Chương 125: Vị chưởng môn mới
Lời không thể tuỳ tiện nói, nếu không sẽ không có thịt ăn.
Là thật sự không có thịt ăn.
Bởi đã uống một chầu với tiên nữ tỉ tỉ xinh đẹp rồi, nên cơm tối cũng từ gà vịt thịt cá biến thành trứng xào mướp đắng, nấm hầm rau dại, nộm vỏ củ cải, cùng bát canh rau nấu tôm khô trong sõng. Vân môn chủ bôn ba ở Giang phủ cả một ngày, bụng đã réo ầm ĩ vì đói, về nhà còn phải đối mặt với bàn thức ăn khổ hạnh này, dĩ nhiên phiền muộn không thôi, mà tiểu nhị bị Tiêu vương điện hạ gây áp lực, chỉ đành coi như không nghe thấy âm giọng yếu ớt "Cho xin một tô chân giò", đặt hai bát cơm gạo lứt xuống bàn rồi vắt chân lên cổ chạy như bị chó rượt.
...
Sống thế này không sống được, muốn về Phong Vũ môn.
Quý Yến Nhiên gắp thức ăn cho hắn: "Nghĩ gì đấy?"
Vân Ỷ Phong nhìn bát thức ăn xanh ngát trước mặt, bình tĩnh nói, nghĩ xem phải chia gia sản thế nào.
Quý Yến Nhiên cười nói: "Không cần chia, nhà ở tiền tài thuộc về ngươi, ngươi thuộc về ta."
Chỉ được cái dẻo miệng. Vân Ỷ Phong gắp một đũa trứng chiên trong bát: "Nói chuyện nghiêm túc đi, theo Cửu thiếu gia thăm dò được, thì nguồn gốc của cây đàn kia đúng là có dính líu tới Tạ tiểu thư năm xưa." Hắn kể lại sự tình một lượt, lại nói, "Ma ma quản sử của Nhã Nhạc Cư không nhớ rõ năm nào, chúng ta cũng chỉ có thể đại khái ước chừng, lúc ấy ít nhất đã phải chục năm sau thất bại của Lư tướng quân. Chỉ không biết vì sao chủ tớ hai nàng lại đến Giang gia, vì sao nổ ra tranh cãi, còn câu nói "vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân" rốt cục là sao... chẳng lẽ Tạ tiểu thư đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tướng quân?"
"Muốn điều tra chuyện từ mười mấy năm trước, mà chỉ dựa vào mình Giang Lăng Thần thì quả là khó khăn." Quý Yến Nhiên nói, "Chắc phải để Giang Lăng Phi đích thân ra tay, sau khi hắn đã lên chức Chưởng môn." Bởi trước khi Giang Lăng Phi và Giang Nam Chấn quyết định thắng bại, đám người tỉnh táo chắc chắn sẽ không đặc biệt thân thiết với phe nào hơn.
"Có vẻ như Giang Nam Chấn từ bỏ ý định tranh chức Chưởng môn rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Thấy Thương Tùng Đường toàn là đại phu ra vào, mùi thuốc nồng nặc chắc phải toả khắp năm dặm quanh đó. Đám hạ nhân đều lén lút bình luận, trông bệnh của Ngũ gia còn thảm hơn cả lúc trước chưởng môn bị tẩu hoả nhập ma nữa."
Tất nhiên, Giang Nam Đấu cũng nghe được tin này.
Hắn tựa vào đầu giường, gắng sức nghe ồn ào bên ngoài, run rẩy hỏi: "Lão Ngũ sao vậy?"
"Đổ bệnh, nghe nói nhiễm phong hàn nặng lắm." Hạ nhân bóp chân cho hắn, "Đại phu trong nhà lẫn đại phu tốt nhất thành Đan Phong vẫn luôn phải túc trực ở Thương Tùng Đường, khói thuốc sặc sụa không mở nổi mắt."
"Lăng Phi thì sao?"
"Tam thiếu gia có đi thăm Ngũ gia, nhưng còn không qua được cửa." Hạ nhân trầm giọng, "Người người trong nhà đều nói, Chưởng môn tiếp theo, e sẽ là... Tam thiếu gia."
Giang Nam Đấu nhắm mắt lại, âm giọng khô khốc.
"Là hắn, cũng tốt."
Trong Yên Nguyệt Sa, Nguyệt Viên Viên đang tấp nập kiểm kê lễ vật. Lần chọn Chưởng môn này của Giang gia cứ năm ngày ba bữa lại thay đổi, quả thực chỉ khổ cho các đại môn phái đến thành chúc tụng, đầu tiên là lễ cho Giang Lăng Húc, cho Giang Nam Chấn, sau còn âm thầm biếu xén cả Giang Lăng Tự, giờ lại một lần nữa phải đi vơ vét khắp các tiệm đồ cổ, gấm vóc, dược liệu, thuốc bổ, đóng thành chồng quà đỏ chót, gióng chống khua chiêng mang đến nơi ở của Tam thiếu gia—lòng chỉ cầu đừng xảy ra thêm biến cố gì mới, thực sự không thể chịu nổi loại giày vò này nữa rồi.
Thanh Tùng Đường của Giang Nam Chấn cũng gửi tới một phần lễ vật, là hàng loạt sổ sách thuộc về những tiêu cục ngân hiệu của Giang gia, Nguyệt Viên Viên kiểm tra một hồi cũng giật mình: "Không chỉ có cửa hàng của Ngũ gia, mà còn cả số lúc trước Đại thiếu gia đưa hắn cai quản nữa, tổng cộng chưa chi đã chiếm đến tám phần thu nhập hàng năm của toàn Giang gia rồi."
"Ngũ thúc lại chu đáo quá, nhớ giữ cho cẩn thận." Giang Lăng Phi tiện tay thả cuốn sổ xuống, "Những chuyện khác chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đều ổn thoả rồi." Nguyệt Viên Viên phấn khởi nói, "Thiệp mời đã gửi đi, tiệc rượu cũng xong xuôi, mai là thiếu gia chính thức trở thành tân Chưởng môn của Giang gia rồi!"
Mà trong lúc này, nhiều môn phái nhanh nhạy thâm trầm, đã kịp suy tính về một lời đồn đang truyền khắp giang hồ—nếu Giang Lăng Phi thật sự trở thành Chưởng môn Giang gia, e là chức vị Minh chủ võ lâm tương lai... chậc, đúng là không thể nói trước được điều gì.
Nhưng dù thế nào, tranh thủ lấy lòng trước cũng không thừa, vì vậy ngay cả Vân Ỷ Phong cũng được hưởng ké ưu đãi. Hôm sau rời giường, còn đang ngái ngủ bước xuống lầu, tiểu nhị đã tươi cười xách một cái lồng sắt đến, nói Lưu cốc chủ của Hoàng Hà cốc đích thân đưa đến, do nghe nói Vân môn chủ vẫn luôn đau đáu tìm chồn, đành nhịn thương nhịn đau, gửi chính sủng vật của mình đến cho hắn thưởng ngoạn.
Con chồn đen nhánh, vừa gầy vừa hung, "lạch cà lạch cạch" nhảy lao nhảy xỡn trong lồng, hàm răng nhọn hoắt, nhìn như muốn ăn thịt người đến nơi.
Vân Ỷ Phong tỉnh táo lui lại vài bước, gửi trả nguyên vẹn "thương đau" này cho Lưu cốc chủ đi.
"Vẫn chưa tìm thấy Tiểu Hồng sao?" Quý Yến Nhiên nhớ ra hỏi.
Vân Ỷ Phong thở dài, tìm không ra, gần đây Mộ Thành Tuyết mất dạng, không nhận giao dịch nào, không biết là đi đã đâu, chỉ cầu hắn đừng rửa tay chậu vàng rồi đưa một chồn một ngựa về điền viên ẩn cư, nếu thế thì thật đáng ăn chửi, không quản có nên hay không, ta nhất định sẽ chửi hắn một câu.
Quý Yến Nhiên vuốt vuốt tóc hắn, ra chiều an ủi.
Lễ nhậm chức của Giang Lăng Phi diễn ra rất thuận lợi.
Thuận lợi tới mức nào? Thuận lợi tới mức sau khi đã tan tiệc, phần lớn người trong Giang gia vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, không thể không băn khoăn vì sao Ngũ gia và Đại thiếu gia minh tranh ám đấu bao nhiêu năm như thế, rốt cục người thượng vị lại là Tam thiếu gia, chẳng lẽ thực sự là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Vậy bấy lâu nay ngao cò tranh đấu, ngư ông chỉ đứng bên quan sát, hay... còn âm thầm nhúng tay vào nữa?
Càng nghĩ càng sợ, càng không dám nghĩ tiếp.
Yên Nguyệt Sa chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, hoa cỏ bị đạp cho xiêu vẹo, xanh xanh đỏ đỏ nhuốm màu bùn, mùi rượu nồng nặc át hết hương hoa, ngay cả ánh trăng cũng bị đèn lồng làm cho mờ nhạt.
Giang Lăng Phi đứng trước cửa sổ, nhìn tâm huyết xưa kia bị đạp tới mức này, chỉ đành lặng lẽ thở dài một hơi.
...
Mà việc đầu tiên tân Chưởng môn Giang gia bắt tay làm sau khi nhậm chức, là điều tra về lai lịch của cây đàn cổ kia. Tất nhiên phải tìm một cái cớ khác, không nhắc đến Lư tướng quân và Tạ tiểu thư, chỉ nói là có liên quan đến bộ tộc ở Tây Nam.
Chưởng môn đích thân ra lệnh, dĩ nhiên có sức ảnh hưởng khác hẳn với Giang tiểu cửu lén lút đi nghe ngóng, chỉ trong ba ngày, đã có thêm một tạp dịch nhớ ra, đúng là hai vị khách ấy từng ghé qua, còn ở lại khu nhà của Nhị gia.
Giang Nhị gia Giang Nam Mục, đã qua đời vì bệnh từ năm năm trước, trong nhà có một đứa con gái được gả đến tận Điền Nam, nô bộc cũng di tản gần hết, chỉ còn lại một lão nhân lãng tai, hỏi nửa ngày mới nổi khùng đáp lại một câu "Ta ăn rồi, đã bảo là ăn rồi mà."
Vân Ỷ Phong: "..."
"Nhị thúc vốn luôn ốm yếu, không hề tập võ, rất ít ra ngoài." Giang Lăng Phi nói, "Thế nhưng được cái tài nghệ hơn người, tinh thông đủ cầm kì thi hoạ, tính tình ôn hoà, có thể nói là một người hiền lành thiện lương của Giang gia."
Vân Ỷ Phong nói: "Cho phép ta mạo muội hỏi một câu, Nhị gia khi còn sống... có nhiều hồng nhan tri kỉ không?" Nếu như hồng nhan tri kỉ khắp thiên hạ, thì có lẽ sẽ giải thích được lời thú nhận mình "không xứng với Tướng quân" kia.
"Không nhiều, hình như còn không có ấy chứ." Giang Lăng Phi lắc đầu, "Chỉ duy nhất hồi mười tám tuổi, Nhị thúc vâng lời cha mẹ cưới Lý tiểu thư môn đăng hộ đối, sau đấy hai người chung sống hoà thuận cả một đời, thúc phụ mất được nửa năm thì thẩm thẩm cũng đi theo vì quá đau lòng."
Mà vị tiểu thư họ Lý năm ấy cũng có gia thế rất sạch sẽ, là con gái độc nhất của một nhà địa chủ, cả họ gắn liền với thành Đan Phong, không thể nào dính líu tới Lư Quảng Nguyên và Tạ Hàm Yên.
Nếu thế thì càng kì quái. Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên liếc nhau, nghe thì có vẻ Nhị gia và Nhị thẩm của Giang gia đều sống thành thành thật thật ít giao du, vậy sao lại quen biết Tạ Hàm Yên, còn để nàng ở lại nhà mình?
"Hiện tại mới chỉ có một người xác nhận, chắc gì đã đúng hoàn toàn." Giang Lăng Phi nói, "Để ta cho người điều tra thêm một chút, kiểm tra lại cả thư từ hồi đó nữa, hẳn sẽ tìm ra manh mối thôi."
Nghe qua đã thấy thật vất vả, dẫu sao Giang gia lớn như vậy, nhà ở kéo mấy dặm, số lượng nhân khẩu có khi phải bằng nguyên một toà thành ở Tây Bắc xa xôi. Vân Ỷ Phong nói: "Vụ này đúng nhọc cho Giang đại ca."
"Ai bảo hắn sinh ra là người Giang gia, không mặc kệ được việc nhà, thì chỉ có thể bắt tay vào giải quyết tường tận thôi." Quý Yến Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn các môn phái lần lượt rời đi, "Náo loạn suốt một hồi, rốt cục thành Đan Phong cũng yên tĩnh được rồi."
"Chỉ là tạm thời được yên tĩnh thôi, tin tức mà truyền đến thành Lũng Võ, đảm bảo Lê Thanh Hải sẽ đứng ngồi không yên cho coi." Vân Ỷ Phong chậm rãi pha trà, "Khỏi phải nói, nhất định là hắn nghĩ Vương gia đã giúp Giang đại ca đoạt được chức Chưởng môn, thì hiển nhiên cũng sẽ ra tay với cả chức vị Minh chủ." Huống hồ nếu đúng như lời Giang Nam Chấn—Lê Thanh Hải từng cấu kết với Giang Lăng Tự, hạ dược Giang Nam Đấu để giành được chiến thắng trong đại hội võ lâm, dám chắc hắn không khác nào đang ngồi trên đống lửa.
"Dựa vào hiểu biết của ngươi về Lê Thanh Hải, liệu hắn có định chó cùng rứt giậu không?" Quý Yến Nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
"Có làm chó cùng rứt giậu, thì cũng sẽ không đi đối đầu với Vương gia, với triều đình." Vân Ỷ Phong rót cho hắn một chén trà vừa hãm xong, "Nhưng có làm ra chuyện gì khác để rửa sạch hiềm nghi hay không thì còn chưa chắc, cho nên trước mắt phải bảo vệ Tứ thiếu gia cho tốt."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Ta sẽ lệnh cho phía Tây Bắc tăng cường đề phòng, cũng sẽ nhắc nhở cả Lăng Phi."
Vân Ỷ Phong đun xong bình trà, lại lấy thìa múc ít cơm rang và mật ong vào, bảo hắn: "Nếm thử đi."
"Lại học được món mới từ đâu thế?" Quý Yến Nhiên cười nói, "Cứ như đứa nhóc chơi đồ hàng vậy."
"Tiểu nhị dạy ta đấy." Vân Ỷ Phong phấn khởi ra mặt, "Thế nào?"
Tất nhiên là khó ăn rồi, đâu ra cái kiểu trộn trà với cơm rang cùng mật ong vậy chứ.
Nhưng Tiêu vương điện hạ vẫn rất nể tình, ăn liền tù tì bảy tám chén, còn khen ngợi tâng bốc lên tận tầng mây.
Vân môn chủ nhận được nguồn động viên to lớn như thế, quyết tâm tiếp tục sáng tạo thêm phương pháp nấu ăn mới, cả mặn lẫn ngọt, rau tra thịt khô, nhất định phải thử hết một lần.
Quý Yến Nhiên nghe xong đã thấy váng đầu, quả quyết ôm người vào trong ngực: "Nếu đỡ mệt rồi, thì từ mai ngươi dẫn đệ tử Phong Vũ môn đến Giang gia hỗ trợ Lăng Phi nhé, được không?"
Ngươi muốn nấu cơm, thì cứ việc nấu cho Giang Lăng Phi, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không ăn giấm.
-
Lời tác giả:
Tiêu vương: Vân nhi cứ ở trong phòng bếp suốt thôi, phải làm sao đây?
Tây Nam Vương: Thôi thôi đừng có khoe khoang nữa.
-
vtrans by xiandzg
Là thật sự không có thịt ăn.
Bởi đã uống một chầu với tiên nữ tỉ tỉ xinh đẹp rồi, nên cơm tối cũng từ gà vịt thịt cá biến thành trứng xào mướp đắng, nấm hầm rau dại, nộm vỏ củ cải, cùng bát canh rau nấu tôm khô trong sõng. Vân môn chủ bôn ba ở Giang phủ cả một ngày, bụng đã réo ầm ĩ vì đói, về nhà còn phải đối mặt với bàn thức ăn khổ hạnh này, dĩ nhiên phiền muộn không thôi, mà tiểu nhị bị Tiêu vương điện hạ gây áp lực, chỉ đành coi như không nghe thấy âm giọng yếu ớt "Cho xin một tô chân giò", đặt hai bát cơm gạo lứt xuống bàn rồi vắt chân lên cổ chạy như bị chó rượt.
...
Sống thế này không sống được, muốn về Phong Vũ môn.
Quý Yến Nhiên gắp thức ăn cho hắn: "Nghĩ gì đấy?"
Vân Ỷ Phong nhìn bát thức ăn xanh ngát trước mặt, bình tĩnh nói, nghĩ xem phải chia gia sản thế nào.
Quý Yến Nhiên cười nói: "Không cần chia, nhà ở tiền tài thuộc về ngươi, ngươi thuộc về ta."
Chỉ được cái dẻo miệng. Vân Ỷ Phong gắp một đũa trứng chiên trong bát: "Nói chuyện nghiêm túc đi, theo Cửu thiếu gia thăm dò được, thì nguồn gốc của cây đàn kia đúng là có dính líu tới Tạ tiểu thư năm xưa." Hắn kể lại sự tình một lượt, lại nói, "Ma ma quản sử của Nhã Nhạc Cư không nhớ rõ năm nào, chúng ta cũng chỉ có thể đại khái ước chừng, lúc ấy ít nhất đã phải chục năm sau thất bại của Lư tướng quân. Chỉ không biết vì sao chủ tớ hai nàng lại đến Giang gia, vì sao nổ ra tranh cãi, còn câu nói "vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân" rốt cục là sao... chẳng lẽ Tạ tiểu thư đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tướng quân?"
"Muốn điều tra chuyện từ mười mấy năm trước, mà chỉ dựa vào mình Giang Lăng Thần thì quả là khó khăn." Quý Yến Nhiên nói, "Chắc phải để Giang Lăng Phi đích thân ra tay, sau khi hắn đã lên chức Chưởng môn." Bởi trước khi Giang Lăng Phi và Giang Nam Chấn quyết định thắng bại, đám người tỉnh táo chắc chắn sẽ không đặc biệt thân thiết với phe nào hơn.
"Có vẻ như Giang Nam Chấn từ bỏ ý định tranh chức Chưởng môn rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Thấy Thương Tùng Đường toàn là đại phu ra vào, mùi thuốc nồng nặc chắc phải toả khắp năm dặm quanh đó. Đám hạ nhân đều lén lút bình luận, trông bệnh của Ngũ gia còn thảm hơn cả lúc trước chưởng môn bị tẩu hoả nhập ma nữa."
Tất nhiên, Giang Nam Đấu cũng nghe được tin này.
Hắn tựa vào đầu giường, gắng sức nghe ồn ào bên ngoài, run rẩy hỏi: "Lão Ngũ sao vậy?"
"Đổ bệnh, nghe nói nhiễm phong hàn nặng lắm." Hạ nhân bóp chân cho hắn, "Đại phu trong nhà lẫn đại phu tốt nhất thành Đan Phong vẫn luôn phải túc trực ở Thương Tùng Đường, khói thuốc sặc sụa không mở nổi mắt."
"Lăng Phi thì sao?"
"Tam thiếu gia có đi thăm Ngũ gia, nhưng còn không qua được cửa." Hạ nhân trầm giọng, "Người người trong nhà đều nói, Chưởng môn tiếp theo, e sẽ là... Tam thiếu gia."
Giang Nam Đấu nhắm mắt lại, âm giọng khô khốc.
"Là hắn, cũng tốt."
Trong Yên Nguyệt Sa, Nguyệt Viên Viên đang tấp nập kiểm kê lễ vật. Lần chọn Chưởng môn này của Giang gia cứ năm ngày ba bữa lại thay đổi, quả thực chỉ khổ cho các đại môn phái đến thành chúc tụng, đầu tiên là lễ cho Giang Lăng Húc, cho Giang Nam Chấn, sau còn âm thầm biếu xén cả Giang Lăng Tự, giờ lại một lần nữa phải đi vơ vét khắp các tiệm đồ cổ, gấm vóc, dược liệu, thuốc bổ, đóng thành chồng quà đỏ chót, gióng chống khua chiêng mang đến nơi ở của Tam thiếu gia—lòng chỉ cầu đừng xảy ra thêm biến cố gì mới, thực sự không thể chịu nổi loại giày vò này nữa rồi.
Thanh Tùng Đường của Giang Nam Chấn cũng gửi tới một phần lễ vật, là hàng loạt sổ sách thuộc về những tiêu cục ngân hiệu của Giang gia, Nguyệt Viên Viên kiểm tra một hồi cũng giật mình: "Không chỉ có cửa hàng của Ngũ gia, mà còn cả số lúc trước Đại thiếu gia đưa hắn cai quản nữa, tổng cộng chưa chi đã chiếm đến tám phần thu nhập hàng năm của toàn Giang gia rồi."
"Ngũ thúc lại chu đáo quá, nhớ giữ cho cẩn thận." Giang Lăng Phi tiện tay thả cuốn sổ xuống, "Những chuyện khác chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Đều ổn thoả rồi." Nguyệt Viên Viên phấn khởi nói, "Thiệp mời đã gửi đi, tiệc rượu cũng xong xuôi, mai là thiếu gia chính thức trở thành tân Chưởng môn của Giang gia rồi!"
Mà trong lúc này, nhiều môn phái nhanh nhạy thâm trầm, đã kịp suy tính về một lời đồn đang truyền khắp giang hồ—nếu Giang Lăng Phi thật sự trở thành Chưởng môn Giang gia, e là chức vị Minh chủ võ lâm tương lai... chậc, đúng là không thể nói trước được điều gì.
Nhưng dù thế nào, tranh thủ lấy lòng trước cũng không thừa, vì vậy ngay cả Vân Ỷ Phong cũng được hưởng ké ưu đãi. Hôm sau rời giường, còn đang ngái ngủ bước xuống lầu, tiểu nhị đã tươi cười xách một cái lồng sắt đến, nói Lưu cốc chủ của Hoàng Hà cốc đích thân đưa đến, do nghe nói Vân môn chủ vẫn luôn đau đáu tìm chồn, đành nhịn thương nhịn đau, gửi chính sủng vật của mình đến cho hắn thưởng ngoạn.
Con chồn đen nhánh, vừa gầy vừa hung, "lạch cà lạch cạch" nhảy lao nhảy xỡn trong lồng, hàm răng nhọn hoắt, nhìn như muốn ăn thịt người đến nơi.
Vân Ỷ Phong tỉnh táo lui lại vài bước, gửi trả nguyên vẹn "thương đau" này cho Lưu cốc chủ đi.
"Vẫn chưa tìm thấy Tiểu Hồng sao?" Quý Yến Nhiên nhớ ra hỏi.
Vân Ỷ Phong thở dài, tìm không ra, gần đây Mộ Thành Tuyết mất dạng, không nhận giao dịch nào, không biết là đi đã đâu, chỉ cầu hắn đừng rửa tay chậu vàng rồi đưa một chồn một ngựa về điền viên ẩn cư, nếu thế thì thật đáng ăn chửi, không quản có nên hay không, ta nhất định sẽ chửi hắn một câu.
Quý Yến Nhiên vuốt vuốt tóc hắn, ra chiều an ủi.
Lễ nhậm chức của Giang Lăng Phi diễn ra rất thuận lợi.
Thuận lợi tới mức nào? Thuận lợi tới mức sau khi đã tan tiệc, phần lớn người trong Giang gia vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, không thể không băn khoăn vì sao Ngũ gia và Đại thiếu gia minh tranh ám đấu bao nhiêu năm như thế, rốt cục người thượng vị lại là Tam thiếu gia, chẳng lẽ thực sự là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Vậy bấy lâu nay ngao cò tranh đấu, ngư ông chỉ đứng bên quan sát, hay... còn âm thầm nhúng tay vào nữa?
Càng nghĩ càng sợ, càng không dám nghĩ tiếp.
Yên Nguyệt Sa chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, hoa cỏ bị đạp cho xiêu vẹo, xanh xanh đỏ đỏ nhuốm màu bùn, mùi rượu nồng nặc át hết hương hoa, ngay cả ánh trăng cũng bị đèn lồng làm cho mờ nhạt.
Giang Lăng Phi đứng trước cửa sổ, nhìn tâm huyết xưa kia bị đạp tới mức này, chỉ đành lặng lẽ thở dài một hơi.
...
Mà việc đầu tiên tân Chưởng môn Giang gia bắt tay làm sau khi nhậm chức, là điều tra về lai lịch của cây đàn cổ kia. Tất nhiên phải tìm một cái cớ khác, không nhắc đến Lư tướng quân và Tạ tiểu thư, chỉ nói là có liên quan đến bộ tộc ở Tây Nam.
Chưởng môn đích thân ra lệnh, dĩ nhiên có sức ảnh hưởng khác hẳn với Giang tiểu cửu lén lút đi nghe ngóng, chỉ trong ba ngày, đã có thêm một tạp dịch nhớ ra, đúng là hai vị khách ấy từng ghé qua, còn ở lại khu nhà của Nhị gia.
Giang Nhị gia Giang Nam Mục, đã qua đời vì bệnh từ năm năm trước, trong nhà có một đứa con gái được gả đến tận Điền Nam, nô bộc cũng di tản gần hết, chỉ còn lại một lão nhân lãng tai, hỏi nửa ngày mới nổi khùng đáp lại một câu "Ta ăn rồi, đã bảo là ăn rồi mà."
Vân Ỷ Phong: "..."
"Nhị thúc vốn luôn ốm yếu, không hề tập võ, rất ít ra ngoài." Giang Lăng Phi nói, "Thế nhưng được cái tài nghệ hơn người, tinh thông đủ cầm kì thi hoạ, tính tình ôn hoà, có thể nói là một người hiền lành thiện lương của Giang gia."
Vân Ỷ Phong nói: "Cho phép ta mạo muội hỏi một câu, Nhị gia khi còn sống... có nhiều hồng nhan tri kỉ không?" Nếu như hồng nhan tri kỉ khắp thiên hạ, thì có lẽ sẽ giải thích được lời thú nhận mình "không xứng với Tướng quân" kia.
"Không nhiều, hình như còn không có ấy chứ." Giang Lăng Phi lắc đầu, "Chỉ duy nhất hồi mười tám tuổi, Nhị thúc vâng lời cha mẹ cưới Lý tiểu thư môn đăng hộ đối, sau đấy hai người chung sống hoà thuận cả một đời, thúc phụ mất được nửa năm thì thẩm thẩm cũng đi theo vì quá đau lòng."
Mà vị tiểu thư họ Lý năm ấy cũng có gia thế rất sạch sẽ, là con gái độc nhất của một nhà địa chủ, cả họ gắn liền với thành Đan Phong, không thể nào dính líu tới Lư Quảng Nguyên và Tạ Hàm Yên.
Nếu thế thì càng kì quái. Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên liếc nhau, nghe thì có vẻ Nhị gia và Nhị thẩm của Giang gia đều sống thành thành thật thật ít giao du, vậy sao lại quen biết Tạ Hàm Yên, còn để nàng ở lại nhà mình?
"Hiện tại mới chỉ có một người xác nhận, chắc gì đã đúng hoàn toàn." Giang Lăng Phi nói, "Để ta cho người điều tra thêm một chút, kiểm tra lại cả thư từ hồi đó nữa, hẳn sẽ tìm ra manh mối thôi."
Nghe qua đã thấy thật vất vả, dẫu sao Giang gia lớn như vậy, nhà ở kéo mấy dặm, số lượng nhân khẩu có khi phải bằng nguyên một toà thành ở Tây Bắc xa xôi. Vân Ỷ Phong nói: "Vụ này đúng nhọc cho Giang đại ca."
"Ai bảo hắn sinh ra là người Giang gia, không mặc kệ được việc nhà, thì chỉ có thể bắt tay vào giải quyết tường tận thôi." Quý Yến Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn các môn phái lần lượt rời đi, "Náo loạn suốt một hồi, rốt cục thành Đan Phong cũng yên tĩnh được rồi."
"Chỉ là tạm thời được yên tĩnh thôi, tin tức mà truyền đến thành Lũng Võ, đảm bảo Lê Thanh Hải sẽ đứng ngồi không yên cho coi." Vân Ỷ Phong chậm rãi pha trà, "Khỏi phải nói, nhất định là hắn nghĩ Vương gia đã giúp Giang đại ca đoạt được chức Chưởng môn, thì hiển nhiên cũng sẽ ra tay với cả chức vị Minh chủ." Huống hồ nếu đúng như lời Giang Nam Chấn—Lê Thanh Hải từng cấu kết với Giang Lăng Tự, hạ dược Giang Nam Đấu để giành được chiến thắng trong đại hội võ lâm, dám chắc hắn không khác nào đang ngồi trên đống lửa.
"Dựa vào hiểu biết của ngươi về Lê Thanh Hải, liệu hắn có định chó cùng rứt giậu không?" Quý Yến Nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
"Có làm chó cùng rứt giậu, thì cũng sẽ không đi đối đầu với Vương gia, với triều đình." Vân Ỷ Phong rót cho hắn một chén trà vừa hãm xong, "Nhưng có làm ra chuyện gì khác để rửa sạch hiềm nghi hay không thì còn chưa chắc, cho nên trước mắt phải bảo vệ Tứ thiếu gia cho tốt."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Ta sẽ lệnh cho phía Tây Bắc tăng cường đề phòng, cũng sẽ nhắc nhở cả Lăng Phi."
Vân Ỷ Phong đun xong bình trà, lại lấy thìa múc ít cơm rang và mật ong vào, bảo hắn: "Nếm thử đi."
"Lại học được món mới từ đâu thế?" Quý Yến Nhiên cười nói, "Cứ như đứa nhóc chơi đồ hàng vậy."
"Tiểu nhị dạy ta đấy." Vân Ỷ Phong phấn khởi ra mặt, "Thế nào?"
Tất nhiên là khó ăn rồi, đâu ra cái kiểu trộn trà với cơm rang cùng mật ong vậy chứ.
Nhưng Tiêu vương điện hạ vẫn rất nể tình, ăn liền tù tì bảy tám chén, còn khen ngợi tâng bốc lên tận tầng mây.
Vân môn chủ nhận được nguồn động viên to lớn như thế, quyết tâm tiếp tục sáng tạo thêm phương pháp nấu ăn mới, cả mặn lẫn ngọt, rau tra thịt khô, nhất định phải thử hết một lần.
Quý Yến Nhiên nghe xong đã thấy váng đầu, quả quyết ôm người vào trong ngực: "Nếu đỡ mệt rồi, thì từ mai ngươi dẫn đệ tử Phong Vũ môn đến Giang gia hỗ trợ Lăng Phi nhé, được không?"
Ngươi muốn nấu cơm, thì cứ việc nấu cho Giang Lăng Phi, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không ăn giấm.
-
Lời tác giả:
Tiêu vương: Vân nhi cứ ở trong phòng bếp suốt thôi, phải làm sao đây?
Tây Nam Vương: Thôi thôi đừng có khoe khoang nữa.
-
vtrans by xiandzg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất