Quyển 2 Chương 76
Edit: Phúc Vũ
Một tháng qua, Tạ Thiên Bích ỷ mình bị thương lại sắp chết nên ra sức khi dễ người, lôi kéo Tô Tiểu Khuyết, hễ gặp thắng cảnh tức khắc dừng lại, nghỉ ngơi vài ngày du sơn ngoạn thủy, cho dù không có sơn thanh thủy tú, cũng dưới đêm trăng sáng vắng sao, trên núi hoang đồi trọc giả trang tài tử…
——-
Hôm sau khi xuất phát, mọi việc ở Thất Tinh Hồ đã được an bài thỏa đáng, Tô Tiểu Khuyết đắn đo một hồi, cố ý căn dặn Sùng Quang: “Bách Sanh bị giam trong thủy lao ở hắc thủy hồ, mười ngày sau thả hắn ra, chăm sóc hắn đàng hoàng, đợi ta trở về rồi xử trí.”
Sùng Quang gật đầu đáp ứng, lại ngập ngừng hỏi: “Bách Sanh… hắn đã làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cũng không có gì, chẳng qua chỉ muốn giết ta thôi.”
Sùng Quang khẽ a một tiếng, cả giận nói: “Hắn cư nhiên dám! Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Tô Tiểu Khuyết quan sát thần sắc, thấy hắn không có dị trạng, cũng yên tâm, mỉm cười nói: “Đương nhiên không sao.”
Dứt lời vươn tay xoa đầu hắn: “Ta sẽ về nhanh thôi, ngươi cố gắng xử lý sự vụ.”
Nhìn hắn ngước mặt lên, biểu tình vừa hồn nhiên vừa vũ mị, như một đóa Chi túy hoa yêu dị mà yếu đuối, không khỏi sinh lòng thương tiếc, ôn nhu nói: “Mang về một cặp tượng đất cho ngươi, có chịu không?”
Sùng Quang kinh hỉ giao hòa, đôi mắt mèo như được thắp sáng, lấp lánh đến loá mắt, ngay cả Hoàng Ngâm Xung ở một bên cũng phải đem mục quang như mật đường dính chặt trên người Tô Tiểu Khuyết tạm dời một lát, chuyển sang nhìn Sùng Quang, thần tình tràn ngập kinh diễm.
Sùng Quang hơi cúi đầu lắc lư, níu lấy tay áo Tô Tiểu Khuyết, ngọt giọng nói: “Phải do chính tay ngươi nặn mới chịu.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Được!”
Tổng đà Cái Bang ở Lâm Châu được lập tại một tứ hợp viện (sân ở giữa, bốn phía là các dãy nhà) tầm thường có phần mục nát.
Chiều thu đẹp trời, Cố Lục Chỉ đang ở trong viện dạy một tiểu ăn mày luyện Đồ Cẩu đao pháp.
Tiểu ăn mày khoảng mười tuổi, đôi mắt to đen láy, khuôn mặt tròn trịa bẩn như mặt mèo, nhưng thập phần thông minh, xắn cao tay áo, bàn tay sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng được cắt ngắn chỉnh tề, ngón tay cực dài, thoạt nhìn vô cùng linh hoạt, đang nắm một thanh đoản đao chừng một thước.
Cố Lục Chỉ ba năm trước bị phục kích ở Yên Hà sơn, mất cánh tay phải, cũng may sau đó dùng dược thích hợp, lại dốc lòng khổ luyện, một thân võ công cũng không bị hoang phế, chỉ là chuyển sang cầm đao bằng tay trái, Đồ Cẩu đao pháp của hắn được mài luyện từ mỗi lần trượng nghĩa diệt gian, một khi thi triển, rất có khí phách anh dũng khẳng khái bi tráng.
Lúc này đang khổ tâm dạy dỗ tiểu ăn mày kia, học Đồ Cẩu đao pháp.
Đáng tiếc tiểu ăn mày nhìn có vẻ thông minh, nhưng hiển nhiên không phải sinh ra để luyện bộ đao pháp này, Cố Lục Chỉ ba lần bốn lượt thúc giục, mới lười biếng rút đao vào tư thế, đáng lý đứng tấn hắn lại bán ngồi xổm, đáng lý cánh tay nên thẳng hắn lại cong, mũi đao nên nâng ngang ngực hắn lại chỉ xuống bụng, mỗi một chỗ đều không nhiều không ít bớt đi ba phần khí lực.
Cố Lục Chỉ nhìn tư thế hắn vốn đã tức giận, lại thấy lưỡi đao trong tay hắn dính bùn đục mờ, càng thêm phẫn nộ không chỗ chứa, phình bụng lên, có vài phần giống cá nóc: “Tiểu Mã Nhi! Ngươi làm gì mà thanh đao lại bẩn như vậy? Người luyện võ, ngay cả binh khí của mình cũng bẩn như bị đem đi móc mắt chó, thì còn tiền đồ gì nữa?”
Tiểu Mã Nhi thừa biết Cố Lục Chỉ bản tính dễ dãi, liền nhoẻn miệng hắc hắc cười ngây ngô: “Cố đại thúc, Cái Bang chúng ta vừa có Đả Cẩu bổng vừa có Đồ Cẩu đao thì thôi đi, còn muốn dùng đao móc mắt chó, con chó nó đắc tội với ai a?”
Cố Lục Chỉ lâm vào chán nản, bực tức nói: “Ngươi không lo luyện võ, chỉ biết miệng lưỡi ba hoa, sau này nhất định giống như Tô…” Định nói Tô Tiểu Khuyết, trong lòng đau xót, nói không nên lời, ảm đạm thở dài: “Cố đại thúc già rồi, mấy năm qua Cái Bang nhân tài điêu linh, sau khi ta chết, chức Truyền công trưởng lão này cũng không biết ai có thể tiếp quản… Nhân lúc còn chưa phế, muốn truyền lại Đồ Cẩu đao pháp cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích…”
Lắc đầu, không nói gì thêm nữa.
Tiểu Mã Nhi tuy bướng bỉnh, nhưng tâm địa không xấu, nhìn mái tóc bạc lưa thưa của Cố Lục Chỉ, mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc (= =|||), trong lòng cực kỳ không đành, ngoan ngoãn nói: “Cố đại thúc, người đừng giận, ta hảo hảo luyện là được rồi.”
Nói xong ưỡn ngực hóp bụng, quả thật bày ra một tư thế khá chuẩn.
Cố Lục Chỉ nhịn cười, đôi mắt ti hí không giấu được vẻ tinh quái của lão hồ ly.
Đang hài lòng nhìn hắn, ngoài cửa đột nhiên ập vào một gã ăn mày không lớn không nhỏ, thân pháp vô cùng linh hoạt, hối hả chạy về hướng trong phòng, Cố Lục Chỉ một phen ngăn lại, quở trách: “Lửa bén mông sao? Đúng là không có quy củ, chuyện gì lại gấp đến vậy?”
Gã ăn mày kia thấp giọng nói: “Thiếu bang chủ… Tô thiếu bang chủ trước kia, vừa đến!”
Cố Lục Chỉ sửng sốt, vừa mừng vừa lo: “Thật sao? Hắn… tiểu tử này sao lại trở về rồi?”
Nói xong túm lấy tên ăn mày kia lôi thẳng vào trong nhà.
Kinh Sở đang uống rượu hàn huyên với Kim Ngũ Lượng, thấy hắn vội vã tiến vào, nhất thời cười nói: “Tiểu Mã Nhi kỳ thực là một tiểu hầu nhi (chơi chữ, ý là bé tên ngựa nhưng bé lí lắc như khỉ ^^) không dễ dạy đúng không?”
Cố Lục Chỉ không rảnh đùa theo, chỉ nói: “Tiểu Khuyết đã trở lại.”
Trên mặt Kinh Sở lộ vẻ kinh hỉ.
Kim Ngũ Lượng bất ngờ một lát, lại hỏi: “Hắn quay về làm gì?”
Tên ăn mày kia vội trả lời: “Ta cũng không biết a! Ta đang ngồi gác cửa bắt rận ăn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa cực to cực đẹp chạy tới, một người vén màn xe mỉm cười với ta, nói hắn chính là Tô Tiểu Khuyết, ta hoảng sợ, nhìn nửa ngày, cảm thấy đúng là có hơi giống… Hắn nói hắn muốn gặp bang chủ, có chuyện quan trọng.”
Kinh Sở đứng lên, nói: “Nếu Tiểu Khuyết trở về, tức là chuyện tốt, chúng ta mau ra đón hắn.”
Kim Ngũ Lượng nhíu mày, nhưng không nói gì, đi theo tới cửa viện.
Dưới dương quang minh lệ của trời thu, quả thật đình một cỗ xe ngựa khung bạc đỉnh xanh thành lục, một người trẻ
tuổi toàn thân cẩm bào đỏ thẫm đang khoanh tay đứng một bên.
Vừa nhìn thấy người này, Kinh Sở hô hấp ngưng trệ, nhất thời cảm thấy huyết dịch cả người lưu động sục sôi.
Loại cảm giác đó, so với lúc được thấy lan nhân ca tuyệt sắc giang hồ, càng kinh tâm động phách gấp trăm lần. Không liên quan đến tình ý tâm cảnh, chỉ đơn thuần là cảm xúc sai khiến khi được chiêm ngưỡng phong tư dung sắc bậc này.
Cố Lục Chỉ vừa nhìn chỉ cảm thấy trong lòng rùng mình, người trước mắt cùng Tô Tiểu Khuyết hay bông đùa năm xưa thật sự vô pháp gộp chung lại. Người trẻ tuổi kia đã tươi cười chào hỏi: “Kinh đại ca, Cố đại thúc, Kim đại thúc, đã lâu không gặp.”
Vừa nghe thanh âm này, Kinh Sở liền khôi phục tinh thần, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Khuyết, ba năm qua ngươi sống có tốt không? Làm sao tìm được được nơi này?”
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Ám hiệu liên lạc của Cái Bang tuy có chút thay đổi so với mấy năm trước, nhưng không qua mắt được ta, đích thực rất dễ tìm.”
Tiểu Mã Nhi đứng một bên nhìn nửa ngày, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Là ngươi! Năm đó đền ta kẹo hồ lô! Vị đại gia còn đẹp hơn yêu tinh kia đâu? Đang ngồi trong xe sao?”
Tô Tiểu Khuyết đảo mắt nhìn lại, chỉ cười không đáp.
Kim Ngũ Lượng không hề nhiệt tình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc đề phòng, thăm dò hỏi: “Tiểu Khuyết, ngươi hiện giờ ở Đường gia?”
Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?0.6M viewsEntertainment
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười: “Không phải, ta ở Thất Tinh Hồ.”
Cố Lục Chỉ cả kinh thất sắc, không dám tin vào tai mình: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Tô Tiểu Khuyết chăm chú nhìn Cố Lục Chỉ, quan tâm hỏi: “Cố đại thúc, ta thật sự có lỗi với thúc, hại thúc mất cánh tay… Mấy năm qua vết thương cũ mỗi khi trời lạnh mưa to còn đau nhức không?”
Cố Lục Chỉ vô thức vuốt lên chỗ cánh tay bị đứt: “Phương thuốc ngươi đưa rất hữu hiệu, không còn đau nữa.”
Tô Tiểu Khuyết mặt giãn ra nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Kim Ngũ Lượng ngồi trên ghế Chấp pháp trưởng lão bấy lâu, chướng mắt nhất chính là người của tà phái ma giáo, lúc này chỉ cảm thấy Tô Tiểu Khuyết một thân tà khí mặt đầy yêu sắc, lập tức lớn tiếng quát: “Ngươi cư nhiên đến Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết dùng đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng hắn, không hổ thẹn bất an, cũng không kiêu căng đắc ý, chỉ gật đầu nói: “Ta chính là cung chủ đương nhiệm của Thất Tinh Hồ.”
Kinh Sở tuy chấn kinh phẫn nộ, thấy Kim Ngũ Lượng trừng đến vành mắt cũng sắp nứt ra, hiển nhiên là muốn động thủ, liền lách người, đã chắn trước mặt Kim Ngũ Lượng, ôm quyền lạnh lùng nói: “Tô cung chủ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì chỉ giáo?”
Đã mang giọng điệu khách sáo mà địch ý đúng tình hợp cảnh.
Tô Tiểu Khuyết quan sát Kinh Sở từ đầu đến chân, thấy hắn nhất cử nhất động đều toát lên phong phạm trầm ổn đứng đầu một bang, thân pháp cước bộ thập phần linh hoạt tiêu sái, có lẽ võ công cũng có tiến cảnh, không khỏi thở dài: “Kinh đại ca hiện tại xuất chúng như vậy, Lộ đại thúc dưới hoàng tuyền nếu biết được, nhất định rất vui mừng.”
Kinh Sở nhàn nhạt mỉa mai: “Sao xuất chúng bằng Tô cung chủ? Lộ bang chủ nếu biết được, e rằng cũng không dám tin.”
Tô Tiểu Khuyết thấy nhãn thần hắn tràn ngập cảnh giác cùng chán ghét, trong lòng nguội lạnh, cũng không nhiều lời, xoay người vén màn xe, dìu một người đi ra, nói: “Hôm nay ta đến quý bang, chỉ để bái tế Lộ đại thúc, chuyện ba năm trước, hôm nay nên chấm dứt.”
Người nọ một thân bạch y, hai bên tóc mai bạc trắng, vừa ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng như đao sắc rời vỏ như sét giữa trời quang, Kim Ngũ Lượng nhịn không được kinh hô: “Tạ Thiên Bích!”
Trong thanh âm ẩn ẩn sợ hãi, ba chữ Tạ Thiên Bích, với Cái Bang mà nói, là một tồn tại đáng sợ không thua gì tử thần ác ma.
Cố Lục Chỉ tiến lên một bước, đã rút đao ra.
Kinh Sở sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Ngươi dẫn ma đầu kia đến đây, là có ý gì?”
Hắn thừa biết Tạ Thiên Bích võ công cao, trước mắt lại thêm một Tô Tiểu Khuyết không rõ địch bạn, lập tức cắn răng phát thệ, hôm nay nhất định phải liều chết bảo vệ các vị huynh đệ Cái Bang, nhất thời nổi lên ý niệm đồng quy vu tận với ma đầu này, nháy mắt với một tên ăn mày bên cạnh, ăn mày kia hiểu ngay, từ từ thoái lui vài bước, đoạn nhanh như chớp bỏ chạy.
Tô Tiểu Khuyết thấy thế, vội phân giải hiểu lầm: “Kinh đại ca, lần này chúng ta chỉ có hai người.”
Tạ Thiên Bích đột nhiên cười khẽ ho một tiếng thấp giọng nói: “Chưa hẳn…”
Quãng đường này không quá ngàn dặm, hai người lại đi cả tháng trời.
Một tháng qua, Tạ Thiên Bích ỷ mình bị thương lại sắp chết nên ra sức khi dễ người, lôi kéo Tô Tiểu Khuyết, hễ gặp thắng cảnh tức khắc dừng lại, nghỉ ngơi vài ngày du sơn ngoạn thủy, cho dù không có sơn thanh thủy tú, cũng dưới đêm trăng sáng vắng sao, trên núi hoang đồi trọc giả trang tài tử, ngâm phong thưởng nguyệt chưa đủ, cũng không biết học từ đâu ra chút thủ đoạn tán tỉnh, bứt một nhánh cỏ đuôi chồn đón tia nắng đầu tiên của bình minh, thâm tình nồng đượm hát từng khúc từng khúc tình ca Tái Bắc tặng Tô Tiểu Khuyết.
Thanh âm Tạ Thiên Bích lúc nói chuyện cực kỳ dễ nghe, như thượng cổ thần binh giao kích, vừa hùng hậu lại thanh lãng, nhưng vừa hát tình ca, lại là người ngại chó chán khiến ai nghe cũng phải sục sôi, cung thương giác chủy vũ, trong ngũ âm thiếu hết hai đôi, nghe rồi chỉ hận không thể cắt phăng lỗ tai luôn cho khỏe.
Ban đêm đi ngủ, ôm Tô Tiểu Khuyết như ôm lư đồng tháng mười hai, không nguyện có một tia buông lỏng.
Tô Tiểu Khuyết chịu đựng đến nghẹt thở, quả thực hoài nghi Tạ Thiên Bích này phải chăng bị ma nhập, nhưng cho dù không thể nhẫn nhịn được nữa, ngẫm lại hắn là người sắp chết, chỉ đành thở dài một hơi, tiếp tục chịu đựng.
Thật hận mình không biết mắt bị tật gì, cư nhiên đi thích một gia hỏa thế này, Tạ Thiên Bích ngoại trừ biết giết người ra, toàn thân trên dưới không có nửa điểm sở trường, đồ ăn hắn làm cả heo cũng chê, cầm kỳ thư họa không mặt nào am hiểu, đến hát cũng khó nghe như vậy!
Trong lòng ngày một phiền não, người này không chỗ nào có giá trị, nhưng càng ở chung, thì càng quyến luyến hắn.
Hễ có gió thổi cỏ lay, liền mừng thầm đệ tử Xích Tôn Phong rốt cuộc cũng tới, nhưng lần nào cũng thất vọng, mắt thấy ngày càng gần Lâm Châu, mắt thấy Tạ Thiên Bích sắp bước vào chỗ chết, người của Xích Tôn Phong vẫn không chút bóng dáng, đúng là ăn hết cỏ rồi không biết xới đất, trong lòng không khỏi thầm mắng bọn họ toàn là ham sống sợ chết vô lương tâm.
Thành thử suốt dọc đường luôn uất nghẹn bức bối, lúc này nghe Tạ Thiên Bích buông một câu không đầu không đuôi, cắn răng nói: “Kinh đại ca, mở hình đường đi! Tạ Thiên Bích đã bị ta chế trụ yếu huyệt.”
Nghĩ nghĩ, cuối cùng ôm chút hy vọng may mắn: “Đem hắn tam đao lục đỗng cũng được, phế bỏ võ công cũng được, tùy Kinh đại ca xử trí.”
Kinh Sở sửng sốt, nhưng chưa dám tin: “Thật sao?”
Tỉ mỉ quan sát Tạ Thiên Bích, thấy hắn đích thực có vẻ tiều tụy cước bộ hư nhược, trong lòng vui mừng, lại nghi ngờ nói: “Ngươi ngàn dặm xa xôi đưa ma đầu này tới đây, chẳng lẽ là muốn mượn đao Cái Bang giết người thay Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được hơi lui về sau một bước nhỏ, tay giấu trong tay áo hoa văn tinh mỹ phức tạp, Tạ Thiên Bích mâu quang chớp động, nhích lại gần hắn hơn, ở trong tay áo nắm tay hắn, quả nhiên lòng bàn tay một trận băng lãnh, lập tức thản nhiên nói: “Cái Bang dù gì cũng là chính đạo đệ nhất bang năm xưa, tuy hiện tại thế lực tổn hại, nhưng Kinh bang chủ thân là người đứng đầu một bang, địa vị vẫn được tôn sùng, nghe nói còn là tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại hèn nhát ngại phiền như thế, làm sao có thể phục hưng Cái Bang?”
Kinh Sở thoáng nhíu mày, trong lòng tức giận, cũng may hắn còn trẻ đã có thể tiếp nhận chức bang chủ Cái Bang, hàm dưỡng trí tuệ tự nhiên bất phàm, nên không gay gắt đáp lại, chỉ lẳng lặng nghe.
Tạ Thiên Bích bàn tay rất ấm, nắm chặt tay Tô Tiểu Khuyết, chỉ trong chốc lát, liền cảm giác bàn tay lạnh ngắt của Tô Tiểu Khuyết đã ấm lên, thấy Kinh Sở cau mày trầm mặc, không khỏi cười nói: “Tô Tiểu Khuyết cảm niệm ân thu dưỡng dạy dỗ lúc nhỏ của Lộ Ất, ba năm trước không màng sinh tử, tự chui đầu vào lưới mặc các ngươi hành hạ, lẽ nào Kinh bang chủ cho rằng, với thực lực của Cái Bang, có thể lên đến Xích Tôn Phong đòi người? Hiện tại hắn còn đích thân đưa chủ mưu là ta tới đây, cũng là đạo lý bình thường. Lẽ nào năm đó các ngươi dám phế tay chân Tô Tiểu Khuyết, nhưng hôm nay lại không có gan giết Tạ Thiên Bích ta?”
Giang hồ hảo hán, đều có tâm huyết, Cái Bang lại là bang phái tập hợp từ tầng lớp thấp nhất phố thị mà thành, càng tâm huyết dạt dào đến sung mãn, bị Tạ Thiên Bích một phen khiêu khích, cho dù thật sự là Thất Tinh Hồ mượn đao, cũng khó tránh xung động muốn rút đao.
Bang chúng Cái Bang đang phẫn uất sục sôi, tên ăn mày đi thám thính tin tức kia đúng lúc trở về, nói nhỏ bên tai Kinh Sở: “Trong vùng phụ cận đích thực không có ai khả nghi.”
Kinh Sở nghe xong, liền yên tâm, xoay người mỉm cười với Tô Tiểu Khuyết, nụ cười tuy có chút nỗ lực thân thiện giao hảo, nhưng vẫn không giấu được phòng bị xa cách ẩn trong đó.
Hình đường mở rất nhanh, ngay đêm đó lập tại từ đường Trương gia bị bỏ hoang ở ngoại thành, thắp mấy chục ngọn đuốc gỗ tùng cháy bập bùng, trên hình đài chỉnh chỉnh tề tề đặt sáu thanh đoản đao sừng trâu, sáu thanh trường đao đuôi chuột, còn có những vật khác như câu đao, xích sắt.
Tạ Thiên Bích trong chật vật vẫn ung dung, mỏng môi hơi cong, tự tiếu phi tiếu, chỉ lo nhìn Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết vẫn một mực không rời Tạ Thiên Bích, đám người Cái Bang trong lòng tràn ngập khát vọng đem ma đầu kia xích sắt quấn thân, quyền đấm cước đá cho hả giận trước, nhưng đều có chút không muốn cũng không dám tiếp cận Tô Tiểu Khuyết, mà Tô Tiểu Khuyết đứng bên cạnh Tạ Thiên Bích, lại có ý thái bảo vệ kỳ lạ.
Vì vậy hình đường tuy âm trầm đáng sợ, Tạ Thiên Bích một thân bạch y vẫn sạch sẽ như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, tóc đen buộc sau đầu, tóc bạc hai bên thái dương càng nổi bật giữa bạch y, mang theo vài phần yêu nhiên siêu quần cùng khoái ý tang thương từ trong đao phong huyết ảnh.
Tô Tiểu Khuyết một thân y sam đỏ thẫm đứng dưới ánh lửa, dung sắc như ngọc có chút khí tượng yêu dị lạnh lùng, Kinh Sở một bên nhìn, bất giác hoang mang, nháy mắt với Kim Ngũ Lượng, Kim Ngũ Lượng hiểu ý, tiến lên phía trước nói: “Ngươi…ngươi hảo tâm dẫn kẻ thù tới, Cái Bang cảm kích ân tình này, nhưng ngươi còn ở đây làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết im lặng một lát, mới nói: “Các vị định xử hắn thế nào?”
Câu hỏi này không chỉ đáng ngạc nhiên, mà còn buồn cười. Sói sa vào lưới, còn có thể xử thế nào? Thế nhưng Tô Tiểu Khuyết thần tình phi thường nghiêm túc, nghiêm túc đến gần như có chút hung ác.
Kinh Sở không hỗ đứng đầu một bang, có thể nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Xích Tôn Phong cùng Cái Bang nợ máu không đội trời chung, tính mạng Lộ bang chủ, cánh tay phải Cố đại thúc, cùng sinh mệnh của hàng trăm đệ tử Cái Bang, đã đặt chân vào đây, ngươi nghĩ chúng ta nên xử hắn thế nào?”
Tô Tiểu Khuyết thẫn thờ nửa ngày, nhẹ giọng nói: “Nếu các vị muốn giết hắn, ta ở lại nhặt xác cho hắn, nếu… nếu có thể thủ hạ lưu tình, phế võ công hắn hoặc cắt gân mạch hắn, ta ở lại mang hắn về trị thương.”
Một tháng qua, Tạ Thiên Bích ỷ mình bị thương lại sắp chết nên ra sức khi dễ người, lôi kéo Tô Tiểu Khuyết, hễ gặp thắng cảnh tức khắc dừng lại, nghỉ ngơi vài ngày du sơn ngoạn thủy, cho dù không có sơn thanh thủy tú, cũng dưới đêm trăng sáng vắng sao, trên núi hoang đồi trọc giả trang tài tử…
——-
Hôm sau khi xuất phát, mọi việc ở Thất Tinh Hồ đã được an bài thỏa đáng, Tô Tiểu Khuyết đắn đo một hồi, cố ý căn dặn Sùng Quang: “Bách Sanh bị giam trong thủy lao ở hắc thủy hồ, mười ngày sau thả hắn ra, chăm sóc hắn đàng hoàng, đợi ta trở về rồi xử trí.”
Sùng Quang gật đầu đáp ứng, lại ngập ngừng hỏi: “Bách Sanh… hắn đã làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cũng không có gì, chẳng qua chỉ muốn giết ta thôi.”
Sùng Quang khẽ a một tiếng, cả giận nói: “Hắn cư nhiên dám! Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Tô Tiểu Khuyết quan sát thần sắc, thấy hắn không có dị trạng, cũng yên tâm, mỉm cười nói: “Đương nhiên không sao.”
Dứt lời vươn tay xoa đầu hắn: “Ta sẽ về nhanh thôi, ngươi cố gắng xử lý sự vụ.”
Nhìn hắn ngước mặt lên, biểu tình vừa hồn nhiên vừa vũ mị, như một đóa Chi túy hoa yêu dị mà yếu đuối, không khỏi sinh lòng thương tiếc, ôn nhu nói: “Mang về một cặp tượng đất cho ngươi, có chịu không?”
Sùng Quang kinh hỉ giao hòa, đôi mắt mèo như được thắp sáng, lấp lánh đến loá mắt, ngay cả Hoàng Ngâm Xung ở một bên cũng phải đem mục quang như mật đường dính chặt trên người Tô Tiểu Khuyết tạm dời một lát, chuyển sang nhìn Sùng Quang, thần tình tràn ngập kinh diễm.
Sùng Quang hơi cúi đầu lắc lư, níu lấy tay áo Tô Tiểu Khuyết, ngọt giọng nói: “Phải do chính tay ngươi nặn mới chịu.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu: “Được!”
Tổng đà Cái Bang ở Lâm Châu được lập tại một tứ hợp viện (sân ở giữa, bốn phía là các dãy nhà) tầm thường có phần mục nát.
Chiều thu đẹp trời, Cố Lục Chỉ đang ở trong viện dạy một tiểu ăn mày luyện Đồ Cẩu đao pháp.
Tiểu ăn mày khoảng mười tuổi, đôi mắt to đen láy, khuôn mặt tròn trịa bẩn như mặt mèo, nhưng thập phần thông minh, xắn cao tay áo, bàn tay sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng được cắt ngắn chỉnh tề, ngón tay cực dài, thoạt nhìn vô cùng linh hoạt, đang nắm một thanh đoản đao chừng một thước.
Cố Lục Chỉ ba năm trước bị phục kích ở Yên Hà sơn, mất cánh tay phải, cũng may sau đó dùng dược thích hợp, lại dốc lòng khổ luyện, một thân võ công cũng không bị hoang phế, chỉ là chuyển sang cầm đao bằng tay trái, Đồ Cẩu đao pháp của hắn được mài luyện từ mỗi lần trượng nghĩa diệt gian, một khi thi triển, rất có khí phách anh dũng khẳng khái bi tráng.
Lúc này đang khổ tâm dạy dỗ tiểu ăn mày kia, học Đồ Cẩu đao pháp.
Đáng tiếc tiểu ăn mày nhìn có vẻ thông minh, nhưng hiển nhiên không phải sinh ra để luyện bộ đao pháp này, Cố Lục Chỉ ba lần bốn lượt thúc giục, mới lười biếng rút đao vào tư thế, đáng lý đứng tấn hắn lại bán ngồi xổm, đáng lý cánh tay nên thẳng hắn lại cong, mũi đao nên nâng ngang ngực hắn lại chỉ xuống bụng, mỗi một chỗ đều không nhiều không ít bớt đi ba phần khí lực.
Cố Lục Chỉ nhìn tư thế hắn vốn đã tức giận, lại thấy lưỡi đao trong tay hắn dính bùn đục mờ, càng thêm phẫn nộ không chỗ chứa, phình bụng lên, có vài phần giống cá nóc: “Tiểu Mã Nhi! Ngươi làm gì mà thanh đao lại bẩn như vậy? Người luyện võ, ngay cả binh khí của mình cũng bẩn như bị đem đi móc mắt chó, thì còn tiền đồ gì nữa?”
Tiểu Mã Nhi thừa biết Cố Lục Chỉ bản tính dễ dãi, liền nhoẻn miệng hắc hắc cười ngây ngô: “Cố đại thúc, Cái Bang chúng ta vừa có Đả Cẩu bổng vừa có Đồ Cẩu đao thì thôi đi, còn muốn dùng đao móc mắt chó, con chó nó đắc tội với ai a?”
Cố Lục Chỉ lâm vào chán nản, bực tức nói: “Ngươi không lo luyện võ, chỉ biết miệng lưỡi ba hoa, sau này nhất định giống như Tô…” Định nói Tô Tiểu Khuyết, trong lòng đau xót, nói không nên lời, ảm đạm thở dài: “Cố đại thúc già rồi, mấy năm qua Cái Bang nhân tài điêu linh, sau khi ta chết, chức Truyền công trưởng lão này cũng không biết ai có thể tiếp quản… Nhân lúc còn chưa phế, muốn truyền lại Đồ Cẩu đao pháp cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích…”
Lắc đầu, không nói gì thêm nữa.
Tiểu Mã Nhi tuy bướng bỉnh, nhưng tâm địa không xấu, nhìn mái tóc bạc lưa thưa của Cố Lục Chỉ, mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc (= =|||), trong lòng cực kỳ không đành, ngoan ngoãn nói: “Cố đại thúc, người đừng giận, ta hảo hảo luyện là được rồi.”
Nói xong ưỡn ngực hóp bụng, quả thật bày ra một tư thế khá chuẩn.
Cố Lục Chỉ nhịn cười, đôi mắt ti hí không giấu được vẻ tinh quái của lão hồ ly.
Đang hài lòng nhìn hắn, ngoài cửa đột nhiên ập vào một gã ăn mày không lớn không nhỏ, thân pháp vô cùng linh hoạt, hối hả chạy về hướng trong phòng, Cố Lục Chỉ một phen ngăn lại, quở trách: “Lửa bén mông sao? Đúng là không có quy củ, chuyện gì lại gấp đến vậy?”
Gã ăn mày kia thấp giọng nói: “Thiếu bang chủ… Tô thiếu bang chủ trước kia, vừa đến!”
Cố Lục Chỉ sửng sốt, vừa mừng vừa lo: “Thật sao? Hắn… tiểu tử này sao lại trở về rồi?”
Nói xong túm lấy tên ăn mày kia lôi thẳng vào trong nhà.
Kinh Sở đang uống rượu hàn huyên với Kim Ngũ Lượng, thấy hắn vội vã tiến vào, nhất thời cười nói: “Tiểu Mã Nhi kỳ thực là một tiểu hầu nhi (chơi chữ, ý là bé tên ngựa nhưng bé lí lắc như khỉ ^^) không dễ dạy đúng không?”
Cố Lục Chỉ không rảnh đùa theo, chỉ nói: “Tiểu Khuyết đã trở lại.”
Trên mặt Kinh Sở lộ vẻ kinh hỉ.
Kim Ngũ Lượng bất ngờ một lát, lại hỏi: “Hắn quay về làm gì?”
Tên ăn mày kia vội trả lời: “Ta cũng không biết a! Ta đang ngồi gác cửa bắt rận ăn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa cực to cực đẹp chạy tới, một người vén màn xe mỉm cười với ta, nói hắn chính là Tô Tiểu Khuyết, ta hoảng sợ, nhìn nửa ngày, cảm thấy đúng là có hơi giống… Hắn nói hắn muốn gặp bang chủ, có chuyện quan trọng.”
Kinh Sở đứng lên, nói: “Nếu Tiểu Khuyết trở về, tức là chuyện tốt, chúng ta mau ra đón hắn.”
Kim Ngũ Lượng nhíu mày, nhưng không nói gì, đi theo tới cửa viện.
Dưới dương quang minh lệ của trời thu, quả thật đình một cỗ xe ngựa khung bạc đỉnh xanh thành lục, một người trẻ
tuổi toàn thân cẩm bào đỏ thẫm đang khoanh tay đứng một bên.
Vừa nhìn thấy người này, Kinh Sở hô hấp ngưng trệ, nhất thời cảm thấy huyết dịch cả người lưu động sục sôi.
Loại cảm giác đó, so với lúc được thấy lan nhân ca tuyệt sắc giang hồ, càng kinh tâm động phách gấp trăm lần. Không liên quan đến tình ý tâm cảnh, chỉ đơn thuần là cảm xúc sai khiến khi được chiêm ngưỡng phong tư dung sắc bậc này.
Cố Lục Chỉ vừa nhìn chỉ cảm thấy trong lòng rùng mình, người trước mắt cùng Tô Tiểu Khuyết hay bông đùa năm xưa thật sự vô pháp gộp chung lại. Người trẻ tuổi kia đã tươi cười chào hỏi: “Kinh đại ca, Cố đại thúc, Kim đại thúc, đã lâu không gặp.”
Vừa nghe thanh âm này, Kinh Sở liền khôi phục tinh thần, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Khuyết, ba năm qua ngươi sống có tốt không? Làm sao tìm được được nơi này?”
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Ám hiệu liên lạc của Cái Bang tuy có chút thay đổi so với mấy năm trước, nhưng không qua mắt được ta, đích thực rất dễ tìm.”
Tiểu Mã Nhi đứng một bên nhìn nửa ngày, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Là ngươi! Năm đó đền ta kẹo hồ lô! Vị đại gia còn đẹp hơn yêu tinh kia đâu? Đang ngồi trong xe sao?”
Tô Tiểu Khuyết đảo mắt nhìn lại, chỉ cười không đáp.
Kim Ngũ Lượng không hề nhiệt tình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc đề phòng, thăm dò hỏi: “Tiểu Khuyết, ngươi hiện giờ ở Đường gia?”
Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?0.6M viewsEntertainment
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười: “Không phải, ta ở Thất Tinh Hồ.”
Cố Lục Chỉ cả kinh thất sắc, không dám tin vào tai mình: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Tô Tiểu Khuyết chăm chú nhìn Cố Lục Chỉ, quan tâm hỏi: “Cố đại thúc, ta thật sự có lỗi với thúc, hại thúc mất cánh tay… Mấy năm qua vết thương cũ mỗi khi trời lạnh mưa to còn đau nhức không?”
Cố Lục Chỉ vô thức vuốt lên chỗ cánh tay bị đứt: “Phương thuốc ngươi đưa rất hữu hiệu, không còn đau nữa.”
Tô Tiểu Khuyết mặt giãn ra nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Kim Ngũ Lượng ngồi trên ghế Chấp pháp trưởng lão bấy lâu, chướng mắt nhất chính là người của tà phái ma giáo, lúc này chỉ cảm thấy Tô Tiểu Khuyết một thân tà khí mặt đầy yêu sắc, lập tức lớn tiếng quát: “Ngươi cư nhiên đến Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết dùng đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng hắn, không hổ thẹn bất an, cũng không kiêu căng đắc ý, chỉ gật đầu nói: “Ta chính là cung chủ đương nhiệm của Thất Tinh Hồ.”
Kinh Sở tuy chấn kinh phẫn nộ, thấy Kim Ngũ Lượng trừng đến vành mắt cũng sắp nứt ra, hiển nhiên là muốn động thủ, liền lách người, đã chắn trước mặt Kim Ngũ Lượng, ôm quyền lạnh lùng nói: “Tô cung chủ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì chỉ giáo?”
Đã mang giọng điệu khách sáo mà địch ý đúng tình hợp cảnh.
Tô Tiểu Khuyết quan sát Kinh Sở từ đầu đến chân, thấy hắn nhất cử nhất động đều toát lên phong phạm trầm ổn đứng đầu một bang, thân pháp cước bộ thập phần linh hoạt tiêu sái, có lẽ võ công cũng có tiến cảnh, không khỏi thở dài: “Kinh đại ca hiện tại xuất chúng như vậy, Lộ đại thúc dưới hoàng tuyền nếu biết được, nhất định rất vui mừng.”
Kinh Sở nhàn nhạt mỉa mai: “Sao xuất chúng bằng Tô cung chủ? Lộ bang chủ nếu biết được, e rằng cũng không dám tin.”
Tô Tiểu Khuyết thấy nhãn thần hắn tràn ngập cảnh giác cùng chán ghét, trong lòng nguội lạnh, cũng không nhiều lời, xoay người vén màn xe, dìu một người đi ra, nói: “Hôm nay ta đến quý bang, chỉ để bái tế Lộ đại thúc, chuyện ba năm trước, hôm nay nên chấm dứt.”
Người nọ một thân bạch y, hai bên tóc mai bạc trắng, vừa ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng như đao sắc rời vỏ như sét giữa trời quang, Kim Ngũ Lượng nhịn không được kinh hô: “Tạ Thiên Bích!”
Trong thanh âm ẩn ẩn sợ hãi, ba chữ Tạ Thiên Bích, với Cái Bang mà nói, là một tồn tại đáng sợ không thua gì tử thần ác ma.
Cố Lục Chỉ tiến lên một bước, đã rút đao ra.
Kinh Sở sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Ngươi dẫn ma đầu kia đến đây, là có ý gì?”
Hắn thừa biết Tạ Thiên Bích võ công cao, trước mắt lại thêm một Tô Tiểu Khuyết không rõ địch bạn, lập tức cắn răng phát thệ, hôm nay nhất định phải liều chết bảo vệ các vị huynh đệ Cái Bang, nhất thời nổi lên ý niệm đồng quy vu tận với ma đầu này, nháy mắt với một tên ăn mày bên cạnh, ăn mày kia hiểu ngay, từ từ thoái lui vài bước, đoạn nhanh như chớp bỏ chạy.
Tô Tiểu Khuyết thấy thế, vội phân giải hiểu lầm: “Kinh đại ca, lần này chúng ta chỉ có hai người.”
Tạ Thiên Bích đột nhiên cười khẽ ho một tiếng thấp giọng nói: “Chưa hẳn…”
Quãng đường này không quá ngàn dặm, hai người lại đi cả tháng trời.
Một tháng qua, Tạ Thiên Bích ỷ mình bị thương lại sắp chết nên ra sức khi dễ người, lôi kéo Tô Tiểu Khuyết, hễ gặp thắng cảnh tức khắc dừng lại, nghỉ ngơi vài ngày du sơn ngoạn thủy, cho dù không có sơn thanh thủy tú, cũng dưới đêm trăng sáng vắng sao, trên núi hoang đồi trọc giả trang tài tử, ngâm phong thưởng nguyệt chưa đủ, cũng không biết học từ đâu ra chút thủ đoạn tán tỉnh, bứt một nhánh cỏ đuôi chồn đón tia nắng đầu tiên của bình minh, thâm tình nồng đượm hát từng khúc từng khúc tình ca Tái Bắc tặng Tô Tiểu Khuyết.
Thanh âm Tạ Thiên Bích lúc nói chuyện cực kỳ dễ nghe, như thượng cổ thần binh giao kích, vừa hùng hậu lại thanh lãng, nhưng vừa hát tình ca, lại là người ngại chó chán khiến ai nghe cũng phải sục sôi, cung thương giác chủy vũ, trong ngũ âm thiếu hết hai đôi, nghe rồi chỉ hận không thể cắt phăng lỗ tai luôn cho khỏe.
Ban đêm đi ngủ, ôm Tô Tiểu Khuyết như ôm lư đồng tháng mười hai, không nguyện có một tia buông lỏng.
Tô Tiểu Khuyết chịu đựng đến nghẹt thở, quả thực hoài nghi Tạ Thiên Bích này phải chăng bị ma nhập, nhưng cho dù không thể nhẫn nhịn được nữa, ngẫm lại hắn là người sắp chết, chỉ đành thở dài một hơi, tiếp tục chịu đựng.
Thật hận mình không biết mắt bị tật gì, cư nhiên đi thích một gia hỏa thế này, Tạ Thiên Bích ngoại trừ biết giết người ra, toàn thân trên dưới không có nửa điểm sở trường, đồ ăn hắn làm cả heo cũng chê, cầm kỳ thư họa không mặt nào am hiểu, đến hát cũng khó nghe như vậy!
Trong lòng ngày một phiền não, người này không chỗ nào có giá trị, nhưng càng ở chung, thì càng quyến luyến hắn.
Hễ có gió thổi cỏ lay, liền mừng thầm đệ tử Xích Tôn Phong rốt cuộc cũng tới, nhưng lần nào cũng thất vọng, mắt thấy ngày càng gần Lâm Châu, mắt thấy Tạ Thiên Bích sắp bước vào chỗ chết, người của Xích Tôn Phong vẫn không chút bóng dáng, đúng là ăn hết cỏ rồi không biết xới đất, trong lòng không khỏi thầm mắng bọn họ toàn là ham sống sợ chết vô lương tâm.
Thành thử suốt dọc đường luôn uất nghẹn bức bối, lúc này nghe Tạ Thiên Bích buông một câu không đầu không đuôi, cắn răng nói: “Kinh đại ca, mở hình đường đi! Tạ Thiên Bích đã bị ta chế trụ yếu huyệt.”
Nghĩ nghĩ, cuối cùng ôm chút hy vọng may mắn: “Đem hắn tam đao lục đỗng cũng được, phế bỏ võ công cũng được, tùy Kinh đại ca xử trí.”
Kinh Sở sửng sốt, nhưng chưa dám tin: “Thật sao?”
Tỉ mỉ quan sát Tạ Thiên Bích, thấy hắn đích thực có vẻ tiều tụy cước bộ hư nhược, trong lòng vui mừng, lại nghi ngờ nói: “Ngươi ngàn dặm xa xôi đưa ma đầu này tới đây, chẳng lẽ là muốn mượn đao Cái Bang giết người thay Thất Tinh Hồ?”
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được hơi lui về sau một bước nhỏ, tay giấu trong tay áo hoa văn tinh mỹ phức tạp, Tạ Thiên Bích mâu quang chớp động, nhích lại gần hắn hơn, ở trong tay áo nắm tay hắn, quả nhiên lòng bàn tay một trận băng lãnh, lập tức thản nhiên nói: “Cái Bang dù gì cũng là chính đạo đệ nhất bang năm xưa, tuy hiện tại thế lực tổn hại, nhưng Kinh bang chủ thân là người đứng đầu một bang, địa vị vẫn được tôn sùng, nghe nói còn là tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại hèn nhát ngại phiền như thế, làm sao có thể phục hưng Cái Bang?”
Kinh Sở thoáng nhíu mày, trong lòng tức giận, cũng may hắn còn trẻ đã có thể tiếp nhận chức bang chủ Cái Bang, hàm dưỡng trí tuệ tự nhiên bất phàm, nên không gay gắt đáp lại, chỉ lẳng lặng nghe.
Tạ Thiên Bích bàn tay rất ấm, nắm chặt tay Tô Tiểu Khuyết, chỉ trong chốc lát, liền cảm giác bàn tay lạnh ngắt của Tô Tiểu Khuyết đã ấm lên, thấy Kinh Sở cau mày trầm mặc, không khỏi cười nói: “Tô Tiểu Khuyết cảm niệm ân thu dưỡng dạy dỗ lúc nhỏ của Lộ Ất, ba năm trước không màng sinh tử, tự chui đầu vào lưới mặc các ngươi hành hạ, lẽ nào Kinh bang chủ cho rằng, với thực lực của Cái Bang, có thể lên đến Xích Tôn Phong đòi người? Hiện tại hắn còn đích thân đưa chủ mưu là ta tới đây, cũng là đạo lý bình thường. Lẽ nào năm đó các ngươi dám phế tay chân Tô Tiểu Khuyết, nhưng hôm nay lại không có gan giết Tạ Thiên Bích ta?”
Giang hồ hảo hán, đều có tâm huyết, Cái Bang lại là bang phái tập hợp từ tầng lớp thấp nhất phố thị mà thành, càng tâm huyết dạt dào đến sung mãn, bị Tạ Thiên Bích một phen khiêu khích, cho dù thật sự là Thất Tinh Hồ mượn đao, cũng khó tránh xung động muốn rút đao.
Bang chúng Cái Bang đang phẫn uất sục sôi, tên ăn mày đi thám thính tin tức kia đúng lúc trở về, nói nhỏ bên tai Kinh Sở: “Trong vùng phụ cận đích thực không có ai khả nghi.”
Kinh Sở nghe xong, liền yên tâm, xoay người mỉm cười với Tô Tiểu Khuyết, nụ cười tuy có chút nỗ lực thân thiện giao hảo, nhưng vẫn không giấu được phòng bị xa cách ẩn trong đó.
Hình đường mở rất nhanh, ngay đêm đó lập tại từ đường Trương gia bị bỏ hoang ở ngoại thành, thắp mấy chục ngọn đuốc gỗ tùng cháy bập bùng, trên hình đài chỉnh chỉnh tề tề đặt sáu thanh đoản đao sừng trâu, sáu thanh trường đao đuôi chuột, còn có những vật khác như câu đao, xích sắt.
Tạ Thiên Bích trong chật vật vẫn ung dung, mỏng môi hơi cong, tự tiếu phi tiếu, chỉ lo nhìn Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết vẫn một mực không rời Tạ Thiên Bích, đám người Cái Bang trong lòng tràn ngập khát vọng đem ma đầu kia xích sắt quấn thân, quyền đấm cước đá cho hả giận trước, nhưng đều có chút không muốn cũng không dám tiếp cận Tô Tiểu Khuyết, mà Tô Tiểu Khuyết đứng bên cạnh Tạ Thiên Bích, lại có ý thái bảo vệ kỳ lạ.
Vì vậy hình đường tuy âm trầm đáng sợ, Tạ Thiên Bích một thân bạch y vẫn sạch sẽ như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, tóc đen buộc sau đầu, tóc bạc hai bên thái dương càng nổi bật giữa bạch y, mang theo vài phần yêu nhiên siêu quần cùng khoái ý tang thương từ trong đao phong huyết ảnh.
Tô Tiểu Khuyết một thân y sam đỏ thẫm đứng dưới ánh lửa, dung sắc như ngọc có chút khí tượng yêu dị lạnh lùng, Kinh Sở một bên nhìn, bất giác hoang mang, nháy mắt với Kim Ngũ Lượng, Kim Ngũ Lượng hiểu ý, tiến lên phía trước nói: “Ngươi…ngươi hảo tâm dẫn kẻ thù tới, Cái Bang cảm kích ân tình này, nhưng ngươi còn ở đây làm gì?”
Tô Tiểu Khuyết im lặng một lát, mới nói: “Các vị định xử hắn thế nào?”
Câu hỏi này không chỉ đáng ngạc nhiên, mà còn buồn cười. Sói sa vào lưới, còn có thể xử thế nào? Thế nhưng Tô Tiểu Khuyết thần tình phi thường nghiêm túc, nghiêm túc đến gần như có chút hung ác.
Kinh Sở không hỗ đứng đầu một bang, có thể nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Xích Tôn Phong cùng Cái Bang nợ máu không đội trời chung, tính mạng Lộ bang chủ, cánh tay phải Cố đại thúc, cùng sinh mệnh của hàng trăm đệ tử Cái Bang, đã đặt chân vào đây, ngươi nghĩ chúng ta nên xử hắn thế nào?”
Tô Tiểu Khuyết thẫn thờ nửa ngày, nhẹ giọng nói: “Nếu các vị muốn giết hắn, ta ở lại nhặt xác cho hắn, nếu… nếu có thể thủ hạ lưu tình, phế võ công hắn hoặc cắt gân mạch hắn, ta ở lại mang hắn về trị thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất