Chương 15: Tuân Lan Nhân
Dịch: Hoangtruc
***
Trang Tâm Nghiên đứng trong đám mây, cảm thấy tốc độ này thật nhanh. Chỉ là nàng biết hiện tại dù có nhanh nữa cũng vô dụng.
Bởi vì thời gian nguy hiểm nhất, là lúc mình chạy đến núi Phi Long đã qua rồi.
Nàng không biết Triệu Phụ Vân có gặp chuyện không may hay không, không khỏi nghĩ nếu hắn không chạy thoát được thì cùng lắm sau này sẽ báo thù cho hắn vậy.
Vừa liếc nhìn nữ đạo nhân bên cạnh khiến mình cảm thấy vừa sợ hãi vừa phẫn nộ này, nàng lại nghĩ thầm, hắn là đệ tử núi Thiên Đô, cũng không tới lượt nàng báo thù!
Đạp mây lướt gió mà đi, nàng còn nhìn thấy một con chim bị vượt qua. Con chim tựa hồ phát hiện trong mây có người, bị dọa sợ vội vàng đáp xuống, chui vào rừng.
Sau đó, Trang Tâm Nghiên đã thấy được huyện Vụ Trạch.
Nhìn từ phía trên, huyện Vụ Trạch nằm trong một khe núi lớn, không có tường thành vây quanh như gia hương, cũng không có đường đi ngang dọc khắp thành.
Mỗi nhà nơi này đều được quây thành hình tròn, người cùng gia súc ở chung. Hơn nữa nàng cũng hiểu, nơi này đa phần đều dưỡng cổ dưỡng quỷ, còn cả dưỡng thi, không có lấy một tu sĩ chính phái nào.
Một nơi thế này, lại chôn vùi người ca ca một lòng muốn chấn hưng danh tiếng của gia tộc. Nàng có thể chắc chắn đã có người động tay động chân mới khiến ca ca mình bị phân tới nơi này.
Với tính tình kiêu ngạo của ca ca, chủ động hưởng ứng Đạo Tử tân chính, bị phân tới nơi này rồi căn bản sẽ không chủ động lại xin chuyển đi chỗ khác.
Đám mây nhanh chóng hạ xuống, kéo suy nghĩ của nàng trở lại.
Nàng đang định chỉ đường cho nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này phương hướng chỗ ở của Triệu Phụ Vân, lại phát hiện đám mây vậy mà bay thẳng tới tiểu viện của hắn.
Nàng nhanh chóng hiểu ra, nhất định là nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này thấy được ánh lửa trong phòng Triệu Phụ Vân.
Nàng đứng ở trong viện, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên mặt đất tràn đầy thi thể, có xác người, nhưng đa số là xác các loại cổ trùng như rắn, chuột, bò cạp...
Trong sân còn đỡ, trong phòng đầy những xác trùng chuột, bò cạp, rắn rết khắp nơi, có đủ màu sắc đỏ trắng, xanh lục, đen đốm... phủ kín cả mặt đất.
Trong đó còn có một người đang nửa nằm dựa lên một cái ghế mây, yên lặng ngủ say.
Từ tình hình này có thể thấy được, chiến đấu đêm qua kịch liệt đến cỡ nào.
Nàng cảm thấy, có lẽ tất cả cổ trùng trong huyện này đều đã tới đây.
Mùi khét lẹt nồng nặc tràn ngập phòng.
Nóc nhà có một lỗ thủng, ánh nắng mặt trời theo đó chiếu vào bên trong, hòa cùng ngọn đèn nhuộm nơi đây thành một màu vàng.
Nàng định gọi người, lại thấy nữ nhân đội mũ quan thò tay ngăn lại.
Nữ nhân đội mũ quan đi vào, dạo quanh một vòng, rồi trở lại đánh giá: "Một nơi man hoang thế này, lại thiếu chút nữa ném đi tính mạng mình. Nếu ngươi chết đi, toàn bộ người huyện Vụ Trạch này chôn cùng cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Không phải đạo sư từng nói, những thứ tà đạo này chẳng qua chỉ là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới hay sao?"
Chẳng biết lúc nào, Triệu Phụ Vân đã tỉnh lại.
Hắn đứng lên, thân thể còn hư nhược, chân mềm vô lực, đầu còn đau nhức. Hắn khom mình hành lễ với nữ nhân đội mũ quan, tạo đạo ấn chào.
"Đệ tử Triệu Phụ Vân, bái kiến Tuân sư."
Người trước mặt đúng là một trong những đạo sư của nội viện, tên là Tuân Lan Nhân, cũng là một trong số ít nữ tu sĩ Trúc Cơ trong núi Thiên Đô.
Chẳng qua một năm trước khi hắn rời núi đã không nhìn thấy vị Tuân sư này rồi.
Lúc này gặp lại, cảm giác uy thế trên người nàng còn nặng nề hơn.
Nhất là cái mũ quan đỏ trên đầu càng khiến cho ý vị thanh lịch cố hữu trên người nàng nảy sinh thêm cảm giác kinh diễm.
"Hừ!" Tuân Lan Nhân hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ rất không vừa lòng với câu trả lời của hắn.
"Ta có thể không để mắt đến đám trùng tử âm quỷ này, nhưng pháp thuật của ngươi được bao nhiêu mà dám như thế?" Tuân Lan Nhân quay người liếc nhìn tượng Xích Viêm Thần Quân hỏi: "Chỉ bằng một pho tượng này? Chỉ bằng cái Thất Tinh đăng trận thô sơ này?"
Trong nội viện, Tuân Lan Nhân chuyên trách dạy trận pháp, cho nên hắn hiểu trước mặt Tuân đạo sư thì Thất Tinh đăng trận này của hắn quả thật thô sơ.
Nhưng mà hắn vẫn có chút không phục. Bởi vì hắn rất rõ ràng, Thất Tinh đăng trận này bày không tốt không phải do hắn thiếu năng lực, mà là trong tay căn bản không có khí cụ bày trận cho mình triển khai.
"Ta biết ngươi không phục, nhưng ngươi lại để cho một nữ nhân vụng về như vậy đưa tin về núi Phi Long, xem như giao ra nửa cái mạng của mình rồi." Tuân Lan Nhân nói vậy khiến Trang Tâm Nghiên chợt khó chịu, cảm giác như bị vũ nhục mãnh liệt.
Lúc này nàng định nói lại, thế nhưng Tuân Lan Nhân liếc mắt nhìn qua đã khiến nàng lập tức xì hơi, vốn đang tính cao giọng nói đã chuyển sang thấp giọng: "Ta chạy một hơi tới nơi không dám ngừng nghỉ, tìm không thấy động phủ không thể trách ta được..."
Lời nàng nói lại không ai để ý.
Tuân Lan Nhân lại nói tiếp: "Ngươi mơ mơ hồ hồ phát hiện nơi này có động phủ, đáng lẽ nên truyền tin trở về núi trước mà không nên chờ ở chỗ này. Trong núi sẽ ra nhiệm vụ thăm dò xuống."
Triệu Phụ Vân chỉ nghĩ nên xác nhận lại một chút, nhưng nghe nàng này nói vậy cũng thấy có lý, nghĩ lại mới hiểu ra, mình còn chưa từng coi bản thân và núi Thiên Đô thành một chỉnh thể.
Mỗi đệ tử từ núi Thiên Đô xuống đều là mắt, tai, tay, mũi của núi Thiên Đô, nếu nhìn thấy có chuyện có thể truyền về trong núi Thiên Đô. Tông môn trong núi Thiên Đô tương đương như một bộ óc, có thể phân tích, sau đó phân công người đi làm việc.
Triệu Phụ Vân vẫn không nói gì, Tuân Lan Nhân lại mở miệng nói: "Nơi này hôi thối quá!"
Nói xong, nàng phất ống tay áo. Trong hư không như nhộn nhạo nổi lên sóng nước. Sóng nước vô hình này hội tụ cả về phía nàng. Mà trong nước này lại cuốn theo vô số thi thể độc trùng, như tẩy rửa cả gian phòng trở nên sạch sẽ lại.
Triệu Phụ Vân nhìn một màn này, trong mắt đầy vẻ hâm mộ. Thủ đoạn của Tuân Lan Nhân khiến hắn có một loại cảm giác ngắm hoa trong sương, căn bản không nhìn rõ ràng.
Hắn cảm thấy đây mới thật là pháp thuật huyền diệu chứ không phải pháp thuật của mình, chỉ mới là ứng dụng thô thiển mà thôi.
Rõ ràng là nhiều thi thể như vậy, lại chèn ép nhồi nhét hết vào trong một quả cầu nước nhỏ.
Lại thấy nàng ta ném quả cầu kia vào không trung, từ chỗ mái nhà thủng phóng lên trời, bay về phía xa xa, rơi xuống con sông Cửu Khúc Vụ Hà bên ngoài trấn.
Một tiếng ầm nổ tung, vô số thi thể rắn rết chuột bọ tản đầy trên mặt nước, còn có cả vài thi thể người trôi nổi trên mặt sông.
Xa xa có một đám mây đen cuồn cuộn mà tới.
Đám mây kia như vật sống, giương nanh múa vuốt trong gió.
Bên trong mây đen có hai người đang đứng. Một người trong đó là tu sĩ, dáng vẻ có vài phần thư sinh, có vài phần anh tuấn của trung niên, lại có vài phần âm trầm, tên là Ngô Châu, lúc nhỏ đã mộ đạo, từng cùng người kết bạn đi tìm hiểu danh sơn.
Nhưng mà người kết bạn đồng hành cùng y lại bái vào sơn môn, mà chính y lại không được. Trong lúc buồn bực, y bèn mạo hiểm tiến vào một nơi độc chướng che khuất, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà vào được một động phủ, lấy được một bộ Hoạn Âm chân kinh. Nhờ bộ Hoạn Âm chân kinh này mà y đã bắt đầu con đường tu hành, hơn nữa còn là một đường thông suốt.
Vì vậy y mới rất thích tìm kiếm động phủ. Vì bản thân đã từng nếm được không ít chỗ tốt trong đó. Lúc này y nghe bà Xà ở cạnh Vụ Trạch nói huyện Vụ Trạch xuất hiện một cái động phủ không biết niên đại nào, nên mới đi đến.
Nhưng y không dám tới ngay lập tức, mà tiến hành dò hỏi tình huống trước sau đó mới chậm rãi từ từ đến.
Bởi vì y không muốn tới sớm, tên đệ tử núi Thiên Đô còn chưa chết, hoặc là đang chết trong lúc y còn đang ở đây thì khó mà ăn nói được. Đến lúc đó có khi núi Thiên Đô cho rằng y giết chết đệ tử của họ, hoặc có khi bị giận chó đánh mèo.
Cho nên y hy vọng lúc mình tới thì đệ tử núi Thiên Đô kia đã chết.
Chẳng qua là sau khi vào huyện Vụ Trạch, y nhanh chóng nhận ra tình hình.
"Nói cách khác, đêm qua là một trận đại hỏa, đun nấu cả huyện Vụ Trạch này?"
Ngô Châu nghe Lê Dũng kể lại, lòng đầy kinh ngạc, không nghĩ đệ tử núi Thiên Đô kia lại có bản lĩnh đến vậy.
"Người của núi Thiên Đô đã đến?" Ngô Châu lại hỏi.
"Đến, một.... nữ nhân đội mũ quan!" Lê Dũng cố gắng tìm từ ngữ để hình dung.
"Đến thật nhanh!" Ngô Châu nói ra: "Đi, đi xem, là cao tu núi Thiên Đô nào đến?"
Ngô Châu nhanh chóng tới được tiểu viện của Triệu Phụ Vân. Lê Dũng tiến lên đẩy cổng, sau đó thối lui. Ngô Châu đi vào trước, sau đó là bà Xà, rồi mới đến Lê Dũng.
Ngô Châu liếc mắt liền thấy một nữ nhân đội mũ quan đứng ở trên bậc thang. Người kia mặc pháp bào đen, hai tay thả lỏng tự nhiên, lồng vào trong ống tay áo.
Một đôi mắt phượng sắc bén, mũi cao, môi hồng nhạt mỏng manh khinh bạc.
Tóc trên trán và tóc mai hai bên đều được búi lên trên đỉnh đầu, đội một cái mũ quan màu đỏ, tóc đen phía sau rủ xuống tự nhiên.
Nàng ta đứng ở nơi đó, như thể một con tiên hạc màu đen đầy cao quý.
Ngô Châu phát hiện mình không biết người này, căn bản chưa từng gặp qua, nếu không thì y chắc chắn đã nhớ rõ.
"Ngô Châu phủ Nam Lăng, bái kiến đạo hữu." Ngô Châu mở miệng trước.
"Tuân Lan Nhân, núi Thiên Đô, bái kiến đạo hữu." Tuân Lan Nhân cũng đáp lời, nói xong vẫn nhìn vào ba người như lúc trước, không có nửa điểm che lấp, cứ nhìn thẳng như vậy.
Trang Tâm Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy vậy, chẳng biết tại sao cảm giác bị đối phương coi thường khinh nhục mà nàng có chợt phai nhạt hẳn đi.
Bởi vì nàng phát hiện, Tuân Lan Nhân không chỉ châm chọc mình, mà với người khác cũng thế.
Lê Dũng đi sau cùng chợt run sợ, bởi khí thế của nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này quá mạnh mẽ. Nàng ta đứng nơi đó, lại khiến gã cảm thấy Ngô phủ quân đều bị ảm đạm đi.
Ánh mắt Ngô Châu khẽ híp lại, nói: "Ta từng nghe nói, nơi nào đó có con hạc đậu đầu cành, khinh thường hết thảy, tự cho mình là tiên đồng mà không biết rằng trong mắt người khác, nó chẳng qua chỉ là một con chim có bộ lông xinh đẹp hơn mà thôi! Tuân đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Côn trùng trên mặt đất vĩnh viễn là côn trùng, cho dù có phá kén hóa bướm thì cũng chỉ bay là là nơi bụi hoa sát mặt đất để kiếm nhựa hoa, vĩnh viễn không thể bay qua được đám mây, không thấy được thương hải, không chịu nổi mưa gió chân thật, sinh mệnh ngắn ngủi. Cho nên chỉ một ánh mắt của người khác, bọn hắn cũng không chịu được." Tuân Lan Nhân thản nhiên nói.
Triệu Phụ Vân đứng đằng sau thầm cảm thán. Miệng lưỡi Tuân sư vẫn vậy, cay nghiệt như dao.
Trước kia chẳng qua chỉ là đối với những đệ tử trong nội viện, hiện tại hắn mới biết, hóa ra nàng đối với người khác đều là như thế cả.
***
Trang Tâm Nghiên đứng trong đám mây, cảm thấy tốc độ này thật nhanh. Chỉ là nàng biết hiện tại dù có nhanh nữa cũng vô dụng.
Bởi vì thời gian nguy hiểm nhất, là lúc mình chạy đến núi Phi Long đã qua rồi.
Nàng không biết Triệu Phụ Vân có gặp chuyện không may hay không, không khỏi nghĩ nếu hắn không chạy thoát được thì cùng lắm sau này sẽ báo thù cho hắn vậy.
Vừa liếc nhìn nữ đạo nhân bên cạnh khiến mình cảm thấy vừa sợ hãi vừa phẫn nộ này, nàng lại nghĩ thầm, hắn là đệ tử núi Thiên Đô, cũng không tới lượt nàng báo thù!
Đạp mây lướt gió mà đi, nàng còn nhìn thấy một con chim bị vượt qua. Con chim tựa hồ phát hiện trong mây có người, bị dọa sợ vội vàng đáp xuống, chui vào rừng.
Sau đó, Trang Tâm Nghiên đã thấy được huyện Vụ Trạch.
Nhìn từ phía trên, huyện Vụ Trạch nằm trong một khe núi lớn, không có tường thành vây quanh như gia hương, cũng không có đường đi ngang dọc khắp thành.
Mỗi nhà nơi này đều được quây thành hình tròn, người cùng gia súc ở chung. Hơn nữa nàng cũng hiểu, nơi này đa phần đều dưỡng cổ dưỡng quỷ, còn cả dưỡng thi, không có lấy một tu sĩ chính phái nào.
Một nơi thế này, lại chôn vùi người ca ca một lòng muốn chấn hưng danh tiếng của gia tộc. Nàng có thể chắc chắn đã có người động tay động chân mới khiến ca ca mình bị phân tới nơi này.
Với tính tình kiêu ngạo của ca ca, chủ động hưởng ứng Đạo Tử tân chính, bị phân tới nơi này rồi căn bản sẽ không chủ động lại xin chuyển đi chỗ khác.
Đám mây nhanh chóng hạ xuống, kéo suy nghĩ của nàng trở lại.
Nàng đang định chỉ đường cho nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này phương hướng chỗ ở của Triệu Phụ Vân, lại phát hiện đám mây vậy mà bay thẳng tới tiểu viện của hắn.
Nàng nhanh chóng hiểu ra, nhất định là nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này thấy được ánh lửa trong phòng Triệu Phụ Vân.
Nàng đứng ở trong viện, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên mặt đất tràn đầy thi thể, có xác người, nhưng đa số là xác các loại cổ trùng như rắn, chuột, bò cạp...
Trong sân còn đỡ, trong phòng đầy những xác trùng chuột, bò cạp, rắn rết khắp nơi, có đủ màu sắc đỏ trắng, xanh lục, đen đốm... phủ kín cả mặt đất.
Trong đó còn có một người đang nửa nằm dựa lên một cái ghế mây, yên lặng ngủ say.
Từ tình hình này có thể thấy được, chiến đấu đêm qua kịch liệt đến cỡ nào.
Nàng cảm thấy, có lẽ tất cả cổ trùng trong huyện này đều đã tới đây.
Mùi khét lẹt nồng nặc tràn ngập phòng.
Nóc nhà có một lỗ thủng, ánh nắng mặt trời theo đó chiếu vào bên trong, hòa cùng ngọn đèn nhuộm nơi đây thành một màu vàng.
Nàng định gọi người, lại thấy nữ nhân đội mũ quan thò tay ngăn lại.
Nữ nhân đội mũ quan đi vào, dạo quanh một vòng, rồi trở lại đánh giá: "Một nơi man hoang thế này, lại thiếu chút nữa ném đi tính mạng mình. Nếu ngươi chết đi, toàn bộ người huyện Vụ Trạch này chôn cùng cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Không phải đạo sư từng nói, những thứ tà đạo này chẳng qua chỉ là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới hay sao?"
Chẳng biết lúc nào, Triệu Phụ Vân đã tỉnh lại.
Hắn đứng lên, thân thể còn hư nhược, chân mềm vô lực, đầu còn đau nhức. Hắn khom mình hành lễ với nữ nhân đội mũ quan, tạo đạo ấn chào.
"Đệ tử Triệu Phụ Vân, bái kiến Tuân sư."
Người trước mặt đúng là một trong những đạo sư của nội viện, tên là Tuân Lan Nhân, cũng là một trong số ít nữ tu sĩ Trúc Cơ trong núi Thiên Đô.
Chẳng qua một năm trước khi hắn rời núi đã không nhìn thấy vị Tuân sư này rồi.
Lúc này gặp lại, cảm giác uy thế trên người nàng còn nặng nề hơn.
Nhất là cái mũ quan đỏ trên đầu càng khiến cho ý vị thanh lịch cố hữu trên người nàng nảy sinh thêm cảm giác kinh diễm.
"Hừ!" Tuân Lan Nhân hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ rất không vừa lòng với câu trả lời của hắn.
"Ta có thể không để mắt đến đám trùng tử âm quỷ này, nhưng pháp thuật của ngươi được bao nhiêu mà dám như thế?" Tuân Lan Nhân quay người liếc nhìn tượng Xích Viêm Thần Quân hỏi: "Chỉ bằng một pho tượng này? Chỉ bằng cái Thất Tinh đăng trận thô sơ này?"
Trong nội viện, Tuân Lan Nhân chuyên trách dạy trận pháp, cho nên hắn hiểu trước mặt Tuân đạo sư thì Thất Tinh đăng trận này của hắn quả thật thô sơ.
Nhưng mà hắn vẫn có chút không phục. Bởi vì hắn rất rõ ràng, Thất Tinh đăng trận này bày không tốt không phải do hắn thiếu năng lực, mà là trong tay căn bản không có khí cụ bày trận cho mình triển khai.
"Ta biết ngươi không phục, nhưng ngươi lại để cho một nữ nhân vụng về như vậy đưa tin về núi Phi Long, xem như giao ra nửa cái mạng của mình rồi." Tuân Lan Nhân nói vậy khiến Trang Tâm Nghiên chợt khó chịu, cảm giác như bị vũ nhục mãnh liệt.
Lúc này nàng định nói lại, thế nhưng Tuân Lan Nhân liếc mắt nhìn qua đã khiến nàng lập tức xì hơi, vốn đang tính cao giọng nói đã chuyển sang thấp giọng: "Ta chạy một hơi tới nơi không dám ngừng nghỉ, tìm không thấy động phủ không thể trách ta được..."
Lời nàng nói lại không ai để ý.
Tuân Lan Nhân lại nói tiếp: "Ngươi mơ mơ hồ hồ phát hiện nơi này có động phủ, đáng lẽ nên truyền tin trở về núi trước mà không nên chờ ở chỗ này. Trong núi sẽ ra nhiệm vụ thăm dò xuống."
Triệu Phụ Vân chỉ nghĩ nên xác nhận lại một chút, nhưng nghe nàng này nói vậy cũng thấy có lý, nghĩ lại mới hiểu ra, mình còn chưa từng coi bản thân và núi Thiên Đô thành một chỉnh thể.
Mỗi đệ tử từ núi Thiên Đô xuống đều là mắt, tai, tay, mũi của núi Thiên Đô, nếu nhìn thấy có chuyện có thể truyền về trong núi Thiên Đô. Tông môn trong núi Thiên Đô tương đương như một bộ óc, có thể phân tích, sau đó phân công người đi làm việc.
Triệu Phụ Vân vẫn không nói gì, Tuân Lan Nhân lại mở miệng nói: "Nơi này hôi thối quá!"
Nói xong, nàng phất ống tay áo. Trong hư không như nhộn nhạo nổi lên sóng nước. Sóng nước vô hình này hội tụ cả về phía nàng. Mà trong nước này lại cuốn theo vô số thi thể độc trùng, như tẩy rửa cả gian phòng trở nên sạch sẽ lại.
Triệu Phụ Vân nhìn một màn này, trong mắt đầy vẻ hâm mộ. Thủ đoạn của Tuân Lan Nhân khiến hắn có một loại cảm giác ngắm hoa trong sương, căn bản không nhìn rõ ràng.
Hắn cảm thấy đây mới thật là pháp thuật huyền diệu chứ không phải pháp thuật của mình, chỉ mới là ứng dụng thô thiển mà thôi.
Rõ ràng là nhiều thi thể như vậy, lại chèn ép nhồi nhét hết vào trong một quả cầu nước nhỏ.
Lại thấy nàng ta ném quả cầu kia vào không trung, từ chỗ mái nhà thủng phóng lên trời, bay về phía xa xa, rơi xuống con sông Cửu Khúc Vụ Hà bên ngoài trấn.
Một tiếng ầm nổ tung, vô số thi thể rắn rết chuột bọ tản đầy trên mặt nước, còn có cả vài thi thể người trôi nổi trên mặt sông.
Xa xa có một đám mây đen cuồn cuộn mà tới.
Đám mây kia như vật sống, giương nanh múa vuốt trong gió.
Bên trong mây đen có hai người đang đứng. Một người trong đó là tu sĩ, dáng vẻ có vài phần thư sinh, có vài phần anh tuấn của trung niên, lại có vài phần âm trầm, tên là Ngô Châu, lúc nhỏ đã mộ đạo, từng cùng người kết bạn đi tìm hiểu danh sơn.
Nhưng mà người kết bạn đồng hành cùng y lại bái vào sơn môn, mà chính y lại không được. Trong lúc buồn bực, y bèn mạo hiểm tiến vào một nơi độc chướng che khuất, lại nhờ cơ duyên xảo hợp mà vào được một động phủ, lấy được một bộ Hoạn Âm chân kinh. Nhờ bộ Hoạn Âm chân kinh này mà y đã bắt đầu con đường tu hành, hơn nữa còn là một đường thông suốt.
Vì vậy y mới rất thích tìm kiếm động phủ. Vì bản thân đã từng nếm được không ít chỗ tốt trong đó. Lúc này y nghe bà Xà ở cạnh Vụ Trạch nói huyện Vụ Trạch xuất hiện một cái động phủ không biết niên đại nào, nên mới đi đến.
Nhưng y không dám tới ngay lập tức, mà tiến hành dò hỏi tình huống trước sau đó mới chậm rãi từ từ đến.
Bởi vì y không muốn tới sớm, tên đệ tử núi Thiên Đô còn chưa chết, hoặc là đang chết trong lúc y còn đang ở đây thì khó mà ăn nói được. Đến lúc đó có khi núi Thiên Đô cho rằng y giết chết đệ tử của họ, hoặc có khi bị giận chó đánh mèo.
Cho nên y hy vọng lúc mình tới thì đệ tử núi Thiên Đô kia đã chết.
Chẳng qua là sau khi vào huyện Vụ Trạch, y nhanh chóng nhận ra tình hình.
"Nói cách khác, đêm qua là một trận đại hỏa, đun nấu cả huyện Vụ Trạch này?"
Ngô Châu nghe Lê Dũng kể lại, lòng đầy kinh ngạc, không nghĩ đệ tử núi Thiên Đô kia lại có bản lĩnh đến vậy.
"Người của núi Thiên Đô đã đến?" Ngô Châu lại hỏi.
"Đến, một.... nữ nhân đội mũ quan!" Lê Dũng cố gắng tìm từ ngữ để hình dung.
"Đến thật nhanh!" Ngô Châu nói ra: "Đi, đi xem, là cao tu núi Thiên Đô nào đến?"
Ngô Châu nhanh chóng tới được tiểu viện của Triệu Phụ Vân. Lê Dũng tiến lên đẩy cổng, sau đó thối lui. Ngô Châu đi vào trước, sau đó là bà Xà, rồi mới đến Lê Dũng.
Ngô Châu liếc mắt liền thấy một nữ nhân đội mũ quan đứng ở trên bậc thang. Người kia mặc pháp bào đen, hai tay thả lỏng tự nhiên, lồng vào trong ống tay áo.
Một đôi mắt phượng sắc bén, mũi cao, môi hồng nhạt mỏng manh khinh bạc.
Tóc trên trán và tóc mai hai bên đều được búi lên trên đỉnh đầu, đội một cái mũ quan màu đỏ, tóc đen phía sau rủ xuống tự nhiên.
Nàng ta đứng ở nơi đó, như thể một con tiên hạc màu đen đầy cao quý.
Ngô Châu phát hiện mình không biết người này, căn bản chưa từng gặp qua, nếu không thì y chắc chắn đã nhớ rõ.
"Ngô Châu phủ Nam Lăng, bái kiến đạo hữu." Ngô Châu mở miệng trước.
"Tuân Lan Nhân, núi Thiên Đô, bái kiến đạo hữu." Tuân Lan Nhân cũng đáp lời, nói xong vẫn nhìn vào ba người như lúc trước, không có nửa điểm che lấp, cứ nhìn thẳng như vậy.
Trang Tâm Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy vậy, chẳng biết tại sao cảm giác bị đối phương coi thường khinh nhục mà nàng có chợt phai nhạt hẳn đi.
Bởi vì nàng phát hiện, Tuân Lan Nhân không chỉ châm chọc mình, mà với người khác cũng thế.
Lê Dũng đi sau cùng chợt run sợ, bởi khí thế của nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này quá mạnh mẽ. Nàng ta đứng nơi đó, lại khiến gã cảm thấy Ngô phủ quân đều bị ảm đạm đi.
Ánh mắt Ngô Châu khẽ híp lại, nói: "Ta từng nghe nói, nơi nào đó có con hạc đậu đầu cành, khinh thường hết thảy, tự cho mình là tiên đồng mà không biết rằng trong mắt người khác, nó chẳng qua chỉ là một con chim có bộ lông xinh đẹp hơn mà thôi! Tuân đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Côn trùng trên mặt đất vĩnh viễn là côn trùng, cho dù có phá kén hóa bướm thì cũng chỉ bay là là nơi bụi hoa sát mặt đất để kiếm nhựa hoa, vĩnh viễn không thể bay qua được đám mây, không thấy được thương hải, không chịu nổi mưa gió chân thật, sinh mệnh ngắn ngủi. Cho nên chỉ một ánh mắt của người khác, bọn hắn cũng không chịu được." Tuân Lan Nhân thản nhiên nói.
Triệu Phụ Vân đứng đằng sau thầm cảm thán. Miệng lưỡi Tuân sư vẫn vậy, cay nghiệt như dao.
Trước kia chẳng qua chỉ là đối với những đệ tử trong nội viện, hiện tại hắn mới biết, hóa ra nàng đối với người khác đều là như thế cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất