Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 2: Nỗ lực tẩy trắng
Tuy không biết nội dung tiểu thuyết sai ở đâu, nhưng thời điểm Giang Đình Viễn trở lại Diệp Chu đã làm xong công tác đối mặt.
Diệp Chu không ngờ sau khi trở lại biệt thự, Giang Đình Viễn không tìm cậu gây sự thậm chí một ánh mắt cũng lười cho cậu, trực tiếp vào thư phòng lầu hai rồi đóng cửa lại.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới, Diệp Chu bị đông cứng đến nỗi run lập cập.
Ánh mắt liếc nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, Diệp Chu giả vờ giả vịt nhỏ giọng nói: "Viễn ca? Hiện tại không còn chuyện nữa, tôi liền về phòng đi nghỉ trước a?"
Giang Đình Viễn ở thư phòng lầu hai đương nhiên không nghe Diệp Chu nói gì.
Diệp Chu không được đáp lại mà trong lòng vui vẻ, dựa vào ký ức của nguyên thân mà tìm được căn phòng, đắc ý tắm nước nóng rồi tự cho mình cái an ủi.
Sau hai mươi phút, Diệp Chu một bên dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp một bên đi về hướng bồn rửa tay.
Thanh niên trong gương nhìn qua khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú kiểu đáng yêu, nhìn qua dễ làm người sinh ra hảo cảm.
Diệp Chu kéo khóe miệng, thanh niên trong gương cũng kéo khóe miệng, Diệp Chu nhướng mày, thanh niên trong gương cũng đồng bộ làm theo.
Đem tầm mắt từ gương thu hồi, Diệp Chu thấp giọng cảm thán: "Thật sự xuyên a..."
Làm khô tóc tai xong, Diệp Chu lấy một cái áo tắm màu lam đậm từ tủ quần áo của nguyên thân, sau đó ngồi trên ghế tựa mở máy tính.
Suy nghĩ một chút liền nhập tên của nguyên thân.
Mọi chuyện khoan hẵng nói, thông tin liên quan tới nguyên thân rất tỉ mỉ, nói về nghề nghiệp, học viện tốt nghiệp, tác phẩm chủ yếu và các giải thưởng thu được đều có.
Diệp Chu cũng là một đạo diễn, muốn biết trình độ cao thấp của chỉ cần tìm hiểu về tác phẩm và cách quay của người đó.
Thời gian nguyên thân vào giới chưa lâu nên chưa có nhiều tác phẩm, tổng cộng chỉ có ba bộ phim.
Diệp Chu chọn bộ phim vừa chiếu năm nay, bình tĩnh mà tỉ mỉ nghiên cứu.
Không tìm hiểu liền thấy không sao, tìm hiểu một chút, Diệp Chu liền hiểu rõ gọi nguyên thân là tân đạo diễn mà nói trắng ra nguyên thân chính là người có mã ngoài mà không làm được việc.
Mỗi đạo diễn đều có phong cách quay của mình, nhưng bên trong tác phẩm của nguyên thân, Diệp Chu thấy mỗi bộ phim đều có phong cách quay khác nhau.
Đối với những người hiểu biết về phim truyền hình thì điều này không có khả năng.
Tình huống như này của nguyên thân không cần Diệp Chu điều tra cũng đoán được tám chín phần mười.
Lấy một ví dụ đơn giản, theo cái đà mảng phim truyền hình ngày càng phát triển thì càng ngày càng nhiều minh tinh tự đổi sang làm đạo diễn, chẳng lẽ cánh cửa muốn làm đạo diễn thấp đến vậy ư?
Đương nhiên là không phải.
Phải biết, một đoàn phim có một đạo diễn thì còn có rất nhiều phó đạo diễn.
Phó đạo diễn đối với đạo diễn chính là trợ thủ, nhưng đối với minh tinh không hiểu rõ thì phó đạo diễn lại là một đạo diễn chân chính.
Điều mấy minh tinh đó cần làm chỉ là ngồi giám sát mấy khí cụ và thẻ ra vào mà thôi, chuyện này cũng không cần mấy kỹ thuật.
Tình huống hiện tại của nguyên thân không sai biệt lắm chính là như vậy, nói dễ nghe là đạo diễn còn nói khó nghe chính là người ngu ngốc có cái danh thôi.
Đóng lại máy tính, Diệp Chu chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện đã hơn hai giờ sáng.
Vốn định tắt đèn đi ngủ bụng liền vang tiếng ùng ục, Diệp Chu bất đắc dĩ đi rửa mặt, thả nhẹ chân mở cửa, chuẩn bị đi vào nhà bếp xem xem có còn gì ăn không.
Diệp Chu rón ra rón rén mở tủ lạnh, phát hiện bên trong tủ lạnh trí năng xa hoa ngoại trừ mấy bình sữa bò thì không còn gì nữa.
Nhà bếp sạch sẽ như chưa từng sử dụng, giống như đây là bản mẫu nhà bếp chỉ cho người xem, nhà bếp sạch sẽ đến mức làm cho người ta giận sôi.
Cũng may, trong bếp vẫn còn nồi niêu xoong chảo và bát, như vậy còn được.
Diệp Chu đi vòng vòng trong nhà bếp rốt cuộc phát hiện dưới tủ bát còn một bao lá phiến mạch.
Muốn biết Diệp Chu ngoài điện ảnh ra thì có cái gì tốt, đó chính là biết nấu ăn, tuy rằng lúc bình thường nhìn cậu thô, nhưng đối với đồ ăn lại hết sức xoi mói, bởi vậy liền luyện ra một tay trù nghệ.
Bất quá vì nguyên liệu có hạn, Diệp Chu chỉ có thể ủy khuất chính mình mà chuẩn bị nấu một nồi cháo sữa bò yến mạch.
Không cần kỹ thuật gì nhiều nhưng vẫn có dinh dưỡng nhất định, Diệp Chu một bên an ủi bản thân một bên nấu cháo.
Cùng lúc đó, trong thư phòng.Giang Đình Viễn khép lại phần văn kiện đã ký, xoa xoa huyệt thái dương có chút căng đau.
Dư quang nhìn qua thời gian trên đồng hồ, không để ý mà cầm phần văn kiện tiếp theo, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một trận âm thanh 'lạch cà lạch cạch', trong đó còn ngửi thấy mồi mùi hương như có như không. Tay Giang Đình Viễn cầm văn kiện hơi dừng lại, chần chờ một chút vẫn là đứng dậy mở cửa phòng ra.
Diệp Chu sợ đánh thức Giang Đình Viễn còn chưa biết, lúc này đại boss đang đứng ở lầu hai mà lẳng lặng nhìn câu.
Sau khi nấu cháo xong, Diệp Chu cũng không dám bật đèn, tự múc cho mình một chén rồi bắt đầu ăn.
Ăn ăn, đèn phòng khách đột nhiên sáng.
Diệp Chu vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Đình Viễn đang đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, Diệp Chu tay cầm bát run một cái, suýt nữa đem cháo còn ít trong bát làm rớt.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
"Híc, tôi làm ầm ĩ đến anh sao?" Diệp Chu mở miệng phá vỡ trầm mặc, trong thanh âm không tự chủ có mấy phần cẩn thận.
Giang Đình Viễn dựa tường, khẽ nhăn mày: "Cậu đang làm gì?"
"Tính ngủ nhưng có chút đói bụng,nên đi làm một chút đồ ăn khuya..." Sợ hắn không tin, Diệp Chu nâng bát trong tay chứng tỏ mình không nói dối.
Nghĩ đến vị kim chủ trước mặt sau này sẽ là kim chủ của câu, Diệp Chu bỗng nhiên nhanh trí, thập phần cẩn thận hỏi: "Mùi vị cũng không tệ lắm, Viễn ca anh có muốn nếm thử hay không?"
Giang Đình Viễn vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn ánh mắt của Diệp Chu tràn ngập mong đợi, ma xui quỷ khiến cư nhiên hắn không lập tức rời đi.
Diệp Chu đem cháo múc ra cho hắn một bát.
"Đây là cà phê nhưng tôi không tìm thấy đường, trước chờ tôi một chút." Diệp Chu vào phòng của nguyên thân rồi đặt mấy viên đường trắng vào tay Giang Đình Viễn.
Thẳng thắn mà nói, bữa ăn khuya đơn sơ như thế này đại boss Giang chưa từng ăn.
Kỳ quái chính là, dù đơn sơ nhưng hắn lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Trong lúc Giang Đình Viễn húp cháo, Diệp Chu cũng không nhàn rỗi, cậu cố gắng nghĩ lại khoảng thời gian làm việc gần đây của nguyên thân.
Trước mắt nguyên thân đang quay một bộ phim điện ảnh cũng được một khoảng thời gian.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết nội, nguyên thân đang tính ăn vụng liền bị Giang Đình Viễn bắt được, thẹn quá hóa giận liền chiến tranh lạnh với đại boss.
Nhưng mà nguyên thân đã quên mất thân phận hiện tại của mình, cũng quên luôn Giang Đình Viễn ngoại trừ là kim chủ của hắn còn là nhà đầu tư phim điện ảnh hắn đang quay. Chọc giận Giang Đình Viễn thì không bao giờ có kết quả tốt, đại boss dứt khoát mà rút một phần lớn tài chính.
Nguyên thân trợn tròn mắt.
Đột nhiên một phần lớn tài chính bị rút suýt dẫn đến bộ phim bị hủy giữa chừng, đoàn phim không thể không nghỉ mấy tháng.
Tuy rằng cuối cùng nguyên thân cũng tìm đủ đầy tư mà miễn cưỡng quay bô phim, nhưng chất lượng bộ phim lại hết sức đáng lo.
Nguyên thân vốn định dùng bộ phim này để chứng minh với Giang Đình Viễn, dù không có đầu tư của hắn, cậu ta vẫn có thể dựa vào năng lực của mình để cho ra một tác phẩm ưu tú.
Không biết nguyên thân làm như nào mà tự đánh giá cao năng lực chính mình.
Sau khi bộ phim này được chiếu, phòng bán vé không những thấp còn bị bầu là bộ phim tệ nhất của năm, từ đạo diễn đến diễn viên đều bị cư dân mắng té tát.
Nguyên thân vất vả mà có được danh tiếng chỉ vì bộ phim này mà tất cả thành chuyện cười.
Cuối cùng vẫn là Giang Đình Viễn đi ra dọn dẹp mớ hỗn loạn cứu nguyên thân, bằng không sợ là nguyên thân không thể lăn lộn trong giới nữa.
Nghĩ tới nội dung tiểu thuyết, Diệp Chu nghĩ mà ước ao đến đỏ cả mắt.
Đây rốt cuộc là cái kiểu kim chỉ thần tiên gì a!
Nhìn Giang Đình Viễn trước mặt tao nhã dùng cơm, Diệp Chu bỏ ra mấy phút để làm cho bản thân cái tư tưởng, chậm rãi nói: "Viễn ca, có chuyện tôi nhất định phải nói xin lỗi với anh."
Tay cầm thìa của Giang Đình Viễn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chu.
Để chân thành hơn Diệp Chu liền dùng sức xoa xoa con mắt của chính mình một ít.
"Chuyện ngày hôm nay, là tôi nói dối." Diệp Chu cúi đầu, âm thanh hơi khô khốc, "Kỳ thực, tôi đã sớm biết đứa bé kia yêu thích tôi."
"Trước cậu ta đã ám chỉ qua rất nhiều lần nên tôi đã biết tâm tư của cậu ta từ lâu."
Diệp Chu cười cười, trong nụ cười có chút đắng chát.
"Nhưng tôi không từ chối." Nói tới chỗ này, thanh âm Diệp Chu dừng một chút, "Tôi biết làm như vậy là không đúng, có thể tôi chỉ là... Muốn thử một chút."
Diệp Chu ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có thủy quang: "Tôi chính là muốn thử nếu làm như vậy anh có thể để ý tôi nhiều hơn không."
"Anh biết không, Viễn ca, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Sâm tôi phảng phất thấy bản thân khi lần đầu gặp anh."
Lúc nói những lời này, mắt Diệp Chu đều đỏ.
Hắn dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ tới nay để mà diễn, so với tuyển người mẫu hay diễn viên còn nghiêm túc hơn.
"Sau khi chúng ta ở chung, anh đối với tôi rất tốt, làm trái tim của tôi chưa bao giờ được một khắc yên ổn."
Thanh âm Diệp Chu bởi vì kích động có chút run rẩy nhưng vẫn nỗ lực muốn duy trì bình tĩnh.
Cậu nhìn về phía Giang Đình Viễn, nói: "Đôi mắt không lừa được người, tuy rằng tôi không rõ tại sao anh chọn tôi, nhưng tôi biết, anh không thích tôi."
Nói câu này xong, phòng khách lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Diệp Chu yên lặng trong lòng đếm sổ, khi cậu đếm đến một trăm, Giang Đình Viễn đối diện liền có động tác.
Hắn buông xuống thìa canh, cơ thể hơi tựa lưng vào ghế, ngữ điệu nghe không ra hỉ nộ: "Cho nên?"
Câu này vừa nói ra, Diệp Chu liền biết mình đã đoán đúng.
Thì ra nguyên thân và Giang Đình Viễn không thân mật như miêu tả trong tiểu thuyết, tuy hiện tại chưa biết rõ nguyên nhân Giang Đình Viễn bao dưỡng nguyên thân, nhưng tuyệt đối có thể khẳng định không phải là vì yêu thích.
Chỉ cần hiểu rõ điểm này mọi thứ liền dễ làm hơn.
Diệp Chu bỗng cười tự giễu một tiếng, hắn lắc lắc đầu, đón nhận tầm mắt Giang Đình Viễn.
"Tôi bảo đảm sẽ thay đổi bản thân mà sống, sẽ không tìm cớ gây chuyện nữa."
"Tôi làm việc, ngài cứ yên tâm!"
Diệp Chu không ngờ sau khi trở lại biệt thự, Giang Đình Viễn không tìm cậu gây sự thậm chí một ánh mắt cũng lười cho cậu, trực tiếp vào thư phòng lầu hai rồi đóng cửa lại.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới, Diệp Chu bị đông cứng đến nỗi run lập cập.
Ánh mắt liếc nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, Diệp Chu giả vờ giả vịt nhỏ giọng nói: "Viễn ca? Hiện tại không còn chuyện nữa, tôi liền về phòng đi nghỉ trước a?"
Giang Đình Viễn ở thư phòng lầu hai đương nhiên không nghe Diệp Chu nói gì.
Diệp Chu không được đáp lại mà trong lòng vui vẻ, dựa vào ký ức của nguyên thân mà tìm được căn phòng, đắc ý tắm nước nóng rồi tự cho mình cái an ủi.
Sau hai mươi phút, Diệp Chu một bên dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp một bên đi về hướng bồn rửa tay.
Thanh niên trong gương nhìn qua khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú kiểu đáng yêu, nhìn qua dễ làm người sinh ra hảo cảm.
Diệp Chu kéo khóe miệng, thanh niên trong gương cũng kéo khóe miệng, Diệp Chu nhướng mày, thanh niên trong gương cũng đồng bộ làm theo.
Đem tầm mắt từ gương thu hồi, Diệp Chu thấp giọng cảm thán: "Thật sự xuyên a..."
Làm khô tóc tai xong, Diệp Chu lấy một cái áo tắm màu lam đậm từ tủ quần áo của nguyên thân, sau đó ngồi trên ghế tựa mở máy tính.
Suy nghĩ một chút liền nhập tên của nguyên thân.
Mọi chuyện khoan hẵng nói, thông tin liên quan tới nguyên thân rất tỉ mỉ, nói về nghề nghiệp, học viện tốt nghiệp, tác phẩm chủ yếu và các giải thưởng thu được đều có.
Diệp Chu cũng là một đạo diễn, muốn biết trình độ cao thấp của chỉ cần tìm hiểu về tác phẩm và cách quay của người đó.
Thời gian nguyên thân vào giới chưa lâu nên chưa có nhiều tác phẩm, tổng cộng chỉ có ba bộ phim.
Diệp Chu chọn bộ phim vừa chiếu năm nay, bình tĩnh mà tỉ mỉ nghiên cứu.
Không tìm hiểu liền thấy không sao, tìm hiểu một chút, Diệp Chu liền hiểu rõ gọi nguyên thân là tân đạo diễn mà nói trắng ra nguyên thân chính là người có mã ngoài mà không làm được việc.
Mỗi đạo diễn đều có phong cách quay của mình, nhưng bên trong tác phẩm của nguyên thân, Diệp Chu thấy mỗi bộ phim đều có phong cách quay khác nhau.
Đối với những người hiểu biết về phim truyền hình thì điều này không có khả năng.
Tình huống như này của nguyên thân không cần Diệp Chu điều tra cũng đoán được tám chín phần mười.
Lấy một ví dụ đơn giản, theo cái đà mảng phim truyền hình ngày càng phát triển thì càng ngày càng nhiều minh tinh tự đổi sang làm đạo diễn, chẳng lẽ cánh cửa muốn làm đạo diễn thấp đến vậy ư?
Đương nhiên là không phải.
Phải biết, một đoàn phim có một đạo diễn thì còn có rất nhiều phó đạo diễn.
Phó đạo diễn đối với đạo diễn chính là trợ thủ, nhưng đối với minh tinh không hiểu rõ thì phó đạo diễn lại là một đạo diễn chân chính.
Điều mấy minh tinh đó cần làm chỉ là ngồi giám sát mấy khí cụ và thẻ ra vào mà thôi, chuyện này cũng không cần mấy kỹ thuật.
Tình huống hiện tại của nguyên thân không sai biệt lắm chính là như vậy, nói dễ nghe là đạo diễn còn nói khó nghe chính là người ngu ngốc có cái danh thôi.
Đóng lại máy tính, Diệp Chu chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện đã hơn hai giờ sáng.
Vốn định tắt đèn đi ngủ bụng liền vang tiếng ùng ục, Diệp Chu bất đắc dĩ đi rửa mặt, thả nhẹ chân mở cửa, chuẩn bị đi vào nhà bếp xem xem có còn gì ăn không.
Diệp Chu rón ra rón rén mở tủ lạnh, phát hiện bên trong tủ lạnh trí năng xa hoa ngoại trừ mấy bình sữa bò thì không còn gì nữa.
Nhà bếp sạch sẽ như chưa từng sử dụng, giống như đây là bản mẫu nhà bếp chỉ cho người xem, nhà bếp sạch sẽ đến mức làm cho người ta giận sôi.
Cũng may, trong bếp vẫn còn nồi niêu xoong chảo và bát, như vậy còn được.
Diệp Chu đi vòng vòng trong nhà bếp rốt cuộc phát hiện dưới tủ bát còn một bao lá phiến mạch.
Muốn biết Diệp Chu ngoài điện ảnh ra thì có cái gì tốt, đó chính là biết nấu ăn, tuy rằng lúc bình thường nhìn cậu thô, nhưng đối với đồ ăn lại hết sức xoi mói, bởi vậy liền luyện ra một tay trù nghệ.
Bất quá vì nguyên liệu có hạn, Diệp Chu chỉ có thể ủy khuất chính mình mà chuẩn bị nấu một nồi cháo sữa bò yến mạch.
Không cần kỹ thuật gì nhiều nhưng vẫn có dinh dưỡng nhất định, Diệp Chu một bên an ủi bản thân một bên nấu cháo.
Cùng lúc đó, trong thư phòng.Giang Đình Viễn khép lại phần văn kiện đã ký, xoa xoa huyệt thái dương có chút căng đau.
Dư quang nhìn qua thời gian trên đồng hồ, không để ý mà cầm phần văn kiện tiếp theo, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một trận âm thanh 'lạch cà lạch cạch', trong đó còn ngửi thấy mồi mùi hương như có như không. Tay Giang Đình Viễn cầm văn kiện hơi dừng lại, chần chờ một chút vẫn là đứng dậy mở cửa phòng ra.
Diệp Chu sợ đánh thức Giang Đình Viễn còn chưa biết, lúc này đại boss đang đứng ở lầu hai mà lẳng lặng nhìn câu.
Sau khi nấu cháo xong, Diệp Chu cũng không dám bật đèn, tự múc cho mình một chén rồi bắt đầu ăn.
Ăn ăn, đèn phòng khách đột nhiên sáng.
Diệp Chu vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Đình Viễn đang đứng cách đó không xa, mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, Diệp Chu tay cầm bát run một cái, suýt nữa đem cháo còn ít trong bát làm rớt.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
"Híc, tôi làm ầm ĩ đến anh sao?" Diệp Chu mở miệng phá vỡ trầm mặc, trong thanh âm không tự chủ có mấy phần cẩn thận.
Giang Đình Viễn dựa tường, khẽ nhăn mày: "Cậu đang làm gì?"
"Tính ngủ nhưng có chút đói bụng,nên đi làm một chút đồ ăn khuya..." Sợ hắn không tin, Diệp Chu nâng bát trong tay chứng tỏ mình không nói dối.
Nghĩ đến vị kim chủ trước mặt sau này sẽ là kim chủ của câu, Diệp Chu bỗng nhiên nhanh trí, thập phần cẩn thận hỏi: "Mùi vị cũng không tệ lắm, Viễn ca anh có muốn nếm thử hay không?"
Giang Đình Viễn vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn ánh mắt của Diệp Chu tràn ngập mong đợi, ma xui quỷ khiến cư nhiên hắn không lập tức rời đi.
Diệp Chu đem cháo múc ra cho hắn một bát.
"Đây là cà phê nhưng tôi không tìm thấy đường, trước chờ tôi một chút." Diệp Chu vào phòng của nguyên thân rồi đặt mấy viên đường trắng vào tay Giang Đình Viễn.
Thẳng thắn mà nói, bữa ăn khuya đơn sơ như thế này đại boss Giang chưa từng ăn.
Kỳ quái chính là, dù đơn sơ nhưng hắn lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Trong lúc Giang Đình Viễn húp cháo, Diệp Chu cũng không nhàn rỗi, cậu cố gắng nghĩ lại khoảng thời gian làm việc gần đây của nguyên thân.
Trước mắt nguyên thân đang quay một bộ phim điện ảnh cũng được một khoảng thời gian.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết nội, nguyên thân đang tính ăn vụng liền bị Giang Đình Viễn bắt được, thẹn quá hóa giận liền chiến tranh lạnh với đại boss.
Nhưng mà nguyên thân đã quên mất thân phận hiện tại của mình, cũng quên luôn Giang Đình Viễn ngoại trừ là kim chủ của hắn còn là nhà đầu tư phim điện ảnh hắn đang quay. Chọc giận Giang Đình Viễn thì không bao giờ có kết quả tốt, đại boss dứt khoát mà rút một phần lớn tài chính.
Nguyên thân trợn tròn mắt.
Đột nhiên một phần lớn tài chính bị rút suýt dẫn đến bộ phim bị hủy giữa chừng, đoàn phim không thể không nghỉ mấy tháng.
Tuy rằng cuối cùng nguyên thân cũng tìm đủ đầy tư mà miễn cưỡng quay bô phim, nhưng chất lượng bộ phim lại hết sức đáng lo.
Nguyên thân vốn định dùng bộ phim này để chứng minh với Giang Đình Viễn, dù không có đầu tư của hắn, cậu ta vẫn có thể dựa vào năng lực của mình để cho ra một tác phẩm ưu tú.
Không biết nguyên thân làm như nào mà tự đánh giá cao năng lực chính mình.
Sau khi bộ phim này được chiếu, phòng bán vé không những thấp còn bị bầu là bộ phim tệ nhất của năm, từ đạo diễn đến diễn viên đều bị cư dân mắng té tát.
Nguyên thân vất vả mà có được danh tiếng chỉ vì bộ phim này mà tất cả thành chuyện cười.
Cuối cùng vẫn là Giang Đình Viễn đi ra dọn dẹp mớ hỗn loạn cứu nguyên thân, bằng không sợ là nguyên thân không thể lăn lộn trong giới nữa.
Nghĩ tới nội dung tiểu thuyết, Diệp Chu nghĩ mà ước ao đến đỏ cả mắt.
Đây rốt cuộc là cái kiểu kim chỉ thần tiên gì a!
Nhìn Giang Đình Viễn trước mặt tao nhã dùng cơm, Diệp Chu bỏ ra mấy phút để làm cho bản thân cái tư tưởng, chậm rãi nói: "Viễn ca, có chuyện tôi nhất định phải nói xin lỗi với anh."
Tay cầm thìa của Giang Đình Viễn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chu.
Để chân thành hơn Diệp Chu liền dùng sức xoa xoa con mắt của chính mình một ít.
"Chuyện ngày hôm nay, là tôi nói dối." Diệp Chu cúi đầu, âm thanh hơi khô khốc, "Kỳ thực, tôi đã sớm biết đứa bé kia yêu thích tôi."
"Trước cậu ta đã ám chỉ qua rất nhiều lần nên tôi đã biết tâm tư của cậu ta từ lâu."
Diệp Chu cười cười, trong nụ cười có chút đắng chát.
"Nhưng tôi không từ chối." Nói tới chỗ này, thanh âm Diệp Chu dừng một chút, "Tôi biết làm như vậy là không đúng, có thể tôi chỉ là... Muốn thử một chút."
Diệp Chu ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có thủy quang: "Tôi chính là muốn thử nếu làm như vậy anh có thể để ý tôi nhiều hơn không."
"Anh biết không, Viễn ca, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Sâm tôi phảng phất thấy bản thân khi lần đầu gặp anh."
Lúc nói những lời này, mắt Diệp Chu đều đỏ.
Hắn dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ tới nay để mà diễn, so với tuyển người mẫu hay diễn viên còn nghiêm túc hơn.
"Sau khi chúng ta ở chung, anh đối với tôi rất tốt, làm trái tim của tôi chưa bao giờ được một khắc yên ổn."
Thanh âm Diệp Chu bởi vì kích động có chút run rẩy nhưng vẫn nỗ lực muốn duy trì bình tĩnh.
Cậu nhìn về phía Giang Đình Viễn, nói: "Đôi mắt không lừa được người, tuy rằng tôi không rõ tại sao anh chọn tôi, nhưng tôi biết, anh không thích tôi."
Nói câu này xong, phòng khách lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
Diệp Chu yên lặng trong lòng đếm sổ, khi cậu đếm đến một trăm, Giang Đình Viễn đối diện liền có động tác.
Hắn buông xuống thìa canh, cơ thể hơi tựa lưng vào ghế, ngữ điệu nghe không ra hỉ nộ: "Cho nên?"
Câu này vừa nói ra, Diệp Chu liền biết mình đã đoán đúng.
Thì ra nguyên thân và Giang Đình Viễn không thân mật như miêu tả trong tiểu thuyết, tuy hiện tại chưa biết rõ nguyên nhân Giang Đình Viễn bao dưỡng nguyên thân, nhưng tuyệt đối có thể khẳng định không phải là vì yêu thích.
Chỉ cần hiểu rõ điểm này mọi thứ liền dễ làm hơn.
Diệp Chu bỗng cười tự giễu một tiếng, hắn lắc lắc đầu, đón nhận tầm mắt Giang Đình Viễn.
"Tôi bảo đảm sẽ thay đổi bản thân mà sống, sẽ không tìm cớ gây chuyện nữa."
"Tôi làm việc, ngài cứ yên tâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất