Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 35: Hạng mục điện ảnh

Trước Sau
Giang tổng vốn tưởng Diệp Chu nghe xong sẽ có phản ứng gì, cứ việc quá trình có chút gian nan mà kì ảo, nhưng vừa nãy cũng được coi là tỏ tình.

Hắn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, ở tình huống bình thường đều là nghiêm túc mà thông báo, sau khi nói ra rồi thì tình cảm của hai bên sẽ biến chất bay vọt.

Cho nên, khi nói xong câu kia, Giang tổng rất mong đợi với phản ứng của Diệp Chu.

Mà sau khi Giang tổng nói ra câu này xong, liền phát hiện tiểu bằng hữu Diệp Chu giống như đang thất thần, thật lâu vẫn chưa có động tĩnh, không từ chối mà cũng không có câu trả lời.

Giang Đình Viễn săn sóc nghĩ, khả năng Diệp Chu bị mình dọa đi, cần phải cho cậu chút thời gian tiêu hóa chuyện này.

Nhưng mà chờ mãi, Giang tổng duy trì tư thế tới năm phút, lúc hắn muốn nhìn người trong ngực có phản ứng gì, lại vang lên tiếng ngáy nhỏ bé bên tai.

Giang Đình Viễn: "..."

Nhìn Diệp Tiểu Chu đang say giấc trong lòng mình, Giang Đình Viễn vừa bực vừa buồn cười, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

Còn có thể làm gì nữa, người đều đã ngủ, đương nhiên là mang về nhà.

Cứ việc Giang tổng bực Diệp Chu không tim không phổi, mà đến cùng vẫn là không nỡ đem người đánh thức, nhận mệnh ôm ngang tiểu hỗn đản này lên, hướng về bãi đỗ xe mà đi.

Giang Đình Viễn đi rất chậm, tay ôm Diệp Chu vững vàng, tận lực ôm nhẹ nhàng để khômg đánh thức Diệp Chu.

Xa xa tài xế nhìn thấy như vậy, nhất thời đem thuốc lá trong tay làm rơi, chạy nhanh tới chỗ Giang Đình Viễn.

"Tiên sinh, để tôi để tôi." Tài xế nói, liền muốn đón Diệp Chu trong lòng Giang Đìn Viễn.

Giang Đình Viễn lại trước một bước tránh xa bàn tay tài xế duỗi ra.

"Không cần." Thanh âm hắn lạnh nhạt từ chối, không tài nào nghi ngờ được.

Tài xế thấy thế cũng hơi kinh ngạc, anh ta đi theo Giang tiên sinh lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy Giang tiên sinh để bụng đến một người tới mức độ này.

Hơn nữa nếu anh ta nhớ không lầm, thì lão bản của anh ta bị khiết phích nhẹ, loại khiết phích không những thể hiện đối với những đồ vậy, mà còn cả phương diện tinh thần.

Lão bản của hắn lúc tiếp xúc gần gũi với người khác đều khó chịu, nói chi là thân mật ôm một người như này.

Mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng đã là tài xế chuyên dụng của Giang Đình Viễn, anh ta rất nhanh thu liễm lại kinh ngạc trong mắt, trước khi hai người đi tới cạnh xe, tay mắt lenh lẹ mà mở cửa cho hai người.

Sau khi hai người lên xe, trong lòng không khỏi cảm khái, đây đúng là một buổi tối ma huyễn.

...

Ngày thứ hai Diệp Chu tỉnh lại, đã là mười một giờ buổi trưa hôm sau.

Say rượu làm đầu cậu đau thành một đoàn, một hồi lâu sau mới có chút sức lực.

Vừa mở mắt, đầu óc hôn hôn trầm trầm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, trong tay bị người nhét vào cái gì đó lành lạnh.

Sờ sờ giống như cái ly, Diệp Chu tưởng bên trong là nước, sau khi nhận lấu căn bản không hoài nghi trực tiếp hướng miệng mà uống.

Hỗn hợp các loại rau dưa vị cỏ nổ tung trong miệng, Diệp Chu bị kích thích run run một cái, cả người trong nháy mắt đếu tỉnh lại.

"Là ai..." Diệp Chu miễn cưỡng nuốt xuống cái nước rau dưa kia, bi phẫn mà gào thét.

Ai ngờ hai chữ vừa ra khỏi miệng, liền đôi diện với đôi mắt cười như không cười, Giang đại thần đứng bên cạnh giường, hai tay vòng qua ngực, yên tĩnh nhìn cậu.

Diệp Chu: "... Tri kỉ chuẩn bị cho tôi món nước rau dưa tôi thích nhất a!"

Diệp Chu chân chó đem mấy lời muốn nói xoay chuyển cái ngoặt, mạnh mẽ chỉ trích biến thành cảm kích.

Giang Đình Viễn lộ ra mỉm cười: "Là tôi, mà tại sao tôi lại cứ có cảm giác em không vui."

"Ồ, nguyên lai là Giang ca a." Diệp Chu nỗ lực gượng cười nói, còn muốn kiên trì tự bào chữa, "Không có, tôi, thật sự là rất vui!"

Nói xong dùng dư quang quét mắt nhìn ly, phát hiện trong ly chỉ còn một nửa, mặt Diệp Chu đều tái hết cả rồi.

"Vậy ư, thế thì uống nhanh đi." Giang Đình Viễn vui vẻ nói.

Bị đại boss nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Chu không muốn uống, vẫn là thấy chết không sờn mà uống hết.

Nước rau dưa đúng là đồ khó uống nhất trên thế giới này!

Thấy Diệp Chu bé ngoan đưa cái ly không, Giang tổng xoa xoa đầu cậu, nói: "Chuẩn bị đi, lát nữa tôi mang cậu đi ra ngoài."

Diệp Chu nghe vậy nhất thời có chút kinh ngạc: "Đi đâu?"

Ngày hôm qua vừa mới hơ khô thẻ tre bộ phim, Diệp Chu vốn tính giống như mọi lần sẽ nghỉ ngơi ba ngày, sau đó mới tiếp tục làm việc, cho nên không an bài công việc gì hết vài ngày hôm nay.

"Đợi lát nữa liền biết." Nói, Giang Đình Viễn đi ra ngoài.

Lòng hiếu kỳ của Diệp Chu được khơi lên, từ trên giường nhảy xuống đi rửa mặt, sau khi rửa mặt, nhanh chóng tìm một bộ quần áo thường ngày mặc lên.

Sau khi cậu chuẩn bị xong, Giang tổng đã chờ cậu tại phòng ăn.



Hai người ăn cơm trưa xong, mới lên xe đi.

Bất quá dọc đường đi mặc cho Diệp Chu hỏi thế nào, Giang Đình Viễn vẫn không nói cho cậu biết đích đên lần này là chỗ nào.

Lái xe khoảng một tiếng, rốt cuộc cũng dừng lại tại một cái nhà cao chót vót.

Sau khi Diệp Chu xuống xe, mặt mờ mịt nhìn về phía Giang tổng: "Đây là đâu?"

Giang Đình Viễn rốt cuộc cũng giải thích nghi hoặc cho cậu: "Chỗ này là giấc mộng ấp vườn Kinh Chập, ba hạng mục thông qua xét duyệt thành công, đều tiến hành tại chỗ này."

Diệp Chu: "..."

Đậu má, nói như vậy, mục đích Giang tổng dẫn cậu đến chỗ này, sẽ không phải là...

"Vào tháng trước, giấc mộng ấp vườn đã xét duyệt xong, đâug tháng trước đã đưa tiền vốn vào các hạng mục."

Ba hạng mục em chọn cũng đang ở đây." Giang tổng khẳng định suy đoán Diệp Chu.

Ánh mắt Diệp Chu cứng ngắc nhìn về phía đại boss, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, đây đúng là... Cậu con mẹ nó quá vui vẻ!

Nếu như có thể, Diệp Chu kỳ thực không quá muốn đối mặt với ba người kia, bởi vì mỗi lần nhắc tới họ, một loại xấu hổ khôn kể sẽ đem Diệp Chu bao phủ trong nháy mắt.

Bất quá đến cũng đã đến, bây giờ mà chạy thì cũng đã không còn kịp rồi.Diệp Chu chỉ có thể kiên trì đi phía sau Giang tổng phía, cùng tiến vào căn nhà đầy người đang chuẩn bị giấc mộng ấp vườn đã lâu.

Vừa vào cửa, Diệp Chu liền bị những vật trang trí bên trong hấp dẫn, trong lòng không khỏi cảm khái, nên nói Giang đại boss không hổ là trùm cuối, ra tay cũng không khỏi xa hoa quá đi.

Bất quá giấc mộng ấp vườn cũng chỉ là dưới trướng Kinh Chập, hai bên cũng không liên quan gì nhiều, nhưng vô luận là trang trí hay là không gian thì cũng tốt hơn mấy quy mô công ty giải trí đời trước có được.

Mặc dù đã xuyên qua bên này đã được một năm, Diệp Chu lâu lâu vẫn bị cấp độ giàu nứt đố đổ vách làm cho kinh sợ.

Lúc hai người tiến vào, ở cửa đã có một nam nhân nhã nhặn đeo kính gọng vàng ngoài ba mươi chờ, thấy hai người liền đi lên tiếp đón.

Nghe ông ta nói, Diệp Chu thế mới biết hôm nay Giang tổng tới đây là để làm việc.

Ở tình huống bình thường, sau một tháng đưa tài chính, người khởi xướng hạng mục sẽ cùng với giám đốc Giang thị, tức Giang Đình Viễn sẽ tới điều tra tiến độ hạng mục.

Chuyện này liên quan tới vấn đề đầu tư sau này, cho nên tất cả mọi người đều phi thường coi trọng.

Nghe Giang tổng nói lát nữa phải làm việc, hai mắt Diệp Chu sáng rực cả lên, giả vờ giả vịt tiến đến bên người đại boss, thập phần săn sóc nhỏ giọng nói: "Giang ca anh cứ đi đi, không cần để ý tới tôi, đợi lát nữa tôi tự đi cũng được."

Giang Đình Viễn hiểu rất rõ cậu, vừa nhìn liền biết cậu đang đánh bàn tính cái gì đó.

"Thật sự không cần tôi đi chung?" Giang tổng bất động thanh sắc dò hỏi.

Diệp Chu nhanh chóng lắc đầu, một bộ lời hay: "Không cần đâu, anh cứ yên tâm mà đi đi, mà dù cho có xảy ra chuyện gì thật, chỉ cần nói ra tên anh, chắc chắn có thể dễ dàng giải quyết, không cần lo lắng cho tôi đâu!"

Giang Đình Viễn nhíu mày, cũng không vạch trần lòng dạ nhỏ mọn của cậu, gật đầu đáp ứng.

Ngẩng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, dặn dò: "Trước sáu giờ phải quay lại, không được bỏ bữa tối."

Diệp Chu ngoan ngoãn gật đầu: "Đã rõ!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy về hướng thang máy, sau khi lên tầng, dựa theo vị trí mà người phụ trách kia cho, dừng lại tại một cánh cửa của tầng mười bảy.

Nhìn bảng tên được treo trước cửa là Câu lạc bộ thi đấu điện tử Trầm Chu, Diệp Chu sửng sốt một chút.

Đây đúng là câu lạc bộ game mà cậu chọn, thế nhưng tại sao lại đặt cái tên như vậy a!

Ngay khi Diệp Chu còn đang do dự có nên quay lại chỗ đại boss để xác nhận vị trí, cửa liền được mở ra từ bên trong, một thanh niên mặc áo T-shirt ngắn màu hồng, cầm theo một quyển sổ đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút mộng bức.

Bất quá rất nhanh thanh niên liền phản ứng lại, trong mắt loé ra một vệt kinh hỉ: "Diệp Chu! Anh nhất định là Diệp ca, có phải hay không!"

Diệp Chu bị gọi tên càng bối rối hơn, cậu hoàn toàn không có ấn tượng về thanh niên trước mặt.

"... Cậu là?"

Thanh niên kích động đưa tay về phía cậu: "Diệp ca anh khỏe, em tên Ngụy Tầm, biệt danh là đốt pháo! Tuy ngài không biết em, nhưng trong khoảng thời gian này Trừng ca thường nói về ngài!"

"Cậu đang nói chuyện với ai đấy, đến cùng có đi phòng vệ sinh hay không, không thì quay lại tiếp tục tập luyện!"

Không đợi Diệp Chu đáp lại, cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra, lần này rốt cục cũng có người Diệp Chu thấy quen mặt, rất nhanh Diệp Chu liền nhận ra, mấy tháng trước tại Kinh Chập cậu đã gặp qua người phụ trách câu lạc bộ điện tử, là ông chủ của một quán ăn, Hứa Trừng.

Hứa Trừng vừa mới mắng người một nửa, liền thấy Diệp Chu trước cửa, âm thanh càng ngày càng thấp, cuối cùng liền biến mất.

"Diệp ca, anh đến rồi." Hứa Trừng kiệt ngạo hiếm thấy mà hiện lên vẻ lúng túng trên mặt, bộ dạng kia cực kỳ giống thiếu niên bất lương bị lão sư dạy dỗ mắng.

Được Hứa Trừng mời vào phòng, Diệp Chu lúc này mới phát hiện ngoại trừ Hứa Trừng và Ngụy Tầm bên ngoài, còn có hai thanh niên khác, một người có vóc dáng mập mạp, nhìn qua có chút ngây thơ khả ái, một người thì có khí chất xuất chúng thập phần tuấn lãng.

Hứa Trừng đem đống đồ ăn vặt trên sôfa đẩy xuống đất, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Diệp ca, nơi này của chúng tôi có chút loạn."



Nói xong liền quay đầu nhìn về hai người đang ngồi trước máy tính vẫn không phản ứng gì: "Còn ngồi ngốc ở đấy, không nhanh lại đây chào hỏi!"

"Không cần không cần, các cậu đang làm gì thì cứ làm, chớ sốt sắng." Diệp Chu khoát tay áo một cái biểu thị chính mình không để ý.

Hứa Trừng hướng Diệp Chu giải thích: "Trước mắt chúng tôi đang tập luyện, dự định sẽ tham gia thi đấu vào tháng mười, nếu như có thể lấy giải nhất, sang năm liền có thể bắt đầu so tài."

"Ừ." Diệp Chu gật đầu, nhìn về phía Hứa Trừng, hỏi: "Đây là toàn bộ thành viên của chiến đội ư?"

Tuy cậu không hiểu mấy về quy tắc giới game nơi này, nhưng trước đây ít nhiều cũng từng nghe nói qua ti vi, một chiến đội game chắc chắn không đơn sơ như này.

Nhìn trong phòng chỉ có bốn người, trong lòng Diệp Chu không khỏi có chút chua xót.

Hứa Trừng do dự một chút, vẫn là thật thà nói: "Nói đúng hơn thì... Trước mắt chỉ có một người là tôi."

Bởi vì hợp đồng của ba người kia vẫn chưa tới kỳ, lấy giá trị của bọn họ, chắc chắn câu lạc bộ không dễ dàng mà thả người đi, thế nhưng cái giá vi phạm hợp đồng lại là cái giá trên trời.

Hứa Trừng còn chưa nói hết, Diệp Chu nhất thời cảm thấy càng chua xót.

Giời ạ, dầu gì đi nữa cũng là một câu lạc bộ game, kết quả sau một thời gian dài như vậy, người phụ trách là Hứa Trừng cũng chỉ có một mình.

Này không khỏi cũng quá thảm đi!

Diệp Chu vỗ vỗ vai Hứa Trừng lưng, ngữ trọng nghiêm túc nói: "Hứa đội trưởng a, tôi nghe nói giới game mấy cậu vào mỗi vòng đều có thể đổi tuyển thủ, chúng ta cũng có thể làm như vậy a."

Hứa Trừng có chút chần chờ: "Nhưng câu lạc bộ của chúng tôi chỉ vừa mới thành lập, chỗ cần chi tiền có rất nhiều..."

"Tiền không là vấn đề, không phải Kinh Chập sẽ gửi một phần xuống sao, không đủ các cậu cứ việc tìm tôi lấy!" Diệp Chu thập phần tài đại khí thô nói.

Nói thế nào cũng là một câu lạc bộ, coi như không lấy được thứ hạng gì, tốt xấu cũng phải đem người thu thập trước rồi có gì lại nói a!

Hứa Trừng có chút mộng bức: "Diệp ca, chuyện này... Hình như không tốt lắm."Hạng mục được đầu tư đã làm Hứa Trừng cảm thấy bất khả tư nghị rồi, hiện tại Diệp Chu lại tín nhiệm cậu như vậy, Hứa Trừng đều có chút nói lắp bắp.

Diệp Chu nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thở dài, có cảm giác như thấy được bộ dạng vừa mới xuyên qua của bản thân, đúng là chưa thấy qua cảnh đời, làm cho người có chút đau lòng.

Cậu ý vị sâu xa mà nói: "Không có gì không tốt hết, lúc trước trong nhiều hạng mục như vậy tôi lại chọn trúng hạng mục của cậu, liền đại biểu tôi tín nhiệm tuyệt đối với cậu, tôi tin rằng cậu nhất định sẽ nỗ lực, chuyện tài chính không phải là vấn đề gì, tôi tin cậu sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?"

Tuy nói như vậy, Diệp Chu lúc này kỳ thực đang bắt đầu tính toán, nếu quả thật cần rất nhiều tiền, chính mình hẳn là thổi gió bên gối Giang đại boss đi.

Nghiêm ngặt ý trên mặt chữ mà nói, từ khi Diệp Chu xuyên sách tới bây giờ, cậu chưa lần nào cậu bò lên giường Giang đại boss.

Quãng thời gian trước, Diệp Chu phát hiện Trâu Vinh xuất hiện sớm hơn so với nội dung trong tiểu thuyết, cậu liền cảm thấy phi thường bất an, tâm cũng thuận theo mà chìm xuống.

Tuy lúc mới xuyên qua, cậu đã xác định nội dung của tiểu thuyết không phải không thể thay đổi, thế nhưng Diệp Chu vẫn không dám coi thường mà vọng động, sợ bản thân kích động liền tạo hiệu ứng bươm bướm.

Hắn không xác định được sự xuất hiện của mình đến cùng là tốt hay xấu, càng không dám xác định một khi nội dung của tiểu thuyết sai lệch quá nhiều, cậu có thể bị thế giới này phát hiện rồi bị xóa bỏ hay không, có khi còn dẫn đến thảm kịch của đại boss sớm hơn.

Cho nên Diệp Chu vẫn luôn nỗ lực đi theo tuyến đường nội dung trong tiểu thuyết, sống cuộc sống bản thân muốn, quay bộ phim mình muốn, thái độ đối với công chính thụ chính thì có thể trốn liền trốn.

Nhưng dù cho Diệp Chu có cẩn thận tới cỡ nào đi nữa, Trâu Vinh căn bản chưa xuất hiện vẫn là xuất hiện sớm hơn, đồng thời vừa ra tay liền muốn Diệp Chu thân bại danh liệt.

Chuyện này tựa hồ mang ý nghĩa, Diệp Chu chỉ cần dám vỗ cánh một lần, nội dung tiểu thuyết liền sẽ phản kháng.

Sau một quãng thời gian Trâu Vinh xuất hiện, cơ hồ mỗi ngày Diệp Chu đều gặp phải ác mộng, thế nhưng không dám kinh động tới đại boss, cậu chuyển tới khách sạn đoàn phim ở cũng có một phần nguyên nhân trong chuyện này.

Cũng may năng lực điều tiết tâm lý của Diệp Chu tốt, gần nửa tháng cũng coi như thuyết phục được bản thân. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Nếu như bi kịch kia không có cách nào thay đổi, còn không bằng thỏa thích hưởng thụ trước khi bi kịch ập đến.

Nên tiêu thì tiêu, nên xài thì xài, tận lực khả năng không để lại chút tiền cho công chính và thụ chính, dù cho sao này có chết thì cũng không còn gì tiếc nuối.

Yêu cầu của cậu không cao, tiền mất thì mất, chỉ cần có thể bảo vệ mạng của câu cùng Giang đại boss là tốt rồi. Tiền tài chính là vật ngoài thân, cậu thậm chí còm đã vạch ra kế hoạch sau khi Giang đại boss phá sản.

Bất quá, trước khi đại boss phá sản, không tiêu tiền thì uổng phí, bọn họ càng dùng nhiều tiền, tương lai công chính thụ chính sau này chỉ còn có ít tiền!

Nghĩ tới đây, áp lực trong lòng Diệp Chu cũng biến mất, tuy bây giờ tiêu nhiều tiền như vậy làm cậu có chút nhức nhối, nhưng cậu cũng không có ý định nương tay.

Hứa Trừng nghe Diệp Chu nói, bỗng nhiên trợn to mắt.

Không chỉ riêng cậu, ngay cả ba người còn lại trong phòng khi nghe xong, gần như đều có một phản ứng.

Tin tưởng vô điều kiện như vậy, tiểu mập mạp cảm tính thậm chí còn đỏ cả vành mắt, khom người lén lút lau nước mắt đây.

Sau khi tiễn Diệp Chu đi, Hứa Trừng đóng cửa lại.

Cậu hiếm thấy thần sắc nghiêm túc, đối với ba người trong phòng nói: "Vừa rồi, Diệp ca nói gì các cậu đều đã nghe hết đi?"

"Nếu như đánh không ra thành tích gì, các cậu cân nhắc lại một chút, đến cùng có xứng với tín nhiệm của Diệp ca hay không!"

"Chúng ta nếu còn có chút lương tâm, tuyệt đối không được để Diệp ca lỗ số tiền bỏ ra, các cậu đã rõ ý của tôi chưa?"

Tiếng nói của cậu vừa dứt, ba người còn lại gần như đồng thanh mà nói: "Đã rõ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau