Chương 4: Phiên Ngoại 2
1.
Lâu rồi tôi không viết nhật ký.
Không phải vì tôi lười đâu.
2.
Tôi nhớ tiên sinh lắm.
Tôi buồn quá.
3.
Sau khi ly hôn, tôi trốn trong một căn phòng cho thuê gần sát nhà.
4.
Tôi không dám gặp anh.
5.
Tôi trở nên kì quặc, rất kì quặc.
Tôi sợ giọng người ta lớn tiếng trò chuyện, tôi sợ bị chạm vào cơ thể, tôi sợ cả con chó con mèo, tôi sợ bất kì gì còn sống, còn cử động…
Tôi sợ cả anh.
6.
Tôi không muốn thế.
Anh là chồng của tôi mà.
7.
Buồn ngủ quá.
8.
Không được ngủ…
Không được ngủ đâu, đừng ngủ mà… đừng ngủ…
9.
Tôi ngâm mình trong làn nước đá đến tận nửa đêm.
Dường như chỉ khi làm vậy tôi mới tỉnh táo được.
10.
Nhớ tiên sinh quá.
11.
Ừ…
12.
Hồi trung học, anh ngồi cuối lớp cạnh khung cửa sổ.
Còn bây giờ… anh náu trong lòng tôi.
13.
Hồi trung học, anh là người chói lọi nhất khối.
Anh thích chơi bóng rổ, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ đành dõi anh từ xa trong mỗi trận bóng.
Bù lại anh chỉ nhận nước suối tôi đưa thôi.
14.
Tiên sinh không thích ăn trong căn tin trường.
Anh còn kiêng ăn nữa. Anh không ăn gừng, không ăn hành tây, không ăn giá đỗ, không ăn rong biển, cũng chẳng ăn nội tạng động vật.
Tôi hay đùa, tiên sinh chả bằng lòng ăn món gì trên thế gian cả.
Anh nói, có một món.
Tôi hỏi anh món nào đấy, anh không đáp lời.
15.
Thành tích của tiên sinh tốt lắm, anh lúc nào cũng trong danh sách đứng đầu. Tôi khi ấy tự ti vô cùng, tôi thấy mình không xứng với anh.
Sau đấy tiên sinh biết được, anh bảo, anh chỉ thích bé ngốc nghếch này thôi.
16.
Sao tôi lại ly hôn với anh…
17.
Tôi không muốn thế, tôi nào muốn vậy, tôi… tôi ích kỉ, tôi chỉ muốn trú trong lòng anh cả đời…
Tôi muốn là người duy nhất được nghe anh sẻ chia vui buồn hờn giận, tôi muốn mỗi sáng thức giấc tôi là người đầu tiên mắt anh trông đến, tôi muốn trở thành người nhà của anh, muốn là người nhận những cuộc gọi khẩn cấp…
Tôi muốn cùng anh nuôi một con chó, muốn cùng anh vi vu du lịch, cùng anh đến từng ngõ hẻm thành phố, muốn cùng anh ăn tô hoành thánh năm đồng ven đường, muốn cùng anh thưởng thức món thịt dê hơi đắt một tẹo…
Tôi muốn ngồi ở nơi yên sau chiếc xe anh đạp, muốn đến bờ biển lộng gió trong ánh hoàng hôn ngày hè, muốn chạy trong vòm trời đổ tuyết nhuốm bạc đầu tóc, muốn vùi bàn tay rét lạnh vào túi áo anh…
Tôi muốn làm tình với anh, muốn nghe anh gọi người yêu ơi, cục cưng à, muốn thử với anh những tư thế chưa được trải nghiệm, muốn nhìn anh ý loạn tình mê đương lúc cao trào, khi ấy trong mắt anh chỉ có mình tôi, có mỗi mình tôi thôi…
18.
Tôi muốn yêu theo cách bộc trực trần trụi nhất.
19.
Tôi muốn nhiều điều lắm.
Điều này chất chồng điều kia.
20.
Tôi muốn sau khi anh qua đời trên bia khắc hàng chữ: kiếp sau đã được Lâm Miên đặt rồi.
21.
Tôi hối hận.
22.
Viết nhiều đến thế… Sao giờ tôi lại khóc.
Tiên sinh đang nghĩ gì nhỉ?
23.
Càng ngày tôi càng quên nhiều chuyện.
24.
Hôm trước đi mua sắm vài món linh tinh trong siêu thị chợt gặp bạn hồi trung học, vừa tán gẫu đôi ba câu tôi bỗng thiếp đi.
Bạn hồi trung học lo lắng lắm, đưa tôi về nhà.
Tôi không khác gì bao người bình thường cả, ăn tôi sẽ tự ăn, đi vệ sinh tôi cũng tự đi, chỉ khác là tôi không có ý thức…
25.
Bạn trung học biết căn bệnh của tôi rồi.
Cậu ấy ôm tôi gào khóc, tôi là người bệnh thế mà còn phải an ủi người ta.
26.
Tôi đến bệnh viện nổi danh nhất trong nước, bác sĩ bảo tôi đừng buồn đau nữa, hãy đi làm chuyện mà tôi muốn làm nhất.
Tôi tạm biệt bạn trung học, về căn phòng trọ đang thuê.
27.
Tôi viết thiệp mời dự tang lễ, đề tên tiên sinh.
Tôi biết tiên sinh không ưa sắc đen nên tôi chọn thiệp đỏ, nom giống hệt tấm thiệp cưới năm năm trước của chúng tôi.
Tôi nhét tấm ảnh đẹp nhất vào, đây là ảnh tiên sinh chụp tôi đó!
Ôi, nước mắt vô tình làm nhòe chữ rồi, tiên sinh hẳn sẽ không chê đâu nhỉ.
Diễn ra tại nghĩa trang gần nhà nhất, tôi không tin tiên sinh còn lái xe đi được!
Ừ… Tốt nhất vẫn nên mang theo bó lay ơn, dù tôi thích hoa hồng hơn.
Còn rất nhiều điều muốn nói với tiên sinh.
Nhưng lạ quá, tôi không tìm được số điện thoại của anh, WeChat cũng đâu mất tiêu… Đều tại tiên sinh cả, tôi thế mà thành một đứa ngốc thật.
28.
Nhưng thôi, vì đây là lần cuối rồi…
Tha cho tiên sinh đó.Giải thích chi tiết
【 Về việc mắc bệnh】
Thật ra cả hai người đều mang bệnh.
Tóm tắt một câu: Tôi quên mất việc em ấy quên tôi.
Tiên sinh từng đọc nhật ký của Miên Miên, anh ấy biết Miên Miên quên anh.
Nội dung: Tôi quên rằng em đã chết.
Tang lễ được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi người mất. Khoảnh khắc tiên sinh nhận được thiệp mời lễ tang anh liền biết Miên Miên chết rồi.
Dựa theo thiết lập khuếch đại chứng mất trí nhớ, tiên sinh quên mất việc Miên Miên đã quên anh, cũng không nhớ chuyện Miên Miên qua đời.
Trong phần truyện chính có đề cập chi tiết về bệnh tình của tiên sinh:
① Anh không nhận ra người trong tấm ảnh chụp (Anh quên dáng vẻ của Miên Miên)
② Anh không nhớ chìa khóa xe để đâu.
③ Anh không biết mình ngủ từ bao giờ (Xuất hiện triệu chứng bất giác ngủ).
④ Anh có ảo giác số không tồn tại khi gọi số điện thoại cũ.
⑤ Giảm khả năng cảnh giác nên gây tai nạn xe.
⑥ Anh từ chối làm tình với Miên Miên.
⑦ Dấu chấm hỏi cuối truyện (Anh đã hoàn toàn quên mất Miên Miên.)
Lâu rồi tôi không viết nhật ký.
Không phải vì tôi lười đâu.
2.
Tôi nhớ tiên sinh lắm.
Tôi buồn quá.
3.
Sau khi ly hôn, tôi trốn trong một căn phòng cho thuê gần sát nhà.
4.
Tôi không dám gặp anh.
5.
Tôi trở nên kì quặc, rất kì quặc.
Tôi sợ giọng người ta lớn tiếng trò chuyện, tôi sợ bị chạm vào cơ thể, tôi sợ cả con chó con mèo, tôi sợ bất kì gì còn sống, còn cử động…
Tôi sợ cả anh.
6.
Tôi không muốn thế.
Anh là chồng của tôi mà.
7.
Buồn ngủ quá.
8.
Không được ngủ…
Không được ngủ đâu, đừng ngủ mà… đừng ngủ…
9.
Tôi ngâm mình trong làn nước đá đến tận nửa đêm.
Dường như chỉ khi làm vậy tôi mới tỉnh táo được.
10.
Nhớ tiên sinh quá.
11.
Ừ…
12.
Hồi trung học, anh ngồi cuối lớp cạnh khung cửa sổ.
Còn bây giờ… anh náu trong lòng tôi.
13.
Hồi trung học, anh là người chói lọi nhất khối.
Anh thích chơi bóng rổ, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ đành dõi anh từ xa trong mỗi trận bóng.
Bù lại anh chỉ nhận nước suối tôi đưa thôi.
14.
Tiên sinh không thích ăn trong căn tin trường.
Anh còn kiêng ăn nữa. Anh không ăn gừng, không ăn hành tây, không ăn giá đỗ, không ăn rong biển, cũng chẳng ăn nội tạng động vật.
Tôi hay đùa, tiên sinh chả bằng lòng ăn món gì trên thế gian cả.
Anh nói, có một món.
Tôi hỏi anh món nào đấy, anh không đáp lời.
15.
Thành tích của tiên sinh tốt lắm, anh lúc nào cũng trong danh sách đứng đầu. Tôi khi ấy tự ti vô cùng, tôi thấy mình không xứng với anh.
Sau đấy tiên sinh biết được, anh bảo, anh chỉ thích bé ngốc nghếch này thôi.
16.
Sao tôi lại ly hôn với anh…
17.
Tôi không muốn thế, tôi nào muốn vậy, tôi… tôi ích kỉ, tôi chỉ muốn trú trong lòng anh cả đời…
Tôi muốn là người duy nhất được nghe anh sẻ chia vui buồn hờn giận, tôi muốn mỗi sáng thức giấc tôi là người đầu tiên mắt anh trông đến, tôi muốn trở thành người nhà của anh, muốn là người nhận những cuộc gọi khẩn cấp…
Tôi muốn cùng anh nuôi một con chó, muốn cùng anh vi vu du lịch, cùng anh đến từng ngõ hẻm thành phố, muốn cùng anh ăn tô hoành thánh năm đồng ven đường, muốn cùng anh thưởng thức món thịt dê hơi đắt một tẹo…
Tôi muốn ngồi ở nơi yên sau chiếc xe anh đạp, muốn đến bờ biển lộng gió trong ánh hoàng hôn ngày hè, muốn chạy trong vòm trời đổ tuyết nhuốm bạc đầu tóc, muốn vùi bàn tay rét lạnh vào túi áo anh…
Tôi muốn làm tình với anh, muốn nghe anh gọi người yêu ơi, cục cưng à, muốn thử với anh những tư thế chưa được trải nghiệm, muốn nhìn anh ý loạn tình mê đương lúc cao trào, khi ấy trong mắt anh chỉ có mình tôi, có mỗi mình tôi thôi…
18.
Tôi muốn yêu theo cách bộc trực trần trụi nhất.
19.
Tôi muốn nhiều điều lắm.
Điều này chất chồng điều kia.
20.
Tôi muốn sau khi anh qua đời trên bia khắc hàng chữ: kiếp sau đã được Lâm Miên đặt rồi.
21.
Tôi hối hận.
22.
Viết nhiều đến thế… Sao giờ tôi lại khóc.
Tiên sinh đang nghĩ gì nhỉ?
23.
Càng ngày tôi càng quên nhiều chuyện.
24.
Hôm trước đi mua sắm vài món linh tinh trong siêu thị chợt gặp bạn hồi trung học, vừa tán gẫu đôi ba câu tôi bỗng thiếp đi.
Bạn hồi trung học lo lắng lắm, đưa tôi về nhà.
Tôi không khác gì bao người bình thường cả, ăn tôi sẽ tự ăn, đi vệ sinh tôi cũng tự đi, chỉ khác là tôi không có ý thức…
25.
Bạn trung học biết căn bệnh của tôi rồi.
Cậu ấy ôm tôi gào khóc, tôi là người bệnh thế mà còn phải an ủi người ta.
26.
Tôi đến bệnh viện nổi danh nhất trong nước, bác sĩ bảo tôi đừng buồn đau nữa, hãy đi làm chuyện mà tôi muốn làm nhất.
Tôi tạm biệt bạn trung học, về căn phòng trọ đang thuê.
27.
Tôi viết thiệp mời dự tang lễ, đề tên tiên sinh.
Tôi biết tiên sinh không ưa sắc đen nên tôi chọn thiệp đỏ, nom giống hệt tấm thiệp cưới năm năm trước của chúng tôi.
Tôi nhét tấm ảnh đẹp nhất vào, đây là ảnh tiên sinh chụp tôi đó!
Ôi, nước mắt vô tình làm nhòe chữ rồi, tiên sinh hẳn sẽ không chê đâu nhỉ.
Diễn ra tại nghĩa trang gần nhà nhất, tôi không tin tiên sinh còn lái xe đi được!
Ừ… Tốt nhất vẫn nên mang theo bó lay ơn, dù tôi thích hoa hồng hơn.
Còn rất nhiều điều muốn nói với tiên sinh.
Nhưng lạ quá, tôi không tìm được số điện thoại của anh, WeChat cũng đâu mất tiêu… Đều tại tiên sinh cả, tôi thế mà thành một đứa ngốc thật.
28.
Nhưng thôi, vì đây là lần cuối rồi…
Tha cho tiên sinh đó.Giải thích chi tiết
【 Về việc mắc bệnh】
Thật ra cả hai người đều mang bệnh.
Tóm tắt một câu: Tôi quên mất việc em ấy quên tôi.
Tiên sinh từng đọc nhật ký của Miên Miên, anh ấy biết Miên Miên quên anh.
Nội dung: Tôi quên rằng em đã chết.
Tang lễ được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi người mất. Khoảnh khắc tiên sinh nhận được thiệp mời lễ tang anh liền biết Miên Miên chết rồi.
Dựa theo thiết lập khuếch đại chứng mất trí nhớ, tiên sinh quên mất việc Miên Miên đã quên anh, cũng không nhớ chuyện Miên Miên qua đời.
Trong phần truyện chính có đề cập chi tiết về bệnh tình của tiên sinh:
① Anh không nhận ra người trong tấm ảnh chụp (Anh quên dáng vẻ của Miên Miên)
② Anh không nhớ chìa khóa xe để đâu.
③ Anh không biết mình ngủ từ bao giờ (Xuất hiện triệu chứng bất giác ngủ).
④ Anh có ảo giác số không tồn tại khi gọi số điện thoại cũ.
⑤ Giảm khả năng cảnh giác nên gây tai nạn xe.
⑥ Anh từ chối làm tình với Miên Miên.
⑦ Dấu chấm hỏi cuối truyện (Anh đã hoàn toàn quên mất Miên Miên.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất