Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 62: Bãi biển (5)
Lần thứ hai khi Vương Vân Chi mở mắt ra thì bắt đầu hoài nghi lời kia của Hạ Lẫm có phải nói suông hay không.
"Nếu như có gì nguy hiểm, tôi sẽ gọi anh dậy chỉ trong một giây." Nói như vậy, chính mình lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đến tột cùng là gì?
Ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn xuyên thấu qua cửa sổ, trong căn phòng tràn ngập màu sắc kỳ dị, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài thò vào một bàn tay đen nhẻm, móng tay còn vô cùng dài, bên trên dính chút dịch thể màu đỏ đang nhỏ giọt, xem chừng có thể là máu.
"...." Vương Vân Chi nhìn sang bên cạnh, muốn gọi Hạ Lẫm dậy nhưng lại phát hiện bản thân không thể phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa, vị trí bên cạnh lại trống không, Hạ Lẫm đã biến mất.
Thứ bên ngoài cửa dường như nhận ra bên trong không có gì nguy hiểm liền bạo dạn đưa đầu vào trong -- đầu tiên cậu nhìn thấy một bộ tóc đen thật dài vừa bẩn lại vừa ướt, khuôn mặt đã bị che mất nhìn không rõ, dù không lộ ra đôi mắt nhưng Vương Vân Chi biết chắc chắn nó đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay sau đó, thứ kia dùng tứ chi bò từng chút một đến chỗ của cậu.
Dưới tình huống bình thường, Vương Vân Chi sẽ lập tức rời đi hoặc chuẩn bị chiến đấu với nó, nhưng lúc này cậu lại phát hiện bản thân dường như bị một lực lượng thần bí kiềm hãm, không thể đứng lên, không thể phát ra âm thanh, thậm chí cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Nhân cơ hội này, thứ kia bò tới, cách một lớp chăn leo lên người cậu như một con rắn. Nó rất gầy, nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ, bàn tay như nanh vuốt đè lên ngực cậu, ép đến không thở nổi.
Nó vén mái tóc của mình lên, hiện ra một gương mặt.
Vương Vân Chi cảm thấy gương mặt này vừa lạ vừa quen, dung mạo nó khá giống cô gái rộng rãi hào phóng trong nhóm người mới kia, chính là Dương Tư Diễm, nhưng lại như xảy ra biến hóa đáng sợ nào đó -- khuôn mặt vốn xinh đẹp căng mịn giờ lại lõm xuống như cái xác, màu da trắng xanh, có thêm rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt mở to, bên trong như có hai quả cầu thủy tinh đang quay tròn loạn chuyển, miệng còn phát ra âm thanh khè khè kỳ quái.
"Dương Tư Diễm" cứ như thế mà bò lên người cậu rồi nhìn xuống, mái tóc dài rũ rượi xõa xuống dưới, rất ngứa, còn mang theo một cảm giác ghê tởm kỳ lạ.
"Hì hì, tốt quá." Nó đột ngột mở lời, dùng âm thanh thì thào của loài bò sát, ngay sau đó nó lại bắt đầu đếm: "Một người, hai người, ba người... Tổng cộng là ba người, tốt quá."
Hành động này ngay lập tức khiến Vương Vân Chi liên tưởng đến Thôi Hiên khi trước.
Trong cửa tiệm đó gặp phải Thôi Hiên, dù là quỷ hay thật sự là Thôi Hiên cố ý đùa giỡn, hắn cũng đếm số người như "Dương Tư Diễm" lúc này, chỉ có điều khác ở chỗ, Thôi Hiên chỉ đếm tới hai là dừng.
Chẳng lẽ, ý tứ của "Dương Tư Diễm" chính là trong căn phòng này có ba người? Thế nhưng Hạ Lẫm không biết vì nguyên nhân gì mà biến mất, Lâm Tuyết Nhi trong tủ cũng không có động tĩnh gì, khả năng cao là không có ở đây, chỉ còn lại một mình cậu, "Dương Tư Diễm sao lại đếm ra ba người?
Không kịp suy nghĩ rõ về vấn đề này, thứ kia đã bắt đầu hành động.
Nó như thực sự muốn lấy mạng Vương Vân Chi càng nhanh càng tốt, hai đôi tay gầy trơ xương của nó đặt lên ngực Vương Vân Chi rồi dùng sức ép xuống.
Cảm giác bí bách hít thở không thông khó có thể chịu được kéo tới, lồng ngực bị đè nén như phát ra âm thanh yếu ớt, ngay sau đó là cảm giác đau đớn, tim phổi như một trái bóng hơi bị ép đến sắp nổ tung, hơi thở của Vương Vân Chi chậm dần rồi dừng lại, đến lúc này cậu đã chắc chắn không còn cử động được nữa, ngay cả vùng vẫy cũng không thể.
Cứ như thế mà chết sao?
Vương Vân Chi từ đầu đến cuối cứ luôn mở mắt, cậu nhìn quái vật trông như Dương Tư Diễm kia, lại dời ánh mắt, nhìn khắp căn phòng.... Có chỗ nào đó không đúng, nhất định có gì đó không đúng, mọi thứ trong căn phòng này quá đỗi mơ hồ.
Bàn trà nhỏ trong góc phòng, trên đó đặt thứ gì nhỉ.....Vương Vân Chi nhìn sang, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, đồ vật bên trên hoàn toàn ẩn trong bóng tối, không rõ ràng. Thế nhưng dựa theo trí nhớ, cậu dần dần nhớ ra, bên trên hẳn là đặt một cái ấm cùng vài chén trà....
Cậu trơ mắt nhìn ấm cùng chén trà đột nhiên xuất hiện trên bàn.
Cảm giác đau đớn áp bách vẫn tồn tại, nhưng Vương Vân Chi lại cảm thấy an tâm.
Ấm và chén trà đột ngột xuất hiện đã chứng minh tất cả -- mọi thứ trước mắt đều không phải là thật, đây là mộng.
Bản thân không thể di chuyển, cũng chỉ là do bị quỷ đè mà thôi.
"Ngươi nhận ra rồi?" Dương Tư Diễm nhếch môi, phát ra tiếng khè khè: "Cho dù ngươi nhận ra đây là mơ thì cũng vô dụng mà thôi, ngươi vẫn sẽ chết ngạt lúc còn đang ngủ..."
Nhưng nếu mình có thể tỉnh lại thì sao?
Người lúc gặp ác mộng, nếu như ý thức đủ tỉnh táo, ý chí đủ kiên định là đã có thể đánh tan ác mộng, tự giải phóng cho chính mình.
Thế nhưng lại rất khó thực hiện.
Vương Vân Chi gần như dùng toàn bộ ý chí của mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích ngón tay. Nhưng rồi mọi thứ bỗng dưng đột phá, cảm giác sống lại từ ngón tay kéo dài khắp tứ chi, ngay sau đó, cậu cảm giác được có ai đó bế mình từ dưới đất lên.
Lần này, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Dương Tư Diễm" trước mắt cùng cả căn phòng như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi biến mất trong không khí.
...
"Lão sư?" Hạ Lẫm sờ trán cậu: "Anh sao thế?"
Vương Vân Chi mở mắt, phát hiện mình đang được Hạ Lẫm ôm trong lòng, tức thời không biết nên cảm thấy may mắn hay xấu hổ, cậu cố gắng cử động, sau bao lần thử, cuối cùng cũng nói được.
Lúc này đã là rạng sáng, trong phòng không còn tối đen nữa, nhưng bên ngoài đèn màu vẫn còn mở, Hạ Lẫm quỳ một chân trên đất ôm lấy cậu, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
"Cậu vẫn luôn ở đây sao?" Vương Vân Chi ho khan vài tiếng mới có thể nói chuyện bình thường.
"Đương nhiên rồi." Hạ Lẫm cảm thấy vấn đề này rất nực cười: "Tôi sao lại dám chạy lung tung chứ?"
"Tôi vừa có một giấc mơ." Vương Vân Chi nói: "Giấc mơ như bị quỷ áp giường, mà con quỷ kia, rất giống Dương Tư Diễm."
"Thảo nào...." Hạ Lẫm không cười nhạo chuyện cậu nói, ngược lại gật đầu rất thản nhiên.
"Cậu phát hiện ra tôi gặp chuyện bất thường sao?" Vương Vân Chi thấy khó tin, cậu nhớ rõ là mình khi trong trạng thái bị quỷ áp giường kia hoàn toàn không thể nhúc nhích được, cũng không thể phát ra âm thanh cầu cứu, cố lắm cũng chỉ giật giật ngón tay được một chút, Hạ Lẫm sao lại có thể nhận ra có điều bất thường?
"Vừa rồi tôi đột nhiên nghe thấy hô hấp của anh không được bình thường." Hạ Lẫm nói: "Tôi lo lắng nên mới..."
Nên mới bế mình lên? Vương Vân Chi nghi ngờ bản thân có phải cầm nhầm kịch bản của nữ chính hay không.
"Tôi không cố ý chiếm tiện nghi lão sư hay gì đâu, anh xem, lúc này tôi không ôm anh nữa nhé." Hạ Lẫm như không có chuyện gì lần nữa đặt Vương Vân Chi xuống lớp chăn mềm mại: "Nếu như lúc này anh không muốn ngủ nữa thì kể cho tôi nghe giấc mộng đó đi!"
Vương Vân Chi đương nhiên không muốn tiếp tục ngủ, ai mà biết được Dương Tư Diễm có còn quay lại hay không chứ, tiếp tục ngủ cũng không được an toàn, chi bằng không ngủ nữa còn hơn.
.....
Nghe cậu kể xong, Hạ Lẫm lại bắt đầu rên rỉ buồn bã.
"Sao lại không tin tôi?" Hạ Lẫm buồn bực nói: "Lẽ ra lúc thấy tôi không ở bên cạnh anh thì anh nên biết ngay đó là ác mộng rồi chứ."
"Tôi không thể cứ thể mà phán đoán bừa bãi được, cậu là một người độc lập, cũng sẽ phải rời đi vì một tình huống đặc biệt nào đó thôi." Vương Vân Chi nói.
Cậu không phải không tin tưởng Hạ Lẫm, chẳng qua chỉ là cảm thấy, phàm là người thì không thể chắc chắn điều gì được.
"Thế nhưng, từ khi bước vào khối rubik đến bây giờ, tôi chưa lần nào rời khỏi anh." Hạ Lẫm nói.
"...." Vương Vân Chi nhớ lại một lúc, không thể không thừa nhận điều đó.
"Lần sau nhất định phải tin tôi." Oán niệm của Hạ Lẫm như muốn bốc lên trần nhà luôn rồi.
"Nếu như có gì nguy hiểm, tôi sẽ gọi anh dậy chỉ trong một giây." Nói như vậy, chính mình lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đến tột cùng là gì?
Ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn xuyên thấu qua cửa sổ, trong căn phòng tràn ngập màu sắc kỳ dị, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài thò vào một bàn tay đen nhẻm, móng tay còn vô cùng dài, bên trên dính chút dịch thể màu đỏ đang nhỏ giọt, xem chừng có thể là máu.
"...." Vương Vân Chi nhìn sang bên cạnh, muốn gọi Hạ Lẫm dậy nhưng lại phát hiện bản thân không thể phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa, vị trí bên cạnh lại trống không, Hạ Lẫm đã biến mất.
Thứ bên ngoài cửa dường như nhận ra bên trong không có gì nguy hiểm liền bạo dạn đưa đầu vào trong -- đầu tiên cậu nhìn thấy một bộ tóc đen thật dài vừa bẩn lại vừa ướt, khuôn mặt đã bị che mất nhìn không rõ, dù không lộ ra đôi mắt nhưng Vương Vân Chi biết chắc chắn nó đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay sau đó, thứ kia dùng tứ chi bò từng chút một đến chỗ của cậu.
Dưới tình huống bình thường, Vương Vân Chi sẽ lập tức rời đi hoặc chuẩn bị chiến đấu với nó, nhưng lúc này cậu lại phát hiện bản thân dường như bị một lực lượng thần bí kiềm hãm, không thể đứng lên, không thể phát ra âm thanh, thậm chí cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Nhân cơ hội này, thứ kia bò tới, cách một lớp chăn leo lên người cậu như một con rắn. Nó rất gầy, nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ, bàn tay như nanh vuốt đè lên ngực cậu, ép đến không thở nổi.
Nó vén mái tóc của mình lên, hiện ra một gương mặt.
Vương Vân Chi cảm thấy gương mặt này vừa lạ vừa quen, dung mạo nó khá giống cô gái rộng rãi hào phóng trong nhóm người mới kia, chính là Dương Tư Diễm, nhưng lại như xảy ra biến hóa đáng sợ nào đó -- khuôn mặt vốn xinh đẹp căng mịn giờ lại lõm xuống như cái xác, màu da trắng xanh, có thêm rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt mở to, bên trong như có hai quả cầu thủy tinh đang quay tròn loạn chuyển, miệng còn phát ra âm thanh khè khè kỳ quái.
"Dương Tư Diễm" cứ như thế mà bò lên người cậu rồi nhìn xuống, mái tóc dài rũ rượi xõa xuống dưới, rất ngứa, còn mang theo một cảm giác ghê tởm kỳ lạ.
"Hì hì, tốt quá." Nó đột ngột mở lời, dùng âm thanh thì thào của loài bò sát, ngay sau đó nó lại bắt đầu đếm: "Một người, hai người, ba người... Tổng cộng là ba người, tốt quá."
Hành động này ngay lập tức khiến Vương Vân Chi liên tưởng đến Thôi Hiên khi trước.
Trong cửa tiệm đó gặp phải Thôi Hiên, dù là quỷ hay thật sự là Thôi Hiên cố ý đùa giỡn, hắn cũng đếm số người như "Dương Tư Diễm" lúc này, chỉ có điều khác ở chỗ, Thôi Hiên chỉ đếm tới hai là dừng.
Chẳng lẽ, ý tứ của "Dương Tư Diễm" chính là trong căn phòng này có ba người? Thế nhưng Hạ Lẫm không biết vì nguyên nhân gì mà biến mất, Lâm Tuyết Nhi trong tủ cũng không có động tĩnh gì, khả năng cao là không có ở đây, chỉ còn lại một mình cậu, "Dương Tư Diễm sao lại đếm ra ba người?
Không kịp suy nghĩ rõ về vấn đề này, thứ kia đã bắt đầu hành động.
Nó như thực sự muốn lấy mạng Vương Vân Chi càng nhanh càng tốt, hai đôi tay gầy trơ xương của nó đặt lên ngực Vương Vân Chi rồi dùng sức ép xuống.
Cảm giác bí bách hít thở không thông khó có thể chịu được kéo tới, lồng ngực bị đè nén như phát ra âm thanh yếu ớt, ngay sau đó là cảm giác đau đớn, tim phổi như một trái bóng hơi bị ép đến sắp nổ tung, hơi thở của Vương Vân Chi chậm dần rồi dừng lại, đến lúc này cậu đã chắc chắn không còn cử động được nữa, ngay cả vùng vẫy cũng không thể.
Cứ như thế mà chết sao?
Vương Vân Chi từ đầu đến cuối cứ luôn mở mắt, cậu nhìn quái vật trông như Dương Tư Diễm kia, lại dời ánh mắt, nhìn khắp căn phòng.... Có chỗ nào đó không đúng, nhất định có gì đó không đúng, mọi thứ trong căn phòng này quá đỗi mơ hồ.
Bàn trà nhỏ trong góc phòng, trên đó đặt thứ gì nhỉ.....Vương Vân Chi nhìn sang, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, đồ vật bên trên hoàn toàn ẩn trong bóng tối, không rõ ràng. Thế nhưng dựa theo trí nhớ, cậu dần dần nhớ ra, bên trên hẳn là đặt một cái ấm cùng vài chén trà....
Cậu trơ mắt nhìn ấm cùng chén trà đột nhiên xuất hiện trên bàn.
Cảm giác đau đớn áp bách vẫn tồn tại, nhưng Vương Vân Chi lại cảm thấy an tâm.
Ấm và chén trà đột ngột xuất hiện đã chứng minh tất cả -- mọi thứ trước mắt đều không phải là thật, đây là mộng.
Bản thân không thể di chuyển, cũng chỉ là do bị quỷ đè mà thôi.
"Ngươi nhận ra rồi?" Dương Tư Diễm nhếch môi, phát ra tiếng khè khè: "Cho dù ngươi nhận ra đây là mơ thì cũng vô dụng mà thôi, ngươi vẫn sẽ chết ngạt lúc còn đang ngủ..."
Nhưng nếu mình có thể tỉnh lại thì sao?
Người lúc gặp ác mộng, nếu như ý thức đủ tỉnh táo, ý chí đủ kiên định là đã có thể đánh tan ác mộng, tự giải phóng cho chính mình.
Thế nhưng lại rất khó thực hiện.
Vương Vân Chi gần như dùng toàn bộ ý chí của mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích ngón tay. Nhưng rồi mọi thứ bỗng dưng đột phá, cảm giác sống lại từ ngón tay kéo dài khắp tứ chi, ngay sau đó, cậu cảm giác được có ai đó bế mình từ dưới đất lên.
Lần này, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Dương Tư Diễm" trước mắt cùng cả căn phòng như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi biến mất trong không khí.
...
"Lão sư?" Hạ Lẫm sờ trán cậu: "Anh sao thế?"
Vương Vân Chi mở mắt, phát hiện mình đang được Hạ Lẫm ôm trong lòng, tức thời không biết nên cảm thấy may mắn hay xấu hổ, cậu cố gắng cử động, sau bao lần thử, cuối cùng cũng nói được.
Lúc này đã là rạng sáng, trong phòng không còn tối đen nữa, nhưng bên ngoài đèn màu vẫn còn mở, Hạ Lẫm quỳ một chân trên đất ôm lấy cậu, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
"Cậu vẫn luôn ở đây sao?" Vương Vân Chi ho khan vài tiếng mới có thể nói chuyện bình thường.
"Đương nhiên rồi." Hạ Lẫm cảm thấy vấn đề này rất nực cười: "Tôi sao lại dám chạy lung tung chứ?"
"Tôi vừa có một giấc mơ." Vương Vân Chi nói: "Giấc mơ như bị quỷ áp giường, mà con quỷ kia, rất giống Dương Tư Diễm."
"Thảo nào...." Hạ Lẫm không cười nhạo chuyện cậu nói, ngược lại gật đầu rất thản nhiên.
"Cậu phát hiện ra tôi gặp chuyện bất thường sao?" Vương Vân Chi thấy khó tin, cậu nhớ rõ là mình khi trong trạng thái bị quỷ áp giường kia hoàn toàn không thể nhúc nhích được, cũng không thể phát ra âm thanh cầu cứu, cố lắm cũng chỉ giật giật ngón tay được một chút, Hạ Lẫm sao lại có thể nhận ra có điều bất thường?
"Vừa rồi tôi đột nhiên nghe thấy hô hấp của anh không được bình thường." Hạ Lẫm nói: "Tôi lo lắng nên mới..."
Nên mới bế mình lên? Vương Vân Chi nghi ngờ bản thân có phải cầm nhầm kịch bản của nữ chính hay không.
"Tôi không cố ý chiếm tiện nghi lão sư hay gì đâu, anh xem, lúc này tôi không ôm anh nữa nhé." Hạ Lẫm như không có chuyện gì lần nữa đặt Vương Vân Chi xuống lớp chăn mềm mại: "Nếu như lúc này anh không muốn ngủ nữa thì kể cho tôi nghe giấc mộng đó đi!"
Vương Vân Chi đương nhiên không muốn tiếp tục ngủ, ai mà biết được Dương Tư Diễm có còn quay lại hay không chứ, tiếp tục ngủ cũng không được an toàn, chi bằng không ngủ nữa còn hơn.
.....
Nghe cậu kể xong, Hạ Lẫm lại bắt đầu rên rỉ buồn bã.
"Sao lại không tin tôi?" Hạ Lẫm buồn bực nói: "Lẽ ra lúc thấy tôi không ở bên cạnh anh thì anh nên biết ngay đó là ác mộng rồi chứ."
"Tôi không thể cứ thể mà phán đoán bừa bãi được, cậu là một người độc lập, cũng sẽ phải rời đi vì một tình huống đặc biệt nào đó thôi." Vương Vân Chi nói.
Cậu không phải không tin tưởng Hạ Lẫm, chẳng qua chỉ là cảm thấy, phàm là người thì không thể chắc chắn điều gì được.
"Thế nhưng, từ khi bước vào khối rubik đến bây giờ, tôi chưa lần nào rời khỏi anh." Hạ Lẫm nói.
"...." Vương Vân Chi nhớ lại một lúc, không thể không thừa nhận điều đó.
"Lần sau nhất định phải tin tôi." Oán niệm của Hạ Lẫm như muốn bốc lên trần nhà luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất