Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 17: Băng tuyết thế giới (16)
SAO KHÔNG CÙNG NHAU GIẾT CHẾT LÃNH CHÚA HẮC ÁM?
"Không có gì, không cần để ý đến tôi." Vương Vân Chi bất động thanh sắc đẩy tay Hạ Lẫm ra.
"..." Hạ Lẫm như muốn nói gì đó, lại bất ngờ xuất hiện địa chấn.
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới trời đất ngả nghiêng, vừa lay động vừa chấn động.
"A!" Dương Vũ Tinh kêu lên sợ hãi, một tay cầm chiếc lồng, một tay dùng sức ôm một cây lớn bên cạnh.
Từ Siêu thì không được nhanh nhẹn như vậy, cả người lăn lộn trên mặt đất cùng với chiếc lồng.
"Ối ối....cứu mạng..." Đôi song sinh trong lồng càng thảm hại hơn, cơ hồ bị xóc đến choáng váng.
Nơi này sao lại có địa chấn?
Trên sườn núi cách đó không xa truyền đến âm thanh tuyết lở, tuyết dày khắp nơi đều sắp tràn xuống, mãnh liệt như sóng thần.
Năng lực thăng bằng của Vương Vân Chi đương nhiên hơn người, cậu ngay giây đầu tiên gần như phản xạ có điều kiện bắt lấy cánh tay Hạ Lẫm, sau đó một tay khác ôm chặt một nhánh cây rắn chắc.
Hạ Lẫm cũng lập tức chuẩn xác ôm lấy eo cậu, hai người gắt gao bám vào cành cây, giữ lấy bản thân không bị văng ra ngoài.
May thay, thời gian địa chấn kéo dài không lâu lắm, có lẽ chỉ mới năm phút là kết thúc.
Sau khi tất cả trở nên yên ắng trở lại, Vương Vân Chi buông tay ra, không quên đẩy Hạ Lẫm vẫn còn đang ôm eo mình, hỏi: "Tất cả mọi người vẫn ổn chứ?"
" Vẫn còn sống, haha." Âm thanh bán sống bán chết của Vương Diệc từ nơi không xa truyền đến.
"Tôi không sao." Dương Vũ Tinh cũng nói.
Bọn họ thật vất vả mới lôi được Từ Siêu và chiếc lồng từ trong đống tuyết lên, tất cả mọi người thở dài một hơi --- toàn bộ đều may mắn còn sống.
Hệ thống vang lên:
"Chúc mừng các vị người chơi lần đầu trải nghiệm 【 khối rubic xoay chuyển 】, chúc mừng các vị người chơi lần đầu trải nghiệm 【 khối rubic xoay chuyển 】"
Khối rubik xoay chuyển?
Chả trách, hiện tại thế giới này là một khối lập phương của khối rubik, trải qua những xoay chuyển này là hoàn toàn phù hợp với khối rubik trong hiện thực.
Vương Vân Chi không muốn hồi phục ở một nơi thế này, cậu mệt mỏi lau vết tuyết rơi trên mặt, nói: " Mau chóng rời khỏi đây nào."
Mọi người tập hợp lại, tiếp tục ra khỏi khu rừng.
Hạ Lẫm cũng không tiếp tục làm phiền Vương Vân Chi nữa, có lẽ y cũng ý thức được vừa nãy mình ôm quá chặt, có chút ngại ngùng, chủ động giữ khoảng cách nhất định với Vương Vân Chi.
Thừa dịp không có ai, Vương Diệc tiến tới.
" Haiz, cái chết của hai người này, tôi sao lại có cảm giác không thích hợp cho lắm." Vương Diệc hạ giọng nói: "Vương Vân Chi, tôi hỏi này, cậu thật sự tin đây là một chuyện ngoài ý muốn sao?"
Tên Vương Diệc này, tuy hơi thô tục bất cần đời, nhưng đầu óc rất nhanh nhẹn, luôn luôn bắt được trọng điểm.
"Tôi biết, cậu cũng giống tôi, cũng đang bắt đầu hoài nghi." Vương Diệc nhìn chằm chặp vào mắt Vương Vân Chi: "Tôi chỉ dám nói vào hôm nay thôi, ai tin tưởng Lãnh Chúa Hắc Ám đều là kẻ ngốc, tên Hạ Lẫm đó tà tính như vậy, tôi chỉ nhìn thôi mà muốn nổi cả da gà, ai tin tưởng y đều là kẻ ngốc."
"Mặc kệ là tin tưởng hay không, hiện tại giữa chúng ta không cần phải phòng bị nhau nữa." Vương Vân Chi nói: " Một Lãnh Chúa Hắc Ám cùng sáu người không có thân phận đặc biệt, kết cục tốt nhất là rời khỏi cửa bình an vô sự, không cần thiết phải đối đầu, nếu như phát sinh xung đột, Lãnh Chúa Hắc Ám sẽ không phải là kẻ thất bại."
" Chậc chậc chậc, cậu cũng quá hiền lành rồi, cậu nghĩ là tôi sẽ không biết trời cao đất dày khiêu chiến với tiểu thiếu gia sao? Nói cho cậu biết, dù tôi không gây chuyện, y cũng muốn giết tôi."
"Không đâu." Vương Vân Chi nói.
" Làm sao biết sẽ không chứ?" Vương Diệc cuống lên:"Cậu xem Dư Lệ đi, Dư Lệ chết thảm bao nhiêu, oan uổng bao nhiêu, rõ ràng Thiên Sứ Quang Minh là Lục Sóng, chỉ cần giết mình Lục Sóng là được rồi, nhưng tiểu thiếu gia hết lần này đến lần khác đều muốn kéo theo Dư Lệ, quá độc ác, lão tử thật sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả lão tử cũng bị y đem ra tế trời."
"Anh cảm thấy nhất định là Hạ Lẫm đã giết Dư Lệ và Lục Sóng sao?" Vương Vân Chi hỏi.
" Còn có thể là ai nữa? Ngoại trừ y thì còn có thể là ai? Ngoài ý muốn? Ai ngốc mới tin ấy." Vương Diệc cười lạnh vài tiếng: " Loại chuyện này xưa nay có nhiều lắm, tiểu thiếu gia là người rất ngang ngược, thà rằng y phụ người trong thiên hạ, không muốn người trong thiên hạ phụ y, ha ha"
Vương Vân Chi không nói gì nữa, ý nghĩ trong đầu lại lần nữa xoay chuyển.
Tính cách Vương Diệc so với mình rất khác biệt, nhưng suy nghĩ của hắn, lại giống mình không bàn mà trùng.
Phải chăng giải thích được, suy đoán như vậy là hợp lý sao?
"Tôi lần cuối thỉnh cầu cậu một việc." Vương Diệc ý vị thâm trường: "Nếu tính mệnh hai ta lát nữa bị uy hiếp, hãy cùng nhau hợp tác, nói không chừng có thể thoát được."
Nói xong, hắn vụng trộm nhìn về bóng lưng của Hạ Lẫm phía trước, quấn chặt lấy y phục lông thú, tách rời khỏi Vương Vân Chi.
.....
Đoàn người giẫm lên tuyết dày bước khỏi khu rừng, mới phát hiện cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi.
Địa chấn qua đi, hay nói đúng hơn là xoay chuyển của khối rubik qua đi, cánh đồng tuyết đã trở nên ngổn ngang, nhà gỗ xa xa cũng bị đổ sập.
Không hơi đâu để quản những chuyện như vậy, mọi người dựa theo lại dò xét con đường ban đầu, hướng về nơi có lỗ khóa.
Thời điểm gần đến nơi, Hạ Lẫm dừng bước.
Y quay đầu lại, thấp giọng nói: "Chư vị, trước khi rời khỏi đây, tôi muốn làm một bài kiểm tra."
"Kiểm tra gì cơ?" Vương Diệc chấn động: "Tôi nói này, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, nếu cậu không đi thì tôi đây cũng không chịu nổi nữa, chết rét mất."
Hạ Lẫm không để ý đến kháng nghị của hắn, y đứng trên cánh đồng tuyết mênh mông, phía sau là tường trắng, tựa như một ký hiệu đen trên bức nền trắng xóa.
" Mọi người thật sự tin rằng, Thiên Sứ Quang Minh đã chết rồi sao?" Hạ Lẫm thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên là chết rồi, thi thể chúng ta đều đã thấy." Dương Vũ Tinh nói.
"Không nhất định." Hạ Lẫm cười cười: "Thế giới này so với chúng ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều."
"Được được được, ngài nói thế nào thì làm thế đó, mau kiểm tra đi, làm nhanh đi nhanh." Từ Siêu mệt mỏi vò đầu, một bên lẩm bẩm, một bên mong chờ nhìn về lỗ khóa cách đó không xa.
"Rất đơn giản thôi, mỗi người đến nói chuyện riêng với tôi là được." Hạ Lẫm lùi về sau một bước, chừa lại không gian trống trải: "Từng người bước lên nào, tới đi."
"Cái này thì dễ thôi." Từ Siêu liên tục không ngừng xách chiếc lồng tiến về phía trước: " Tôi trước, tôi trước."
Hạ Lẫm hỏi hắn mấy vấn đề đơn giản, nói mấy câu với Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt không tình nguyện bên trong, liền phất tay ra hiệu bọn họ có thể thông qua.
.....
Đây chính là kiểm tra? Nhìn giống như đang phỏng vấn hơn.
Sau đó, Dương Vũ Tinh và Lâm Đồng Nhi cũng rất nhanh đã kiểm tra xong.
Vương Vân Chi cười tự giễu, đi lên phía trước. Sau khi Hạ Lẫm nhìn thấy Vương Vân Chi, ý cười trong mắt sâu hơn, y vươn tay: "Lão sư, tay cho tôi."
"....." Vương Vân Chi rất mất tự nhiên đưa tay qua.
Hạ Lẫm nắm chặt tay của cậu, bao lấy đôi tay của cậu bằng ống tay áo ấm áp, còn phàn nàn nói: "Thật lạnh."
Cái này còn phải nói sao... Vương Vân Chi thoáng duỗi cổ tay, không thể không thừa nhận trong ống tay áo của Hạ Lẫm rất ấm.
"Lão sư, có phải anh cảm thấy tôi rất đáng ghét không?" Hạ Lẫm nháy mắt mấy cái, lại bắt đầu giả làm ra vẻ ủy khuất.
"Không có." Vương Vân Chi thở dài.
Sự thật trước đó đã rõ ràng, chán ghét một người là điều không cần thiết.
.....
Rốt cuộc cũng đã đến phiên người cuối cùng còn lại làm kiểm tra.
Vương Diệc đề phòng tiến lên, thời điểm cách Hạ Lẫm còn mười bước, đột nhiên đổi ý, lui lại mấy bước hô: "Lãnh Chúa Hắc Ám, tao không tin mày, có phải mày muốn giết tao không?"
Ánh mắt của Hạ Lẫm như một con sói dò xét con mồi đánh giá Vương Diệc, nhẹ gật đầu.
Vương Vân Chi cách đó không xa rùng mình một cái.
Không nghĩ đến suy đoán của Vương Diệc vậy mà là thật, Hạ Lẫm muốn giết Vương Diệc trước khi rời khỏi thế giới này, nhưng mục đích là gì? Chẳng lẽ bởi vì tính tình Hạ Lẫm trời sinh tàn nhẫn, muốn dùng Vương Diệc để tế trời...
Vương Diệc cắn răng, từng bước lui lại, nhưng không lâu sau, hắn liền phát hiện mình không thể lui được nữa.
Sắc trời tối dần, tia sáng nhỏ nhoi đều sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng, Vương Vân Chi kịp phản ứng, xém xét tứ phía, phát hiện tất cả mọi người đều bị đàn sói bao vây, khắp nơi đều là đôi mắt xanh xám đang canh me chính mình. Mà, vòng vây lại còn đang thu nhỏ lại.
" Được lắm oắt con...Mày thế mà muốn cho đàn sói đó giết tao, giống như, giống như cách mà mày giết Dư Lệ và Lục Sóng vậy!" Vương Diệc giận dữ la hét.
"Tôi đúng là muốn giết chết anh, nhưng tôi không có giết Dư Lệ và Lục Sóng." Thanh âm Hạ Lẫm lạnh lùng: "Ngoài ra, những người khác đừng lộn xộn, người tôi muốn giết chỉ có mình Vương Diệc, không liên quan gì đến mọi người."
"...." Từ Siêu bị dọa đến phải ngồi xổm người xuống, ôm lồng run rẩy.
"Tôi, tôi sợ đám sói này quá...." Dương Vũ Tinh thì thào nói, bị đàn sói dọa đến mức lui lại.
Vẫn ổn, bọn sói thật sự không hề để ý đến bọn họ, tất cả đều vây quanh Vương Diệc, miệng cũng đã mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, còn có tiếng gầm gừ dọa người trong cổ họng, nước dãi nhỏ từ trên hàm răng xuống.
Sói con trong ngực Vương Vân Chi lại liều mạng ngọ nguậy, rõ ràng đang muốn nhảy ra ngoài, cùng đàn sói đại chiến một trận.
Đáng tiếc nó vẫn còn nhỏ như thế.
Vương Vân Chi cật lực an ủi sói con, không cho nó ra ngoài, đồng thời lấy ra miếng răng sói trong túi áo, đây là đạo cụ có để điều khiển đàn sói, chỉ được sử dụng một lần, có lẽ hiện tại, là lúc nên dùng.
" Bọn hèn nhát chúng mày, còn ở đó nhìn nữa à!" Vương Diệc bị đàn sói cho vào thế tiến thoái lưỡng nan, hướng về phía người khác rống to: "Bọn mày thật sự tin rằng, sau khi Lãnh Chúa Hắc Ám giết tao, sẽ buông tha cho bọn bây? Không đâu, có mà nằm mơ! Đường sống duy nhất của bọn mày, chính là liên hợp lại giết chết Lãnh Chúa Hắc Ám!"
"Em thấy chú Vương Diệc nói đúng." Lâm Tuyết Nhi bên trong lồng nói khẽ: " Chị Dương Vũ Tinh, chú Từ Siêu, chúng ta cùng nhau phản kháng đi, nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ Lãnh Chúa Hắc Ám chỉ có một người kia ư?"
"Không, không được, Lãnh Chúa Hắc Ám đã giúp chị, chị không thể vong ân phụ nghĩa." Dương Vũ Tinh khẽ cắn môi, nhưng hai tay run rẩy đã biểu lộ nội tâm của cô đang dao động.
" Tôi cũng không muốn chết, nhìn đám sói đó đi, chỉ cần Hạ Lẫm chỉ tay, bọn chúng liền đến cắn chết chúng ta." Từ Siêu khiếp đảm nói: " Bất quá, tôi thật sự không biết lát nữa Hạ Lẫm có hay không dứt khoát động tay, dù sao tôi đối với cậu ấy cũng không có tác dụng gì......"
Nhìn ra được, cho dù là thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám cũng có chút dao động.
Hạ Lẫm không nguyện ý cho Vương Diệc cơ hội mê hoặc lòng người, ánh mắt lạnh lùng, duỗi ra ngón tay chỉ về phía Vương Diệc.
Đàn sói rú lên, phát ra tiếng kêu khát máu, một con sói dẫn đầu xông tới, cắn vào chân Vương Diệc.
"A!" Vương Diệc phát ra tiếng gào đau đớn, dốc sức muốn gạt nó ra, nhưng căn bản vẫn không lay chuyển.
Vương Vân Chi nhắm chặt hai mắt, trong đầu đảo quanh những lời nói của Vương Diệc.
- - " Cậu xem Dư Lệ đi, Dư Lệ chết thảm bao nhiêu, oan uổng bao nhiêu, rõ ràng Thiên Sứ Quang Minh là Lục Sóng, chỉ cần giết mình Lục Sóng là được rồi, nhưng tiểu thiếu gia hết lần này đến lần khác đều muốn kéo theo Dư Lệ, quá độc ác, lão tử thật sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả lão tử cũng bị y đem ra tế trời."
- - "Nếu tính mệnh hai ta lát nữa bị uy hiếp, hãy cùng nhau hợp tác, nói không chừng có thể thoát được."
....
Vương Vân Chi và Dư Lệ cũng không tính là bạn bè, nhưng ở chung với nhau được mấy ngày, cũng xem như là đồng nghiệp, Dư Lệ là một người cởi mở nhiệt huyết, đối xử với đồng nghiệp rất tốt, thật vô tội làm sao, cô không đáng phải chết.
Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, thời điểm không tồn tại pháp luật, nhất định phải có người thay trời hành đạo.
Cho dù là người ngoài cuộc, không nghĩ đến thời điểm sắp được rời khỏi đây, lại phải báo thù cho đồng nghiệp.
Vương Vân Chi nắm chặt răng sói trên tay.
"Đây là thứ gì?" Dương Vũ Tinh chú ý đến động tác của cậu, chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Hạ Lẫm cũng không khỏi có chút bất ngờ, nhìn về hướng này.
"Răng sói, ta ra lệnh cho ngươi." Vương Vân Chi hít sâu một hơi, khởi động đạo cụ.
"Không có gì, không cần để ý đến tôi." Vương Vân Chi bất động thanh sắc đẩy tay Hạ Lẫm ra.
"..." Hạ Lẫm như muốn nói gì đó, lại bất ngờ xuất hiện địa chấn.
Trong phút chốc, toàn bộ thế giới trời đất ngả nghiêng, vừa lay động vừa chấn động.
"A!" Dương Vũ Tinh kêu lên sợ hãi, một tay cầm chiếc lồng, một tay dùng sức ôm một cây lớn bên cạnh.
Từ Siêu thì không được nhanh nhẹn như vậy, cả người lăn lộn trên mặt đất cùng với chiếc lồng.
"Ối ối....cứu mạng..." Đôi song sinh trong lồng càng thảm hại hơn, cơ hồ bị xóc đến choáng váng.
Nơi này sao lại có địa chấn?
Trên sườn núi cách đó không xa truyền đến âm thanh tuyết lở, tuyết dày khắp nơi đều sắp tràn xuống, mãnh liệt như sóng thần.
Năng lực thăng bằng của Vương Vân Chi đương nhiên hơn người, cậu ngay giây đầu tiên gần như phản xạ có điều kiện bắt lấy cánh tay Hạ Lẫm, sau đó một tay khác ôm chặt một nhánh cây rắn chắc.
Hạ Lẫm cũng lập tức chuẩn xác ôm lấy eo cậu, hai người gắt gao bám vào cành cây, giữ lấy bản thân không bị văng ra ngoài.
May thay, thời gian địa chấn kéo dài không lâu lắm, có lẽ chỉ mới năm phút là kết thúc.
Sau khi tất cả trở nên yên ắng trở lại, Vương Vân Chi buông tay ra, không quên đẩy Hạ Lẫm vẫn còn đang ôm eo mình, hỏi: "Tất cả mọi người vẫn ổn chứ?"
" Vẫn còn sống, haha." Âm thanh bán sống bán chết của Vương Diệc từ nơi không xa truyền đến.
"Tôi không sao." Dương Vũ Tinh cũng nói.
Bọn họ thật vất vả mới lôi được Từ Siêu và chiếc lồng từ trong đống tuyết lên, tất cả mọi người thở dài một hơi --- toàn bộ đều may mắn còn sống.
Hệ thống vang lên:
"Chúc mừng các vị người chơi lần đầu trải nghiệm 【 khối rubic xoay chuyển 】, chúc mừng các vị người chơi lần đầu trải nghiệm 【 khối rubic xoay chuyển 】"
Khối rubik xoay chuyển?
Chả trách, hiện tại thế giới này là một khối lập phương của khối rubik, trải qua những xoay chuyển này là hoàn toàn phù hợp với khối rubik trong hiện thực.
Vương Vân Chi không muốn hồi phục ở một nơi thế này, cậu mệt mỏi lau vết tuyết rơi trên mặt, nói: " Mau chóng rời khỏi đây nào."
Mọi người tập hợp lại, tiếp tục ra khỏi khu rừng.
Hạ Lẫm cũng không tiếp tục làm phiền Vương Vân Chi nữa, có lẽ y cũng ý thức được vừa nãy mình ôm quá chặt, có chút ngại ngùng, chủ động giữ khoảng cách nhất định với Vương Vân Chi.
Thừa dịp không có ai, Vương Diệc tiến tới.
" Haiz, cái chết của hai người này, tôi sao lại có cảm giác không thích hợp cho lắm." Vương Diệc hạ giọng nói: "Vương Vân Chi, tôi hỏi này, cậu thật sự tin đây là một chuyện ngoài ý muốn sao?"
Tên Vương Diệc này, tuy hơi thô tục bất cần đời, nhưng đầu óc rất nhanh nhẹn, luôn luôn bắt được trọng điểm.
"Tôi biết, cậu cũng giống tôi, cũng đang bắt đầu hoài nghi." Vương Diệc nhìn chằm chặp vào mắt Vương Vân Chi: "Tôi chỉ dám nói vào hôm nay thôi, ai tin tưởng Lãnh Chúa Hắc Ám đều là kẻ ngốc, tên Hạ Lẫm đó tà tính như vậy, tôi chỉ nhìn thôi mà muốn nổi cả da gà, ai tin tưởng y đều là kẻ ngốc."
"Mặc kệ là tin tưởng hay không, hiện tại giữa chúng ta không cần phải phòng bị nhau nữa." Vương Vân Chi nói: " Một Lãnh Chúa Hắc Ám cùng sáu người không có thân phận đặc biệt, kết cục tốt nhất là rời khỏi cửa bình an vô sự, không cần thiết phải đối đầu, nếu như phát sinh xung đột, Lãnh Chúa Hắc Ám sẽ không phải là kẻ thất bại."
" Chậc chậc chậc, cậu cũng quá hiền lành rồi, cậu nghĩ là tôi sẽ không biết trời cao đất dày khiêu chiến với tiểu thiếu gia sao? Nói cho cậu biết, dù tôi không gây chuyện, y cũng muốn giết tôi."
"Không đâu." Vương Vân Chi nói.
" Làm sao biết sẽ không chứ?" Vương Diệc cuống lên:"Cậu xem Dư Lệ đi, Dư Lệ chết thảm bao nhiêu, oan uổng bao nhiêu, rõ ràng Thiên Sứ Quang Minh là Lục Sóng, chỉ cần giết mình Lục Sóng là được rồi, nhưng tiểu thiếu gia hết lần này đến lần khác đều muốn kéo theo Dư Lệ, quá độc ác, lão tử thật sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả lão tử cũng bị y đem ra tế trời."
"Anh cảm thấy nhất định là Hạ Lẫm đã giết Dư Lệ và Lục Sóng sao?" Vương Vân Chi hỏi.
" Còn có thể là ai nữa? Ngoại trừ y thì còn có thể là ai? Ngoài ý muốn? Ai ngốc mới tin ấy." Vương Diệc cười lạnh vài tiếng: " Loại chuyện này xưa nay có nhiều lắm, tiểu thiếu gia là người rất ngang ngược, thà rằng y phụ người trong thiên hạ, không muốn người trong thiên hạ phụ y, ha ha"
Vương Vân Chi không nói gì nữa, ý nghĩ trong đầu lại lần nữa xoay chuyển.
Tính cách Vương Diệc so với mình rất khác biệt, nhưng suy nghĩ của hắn, lại giống mình không bàn mà trùng.
Phải chăng giải thích được, suy đoán như vậy là hợp lý sao?
"Tôi lần cuối thỉnh cầu cậu một việc." Vương Diệc ý vị thâm trường: "Nếu tính mệnh hai ta lát nữa bị uy hiếp, hãy cùng nhau hợp tác, nói không chừng có thể thoát được."
Nói xong, hắn vụng trộm nhìn về bóng lưng của Hạ Lẫm phía trước, quấn chặt lấy y phục lông thú, tách rời khỏi Vương Vân Chi.
.....
Đoàn người giẫm lên tuyết dày bước khỏi khu rừng, mới phát hiện cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi.
Địa chấn qua đi, hay nói đúng hơn là xoay chuyển của khối rubik qua đi, cánh đồng tuyết đã trở nên ngổn ngang, nhà gỗ xa xa cũng bị đổ sập.
Không hơi đâu để quản những chuyện như vậy, mọi người dựa theo lại dò xét con đường ban đầu, hướng về nơi có lỗ khóa.
Thời điểm gần đến nơi, Hạ Lẫm dừng bước.
Y quay đầu lại, thấp giọng nói: "Chư vị, trước khi rời khỏi đây, tôi muốn làm một bài kiểm tra."
"Kiểm tra gì cơ?" Vương Diệc chấn động: "Tôi nói này, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, nếu cậu không đi thì tôi đây cũng không chịu nổi nữa, chết rét mất."
Hạ Lẫm không để ý đến kháng nghị của hắn, y đứng trên cánh đồng tuyết mênh mông, phía sau là tường trắng, tựa như một ký hiệu đen trên bức nền trắng xóa.
" Mọi người thật sự tin rằng, Thiên Sứ Quang Minh đã chết rồi sao?" Hạ Lẫm thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên là chết rồi, thi thể chúng ta đều đã thấy." Dương Vũ Tinh nói.
"Không nhất định." Hạ Lẫm cười cười: "Thế giới này so với chúng ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều."
"Được được được, ngài nói thế nào thì làm thế đó, mau kiểm tra đi, làm nhanh đi nhanh." Từ Siêu mệt mỏi vò đầu, một bên lẩm bẩm, một bên mong chờ nhìn về lỗ khóa cách đó không xa.
"Rất đơn giản thôi, mỗi người đến nói chuyện riêng với tôi là được." Hạ Lẫm lùi về sau một bước, chừa lại không gian trống trải: "Từng người bước lên nào, tới đi."
"Cái này thì dễ thôi." Từ Siêu liên tục không ngừng xách chiếc lồng tiến về phía trước: " Tôi trước, tôi trước."
Hạ Lẫm hỏi hắn mấy vấn đề đơn giản, nói mấy câu với Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt không tình nguyện bên trong, liền phất tay ra hiệu bọn họ có thể thông qua.
.....
Đây chính là kiểm tra? Nhìn giống như đang phỏng vấn hơn.
Sau đó, Dương Vũ Tinh và Lâm Đồng Nhi cũng rất nhanh đã kiểm tra xong.
Vương Vân Chi cười tự giễu, đi lên phía trước. Sau khi Hạ Lẫm nhìn thấy Vương Vân Chi, ý cười trong mắt sâu hơn, y vươn tay: "Lão sư, tay cho tôi."
"....." Vương Vân Chi rất mất tự nhiên đưa tay qua.
Hạ Lẫm nắm chặt tay của cậu, bao lấy đôi tay của cậu bằng ống tay áo ấm áp, còn phàn nàn nói: "Thật lạnh."
Cái này còn phải nói sao... Vương Vân Chi thoáng duỗi cổ tay, không thể không thừa nhận trong ống tay áo của Hạ Lẫm rất ấm.
"Lão sư, có phải anh cảm thấy tôi rất đáng ghét không?" Hạ Lẫm nháy mắt mấy cái, lại bắt đầu giả làm ra vẻ ủy khuất.
"Không có." Vương Vân Chi thở dài.
Sự thật trước đó đã rõ ràng, chán ghét một người là điều không cần thiết.
.....
Rốt cuộc cũng đã đến phiên người cuối cùng còn lại làm kiểm tra.
Vương Diệc đề phòng tiến lên, thời điểm cách Hạ Lẫm còn mười bước, đột nhiên đổi ý, lui lại mấy bước hô: "Lãnh Chúa Hắc Ám, tao không tin mày, có phải mày muốn giết tao không?"
Ánh mắt của Hạ Lẫm như một con sói dò xét con mồi đánh giá Vương Diệc, nhẹ gật đầu.
Vương Vân Chi cách đó không xa rùng mình một cái.
Không nghĩ đến suy đoán của Vương Diệc vậy mà là thật, Hạ Lẫm muốn giết Vương Diệc trước khi rời khỏi thế giới này, nhưng mục đích là gì? Chẳng lẽ bởi vì tính tình Hạ Lẫm trời sinh tàn nhẫn, muốn dùng Vương Diệc để tế trời...
Vương Diệc cắn răng, từng bước lui lại, nhưng không lâu sau, hắn liền phát hiện mình không thể lui được nữa.
Sắc trời tối dần, tia sáng nhỏ nhoi đều sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng, Vương Vân Chi kịp phản ứng, xém xét tứ phía, phát hiện tất cả mọi người đều bị đàn sói bao vây, khắp nơi đều là đôi mắt xanh xám đang canh me chính mình. Mà, vòng vây lại còn đang thu nhỏ lại.
" Được lắm oắt con...Mày thế mà muốn cho đàn sói đó giết tao, giống như, giống như cách mà mày giết Dư Lệ và Lục Sóng vậy!" Vương Diệc giận dữ la hét.
"Tôi đúng là muốn giết chết anh, nhưng tôi không có giết Dư Lệ và Lục Sóng." Thanh âm Hạ Lẫm lạnh lùng: "Ngoài ra, những người khác đừng lộn xộn, người tôi muốn giết chỉ có mình Vương Diệc, không liên quan gì đến mọi người."
"...." Từ Siêu bị dọa đến phải ngồi xổm người xuống, ôm lồng run rẩy.
"Tôi, tôi sợ đám sói này quá...." Dương Vũ Tinh thì thào nói, bị đàn sói dọa đến mức lui lại.
Vẫn ổn, bọn sói thật sự không hề để ý đến bọn họ, tất cả đều vây quanh Vương Diệc, miệng cũng đã mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, còn có tiếng gầm gừ dọa người trong cổ họng, nước dãi nhỏ từ trên hàm răng xuống.
Sói con trong ngực Vương Vân Chi lại liều mạng ngọ nguậy, rõ ràng đang muốn nhảy ra ngoài, cùng đàn sói đại chiến một trận.
Đáng tiếc nó vẫn còn nhỏ như thế.
Vương Vân Chi cật lực an ủi sói con, không cho nó ra ngoài, đồng thời lấy ra miếng răng sói trong túi áo, đây là đạo cụ có để điều khiển đàn sói, chỉ được sử dụng một lần, có lẽ hiện tại, là lúc nên dùng.
" Bọn hèn nhát chúng mày, còn ở đó nhìn nữa à!" Vương Diệc bị đàn sói cho vào thế tiến thoái lưỡng nan, hướng về phía người khác rống to: "Bọn mày thật sự tin rằng, sau khi Lãnh Chúa Hắc Ám giết tao, sẽ buông tha cho bọn bây? Không đâu, có mà nằm mơ! Đường sống duy nhất của bọn mày, chính là liên hợp lại giết chết Lãnh Chúa Hắc Ám!"
"Em thấy chú Vương Diệc nói đúng." Lâm Tuyết Nhi bên trong lồng nói khẽ: " Chị Dương Vũ Tinh, chú Từ Siêu, chúng ta cùng nhau phản kháng đi, nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ Lãnh Chúa Hắc Ám chỉ có một người kia ư?"
"Không, không được, Lãnh Chúa Hắc Ám đã giúp chị, chị không thể vong ân phụ nghĩa." Dương Vũ Tinh khẽ cắn môi, nhưng hai tay run rẩy đã biểu lộ nội tâm của cô đang dao động.
" Tôi cũng không muốn chết, nhìn đám sói đó đi, chỉ cần Hạ Lẫm chỉ tay, bọn chúng liền đến cắn chết chúng ta." Từ Siêu khiếp đảm nói: " Bất quá, tôi thật sự không biết lát nữa Hạ Lẫm có hay không dứt khoát động tay, dù sao tôi đối với cậu ấy cũng không có tác dụng gì......"
Nhìn ra được, cho dù là thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám cũng có chút dao động.
Hạ Lẫm không nguyện ý cho Vương Diệc cơ hội mê hoặc lòng người, ánh mắt lạnh lùng, duỗi ra ngón tay chỉ về phía Vương Diệc.
Đàn sói rú lên, phát ra tiếng kêu khát máu, một con sói dẫn đầu xông tới, cắn vào chân Vương Diệc.
"A!" Vương Diệc phát ra tiếng gào đau đớn, dốc sức muốn gạt nó ra, nhưng căn bản vẫn không lay chuyển.
Vương Vân Chi nhắm chặt hai mắt, trong đầu đảo quanh những lời nói của Vương Diệc.
- - " Cậu xem Dư Lệ đi, Dư Lệ chết thảm bao nhiêu, oan uổng bao nhiêu, rõ ràng Thiên Sứ Quang Minh là Lục Sóng, chỉ cần giết mình Lục Sóng là được rồi, nhưng tiểu thiếu gia hết lần này đến lần khác đều muốn kéo theo Dư Lệ, quá độc ác, lão tử thật sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả lão tử cũng bị y đem ra tế trời."
- - "Nếu tính mệnh hai ta lát nữa bị uy hiếp, hãy cùng nhau hợp tác, nói không chừng có thể thoát được."
....
Vương Vân Chi và Dư Lệ cũng không tính là bạn bè, nhưng ở chung với nhau được mấy ngày, cũng xem như là đồng nghiệp, Dư Lệ là một người cởi mở nhiệt huyết, đối xử với đồng nghiệp rất tốt, thật vô tội làm sao, cô không đáng phải chết.
Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, thời điểm không tồn tại pháp luật, nhất định phải có người thay trời hành đạo.
Cho dù là người ngoài cuộc, không nghĩ đến thời điểm sắp được rời khỏi đây, lại phải báo thù cho đồng nghiệp.
Vương Vân Chi nắm chặt răng sói trên tay.
"Đây là thứ gì?" Dương Vũ Tinh chú ý đến động tác của cậu, chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Hạ Lẫm cũng không khỏi có chút bất ngờ, nhìn về hướng này.
"Răng sói, ta ra lệnh cho ngươi." Vương Vân Chi hít sâu một hơi, khởi động đạo cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất