Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 12: Băng tuyết thế giới (11)
THẾ GIỚI NÀY CHÍNH LÀ MỘT KHỐI LẬP PHƯƠNG CỦA RUBIK
Vương Vân Chi vừa quay đầu lại là nhìn thấy Hạ Lẫm.
"Tôi muốn ra ngoài thăm dò chút." Hạ Lẫm nói: "Vân Chi lão sư, cùng theo hỗ trợ tôi nha."
"..."
"Đi nha." Hạ Lẫm cười hì hì khoác vai cậu: "Không phải trước kia đã nói muốn nhanh rời khỏi đây sao?"
"Tôi đương nhiên muốn tìm kiếm manh mối ra cửa, nhưng không phải cùng chỗ với cậu"
"Tại sao, lão sư không biết rằng đi hai người mới an toàn sao?" Hạ Lẫm ủy khuất.
Đi cùng cậu mới không an toàn đó... Vương Vân Chi nghĩ thầm.
Cậu không để ý Hạ Lẫm, khoác y phục đi thẳng ra cửa.
Hạ Lẫm cũng không tức giận, đi cạnh cậu một cách tự nhiên, hướng về phía cánh đồng tuyết xa xa.
Thôi, coi như bên cạnh có thêm một con sói nữa, không sao đâu mà, chẳng lẽ bởi vì không thích đi cạnh Hạ Lẫm, mà lại không ra khỏi cửa sao.
Một bên an ủi sói con đang vùi đầu trong áo, Vương Vân Chi một bên dối lòng an ủi bản thân.
Chuyện tối qua cậu sẽ không bao giờ quên được, thế nên hiện tại đối với Hạ Lẫm tăng thêm một tầng phòng bị, nhưng điều này không thể át đi sự hiếu kỳ của cậu với thế giới này cùng khát vọng thoát khỏi nơi đây.
"Thân là Lãnh Chúa Hắc Ám, cậu đương nhiên biết rõ nơi này hơn ai khác, còn cần phải thăm dò thế giới này làm gì?" Vương Vân Chi lạnh giọng nói.
"Đừng có đùa, lão sư." Hạ Lẫm cau mày: "Tôi chỉ biết ân oán giữa bọn họ, hoàn toàn không biết gì về nơi này cả."
"Vậy cậu cũng không biết lý do chúng ta đến đây sao?"
"Không biết, nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ, có quan hệ với khối rubik trong tay đôi song sinh."
Cả hai đi dọc một đường ra ngoài cánh đồng tuyết mênh mông, đi xa hơn cả phạm vi hoạt động trước kia, sau đó... liền chạm tới biên giới.
Vương Vân Chi mở to hai mắt, nhìn qua biên giới trước mặt, chỉ cảm thấy mình từ lúc sinh ra đến nay chưa từng nhìn qua kỳ cảnh nào như vậy.
Cách đó vài mét, một bức tường trắng dựng đứng sừng sững, bề rộng của nó mênh mông vô bờ, độ cao cũng thế, trông giống một mặt phẳng kéo dài vô hạn.
Đất tuyết, rừng cây, thậm chí sông băng, đều là bị tường trắng cắt ngang.
Vương Vân Chi tiến về phía trước mấy bước, vươn tay chạm vào bức tường, cảm giác như chạm vào một khối băng lớn, bóng loáng, băng lãnh, mờ đục, không phản quang, thử dùng cốt đao chém vài nhát lên bề mặt, ngay cả một vết xước cũng không có, xem ra, đây không phải sản phẩm của tự nhiên, cũng không phải là vật mà con người có thể tạo ra.
Loa phóng thanh vang lên lần nữa: "Chúc mừng người chơi Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, chúc mừng hai người lần đầu chạm vào ranh giới của khối lập phương."
Cả hai im lặng đi dọc theo bức tường trắng, sau một quãng đường dài thì gặp một ngã rẽ 90 độ.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Vương Vân Chi cuối cùng suy luận ra hình dáng cơ bản của thế giới này —— thế giới này chính là một khối lập phương ngay ngắn chỉnh tề, mỗi góc cách nhau một cây số.
Hình dạng này, rất giống với khối lập phương.
"Hệ thống nói đúng, chúng ta đang ở trong khối rubik." Vương Vân Chi nói: "Nói đúng ra, là bên trong một khối lập phương của rubik."
Thần kỳ nhất, là bờ biển mà mọi người đã đi qua.
Hôm qua bởi vì tuyết rơi khá dày đặc, tầm nhìn thấp, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đó là đại dương mênh mông, hôm nay đứng trên cao nhìn sang, có thể nhìn thấy —— bờ biển, vẻn vẹn chỉ có bờ biển mà thôi, cả hai cũng chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của mặt biển, xa hơn thì không có, mặt biển bị đã bị cắt ngang bởi bức tường.
"Thật giống như đang đứng trong một mô hình sinh thái." Hạ Lẫm cảm thán.
Phía Nam bức tường, cả hai tìm thấy cánh cửa có lỗ khóa bên trên.
"Sau khi tìm thấy chìa khóa, chúng ta có thể rời khỏi khối lập phương này rồi." Vương Vân Chi đưa tay chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến: "Nhưng là, bên cửa cánh cửa sẽ là gì?"
Nếu xét về kết cấu của khối rubik, bên cạnh một khối lập phương... Vẫn sẽ là một khối lập phương khác.
"Chỉ sợ sau khi qua được cánh cửa này, cũng sẽ là bước sang một khối lập phương khác." Vương Vân Chi đối mặt với sự thật này, mặt dù không muốn thể hiện sự yếu đuối trước Hạ Lẫm, nhưng trong nháy mắt vẫn hơi thất thần: "Không phải trở về thế giới thực."
"Vậy lão sư không có ý định tìm chìa khóa nữa sao?"
"Đương nhiên vẫn muốn tìm." Vương Vân Chi bị ngữ khí của y chọc cho hơi giận: "Nếu như ngay cả chìa khoá đều không tìm, chỉ có thể chờ chết trong khối lập phương này, một mực tiếp tục vượt qua các cửa sau này, có khi còn tìm được đường quay về hiện thực."
"Vậy tôi đành xả thân bồi quân tử." Hạ Lẫm cười cười.
Không ổn rồi... Vừa nghĩ tới hành trình về sau một mực bị Hạ Lẫm tên âm hồn bất tán này bám lấy, Vương Vân Chi rất muốn nuốt lại câu nói vừa rồi....
Sau khi dò xét hết ranh giới, hai người quay về hướng nhà gỗ.
Hôm nay trạng thái của sói con không tốt lắm, chắc là giận chuyện Hạ Lẫm tối qua, một mực hờn dỗi núp trong áo Vương Vân Chi không chịu ra, nghe Vương Vân Chi trò chuyện cùng Hạ Lẫm, càng cáu gắt hơn, thỉnh thoảng động loạn mấy lần.
Thấy nó nháo loạn như vậy, Vương Vân Chi lại nhớ về chuyện đàn sói lần trước.
Cậu rõ ràng đã nhớ kĩ, lần đầu một mình ra khỏi cửa thì nhìn thấy hiện trường thây sói nằm la liệt khắp cánh đồng, vậy mà sau đó, liền không nhìn thấy đàn sói đâu nữa.
Có lẽ là vận khí tốt, nhưng vận khí dùng mãi cũng sẽ hết, hôm qua không gặp, vậy còn hôm nay?
Thế giới này đã là một khối lập phương vuông vức, đàn sói vĩnh viễn sẽ du đãng bên trong, sẽ không chạy được đâu xa.
Nghĩ tới đây, sói con trong ngực càng ngày càng náo loạn, dùng đầu dụi vào ngực Vương Vân Chi.
Có lẽ nó cảm nhận được gì đó.
Vương Vân Chi bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, bụi cây và rừng cây, không có bóng dáng của đàn sói.
Có gì đó không đúng.
Nếu như nhìn kĩ những thứ nhìn như tuyết trắng kia, sẽ thấy chúng đang chậm rãi di động.
"Đừng nhìn, cứ bước về phía trước là được." Hạ Lẫm không quay đầu nhắc nhở cậu.
"Là sói." Vương Vân Chi thấp giọng
"Tôi biết."
Đàn sói không xa không gần đi phía sau bọn họ, cuối cùng chậm rãi tạo thành một vòng vây, vây lấy cả hai.
Vương Vân Chi mò tay vào túi áo, chăm chú nắm lấy răng sói bên trong. Răng sói có tác dụng đưa ra hiệu lệnh với đàn sói, chỉ cần dùng vào thời khắc quan trọng, có thể biến nguy thành an.
Nhưng mà, Hạ Lẫm lại hành động trước cậu.
Hạ Lẫm giơ tay trái lên, đem chiếc nhẫn ngọc lục bảo đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong nhẫn có cấu tạo rất lạ, thế mà phát ra âm thanh xa xăm như chiếc kèn tây.
Âm thanh vang lên nghe như tiếng sói đang tru.
Không biết vì sao đàn sói đang dùng ánh mắt săn mồi bao vây bọn họ, sau khi nghe thấy tiếng còi liền thay đổi thái độ, bọn chúng khụy hai chân sau, ghé mặt xuống nền tuyết, dùng thái độ tôn kính phục tùng Lang Vương với Hạ Lẫm.
Đây rốt cuộc... "Đi thôi." Hạ Lẫm nhìn ánh mắt ra hiệu với Vương Vân Chi.
Y đạp tuyết bước về phía trước, đàn sói nhao nhao nhường đường cho y.
Vương Vân Chi bước theo sau lưng y, răng sói chưa kịp dùng nắm chặt trong tay, chỉ cảm thấy chuyện này thật quái dị, Hạ Lẫm rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy đàn sói, cậu mới mở miệng: "Đây cũng là quyền hạn mà khối lập phương cho cậu sao?"
"Không, lần này không phải." Hạ Lẫm nhún vai: "Tôi từng nuôi rất nhiều sói làm thú cưng, tôi biết cách để khống chế bọn chúng, việc này cũng không khó."
Nuôi sói làm thú cưng?
Đây không phải là "tin đồn" mà Dư Lệ đã đề cập sao? Là thật? Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tin đồn khiến người khác kinh sợ hãi hùng về Hạ Lẫm, Vương Vân Chi đều sẽ tin tưởng không chút do dự.
Lúc về đến nhà gỗ cũng đã là xế chiều.
Trước cửa nhà gỗ, có một pho tượng cực kỳ bắt mắt, đó chính là tượng người yêu của Segna bằng mỡ cá, bên cạnh là Segna đang ôm lấy, hiện tại nó cũng ngưng kết thành một pho tượng, không còn cử động được nữa.
Vương Vân Chi đi ngang pho tượng, lúc liếc nhìn, cảm thấy có gì hơi dư thừa.
Trong tay Segna, đang nắm chặt một tờ giấy trắng, có lớp tuyết mỏng phủ lên mặt giấy, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện.
Kỳ lạ, lúc ra khỏi cửa không có, vì sao dạo một vòng bên ngoài trở về liền xuất hiện?
Có lẽ, đã phát động điều kiện để mảnh giấy xuất hiện, sau khi người chơi chạm vào tường trắng, không những có thông báo, còn cho thêm mảnh giấy này.
Hạ Lẫm hình như đang suy nghĩ về viêc khác, không chú ý, một đường hướng về phía cửa nhà.
Vương Vân Chi đứng sau lưng y tại nơi không gần không xa, đi đến cạnh Segna, nhẹ nhàng rút mảnh giấy ra, động tác nhẹ đến mức dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thật ra cậu không phải cố ý giấu diếm Hạ Lẫm, chỉ muốn kiểm tra trình độ nhạy bén ban ngày của y một chút.
Hạ Lẫm đứng yên trước cửa ra vào. Y quay đầu lại, mỉm cười: "Lão sư, anh phát hiện manh mối mới à?"
"..." Tay cầm giấy của Vương Vân Chi khẽ run, trong lòng thầm nghĩ thật đáng sợ, tiểu ác ma này chỉ sợ có mắt ở sau gáy.
"Chỗ này, thấy gì đều sẽ nhớ kĩ." Hạ Lẫm chỉ vào mắt của mình, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tôi chỉ muốn thử phản ứng của anh chút thôi, rất tốt."
Trên tờ giấy vẫn là một bài thơ:
Bông tuyết màu trắng
Bông tuyết màu đỏ
Bông tuyết có màu trắng, cũng có màu đỏ
Bông tuyết có màu đỏ, cũng có màu trắng
Hồng Tuyết, Bạch Tuyết
Bạch Tuyết, Hồng Tuyết
Mang Hồng Bạch Tuyết bỏ vào trong hồ
Chìa khoá hiện ra
Chìa khóa hiện ra
Vương Vân Chi vừa quay đầu lại là nhìn thấy Hạ Lẫm.
"Tôi muốn ra ngoài thăm dò chút." Hạ Lẫm nói: "Vân Chi lão sư, cùng theo hỗ trợ tôi nha."
"..."
"Đi nha." Hạ Lẫm cười hì hì khoác vai cậu: "Không phải trước kia đã nói muốn nhanh rời khỏi đây sao?"
"Tôi đương nhiên muốn tìm kiếm manh mối ra cửa, nhưng không phải cùng chỗ với cậu"
"Tại sao, lão sư không biết rằng đi hai người mới an toàn sao?" Hạ Lẫm ủy khuất.
Đi cùng cậu mới không an toàn đó... Vương Vân Chi nghĩ thầm.
Cậu không để ý Hạ Lẫm, khoác y phục đi thẳng ra cửa.
Hạ Lẫm cũng không tức giận, đi cạnh cậu một cách tự nhiên, hướng về phía cánh đồng tuyết xa xa.
Thôi, coi như bên cạnh có thêm một con sói nữa, không sao đâu mà, chẳng lẽ bởi vì không thích đi cạnh Hạ Lẫm, mà lại không ra khỏi cửa sao.
Một bên an ủi sói con đang vùi đầu trong áo, Vương Vân Chi một bên dối lòng an ủi bản thân.
Chuyện tối qua cậu sẽ không bao giờ quên được, thế nên hiện tại đối với Hạ Lẫm tăng thêm một tầng phòng bị, nhưng điều này không thể át đi sự hiếu kỳ của cậu với thế giới này cùng khát vọng thoát khỏi nơi đây.
"Thân là Lãnh Chúa Hắc Ám, cậu đương nhiên biết rõ nơi này hơn ai khác, còn cần phải thăm dò thế giới này làm gì?" Vương Vân Chi lạnh giọng nói.
"Đừng có đùa, lão sư." Hạ Lẫm cau mày: "Tôi chỉ biết ân oán giữa bọn họ, hoàn toàn không biết gì về nơi này cả."
"Vậy cậu cũng không biết lý do chúng ta đến đây sao?"
"Không biết, nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ, có quan hệ với khối rubik trong tay đôi song sinh."
Cả hai đi dọc một đường ra ngoài cánh đồng tuyết mênh mông, đi xa hơn cả phạm vi hoạt động trước kia, sau đó... liền chạm tới biên giới.
Vương Vân Chi mở to hai mắt, nhìn qua biên giới trước mặt, chỉ cảm thấy mình từ lúc sinh ra đến nay chưa từng nhìn qua kỳ cảnh nào như vậy.
Cách đó vài mét, một bức tường trắng dựng đứng sừng sững, bề rộng của nó mênh mông vô bờ, độ cao cũng thế, trông giống một mặt phẳng kéo dài vô hạn.
Đất tuyết, rừng cây, thậm chí sông băng, đều là bị tường trắng cắt ngang.
Vương Vân Chi tiến về phía trước mấy bước, vươn tay chạm vào bức tường, cảm giác như chạm vào một khối băng lớn, bóng loáng, băng lãnh, mờ đục, không phản quang, thử dùng cốt đao chém vài nhát lên bề mặt, ngay cả một vết xước cũng không có, xem ra, đây không phải sản phẩm của tự nhiên, cũng không phải là vật mà con người có thể tạo ra.
Loa phóng thanh vang lên lần nữa: "Chúc mừng người chơi Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, chúc mừng hai người lần đầu chạm vào ranh giới của khối lập phương."
Cả hai im lặng đi dọc theo bức tường trắng, sau một quãng đường dài thì gặp một ngã rẽ 90 độ.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Vương Vân Chi cuối cùng suy luận ra hình dáng cơ bản của thế giới này —— thế giới này chính là một khối lập phương ngay ngắn chỉnh tề, mỗi góc cách nhau một cây số.
Hình dạng này, rất giống với khối lập phương.
"Hệ thống nói đúng, chúng ta đang ở trong khối rubik." Vương Vân Chi nói: "Nói đúng ra, là bên trong một khối lập phương của rubik."
Thần kỳ nhất, là bờ biển mà mọi người đã đi qua.
Hôm qua bởi vì tuyết rơi khá dày đặc, tầm nhìn thấp, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đó là đại dương mênh mông, hôm nay đứng trên cao nhìn sang, có thể nhìn thấy —— bờ biển, vẻn vẹn chỉ có bờ biển mà thôi, cả hai cũng chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của mặt biển, xa hơn thì không có, mặt biển bị đã bị cắt ngang bởi bức tường.
"Thật giống như đang đứng trong một mô hình sinh thái." Hạ Lẫm cảm thán.
Phía Nam bức tường, cả hai tìm thấy cánh cửa có lỗ khóa bên trên.
"Sau khi tìm thấy chìa khóa, chúng ta có thể rời khỏi khối lập phương này rồi." Vương Vân Chi đưa tay chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến: "Nhưng là, bên cửa cánh cửa sẽ là gì?"
Nếu xét về kết cấu của khối rubik, bên cạnh một khối lập phương... Vẫn sẽ là một khối lập phương khác.
"Chỉ sợ sau khi qua được cánh cửa này, cũng sẽ là bước sang một khối lập phương khác." Vương Vân Chi đối mặt với sự thật này, mặt dù không muốn thể hiện sự yếu đuối trước Hạ Lẫm, nhưng trong nháy mắt vẫn hơi thất thần: "Không phải trở về thế giới thực."
"Vậy lão sư không có ý định tìm chìa khóa nữa sao?"
"Đương nhiên vẫn muốn tìm." Vương Vân Chi bị ngữ khí của y chọc cho hơi giận: "Nếu như ngay cả chìa khoá đều không tìm, chỉ có thể chờ chết trong khối lập phương này, một mực tiếp tục vượt qua các cửa sau này, có khi còn tìm được đường quay về hiện thực."
"Vậy tôi đành xả thân bồi quân tử." Hạ Lẫm cười cười.
Không ổn rồi... Vừa nghĩ tới hành trình về sau một mực bị Hạ Lẫm tên âm hồn bất tán này bám lấy, Vương Vân Chi rất muốn nuốt lại câu nói vừa rồi....
Sau khi dò xét hết ranh giới, hai người quay về hướng nhà gỗ.
Hôm nay trạng thái của sói con không tốt lắm, chắc là giận chuyện Hạ Lẫm tối qua, một mực hờn dỗi núp trong áo Vương Vân Chi không chịu ra, nghe Vương Vân Chi trò chuyện cùng Hạ Lẫm, càng cáu gắt hơn, thỉnh thoảng động loạn mấy lần.
Thấy nó nháo loạn như vậy, Vương Vân Chi lại nhớ về chuyện đàn sói lần trước.
Cậu rõ ràng đã nhớ kĩ, lần đầu một mình ra khỏi cửa thì nhìn thấy hiện trường thây sói nằm la liệt khắp cánh đồng, vậy mà sau đó, liền không nhìn thấy đàn sói đâu nữa.
Có lẽ là vận khí tốt, nhưng vận khí dùng mãi cũng sẽ hết, hôm qua không gặp, vậy còn hôm nay?
Thế giới này đã là một khối lập phương vuông vức, đàn sói vĩnh viễn sẽ du đãng bên trong, sẽ không chạy được đâu xa.
Nghĩ tới đây, sói con trong ngực càng ngày càng náo loạn, dùng đầu dụi vào ngực Vương Vân Chi.
Có lẽ nó cảm nhận được gì đó.
Vương Vân Chi bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, bụi cây và rừng cây, không có bóng dáng của đàn sói.
Có gì đó không đúng.
Nếu như nhìn kĩ những thứ nhìn như tuyết trắng kia, sẽ thấy chúng đang chậm rãi di động.
"Đừng nhìn, cứ bước về phía trước là được." Hạ Lẫm không quay đầu nhắc nhở cậu.
"Là sói." Vương Vân Chi thấp giọng
"Tôi biết."
Đàn sói không xa không gần đi phía sau bọn họ, cuối cùng chậm rãi tạo thành một vòng vây, vây lấy cả hai.
Vương Vân Chi mò tay vào túi áo, chăm chú nắm lấy răng sói bên trong. Răng sói có tác dụng đưa ra hiệu lệnh với đàn sói, chỉ cần dùng vào thời khắc quan trọng, có thể biến nguy thành an.
Nhưng mà, Hạ Lẫm lại hành động trước cậu.
Hạ Lẫm giơ tay trái lên, đem chiếc nhẫn ngọc lục bảo đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong nhẫn có cấu tạo rất lạ, thế mà phát ra âm thanh xa xăm như chiếc kèn tây.
Âm thanh vang lên nghe như tiếng sói đang tru.
Không biết vì sao đàn sói đang dùng ánh mắt săn mồi bao vây bọn họ, sau khi nghe thấy tiếng còi liền thay đổi thái độ, bọn chúng khụy hai chân sau, ghé mặt xuống nền tuyết, dùng thái độ tôn kính phục tùng Lang Vương với Hạ Lẫm.
Đây rốt cuộc... "Đi thôi." Hạ Lẫm nhìn ánh mắt ra hiệu với Vương Vân Chi.
Y đạp tuyết bước về phía trước, đàn sói nhao nhao nhường đường cho y.
Vương Vân Chi bước theo sau lưng y, răng sói chưa kịp dùng nắm chặt trong tay, chỉ cảm thấy chuyện này thật quái dị, Hạ Lẫm rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy đàn sói, cậu mới mở miệng: "Đây cũng là quyền hạn mà khối lập phương cho cậu sao?"
"Không, lần này không phải." Hạ Lẫm nhún vai: "Tôi từng nuôi rất nhiều sói làm thú cưng, tôi biết cách để khống chế bọn chúng, việc này cũng không khó."
Nuôi sói làm thú cưng?
Đây không phải là "tin đồn" mà Dư Lệ đã đề cập sao? Là thật? Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tin đồn khiến người khác kinh sợ hãi hùng về Hạ Lẫm, Vương Vân Chi đều sẽ tin tưởng không chút do dự.
Lúc về đến nhà gỗ cũng đã là xế chiều.
Trước cửa nhà gỗ, có một pho tượng cực kỳ bắt mắt, đó chính là tượng người yêu của Segna bằng mỡ cá, bên cạnh là Segna đang ôm lấy, hiện tại nó cũng ngưng kết thành một pho tượng, không còn cử động được nữa.
Vương Vân Chi đi ngang pho tượng, lúc liếc nhìn, cảm thấy có gì hơi dư thừa.
Trong tay Segna, đang nắm chặt một tờ giấy trắng, có lớp tuyết mỏng phủ lên mặt giấy, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện.
Kỳ lạ, lúc ra khỏi cửa không có, vì sao dạo một vòng bên ngoài trở về liền xuất hiện?
Có lẽ, đã phát động điều kiện để mảnh giấy xuất hiện, sau khi người chơi chạm vào tường trắng, không những có thông báo, còn cho thêm mảnh giấy này.
Hạ Lẫm hình như đang suy nghĩ về viêc khác, không chú ý, một đường hướng về phía cửa nhà.
Vương Vân Chi đứng sau lưng y tại nơi không gần không xa, đi đến cạnh Segna, nhẹ nhàng rút mảnh giấy ra, động tác nhẹ đến mức dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thật ra cậu không phải cố ý giấu diếm Hạ Lẫm, chỉ muốn kiểm tra trình độ nhạy bén ban ngày của y một chút.
Hạ Lẫm đứng yên trước cửa ra vào. Y quay đầu lại, mỉm cười: "Lão sư, anh phát hiện manh mối mới à?"
"..." Tay cầm giấy của Vương Vân Chi khẽ run, trong lòng thầm nghĩ thật đáng sợ, tiểu ác ma này chỉ sợ có mắt ở sau gáy.
"Chỗ này, thấy gì đều sẽ nhớ kĩ." Hạ Lẫm chỉ vào mắt của mình, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Tôi chỉ muốn thử phản ứng của anh chút thôi, rất tốt."
Trên tờ giấy vẫn là một bài thơ:
Bông tuyết màu trắng
Bông tuyết màu đỏ
Bông tuyết có màu trắng, cũng có màu đỏ
Bông tuyết có màu đỏ, cũng có màu trắng
Hồng Tuyết, Bạch Tuyết
Bạch Tuyết, Hồng Tuyết
Mang Hồng Bạch Tuyết bỏ vào trong hồ
Chìa khoá hiện ra
Chìa khóa hiện ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất