồ một tiếng. Hắn quay đầu nhìn về phía đối phương, nghe thấy đối phương hướng về phía hắn giải thích: "Công lực không tồi."
Công lực không tồi? Công lực không tồi mà có thể làm đến mức này? Đây không phải là nghi hoặc của một mình Lý Thư Ngôn, bởi vì ngay cả Diệp Bạch cũng đều nhíu mày... cho dù Diệp Bạch nhíu mày cũng không phải bởi vì lời nói của đối phương.
Nam tử trên thuyền hoa cho thuyền lớn tiến đến gần.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân đều không tỏ vẻ gì, Văn Nhân Trác Nhĩ cũng mừng rỡ xem náo nhiệt, không hề ra hiệu cho người chèo thuyền lái thuyền tránh đi mà là dừng lại tại chỗ chờ thuyền hoa tới gần.
Thuyền hoa từng chút một tiếp cận, trên thuyền mọi người cũng chậm rãi thấy rõ ngoại hình của nam tử trên thuyền hoa. Nam tử trên thuyền hoa có tuổi tác không quá khác biệt so với Diệp Bạch, ngũ quan nhìn qua thật sự có phần giống với Diệp Bạch, nhưng nếu nhìn kĩ lại sẽ thấy mắt đối phương quá nhỏ, mi quá dài, môi hơi dày, cũng không hoàn toàn giống Diệp Bạch... có lẽ cảm giác trước đó là do hai người hành động nhìn qua quá mức giống nhau?
Mọi người trên thuyền đều chung suy nghĩ. Chỉ duy nhất Văn Nhân Quân nhìn rõ ràng đối phương cũng không hẳn giống Diệp Bạch, ngược lại sau đó càng xem càng nghiêm túc, y cảm thấy dường như bản thân đã từng gặp qua một người như vậy.
—— là khi nào?
Nam tử trên thuyền hoa lướt ánh mắt qua mọi người ở đây, dừng lại trên mặt Diệp Bạch một lát, tiện đà nhìn về phía Văn Nhân Quân, khóe môi hơi hé giống như lộ ra một nụ cười, sau đó hành lễ nói: "Đa tạ tiên sinh."
Văn Nhân Quân hơi gật đầu, xem như thừa nhận.
Nam tử cũng hoàn toàn không nhiều lời, ngược lại tiếp tục nhìn về phía Diệp Bạch: "Không biết vị tiểu ca này là người phương nào?" Nói xong một câu này, hắn lại đối diện với ánh mắt lập lòe sát ý của Phó Trường Thiên, bình đạm giải thích, "Tại hạ từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ, vẫn luôn không biết cha mẹ là ai."
"Lưu Ngôn công tử cảm thấy mình cùng Tầm công tử có liên quan đến nhau sao?" Lý Thư Ngôn chậm rãi mở miệng, ở chỗ này, cũng chỉ có hắn là thích hợp để nói câu này nhất.
Nam tử vẫn mặc bộ áo xanh như trước nhìn thoáng qua Lý Thư Ngôn, lời nói ngắn gọn hữu lực: "Hạng người lấy sắc thờ người, không dám vọng tưởng." Cuối cùng lại nói với Diệp Bạch, "Hoa danh không đề cập đến cũng thế, nếu như Tầm công tử nguyện ý, có thể gọi ta là Diệp Trần."
"Văn Nhân Tầm." Ánh mắt Diệp Bạch tựa hồ lập lòe, tiện thể trả lời. Tiếp theo lại nói, "Cha mẹ ta đã mất."
Trên mặt Diệp Trần cũng không có biểu tình gì, cũng không thể nhìn ra dược hắn rốt cuộc có thất vọng hay không. Hắn chỉ khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ cân nhắc sự tình thấy cũng không sai biệt lắm nên bảo người chèo thuyền cho thuyền cập bờ.
Trở tay không kịp, thuyền lớn xa hoa nhẹ nhàng lay động, từ từ hướng về bờ.
Diệp Trần lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ. Diệp Bạch cũng xoay người chuẩn bị quay về khoang. Nhưng bỗng nhiên thanh âm từ đầu thuyền phía sau truyền đến: "Tầm công tử."
Diệp Bạch nghiêng người quay đầu lại, chợt thấy một đường bạc trắng ẩn hiện giữa không trung tiến đến, một kiếm này, giống như linh dương chạy trốn, không nơi nào tìm được; thế này tựa giao long trong nước, kinh đào ngàn dặm.
Ánh mắt ngưng lại, thân mình Diệp Bạch hơi chuyển động, bay lên giữa không trung, bội kiếm bên hông đã nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ nghe thấy những tiếng leng keng liên tiếp vang lên, hai đạo bóng dáng vừa chạm nhau giữa không trung đã lập tức tách ra, lại dừng ở trên thuyền của mỗi người, nếu nói có điểm nào khác nhau, chính là Diệp Bạch đã vững vàng đứng tại chỗ, còn nam tử tên Diệp Trần kia lại lui ra phía sau hai bước, thuyền hoa dưới chân cũng theo đó run rẩy một trận.
Khó khăn điều hoà khí huyết, Diệp Trần vừa hướng về phía Diệp Bạch vừa chắp tay: "Đa tạ chỉ giáo.", sau đó bảo người chèo thuyền hoa rời đi.
Diệp Bạch không ngăn cản.
Bóng dáng áo xanh dần dần khuất xa, cho đến khi mơ hồ hòa nhập cùng với mặt hồ mông lung sương khói, mờ mờ ảo ảo, cuối cùng không còn thấy được nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ nhìn qua mọi người một lượt, dường như tất cả đều đã biến thành người câm, bất đắc dĩ tiến lên: "Tầm đệ đệ, có muốn ngăn người lại không?"
Diệp Bạch lắc đầu ý bảo không cần.
Tiếp theo cũng không ai nói gì thêm, sau khi thuyền cập bờ, bản thân Tần Lâu Nguyệt cùng Phó Trường Thiên vốn dĩ cũng không phải nhàn rỗi, đến đây chỉ vì muốn gặp Diệp Bạch, nên tiếp sau đó cũng cáo từ. Tất nhiên, Phó Trường Thiên vẫn nói với Diệp Bạch nếu muốn ở lại nhất định phải suy xét đến Diệp phủ ở, hơn nữa, đối với nam tử kia nếu có ý định gì thì nhất định không cần khách khí, chỉ cần gọi người chuyển lời đến cho hắn là được.
Diệp Bạch như có như không gật đầu, cũng không đáp ứng việc gì.
Phó Trường Thiên cũng biết bản thân không có cách nào miễn cưỡng, lưu luyến không rời cáo từ, sau đó cùng Tần Lâu Nguyệt mỗi bên một hướng rời đi.
"Tầm đệ đệ, vậy hiện tại?......" Mắt thấy người vướng bận cuối cùng cũng đã đi cả rồi, Văn Nhân Trác Nhĩ tận lực làm cho sắc mặt của bản thân không biểu lộ vẻ quá sung sướng.
"Chúng ta cũng nên đi." Văn Nhân Quân tiếp lời.
"Thúc thúc?" Văn Nhân Trác Nhĩ sửng sốt.
"Nếu đã biết tin tức, ta cùng Tầm Nhi tất nhiên sẽ tự tới Thiên Nhai Môn." Văn Nhân Quân nói.
Văn Nhân Trác Nhĩ không đồng ý nhưng lại thấy Văn Nhân Quân nói cũng không sai. Sau một lát chần chừ, hắn nói: "Không bằng xử lý luôn từ Phi Vân Thành......"
Văn Nhân Quân cười lắc đầu.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa: "Nếu như thế, vậy cũng để cho Phi Vân Thành chuẩn bị tốt xe ngựa và mọi thứ rồi thúc thúc lại đi."
Văn Nhân Quân trầm ngâm một lát, không cự tuyệt: "Chúng ta ở ngoài thành chờ."
Trong lòng biết rõ đối phương không muốn tiếp tục ở lại, Văn Nhân Trác Nhĩ thông minh xoay người phân phó thuộc hạ chuẩn bị tốt mọi thứ, cũng tự mình tiễn Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch ra thành.
Nhìn theo hai người sóng vai đi xa, Văn Nhân Trác Nhĩ đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu mới quay lại vô cùng buồn phiền mà nói với Lý Thư Ngôn: "Những cô nương đó... Thư Ngôn?" Lúc này hắn mới phát hiện Lý Thư Ngôn có chút thất thần.
Lý Thư Ngôn phục hồi lại tinh thần: "Có việc gì vậy?"
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Văn Nhân Trác Nhĩ thuận miệng hỏi một câu, "Ta vừa rồi nói là thật quá đáng tiếc, những cô nương xinh đẹp kia..." Trên mặt hắn hiện rõ sự tiếc hận.
"......" Lý Thư Ngôn trầm mặc một lát, lại thình lình nói: "Thúc thúc của ngươi thích nam tử thì thôi không nói. Nếu như thật sự coi trọng một cô nương thì thế nào?"
"Đó chẳng phải là mục đích của chúng ta hay sao?" Văn Nhân Trác Nhĩ nhíu mày.
"Vậy nếu thúc thúc ngươi có người thừa kế thì sao?" Lý Thư Ngôn nhàn nhạt hỏi.
Văn Nhân Trác Nhĩ ngẩn ra, sau đó xúc động nói: "Nếu là thúc thúc của ta có người thừa kế của chính mình, như vậy 20 năm sau ta tất nhiên sẽ đem vị trí trả lại cho hắn."
"Vậy hài tử của ngươi thì sao? Hay là ngươi không có ý định thành thân?" Khóe môi Lý Thư Ngôn lộ ra chút ý cười.
"Ta sẽ tự dạy dỗ hắn." Văn Nhân Trác Nhĩ nhíu mày.
"Vậy sao." Lý Thư Ngôn đáp một tiếng, cuối cùng lại nói, "Ngươi xác định ngươi có thể dạy dỗ hắn thật sự tốt? Hoặc là, ngươi xác định hài tử của thúc thúc ngươi... thật sự yên tâm?"
Văn Nhân Trác Nhĩ cứng họng không nói gì.
Lý Thư Ngôn cười lắc lắc đầu, nói một câu "Cân bằng như hiện tại lại vừa tốt.", sau đó hắn xoay người trở về.
Văn Nhân Trác Nhĩ đứng tại chỗ một lúc lâu, trước sau cũng không nói lời phản bác nào, chỉ đi theo.
Cùng lúc đó, Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đã đi đến gần tiểu đình trước đó Văn Nhân Trác Nhĩ đón người.
Tòa đình này cách Nghiệp Thành không gần, cũng hoàn toàn không nằm ở tuyến đường chính, cho nên đương nhiên đa số thời điểm sẽ không có ai qua lại. Hai người dừng lại, Văn Nhân Quân lên tiếng trước: "Ngươi có nhận ra nam tử kia không?"
"Không quen biết." Diệp Bạch lắc đầu.
"Một kiếm của ngươi cùng hắn giống nhau." Văn Nhân Quân hòa nhã nói.
"Phải." Diệp Bạch cũng thừa nhận, "Một kiếm kia ta có ấn tượng, không nghĩ nhiều đã sử dụng... Nhưng ta không nhớ rõ."
Văn Nhân Quân khẽ gật đầu, không hề nhiều lời.
Nhưng thật ra Diệp Bạch sau khi trầm mặc một lát bỗng nhiên nghiêng đầu, mổ một chút trên môi Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân thoáng chốc kinh ngạc: "Sao vậy?"
Diệp Bạch đã một lần nữa đứng thẳng thân mình: "Tâm tình của ngươi không tốt." Hắn dừng một chút, "Làm vậy sẽ khiến cho tâm tình của ngươi tốt hơn một chút, đúng không?"
Một câu này của Diệp Bạch nếu như muốn bổ sung hoàn chỉnh thì chính là: Ta từng nghe có người nói rằng làm như vậy sẽ khiến cho tâm tình của tình nhân tốt hơn... Tâm tình của ngươi hiện đang không tốt, làm như vậy sẽ làm tâm tình ngươi tốt hơn một chút đúng không?
Văn Nhân Quân tất nhiên hiểu rõ ý của Diệp Bạch, y nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên cúi đầu, gia tăng nụ hôn vừa rồi: "Ta không sao."
Văn Nhân Quân cầm lấy tay Diệp Bạch, hơi hơi dùng sức, làm đối phương cảm giác được lực đạo của mình, cũng làm chính mình cảm giác được lực đạo của đối phương: "Tâm tình của ta đúng là tốt......"
Bên môi y có ý cười nhàn nhạt:
"Đúng là tốt hơn rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất