Chương 29: Chương 29
Cố Thanh Y biết Giang Nguyên đi chuyến này, chắc chắn đã có chuyện.
Nhưng Giang Nguyên không nói, cậu cũng sẽ không hỏi.
Giang Nguyên mơ màng gối lên đùi Cố Thanh Y ngủ một tiếng, mới tỉnh táo đứng dậy đi nấu cơm. Cố Thanh Y ngồi trên sofa nhìn bóng lưng Giang Nguyên vui vẻ nấu cơm, cưng chiều mỉm cười.
Yên tâm đi, mặc kệ là chuyện gì, em đều sẽ gánh vác cùng anh.
Tốc độ làm cơm của Giang Nguyên rất nhanh, tay chân nhanh nhẹn cho thịt bò vào hầm, xoay người nạo khoai tây thành những miếng mỏng, cho vào chảo dầu đảo đến khi hai mặt vàng óng, mới thái cà rốt và ớt thả vào, chưa đến hai phút đã bưng ra một đĩa khoa tây xào thơm phức. Anh gọi Cố Thanh Y đang ngồi xem tài liệu trên sofa hai tiếng xong lại quay lại rửa rau.
Chờ Cố Thanh Y cọ được đến bên bàn ăn, trên bàn đã bày đẩy đủ cơm tối và bát đũa, Giang Nguyên thì đứng một bên tháo tạp dề, nhìn Cố Thanh Y nhoài người qua thành ghế, cầm đũa nhìn trái nhìn phải một hồi lâu mới dừng lại gắp một miếng thịt bò hầm mềm mềm thơm phức.
Cái nồi đó đặt khá xa, cậu phải kiễng chân lên mới gắp được một miếng, lúc đang phù phù thổi nguội, thế mà lại bị chặn ngang. Giang Nguyên không chút khách khí há miệng, vừa ra sức hà hơi vừa quyết tâm ngoạm miếng thịt đi.
Nóng chết nhà anh đi! Cố Thanh Y nhe răng, không hình tượng liếc anh một cái.
Lôi cái ghế ra ngồi xuống, Cố Thanh Y quyết tâm không cho Giang Nguyên ăn cơm tử tế. Anh đưa đũa đến đâu, Cố Thanh Y sẽ phi đũa đến đó, ngón tay trắng trẻo cầm trên đôi đũa sẫm màu thật đẹp thật đẹp, nhưng lúc tranh thức ăn thì lại chẳng lưu tình chút nào. Cậu không ăn kịp, đồ trong bát đã chất thành một đống, nhưng Cố Thanh Y vẫn ngang nhiên chơi trò đấu đũa với Giang Nguyên.
“Vợ à… Đói….” Giang Nguyên dẹt miệng, dâng lên một cái bát cơm trắng, làm nũng “Em không chia cho anh chút nào sao.”
Lúc này, Cố Thanh Y mới bê bát mình lên, gắp cho anh chút đồ ăn.
Ăn xong bữa cơm như đánh trận, Cố Thanh Y dọn bát, quay đầu hỏi Giang Nguyên có muốn đi dạo một chút hay không.
Quảng trường nhỏ phía dưới chung cư mỗi ngày đều rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, cho trẻ con ra chơi, đều rất hòa thuận — chỗ này đều là người trẻ ở cho nên tránh được rất nhiều rắc rối.
“Ừ.” Giang Nguyên vốn đang ngồi trên sofa bất an nghịch nghịch gói kẹo, liền bật dậy gật đầu.
Thu dọn túi rác xong, hai người mỗi người xách một túi, nắm tay nhau xuống lầu.
“Hai ngày nay không thấy Lục Triết nhỉ.” Cố Thanh Y giống như nghĩ đến gì đó, lắc lắc Giang Nguyên đang đi trước “Em có nên gọi điện hỏi thăm cậu ta chút không?”
“Hỏi thăm cái rắm, vất đi thì càng tốt.” Giang Nguyên hiển nhiên rất oán hận, lúc ném rác vào thùng còn cố ý nhét xuống tận đáy thùng, khiến cái thùng cao hơn nửa người cũng phải nghiêng ngả muốn đổ ra.
“Thế thì em cũng vất anh đi luôn nhé, ở đây còn có thùng rác này.” Cố Thanh Y cười, nhìn Giang Nguyên giữ nắp thùng giúp mình, ném rác vào.
Sau đó mới tiếp tục nắm tay nhau, chầm chậm đi ra ngoài khu chung cư.
Ở trung tâm có một con sông nhỏ, vừa hay ở ngay cạnh chung cư bọn họ sống, nước sông không sạch lắm, lá cây không xanh lắm, người cũng không nhiều lắm. Dù là Cố Thanh Y và Giang Nguyên không cố kị điều gì, thì cả hai cũng không muốn đi khắp nơi rêu rao. Hai người đi ra quảng trường nhỏ, tiến về phía dòng sông.
Dọc bờ sông có thể nhìn thấy đủ loại liễu rủ, tới mùa thu chỉ còn là những cành khô là là trên mặt nước, lúc gió thổi qua thì khẽ khẽ chạm lên mặt nước tạo thành những vòng sóng nhỏ, cô đơn nhưng không hoang vu.
Giang Nguyên thừa dịp ít người, thẳng thắn ôm lấy eo Cố Thanh Y, để cậu dựa lên vai mình, hai người chầm chậm đi tới. Không có nói chuyện, chỉ thi thoảng liếc nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
“Trường học gần đây bận không?” Đi đến một rừng cây nhỏ, hai người ngồi xuống một chiếc bàn đá, còn không biết xấu hổ mà ngồi chung một cái ghế, Giang Nguyên tì cằm lên vai Cố Thanh Y hỏi.
“Cũng ổn, em dạy có một lớp, nên cũng không có nhiều chuyện lắm.” Cố Thanh Y không rõ vì sao Giang Nguyên lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời, nhún nhún vai “Học sinh cũng rất tốt, thành tích ổn lắm.” Lớp chọn, nên thành tích so với các lớp khác cũng hơn, không ít học sinh đều tự giác ở lại sau giờ học hỏi bài giáo viên. Có lần, Cố Thanh Y còn bị chặn ngay trước cửa nhà vệ sinh để hỏi, lí do là do mấy tên học sinh không hiểu sao lại cãi nhau một vấn đề chính trị ngay trong lúc giải quyết, cho nên vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cậu thì liền ngăn lại tiếp tục cãi nhau ngay ở đó.
“Hài lòng không? Làm giáo viên ấy.” Giang Nguyên đảo đảo mắt, không nhìn rõ biểu tình.
Cố Thanh Y nhạy bén nhận ra Giang Nguyên có tâm sự, nhíu mày, tay xoa xoa mặt anh “Hài lòng chứ, việc nhàn lương cao, lại còn được nghỉ đông nghỉ hè, có gì mà không tốt?”
“Thật sự… Tốt à?” Giọng Giang Nguyên nhẹ đến mức Cố Thanh Y nghĩ mình nghe nhầm.
Cố Thanh Y hơi mím môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay anh đặt trên bụng mình, thuận tiện ôm lên ủ ấm cho anh “Lúc vừa mới bắt đầu, thật ra em cũng không thích.”
Giang Nguyên yên lặng lắng nghe.
“Ai mà vui được, anh nói có đúng không? Cứ nghĩ sẽ được ra nước ngoài giao lưu, cứ nghĩ sẽ được làm giảng viên đại học, cứ nghĩ sẽ được tiếp tục làm nghiên cứu với giáo sư, nhưng tất cả đều không còn nữa. Ngay đến cả bạn trai mình, cũng đi mất.”
Giang Nguyên nắm tay thật chặt, đầu dán lên lưng Cố Thanh Y, nghẹn giọng nói “Xin lỗi….”
“Nghe em nói hết đã…..” Cố Thanh Y bị cắt ngang cũng không bực, vô thức nghịch nghịch ngón tay Giang Nguyên “Lúc em đến đây, em rất không vui, tìm việc rồi thuê nhà, em đã cho rằng mình sẽ sống không vui như vậy cả đời. Thế nhưng không phải thế, sau khi bắt đầu đi làm, các thầy cô giáo lớn tuổi trong trường quan tâm đến em rất nhiều, đồng nghiệp thì nhiệt tình, học sinh thì tôn trọng. Em dần dần bắt đầu thích ở đây, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Nhóm học sinh đầu tiên em giảng dạy thành tích thi tốt nghiệp rất tốt, anh biết không? Thủ khoa văn hóa là học sinh trong lớp em đó, còn đỗ vào đại học Quang Hoa Bắc Kinh, đến nay vẫn còn thường xuyên liên lạc với em. Trong bốn năm này, em có rất nhiều học sinh, cũng có rất nhiều bạn bè, thậm chí còn tìm lại được anh, cho nên, có gì không vui chứ?
Em không đi du học, chả liên quan gì đến anh hết. Vốn dĩ em cũng quyết định sẽ học tập thật tốt ở trong nước, cho nên nói thẳng ra, cùng lắm thì anh cũng chỉ hại em mất đi một cơ hội ra nước ngoài giao lưu, tham quan mà thôi. Đương nhiên, nếu anh muốn bù đắp cho em thì kì nghỉ đông này em rất rảnh. Còn những chuyện khác thì chẳng liên quan gì đến anh đâu. Ba mẹ em giận em vì em là gay, em rời khỏi thành phố A vì em phiền tên mập kia, em làm giáo viên cấp ba vì em muốn nuôi sống mình. Anh thử tính xem, có chuyện gì liên quan đến anh không? Hả?
Thật là, bắt em nói một mạch nhiều như thế, khát chết rồi, lát nữa anh nhớ mời em trà sữa đó.”
Giang Nguyên nghe được có chút ngạc nhiên, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu “Ừ, ngã tư có một quán, anh mời em cốc lớn.”
Cố Thanh Y khẽ lắc đầu, đồ con nhà giàu. Tránh khỏi tay anh, đứng lên sửa sang lại quần áo, cậu chìa tay về phía Giang Nguyên “Được rồi, được rồi, về nhà với chồng anh nào.”
Cũng không phải là thiếu niên phát ra hào quang sau lưng, cũng không phải là khung cảnh gió thổi mây bay gì, chỉ là Cố Thanh Y thản nhiên đứng đó, một tay đút trong túi trong túi áo khoác, nghiêng người hé ra một nụ cười, đằng sau là một con sông nhỏ, và một con đường nhỏ vắng người.
Giang Nguyên nghĩ, đây có lẽ là món quà quan trọng nhất trong cuộc đời mà thượng đế đã dành tặng cho anh từ khi anh vừa mới sinh ra.
Anh vươn tay, được Cố Thanh Y dùng sức kéo dậy. Đỡ lấy thắt lưng Cố Thanh Y, trao nhau một nụ hôn sâu xong, hai người mới đan tay, dắt nhau đến quàn trà sữa đầu phố.
Người trên đường dần dần nhiều thêm. Lúc qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, Giang Nguyên muốn buông tay Cố Thanh Y ra, nhưng không ngờ, anh lại bị đối phương hung hăng giữ lại, thậm chí lòng bàn tay còn bị cào nhẹ cảnh cáo. Anh dừng lại một lúc, giống như muốn tiêu hóa sự thật này. Cuối cùng thì cúi đầu, đỏ mặt, nhe răng cười khúc khích nắm tay Cố Thanh Y đến xếp hàng sau một đám các cô nàng.
Cuối thu, trời tối sớm, cho nên đến giờ đó, con đường bên cạnh cửa hàng đều sáng ánh đèn. Màu đèn sáng trắng ấm áp, cộng thêm ánh đèn xe loang loáng trên đường, khiến cho cả thành phố giống như sáng bừng lên sức sống. Tấm biển hiệu to lớn giữa không trung cũng bắt đầu lên đèn, dòng chữ “chào mừng đến với thành phố B” liên tục biến hóa màu sắc chạy qua. Ở cửa hàng bên cạnh, một khúc dương cầm chào mừng được mở lên, ngẫu nhiên sẽ lọt ra ngoài theo khe hở của cánh cửa xoay. Giang Nguyên cúi đầu nhìn cảnh đêm phản chiếu trong ánh mắt của Cố Thanh Y, bỗng nhiên cảm thấy, cho dù có phải đối mặt với những chuyện khó khăn sau này, thì chỉ cần có người này ở bên, anh đều sẽ dễ dàng vượt qua.
Lúc hai người đứng trước quầy gọi đồ, Giang Nguyên vẫn chưa thu hồi sự dịu dàng trong đáy mắt.
“Một cốc trà sữa matcha cỡ lớn thêm thạch đen, đường 30%, Giang Nguyên, anh muốn uống gì?” Cố Thanh Y chưa nhìn đã đọc ra một cái tên, lúc này mới quay lại chú ý ánh nhìn ngọt chết người của Giang Nguyên.
“Ặc, anh bị bệnh à?” Đột nhiên đỏ mặt, cậu cong khuỷu tay định huých Giang Nguyên một cái, nhưng lúc giơ tay lên mới phát hiện, hóa ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, thế là mặt lại càng như bùng cháy.
“Giống cậu ấy.” Giang Nguyên đã hoàn toàn thu lại sự mất hồn lúc nãy, tràn trề sức sống, nửa dựa vào quầy gọi đồ, chống tay lên, hé ra một nụ cười sáng lạn câu dẫn, khiến cô bé bán hàng tuột tay không cầm chắc phiếu tính tiền. Tấm phiếu bay đến giữa không trung thì được Giang Nguyên bắt được, vẫy vẫy với cô bé “Cảm ơn nhé.”
Còn chưa lẳng lơ xong đã bị Cố Thanh Y nắm mạnh bả vai kéo ra chỗ chờ đồ.
Hai người có chút đồng cảm nhìn cô bé bán hàng ôm mặt chạy vù vào trong, đẩy một cô bé khác vẻ mặt hoang mang ra thay thế.
“Đúng là nên vất anh vào thùng rác mới phải…” Cố Thanh Y đỏ mặt nghiến răng.
“Vừa nãy không biết ai còn xưng là chồng anh ấy nhỉ?” Giang Nguyên cúi đầu, vênh váo dựa vào Cố Thanh Y, quay về phía một nhóm các cô gái gần đó, bày ra nụ cười tươi mang đậm tính đánh dấu.
Nhưng Giang Nguyên không nói, cậu cũng sẽ không hỏi.
Giang Nguyên mơ màng gối lên đùi Cố Thanh Y ngủ một tiếng, mới tỉnh táo đứng dậy đi nấu cơm. Cố Thanh Y ngồi trên sofa nhìn bóng lưng Giang Nguyên vui vẻ nấu cơm, cưng chiều mỉm cười.
Yên tâm đi, mặc kệ là chuyện gì, em đều sẽ gánh vác cùng anh.
Tốc độ làm cơm của Giang Nguyên rất nhanh, tay chân nhanh nhẹn cho thịt bò vào hầm, xoay người nạo khoai tây thành những miếng mỏng, cho vào chảo dầu đảo đến khi hai mặt vàng óng, mới thái cà rốt và ớt thả vào, chưa đến hai phút đã bưng ra một đĩa khoa tây xào thơm phức. Anh gọi Cố Thanh Y đang ngồi xem tài liệu trên sofa hai tiếng xong lại quay lại rửa rau.
Chờ Cố Thanh Y cọ được đến bên bàn ăn, trên bàn đã bày đẩy đủ cơm tối và bát đũa, Giang Nguyên thì đứng một bên tháo tạp dề, nhìn Cố Thanh Y nhoài người qua thành ghế, cầm đũa nhìn trái nhìn phải một hồi lâu mới dừng lại gắp một miếng thịt bò hầm mềm mềm thơm phức.
Cái nồi đó đặt khá xa, cậu phải kiễng chân lên mới gắp được một miếng, lúc đang phù phù thổi nguội, thế mà lại bị chặn ngang. Giang Nguyên không chút khách khí há miệng, vừa ra sức hà hơi vừa quyết tâm ngoạm miếng thịt đi.
Nóng chết nhà anh đi! Cố Thanh Y nhe răng, không hình tượng liếc anh một cái.
Lôi cái ghế ra ngồi xuống, Cố Thanh Y quyết tâm không cho Giang Nguyên ăn cơm tử tế. Anh đưa đũa đến đâu, Cố Thanh Y sẽ phi đũa đến đó, ngón tay trắng trẻo cầm trên đôi đũa sẫm màu thật đẹp thật đẹp, nhưng lúc tranh thức ăn thì lại chẳng lưu tình chút nào. Cậu không ăn kịp, đồ trong bát đã chất thành một đống, nhưng Cố Thanh Y vẫn ngang nhiên chơi trò đấu đũa với Giang Nguyên.
“Vợ à… Đói….” Giang Nguyên dẹt miệng, dâng lên một cái bát cơm trắng, làm nũng “Em không chia cho anh chút nào sao.”
Lúc này, Cố Thanh Y mới bê bát mình lên, gắp cho anh chút đồ ăn.
Ăn xong bữa cơm như đánh trận, Cố Thanh Y dọn bát, quay đầu hỏi Giang Nguyên có muốn đi dạo một chút hay không.
Quảng trường nhỏ phía dưới chung cư mỗi ngày đều rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, cho trẻ con ra chơi, đều rất hòa thuận — chỗ này đều là người trẻ ở cho nên tránh được rất nhiều rắc rối.
“Ừ.” Giang Nguyên vốn đang ngồi trên sofa bất an nghịch nghịch gói kẹo, liền bật dậy gật đầu.
Thu dọn túi rác xong, hai người mỗi người xách một túi, nắm tay nhau xuống lầu.
“Hai ngày nay không thấy Lục Triết nhỉ.” Cố Thanh Y giống như nghĩ đến gì đó, lắc lắc Giang Nguyên đang đi trước “Em có nên gọi điện hỏi thăm cậu ta chút không?”
“Hỏi thăm cái rắm, vất đi thì càng tốt.” Giang Nguyên hiển nhiên rất oán hận, lúc ném rác vào thùng còn cố ý nhét xuống tận đáy thùng, khiến cái thùng cao hơn nửa người cũng phải nghiêng ngả muốn đổ ra.
“Thế thì em cũng vất anh đi luôn nhé, ở đây còn có thùng rác này.” Cố Thanh Y cười, nhìn Giang Nguyên giữ nắp thùng giúp mình, ném rác vào.
Sau đó mới tiếp tục nắm tay nhau, chầm chậm đi ra ngoài khu chung cư.
Ở trung tâm có một con sông nhỏ, vừa hay ở ngay cạnh chung cư bọn họ sống, nước sông không sạch lắm, lá cây không xanh lắm, người cũng không nhiều lắm. Dù là Cố Thanh Y và Giang Nguyên không cố kị điều gì, thì cả hai cũng không muốn đi khắp nơi rêu rao. Hai người đi ra quảng trường nhỏ, tiến về phía dòng sông.
Dọc bờ sông có thể nhìn thấy đủ loại liễu rủ, tới mùa thu chỉ còn là những cành khô là là trên mặt nước, lúc gió thổi qua thì khẽ khẽ chạm lên mặt nước tạo thành những vòng sóng nhỏ, cô đơn nhưng không hoang vu.
Giang Nguyên thừa dịp ít người, thẳng thắn ôm lấy eo Cố Thanh Y, để cậu dựa lên vai mình, hai người chầm chậm đi tới. Không có nói chuyện, chỉ thi thoảng liếc nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
“Trường học gần đây bận không?” Đi đến một rừng cây nhỏ, hai người ngồi xuống một chiếc bàn đá, còn không biết xấu hổ mà ngồi chung một cái ghế, Giang Nguyên tì cằm lên vai Cố Thanh Y hỏi.
“Cũng ổn, em dạy có một lớp, nên cũng không có nhiều chuyện lắm.” Cố Thanh Y không rõ vì sao Giang Nguyên lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời, nhún nhún vai “Học sinh cũng rất tốt, thành tích ổn lắm.” Lớp chọn, nên thành tích so với các lớp khác cũng hơn, không ít học sinh đều tự giác ở lại sau giờ học hỏi bài giáo viên. Có lần, Cố Thanh Y còn bị chặn ngay trước cửa nhà vệ sinh để hỏi, lí do là do mấy tên học sinh không hiểu sao lại cãi nhau một vấn đề chính trị ngay trong lúc giải quyết, cho nên vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cậu thì liền ngăn lại tiếp tục cãi nhau ngay ở đó.
“Hài lòng không? Làm giáo viên ấy.” Giang Nguyên đảo đảo mắt, không nhìn rõ biểu tình.
Cố Thanh Y nhạy bén nhận ra Giang Nguyên có tâm sự, nhíu mày, tay xoa xoa mặt anh “Hài lòng chứ, việc nhàn lương cao, lại còn được nghỉ đông nghỉ hè, có gì mà không tốt?”
“Thật sự… Tốt à?” Giọng Giang Nguyên nhẹ đến mức Cố Thanh Y nghĩ mình nghe nhầm.
Cố Thanh Y hơi mím môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay anh đặt trên bụng mình, thuận tiện ôm lên ủ ấm cho anh “Lúc vừa mới bắt đầu, thật ra em cũng không thích.”
Giang Nguyên yên lặng lắng nghe.
“Ai mà vui được, anh nói có đúng không? Cứ nghĩ sẽ được ra nước ngoài giao lưu, cứ nghĩ sẽ được làm giảng viên đại học, cứ nghĩ sẽ được tiếp tục làm nghiên cứu với giáo sư, nhưng tất cả đều không còn nữa. Ngay đến cả bạn trai mình, cũng đi mất.”
Giang Nguyên nắm tay thật chặt, đầu dán lên lưng Cố Thanh Y, nghẹn giọng nói “Xin lỗi….”
“Nghe em nói hết đã…..” Cố Thanh Y bị cắt ngang cũng không bực, vô thức nghịch nghịch ngón tay Giang Nguyên “Lúc em đến đây, em rất không vui, tìm việc rồi thuê nhà, em đã cho rằng mình sẽ sống không vui như vậy cả đời. Thế nhưng không phải thế, sau khi bắt đầu đi làm, các thầy cô giáo lớn tuổi trong trường quan tâm đến em rất nhiều, đồng nghiệp thì nhiệt tình, học sinh thì tôn trọng. Em dần dần bắt đầu thích ở đây, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Nhóm học sinh đầu tiên em giảng dạy thành tích thi tốt nghiệp rất tốt, anh biết không? Thủ khoa văn hóa là học sinh trong lớp em đó, còn đỗ vào đại học Quang Hoa Bắc Kinh, đến nay vẫn còn thường xuyên liên lạc với em. Trong bốn năm này, em có rất nhiều học sinh, cũng có rất nhiều bạn bè, thậm chí còn tìm lại được anh, cho nên, có gì không vui chứ?
Em không đi du học, chả liên quan gì đến anh hết. Vốn dĩ em cũng quyết định sẽ học tập thật tốt ở trong nước, cho nên nói thẳng ra, cùng lắm thì anh cũng chỉ hại em mất đi một cơ hội ra nước ngoài giao lưu, tham quan mà thôi. Đương nhiên, nếu anh muốn bù đắp cho em thì kì nghỉ đông này em rất rảnh. Còn những chuyện khác thì chẳng liên quan gì đến anh đâu. Ba mẹ em giận em vì em là gay, em rời khỏi thành phố A vì em phiền tên mập kia, em làm giáo viên cấp ba vì em muốn nuôi sống mình. Anh thử tính xem, có chuyện gì liên quan đến anh không? Hả?
Thật là, bắt em nói một mạch nhiều như thế, khát chết rồi, lát nữa anh nhớ mời em trà sữa đó.”
Giang Nguyên nghe được có chút ngạc nhiên, cuối cùng chỉ biết gật gật đầu “Ừ, ngã tư có một quán, anh mời em cốc lớn.”
Cố Thanh Y khẽ lắc đầu, đồ con nhà giàu. Tránh khỏi tay anh, đứng lên sửa sang lại quần áo, cậu chìa tay về phía Giang Nguyên “Được rồi, được rồi, về nhà với chồng anh nào.”
Cũng không phải là thiếu niên phát ra hào quang sau lưng, cũng không phải là khung cảnh gió thổi mây bay gì, chỉ là Cố Thanh Y thản nhiên đứng đó, một tay đút trong túi trong túi áo khoác, nghiêng người hé ra một nụ cười, đằng sau là một con sông nhỏ, và một con đường nhỏ vắng người.
Giang Nguyên nghĩ, đây có lẽ là món quà quan trọng nhất trong cuộc đời mà thượng đế đã dành tặng cho anh từ khi anh vừa mới sinh ra.
Anh vươn tay, được Cố Thanh Y dùng sức kéo dậy. Đỡ lấy thắt lưng Cố Thanh Y, trao nhau một nụ hôn sâu xong, hai người mới đan tay, dắt nhau đến quàn trà sữa đầu phố.
Người trên đường dần dần nhiều thêm. Lúc qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, Giang Nguyên muốn buông tay Cố Thanh Y ra, nhưng không ngờ, anh lại bị đối phương hung hăng giữ lại, thậm chí lòng bàn tay còn bị cào nhẹ cảnh cáo. Anh dừng lại một lúc, giống như muốn tiêu hóa sự thật này. Cuối cùng thì cúi đầu, đỏ mặt, nhe răng cười khúc khích nắm tay Cố Thanh Y đến xếp hàng sau một đám các cô nàng.
Cuối thu, trời tối sớm, cho nên đến giờ đó, con đường bên cạnh cửa hàng đều sáng ánh đèn. Màu đèn sáng trắng ấm áp, cộng thêm ánh đèn xe loang loáng trên đường, khiến cho cả thành phố giống như sáng bừng lên sức sống. Tấm biển hiệu to lớn giữa không trung cũng bắt đầu lên đèn, dòng chữ “chào mừng đến với thành phố B” liên tục biến hóa màu sắc chạy qua. Ở cửa hàng bên cạnh, một khúc dương cầm chào mừng được mở lên, ngẫu nhiên sẽ lọt ra ngoài theo khe hở của cánh cửa xoay. Giang Nguyên cúi đầu nhìn cảnh đêm phản chiếu trong ánh mắt của Cố Thanh Y, bỗng nhiên cảm thấy, cho dù có phải đối mặt với những chuyện khó khăn sau này, thì chỉ cần có người này ở bên, anh đều sẽ dễ dàng vượt qua.
Lúc hai người đứng trước quầy gọi đồ, Giang Nguyên vẫn chưa thu hồi sự dịu dàng trong đáy mắt.
“Một cốc trà sữa matcha cỡ lớn thêm thạch đen, đường 30%, Giang Nguyên, anh muốn uống gì?” Cố Thanh Y chưa nhìn đã đọc ra một cái tên, lúc này mới quay lại chú ý ánh nhìn ngọt chết người của Giang Nguyên.
“Ặc, anh bị bệnh à?” Đột nhiên đỏ mặt, cậu cong khuỷu tay định huých Giang Nguyên một cái, nhưng lúc giơ tay lên mới phát hiện, hóa ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, thế là mặt lại càng như bùng cháy.
“Giống cậu ấy.” Giang Nguyên đã hoàn toàn thu lại sự mất hồn lúc nãy, tràn trề sức sống, nửa dựa vào quầy gọi đồ, chống tay lên, hé ra một nụ cười sáng lạn câu dẫn, khiến cô bé bán hàng tuột tay không cầm chắc phiếu tính tiền. Tấm phiếu bay đến giữa không trung thì được Giang Nguyên bắt được, vẫy vẫy với cô bé “Cảm ơn nhé.”
Còn chưa lẳng lơ xong đã bị Cố Thanh Y nắm mạnh bả vai kéo ra chỗ chờ đồ.
Hai người có chút đồng cảm nhìn cô bé bán hàng ôm mặt chạy vù vào trong, đẩy một cô bé khác vẻ mặt hoang mang ra thay thế.
“Đúng là nên vất anh vào thùng rác mới phải…” Cố Thanh Y đỏ mặt nghiến răng.
“Vừa nãy không biết ai còn xưng là chồng anh ấy nhỉ?” Giang Nguyên cúi đầu, vênh váo dựa vào Cố Thanh Y, quay về phía một nhóm các cô gái gần đó, bày ra nụ cười tươi mang đậm tính đánh dấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất