Nhật Kí Tìm Đường Sống Của Nam Phụ
Chương 3: TG1C3: Em trai của bạn không dễ chọc
Trước khi Trình Thanh xuyên vào thì cơ thể này vừa trải qua vận động thể thao, ra khá nhiều mồ hôi, thế nên việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà chính là đi tắm.
Khoảnh khắc cởi đồng phục trên người ra, Trình Thanh phát hiện bị thiếu mất một cái cúc áo trên cùng, chẳng hay là rơi mất từ lúc nào... Anh tặc lưỡi cởi hết đồ quăng vào máy giặt, sau đó chui vào buồng tắm.
Hệ thống: "Ký chủ, khi nào mới lên kế hoạch tiếp cận đối tượng công lược đây?"
Trình Thanh lười biếng ngâm mình trong bồn tắm, hơi bất mãn vì bị âm thanh máy móc của hệ thống quấy nhiễu: "Không vội." Vốn dĩ ngay từ đầu Trình Thanh đã có ý định làm một con cá ướp muối, ông trời đã cho anh cơ hội bắt đầu lại cuộc đời thì chả có lí do gì phải tiếp tục bạc đãi bản thân, nghĩ lung tung xong lại đột nhiên nhảy dựng: "Ôi chao! Cái bồn tắm này còn có chức năng mát xa nữa nè!"
Hệ thống:...
Rốt cuộc cái người hừng hực ý chí quyết tâm ở chương 2 biến đâu mất tiêu rồi??
"Ký chủ, tôi có một thắc mắc."
"Hở?" Trình Thanh đang khẽ ngâm nga giai điệu nào đó chợt ngừng lại.
"Cậu thuộc chòm sao nào đấy?"
...Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như là Song Tử."
Hệ thống: "Thảo nào."
Ê ê, mày như vậy là có ý gì?
Trình Thanh cảm thấy mình đang bị bạo lực ngôn ngữ...
Thực tế, anh biết một khi tình tiết mấu chốt của cốt truyện bắt đầu diễn ra thì bản thân sẽ không còn thảnh thơi được bao lâu nữa, hiện tại chỉ đành góp nhặt chút giây phút bình yên trước cơn bão mà thôi.
Trước khi đi ngủ, uống một cốc sữa ấm sẽ không gặp phải ác mộng.
Buổi tối, cậu ấm nhà họ Trình trùm chăn, thoả mãn nhắm hai mắt lại.
...
"Hứa Quân Triệt, xem như nể mặt tôi... Buông tha cho Diêu Lệ đi!"
"Cô ta không nên động đến Hứa Ngôn."
"Tôi biết cậu đối với Ngôn... Nhưng anh trai cậu cũng là bạn thân của tôi, tôi sẽ không để cô ấy tiếp tục ảnh hưởng đến hai người."
"Trình Thanh, anh lấy tư cách gì đảm bảo? Diêu Lệ thậm chí còn không chịu đặt anh vào trong mắt..." Hứa Quân Triệt nở nụ cười đầy châm chọc, thẳng thừng vạch mở vết thương của người đối diện: "Không ngờ anh lại ngu ngốc như vậy, hết lần này đến lần khác chịu tội thay cô ta."
Nguyên nhân dẫn đến mọi sai lầm của Diêu Lệ, suy cho cùng là vì cô ấy đã yêu phải người không yêu mình. Bi đát thay, chính Trình Thanh cũng trong cảnh ngộ đó, bởi anh ta cũng mải miết đuổi theo hình bóng của Diêu Lệ mặc cho bao lần bị cô trốn tránh ghẻ lạnh.
Rốt cuộc là ai cố chấp hơn ai? Ai điên cuồng hơn ai?
Tiếng oán giận xen lẫn tiếng khóc như ma chú vang vọng bên tai: "Trình Thanh, anh là đồ vô tích sự! Nếu thứ tình cảm của anh không thể khiến Hứa Ngôn biến mất khỏi thế gian này giúp tôi, vậy thì nó còn có tác dụng gì?"
Đúng, người anh ta thương đã phải lòng Hứa Quân Triệt, và Hứa Ngôn chính là trở ngại lớn nhất của cô, là cái gai trong mắt Diêu Lệ muốn nhổ bỏ nhất.
Giữa tình yêu và tình bạn, Trình Thanh chỉ đành buông bỏ một bên.
Ngày hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, anh ta tìm mọi cách cùng Hứa Ngôn ra ngoài, hai người ngồi trên chiếc xe đã bị phá hỏng phanh trước đó.
Anh ta chọn phản bội Hứa Ngôn.
Trình Thanh mờ mịt lao thẳng đến vùng ngoại ô vắng vẻ...
Không thể để Diêu Lệ thất vọng được!
Ngay sau đó, từ trong kính chiếu hậu, Trình Thanh nhanh chóng phát hiện đằng sau có một chiếc ô tô đang đuổi theo như điên! Không cần suy nghĩ cũng biết người ngồi trên xe là ai.
Haha, đúng là ý trời.
Lúc này, khuôn mặt Hứa Ngôn ngồi bên cạnh đã dần chuyển sang tái mét, ắt hẳn đã nhận ra được sự bất thường. Dù vậy, cậu vẫn không dám tin vào những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, sự bi thương trong đôi mắt kia đâm Trình Thanh đến đau nhói.
Anh ta chọn phản bội Hứa Ngôn...
Cũng là phản bội chính mình.
"Trình Thanh!!"
Tại sao? Hà tất phải như vậy?
Ngay khi tâm hồn trống rỗng tưởng chừng như chết lặng, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
Trình Thanh cười thảm một tiếng, trong tích tắc quyết định chuyển hướng vô lăng!
Kétttt.... Rầm!!!!
Âm thanh chói tai tựa hồ muốn đâm thủng cả màng nhĩ liên tiếp vang lên.
Chiếc xe điên cuồng ma sát với mặt đường, bánh xe mất kiểm soát xoay vài vòng theo quỹ đạo, chẳng hay do xui rủi hay cố ý, hông xe đâm thẳng vào chiếc ô tô vừa kịp thắng gấp đằng sau.
Ngay tại vị trí người cầm lái.
Trình Thanh cảm thấy toàn thân đau đến chết lặng, có lẽ xương cốt toàn thân đã bị va đập đến vỡ vụn...
Trước khi trút xuống hơi thở cuối cùng, anh ta nhìn người giây trước đã được mình ôm lấy gắt gao đang chật vật giữa túi khí, mong là cậu bị thương không quá nghiêm trọng.
Tại sao? Hà tất phải như vậy?
Hà tất vì tình cảm hèn mọn của bản thân mà làm liên lụy đến người vô tội.
"Xin lỗi..." Trình Thanh thì thào nói, dù không thể xác định đối phương có nghe được hay không.
Bóng dáng cao lớn của Hứa Quân Triệt nhanh chóng xuất hiện, đôi mắt đỏ au dữ tợn, máu từ bên thái dương hắn không ngừng nhỏ xuống.
Hắn điên cuồng phá cửa xe, sau đó nhanh chóng bế Hứa Ngôn ra bên ngoài.
Trình Thanh hộc ra từng ngụm máu, hai tai ù đi, thế nhưng lại mơ hồ nghe thấy âm thanh như vọng đến từ địa ngục.
Hứa Quân Triệt không quay đầu lại, nói với ai đó: "Cho dù còn mạng, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết!"
Đúng vậy.
Người duy nhất nên biến mất khỏi thế gian này, là tôi...
...
Trình Thanh mở bừng mắt, ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu lên những giọt mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán anh.
Giấc mơ kiểu quái quỷ gì vậy? Là kí ức đời trước của nguyên chủ để lại sao?
Vì câu chuyện này mà tâm lí Trình Thanh bị tác động một cách mạnh mẽ, đến tận bây giờ vẫn chưa thể bình ổn trở lại. Quả thật, quả thật anh không muốn phải trải qua tai nạn giao thông bất cứ một lần nào nữa... Thật sự quá mức kinh khủng!
Có lẽ nào, chính vì trải nghiệm cái chết giống với nguyên chủ nên đây mới trở thành thế giới đầu tiên anh đặt chân đến?
Trình Thanh ngã vật xuống giường, thật sự hoài nghi đến loại khả năng này.
"Đúng là chó má!"
"Ký chủ, cậu ấm nhà họ Trình không biết nói bậy." Hệ thống bất chợt hiện ra nhắc nhở, thói quen OOC có khả năng khiến tương lai phát sinh ra một số vấn đề phiền phức.
Lúc bực bội không thể chửi một câu thì còn gì là nhân quyền! Trình Thanh cười gằn đáp: "Được, ai muốn làm cậu ấm thì làm, tao không làm nữa!"
Hệ thống câm nín.
Nó nghĩ lại rồi, nhất định không thể nói ra chuyện giấc mơ đêm qua của Trình Thanh là do nó nhúng tay vào. Bởi thực tế chứng minh, trải nghiệm chân thật quá cũng không tốt...
Đối với ký chủ có máu phản nghịch lớn như vậy, nó vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Có điều, không thể phủ nhận rằng một đêm mộng mị kia đã giúp Trình Thanh nhận thức được rõ ràng một số sự việc mà cốt truyện chưa từng đề cập đến.
Khoảnh khắc cởi đồng phục trên người ra, Trình Thanh phát hiện bị thiếu mất một cái cúc áo trên cùng, chẳng hay là rơi mất từ lúc nào... Anh tặc lưỡi cởi hết đồ quăng vào máy giặt, sau đó chui vào buồng tắm.
Hệ thống: "Ký chủ, khi nào mới lên kế hoạch tiếp cận đối tượng công lược đây?"
Trình Thanh lười biếng ngâm mình trong bồn tắm, hơi bất mãn vì bị âm thanh máy móc của hệ thống quấy nhiễu: "Không vội." Vốn dĩ ngay từ đầu Trình Thanh đã có ý định làm một con cá ướp muối, ông trời đã cho anh cơ hội bắt đầu lại cuộc đời thì chả có lí do gì phải tiếp tục bạc đãi bản thân, nghĩ lung tung xong lại đột nhiên nhảy dựng: "Ôi chao! Cái bồn tắm này còn có chức năng mát xa nữa nè!"
Hệ thống:...
Rốt cuộc cái người hừng hực ý chí quyết tâm ở chương 2 biến đâu mất tiêu rồi??
"Ký chủ, tôi có một thắc mắc."
"Hở?" Trình Thanh đang khẽ ngâm nga giai điệu nào đó chợt ngừng lại.
"Cậu thuộc chòm sao nào đấy?"
...Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như là Song Tử."
Hệ thống: "Thảo nào."
Ê ê, mày như vậy là có ý gì?
Trình Thanh cảm thấy mình đang bị bạo lực ngôn ngữ...
Thực tế, anh biết một khi tình tiết mấu chốt của cốt truyện bắt đầu diễn ra thì bản thân sẽ không còn thảnh thơi được bao lâu nữa, hiện tại chỉ đành góp nhặt chút giây phút bình yên trước cơn bão mà thôi.
Trước khi đi ngủ, uống một cốc sữa ấm sẽ không gặp phải ác mộng.
Buổi tối, cậu ấm nhà họ Trình trùm chăn, thoả mãn nhắm hai mắt lại.
...
"Hứa Quân Triệt, xem như nể mặt tôi... Buông tha cho Diêu Lệ đi!"
"Cô ta không nên động đến Hứa Ngôn."
"Tôi biết cậu đối với Ngôn... Nhưng anh trai cậu cũng là bạn thân của tôi, tôi sẽ không để cô ấy tiếp tục ảnh hưởng đến hai người."
"Trình Thanh, anh lấy tư cách gì đảm bảo? Diêu Lệ thậm chí còn không chịu đặt anh vào trong mắt..." Hứa Quân Triệt nở nụ cười đầy châm chọc, thẳng thừng vạch mở vết thương của người đối diện: "Không ngờ anh lại ngu ngốc như vậy, hết lần này đến lần khác chịu tội thay cô ta."
Nguyên nhân dẫn đến mọi sai lầm của Diêu Lệ, suy cho cùng là vì cô ấy đã yêu phải người không yêu mình. Bi đát thay, chính Trình Thanh cũng trong cảnh ngộ đó, bởi anh ta cũng mải miết đuổi theo hình bóng của Diêu Lệ mặc cho bao lần bị cô trốn tránh ghẻ lạnh.
Rốt cuộc là ai cố chấp hơn ai? Ai điên cuồng hơn ai?
Tiếng oán giận xen lẫn tiếng khóc như ma chú vang vọng bên tai: "Trình Thanh, anh là đồ vô tích sự! Nếu thứ tình cảm của anh không thể khiến Hứa Ngôn biến mất khỏi thế gian này giúp tôi, vậy thì nó còn có tác dụng gì?"
Đúng, người anh ta thương đã phải lòng Hứa Quân Triệt, và Hứa Ngôn chính là trở ngại lớn nhất của cô, là cái gai trong mắt Diêu Lệ muốn nhổ bỏ nhất.
Giữa tình yêu và tình bạn, Trình Thanh chỉ đành buông bỏ một bên.
Ngày hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, anh ta tìm mọi cách cùng Hứa Ngôn ra ngoài, hai người ngồi trên chiếc xe đã bị phá hỏng phanh trước đó.
Anh ta chọn phản bội Hứa Ngôn.
Trình Thanh mờ mịt lao thẳng đến vùng ngoại ô vắng vẻ...
Không thể để Diêu Lệ thất vọng được!
Ngay sau đó, từ trong kính chiếu hậu, Trình Thanh nhanh chóng phát hiện đằng sau có một chiếc ô tô đang đuổi theo như điên! Không cần suy nghĩ cũng biết người ngồi trên xe là ai.
Haha, đúng là ý trời.
Lúc này, khuôn mặt Hứa Ngôn ngồi bên cạnh đã dần chuyển sang tái mét, ắt hẳn đã nhận ra được sự bất thường. Dù vậy, cậu vẫn không dám tin vào những gì đang diễn ra ở thời điểm hiện tại, sự bi thương trong đôi mắt kia đâm Trình Thanh đến đau nhói.
Anh ta chọn phản bội Hứa Ngôn...
Cũng là phản bội chính mình.
"Trình Thanh!!"
Tại sao? Hà tất phải như vậy?
Ngay khi tâm hồn trống rỗng tưởng chừng như chết lặng, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
Trình Thanh cười thảm một tiếng, trong tích tắc quyết định chuyển hướng vô lăng!
Kétttt.... Rầm!!!!
Âm thanh chói tai tựa hồ muốn đâm thủng cả màng nhĩ liên tiếp vang lên.
Chiếc xe điên cuồng ma sát với mặt đường, bánh xe mất kiểm soát xoay vài vòng theo quỹ đạo, chẳng hay do xui rủi hay cố ý, hông xe đâm thẳng vào chiếc ô tô vừa kịp thắng gấp đằng sau.
Ngay tại vị trí người cầm lái.
Trình Thanh cảm thấy toàn thân đau đến chết lặng, có lẽ xương cốt toàn thân đã bị va đập đến vỡ vụn...
Trước khi trút xuống hơi thở cuối cùng, anh ta nhìn người giây trước đã được mình ôm lấy gắt gao đang chật vật giữa túi khí, mong là cậu bị thương không quá nghiêm trọng.
Tại sao? Hà tất phải như vậy?
Hà tất vì tình cảm hèn mọn của bản thân mà làm liên lụy đến người vô tội.
"Xin lỗi..." Trình Thanh thì thào nói, dù không thể xác định đối phương có nghe được hay không.
Bóng dáng cao lớn của Hứa Quân Triệt nhanh chóng xuất hiện, đôi mắt đỏ au dữ tợn, máu từ bên thái dương hắn không ngừng nhỏ xuống.
Hắn điên cuồng phá cửa xe, sau đó nhanh chóng bế Hứa Ngôn ra bên ngoài.
Trình Thanh hộc ra từng ngụm máu, hai tai ù đi, thế nhưng lại mơ hồ nghe thấy âm thanh như vọng đến từ địa ngục.
Hứa Quân Triệt không quay đầu lại, nói với ai đó: "Cho dù còn mạng, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết!"
Đúng vậy.
Người duy nhất nên biến mất khỏi thế gian này, là tôi...
...
Trình Thanh mở bừng mắt, ánh nắng đầu tiên trong ngày chiếu lên những giọt mồ hôi lạnh rơi đầy trên trán anh.
Giấc mơ kiểu quái quỷ gì vậy? Là kí ức đời trước của nguyên chủ để lại sao?
Vì câu chuyện này mà tâm lí Trình Thanh bị tác động một cách mạnh mẽ, đến tận bây giờ vẫn chưa thể bình ổn trở lại. Quả thật, quả thật anh không muốn phải trải qua tai nạn giao thông bất cứ một lần nào nữa... Thật sự quá mức kinh khủng!
Có lẽ nào, chính vì trải nghiệm cái chết giống với nguyên chủ nên đây mới trở thành thế giới đầu tiên anh đặt chân đến?
Trình Thanh ngã vật xuống giường, thật sự hoài nghi đến loại khả năng này.
"Đúng là chó má!"
"Ký chủ, cậu ấm nhà họ Trình không biết nói bậy." Hệ thống bất chợt hiện ra nhắc nhở, thói quen OOC có khả năng khiến tương lai phát sinh ra một số vấn đề phiền phức.
Lúc bực bội không thể chửi một câu thì còn gì là nhân quyền! Trình Thanh cười gằn đáp: "Được, ai muốn làm cậu ấm thì làm, tao không làm nữa!"
Hệ thống câm nín.
Nó nghĩ lại rồi, nhất định không thể nói ra chuyện giấc mơ đêm qua của Trình Thanh là do nó nhúng tay vào. Bởi thực tế chứng minh, trải nghiệm chân thật quá cũng không tốt...
Đối với ký chủ có máu phản nghịch lớn như vậy, nó vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Có điều, không thể phủ nhận rằng một đêm mộng mị kia đã giúp Trình Thanh nhận thức được rõ ràng một số sự việc mà cốt truyện chưa từng đề cập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất