Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản
Chương 27: Không giống nhau
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì tại cửa siêu thị mấy phút.
Lúc Diệp Chu đang tính quay lại đấu tranh với mấy bác gái, Giang Đình Viễn quyết đoán xách cổ áo cậu.
Đối mặt với ánh mắt của Diệp Chu, Giang Đình Viễn nói: "Vẫn là, mua luôn một chiếc đi."
"Xem thường ai đó!" Diệp Chu như bị sỉ nhục, trợn mắt nhìn, kịch liệt giằng co.
Đây là dùng tiền giải quyết ư?!
Việc liên quan tới tôn nghiêm, kiêu ngạo như Diệp Tiểu Chu, tuyệt không cúi đầu trước thế lực mấy lão thái thái!
Giang Đình Viễn:...
Hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, giằng co qua lại, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng bánh xe lăn trên mặt đất phát ra.
Diệp Chu cùng Giang Đình Viễn đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trong thang máy, hai tiểu ca mặc chế phục bảo an một trước một sau đẩy một chuỗi xe đẩy.
Giang Đình Viễn rốt cuộc cũng buông tay, không còn kiềm chế Diệp Chu, tại thời điểm mọi người chưa phản ứng, thành công cướp được chiếc xe đẩy đầu tiên.
Bất kể thế nào, hai người rốt cuộc cũng có được chiếc xe đẩy.
Trước khi đến siêu thị, Diệp Chu vốn đã định sẵn kế hoạch, thực chất là đi dạo xung quanh, sau đó mua một ít đồ ăn vặt trộn lẫn chung với rau dưa và trái cây, lặng yên không một tiếng động mang về nhà.
Bất quá do Giang Đình Viễn đi chung, cho nên toàn bộ kế hoạch đều bị ngâm nước.
Tự biết muốn mua đồ ăn vặt bây giờ liền vô vọng, Diệp Tiểu Chu quyết đoán đi vòng qua khu đồ ăn vặt, đi thẳng đến bên trong tận cùng siêu thị tiến vào khu hoa quả.
Xuất phát từ tâm lí không mua được đồ ăn vặt nên muốn trả thù, Diệp Chu đi hai vòng khu hoa quả, bước chân dừng tại giá đựng cần tây.
"Mua cái gì thì được đây, Giang ca, anh không ăn được cái gì vậy, để tiện mua rồi về nấu."
Diệp Chu chỉ tượng trưng trưng cầu ý kiến đại boss, đẩy xe đẩy xoay quanh giá đựng cần tây, điên cuồng ám chỉ.
Giang Đình Viễn: "... Không muốn hành tây."
Nghe vậy, Diệp Chu khoa trương thở dài, cẩn thận mỗi bước đi, đẩy xe đẩy lưu luyến rời khỏi giá đựng cần tây.
Giang tổng cũng không thả lỏng cảnh giác, trực giác rèn luyện ra bởi ngang dọc thương trường nhiều năm nói cho hắn biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Đúng như dự đoán, Diệp Chu đi chưa được hai bước, liền dừng trước một kệ hàng.
Giang tổng ngẩng đầu nhìn lên, lần này là tây lam hoa.
Giang Đình Viễn tự nhận đối với đồ ăn cũng không xoi mói nhiều, bằng không cũng sẽ không thanh tâm quả dục ăn cơm dinh dưỡng mấy năm trời.
Tây lam hoa và cần tây chỉ là hai món vô tình hắn không thích ăn mà thôi, bây giờ bất quá chỉ vừa mấy phút, liền được Diệp Chu nói muốn mua.
Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm Diệp Chu bằng ánh mắt tử vong.
Tiếp thu được ánh mắt tử vong Diệp Chu giật cả mình, tay vừa tính vươn lấy tây lam hoa nhanh chóng thu hồi lại.
"A, tây lam hoa này quá xấu, vẫn là cái khác đi." Diệp Chu mạnh mẽ đem những lời muốn nói xoay một vòng.
Diệp Chu người này nhìn quay thì rất mạnh mẽ, trên thực tế cũng chỉ là một con cọp giấy, chỉ cần chọc phá một chút liền lòi ra.
Bị ánh nhìn của Giang đại boss quét qua, Diệp Chu nhất thời kinh sợ liền ngoan hơn nhiều, cũng không dám làm bậy nữa.
Đi một hồi, Diệp Chu phát hiện khoai tây siêu thị này rất tốt, tính đi lấy một túi nhựa, liền phát hiện trước mắt có thêm một cái tay, trong tay còn giơ túi nhựa.
Diệp Chu liếc nhìn Giang đại boss, dư quang đảo trong xe đẩy, nhất thời liền vui vẻ.
Chỉ thấy xe đẩy trống không, đã có sẵn mấy túi nhựa, muốn mua đồ cũng không cần phải lấy tiếp Giang tổng sẽ không kiêng rau, điều này liền dễ hành động hơn, lúc sau liền lấy túi để những rau quả bản thân cần...
Giang Đình Viễn yên lặng lấy túi nhựa trước, nhân lúc Diệp Chu chọn lựa, đem mấy cái túi dinh liền tách ra trước, còn tri kỷ mở bịch túi trước để Diệp Chu tiện dùng.
Khi Diệp Chu đang sắp xếp gọn gàng mấy túi đồ lại, Giang đại boss đã đi xếp hàng trước, còn cầm mấy cái túi nặng nhất.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Giang đại boss đứng trong mấy cô dì, giống như hạc đứng trong bầy gà, không biết tại sao, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy đi siêu thị với đại boss cũng không chán ghét như vậy.
Thậm chí còn cảm thấy vui vẻ!Cảm giác này giống như ba ba mang theo con trai đi siêu thị vậy, đứa con siêu cấp ngoan, còn hỗ trợ ba ba (không hề).
Diệp Chu đầy mặt vui mừng nhìn Giang đại boss.
Nếu Giang Đình Viễn biết Diệp Chu đang nghĩ cái gì trong đầu, nhất định sẽ cho cậu ba bữa đều ăn rau trong ba ngày, còn phải bồi cậu ăn không rời nửa bước.
Ôm suy nghĩ này, Diệp Chu càng nhìn Giang đại boss càng vừa mắt, mỗi lần lấy cái gì cũng hỏi ý kiến của hắn trước.
Mà Giang đại boss cũng thập phần nể tình, dù không nhiều lời, nhưng chỉ cần Diệp Chu hỏi, đều sẽ trả lời.
Mãi đến khi xe đẩy đầy đến nỗi không còn chỗ để, Diệp Chu mới kinh ngạc hai người gần như đã đi hết toàn bộ siêu thị.
Nhìn xe đẩy như một cái núi nhỏ, Diệp Chu có chút mờ mịt, quay đầu hỏi đại boss phía sau: "Chúng ta mua nhiều như vậy ư?"
Giang Đình Viễn nhíu mày, quét mắt mấy món đồ trong xe đẩy, hỏi ngược lại: "Nhiều ư?"
Diệp Chu: "... Không nhiều."
Lúc đang tính chuẩn bị xếp hàng tính tiền, Diệp Chu như nhớ tới cái gì, đem xe đẩy giao cho Giang Đình Viễn, nói: "Quên lấy mất một thứ, Giang ca anh xếp hàng trước, tôi sẽ lập tức quay lại."
Diệp Chu nhanh chóng chạy đi, tại dòng người chen chúc trong siêu thị rất nhanh liền khôg thấy tăm hơi.
Xác định chính mình sẽ không bị Giang Đình Viễn nhìn thấy, Diệp Chu lập tức men theo trí nhớ chạy như bay đến khu bách hóa thực phẩm.
So với khu rau quả thì khu ăn vặt quả thực rất ít người.
Diệp Chu mắt không chớp nhìn về phía kệ đồ ăn vặt, lúc đang do dự nên mua gì, chợt nghe thấy một tiếng tát vô cùng lớn.
Ngay sau đó, một giọng nam quen thuộc liền truyền vào tai Diệp Chu.
"Con mẹ nó cậu đừng có mà cho thể diện thì không cần!" Thanh âm nam nhân như đang vô cùng tức giận, mặc dù đã kiềm chế âm thanh giọng nói, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Diệp Chu suy nghĩ mấy giây, mới nhớ ra được chủ nhân của âm thanh này, thanh âm này, giọng điệu này, làm sao cứ thấy giống... Công chính Giang Du ấy.
Còn không chờ Diệp Chu xác định, liền nghe một thanh âm khác truyền đến.
"Em không biết xấu hổ? Đến cùng thì Giang Du anh có còn lương tâm hay không? Ở bên nhau lâu như vậy, em tự thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với anh, còn anh thì sao, anh đối xử với em như nào?!"
Trình Nhiên nhìn nam nhân trước mặt nổi giận đùng đùng, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như hai người chỉ mới biết nhau.
Nhìn Trình Nhiên bị đánh đến nỗi bị nghiêng mặt, trong lòng Giang Du chợt cảm thấy hối hận cùng đau lòng, hối hận bản thân không nên động thủ với cậu.
Nhưng hối hận cùng chột dạ giằng co không được bao lâu, cũng bởi vì câu nói này của cậu mà tan thành mây khói, thay vào đó là sự tức giận.
Hắn bình tĩnh nhìn Trình Nhiên, lúc Trình Nhiên đang tính xin lỗi hắn, bất ngờ thấy Giang Du nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Trình Nhiên sững sờ, trong lòng giống như có một tảng đá đè nhưng không cách nào chìm xuống được.
Giang Du nhìn cậu ta, đôi mắt không cách nào che giấu được sự trào phúng: "Trình Nhiên, cậu còn nhớ chúng ta là quan hệ gì không?"
Đôi mắt Trình Nhiên bỗng trợn to, theo bản năng nói: "Giang Du đừng, đừng nói..."
Thế nhưng đã quá chậm, Giang Du đang nổi nóng không cách nào bình tĩnh lại được, những câu nói làm người tổn thương cứ thế phun ra.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Trình Nhiên và Giang Du đều biết rõ nên dùng dao cắt vào đâu mới đau nhất.
"Nếu cậu đã quên, cũng không sao, để tôi nói cho cậu nhớ lại." Giang Du không màng phản kháng của Trình Nhiên mà tiến về phía cậu ta, ngón tay tàn nhẫn chà sát bờ môi dính máu, ghé vào tai cậu ta nói, "Quan hệ bao dưỡng."
"Chúng ta, là ký hợp đồng."
Câu nói này còn có lực sát thương hơn so với cái bạt tai vừa rồi, tựa hồ càng làm cho Trình Nhiên tuyệt vọng hơn.
Thân thể giống như bị rút khô hết sức lực, Trình Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa trực tiếp bị ngã.
Nhưng mà Giang Du dưới cơn thịnh nộ cũng không muốn buông tha cậu ta, tay chặt chẽ khóa lại cánh tay trái Trình Nhiên, không cho người động đậy.
"Giống như cậu vì tiền mà lấy thân thể đổi, đến cùng thì cậu lấy đâu ra dũng khí mà so với anh ấy?"
Giang Du từng chữ từng chữ nói ra, mỗi lúc nói một chữ, Trình Nhiên cảm thấy trái tim như bị dao đam, vạn tiễn xuyên tim.
Tất cả sự yêu thích, vui vẻ, lãng mạn, hạnh phúc, không khác gì bọt biển, chỉ cần một ngọn gió thổi đến nó liền tan biến.
Trước khi gặp được Giang Du, sinh hoạt của Trình Nhiên trải qua vô cùng khó khăn.
Sau khi hai người bên nhau, Trình Nhiên cho rằng những đau khổ mình nếm trải, là để tích góp vận may để có thể gặp được Giang Du, sau khi bên Giang Du cậu ta cảm thấy thế giới này vô cùng tốt đẹp.
Trình Nhiên làm sao cũng không ngờ được, cái gọi là ngọt ngào, bất quá cậu chỉ là thế thân thay cho người khác.
Cậu ta nhắm mắt lại, những hình ảnh ngọt ngào không ngừng tái hiện lại trong đầu, nhưng bây giờ không còn sự vui vẻ thỏa mãn, thay vào đó là sự buồn nôn.
Tâm địa quả thật xấu xa.
Giang Du miệng còn nói gì đó, thế nhưng Trình Nhiên đã nghe không rõ.
Từng trận buồn nôn không ngừng lan ra, cậu ta rốt cuộc không nhịn được, cúi người xuống nôn.
Trước khi mất ý thức, đập vào mắt là khuôn mặt hốt hoảng của Giang Du.
Diệp Chu xuyên qua mấy kệ hàng nhìn công chính và thụ chính diễn một màn ngược luyến tình thâm, mãi đến khi Giang Du bế Trình Nhiên rời đi, Diệp Chu mới thỏa mãn thu tầm mắt lại.
Thật sự là rất kích thích a!
Không trách độc giả hiện tại thích xem thiên lôi cuồn cuộn, ngược luyến tình thâm cẩu huyết như vậy, cái cảm giác này... Thật sự là quá đỉnh quá sảng khoái.
Thế nhưng Diệp Chu có chút nghi hoặc, nếu cậu nhớ không nhầm, dựa theo hướng đi tiểu thuyết, thì công chính và thụ chính vẫn còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt a, thế nào mà bây giờ ngược rồi?
Không chờ Diệp Chu nghĩ kỹ, liền bị âm thanh điện thoại làm cho tỉnh, lấy ra nhìn, phát hiện là đại boss gọi, chắc là do chờ cậu lâu quá.
Diệp Chu vừa nãy lo đi ăn dưa, chưa kịp chọn đồ ăn vặt, lúc này một bên tiếp cuộc gọi của đại boss, một bên còn không quên lấy đồ ăn vặt.
Cuối cùng chọn mấy cái có thể tích khá nhỏ nhét vào trong túi áo, chạy chậm về phía quầy thu tiền.
Đúng như Diệp Chu suy đoán, lúc cậu chạy tới, nhìn thấy bên chân đại boss túi lớn túi nhỏ chất thành bốn, năm cái túi, Diệp Chu nhất thời có chút chột dạ.
Thừa dịp đại boss không chú ý, Diệp Chu sờ sờ hộp khoai tây chiên trong túi áo, chờ tới khi giấu kỹ rồi, cậu mấy chầm chậm đi tới bên người Giang Đình Viễn.
Do hai người đi siêu thị có hơi lâu, lúc về nhà cũng đã hơn tám giờ.
Cân nhắc đến dạ dày không mấy tốt của Giang đại boss, Diệp Chu không rề rà nữan nhanh chóng nấu một ít cháo rồi xào mấy món thanh đạm, hai người cứ vậy mà giải quyết bữa tối.
Nguyên liệu còn dư thì bỏ vào tủ lạnh, chờ ngày nào có thời gian lại làm tiếp.
Sau bữa ăn tối, Diệp Chu tắm rửa sạch sẽ, vốn chuẩn bị trực tiếp đi ngủ, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cậu vừa nhắm mắt, trong đầu liền tự động xuất hiện bộ dạng của công chính và thụ chính.
Bên tai còn hảng phất âm thanh hai người tranh cãi ầm ĩ với nhau.
Quan hệ bao dưỡng, tiền, cậu không xứng...
Mấy từ này cứ tuần hoàn lặp lại, không ngừng vang lên bên tai Diệp Chu, thành công làm giấc ngủ Diệp Chu bị quấy rầy.
Từ trên giường ngồi xuống, Diệp Chu liếc nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc đem toàn bộ thành phố nuốt hết, mặt trăng nơi chân trời, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Mở cửa sổ ra, hơi lạnh ban đêm làm cho tâm tình buồn bực tiêu tan không ít, Diệp Chu cứ ngồi như vậy bên cửa sổ suốt một tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vừa mới nằm xuống giường, vốn cậu nghĩ mấy hình ảnh kia sẽ từ từ biến mất, thế nhưng Diệp Chu không ngờ một người hiếm khi nằm mơ như cậu, đêm nay cư nhiên nằm mơ.
Giấc mơ phát sinh tại siêu thị, vừa vặn là khu đồ ăn vặt, mọi chuyện đều giống trình tự phát sinh lúc tối.
Diệp Chu về tới cái kệ hàng kia, trong mộng cậu đang xoắn xuýt nên chọn khoai chiên hay là hành tây vòng, bỗng nhiên nghe thấy phía đối diện truyền đến âm thanh tranh chấp.
Cậu dừng lại động tác trong tay đi nghe, nhưng lại không phải âm thanh của công chính và thụ chính.
Diệp Chu ngạc nhiên nghe thấy giọng nói của Giang đại boss vang lên.
Ngữ điệu của hắn không tức giận như Giang Du, mà là thái độ bình tĩnh cùng lạnh lùng, âm thanh không mang theo một tia nhiệt độ.
Cậu ghe thấy đại boss nói...
"Đoạn quan hệ này, chấm dứt tại đây đi."
Diệp Chu cảm giác cổ họng như bị cái gì chặn lại, theo bản năng mở miệng muốn hỏi, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại muốn chấm dứt.
Thế nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, càng làm Diệp Chu kinh ngạc chính là, cậu cư nhiên nghe thấy giọng nói của mình.
Diệp Chu nghe rõ ràng chính mình nói, "Dựa vào cái gì a, chia tay là phải được sự đồng ý của hai bên, hiện tại tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý! Anh nghe rõ chưa, tôi nói tôi không đồng ý!"
Trầm mặc qua đi, Giang Đình Viễn trong giấc mơ lại mở miệng, giọng nói không chập trùng, giống như đang nói chính sự: "Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu, mà là thông báo."
Xuyên thấu qua khe hở kệ hàng, Diệp Chu nhìn thấy Giang Đình Viễn lấy ra một tờ giấy, trên giấy viết lít nha lít nhít chữ.
"Hợp đồng đã tới kì hạn, quan hệ của chúng ta, cũng nên kết thúc." Giang Đình Viễn cứng rắn đem tờ giấy bỏ vào tay 'cậu', sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía kệ hàng Diệp Chu đang núp.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chu bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Giấc mơ quá mức chân thực, chờ Diệp Chu bình tĩnh lại, mới phát hiện áo ngủ trên người không biết từ lúc nào đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, hai tay chống đỡ bồn rửa tay, Diệp Chu lẳng lặng nhìn bản thân trong gương.
Cứ nhìn một phút như vậy, cậu cảm thấy hơi xa lạ cùng có chút hoang đường.
Cậu cúi đầu, phát hiện tay mình cư nhiên đang khẽ run nhẹ.
Chuyện thần kỳ như xuyên không lại phát sinh trên người mình, như vậy... Có phải chuyện phát sinh trong giấc mơ, cũng sẽ có một ngày trở thành sự thật không đây.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng trong mơ của Giang Đình Viễn, hô hấp Diệp Chu liền cứng lại.
Sau một lúc lâu, Diệp Chu lộ ra một nụ cười khổ, cậu ngày hôm nay còn coi chuyện của công chính và thụ chính là chuyện cười, nhưng suy nghĩ kĩ lại, cậu và Giang Đình Viễn không phải cũng là quan hệ đó sao.
Đời trước lăn lộn trong giới lâu như vậy, Diệp Chu làm sao không hiểu, động tâm với kim chủ, không khác gì tự đào hố chôn mình.
Đây vốn đã là một mối quan hệ không ngang hàng.
Nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của mình trong giấc mơ kia, Diệp Chu sâu sắc thở dài một hơi.
Cậu có thể vì tiền, vì giấc mộng làm phim mà cúi đầu với nhà đầu tư, nói đủ kiểu cầu vồng rắm.
Nhưng Diệp Chu vĩnh viễn sẽ không cho phép chính mình thấp kém như tiểu nhân.
Cho nên, động tâm là không thể, đời này cũng không thể động tâm.
Mở vòi sen, Diệp Chu nhắm mắt lại, đem toàn bộ người vùi vào, tùy ý nước lạnh rơi trên da, theo gò má đi xuống.
Nước lạnh làm nhiệt độ cơ thể cậu giảm xuống, cũng làm cho thần trí cậu vì giấc mơ vừa rồi mà tỉnh táo đôi chút.
Từ phòng tắm đi ra, Diệp Chu men theo ký ức nguyên thân lật qua lật lại trong tủ quần áo, toại nguyện tìm được hai hộp thuốc lá và một cái bật lửa.
Mở cửa, rón rén lên ban công sân thượng ngoài trời.
Diệp Chu đem trọng lượng người tựa vào lan can, lấy một điếu thuốc lá, ánh sáng bật lửa chiếu lên mặt câu, tăng thêm mấy phần ấm áp.
Chỉ là tầng ấm áp này rất nhanh bị làn khói che đi, làn khói lượn lờ bên khuôn mặt mịt của cậu, nhìn qua cậu có chút mông lung.
Diệp Chu không thích hút thuốc cho lắm. Ngược lại, cậu vô cùng chán ghét mùi thuốc lá.
Ngoại trừ những lúc buồn bực, Diệp Chu hiếm khi hút thuốc, lần hút thuốc gần đây nhất của cậu, có khi là nhiều năm về trước.
Đợi thuốc lá cháy gần hết, Diệp Chu dập tắt tàn thuốc.
Vừa chuẩn bị trở về, lại nhìn thấy bên cửa ban công không biết từ lúc nào có một bóng người, thân thể người nọ khẽ nghiêng, cả người dựa vào cửa, yên tĩnh nhìn cậu.
Diệp Chu sững sờ, khi nhận ra người kia là ai, theo bản năng liền nở nụ cười, chỉ là khóe môi vừa nhếch một độ cong, lại bị người đánh gãy.
"Không muốn cười thì đừng cười."
Giang Đình Viễn đứng dậy, từ trong bóng tối hướng về Diệp Chu đi tới, đứng lại ở bên cạnh cậu.
"Tôi chưa bao giờ quy định, Diệp Chu nhất định phải có bộ dạng gì."
"Làm chuyện mình chuyện muốn làm, thành người mình muốn trở thành, thế là tốt rồi."
Thanh âm Giang Đình Viễn không lớn, tại ban công yên tĩnh chỉ có tiếng gió, lại truyền vào tai Diệp Chu đặc biệt rõ ràng.
Hầu kết Diệp Chu giật giật, vốn muốn nói mình không có chuyện gì, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại không nói gì.
Chỉnh lại áo khoác trên người cậu, Giang Đình Viễn đưa tay ra với cậu, nói: "Khí trời lạnh, đi xuống thôi."
Hắn không hỏi Diệp Chu có chuyện gì, cũng không trách cứ cậu hơn nửa đêm không ngủ mà một mình chạy lên sân thượng hóng gió.
Diệp Chu cũng không biết bản thân đã nghĩ cái gì, mà lúc cậu đem tay đặt vào lòng bàn tay Giang Đình Viễn, đột nhiên hỏi: "Giang ca, tôi và Trình Nhiên, bản chất đều giống nhau, đúng không?"
Giang Đình Viễn không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu, đem người mang về phòng.
Tại ánh mắt chăm chú của Giang đại boss, Diệp Chu nghe lời vào trong chăn, ngoan ngoan nói câu ngủ ngon với hắn.
Đèn được tắt, trong bóng tối, Diệp Chu mím môi.
Cậu nghĩ, vấn đề cậu vừa hỏi trên sân thượng, hẳn là không thể nhận được đáp án rồi.
Nhưng không ngờ, sau đó cậu liền nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Chu cảm giác được cái trán mình có một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
Sau đó là âm thanh Giang Đình Viễn vang lên bên tai cậu.
"Không giống nhau."
"Đối với tôi, cậu là đặc biệt."
Lúc Diệp Chu đang tính quay lại đấu tranh với mấy bác gái, Giang Đình Viễn quyết đoán xách cổ áo cậu.
Đối mặt với ánh mắt của Diệp Chu, Giang Đình Viễn nói: "Vẫn là, mua luôn một chiếc đi."
"Xem thường ai đó!" Diệp Chu như bị sỉ nhục, trợn mắt nhìn, kịch liệt giằng co.
Đây là dùng tiền giải quyết ư?!
Việc liên quan tới tôn nghiêm, kiêu ngạo như Diệp Tiểu Chu, tuyệt không cúi đầu trước thế lực mấy lão thái thái!
Giang Đình Viễn:...
Hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, giằng co qua lại, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng bánh xe lăn trên mặt đất phát ra.
Diệp Chu cùng Giang Đình Viễn đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy trong thang máy, hai tiểu ca mặc chế phục bảo an một trước một sau đẩy một chuỗi xe đẩy.
Giang Đình Viễn rốt cuộc cũng buông tay, không còn kiềm chế Diệp Chu, tại thời điểm mọi người chưa phản ứng, thành công cướp được chiếc xe đẩy đầu tiên.
Bất kể thế nào, hai người rốt cuộc cũng có được chiếc xe đẩy.
Trước khi đến siêu thị, Diệp Chu vốn đã định sẵn kế hoạch, thực chất là đi dạo xung quanh, sau đó mua một ít đồ ăn vặt trộn lẫn chung với rau dưa và trái cây, lặng yên không một tiếng động mang về nhà.
Bất quá do Giang Đình Viễn đi chung, cho nên toàn bộ kế hoạch đều bị ngâm nước.
Tự biết muốn mua đồ ăn vặt bây giờ liền vô vọng, Diệp Tiểu Chu quyết đoán đi vòng qua khu đồ ăn vặt, đi thẳng đến bên trong tận cùng siêu thị tiến vào khu hoa quả.
Xuất phát từ tâm lí không mua được đồ ăn vặt nên muốn trả thù, Diệp Chu đi hai vòng khu hoa quả, bước chân dừng tại giá đựng cần tây.
"Mua cái gì thì được đây, Giang ca, anh không ăn được cái gì vậy, để tiện mua rồi về nấu."
Diệp Chu chỉ tượng trưng trưng cầu ý kiến đại boss, đẩy xe đẩy xoay quanh giá đựng cần tây, điên cuồng ám chỉ.
Giang Đình Viễn: "... Không muốn hành tây."
Nghe vậy, Diệp Chu khoa trương thở dài, cẩn thận mỗi bước đi, đẩy xe đẩy lưu luyến rời khỏi giá đựng cần tây.
Giang tổng cũng không thả lỏng cảnh giác, trực giác rèn luyện ra bởi ngang dọc thương trường nhiều năm nói cho hắn biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Đúng như dự đoán, Diệp Chu đi chưa được hai bước, liền dừng trước một kệ hàng.
Giang tổng ngẩng đầu nhìn lên, lần này là tây lam hoa.
Giang Đình Viễn tự nhận đối với đồ ăn cũng không xoi mói nhiều, bằng không cũng sẽ không thanh tâm quả dục ăn cơm dinh dưỡng mấy năm trời.
Tây lam hoa và cần tây chỉ là hai món vô tình hắn không thích ăn mà thôi, bây giờ bất quá chỉ vừa mấy phút, liền được Diệp Chu nói muốn mua.
Giang Đình Viễn nhìn chằm chằm Diệp Chu bằng ánh mắt tử vong.
Tiếp thu được ánh mắt tử vong Diệp Chu giật cả mình, tay vừa tính vươn lấy tây lam hoa nhanh chóng thu hồi lại.
"A, tây lam hoa này quá xấu, vẫn là cái khác đi." Diệp Chu mạnh mẽ đem những lời muốn nói xoay một vòng.
Diệp Chu người này nhìn quay thì rất mạnh mẽ, trên thực tế cũng chỉ là một con cọp giấy, chỉ cần chọc phá một chút liền lòi ra.
Bị ánh nhìn của Giang đại boss quét qua, Diệp Chu nhất thời kinh sợ liền ngoan hơn nhiều, cũng không dám làm bậy nữa.
Đi một hồi, Diệp Chu phát hiện khoai tây siêu thị này rất tốt, tính đi lấy một túi nhựa, liền phát hiện trước mắt có thêm một cái tay, trong tay còn giơ túi nhựa.
Diệp Chu liếc nhìn Giang đại boss, dư quang đảo trong xe đẩy, nhất thời liền vui vẻ.
Chỉ thấy xe đẩy trống không, đã có sẵn mấy túi nhựa, muốn mua đồ cũng không cần phải lấy tiếp Giang tổng sẽ không kiêng rau, điều này liền dễ hành động hơn, lúc sau liền lấy túi để những rau quả bản thân cần...
Giang Đình Viễn yên lặng lấy túi nhựa trước, nhân lúc Diệp Chu chọn lựa, đem mấy cái túi dinh liền tách ra trước, còn tri kỷ mở bịch túi trước để Diệp Chu tiện dùng.
Khi Diệp Chu đang sắp xếp gọn gàng mấy túi đồ lại, Giang đại boss đã đi xếp hàng trước, còn cầm mấy cái túi nặng nhất.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Giang đại boss đứng trong mấy cô dì, giống như hạc đứng trong bầy gà, không biết tại sao, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy đi siêu thị với đại boss cũng không chán ghét như vậy.
Thậm chí còn cảm thấy vui vẻ!Cảm giác này giống như ba ba mang theo con trai đi siêu thị vậy, đứa con siêu cấp ngoan, còn hỗ trợ ba ba (không hề).
Diệp Chu đầy mặt vui mừng nhìn Giang đại boss.
Nếu Giang Đình Viễn biết Diệp Chu đang nghĩ cái gì trong đầu, nhất định sẽ cho cậu ba bữa đều ăn rau trong ba ngày, còn phải bồi cậu ăn không rời nửa bước.
Ôm suy nghĩ này, Diệp Chu càng nhìn Giang đại boss càng vừa mắt, mỗi lần lấy cái gì cũng hỏi ý kiến của hắn trước.
Mà Giang đại boss cũng thập phần nể tình, dù không nhiều lời, nhưng chỉ cần Diệp Chu hỏi, đều sẽ trả lời.
Mãi đến khi xe đẩy đầy đến nỗi không còn chỗ để, Diệp Chu mới kinh ngạc hai người gần như đã đi hết toàn bộ siêu thị.
Nhìn xe đẩy như một cái núi nhỏ, Diệp Chu có chút mờ mịt, quay đầu hỏi đại boss phía sau: "Chúng ta mua nhiều như vậy ư?"
Giang Đình Viễn nhíu mày, quét mắt mấy món đồ trong xe đẩy, hỏi ngược lại: "Nhiều ư?"
Diệp Chu: "... Không nhiều."
Lúc đang tính chuẩn bị xếp hàng tính tiền, Diệp Chu như nhớ tới cái gì, đem xe đẩy giao cho Giang Đình Viễn, nói: "Quên lấy mất một thứ, Giang ca anh xếp hàng trước, tôi sẽ lập tức quay lại."
Diệp Chu nhanh chóng chạy đi, tại dòng người chen chúc trong siêu thị rất nhanh liền khôg thấy tăm hơi.
Xác định chính mình sẽ không bị Giang Đình Viễn nhìn thấy, Diệp Chu lập tức men theo trí nhớ chạy như bay đến khu bách hóa thực phẩm.
So với khu rau quả thì khu ăn vặt quả thực rất ít người.
Diệp Chu mắt không chớp nhìn về phía kệ đồ ăn vặt, lúc đang do dự nên mua gì, chợt nghe thấy một tiếng tát vô cùng lớn.
Ngay sau đó, một giọng nam quen thuộc liền truyền vào tai Diệp Chu.
"Con mẹ nó cậu đừng có mà cho thể diện thì không cần!" Thanh âm nam nhân như đang vô cùng tức giận, mặc dù đã kiềm chế âm thanh giọng nói, nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
Diệp Chu suy nghĩ mấy giây, mới nhớ ra được chủ nhân của âm thanh này, thanh âm này, giọng điệu này, làm sao cứ thấy giống... Công chính Giang Du ấy.
Còn không chờ Diệp Chu xác định, liền nghe một thanh âm khác truyền đến.
"Em không biết xấu hổ? Đến cùng thì Giang Du anh có còn lương tâm hay không? Ở bên nhau lâu như vậy, em tự thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với anh, còn anh thì sao, anh đối xử với em như nào?!"
Trình Nhiên nhìn nam nhân trước mặt nổi giận đùng đùng, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như hai người chỉ mới biết nhau.
Nhìn Trình Nhiên bị đánh đến nỗi bị nghiêng mặt, trong lòng Giang Du chợt cảm thấy hối hận cùng đau lòng, hối hận bản thân không nên động thủ với cậu.
Nhưng hối hận cùng chột dạ giằng co không được bao lâu, cũng bởi vì câu nói này của cậu mà tan thành mây khói, thay vào đó là sự tức giận.
Hắn bình tĩnh nhìn Trình Nhiên, lúc Trình Nhiên đang tính xin lỗi hắn, bất ngờ thấy Giang Du nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Trình Nhiên sững sờ, trong lòng giống như có một tảng đá đè nhưng không cách nào chìm xuống được.
Giang Du nhìn cậu ta, đôi mắt không cách nào che giấu được sự trào phúng: "Trình Nhiên, cậu còn nhớ chúng ta là quan hệ gì không?"
Đôi mắt Trình Nhiên bỗng trợn to, theo bản năng nói: "Giang Du đừng, đừng nói..."
Thế nhưng đã quá chậm, Giang Du đang nổi nóng không cách nào bình tĩnh lại được, những câu nói làm người tổn thương cứ thế phun ra.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Trình Nhiên và Giang Du đều biết rõ nên dùng dao cắt vào đâu mới đau nhất.
"Nếu cậu đã quên, cũng không sao, để tôi nói cho cậu nhớ lại." Giang Du không màng phản kháng của Trình Nhiên mà tiến về phía cậu ta, ngón tay tàn nhẫn chà sát bờ môi dính máu, ghé vào tai cậu ta nói, "Quan hệ bao dưỡng."
"Chúng ta, là ký hợp đồng."
Câu nói này còn có lực sát thương hơn so với cái bạt tai vừa rồi, tựa hồ càng làm cho Trình Nhiên tuyệt vọng hơn.
Thân thể giống như bị rút khô hết sức lực, Trình Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa trực tiếp bị ngã.
Nhưng mà Giang Du dưới cơn thịnh nộ cũng không muốn buông tha cậu ta, tay chặt chẽ khóa lại cánh tay trái Trình Nhiên, không cho người động đậy.
"Giống như cậu vì tiền mà lấy thân thể đổi, đến cùng thì cậu lấy đâu ra dũng khí mà so với anh ấy?"
Giang Du từng chữ từng chữ nói ra, mỗi lúc nói một chữ, Trình Nhiên cảm thấy trái tim như bị dao đam, vạn tiễn xuyên tim.
Tất cả sự yêu thích, vui vẻ, lãng mạn, hạnh phúc, không khác gì bọt biển, chỉ cần một ngọn gió thổi đến nó liền tan biến.
Trước khi gặp được Giang Du, sinh hoạt của Trình Nhiên trải qua vô cùng khó khăn.
Sau khi hai người bên nhau, Trình Nhiên cho rằng những đau khổ mình nếm trải, là để tích góp vận may để có thể gặp được Giang Du, sau khi bên Giang Du cậu ta cảm thấy thế giới này vô cùng tốt đẹp.
Trình Nhiên làm sao cũng không ngờ được, cái gọi là ngọt ngào, bất quá cậu chỉ là thế thân thay cho người khác.
Cậu ta nhắm mắt lại, những hình ảnh ngọt ngào không ngừng tái hiện lại trong đầu, nhưng bây giờ không còn sự vui vẻ thỏa mãn, thay vào đó là sự buồn nôn.
Tâm địa quả thật xấu xa.
Giang Du miệng còn nói gì đó, thế nhưng Trình Nhiên đã nghe không rõ.
Từng trận buồn nôn không ngừng lan ra, cậu ta rốt cuộc không nhịn được, cúi người xuống nôn.
Trước khi mất ý thức, đập vào mắt là khuôn mặt hốt hoảng của Giang Du.
Diệp Chu xuyên qua mấy kệ hàng nhìn công chính và thụ chính diễn một màn ngược luyến tình thâm, mãi đến khi Giang Du bế Trình Nhiên rời đi, Diệp Chu mới thỏa mãn thu tầm mắt lại.
Thật sự là rất kích thích a!
Không trách độc giả hiện tại thích xem thiên lôi cuồn cuộn, ngược luyến tình thâm cẩu huyết như vậy, cái cảm giác này... Thật sự là quá đỉnh quá sảng khoái.
Thế nhưng Diệp Chu có chút nghi hoặc, nếu cậu nhớ không nhầm, dựa theo hướng đi tiểu thuyết, thì công chính và thụ chính vẫn còn đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt a, thế nào mà bây giờ ngược rồi?
Không chờ Diệp Chu nghĩ kỹ, liền bị âm thanh điện thoại làm cho tỉnh, lấy ra nhìn, phát hiện là đại boss gọi, chắc là do chờ cậu lâu quá.
Diệp Chu vừa nãy lo đi ăn dưa, chưa kịp chọn đồ ăn vặt, lúc này một bên tiếp cuộc gọi của đại boss, một bên còn không quên lấy đồ ăn vặt.
Cuối cùng chọn mấy cái có thể tích khá nhỏ nhét vào trong túi áo, chạy chậm về phía quầy thu tiền.
Đúng như Diệp Chu suy đoán, lúc cậu chạy tới, nhìn thấy bên chân đại boss túi lớn túi nhỏ chất thành bốn, năm cái túi, Diệp Chu nhất thời có chút chột dạ.
Thừa dịp đại boss không chú ý, Diệp Chu sờ sờ hộp khoai tây chiên trong túi áo, chờ tới khi giấu kỹ rồi, cậu mấy chầm chậm đi tới bên người Giang Đình Viễn.
Do hai người đi siêu thị có hơi lâu, lúc về nhà cũng đã hơn tám giờ.
Cân nhắc đến dạ dày không mấy tốt của Giang đại boss, Diệp Chu không rề rà nữan nhanh chóng nấu một ít cháo rồi xào mấy món thanh đạm, hai người cứ vậy mà giải quyết bữa tối.
Nguyên liệu còn dư thì bỏ vào tủ lạnh, chờ ngày nào có thời gian lại làm tiếp.
Sau bữa ăn tối, Diệp Chu tắm rửa sạch sẽ, vốn chuẩn bị trực tiếp đi ngủ, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cậu vừa nhắm mắt, trong đầu liền tự động xuất hiện bộ dạng của công chính và thụ chính.
Bên tai còn hảng phất âm thanh hai người tranh cãi ầm ĩ với nhau.
Quan hệ bao dưỡng, tiền, cậu không xứng...
Mấy từ này cứ tuần hoàn lặp lại, không ngừng vang lên bên tai Diệp Chu, thành công làm giấc ngủ Diệp Chu bị quấy rầy.
Từ trên giường ngồi xuống, Diệp Chu liếc nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc đem toàn bộ thành phố nuốt hết, mặt trăng nơi chân trời, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Mở cửa sổ ra, hơi lạnh ban đêm làm cho tâm tình buồn bực tiêu tan không ít, Diệp Chu cứ ngồi như vậy bên cửa sổ suốt một tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vừa mới nằm xuống giường, vốn cậu nghĩ mấy hình ảnh kia sẽ từ từ biến mất, thế nhưng Diệp Chu không ngờ một người hiếm khi nằm mơ như cậu, đêm nay cư nhiên nằm mơ.
Giấc mơ phát sinh tại siêu thị, vừa vặn là khu đồ ăn vặt, mọi chuyện đều giống trình tự phát sinh lúc tối.
Diệp Chu về tới cái kệ hàng kia, trong mộng cậu đang xoắn xuýt nên chọn khoai chiên hay là hành tây vòng, bỗng nhiên nghe thấy phía đối diện truyền đến âm thanh tranh chấp.
Cậu dừng lại động tác trong tay đi nghe, nhưng lại không phải âm thanh của công chính và thụ chính.
Diệp Chu ngạc nhiên nghe thấy giọng nói của Giang đại boss vang lên.
Ngữ điệu của hắn không tức giận như Giang Du, mà là thái độ bình tĩnh cùng lạnh lùng, âm thanh không mang theo một tia nhiệt độ.
Cậu ghe thấy đại boss nói...
"Đoạn quan hệ này, chấm dứt tại đây đi."
Diệp Chu cảm giác cổ họng như bị cái gì chặn lại, theo bản năng mở miệng muốn hỏi, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại muốn chấm dứt.
Thế nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, càng làm Diệp Chu kinh ngạc chính là, cậu cư nhiên nghe thấy giọng nói của mình.
Diệp Chu nghe rõ ràng chính mình nói, "Dựa vào cái gì a, chia tay là phải được sự đồng ý của hai bên, hiện tại tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý! Anh nghe rõ chưa, tôi nói tôi không đồng ý!"
Trầm mặc qua đi, Giang Đình Viễn trong giấc mơ lại mở miệng, giọng nói không chập trùng, giống như đang nói chính sự: "Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu, mà là thông báo."
Xuyên thấu qua khe hở kệ hàng, Diệp Chu nhìn thấy Giang Đình Viễn lấy ra một tờ giấy, trên giấy viết lít nha lít nhít chữ.
"Hợp đồng đã tới kì hạn, quan hệ của chúng ta, cũng nên kết thúc." Giang Đình Viễn cứng rắn đem tờ giấy bỏ vào tay 'cậu', sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía kệ hàng Diệp Chu đang núp.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chu bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Giấc mơ quá mức chân thực, chờ Diệp Chu bình tĩnh lại, mới phát hiện áo ngủ trên người không biết từ lúc nào đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, hai tay chống đỡ bồn rửa tay, Diệp Chu lẳng lặng nhìn bản thân trong gương.
Cứ nhìn một phút như vậy, cậu cảm thấy hơi xa lạ cùng có chút hoang đường.
Cậu cúi đầu, phát hiện tay mình cư nhiên đang khẽ run nhẹ.
Chuyện thần kỳ như xuyên không lại phát sinh trên người mình, như vậy... Có phải chuyện phát sinh trong giấc mơ, cũng sẽ có một ngày trở thành sự thật không đây.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng trong mơ của Giang Đình Viễn, hô hấp Diệp Chu liền cứng lại.
Sau một lúc lâu, Diệp Chu lộ ra một nụ cười khổ, cậu ngày hôm nay còn coi chuyện của công chính và thụ chính là chuyện cười, nhưng suy nghĩ kĩ lại, cậu và Giang Đình Viễn không phải cũng là quan hệ đó sao.
Đời trước lăn lộn trong giới lâu như vậy, Diệp Chu làm sao không hiểu, động tâm với kim chủ, không khác gì tự đào hố chôn mình.
Đây vốn đã là một mối quan hệ không ngang hàng.
Nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của mình trong giấc mơ kia, Diệp Chu sâu sắc thở dài một hơi.
Cậu có thể vì tiền, vì giấc mộng làm phim mà cúi đầu với nhà đầu tư, nói đủ kiểu cầu vồng rắm.
Nhưng Diệp Chu vĩnh viễn sẽ không cho phép chính mình thấp kém như tiểu nhân.
Cho nên, động tâm là không thể, đời này cũng không thể động tâm.
Mở vòi sen, Diệp Chu nhắm mắt lại, đem toàn bộ người vùi vào, tùy ý nước lạnh rơi trên da, theo gò má đi xuống.
Nước lạnh làm nhiệt độ cơ thể cậu giảm xuống, cũng làm cho thần trí cậu vì giấc mơ vừa rồi mà tỉnh táo đôi chút.
Từ phòng tắm đi ra, Diệp Chu men theo ký ức nguyên thân lật qua lật lại trong tủ quần áo, toại nguyện tìm được hai hộp thuốc lá và một cái bật lửa.
Mở cửa, rón rén lên ban công sân thượng ngoài trời.
Diệp Chu đem trọng lượng người tựa vào lan can, lấy một điếu thuốc lá, ánh sáng bật lửa chiếu lên mặt câu, tăng thêm mấy phần ấm áp.
Chỉ là tầng ấm áp này rất nhanh bị làn khói che đi, làn khói lượn lờ bên khuôn mặt mịt của cậu, nhìn qua cậu có chút mông lung.
Diệp Chu không thích hút thuốc cho lắm. Ngược lại, cậu vô cùng chán ghét mùi thuốc lá.
Ngoại trừ những lúc buồn bực, Diệp Chu hiếm khi hút thuốc, lần hút thuốc gần đây nhất của cậu, có khi là nhiều năm về trước.
Đợi thuốc lá cháy gần hết, Diệp Chu dập tắt tàn thuốc.
Vừa chuẩn bị trở về, lại nhìn thấy bên cửa ban công không biết từ lúc nào có một bóng người, thân thể người nọ khẽ nghiêng, cả người dựa vào cửa, yên tĩnh nhìn cậu.
Diệp Chu sững sờ, khi nhận ra người kia là ai, theo bản năng liền nở nụ cười, chỉ là khóe môi vừa nhếch một độ cong, lại bị người đánh gãy.
"Không muốn cười thì đừng cười."
Giang Đình Viễn đứng dậy, từ trong bóng tối hướng về Diệp Chu đi tới, đứng lại ở bên cạnh cậu.
"Tôi chưa bao giờ quy định, Diệp Chu nhất định phải có bộ dạng gì."
"Làm chuyện mình chuyện muốn làm, thành người mình muốn trở thành, thế là tốt rồi."
Thanh âm Giang Đình Viễn không lớn, tại ban công yên tĩnh chỉ có tiếng gió, lại truyền vào tai Diệp Chu đặc biệt rõ ràng.
Hầu kết Diệp Chu giật giật, vốn muốn nói mình không có chuyện gì, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại không nói gì.
Chỉnh lại áo khoác trên người cậu, Giang Đình Viễn đưa tay ra với cậu, nói: "Khí trời lạnh, đi xuống thôi."
Hắn không hỏi Diệp Chu có chuyện gì, cũng không trách cứ cậu hơn nửa đêm không ngủ mà một mình chạy lên sân thượng hóng gió.
Diệp Chu cũng không biết bản thân đã nghĩ cái gì, mà lúc cậu đem tay đặt vào lòng bàn tay Giang Đình Viễn, đột nhiên hỏi: "Giang ca, tôi và Trình Nhiên, bản chất đều giống nhau, đúng không?"
Giang Đình Viễn không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu, đem người mang về phòng.
Tại ánh mắt chăm chú của Giang đại boss, Diệp Chu nghe lời vào trong chăn, ngoan ngoan nói câu ngủ ngon với hắn.
Đèn được tắt, trong bóng tối, Diệp Chu mím môi.
Cậu nghĩ, vấn đề cậu vừa hỏi trên sân thượng, hẳn là không thể nhận được đáp án rồi.
Nhưng không ngờ, sau đó cậu liền nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Chu cảm giác được cái trán mình có một nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
Sau đó là âm thanh Giang Đình Viễn vang lên bên tai cậu.
"Không giống nhau."
"Đối với tôi, cậu là đặc biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất