Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 122: Một người con gái

Trước Sau
"Lăng Húc... Lăng Húc đâu!"

Đây là câu nói đầu tiên của Giang Nam Đấu sau khi tỉnh lại.

"Đại ca đổ bệnh, không thấy đâu mấy ngày rồi." Giang Lăng Phi ngồi xổm bên giường, "Thúc phụ tìm hắn có việc gấp sao?"

"Bệnh, hắn thì bệnh cái gì, hắn, khụ khụ, hôm đó chính hắn lén lút ra tay đả thương ta, nghịch tử, đúng là nghịch tử!" Giang Nam Đấu bệnh nặng chưa lành, thân thể suy yếu, nói chuyện còn đứt quãng, Giang Lăng Phi dán tai lại gần mãi mới nghe ra lời tố giác này, cau mày nói: "Là đại ca?"

"Ta thấy rất rõ." Giang Nam Đấu muốn ngồi dậy, lại thấy tay chân cứng ngắc, toàn thân đau nhức kịch liệt. Hắn cả đời luyện võ, dĩ nhiên nhận thức được tình trạng của mình, sợ là sinh hoạt thường ngày sau này cũng không thể tự lo liệu, chẳng khác nào một phế nhân. Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt không khỏi lăn xuống bên gối, hắn ráng nắm lấy tay Giang Lăng Phi, run giọng nói: "Ta biết cái hắn muốn là gì, Lăng Phi, tuyệt đối không thể để, không thể để Giang gia rơi vào tay tên nghịch tử đó!"

"Được, ta sẽ cẩn thận bàn bạc lại với Ngũ thúc." Giang Lăng Phi vỗ vỗ tay hắn, trấn an, "Thúc phụ đừng quá tức giận, hiện tại dưỡng sức quan trọng nhất."

Giang Nam Đấu há miệng thở dốc, môi khô nứt nẻ rướm máu. Nói được xong những lời kia, hắn đã mất hết tám chín phần khí lực, thân mình mềm nhũn, lại tiếp tục mê man.

Mai Trúc Tùng ở bên nói: "Tam thiếu gia đừng lo, tỉnh lại được là dấu hiệu tốt, từ giờ chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng, tương lai việc đi lại hay ăn mặc vẫn có thể tự gánh vác được."

"May mà có tiền bối ở đây lúc này." Giang Lăng Phi đứng lên, "Chỉ tính riêng chuyện này, nếu sau này thảo nguyên Thiên Luân có cần giúp đỡ gì, Giang gia chắc chắn sẽ dốc sức tương trợ."

Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong đang đợi trong sân, thấy hắn đi ra liền hỏi: "Giang chưởng môn thế nào?"

"Tỉnh lại được là mừng lắm rồi." Giang Lăng Phi đáp, "Thúc phụ còn nói, người đánh lén hắn là Đại ca."

Vân Ỷ Phong sững người: "Thật luôn?"

Lời đồn Giang Lăng Húc nhẫn tâm ra tay với Giang Nam Đấu vì muốn giành lấy chức chưởng môn kì thực không hiếm, thậm chí trong số các suy đoán về hung thủ, đây còn cái thịnh hành nhất. Bởi cái ngày mà Chưởng môn bị hãm hại, tuy bên ngoài đều là đệ tử của Ngũ gia, ai ai cũng thấy hắn sốt sắng phái người đi tìm Đại thiếu gia như thế nào, mục đích chính là để chia sẻ trách nhiệm đưa người đến canh giữ, tránh xảy ra những chuyện mập mờ thiếu minh bạch. Thế nhưng Đại thiếu gia thì cả ngày không thấy mặt mũi đâu, mãi đêm mới về, đến khi hỏi ra lại bảo ra ngoại thành ngắm tuyết—cái ngọn núi trụi lủi ngoài đó cũng chỉ lác đác vài mảnh trắng trắng, khác nào một tên hói bị nấm đầu, có cái gì mà ngắm.

Giờ đến cả Giang Nam Đấu cũng chính miệng chỉ điểm làm chứng, suy đoán này cũng càng có lý hơn.

Chỉ là Vân Ỷ Phong vẫn thấy hơi ngờ ngợ, nếu hung thủ chính là Giang Lăng Húc, thì sao hắn không tìm cái cớ nào khả dĩ hơn, ai lại nói mình nói mình đi ngắm tuyết bao giờ? Hay đối phương chỉ đang cố tình lấy một lí do vụng về nhất, để mọi chuyện trông càng cứng nhắc, làm một lí do bào chữa cho mình thoát tội? Chẳng phải chính mình cũng đang nghĩ hắn không phải hung thủ chỉ vì cái cớ "đi ngắm tuyết" kì quặc đấy là gì?

Nghĩ một hồi, Vân Ỷ Phong cũng phát choáng, dù sao hắn vẫn là một bệnh nhân mới hồi phục, đầu óc còn chưa tốt lắm, uống thuốc còn quên chứ nói gì đến phân tích lòng người đa đoan phức tạp.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Giờ ngươi định thế nào?"

"Ngũ thúc sắp tiếp nhận chức chưởng môn, đáng ra việc này phải do chưởng môn đích thân xử lí mới đúng." Giang Lăng Phi nói, "Nhưng hắn với đại ca ta trước nay không hoà thuận, ta chỉ sợ—"

Còn chưa nói xong, Giang Nam Chấn đã bước vào cổng, ngày nào cũng cứ đúng giờ này là hắn qua đây thăm bệnh, nay vào thấy lố nhố người trong sân, hắn vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Đại ca xảy ra chuyện gì sao?"

"Là chuyện tốt." Giang Lăng Phi đành phải nói, "Thúc phụ vừa tỉnh lại một lát, Mai tiền bối bảo nếu chuyển biến tích cực, thì sau này việc ăn uống sẽ vẫn tự lo được."

Chuyển biến tốt mới là tự lo ăn lo mặc, còn nếu chuyển biến xấu, thì e sẽ liệt giường cả đời. Giang Lăng Phi nói vậy cũng là để Giang Nam Chấn yên tâm rằng Giang Nam Đấu tuyệt đối không thể trở lại đỉnh cao như đây nữa, khỏi sinh ra bất kì ý nghĩ độc ác nào—suy cho cùng, ai mà biết được sức hấp dẫn của chức Chưởng môn sẽ còn khiến con người ta làm ra những chuyện gì.

Giang Nam Chấn nghe xong quả nhiên mừng rỡ, tạm thời coi như hắn thật tâm mừng cho Giang Nam Đấu, vừa vào phòng đã quay ra cảm tạ Mai Trúc Tùng, phong thưởng một vò hoàng kim làm quà ngay tại chỗ.

Có lẽ do tiếng nói chuyện trong phòng hơi lớn, Giang Nam Đấu run run mi mắt, một lần nữa tỉnh lại.

Giang Nam Chấn vội vàng ngồi xuống mép giường: "Đại ca."

Vân Ỷ Phong đứng cạnh cửa sổ, nín thở nhìn qua, rồi quay lại chỗ Quý Yến Nhiên: "Lăng Phi cũng đứng đó, Giang Nam Chấn mặt mày nghiêm trọng, chắc hẳn lại được nghe về chuyện của Giang Lăng Húc, lần này e là Đại thiếu gia kia thảm rồi."

Quý Yến Nhiên dẫn hắn ra khỏi sân: "Lăng Phi sợ Giang Nam Chấn sẽ vin vào đây để gây khó dễ cho Giang Lăng Húc, nhưng ta thấy, thừa dịp cả hắn và chúng ta còn đang ở Giang gia, nếu tra được chuyện này cho ra nhẽ thì cũng tốt."

Vân Ỷ Phong gật đầu, hỏi: "Vương gia không về Vương thành luôn, Hoàng thượng sẽ không nói gì chứ?"

"Bình định xong Tây Bắc, ta cũng nhàn được rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Hoàng huynh tổ chức khoa cử hoành tráng, vừa tuyển được không ít người tài từ khắp các nơi, hiện nay thiên hạ an ổn, rất thích hợp để các văn thần năng sĩ này phát huy thực lực, thể hiện khát vọng của mình, ta là Vương gia cầm binh mà lông bông không làm việc đàng hoàng có khi lại là chuyện tốt." Nói xong còn khom người xuống, "Đương nhiên, nếu Vân nhi chịu phối hợp, cho ta nhận thêm cả tội trầm mê sắc đẹp nữa thì... Tránh cái gì, cho tướng công hôn miếng nào."

Vân môn chủ tỉnh táo nhắc nhở, Giang Ngũ gia ra rồi kìa.

Quý Yến Nhiên chắp tay sau lưng đứng thẳng người dậy, coi như không có chuyện gì.

Giang Nam Chấn có vẻ vội vàng, hai mày nhíu lại đầy tức giận, chỉ qua loa chào Quý Yến Nhiên một tiếng rồi dẫn người về luôn. Giang Lăng Phi nhìu theo bóng lưng hắn, thở dài nói: "Trong nhà lại loạn đến nơi rồi."

...

Chỉ qua nửa canh giờ, Thiên Nga lâu đã bị chúng đệ tử bao vây chặt chẽ, đao thương sáng loáng cả một vùng. Giang Lăng Húc đứng cửa, lạnh mắt nhìn đám người trước mặt, không nói lời nào. Chi hơn mười ngày trước, rất nhiều gương mặt trong này vẫn đang nịnh nọt mình ngọt xớt, thiếu điều khắc cả ý đồ ấy lên trán, vậy mà giờ đây đều đã thay phe đổi tuyến, bày vẻ nghiêm nghị chính trực, nhìn như chỉ cần được Ngũ thúc ra lệnh một tiếng, là sẽ hăm hở san bằng Thiên Nga lâu ngay lập tức.

"Đại ca." Giang Lăng Tự cũng tham gia vào đám người này. Kế hoạch liên thủ với Lê Thanh Hải thất bại, hắn biết, dù có vì chỗ đứng trong Giang gia tương lai hay nhất thời hiện tại, mình vẫn phải lo lấy lòng Ngũ thúc trước tiên, cho nên trái ngược với hình tượng nhã nhặn lễ độ không màng gia sự thường ngày, hắn chủ động lên tiếng, "Thúc phụ đã tỉnh lại, chính miệng nói hôm ấy bị ngươi đánh lén nên mới tẩu hoả nhập ma, Ngũ thúc ra lệnh phải tra chuyện này cho ra nhẽ, ngươi còn gì để nói không?"

"Hoang đường!" Giang Lăng Húc nghe vậy nổi giận, "Hôm đó ta còn không ở nhà, ám hại thúc phụ thế nào được?"

"Đại ca nói mình ra ngoài ngắm tuyết, lại không mang theo bất kì tuỳ tùng nào, hiện tại thúc phụ xác nhận như thế, muốn chứng minh mình vô tội thì phải đưa ra bằng chứng đi chứ?" Giang Lăng Tự kiên nhẫn giảng giải, những người xung quanh cũng thấy rất có lí—đúng đấy, chẳng lẽ ăn không nói có mà đòi rửa sạch hiềm nghi?

Giang Lăng Húc run run cơ mặt, hắn không lạ gì mục đích của Giang Nam Chấn. Vốn cứ nghĩ chủ động giao lại quyền lực rồi cáo ốm giấu mặt thì sẽ tránh được kiếp nạn, giờ mới thấy bản thân đã nghĩ quá đơn giản. Giang Lăng Tự thấy hắn mãi không nói gì, đánh mắt ra hiệu cho chúng đệ tử xông lên bắt người, nhưng lại bị Giang Lăng Húc phất tay quét qua một bên, nghiêm nghị nói: "Các ngươi thật to gan!"



"Đại ca, ngươi chẳng có thiện chí gì cả." Giang Lăng Tự rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào hắn, "Ngũ thúc chỉ muốn mời Đại ca đến Hồng Đường hỏi chút chuyện thôi mà, sao phải chột dạ thế."

Hồng Đường, chính là hình đường của Giang gia, chỉ những ai vi phạm môn quy, gây ra tội lớn như khi sư diệt tổ mới bị áp giải đến đó, ít nhất đã đóng cửa suốt năm năm nay, lần này mở lại, một phần cũng là để làm nhục Giang Lăng Húc trước mặt tất cả mọi người. Hắn giận đến không thể nhịn được nữa, vừa phất tay áo định trở vào Thiên Nga lâu, sau lưng đã truyền đến một tiếng xé gió.

(*hình đường: nơi tra khảo tra tấn tội phạm)

Thấy Giang Lăng Tự ra tay bạo như thế, những người còn lại cũng xông lên. Giang Lăng Húc lui lại vài bước, trở tay rút một cây thương dài trên giá vũ khí, chỉ là chưa kịp xuất thủ, cánh tay đã bị chấn động đến tê dại, "leng keng" một tiếng vang lên, đầu thương bị đánh rớt xuống mặt đất, trong tay chỉ còn lại thanh gỗ trụi lủi.

"Đại ca." Giang Lăng Phi nắm lấy tay hắn, "Đừng quá xúc động."

"Ngay cả ngươi cũng muốn thừa cơ giẫm đạp ta?" Giang Lăng Húc nghiến răng nghiến lợi.

Giang Lăng Phi nhắc nhở: "Nếu Đại ca quả thật không làm việc trái với lương tâm, hiện tại mà động thủ với người nhà thì sau này càng không phủi được tội."

Giang Lăng Húc nói: "Ngươi hoa ngôn xảo ngữ vừa thôi!"

"Quả thật chính thúc phụ xác nhận là Đại ca, Ngũ thúc muốn điều tra cũng hợp tình hợp lí, không phải cố ý hãm hại ngươi đâu." Giang Lăng Phi nói, "Lúc này Đại ca có thể đánh lại một trăm người, nhưng trong nhà vẫn còn đến hàng ngàn đệ tử, kể cả nếu thành công phá vây chạy được khỏi Giang gia, thì càng không thoát khỏi cái danh hung thủ, hơn nữa, Đại ca định mặc kệ vợ con mình vẫn còn ở trong Thiên Nga lâu sao?""

Hắn buông tay, tiếp tục nói: "Nếu Đại ca tin ta, cũng tự tin mình trong sạch, thì đừng quá xúc động, lúc này nhịn chút uỷ khuất, ta sẽ lo cho tẩu tử và chất nhi chất nữ chu toàn."

Giang Lăng Húc nhìn thẳng hắn một lát, cuối cùng buông lỏng tay phải, để cây thương dài trượt xuống.

Chúng đệ tử đồng loạt tiến lên, trói hắn đưa đến Hồng Đường.

Đám người tản đi, để lại một đống hỗn độn trước Thiên Nga lâu, trong sân truyền ra vài tiếng khóc thút thít của đám nhỏ và nha hoàn nhát gan.

Giang Lăng Phi đau đầu, xoay người nói: "Ta không có tâm phúc ở Giang gia, e phải phiền Vương gia cho ta mượn mấy trăm binh mã bảo vệ nơi này."

Mấy người tạm thời quay lại Yên Nguyệt Sa, Vân Ỷ Phong hỏi: "Giang đại ca không định đến Hồng Đường xem à?"

"Ngũ thúc áp giải Đại ca đến đấy để làm nhục là chính thôi, chưa nghiêm hình tra tấn gì luôn đâu." Giang Lăng Phi pha trà cho cả ba, "Dĩ nhiên Đại ca sẽ không thừa nhận, nhưng nhận hay không không quan trọng, có Thúc phụ chỉ điểm là đủ cớ giam hắn vào lao, đây là kết quả mà Ngũ thúc mong muốn nhất."

Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, nếu muốn giúp Giang Lăng Húc thoát tội, thì phải biết được rốt cục ngày Giang Nam Đấu bị tập kích, vị thiếu gia này đã bỏ đi đâu một mình, mà hắn thà gánh lấy hiềm nghi giết hại chưởng môn, chứ nhất định không chịu nói ra chi tiết, chẳng lẽ là việc gì đáng xấu hổ lắm?

Quý Yến Nhiên thổi nguội trà giúp hắn, đổ thêm ít mật ong vào: "Nhớ hồi đầu ở Thập Bát sơn trang không, Hứa lão thái gia cũng thà nhận mình cấu kết với Hồng Nha giáo, để che giấu đi sự vụ ở Bạch Hà đấy thôi?"

Vân Ỷ Phong hiểu ý hắn, khẽ nhíu mày, cho nên Giang Lăng Húc không dám tiết lộ ra hành tung ngày đó, vì muốn che giấu cho một tội ác lớn hơn nữa sao?

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ, giật mình nói: "Không lẽ thật sự có dính líu đến Lư tướng quân? Ngày ấy ra ngoài để gặp cố nhân, mưu toan ý đồ gì?"

Giang Lăng Phi: "..."

Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn: "Nhã Nhạc Cư lại còn chứa một cây đàn không rõ nguồn gốc nữa chứ, Vân nhi phân tích thế cũng sai, thành thật khai báo đi, nhà ngươi rốt cục là có bí mật gì?"

Giang Lăng Phi dở khóc dở cười, "Ta biết khai cái gì đây, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu sự thật là như vậy, thì ta đã đánh giá Đại ca quá thấp rồi." Lại nói, "Chuyện này phải mau chóng điều tra ra mới được, trong trường hợp có liên quan đến Lư tướng quân thật, mọi người phải thương nghị xem tiếp theo nên làm gì."

Giang Lăng Húc không ở trong Hồng Đường bao lâu, đúng như Giang Lăng Phi nói, bởi vì hắn nhất quyết không chịu thừa nhận mình có liên quan đến vụ việc ám sát Chưởng môn, Giang Nam Chấn chỉ thẩm vấn qua loa vài câu rồi hạ lệnh giải người vào nhà lao, không cho phép kẻ nào đến thăm—đương nhiên, "kẻ nào" ở đây không bao gồm Tiêu vương điện hạ thích xen vào chuyện nhà người khác, Vân môn chủ thích dạo quanh tứ phía, và Tam thiếu gia bị cả nhà e ngại.

Đêm đến, ngoài trời lất phất mưa bụi.

Quý Yến Nhiên thay cho Vân Ỷ Phong một bộ đồ dày hơn, cầm bàn tay hơi lạnh của đối phương lên ủ ấm: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Lư tướng quân." Vân Ỷ Phong hoàn hồn. Bởi vì thân thế của chính mình, hắn luôn có phần nhạy cảm với chuyện này, vừa muốn tìm ra chân tướng, vừa sợ sẽ phát hiện ra bậc cha chú thật sự là quân bán nước, tóm lại lần nào nghĩ đến cũng thấy lòng xoắn xuýt đầy mâu thuẫn.

"Đừng sợ." Quý Yến Nhiên bóp bóp cằm hắn, "Việc này chúng ta còn đang tra, kể cả có tra ra gì thật, thì cũng đâu cần thiết phải bẩm báo toàn bộ cho Hoàng huynh, hm?"

Vân Ỷ Phong nói: "Tội khi quân đấy."

"Trước đây đâu phải chưa từng phạm qua." Quý Yến Nhiên cười cười, ôm người vào ngực dỗ dành, "Tỉ như bao nhiêu lần ngươi nói xấu sau lưng hắn ấy, ta đều diếm sạch, chưa từng hé một lời nào luôn."

Vân Ỷ Phong: "..."

Giang Lăng Phi ở ngoài sân ho khan, các ngươi xong được chưa, ta hơi lạnh rồi.

Đại ca ta còn đang rất thảm đó.

Thật sự là thảm.

Giang phủ khí phái, nhưng nhà lao lại rất âm trầm, hồi chiều Giang Lăng Húc còn mở miệng châm chọc Giang Nam Chấn vài câu nên bị đối phương giận giữ tống đến thuỷ lao khắc nghiệt nhất, trong đêm thu mưa dầm tầm tã, phải ngâm mình trong hồ nước bẩn đen nhánh đến ngang eo, cái cảm giác ấy—Đợi đến lúc Giang Lăng Phi đưa hắn ra khỏi lao, mặt mũi Giang Lăng Húc đã trắng bệch, toàn thân run rẩy, một phần vì lạnh, chín phần vì nhục.

Giang Lăng Phi sai người đi lấy quần áo sạch, đưa cho hắn một chén trà nóng. Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của cai ngục, không gian chật chội lờ mờ, chỉ có hai ba cây nến gần tàn chiếu sáng.



Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong dù sao vẫn là người ngoài, còn coi như người của triều đình, cho nên không lộ mặt, chỉ trốn sau bức bình phong nghe lén.

Giang Lăng Phi chậm rãi châm trà: "Trước khi tới đây, ta có ghé thăm Thúc phụ, tiện thể xác nhận lại chút chuyện ngày đó, hắn nói đã nhìn thấy mặt hung thủ, nhận định đúng là Đại ca, nhưng nói đi nói lại, ai biết nhỡ đâu đấy chỉ là người khác dịch dung. Cho nên ta muốn hỏi Đại ca, ngày hôm ấy rốt cục đã đi đâu? Nếu không làm rõ chuyện này, ta có muốn ra tay cứu giúp cũng bất lực."

Giọng nói Giang Lăng Húc khô khốc vang lên: "Kẻ đánh lén thật sự có khuôn mặt của ta?"

Giang Lăng Phi gật đầu: "Chính xác là như vậy, cho nên ta đoán sở dĩ Thúc phụ giữ lại được tính mạng, không phải vì may mắn, mà là được hung thủ cố tình thả, để dẫn đến tình huống hiện nay."

Không gian tĩnh lặng, hồi lâu vẫn không có ai cất lời, dường như nội tâm Giang Lăng Húc còn đang tranh đấu mãnh liệt. Ở bên ngoài, Vân Ỷ Phong có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, một lúc sau mới nghe được câu nói: "Hôm đó ta thật sự đã lên núi ở ngoại thành."

"Để ngắm tuyết?"

"Không phải."

Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên liếc nhau, tiếp tục lắng nghe.

Theo suy đoán của hai người, lời tiếp theo ít nhiều cũng sẽ có liên quan đến Lư tướng quân, Tạ Hàm Yên hay đại nhân vật lừng danh nào đấy, kết quả lại thấy Giang Lăng Húc nói: "Ngày đó ta lên núi, để gặp một nữ nhân."

Giang Lăng Phi hỏi tiếp: "Ai?"

Mất một lúc trầm mặc.

"Vu Miên Miên."

Vu Miên Miên, là vị nào?

Vân Ỷ Phong nghe xong không hiểu ra sao, Quý Yến Nhiên cũng lắc đầu, chưa nghe qua bao giờ.

Giang Lăng Phi hiển nhiên cũng không hiểu gì, mặt mũi Giang Lăng Húc đang tái xanh, mà lúc này cũng đỏ bừng lên vì nhục nhã, cắn răng nói: "Nàng là một nữ nhân... ở trong, trong thành Đan Phong."

Vân Ỷ Phong: "..."

Quý Yến Nhiên: "..."

Ánh mắt Giang Lăng Phi vô cùng khó tả.

Theo lời khai của Giang Lăng Húc, mấy tháng trước, hắn bắt gặp một đám lưu manh đang khi dễ một cô nương bán đồ thêu, liền ra tay tương trợ, làm anh hùng cứu mĩ nhân. Đối phương tuy không phải mĩ nhan thịnh thế, nhưng lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, giọng nói ngọt ngào chọc người yêu thích, diễn biến sau đó cũng giống như bao tiết mục về các cậu ấm nhà giàu khác, Giang Lăng Húc cùng lắm định đưa nàng về làm nha hoàn thân cận, không coi là chuyện gì trọng đại. Ai ngờ vài ngày sau, đối phương lại hẹn mình lên núi tuyết rét mướt, khóc nói mình thực ra không phải người bán hàng rong, mà là vợ kế mới được Tạ Tam trong thành cưới về.

Tạ Tam là ai, là nam nhân tệ hại nhất trong thành, sống dựa vào gánh xiếc bán thuốc giả ở đầu phố và nghề trộm vặt, bộ dáng xấu xí đến khó tả, râu tóc xồm xoàm dơ dáy, trông còn không bằng một tên ăn mày. Giang Lăng Húc nghe xong tái mặt, Vu Miên Miên vẫn tiếp tục nũng nịu lải nhải về những hành động bẩn thỉu của Tạ Tam trong chuyện giường chiếu, còn nói muốn thử hầu hạ hắn một lần.

Vân Ỷ Phong siết tay Quý Yến Nhiên, cứ tưởng sẽ nghe được chuyện đại nghịch bất đạo gì đấy, ai dè lại là một cố sự kích tình hãi hùng như thế.

Sau đó, Vu Miên Miên khóc sướt mướt chạy đi, Giang đại thiếu gia vẫn chưa kịp hoàn hồn, loạng quạng về nhà, kết quả vừa vào cửa đã nghe tin Chưởng môn bị tập kích, tẩu hoả nhập ma không biết sống chết thế nào.

"Kì thực lúc đó ta đã mơ hồ đoán ra nội tình." Giang Lăng Húc nói, "Hôm sau ta phái người đi thăm dò, quả nhiên Vu Miên Miên đã mất tăm mất tích, chỉ để lại một bức thư, nói mình đã tìm được nhân tình giàu có hơn. Tạ Tam tức tối gây náo loạn cả đường, vừa khóc vừa chửi đôi gian phu dâm phụ nguyên cả chiều."

Vân Ỷ Phong tâm tình phức tạp, nếu Giang Lăng Húc không nói dối, thì tình huống này cũng thật là... đầu tiên khiến Vu Miên Miên tư tình với Tạ Tam, sau đó tư tình với Giang Lăng Húc—Đại thiếu gia tôn quý tiếng tăm lẫy lừng nhất thành và lão lừa đảo tệ hại dơ bẩn lại có quan hệ với cùng một nữ nhân, còn là thiếu gia đi cướp vợ người ta, tin này truyền đi thì không chỉ mất mặt, mà nhất định sẽ bị đâm chọc chế nhạo đến hết đời.

Kể cả lúc đấy Giang Lăng Húc có thú nhận sự thật, thì Vu Miên Miên đâu? Sớm đã mất dạng luôn rồi, cùng là không bằng không nào thì có khác gì lí do lên núi ngắm tuyết, nói ra ai tin? Chi bằng cứ nói như vế sau, ít ra còn giữ lại được thể diện.

Giang Lăng Phi hỏi: "Đại ca có đi tìm nàng không?"

"Tìm chứ, nhưng chẳng có thu hoạch gì." Giang Lăng Húc chán chường, "Cho nên ta cũng đoán ra, mình sẽ có kết cục như hôm nay."

Nếu như Giang Lăng Húc thật sự bị hãm hại, thì người được lợi nhiều nhất từ chuyện này, không ai khác chính là Giang Nam Chấn.

Vân Ỷ Phong lên tiếng: "Chậc."

Giang Lăng Húc lập tức cảnh giác, đứng bật dậy: "Là kẻ nào!"

Quý Yến Nhiên gõ gõ đầu người trong ngực mình, ánh mắt bất đắc dĩ, ngươi có chắc mình là môn chủ Phong Vũ môn?

Vân Ỷ Phong sờ mũi, đã bảo rồi mà, đầu óc ta gần đây không tốt cho lắm.

Hành tung bại lộ, hai người cũng đành phải đẩy cửa bước vào.

Vân Ỷ Phong nhìn Giang Lăng Húc, ánh mắt thập phần vô tội, nói sao ta, thật ra ta đến đây để nghe ngóng về mưu đồ phản quốc hoành tráng nào đấy, chứ không cố ý nghe lỏm về tình sử vụng trộm của ngươi đâu.

Thề.

-

vtrans by xiandzg

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau