Chương 22: Ngoại truyện 2
Đến trước phòng của mẫu thân, Phương Hình quay đầu nhìn Phương Huyên một cái, cậu lập tức trốn ra phía sau, y thở dài, đẩy cửa đi vào.
Vừa mở cửa, dược vị bên trong lập tức bay ra, vô cùng nồng nặc, mấy người tiến vào. Ở bên trong còn có mấy người đang túc trực, nhìn thấy Phương Hình đi vào, mấy người vẫn không có phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy người đi theo phía sau Phương Hình thì đều đồng loạt há to miệng, kinh ngạc không thôi.
Phương tướng quân đang quay mặt vào trong nắm tay thê tử thì thấy nhi tử nhi nữ của mình giật mình lui về phía sau, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm. Ông liền quay đầu lại nhìn thì lập tức ngây người bất động.
Phương Hạ Lan là người đầu tiên phản ứng, khóc lớn: “Nhị ca, cuối cùng huynh cũng về thăm chúng ta rồi, hu hu…”
Phương Tín nối tiếp đỏ mắt nhìn cậu, “Nhị ca, chúng ta đã mời rất nhiều đạo sĩ tới gọi hồn huynh về, nhưng bọn họ đều nói huynh đã đầu thai, quả nhiên bọn họ chỉ gạt người mà thôi…”
Hóa ra bọn họ tưởng Phương Huyên là ma, bây giờ mới trở về thăm gia đình.
Phương tướng quân vẫn bất động nhìn chằm chằm cậu, gương mặt già nua không che giấu được sự bi thương trong đôi mắt, miếng há ra thật lâu không nói được lời nào, bỗng nhiên, ông ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
“Phụ thân!”
Phương Hình và hai huynh muội chạy tới đỡ ông, nhưng ánh mắt của Phương tướng quân vẫn không rời khỏi người Phương Huyên, vươn tay ra đưa về phía cậu.
Lúc này cậu cũng khóc, nhìn thân nhân thật sự của mình ở đó, nước mắt tuôn ra như suối. Thấy ông bị thổ huyết, chân cậu khẽ nhích lên, nhưng sau đó lại khựng lại, nhắm mắt quay đi.
“Nhị đệ, đệ đừng đi, mọi người đều rất nhớ đệ, chúng ta có lỗi với đệ, nhưng xin đệ vào gặp mẫu thân một lần đi có được không?” Phương Hình gấp gáp lên tiếng.
Phương Huyên đưa mắt nhìn vào trong, đột nhiên lúc này, Phương phu nhân gượng người ngồi dậy, yếu ớt khóc nói: “Huyên Nhi đã về rồi sao, Huyên Nhi của ta đến đưa ta đi rồi, Huyên Nhi, Huyên Nhi…”
Phương Huyên chậm chạp bước vào trong, Tông Hiệu Đông cũng bế con đi sát theo sau, cậu dừng lại ở trước giường, quỳ xuống, nghẹn ngào gọi: “Mẫu thân…”
Phương phu nhân lập tức ôm cậu vào lòng, khóc lớn: “Huyên Nhi của ta, cuối cùng nương cũng gặp được con rồi, Huyên Nhi của ta…”
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Phương Hạ Lan và Phương Tín ở bên cạnh kinh ngạc không thôi, Phương Tín nhìn đại ca nhà mình, “Đại ca, không phải nhị ca chết rồi sao, sao mẫu thân có thể ôm huynh ấy được vậy?”
Phương Hình lắc đầu nói: “Đệ ấy còn sống, đệ ấy…”
Đột nhiên, Phương tướng quân vùng tay nhi tử ra, ôm lấy Phương Huyên, khóc rống, “Huyên Nhi, ta có lỗi với con, ta đáng chết, ta đáng chết…”
Phương Huyên bị ông ôm lấy kinh hoảng vùng ra, nhưng lại bị kiềm chặt, không nhúc nhít được, khiến cậu càng hoảng loạn hơn.
Tông Hiệu Đông vội vàng đặt đứa nhỏ xuống, kéo Phương Huyên ra.
Đám người ngơ ngác nhìn Tông Hiệu Đông, Phương tướng quân trợn mắt nhìn anh, quát lớn: “Ngươi là kẻ nào, dám bắt nhi tử của ta?”
Phương Hình ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Đây là trượng phu của Huyên Nhi, hài tử bên chân bọn họ là nhi tử của đệ ấy.”
Phương phu nhân yếu ớt hỏi lại: “Hài tử? Huyên Nhi có hài tử sao? Vậy là nó còn sống sao?”
Phương Tín nhảy ra nói: “Không thể nào, ba năm trước, chính tay ta đã tẩm liệm thi hài của huynh ấy, người đã bi chôn dưới ba tất đất rồi sao có thể sống lại.”
Sắc mặt của Tông Hiệu Đông trở nên lạnh lẽo, “Người cũng đã thăm rồi, chúng tôi có thể đi được rồi chứ.”
Nói xong, anh liền bế đứa nhỏ lên, ôm Phương Huyên muốn đi ra ngoài.
Phương Hình vội lên tiếng ngăn lại, “Đệ phu xin dừng bước, tam đệ không hiểu chuyện nói bậy, ngài đừng trách, nếu đã tới, vậy thì ở lại đây đi.”
Tông Hiệu Đông cười lạnh, “Ở lại đây cho các người tiếp tục tổn thương em ấy sao, lúc trước đối xử với em ấy như vậy, bây giờ giả nhân giả nghĩ cái gì, tránh ra!”
“Không phải, chỉ là hiểu lầm mà thôi, sự thật chính là…”
“Sự thật chính là hắn ta đáng bị như vậy!”
Phương Hình còn chưa nói dứt câu đã bị một giọng nói khác cắt đứt.
Đột nhiên, một vạt áo màu trắng bay vào giữa phòng, ánh sáng lóe lên, vạt áo trắng biến thành một mỹ thiếu niên.
Cả nhà Phương gia nhìn thấy người này đều đồng loạt trợn mắt há mồm.
Phương tướng quân ôm ngực đi ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người kia.
“Là ngươi, ngươi chính là yêu đạo mê hoặc chúng ta, khiến chúng ta hại chết Huyên Nhi, hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi.”
Phương tướng quân quay người lại cầm lấy thanh kiếm trên giá, rút kiếm ra đâm về phía mỹ thiếu niên kia.
Hắn ta nhếch mép cười nhạo, vung tay áo lên một cái khiến Phương tướng quân đang đâm kiếm tới văng ra xa.
“Phụ thân!” Ba người vội chạy tới đỡ ông.
“Hừ, phàm nhân thấp kém cũng muốn đấu với bổn tiên nhân? Ngu xuẩn!”
Mỹ thiếu niên liếc mắt nhìn sang Phương Huyên ở trong lòng ngực của Tông Hiệu Đông.
Tông Hiệu Đông liền che cậu ở phía sau, mắt đối mắt với thiếu niên kia.
Du Châu cười nhạo một tiếng, “Không ngờ ngươi có thể sống sót đến giờ phút này, ta thật hận không thể đánh ngươi xuống mười tám tầng địa ngục.”
Tông Hiệu Đông tức giận không thôi, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nghiến răng nói: “Ngươi đã nói mình là tiên nhân, cớ sao lại xuống trần làm hại nhân gian, ta thấy người chính là yêu ma tà đạo thì đúng hơn đó!”
“Ta không làm hại nhân gian, ta chỉ muốn cho hắn một bài học nhớ đời mà thôi.”
“Rốt cuộc thê tử của ta có thù oán gì với tiên gia nhà ngươi?”
Du Châu hừ một tiếng, “Tại sao không hỏi thê tử của ngươi đi, sát sinh bừa bãi, chết là đáng tội.”
Phương tướng quân thét lớn, “Ngươi nối dối, từ năm tám tuổi trở lại, Huyên Nhi chưa từng làm hại một ai, lúc đó nó chỉ là một hài tử, ngươi lại dám vu oan nó sát sinh. Ngươi phù phép yêu thuật để chúng ta nhìn thấy cảnh tương lai Huyên Nhi lạm sát khắp nơi, làm sinh linh đồ thán, sau đó ngươi lại nói chúng ta phải đối xử cai nghiệt với nó để đổi mệnh, kết cục thế nào, Huyên Nhi của ta đã chịu biết bao đau khổ trong mười năm, chết trong lạnh lẽo không ai hay biết…”
Trên gương mặt già nua của Phương tướng quân hiện lên vẻ khổ sở, “Ngươi hại nhà ta tan nát, ai cũng phải sống trong dằn vặt đau khổ, ngươi là thứ yêu ma hại người, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi…”
Phương Hình vội can ngăn, “Phụ thân, người này phép thuật cao cường, chúng ta không phải đối thủ.”
Sau đó lại quay sang nhìn Du Châu, “Xin hỏi lệnh đệ đã làm gì mà ngài lại phải truy cùng đuổi tận như vậy?”
Du Châu liếc mắt nhìn Phương Huyên, “Ta hỏi ngươi, mười ba năm trước, có phải ở bên bờ sông ngươi đã giết chết một con bạch cẩu không?”
Phương Huyên sợ sệt rụt người lại, tập trung ngẫm lại một lúc, sau đó thành thật lắc đầu.
Trước sinh thần tám tuổi một ngày, cậu vô tình nhìn thấy một con bạch cẩu thật lớn bị thương, cậu mới xé vạt áo trị thương cho nó, thật không ngờ sau khi nó tỉnh táo lại, nhìn thấy cậu liền nhào tới, cậu hoảng quá, bỏ chạy, đến bờ sông thì đột ngột chuyển hướng, con bạch cẩu kia mất đà lao xuống sông, vì bảo vệ mình, cậu tìm một thanh gỗ đủ dài, đập lên đầu nó rồi bỏ chạy, đến bây giờ cậu mới biết thì ra nó chết rồi, là cậu giết sao? Nhưng cậu chỉ tự vệ mà thôi.
Vừa mở cửa, dược vị bên trong lập tức bay ra, vô cùng nồng nặc, mấy người tiến vào. Ở bên trong còn có mấy người đang túc trực, nhìn thấy Phương Hình đi vào, mấy người vẫn không có phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy người đi theo phía sau Phương Hình thì đều đồng loạt há to miệng, kinh ngạc không thôi.
Phương tướng quân đang quay mặt vào trong nắm tay thê tử thì thấy nhi tử nhi nữ của mình giật mình lui về phía sau, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm. Ông liền quay đầu lại nhìn thì lập tức ngây người bất động.
Phương Hạ Lan là người đầu tiên phản ứng, khóc lớn: “Nhị ca, cuối cùng huynh cũng về thăm chúng ta rồi, hu hu…”
Phương Tín nối tiếp đỏ mắt nhìn cậu, “Nhị ca, chúng ta đã mời rất nhiều đạo sĩ tới gọi hồn huynh về, nhưng bọn họ đều nói huynh đã đầu thai, quả nhiên bọn họ chỉ gạt người mà thôi…”
Hóa ra bọn họ tưởng Phương Huyên là ma, bây giờ mới trở về thăm gia đình.
Phương tướng quân vẫn bất động nhìn chằm chằm cậu, gương mặt già nua không che giấu được sự bi thương trong đôi mắt, miếng há ra thật lâu không nói được lời nào, bỗng nhiên, ông ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
“Phụ thân!”
Phương Hình và hai huynh muội chạy tới đỡ ông, nhưng ánh mắt của Phương tướng quân vẫn không rời khỏi người Phương Huyên, vươn tay ra đưa về phía cậu.
Lúc này cậu cũng khóc, nhìn thân nhân thật sự của mình ở đó, nước mắt tuôn ra như suối. Thấy ông bị thổ huyết, chân cậu khẽ nhích lên, nhưng sau đó lại khựng lại, nhắm mắt quay đi.
“Nhị đệ, đệ đừng đi, mọi người đều rất nhớ đệ, chúng ta có lỗi với đệ, nhưng xin đệ vào gặp mẫu thân một lần đi có được không?” Phương Hình gấp gáp lên tiếng.
Phương Huyên đưa mắt nhìn vào trong, đột nhiên lúc này, Phương phu nhân gượng người ngồi dậy, yếu ớt khóc nói: “Huyên Nhi đã về rồi sao, Huyên Nhi của ta đến đưa ta đi rồi, Huyên Nhi, Huyên Nhi…”
Phương Huyên chậm chạp bước vào trong, Tông Hiệu Đông cũng bế con đi sát theo sau, cậu dừng lại ở trước giường, quỳ xuống, nghẹn ngào gọi: “Mẫu thân…”
Phương phu nhân lập tức ôm cậu vào lòng, khóc lớn: “Huyên Nhi của ta, cuối cùng nương cũng gặp được con rồi, Huyên Nhi của ta…”
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Phương Hạ Lan và Phương Tín ở bên cạnh kinh ngạc không thôi, Phương Tín nhìn đại ca nhà mình, “Đại ca, không phải nhị ca chết rồi sao, sao mẫu thân có thể ôm huynh ấy được vậy?”
Phương Hình lắc đầu nói: “Đệ ấy còn sống, đệ ấy…”
Đột nhiên, Phương tướng quân vùng tay nhi tử ra, ôm lấy Phương Huyên, khóc rống, “Huyên Nhi, ta có lỗi với con, ta đáng chết, ta đáng chết…”
Phương Huyên bị ông ôm lấy kinh hoảng vùng ra, nhưng lại bị kiềm chặt, không nhúc nhít được, khiến cậu càng hoảng loạn hơn.
Tông Hiệu Đông vội vàng đặt đứa nhỏ xuống, kéo Phương Huyên ra.
Đám người ngơ ngác nhìn Tông Hiệu Đông, Phương tướng quân trợn mắt nhìn anh, quát lớn: “Ngươi là kẻ nào, dám bắt nhi tử của ta?”
Phương Hình ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Đây là trượng phu của Huyên Nhi, hài tử bên chân bọn họ là nhi tử của đệ ấy.”
Phương phu nhân yếu ớt hỏi lại: “Hài tử? Huyên Nhi có hài tử sao? Vậy là nó còn sống sao?”
Phương Tín nhảy ra nói: “Không thể nào, ba năm trước, chính tay ta đã tẩm liệm thi hài của huynh ấy, người đã bi chôn dưới ba tất đất rồi sao có thể sống lại.”
Sắc mặt của Tông Hiệu Đông trở nên lạnh lẽo, “Người cũng đã thăm rồi, chúng tôi có thể đi được rồi chứ.”
Nói xong, anh liền bế đứa nhỏ lên, ôm Phương Huyên muốn đi ra ngoài.
Phương Hình vội lên tiếng ngăn lại, “Đệ phu xin dừng bước, tam đệ không hiểu chuyện nói bậy, ngài đừng trách, nếu đã tới, vậy thì ở lại đây đi.”
Tông Hiệu Đông cười lạnh, “Ở lại đây cho các người tiếp tục tổn thương em ấy sao, lúc trước đối xử với em ấy như vậy, bây giờ giả nhân giả nghĩ cái gì, tránh ra!”
“Không phải, chỉ là hiểu lầm mà thôi, sự thật chính là…”
“Sự thật chính là hắn ta đáng bị như vậy!”
Phương Hình còn chưa nói dứt câu đã bị một giọng nói khác cắt đứt.
Đột nhiên, một vạt áo màu trắng bay vào giữa phòng, ánh sáng lóe lên, vạt áo trắng biến thành một mỹ thiếu niên.
Cả nhà Phương gia nhìn thấy người này đều đồng loạt trợn mắt há mồm.
Phương tướng quân ôm ngực đi ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người kia.
“Là ngươi, ngươi chính là yêu đạo mê hoặc chúng ta, khiến chúng ta hại chết Huyên Nhi, hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi.”
Phương tướng quân quay người lại cầm lấy thanh kiếm trên giá, rút kiếm ra đâm về phía mỹ thiếu niên kia.
Hắn ta nhếch mép cười nhạo, vung tay áo lên một cái khiến Phương tướng quân đang đâm kiếm tới văng ra xa.
“Phụ thân!” Ba người vội chạy tới đỡ ông.
“Hừ, phàm nhân thấp kém cũng muốn đấu với bổn tiên nhân? Ngu xuẩn!”
Mỹ thiếu niên liếc mắt nhìn sang Phương Huyên ở trong lòng ngực của Tông Hiệu Đông.
Tông Hiệu Đông liền che cậu ở phía sau, mắt đối mắt với thiếu niên kia.
Du Châu cười nhạo một tiếng, “Không ngờ ngươi có thể sống sót đến giờ phút này, ta thật hận không thể đánh ngươi xuống mười tám tầng địa ngục.”
Tông Hiệu Đông tức giận không thôi, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nghiến răng nói: “Ngươi đã nói mình là tiên nhân, cớ sao lại xuống trần làm hại nhân gian, ta thấy người chính là yêu ma tà đạo thì đúng hơn đó!”
“Ta không làm hại nhân gian, ta chỉ muốn cho hắn một bài học nhớ đời mà thôi.”
“Rốt cuộc thê tử của ta có thù oán gì với tiên gia nhà ngươi?”
Du Châu hừ một tiếng, “Tại sao không hỏi thê tử của ngươi đi, sát sinh bừa bãi, chết là đáng tội.”
Phương tướng quân thét lớn, “Ngươi nối dối, từ năm tám tuổi trở lại, Huyên Nhi chưa từng làm hại một ai, lúc đó nó chỉ là một hài tử, ngươi lại dám vu oan nó sát sinh. Ngươi phù phép yêu thuật để chúng ta nhìn thấy cảnh tương lai Huyên Nhi lạm sát khắp nơi, làm sinh linh đồ thán, sau đó ngươi lại nói chúng ta phải đối xử cai nghiệt với nó để đổi mệnh, kết cục thế nào, Huyên Nhi của ta đã chịu biết bao đau khổ trong mười năm, chết trong lạnh lẽo không ai hay biết…”
Trên gương mặt già nua của Phương tướng quân hiện lên vẻ khổ sở, “Ngươi hại nhà ta tan nát, ai cũng phải sống trong dằn vặt đau khổ, ngươi là thứ yêu ma hại người, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi…”
Phương Hình vội can ngăn, “Phụ thân, người này phép thuật cao cường, chúng ta không phải đối thủ.”
Sau đó lại quay sang nhìn Du Châu, “Xin hỏi lệnh đệ đã làm gì mà ngài lại phải truy cùng đuổi tận như vậy?”
Du Châu liếc mắt nhìn Phương Huyên, “Ta hỏi ngươi, mười ba năm trước, có phải ở bên bờ sông ngươi đã giết chết một con bạch cẩu không?”
Phương Huyên sợ sệt rụt người lại, tập trung ngẫm lại một lúc, sau đó thành thật lắc đầu.
Trước sinh thần tám tuổi một ngày, cậu vô tình nhìn thấy một con bạch cẩu thật lớn bị thương, cậu mới xé vạt áo trị thương cho nó, thật không ngờ sau khi nó tỉnh táo lại, nhìn thấy cậu liền nhào tới, cậu hoảng quá, bỏ chạy, đến bờ sông thì đột ngột chuyển hướng, con bạch cẩu kia mất đà lao xuống sông, vì bảo vệ mình, cậu tìm một thanh gỗ đủ dài, đập lên đầu nó rồi bỏ chạy, đến bây giờ cậu mới biết thì ra nó chết rồi, là cậu giết sao? Nhưng cậu chỉ tự vệ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất