Chương 24
Sương chợp mắt nhưng thần trí lại vẫn tỉnh táo. Tào Ẩn Bạch đã nói qua cho y về tình hình bệnh trạng, nói là y vì sợ hãi nên toàn thân căng cứng, là tâm bệnh, không thuốc nào có thể chữa được. Nếu thật sự muốn chữa trị, thì phương pháp trị phần ngọn là tìm người đánh thức y khi ngủ gặp ác mộng, như vậy thì sẽ không có việc gì nữa; nếu muốn trị tận gốc, thì phải tìm được vướng bận trong lòng, giải quyết triệt để.
Nhưng Tào Ẩn Bạch làm sao có thể biết, đáy lòng y quả thực đâu chỉ có một vướng bận? Trong hai mươi mốt năm cuộc đời ngắn ngủi của y đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, nhân tình ấm lạnh trong hoàng cung rực rỡ phù hoa kia, từng chút từng chút như một con dao nhọn bào vào lòng y. Tâm của y, sớm đã không còn hoàn chỉnh, tàn phá giống như một khối u, nếu thật sự muốn lấy đi hết vướng bận, chỉ sợ cái gì cũng không còn nữa.
Mấy ngày nay tưởng nhớ, biến thành thiên hạ tâm thần không yên nằm trong lòng ngực mình, Thù Nam vốn đang mệt mỏi cực độ cũng mờ mịt mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng nghe được người trong lòng nhẹ hỏi: “Rảnh như vậy sao mà đến tìm ta?”
Nhớ ngươi.
Lời nói rất ngọt ngào.
Đôi môi cánh hoa cong lên, Thù Nam nói: “Làm sao rảnh được? Mới bắt được một nhân vật khá quan trọng, đang vội mà.”
Sương đáy lòng một trận giật mình. Vốn Sương chỉ là ngủ không yên thuận miệng hỏi một câu, lại ngoài ý muốn thu được tin tức, giờ phút này Sương lập tức tỉnh táo. Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, từ trên đường từ kinh thành về Thục Tây, ngay từ đầu y đã nghi ngờ chuyện tình cảm của Thù Nam biến hóa, tiếng theo rõ ràng tương kế tựu kế cùng hắn lá mặt lá trái, mục đích, không phải vì những lời này sao?
Sương không tin ôn tồn của Thù Nam đối với mình là thật tâm, cũng không tin tưởng mình đối đãi hắn thật tâm, rõ ràng chỉ là một hồi kịch mà hai người đều diễn, tại sao trong lòng lại khó chịu như thế?
Lý Thù Nam, ngươi thua!
Cỡ nào muốn chỉ vào mũi hắn mà nói cho hắn, trong trận diễn nhu tình này hắn thua, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh đó, lại như thế nào mà không thể vui vẻ nổi? Sương âm thầm cắn răng, ẩn ẩn đã biết, có lẽ quan hệ của bọn họ đã sớm theo ngụm băng lý kia, tan, dán, gút mắc thành một mảnh hỗn độn, rốt cuộc phân không rõ ngươi ngươi tat a, lại càng không hiểu ai đúng ai sai.
Không! Ta hẳn là phải nên vui vẻ chứ! Hiện tại chưa vui, nhất định là vì ta còn chưa thật sự đắc thắng, diễn mới chỉ được nửa, chưa xong đâu!
Xốc lại tinh thần, Sương âm thầm tính toán mất bao lâu Tào Ẩn Bạch mới có được tin tức? Bao lâu thì có thể giải quyết sự tình? Nhìn chân trời thấy thái dương mơ hồ nổi lên, trong lòng đã có tính toán.
Thế lực của y so với Chiếu vương thì không đáng một hạt sạn, nhưng cái gọi là cường long áp rắn độc, cho dù thế nào thì cũng không thể thua trên địa bàn Đông vương được. Nếu không tiếp theo làm sao tiếp tục ngoạn xuống?
Thù Nam tự hạn chế nghiêm ngặt, có thể ngủ mấy canh giờ liền ngủ từng ấy canh giờ, đến giờ thì không cần người gọi cũng tự tỉnh lại, bây giờ trời bán lượng, trong mắt hắn đã thanh tỉnh thật sự.
Lặng lẽ chuyển người. Vừa động đã có một lực ôm lấy. Lực kia không lớn, Thù Nam còn tưởng rằng vạt áo mắc vào đâu, cúi đầu vừa nhìn thấy mới biết là hai tay Sương nắm vạt áo hắn không buông.
Ngón tay thô dài của Thù Nam nhẹ nhàng muốn gỡ ngón tay thon dài thanh tú của Sương, lại nghe thấy một tiếng như có như không: “Đừng đi.”
Trong giọng nói kia như có một chút thỉnh cầu, giống như… giống như… đêm đó, y gọi “Ẩn Bạch”
“Ngươi…” Thù Nam kinh ngạc, phải biết rằng Sương tính tình rất cứng cỏi, lúc trước bị y chỉnh vài lân đến chết đi sống lại cũng chưa từng mở miệng cầu xin hắn.
Người trong lòng cứng đờ, như là đang cực độ ẩn nhẫn cái gì, tiếp theo là tức giận buông tay ra, quay lưng đi, “Ta sẽ không thèm cầu xin ngươi.” Trong câu nói lại có ý làm nũng mơ hồ, thực sự rất khả ái.
Lòng Thù Nam một trận ngọt ngào, tất cả hóa thành nhu tình. Thân mình lại tiến lên, nhẹ nhàng đưa người vào ngực, chỉ coi như là vừa rồi y bị ác mộng làm sợ hãi, “Được, không đi nữa.”
Lời nói của Thù Nam thực ôn nhu,ôn nhu làm cho người ta quen mất. lòng bàn tay Sương đè lên lồng ngực rắn chắc của Thù Nam, chỉ hận hắn sao lại có thể diễn đạt như vậy?
Thù Nam tính toán lưu lại một canh giờ, mà Sương cũng chỉ cần hắn lưu lại một canh giờ. Chỉ là trong mấy tháng nay, nhóm quan binh cùng trùm buôn thuốc phiện người truy ta chạy chỉ sợ là không dám nghĩ đến, hai thủ lĩnh của bọn họ đang nằm trên giường, lưu luyến ôm nhau ngủ đi?
Nhưng Tào Ẩn Bạch làm sao có thể biết, đáy lòng y quả thực đâu chỉ có một vướng bận? Trong hai mươi mốt năm cuộc đời ngắn ngủi của y đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện, nhân tình ấm lạnh trong hoàng cung rực rỡ phù hoa kia, từng chút từng chút như một con dao nhọn bào vào lòng y. Tâm của y, sớm đã không còn hoàn chỉnh, tàn phá giống như một khối u, nếu thật sự muốn lấy đi hết vướng bận, chỉ sợ cái gì cũng không còn nữa.
Mấy ngày nay tưởng nhớ, biến thành thiên hạ tâm thần không yên nằm trong lòng ngực mình, Thù Nam vốn đang mệt mỏi cực độ cũng mờ mịt mà ngủ. Trong mơ mơ màng màng nghe được người trong lòng nhẹ hỏi: “Rảnh như vậy sao mà đến tìm ta?”
Nhớ ngươi.
Lời nói rất ngọt ngào.
Đôi môi cánh hoa cong lên, Thù Nam nói: “Làm sao rảnh được? Mới bắt được một nhân vật khá quan trọng, đang vội mà.”
Sương đáy lòng một trận giật mình. Vốn Sương chỉ là ngủ không yên thuận miệng hỏi một câu, lại ngoài ý muốn thu được tin tức, giờ phút này Sương lập tức tỉnh táo. Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, từ trên đường từ kinh thành về Thục Tây, ngay từ đầu y đã nghi ngờ chuyện tình cảm của Thù Nam biến hóa, tiếng theo rõ ràng tương kế tựu kế cùng hắn lá mặt lá trái, mục đích, không phải vì những lời này sao?
Sương không tin ôn tồn của Thù Nam đối với mình là thật tâm, cũng không tin tưởng mình đối đãi hắn thật tâm, rõ ràng chỉ là một hồi kịch mà hai người đều diễn, tại sao trong lòng lại khó chịu như thế?
Lý Thù Nam, ngươi thua!
Cỡ nào muốn chỉ vào mũi hắn mà nói cho hắn, trong trận diễn nhu tình này hắn thua, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh đó, lại như thế nào mà không thể vui vẻ nổi? Sương âm thầm cắn răng, ẩn ẩn đã biết, có lẽ quan hệ của bọn họ đã sớm theo ngụm băng lý kia, tan, dán, gút mắc thành một mảnh hỗn độn, rốt cuộc phân không rõ ngươi ngươi tat a, lại càng không hiểu ai đúng ai sai.
Không! Ta hẳn là phải nên vui vẻ chứ! Hiện tại chưa vui, nhất định là vì ta còn chưa thật sự đắc thắng, diễn mới chỉ được nửa, chưa xong đâu!
Xốc lại tinh thần, Sương âm thầm tính toán mất bao lâu Tào Ẩn Bạch mới có được tin tức? Bao lâu thì có thể giải quyết sự tình? Nhìn chân trời thấy thái dương mơ hồ nổi lên, trong lòng đã có tính toán.
Thế lực của y so với Chiếu vương thì không đáng một hạt sạn, nhưng cái gọi là cường long áp rắn độc, cho dù thế nào thì cũng không thể thua trên địa bàn Đông vương được. Nếu không tiếp theo làm sao tiếp tục ngoạn xuống?
Thù Nam tự hạn chế nghiêm ngặt, có thể ngủ mấy canh giờ liền ngủ từng ấy canh giờ, đến giờ thì không cần người gọi cũng tự tỉnh lại, bây giờ trời bán lượng, trong mắt hắn đã thanh tỉnh thật sự.
Lặng lẽ chuyển người. Vừa động đã có một lực ôm lấy. Lực kia không lớn, Thù Nam còn tưởng rằng vạt áo mắc vào đâu, cúi đầu vừa nhìn thấy mới biết là hai tay Sương nắm vạt áo hắn không buông.
Ngón tay thô dài của Thù Nam nhẹ nhàng muốn gỡ ngón tay thon dài thanh tú của Sương, lại nghe thấy một tiếng như có như không: “Đừng đi.”
Trong giọng nói kia như có một chút thỉnh cầu, giống như… giống như… đêm đó, y gọi “Ẩn Bạch”
“Ngươi…” Thù Nam kinh ngạc, phải biết rằng Sương tính tình rất cứng cỏi, lúc trước bị y chỉnh vài lân đến chết đi sống lại cũng chưa từng mở miệng cầu xin hắn.
Người trong lòng cứng đờ, như là đang cực độ ẩn nhẫn cái gì, tiếp theo là tức giận buông tay ra, quay lưng đi, “Ta sẽ không thèm cầu xin ngươi.” Trong câu nói lại có ý làm nũng mơ hồ, thực sự rất khả ái.
Lòng Thù Nam một trận ngọt ngào, tất cả hóa thành nhu tình. Thân mình lại tiến lên, nhẹ nhàng đưa người vào ngực, chỉ coi như là vừa rồi y bị ác mộng làm sợ hãi, “Được, không đi nữa.”
Lời nói của Thù Nam thực ôn nhu,ôn nhu làm cho người ta quen mất. lòng bàn tay Sương đè lên lồng ngực rắn chắc của Thù Nam, chỉ hận hắn sao lại có thể diễn đạt như vậy?
Thù Nam tính toán lưu lại một canh giờ, mà Sương cũng chỉ cần hắn lưu lại một canh giờ. Chỉ là trong mấy tháng nay, nhóm quan binh cùng trùm buôn thuốc phiện người truy ta chạy chỉ sợ là không dám nghĩ đến, hai thủ lĩnh của bọn họ đang nằm trên giường, lưu luyến ôm nhau ngủ đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất