Chương 9
Lúc La Tiểu Xuyên xông ra, không ít người đã nằm trên đất, kẻ bị thương đang nằm rên rỉ, kẻ thì bất động không rõ sống chết. Y thấy Liêu Văn Khải đã được mấy vệ sĩ che chắn đang chạy ra cửa lớn, liền lén thở phào nhẹ nhõm, chí ít mình cũng không cần phải tiến lên làm bia đỡ đạn, y không có súng, chạy ra thì thật sự chỉ có thể làm cái lá chắn thịt mà thôi.
Nhưng dưới mí mắt bọn chúng mà chạy, không dễ.
Y lắc mình tránh sau cây cột, vừa quan sát tình hình bên ngoài, vừa nhân lúc loạn rút dao chém bị thương mấy kẻ đối địch cũng định chạy tới cây cột để núp.
Rốt cuộc tên cầm súng kia cũng chỉ là thằng nhóc chưa từng trải, vừa thấy tên bên cạnh ngã xuống, liền quay đầu chạy trốn, chỉ có điều chưa chạy được hai bước liền trúng đạn, ngã gục.
La Tiểu Xuyên run như cầy sấy, cứ như thấy trước kết cục của mình sau này.
Vụ chém giết cũng kết thúc chóng vánh, chừng nửa giờ trôi qua, âm thanh nhỏ dần, ngoại trừ hai tiếng trầm đục đột nhiên vang lên cùng tiếng rên rỉ như có như không, bên trong khu nhà xưởng dần yên tĩnh trở lại.
La Tiểu Xuyên nhìn quanh thấy người của đối phương hầu hết đã ngã xuống, lập tức vung dao vọt ra, dù sao cũng phải giải quyết dứt điểm, đừng xem thường y không có súng, kẻ ngã dưới con dao của y nãy giờ kỳ thực không ít. Xử lý xong mấy kẻ còn lại, y lau vết máu trên dao, theo những người khác đi ra, vài người cùng phe bọn họ cũng bị thương, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.
Cổ tay y mới vừa rồi bị chém một nhát, hiện tại vừa chạm tới liền đau.
Liêu Văn Khải đã ngồi ở trong xe đậu phía ngoài xưởng, Cao Dương cùng với mấy tên vệ sỹ quan trọng đứng bảo vệ bên cạnh xe, thấy bọn họ đi ra thì nói một câu "Cực khổ rồi".
"Anh Liêu, xác người bên trong có phải dọn dẹp sạch sẽ không?" Cao Dương nghiêng đầu qua hỏi.
"Không cần, cứ giữ nguyên đó, để làm gương cho mấy kẻ khác, hừ, một đám nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà còn dám tranh giành với ông đây." Liêu Văn Khải phẩy tay, liếc nhìn vết máu trên tay La Tiểu Xuyên, hỏi: "Trúng đạn sao?"
La Tiểu Xuyên xoa mồ hôi trên trán, "dạ" một tiếng.
"Quên mất là cậu không có súng, lát nữa đi bệnh viện kiểm tra xem, ngày mai Cao Dương sẽ mang súng cho cậu, thuận tiện sẽ đưa tiền luôn."
"Vâng, cảm ơn anh Liêu."
"Ừ, đừng quên chuyện của Đầu Trọc, tôi chờ tin tức tốt từ cậu."
Nội tâm La Tiểu Xuyên mới vừa cao hứng một chút lập tức trầm xuống, lão hồ ly này!
Bởi vì sự việc sớm giải quyết, y lập tức trở về, đi ngang qua tiệm thuốc liền mua một ít thuốc mỡ, băng vải trong nhà vẫn còn, may mắn vết thương trên tay không sâu lắm, chỉ cần bôi thuốc rồi băng lại là ổn.
Lúc đợi thanh toán y chăm chú nhìn một biển quảng cáo nhỏ, do dự một lúc mới mở miệng: "Cái này... có rẻ không? Thôi, cho tôi một hộp đi."
Lúc trở về, La Tiểu Xuyên vừa nhìn cái hộp kem kia, vừa mắng chính mình bệnh thần kinh, thế nhưng vừa nghĩ tới Đường Khả mang theo vẻ mặt lấy lòng và ánh mắt hưng phấn nhìn y thì, tâm tình lại trỗi dậy.
Nhưng loại tâm tình này kéo dài cho tới lúc y về đến nhà thì lập tức biến mất không còn một mống.
Trong phòng một mảnh tối thui, đèn không bật, thật yên tĩnh, phảng phất như không hề có người, mà trên bàn món mù tạt còn đặt ngay ngắn y như hồi sáng. Y lẳng lặng đi xuyên qua phòng khách tới WC, không có ai; nhà bếp, không có ai; phòng ngủ... cũng không có ai.
Không - có - bất - cứ - ai.
La Tiểu Xuyên cảm thấy buồn bực, thật giống như đánh mất thứ gì rất quan trọng, so với di động còn quan trọng hơn, so với tiền cũng vậy. Y thở hồng hộc, không biết tìm ai để phát tiết, tâm tình chán tới cực điểm, y cầm hộp kem lành lạnh nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, vứt xuống đất, hung hăng giẫm vài phát.
Mà lúc y chuẩn bị đi ra ngoài, âm thanh đóng mở cửa vang lên, sau đó cái kẻ đang bị y điên cuồng chửi mắng kia thò đầu vào.
"Ồ, anh đã về rồi."
La Tiểu Xuyên mắt đỏ lên giống như muốn giết người, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Đường Khả, hắn thế nhưng không cảm nhận được chút nào đang vui vẻ đi tới, y không nhịn được rốt cục gào lên: "Cmn cậu vừa chạy đi đâu hả?"
Không chờ Đường Khả lên tiếng, y đem người kéo tới đánh cho một trận, vừa xuống tay vừa mắng: "Tôi không phải bảo cậu chờ trong nhà sao? Hả?! Vậy mà cậu chạy ra ngoài! Được, tôi cho cậu chạy!!"
Thân hình cao lớn cong lưng dưới quả đấm của y, hắn đưa tay ôm lấy đầu, miệng phát ra âm thanh cầu xin yếu ớt: "Anh Xuyên... đừng đánh, đau..."
Vết thương trên tay La Tiểu Xuyên bị tác động lại nứt ra, chảy ra dòng máu tươi ấm áp, nhưng y không để ý, hiện tại y chỉ muốn dùng sự tàn nhẫn mà giữ Đường Khả lại... Giữ hắn... Giữ hắn lại... để làm gì? Y dần ngừng tay, tâm tư trở nên hỗn loạn, y không muốn thừa nhận khi không nhìn thấy Đường Khả thì trong lòng cảm thấy mất mát thật lớn cùng phẫn nộ, còn có chút sốt ruột.
Đường Khả thấy y không đánh nữa, run rẩy ngồi xổm xuống, nhặt túi ni lông vừa nãy bị rơi trên đất lên, phủi phủi, trong lời nói có chút oan ức: "Đều tại anh, làm rơi bữa tối của chúng ta."
"Bữa tối nào?!"
"Là bánh rất to nha." Đường Khả đem cái túi đặt trong lòng bàn tay y, chính là bánh mua trong cửa hàng bán mì: "Tôi sợ anh trở về bị đói, nên đi mua bữa tối, tôi còn... ăn một tô mì."
Đường Khả nói xong liếc La Tiểu Xuyên một cái, có chút ngượng ngùng, nhưng lại lộ ra chút đắc ý, tựa hồ có thể một mình ra ngoài mua cho y bữa ăn tối là chuyện rất đáng khen ngợi.
La Tiểu Xuyên sắc mặt vẫn âm trầm, y tức giận hỏi: "Cậu có chìa khoá để vào nhà sao?"
Đường Khả sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới vấn đề này, ngốc hề hề trả lời "Quên mất", tiếp theo lại nhe răng cười: "Vậy tôi chờ anh ngay ở cửa nhà là được!"
La Tiểu Xuyên trầm mặc, cúi đầu nhìn bánh trong tay, lòng lại bắt đầu chua xót, cảm giác chua xót này choán hết tâm trí của y thật lâu, y cũng không biết nó đại biểu cho cái gì? Là cảm động? Là phẫn nộ? Hay hài lòng? Tựa hồ đều không phải. Thậm chí cảm giác được mình vừa lên tiếng, liền thốt ra những âm thanh nghẹn ngào:
"Tại sao muốn đối tốt với tôi?"
Y cúi đầu nhẹ giọng hỏi, vốn chỉ là lầm bầm lầu bầu, nhưng Đường Khả vẫn nghe được, đối phương hơi cúi người xuống, tiến đến sát mặt của y, không... gần hơn nữa, Đường Khả dán lên mặt y, nhẹ nhàng cọ cọ, như là làm nũng đè thấp giọng: "Bởi vì anh rất tốt."
Tuy rằng La Tiểu Xuyên đánh hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy y tốt nhất, lúc tắm cho hắn, lúc mua cơm cho hắn, còn có lúc bị hắn ôm lấy, đều rất ấm, so với chăn bông còn thoải mái hơn, nếu như có thể mỗi ngày đều được ôm thì tốt rồi.
Thật là thích anh nha...
Hắn vừa nghĩ liền cảm thấy có chút thèm, không nhịn được vòng tay ra ôm lấy La Tiểu Xuyên, giam y thật chặt trong lồng ngực của mình, cằm cọ lên mái tóc mềm mại. Nhìn thấy người phía dưới há miệng dáng vẻ hoảng hốt, hắn cho rằng đối phương còn đang tức giận, lại lấy lòng cọ cọ mặt y: "Anh Xuyên, anh còn đang giận tôi sao? Tôi sẽ không chạy loạn nữa, sẽ không lén lút lấy tiền, tôi sẽ nấu cơm thật ngon cho anh ăn, so với mì sợi chủ tiệm nấu còn ngon hơn."
La Tiểu Xuyên rốt cục lấy lại tinh thần, đột nhiên bóp lấy mặt Đường Khả đẩy ra, mặt y nháy mắt nóng bừng nhưng không phải vì sinh bệnh: "Ai... ai muốn ăn đồ cậu nấu hả?!"
Y nhanh chóng trốn vào phòng, đứng hồi lâu trong đó, đèn cũng không bật.
Trái tim không hiểu vì sao nhảy ầm ầm trong lồng ngực.
Nhưng dưới mí mắt bọn chúng mà chạy, không dễ.
Y lắc mình tránh sau cây cột, vừa quan sát tình hình bên ngoài, vừa nhân lúc loạn rút dao chém bị thương mấy kẻ đối địch cũng định chạy tới cây cột để núp.
Rốt cuộc tên cầm súng kia cũng chỉ là thằng nhóc chưa từng trải, vừa thấy tên bên cạnh ngã xuống, liền quay đầu chạy trốn, chỉ có điều chưa chạy được hai bước liền trúng đạn, ngã gục.
La Tiểu Xuyên run như cầy sấy, cứ như thấy trước kết cục của mình sau này.
Vụ chém giết cũng kết thúc chóng vánh, chừng nửa giờ trôi qua, âm thanh nhỏ dần, ngoại trừ hai tiếng trầm đục đột nhiên vang lên cùng tiếng rên rỉ như có như không, bên trong khu nhà xưởng dần yên tĩnh trở lại.
La Tiểu Xuyên nhìn quanh thấy người của đối phương hầu hết đã ngã xuống, lập tức vung dao vọt ra, dù sao cũng phải giải quyết dứt điểm, đừng xem thường y không có súng, kẻ ngã dưới con dao của y nãy giờ kỳ thực không ít. Xử lý xong mấy kẻ còn lại, y lau vết máu trên dao, theo những người khác đi ra, vài người cùng phe bọn họ cũng bị thương, may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.
Cổ tay y mới vừa rồi bị chém một nhát, hiện tại vừa chạm tới liền đau.
Liêu Văn Khải đã ngồi ở trong xe đậu phía ngoài xưởng, Cao Dương cùng với mấy tên vệ sỹ quan trọng đứng bảo vệ bên cạnh xe, thấy bọn họ đi ra thì nói một câu "Cực khổ rồi".
"Anh Liêu, xác người bên trong có phải dọn dẹp sạch sẽ không?" Cao Dương nghiêng đầu qua hỏi.
"Không cần, cứ giữ nguyên đó, để làm gương cho mấy kẻ khác, hừ, một đám nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà còn dám tranh giành với ông đây." Liêu Văn Khải phẩy tay, liếc nhìn vết máu trên tay La Tiểu Xuyên, hỏi: "Trúng đạn sao?"
La Tiểu Xuyên xoa mồ hôi trên trán, "dạ" một tiếng.
"Quên mất là cậu không có súng, lát nữa đi bệnh viện kiểm tra xem, ngày mai Cao Dương sẽ mang súng cho cậu, thuận tiện sẽ đưa tiền luôn."
"Vâng, cảm ơn anh Liêu."
"Ừ, đừng quên chuyện của Đầu Trọc, tôi chờ tin tức tốt từ cậu."
Nội tâm La Tiểu Xuyên mới vừa cao hứng một chút lập tức trầm xuống, lão hồ ly này!
Bởi vì sự việc sớm giải quyết, y lập tức trở về, đi ngang qua tiệm thuốc liền mua một ít thuốc mỡ, băng vải trong nhà vẫn còn, may mắn vết thương trên tay không sâu lắm, chỉ cần bôi thuốc rồi băng lại là ổn.
Lúc đợi thanh toán y chăm chú nhìn một biển quảng cáo nhỏ, do dự một lúc mới mở miệng: "Cái này... có rẻ không? Thôi, cho tôi một hộp đi."
Lúc trở về, La Tiểu Xuyên vừa nhìn cái hộp kem kia, vừa mắng chính mình bệnh thần kinh, thế nhưng vừa nghĩ tới Đường Khả mang theo vẻ mặt lấy lòng và ánh mắt hưng phấn nhìn y thì, tâm tình lại trỗi dậy.
Nhưng loại tâm tình này kéo dài cho tới lúc y về đến nhà thì lập tức biến mất không còn một mống.
Trong phòng một mảnh tối thui, đèn không bật, thật yên tĩnh, phảng phất như không hề có người, mà trên bàn món mù tạt còn đặt ngay ngắn y như hồi sáng. Y lẳng lặng đi xuyên qua phòng khách tới WC, không có ai; nhà bếp, không có ai; phòng ngủ... cũng không có ai.
Không - có - bất - cứ - ai.
La Tiểu Xuyên cảm thấy buồn bực, thật giống như đánh mất thứ gì rất quan trọng, so với di động còn quan trọng hơn, so với tiền cũng vậy. Y thở hồng hộc, không biết tìm ai để phát tiết, tâm tình chán tới cực điểm, y cầm hộp kem lành lạnh nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, vứt xuống đất, hung hăng giẫm vài phát.
Mà lúc y chuẩn bị đi ra ngoài, âm thanh đóng mở cửa vang lên, sau đó cái kẻ đang bị y điên cuồng chửi mắng kia thò đầu vào.
"Ồ, anh đã về rồi."
La Tiểu Xuyên mắt đỏ lên giống như muốn giết người, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Đường Khả, hắn thế nhưng không cảm nhận được chút nào đang vui vẻ đi tới, y không nhịn được rốt cục gào lên: "Cmn cậu vừa chạy đi đâu hả?"
Không chờ Đường Khả lên tiếng, y đem người kéo tới đánh cho một trận, vừa xuống tay vừa mắng: "Tôi không phải bảo cậu chờ trong nhà sao? Hả?! Vậy mà cậu chạy ra ngoài! Được, tôi cho cậu chạy!!"
Thân hình cao lớn cong lưng dưới quả đấm của y, hắn đưa tay ôm lấy đầu, miệng phát ra âm thanh cầu xin yếu ớt: "Anh Xuyên... đừng đánh, đau..."
Vết thương trên tay La Tiểu Xuyên bị tác động lại nứt ra, chảy ra dòng máu tươi ấm áp, nhưng y không để ý, hiện tại y chỉ muốn dùng sự tàn nhẫn mà giữ Đường Khả lại... Giữ hắn... Giữ hắn lại... để làm gì? Y dần ngừng tay, tâm tư trở nên hỗn loạn, y không muốn thừa nhận khi không nhìn thấy Đường Khả thì trong lòng cảm thấy mất mát thật lớn cùng phẫn nộ, còn có chút sốt ruột.
Đường Khả thấy y không đánh nữa, run rẩy ngồi xổm xuống, nhặt túi ni lông vừa nãy bị rơi trên đất lên, phủi phủi, trong lời nói có chút oan ức: "Đều tại anh, làm rơi bữa tối của chúng ta."
"Bữa tối nào?!"
"Là bánh rất to nha." Đường Khả đem cái túi đặt trong lòng bàn tay y, chính là bánh mua trong cửa hàng bán mì: "Tôi sợ anh trở về bị đói, nên đi mua bữa tối, tôi còn... ăn một tô mì."
Đường Khả nói xong liếc La Tiểu Xuyên một cái, có chút ngượng ngùng, nhưng lại lộ ra chút đắc ý, tựa hồ có thể một mình ra ngoài mua cho y bữa ăn tối là chuyện rất đáng khen ngợi.
La Tiểu Xuyên sắc mặt vẫn âm trầm, y tức giận hỏi: "Cậu có chìa khoá để vào nhà sao?"
Đường Khả sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới vấn đề này, ngốc hề hề trả lời "Quên mất", tiếp theo lại nhe răng cười: "Vậy tôi chờ anh ngay ở cửa nhà là được!"
La Tiểu Xuyên trầm mặc, cúi đầu nhìn bánh trong tay, lòng lại bắt đầu chua xót, cảm giác chua xót này choán hết tâm trí của y thật lâu, y cũng không biết nó đại biểu cho cái gì? Là cảm động? Là phẫn nộ? Hay hài lòng? Tựa hồ đều không phải. Thậm chí cảm giác được mình vừa lên tiếng, liền thốt ra những âm thanh nghẹn ngào:
"Tại sao muốn đối tốt với tôi?"
Y cúi đầu nhẹ giọng hỏi, vốn chỉ là lầm bầm lầu bầu, nhưng Đường Khả vẫn nghe được, đối phương hơi cúi người xuống, tiến đến sát mặt của y, không... gần hơn nữa, Đường Khả dán lên mặt y, nhẹ nhàng cọ cọ, như là làm nũng đè thấp giọng: "Bởi vì anh rất tốt."
Tuy rằng La Tiểu Xuyên đánh hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy y tốt nhất, lúc tắm cho hắn, lúc mua cơm cho hắn, còn có lúc bị hắn ôm lấy, đều rất ấm, so với chăn bông còn thoải mái hơn, nếu như có thể mỗi ngày đều được ôm thì tốt rồi.
Thật là thích anh nha...
Hắn vừa nghĩ liền cảm thấy có chút thèm, không nhịn được vòng tay ra ôm lấy La Tiểu Xuyên, giam y thật chặt trong lồng ngực của mình, cằm cọ lên mái tóc mềm mại. Nhìn thấy người phía dưới há miệng dáng vẻ hoảng hốt, hắn cho rằng đối phương còn đang tức giận, lại lấy lòng cọ cọ mặt y: "Anh Xuyên, anh còn đang giận tôi sao? Tôi sẽ không chạy loạn nữa, sẽ không lén lút lấy tiền, tôi sẽ nấu cơm thật ngon cho anh ăn, so với mì sợi chủ tiệm nấu còn ngon hơn."
La Tiểu Xuyên rốt cục lấy lại tinh thần, đột nhiên bóp lấy mặt Đường Khả đẩy ra, mặt y nháy mắt nóng bừng nhưng không phải vì sinh bệnh: "Ai... ai muốn ăn đồ cậu nấu hả?!"
Y nhanh chóng trốn vào phòng, đứng hồi lâu trong đó, đèn cũng không bật.
Trái tim không hiểu vì sao nhảy ầm ầm trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất