Nhất Khí Triều Dương

Chương 26: Vụ Hà có quỷ

Trước Sau
Dịch: Hoangtruc

***

Vưu Thu Nương tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn bèn băng qua hai con đường tới thẳng nhà đệ đệ mình. Đệ đệ nàng còn đang khắc tượng tiểu quỷ cho người.

Trong huyện Vụ Trạch dưỡng nhiều tiểu quỷ, thường dưỡng ở nơi âm u sâu trong nhà mình. Thông thường đều mời thợ về khắc tượng gỗ hoặc tượng đá, hoặc cũng có thể là tượng đất nung, vẽ màu lên.

Nàng kể lại chuyện Triệu Phụ Vân muốn khắc lại tượng Xích Quân cho đệ đệ mình nghe. Y suy nghĩ thoáng qua đã nhận lời.

Thấy Vưu Thu Nương có vẻ bất ngờ, y mới nói: "Sư phụ nói mấy người chế tượng tiểu quỷ như chúng ta nhất định phải mang theo hộ thân phù, nếu không dần dà sẽ bị tiểu quỷ quấn lên. Hơn nữa bản thân ta lại không thể dưỡng tiểu quỷ hộ thân, bởi lâu dài sẽ bị tiểu quỷ mình nuôi dưỡng phát hiện bản thân điêu khắc tượng tiểu quỷ xong đưa cho người khác, sẽ nổi giận mà phản nghịch, cho nên bản thân không thể dưỡng."

Về phần dưỡng cổ hộ thân thì sư phụ của y cũng không quá tán đồng. Cổ trùng hung lệ, dưỡng chúng cần cẩn trọng. Cho nên sư phụ y nói nhất định phải có được một tấm hộ thân phù.

Hơn nữa mấy ngày nay y cảm thấy thân thể nặng nề, lòng thầm hoài nghi không biết mình có bị thứ gì quấn lên không, cũng đã chuẩn bị ngày mai đến từ đường Vưu thị thỉnh tộc lão thi pháp trừ tà.

Y nói lời này cho tỷ tỷ nghe xong, tỷ tỷ Vưu Thu Nương lập tức hối thúc y đến chỗ giáo dụ ngay trong tối nay, miễn cho ngày mai tới trễ, bị người nhanh chân chiếm chỗ mất.

Vì vậy y vào trong nhà, cầm con dao khắc đeo bên hông, một đường đưa tỷ tỷ mình về nhà, sau đó tiện thể đi qua chỗ Triệu Phụ Vân.

Hiện tại hầu hết người trong huyện thành đều biết Triệu Phụ Vân đang ở chỗ nào.

Sắc trời đã chuyển sang lờ mờ tối. Nhà nhà đã nổi đèn. Y nhìn đến gian nhà của giáo dụ đại nhân, cũng có ánh đèn sáng. Nhưng không biết vì sao khi nhìn đến ánh đèn nhà giáo dụ đại nhân, y chợt có một cảm giác an tâm.

Không giống nhà người khác, dù y là người lớn lên ở huyện Vụ Trạch nhưng nhìn đến những chỗ tối tăm mà ánh đèn không rọi tới được trong nhà người khác, y vẫn có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Huyện Vụ Trạch rất coi trọng quy củ trong chuyện bái phỏng, bình thường đều là đứng ngoài cổng gọi to, tuyệt đối không chủ động tiến lên gõ cửa. Cho nên y không gõ cửa mà chỉ đứng ngoài, gọi to hai tiếng "giáo dụ". Y còn tưởng hẳn sẽ không có tiếng hồi đáp ngay được, vì dù gì tiếng gọi không lớn. Nhưng mà bên trong lại lập tức có một tiếng ôn hòa truyền tới.

"Mời vào!"

Y nghe hai từ này lại cảm thấy mới lạ. Có rất ít người ở huyện Vụ Trạch nói đến chữ mời.

Y cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, đập vào mắt mình là một tiểu viện không rộng lắm nhưng lại rất sạch sẽ, không đầy máu me như tưởng tượng.

Ngay sau khi nhìn rõ tiểu viện, y thấy có một người đang ngồi trên ghế dựa giữa tiểu viện.

Người này đang nhìn trời sao, không vì bản thân y tới mà gián đoạn.

Mà khiến y thấy thần kỳ là ánh lửa trong phòng rõ ràng hắt xuống bậc thang, nhưng lại như bị lực lượng vô hình kéo dài, kéo dài tới bên cạnh y, tạo thành một đường ánh sáng hình ngọn nến lưu chuyển tới người y.

Mơ hồ như thể là một sinh vật bằng ngọn lửa đang giúp bắt đám muỗi xâm phạm y.

"Tiểu là Vưu Đông Thạch, bái kiến giáo dụ đại nhân." Vưu Đông Thạch chưa dứt lời đã khuỵu hai gối muốn quỳ xuống. Thế nhưng mới quỳ một nửa thì đã thấy trước mắt chợt sáng lên, y cảm thấy như mình quỳ lên một khối hơi khí. Cúi đầu nhìn xuống thì y đã thấy dưới gối mình có một quầng sáng ánh sáng màu đỏ như có như không.

Rồi một lực lượng mạnh mẽ mà dẻo dai nâng y lên, không thể không đứng dậy.

Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy người kia vốn đang nằm trên ghế đã đứng dậy.

Lần đầu tiên y nhìn thấy giáo dụ.



Mấy ngày nay tất cả mọi người đều lén lút nghị luận về giáo dụ. Tuy nói cũng có không ít người từng gặp rồi, nhưng đa phần là chưa từng thấy mặt hắn qua.

Lúc này y mới hiểu rõ cái câu nói "Giáo dụ đại nhân nhìn sao cũng không giống kẻ ác" kia.

Không riêng gì nhìn không hung ác mà y còn cảm thấy tướng mạo giáo dụ đại nhân cực kỳ nhu hòa, cảm giác như vô hại. Thậm chí y còn cảm thấy tướng mạo giáo dụ có hơi hướm nữ tính nữa.

"Người như vậy làm sao là kẻ ác được?" Trong lòng Vưu Đông Thạch chợt nghĩ vậy.

"Ngươi tên là Vưu Đông Thạch? Bà Vưu Linh, bà Vưu Thấp là gì của ngươi?" Triệu Phụ Vân hơi tò mò hỏi. Hắn chỉ muốn biết rõ trong huyện Vụ Trạch có phải cùng họ thì đều có quan hệ họ hàng hang hốc gì với nhau không.

"Bà Linh và bà Thấp đều là tộc lão trong tộc Vưu thị. Nhưng mà hai bà Linh và bà Thấp từ nhỏ đã cãi nhau, nên bà Thấp một mực ở bụi lau sậy bên cạnh Vụ Hà ngoài thành."

Triệu Phụ Vân mới hỏi một câu, y đã nói rõ ràng hết thảy chuyện có liên quan tới bà Vưu Linh và bà Vưu Thấp ra.

"Ngươi biết tạc tượng?" Triệu Phụ Vân lại hỏi.

"Biết, tiểu đã học tạc tượng với sư phụ từ nhỏ. Năm nay mới xuất sư." Vưu Đông Thạch có hơi lo lắng đáp. Y không định nói ra chuyện mình mới xuất sư, sợ đối phương sẽ không thuê mình.

"A... không sao, sáng mai ngươi đến miếu Xích Quân trên sườn núi cạnh bờ sông, có biết chỗ đó không?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Biết biết...Vậy, ngày mai tiểu sẽ đi thẳng tới chỗ đó..." Vưu Đông Thạch nói đến đây bèn quay người, lại do dự một chút mới hỏi: "Giáo dụ đại nhân, tiểu nghe nói ngài sẽ tặng một đồng Xích Quân hộ phù phải không? Tiểu... tiểu...chẳng là..."

Y nhìn vào mắt Triệu Phụ Vân, nói đến lúc sau đã trở nên lắp bắp, không nói nên lời mục đích của mình.

"Mỗi người đều được tặng một đồng Xích Quân phù tiền. Chẳng qua bây giờ trên người ngươi đang bị khí âm tà quấn lên, đi vào bái lạy Xích Quân đi!" Triệu Phụ Vân nói.

Vưu Đông Thạch sững sờ, đây là lần đầu tiên y bái lạy thần linh khác ngoài Vụ Trạch. Nhưng y nhưng cũng không đặc biệt mâu thuẫn. Bởi vì sư phụ của y cũng đã nói, bên trong nước Đại Chu này đều bái lạy Xích Quân cả.

Vì vậy y đi vào trong phòng, nhìn chính giữa gian phòng, có một bức tượng thần bằng gỗ táo đỏ đặt giữa những ngọn đèn. Tượng thần được đặt cao hơn ngọn đèn không ít. Ánh sáng trên ngọn đèn như thể hội tụ cả trên thân tượng thần, khiến pho tượng như thể đang đứng trên một mảng lửa cháy sáng ngời.

Y cảm thấy chợt ấm áp, không biết là vì phòng này thắp rất nhiều ngọn đèn hay sao. Y hít sâu một hơi, từ từ thở ra, thu hết tạp niệm trong lòng, sau đó thành tâm thành ý quỳ rạp xuống đất, bái lạy ba lạy.

Lúc bái lạy, y chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa đang bốc cháy ngay sau gáy mình.

Sau khi lạy xong, đi ra, gió đêm thổi qua, y lại không cảm thấy lạnh lẽo gì, mà cái cảm giác nặng nề trên người cũng đã biến mất rồi.

Y mới hiểu ra, giáo dụ đại nhân đã nhìn ra được trên người mình không thoải mái, cho nên y vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ giáo dụ đại nhân đã trừ tà cho tiểu."

"Là bản tính Xích Quân thuần dương, không thể ở chung một phòng với âm tà. Ngươi vào trong phòng, thành tâm kính Xích Quân, Xích Quân sẽ che chở ngươi. Không cần phải cảm tạ ta." Triệu Phụ Vân nói.

Nhưng mà Vưu Đông Thạch cảm thấy nhất định là giáo dụ giúp mình. Bởi vì trong nhận thức của y, những quỷ thần kia đều do người khống chế cả.

Nhưng mà thật ra Triệu Phụ Vân không nói sai. Chỗ ở của Xích Quân vốn là không thể dung chứa âm tà, y thành tâm bái lạnh tượng thần Xích Quân, thả lòng tâm tư, tương đương với việc thoáng quan tưởng Xích Quân, cho nên đã được Xích Quân thần uy xua tán đi âm tà ám lên người.

Vưu Đông Thạch trở về, còn Triệu Phụ Vân vẫn nằm nơi đó, quanh người có huyền quang như những cánh bướm đỏ sẫm bay vờn quanh.

Đây là hắn thông qua huyền quang nhiếp thực âm lộ, điều hòa âm dương. Khi huyền quang của hắn không còn màu đỏ sẫm như thế này nữa thì xem như đã khôi phục được âm dương hòa hợp. Quá trình này cũng có thể thể ngộ cùng phát triển một phen. Chẳng qua sau này hắn dùng chân sát của Kiếp hỏa kết hợp với huyền quang, kết phù lục rồi sẽ lại tạo thành một phương thức tu hành khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vưu Đông Thạch thức dậy, ăn sáng rồi lập tức tới miếu Xích Quân ngoài thành. Sau đó y phát hiện sư phụ Đông An Bình của mình vậy mà cũng ở đây rồi.

Y mang đầy kinh ngạc, nhưng cũng liền vội vàng tiến lên chào hỏi.



Sư phụ y thấy y đến cũng không kinh ngạc, mà nói: "Ta đoán ngươi cũng sẽ đến, nếu ngươi không đến tức là đã không nghe lọt tai lời ta từng nói rồi. Ngươi cần phải có đồng Xích Quân phù tiền hộ thân. Lát nữa hai thầy trò ta phải giúp giáo dụ đại nhân điêu khắc tượng Xích Quân thật uy nghiêm, để giáo dụ thấy được tài nghệ của chúng ta.”

Đông An Bình kế thừa tài tạc tượng gia truyền, chẳng qua đến thế hệ ông ta thì con cháu đã tàn lụi. Có người nói là do điêu khắc quá nhiều tượng tiểu quỷ, khiến cho tiểu quỷ không được đầu thai nên bị chúng oán hận, khiến cho Đông gia bọn hắn dần dần tuyệt hậu.

Đến thế hệ ông ta thì chỉ còn một đứa con gái, còn con trai đều chết non cả. Người khác khuyên ông ta nên dưỡng hài tử chết non thành tiểu quỷ nhưng ông ta đều cự tuyệt. Có vài người còn muốn mua thi thể con ông ta dể dưỡng tiểu quỷ, đều bị hắn mắng cho tối tăm mặt mày.

Lúc này ông ta tới đây là cũng ôm ý nghĩ riêng. Đêm hôm đó ông ta đứng ở rất xa, thấy ánh lửa xuyên thấu trong viện tử của giáo dụ ra ngoài, thân uy chói lòa sắp hỏng cả hai mắt, nhưng sau đó ông ta lại cảm thấy rất thoải mái.

Kỳ thật sâu trong lòng ông ta đã nghĩ mình hẳn đã dính phải nguyền rủa gì rồi, nên mới mượn nhờ thần hỏa của Xích Quân tẩy lễ bản thân một chút.

Mà Vưu Đông Thạch nghe thấy sư phụ mình kể lại, bản tâm vốn mang đầy lo lắng không yên cũng thoáng thả lỏng, liên tục tán đồng. Nói cho cùng y cũng không nắm chắc mình có thể tạc tốt pho tượng đá lớn như vậy, hiện tại có thêm sư phụ đã an tâm không ít.

"Giáo dụ đại nhân tới chưa?" Vưu Đông Thạch hỏi.

"Ở bên kia!" Đông An Bình chỉ thoáng qua một phía. Chỉ thấy bên dưới lùm cây trước miếu Xích Quân, ngay chỗ sườn dốc có một đám bụi cỏ lau, bên cạnh có người đang đứng, mắt nhìn dòng Vụ Hà.

Triệu Phụ Vân nhìn dòng Vụ Hà. Lúc này dòng sông đang ở dưới ánh mặt trời nhưng vẫn bị sương mù nồng đậm bao phủ.

Mà trong làn sương mù kia, có một con thuyền đang trôi đi.

Hắn lại nhìn thấy bên bờ, có không ít người đánh cá không xuống nước, đều cột thuyền vào bên cạnh bờ. Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra chiếc thuyền quái dị trên sông.

Mà Triệu Phụ Vân còn có thể thấy, trên thuyền có một cô gái đang ngồi trong khoang thuyền, nhìn chăm chăm vào đám người trên bờ.

Oan hồn trong nước sẽ hóa thành quỷ, được gọi là Quỷ ám. Một số Quỷ ám kết hợp với sinh vật trong nước, biến dị thành quái vật.

Thứ trên thuyền kia như đang chờ người trên bờ xuống sông. Nhưng người trên bờ quanh năm suốt tháng đánh cá trên sông, bản thân cũng dưỡng tiểu quỷ cùng cổ hộ thân, có thể cảm nhận được khí tức tà ác trên thuyền, nào dám hạ thuyền chứ.

Triệu Phụ Vân nhìn một lát, không nhìn nữa mà quay trở lại trong miếu Xích Quân, mang theo đôi thầy trò đi tới trước tượng thần.

Hắn trình bày yêu cầu của mình với đôi thầy trò này, còn nhấn mạnh tượng thần Xích Quân cần phải có một tay đưa lên giữa ngực, nếu được thì có thể nâng một ngọn đèn nữa.

Đông An Bình suy nghĩ một lúc mới nói ra: "Giáo dụ đại nhân, nếu như vậy chỉ sợ tượng thần này không dễ sửa đội. Kỳ thật chất liệu tượng đá này không phù hợp để tạc những chi tiết tỉ mỉ, hơn nữa cải tạo lại cũng không dễ. Ta nguyện ý chọn đá hộ giáo dụ đại nhân, tạc lại lần nữa, cam đoan thỏa mãn yêu cầu của ngài."

Triệu Phụ Vân suy nghĩ một chút, cũng đồng ý như vậy. Nếu người ta đã nói không phù hợp thì lại tạc bức tượng mới vậy.

Vì vậy hai thầy trò bọn họ ở lại miếu tính toán kích thước tượng, còn hắn thì về chỗ ở, bắt đầu tu hành.

Đầu tiên là đan vặn huyền quang, ngưng luyện pháp thuật như đan dây thừng, một lần lại một lần, từ rời rạc đến ngưng luyện rắn chắc. Dần dần, đan thành pháp lực, cảm thấy không thể tán đi nữa thì có thể gọi là tiểu thành rồi. Vào lúc này, pháp lực vô hình trong bóng tối sẽ phát sáng ra huyền quang.

Trong đó dấu hiệu huyền quang đại thành chính là trong lúc huy động như vung roi đánh ra, có tiếng rung động, ì ùng như sấm chớp.

Triệu Phụ Vân hiện đang luyện tập Âm Dương Thập Bát bàn, chính là trong đầu có hai ý niệm một chính một phản vặn lấy pháp lực của mình, như thể vặn quần áo, dùng các góc độ khác nhau vặn lấy. Luyện tập thật nhiều lần như vậy nhằm khiến huyền quang của mình càng thêm thông suốt, không còn góc chết nào mà huyền quang của mình không thể với tới được.

Việc này tựa như luyện tập các động tác võ thuật, rất nhiều động tác lúc luyện tập cảm thấy không có gì hữu dụng, còn nghĩ là sao người khác có thể dựa theo động tác của ngươi mà đánh tới cho ngươi đón đỡ.

Thế nhưng chỗ tốt của những động tác quen thuộc này là dù đối phương có biến hóa theo những lộ tuyến gì thì ngươi cũng có thể đã quen với tình huống, có thể linh động mà đón đỡ lại.

Sau đó luyện Âm Dương Thập Bát bàn thuần thục, có thể tu tập thêm kỹ năng mới - Đại La Huy Tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau